Sau khi đã có quyết định thì lão Hắc liền bắt đầu đảm nhiệm công việc gà mái ấp trứng, còn Xuân Đức cùng Vô Địch thì không thể làm gì khác hơn là ở bên cạnh ngồi xem. 

Có lẽ sau mấy chục năm chăm sóc Vô Địch nên lão Hắc tích lũy được kha khá kinh nghiệm.

Mặc dù cũng là rót sinh mệnh vào bên trong quả trứng thôi nhưng lão Hắc biết khi nào cần rót nhiều, khi nào cần rót ít, khi nào thì dừng hẳn lại

…. 

Thời gian đi qua vài ngày.

Ngay lúc hai người Xuân Đức cùng Vô Địch bắt đầu có chút nhàm chán muốn bỏ đi ngủ thì chỉ nghe “ Răng rắc” một tiếng, vỏ trứng nứt ra,Cả hai người đồng thời mở to mắt, vội vàng nhìn lại quả trứng, chỉ thấy vỏ trứng đang nhanh chóng vỡ vụn, một cỗ lực lượng đáng sợ chấn động quét ra ngoài.

“Cuối cùng cũng nở, tí nữa thì ta đem luộc luôn.” Xuân Đức nói.

Vô Địch cười hắc hắc nói:

“ Kiên nhẫn, nên học kiên nhẫn, ha ha, nhìn xem nó đến cùng là bộ dạng gì nào.”

Vỏ trứng vỡ nát, cỗ lực lượng kinh khủng kia cũng đồng thời biến mất không tăm hơi, cùng lúc đó một vật dài dài đen thui thoát ra, sau đó rơi xuống, trên người tựa hồ còn dính một ít lỏng đục đục.

Thứ này rơi trên mặt đất sau một lúc mới run run đứng lên, toàn thân nó đen thui, bụng phệ, đong đưa cai đuôi dài nhìn như một con thằn lằn, trên lưng có một đôi cánh rất nhỏ, con mắt cực lớn tròn xoe đen láy nhìn giống hai hạt nhãn vậy.

Vừa thấy con vật nhỏ, Xuân Đức cùng Vô Địch đồng thời kinh ngạc nói:

“ Sao mà xấu vậy?”

Đúng lúc này còn vật kia lại lên tiếng nói chuyện:

“ Các ngươi là ngươi nào?”

Nghe được con vật nhỏ nói chuyện thì Vô Địch kinh ngạc nói:

“ Vừa ra đời liền thức tỉnh truyền thừa ký ức, xem ra lúc trước người hẳn là một tên Thần Tôn à.” 

Con vật nhỏ nghe vậy thì đồng tử thoáng co lại, lúc nó nhìn hoàn cảnh xung quanh thì không khỏi kinh ngạc, nhất là khi nó nhìn lên bên trên bầu trời Hắc Ám Ma Thụ thì đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp đó là hồi ức, cuối cùng là sợ hãi, nó ngã ngửa ra nói:

“ Không… Không thể nào...Làm sao… Làm sao vẫn còn sống?”

Nhìn thấy nó nhận ra lão Hắc thì Xuân Đức kinh ngạc nói:

“ Con vật nhỏ này hình như nhận ra lão Hắc đấy lão Huyễn, thật thú vị à.”

Vô Địch nghe vậy cũng là kinh ngạc nói:

“ Đúng là có chút thú vị.Có điều nhận ra lão Hắc chưa chắc là nhìn thấy, có lẽ là xem trong sách sử gia tộc mà thôi, chứ trận chiến năm xưa đã lâu lắm rồi, dù hắn có là Thần Tôn cũng phải chết được mấy đời rồi. Dù sao lão Hắc ở bên trong điển tịch của mấy thế lực lớn đều có ghi chép lại, thời kỳ lão ấy cùng ta trị vì chính là thời kỳ Bắc cao thiên gió tanh mưa máu nổi lên không ngừng mà, không ghi lại sao được.”

Xuân Đức một tay chộp lấy con vật nhỏ, xách đuôi nó dốc ngược lên trời, sau đó lại dùng một tay búng búng vào cái bụng của nó nói:

“ Biết nhiều cũng không tốt à, giờ ta đang suy nghĩ là có nên hủy thần trí của ngươi không nhỉ, hay là ăn luôn cho xong chuyện.”

Con vật nhỏ kia nghe vậy thì quá sợ hãi, nó vội cầu xin nói:

“ Đại nhân xin tha mạng…. Các vị đại nhân xin tha mạng à...Ta cam đoan sẽ không nói bất cứ điều gì… Nếu dám tiết lộ nửa điều thì trời tru đất diệt.”

Vô Địch ở trên đầu Xuân Đức nhìn nó cười nói:

“ Không cần đến trời tru đất diệt đâu, ai trong ba người chúng ta nhẹ nhàng đều có thể diệt người được cả, Củ Cải cho nó nhìn chút bản thể mi là gì.”

