" Ngươi toàn nói dối không à, làm sao có thể lấy cả địa cung to lớn như vậy được chứ, ta không tin" Thanh Trúc không tin Xuân Đức nói, nàng lại đi xuống phía dưới không quên kéo theo Xuân Đức mặc dù tên này rất không tình nguyện đi theo, nhưng khi nàng xuống phía dưới rồi thì nàng cứng đơ như cây cơ luôn.
Dưới này đâu còn một chút gì là có dấu tích bảo vật mà là một cái hang động dưới lòng đât rộng lớn vô cùng, bên trong chỉ có mặt đất và mặt đất, đôi khi có vài con sinh vật nhỏ chui ra chui vào mà thôi.
"Ngươi thật sự lấy đi hết rồi, sao lại vậy được, bảo vật của ta à " Thanh Trúc như con choi choi chạy khắp nơi.
Xuân Đức cảm khái nói " Thôi thì bảo vật ta cầm giúp ngươi cho, đừng lo lắng ta hứa sẽ bảo quản tốt mà"
Thanh Trúc trắng mắt nhìn hắn có chút sinh khí nói " một tòa địa cung lớn như vậy mà ngươi không cho ta một chút nào sao, keo kiệt quá đi. Như vậy mà ngươi không cảm thấy thất đức sao?"
" Thôi được rồi, ngươi cũng không phải dạng vừa đâu, đây... đây, này là 2 bình thánh thủy cho ngươi, còn bảo vật là ta chiếm được đó là bản lĩnh của ta nha, ngươi không phục thì có thể chạy lại cắn ta nha" hắn lấy 2 bình sinh mệnh thánh thủy cho Thanh Trúc.
Thấy tên ăn ra đinh ị ra sắt này lại lấy ra hai bình nước quý quá thì nàng lập tức nhận lấy, kểm hàng và cất ngay, không khéo tên này thấy tiếc lại đòi lại cũng nên.Biết có đòi thế nào tên này cũng sẽ không cho nàng dù chỉ một chút nên nàng đi ra ngoài.
Ra bên ngoài nhìn một chút nàng hỏi " Chúng ta bây giờ đi đâu đây"
" Ừ thì chúng ta đi lang thang,đi loanh quanh thôi, cứ đi đi, chứ biết đi đâu được mà nhóc hỏi ta cơ chứ, nếu nhóc sợ thì quay ra thôi, không lại mất công thay quần"
"Ai...Ai sợ chứ, hừ hừ, Vậy thì cứ theo phía Nam mà đi"
Vậy là hai người cứ như vậy đi về phía nam
....
......
....
Trong khi Xuân Đức đang vui vẻ ở bên ngoài thì bọn người Thiên Tuyết ở trong không gian vong linh đang run như cày sấy.
"Thiên Tuyết tỷ tỷ, nơi này là đâu à, ta sợ quá hu hu hu hu" nhóm người Bách Hoa Học Viện khóc đến thương tâm. Do là lúc thu cả cái địa cung vào, Xuân Đức tiện tay thu vào nên không xác định vị trí gì cả, ném thẳng cả cái địa cũng to lớn vào khoảng ngoại vi ai dè do sự vô ý đó những mảnh vỡ từ địa cung đâm thủng phá hư vài con vong linh, trong đó có con đang trở mọi người.
Bị động tỉnh lớn như vậy nên mọi người đang tu luyện cũng phải dừng lại, dưới sự bàng hoàng mọi người vượt qua tấm ngăn cách của con vong linh và đi ra ngoài, vừa ra bên ngoài thì mọi người đã bị choáng với tình cảnh bên trong vong linh không gian.
Máu, máu ở khắp mọi nơi, vong linh sinh vật thì cứ một đoàn lại một con, do thu cả cái địa cung nên yêu thú, ma thú, dị thú gì cũng có chúng thoát ra gặp ngay tử linh sinh vật nên trực tiếp lao vào xâu xé lẫn nhau, tuy chỉ có Nhật Nguyệt Cảnh nhưng ở trong không gian nào tử linh sinh vật mạnh mẽ vô cùng, đánh không chết, chạy cũng không được vì số lượng quá nhiều đâu đâu cũng có.
Thiên Tuyết rất bình tĩnh phân tích xung quanh, nhớ tới vài lần sư phụ nàng đã nói có một không gian đặc biệt, khi nào nàng muốn vào thì hắn sẽ cho nàng tham quan một chút, Thiên Tuyết đạo
" Mọi người không cần lo lắng, đây là không gian của Điện Chủ, cũng là nơi ở của người,các ngươi thấy cái đại thụ che trời kia không, nơi đó là chỗ mà 3 vị quân vương và điện chủ tu luyện, chúng ta cần đến nơi đó thì mọi thứ sẽ ổn"
" Bây giờ mọi người theo ta, do không gian này chỉ có điện chủ mới nắm quyền nên chúng ta thần thức ở đây bị giam cầm không thể vận dụng"
" Vâng, Thiên Tuyết đại nhân"
Vậy là mọi người né qua các khu vực đang có chiến đấu, đi thẳng về cái cây to lớn kia, nhìn thì như rất gần lúc nào cũng có thể tới nơi, nhưng mọi người đã đi rất lâu thì xung quanh vẫn chỉ là sương máu và vong linh sinh vật. Còn một điều làm chậm bước tiến mọi người đó là uy áp, một uy áp như có như không nhưng càng tiến lại gần phía cái cây to lớn kia thì uy áp càng mạnh.
Nhóm người của Bách Hoa Học Viện và Thiên Hải Tông thì đã nằm sấp trên mặt đất không thể đi được nữa. Thấy vậy Thiên Tuyết ra hiệu cho mọi người dừng lại rồi đạo " Chúng ta nghỉ ngơi một chút, lấy sức mới có thể tiếp tục tiến lên"
...
.....
...
Xuân Đức thì không biết được chuyện đó rồi vì hắn không mấy khi quan tâm cái không gian của mình, bây giờ 2 người Xuân Đức đang chuyển từ đi săn bảo vật đi sang đi săn linh hồn, dưới cưỡng bức lợi dụ thì Thanh Trúc đã bj Xuân Đức biến thành con mồi câu linh hồn.
Cho nàng chạy một vài vòng thì khi nàng trở về phía sau là một đoàn mây màu xám kéo thật dài đuổi theo, đám mây này là linh hồn ngưng kết mà thành, cứ phải gọi là hằng hà vô số.
" Nhanh, nhanh cứu ta, có linh hồn của đại năng cảnh giới cao đang theo ta"
Xuân Đức còn chưa bố trí hoàn tất, làm nhiều quen tay nhưng cũng phải mất kha khá thời gian, hắn bình thản không nhìn vào Thanh Trúc mà lên tiếng " chạy vào trong nhanh đại trận lẹ lên, không nhanh thì ngươi chỉ còn xương với da mốc đấy"
Khi cả Thanh Trúc và vô biên linh hồn vào trong đại trận thì cả đại trận sáng lên, 12 tấm bia đá khổng lồ tạo thành một kết giới khổng lồ bao vây lấy đám linh hồn không cho chúng đào tẩu, cùng lúc đó từ những bịa đá kia tuôn ra vô số móc xích kéo linh hồn vào trong.....
Tuy đã làm vài chục lần nhưng lần nào khi trở về Thanh Trúc cũng như con cún nằm ở dưới đất mà thở. Nàng có chút hối hận vì quyết định nghe lời dụ dỗ của tên vô lương tâm kia.
Dưới này đâu còn một chút gì là có dấu tích bảo vật mà là một cái hang động dưới lòng đât rộng lớn vô cùng, bên trong chỉ có mặt đất và mặt đất, đôi khi có vài con sinh vật nhỏ chui ra chui vào mà thôi.
"Ngươi thật sự lấy đi hết rồi, sao lại vậy được, bảo vật của ta à " Thanh Trúc như con choi choi chạy khắp nơi.
Xuân Đức cảm khái nói " Thôi thì bảo vật ta cầm giúp ngươi cho, đừng lo lắng ta hứa sẽ bảo quản tốt mà"
Thanh Trúc trắng mắt nhìn hắn có chút sinh khí nói " một tòa địa cung lớn như vậy mà ngươi không cho ta một chút nào sao, keo kiệt quá đi. Như vậy mà ngươi không cảm thấy thất đức sao?"
" Thôi được rồi, ngươi cũng không phải dạng vừa đâu, đây... đây, này là 2 bình thánh thủy cho ngươi, còn bảo vật là ta chiếm được đó là bản lĩnh của ta nha, ngươi không phục thì có thể chạy lại cắn ta nha" hắn lấy 2 bình sinh mệnh thánh thủy cho Thanh Trúc.
Thấy tên ăn ra đinh ị ra sắt này lại lấy ra hai bình nước quý quá thì nàng lập tức nhận lấy, kểm hàng và cất ngay, không khéo tên này thấy tiếc lại đòi lại cũng nên.Biết có đòi thế nào tên này cũng sẽ không cho nàng dù chỉ một chút nên nàng đi ra ngoài.
Ra bên ngoài nhìn một chút nàng hỏi " Chúng ta bây giờ đi đâu đây"
" Ừ thì chúng ta đi lang thang,đi loanh quanh thôi, cứ đi đi, chứ biết đi đâu được mà nhóc hỏi ta cơ chứ, nếu nhóc sợ thì quay ra thôi, không lại mất công thay quần"
"Ai...Ai sợ chứ, hừ hừ, Vậy thì cứ theo phía Nam mà đi"
Vậy là hai người cứ như vậy đi về phía nam
....
......
....
Trong khi Xuân Đức đang vui vẻ ở bên ngoài thì bọn người Thiên Tuyết ở trong không gian vong linh đang run như cày sấy.
"Thiên Tuyết tỷ tỷ, nơi này là đâu à, ta sợ quá hu hu hu hu" nhóm người Bách Hoa Học Viện khóc đến thương tâm. Do là lúc thu cả cái địa cung vào, Xuân Đức tiện tay thu vào nên không xác định vị trí gì cả, ném thẳng cả cái địa cũng to lớn vào khoảng ngoại vi ai dè do sự vô ý đó những mảnh vỡ từ địa cung đâm thủng phá hư vài con vong linh, trong đó có con đang trở mọi người.
Bị động tỉnh lớn như vậy nên mọi người đang tu luyện cũng phải dừng lại, dưới sự bàng hoàng mọi người vượt qua tấm ngăn cách của con vong linh và đi ra ngoài, vừa ra bên ngoài thì mọi người đã bị choáng với tình cảnh bên trong vong linh không gian.
Máu, máu ở khắp mọi nơi, vong linh sinh vật thì cứ một đoàn lại một con, do thu cả cái địa cung nên yêu thú, ma thú, dị thú gì cũng có chúng thoát ra gặp ngay tử linh sinh vật nên trực tiếp lao vào xâu xé lẫn nhau, tuy chỉ có Nhật Nguyệt Cảnh nhưng ở trong không gian nào tử linh sinh vật mạnh mẽ vô cùng, đánh không chết, chạy cũng không được vì số lượng quá nhiều đâu đâu cũng có.
Thiên Tuyết rất bình tĩnh phân tích xung quanh, nhớ tới vài lần sư phụ nàng đã nói có một không gian đặc biệt, khi nào nàng muốn vào thì hắn sẽ cho nàng tham quan một chút, Thiên Tuyết đạo
" Mọi người không cần lo lắng, đây là không gian của Điện Chủ, cũng là nơi ở của người,các ngươi thấy cái đại thụ che trời kia không, nơi đó là chỗ mà 3 vị quân vương và điện chủ tu luyện, chúng ta cần đến nơi đó thì mọi thứ sẽ ổn"
" Bây giờ mọi người theo ta, do không gian này chỉ có điện chủ mới nắm quyền nên chúng ta thần thức ở đây bị giam cầm không thể vận dụng"
" Vâng, Thiên Tuyết đại nhân"
Vậy là mọi người né qua các khu vực đang có chiến đấu, đi thẳng về cái cây to lớn kia, nhìn thì như rất gần lúc nào cũng có thể tới nơi, nhưng mọi người đã đi rất lâu thì xung quanh vẫn chỉ là sương máu và vong linh sinh vật. Còn một điều làm chậm bước tiến mọi người đó là uy áp, một uy áp như có như không nhưng càng tiến lại gần phía cái cây to lớn kia thì uy áp càng mạnh.
Nhóm người của Bách Hoa Học Viện và Thiên Hải Tông thì đã nằm sấp trên mặt đất không thể đi được nữa. Thấy vậy Thiên Tuyết ra hiệu cho mọi người dừng lại rồi đạo " Chúng ta nghỉ ngơi một chút, lấy sức mới có thể tiếp tục tiến lên"
...
.....
...
Xuân Đức thì không biết được chuyện đó rồi vì hắn không mấy khi quan tâm cái không gian của mình, bây giờ 2 người Xuân Đức đang chuyển từ đi săn bảo vật đi sang đi săn linh hồn, dưới cưỡng bức lợi dụ thì Thanh Trúc đã bj Xuân Đức biến thành con mồi câu linh hồn.
Cho nàng chạy một vài vòng thì khi nàng trở về phía sau là một đoàn mây màu xám kéo thật dài đuổi theo, đám mây này là linh hồn ngưng kết mà thành, cứ phải gọi là hằng hà vô số.
" Nhanh, nhanh cứu ta, có linh hồn của đại năng cảnh giới cao đang theo ta"
Xuân Đức còn chưa bố trí hoàn tất, làm nhiều quen tay nhưng cũng phải mất kha khá thời gian, hắn bình thản không nhìn vào Thanh Trúc mà lên tiếng " chạy vào trong nhanh đại trận lẹ lên, không nhanh thì ngươi chỉ còn xương với da mốc đấy"
Khi cả Thanh Trúc và vô biên linh hồn vào trong đại trận thì cả đại trận sáng lên, 12 tấm bia đá khổng lồ tạo thành một kết giới khổng lồ bao vây lấy đám linh hồn không cho chúng đào tẩu, cùng lúc đó từ những bịa đá kia tuôn ra vô số móc xích kéo linh hồn vào trong.....
Tuy đã làm vài chục lần nhưng lần nào khi trở về Thanh Trúc cũng như con cún nằm ở dưới đất mà thở. Nàng có chút hối hận vì quyết định nghe lời dụ dỗ của tên vô lương tâm kia.
Danh sách chương