Xuân Đức nghe vậy thì lập tức hóa về bán long thân, hắn chỉ vừa quay về bán long thân thì một loại khí tức tịch diệt thương sinh liền lan tràn ra, vừa cảm nhận được loại khí tức này thì con vật nhỏ thoáng cái cả người cứng đơ ra.

Con vật nhỏ lúc này có thể nói là khóc không ra nước mắt, nó cảm thấy đời mình xui xẻo đến thế là cùng, trước kia “Sinh tử kiếp” buông xuống nó vất vả lắm mới tranh thủ được một tia sinh cơ, sau đó đánh cược một lần, cuối cùng nó thành công.

Nhưng vừa tỉnh dậy thì nó liền gặp phải mấy siêu cấp đại ma ghi lại trong sách sử, một cái chính là từng bá chủ cả Bắc Cao Thiên lừng lẫy một thời Hắc Ám Ma Thụ, kẻ thứ hai thì chính là một trong mấy đại cấm tộc khủng khiếp nhất cao thiên, còn kẻ thứ 3 tuy hắn không biết là ai nhưng có thể cùng ngồi ở đây thì cũng không phải là nhân vật đơn giản gì.

Suy nghĩ một hồi, con vật nhỏ vậy mà khóc, nó khóc cho vận mệnh của nó, vừa mới trùng sinh liền sắp bị người ăn thịt, nó biết nếu gặp phải cường giả bình thường thì nó còn có thể chạy nhưng gặp phải mấy đại ma này thì tất cả sinh lộ đều bị cắt đứt, nghĩ tới đây nó liền“oa oa” kêu to.

Xuân Đức thấy nó khóc còn tưởng là bị bản thân dọa tới khóc kia.

“ Uy uy… Ngươi dù gì cũng là đại năng trùng sinh à, làm sao lại khóc rồi, ngoan, nghe lời, ta sẽ không ăn thịt ngươi.” 

Nghe tới bản thân không bị ăn thịt thì con vật nhỏ liền ngừng khóc. Nó có chút run run hỏi:

“ Đại nhân nói thật chứ… Đại nhân sẽ không ăn ta.”

Xuân Đức thả nó xuống, con vật nhỏ liền rớt cái “bịch” lên trên mặt đất. Nhìn nó Xuân Đức thản nhiên nói:

“ Ngươi thì được mấy cân thịt đâu mà ăn, ăn cũng không bỏ dính răng, mà thôi nói nhiều quá ta mệt rồi, nhanh giao ra linh hồn đây, sau này ngươi sẽ là người của bọn ta, biểu hiện tốt thì bọn ta sẽ bồi dưỡng ngươi trở thành siêu cấp cường giả, so với đời trước còn phải mạnh hơn nhiều.”

Nếu là kẻ khác nói vậy thì con vật nhỏ đương nhiên sẽ không tin, có điều Xuân Đức nói ra thì nó tin,hơn nữa còn không mảy may nghi ngờ, nó lúc này vội nói:

“ Nguyện ý, tiểu nhân nguyện ý làm tất cả, được đi theo các vị đại nhân là vinh hạnh lớn nhất đời này của tiểu nhân.”

Tiếp đó nó liền không một chút do dự liền giao ra linh hồn đưa cho mấy người Xuân Đức muốn làm gì thì làm, có lẽ khống chế người khác là nghề của gia đình Xuân Đức rồi nên tốc độ làm việc rất nhanh, thoáng cái liền xử lý xong linh hồn của con vật nhỏ.

Xuân Đức lúc này nhìn qua lão Hắc cười nói:

“ Con vật nhỏ này cũng tên Hắc, hẳn là có họ hàng với lão đấy.”

Lão Hắc nghe vậy thì cũng cười cười:

“ Họ hàng cái quỷ gì, nó là một con Hắc Ma Long, là yêu linh còn ta là mộc linh, liên quan chỗ nào.”

Vô Địch nghe vậy thì nói:

“ Thì cả hai người các ngươi đều là Hắc đấy, sau này gọi con vật nhỏ này là Tiểu Hắc đi.”

Xuân Đức nghe vậy thì gật đầu nói:

“ Ừm, Tiểu Hắc nghe cũng khá dễ thương đấy. Mà thôi ta đi ra ngoài đây, hai lão ở lại chăm sóc cho nó đi, à không phải nói là Đại Hắc đi chăm sóc cho Tiểu Hắc mới đúng chứ.”

Vô Địch nghe thế thì cười vang, còn lão Hắc thì không biểu tình về phần Tiểu Hắc thì nằm im thin thít

Tiếp đó mấy người vui đùa thêm vài câu nữa sau đó Xuân Đức mới rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện