Tân nhậm Bá Hộ Loan Tuấn Kiệt đối diện chúng Hiệu Úy đang văng nước miếng huấn thoại, mấy ngày nay y vừa nắn vừa xoa, dù sao cũng là chính chức Bá Hộ quan, cũng lung lạc được không ít người, cho nên dần dần đã lấy lại được uy phong.

Thấy Tần Lâm đến chỗ này, y bèn nghiêm mặt nói;

- Vì sao tới trễ như vậy, điểm danh vốn là vào giờ Mão, hiện tại đã khoan hạn đến cuối giờ Thìn vẫn còn tới trễ, quả thật hết sức lười biếng. Chúng ta ăn lương hướng Hoàng thượng gia, lại lười biếng như vậy, còn có chút lòng tận trung với nước nào không?

Liền có mấy tên Hiệu Úy ngã theo chiều gió lên tiếng phụ họa, nhưng phần lớn người lạnh lùng bàng quan, hiển nhiên không đứng về phía Loan Tuấn Kiệt.

Tần Lâm bất động thanh sắc, ôm quyền nói:

- Tỷ đệ Hoàng phi, Hoàng Liên Tổ Kinh Vương phủ hiềm nghi cấu kết yêu phỉ Bạch Liên giáo Huyền Diệu quán, mưu hại thị nữ Quách Mi Mi, giá họa Đại vương tử Chu Do Phiền, Hoàng Liên Tổ đã bị bắt giữ. Bây giờ xin Loan Đại nhân hạ lệnh dẫn dắt các huynh đệ binh phát Huyền Diệu quán, lùng bắt yêu phỉ Bạch Liên giáo!

Loan Tuấn Kiệt nghe thấy liên lụy Hoàng Liên Tổ, lập tức cân nhắc một hồi. Y là do Vu Thiên Hộ cất nhắc, Hoàng Liên Tổ lại là con rể Vu Thiên Hộ...

- Ngươi, ngươi nói nhăng gì đó?

Loan Tuấn Kiệt tức nổ đom đóm mắt quát lớn:

- Chẳng lẽ là lừa gạt ta? Nói dối quân tình chính là tội lớn..

Tần Lâm bước lên mấy bước, đưa lưng về phía chúng Hiệu Úy trên diễn võ trường, mặt quay về phía Loan Tuấn Kiệt, nháy mắt hỏi:

- Sao hả, Loan Đại nhân nghi ngờ ta lừa gạt ngươi sao? Ngươi là đứa trẻ ba tuổi sao? Chuyện này mười phần là thật, không giả chút nào!

Mặc dù thanh âm của Tần Lâm rất quang minh chính đại, nhưng nụ cười châm chọc trên mặt hắn rõ ràng là đang nói: Loan Tuấn Kiệt, lão tử trêu cợt ngươi thì đã sao?

Từ ngày Loan Tuấn Kiệt nhậm chức bị trêu cợt, vô cớ bị Trần Tứ Hải tát tai, vì vậy hết sức đề phòng bọn Tần Lâm, hiện tại thấy dáng vẻ Tần Lâm như vậy lại càng không tin, cười lạnh nói:

- Nói xằng nói bậy, bản quan không tin, ngươi làm gì được?

Đúng như mong muốn!

Tần Lâm quay mặt sang làm ra vẻ căm phẫn nói với các Hiệu Úy huynh đệ:

- Loan Đại nhân thật không hiểu chuyện, há có thể vì tư phế công? Các huynh đệ, y không hạ lệnh, chúng ta tự đi, đi theo ta!

Bọn Trần Tứ Hải, Hàn Phi Liêm đã sớm chuẩn bị, lập tức kêu các Hiệu Úy quan hệ tốt đi theo Tần Lâm. Nháy mắt công phu, diễn võ trường đã trống hơn phân nửa, số còn lại hoặc là quyết lòng đi theo tân Bá Hộ, hoặc là còn do dự chưa quyết. Đương nhiên rất nhanh bọn họ sẽ hối hận không kịp vì quyết định của mình hôm nay.

Loan Tuấn Kiệt tức gần nổ phổi, nhìn theo bóng lưng Tần Lâm quát to:

- Bản quan sẽ tố cáo ngươi tội không coi thượng quan ra gì, không tuân theo quân kỷ, hãy chờ cách chức điều tra đi!

Hoắc Trọng Lâu đứng ở cửa nhìn thấy cảnh tượng này, đã bội phục Tần Lâm sát đất. Trên đời này lại có loại người mưu lược như vậy, có lẽ hắn sẽ thật sự trở thành…

Hoắc Đương Đầu liếc nhìn Loan Tuấn Kiệt đáng thương mà khinh bỉ, nhổ toẹt xuống đất một cái, thấp giọng mắng:

- Kẻ sẽ bị cách chức điều tra chính là tên ngu ngốc ngươi!

Phi Ngư phục, Tú Xuân đao, Tần Lâm dẫn dắt hơn sáu mươi tên Cẩm Y Hiệu Úy giục ngựa chạy nhanh về phía Huyền Diệu quán. Vó ngựa sắt gõ cồm cộp trên mặt đường đá xanh Kỳ Châu thành, mã đội chạy vùn vụt nhanh như cơn lốc.

Tần Lâm chỉ nghe bên tai tiếng gió vù vù, thân thể phập phồng theo lưng ngựa. May là hắn tâm tư kín đáo, lúc này cũng không tránh khỏi nhiệt huyết sôi trào: dẫn dắt kiêu kỵ tiêu diệt địch, chính là chuyện nam nhi nên làm!

Chợt nghe bên đường có người gọi to như sấm động:

- Ân công đi đâu vậy?

Định thần nhìn lại chính là Ngưu Đại Lực, Tần Lâm mừng rỡ: tuy có vị Đương Đầu Đông Xưởng Hoắc Trọng Lâu này ở bên người, nhưng cũng không phải mười phần nắm chắc đối phó cao thủ Bạch Liên giáo, có thêm Ngưu Đại Lực trời sinh thần lực là thêm mấy phần bảo hiểm. Đúng rồi, còn có thể kéo thêm châu nha cùng Chỉ Huy Sứ Ty.

Tần Lâm mỉm cười một tiếng, thầm nói Trương Công Ngư may mắn, bèn ghìm cương cho ngựa đi chậm lại vài bước, lớn tiếng kêu lên:

- Ngưu Đại Lực, đi theo ta! Hàn Phi Liêm chân ngươi mau hãy đi Chỉ Huy Sứ Ty một chuyến, gọi Vương Đại nhân điểm tinh binh tới trợ trận!

Trước đây vì sợ tiết lộ phong thanh nên Tần Lâm cũng không thông báo cho hai nơi này biết, bây giờ thông báo cho bọn họ trợ chiến cũng là hợp lý. Mọi người thuộc bốn hệ thống khác nhau: Cẩm Y Vệ, Binh bộ, Đông Xưởng cùng Thừa Tuyên Bố Chính Ty, cũng không cần tranh công lẫn nhau, hơn nữa ai có chỗ dựa nấy, như vậy hợp công lao lại càng lớn hơn nữa, chẳng phải là tuyệt diệu hay sao?!

Ngưu Đại Lực nghe vậy cũng không hỏi đi đâu làm gì, xách theo côn gỗ to bằng miệng chén nhanh nhẹn sải bước chạy theo, phát lực phi nước đại không thua gì ngựa chạy.

Hoắc Trọng Lâu ở phía sau thấy vậy, mới đầu kinh ngạc không hiểu tại sao Tần Lâm lên tiếng điều động người của châu nha cùng Chỉ Huy Sứ Ty. Nếu như hắn là một cẩm y Bá Hộ cũng không nói, một Tổng Kỳ nho nhỏ cũng có thể điều động quan địa phương cùng vệ sở binh từ lúc nào vậy?

Đến khi phát giác chúng Cẩm Y Hiệu Úy không hề tỏ ra kinh ngạc chút nào, giống như đây vốn là chuyện đương nhiên, y mới biết Tần Lâm ở trong Kỳ Châu thành này có thể quát to một tiếng, Kinh Vương phủ, Vệ Chỉ Huy Sứ Ty cùng châu nha sẽ đồng loạt hưởng ứng, nghiễm nhiên là thân phận Thái Sơn Bắc Đẩu.

Mặc dù Hoắc Trọng Lâu ở Đông Xưởng bất đắc chí, nhưng chung quy là lăn lộn trong kinh sư mười mấy năm, ngồi trên lưng ngựa mặc cho ngựa chạy, cẩn thận suy nghĩ một hồi, không khỏi vỗ tay khen hay: Tần Lâm gọi như vậy không phải là gọi viện binh, rõ ràng là chia công cho người ta. Hắn biến một phần công lao trở nên to hơn gấp bốn, gọi châu nha thuộc Hồ Quảng Bố Chính Ty, Kỳ Châu Vệ thuộc Hồ Quảng Đô Chỉ Huy Sứ Ty, mình thuộc Đông Xưởng, ba hệ thống khác nhau của triều Đại Minh đều nhận ân tình của hắn.

"Chậc chậc, không trách tuổi còn trẻ đã làm tới Tổng Kỳ... Hoắc Trọng Lâu ôi Hoắc Trọng Lâu, họ Tần kia mà không thăng quan, chẳng lẽ còn đến phiên tên ngu ngốc ngươi sao?"

Sau khi Hoắc Trọng Lâu nghĩ thông suốt lập tức vỗ trán một cái, cảm thấy mình đã sống uổng mấy chục năm qua.

Thiết kỵ bay nhanh, Huyền Diệu quán thoáng qua liền đến.

Tần Lâm việc nghĩa không thể nhường ai lập tức ra lệnh:

- Trần Tổng Kỳ mang theo mười người phối hợp Hoắc Đương Đầu chận lại cửa sau, Ngưu Đại Lực giúp ta bảo vệ cửa trước, lưu lại mười huynh đệ ở chỗ này. Những người còn lại tản ra bốn phía, không được để thoát một tên yêu phỉ Bạch Liên giáo nào!

Chúng Hiệu Úy nhất tề kêu lên một tiếng tuân lệnh. Bọn họ hoặc là lão binh từ trên chiến trường chống Oa đi ra, hoặc là thế tập cẩm y quân hộ từ nhỏ đã quen múa đao cầm kiếm, tất cả đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, nghe lệnh giục ngựa đi vòng, bao vây tứ bề Huyền Diệu quán vô cùng chặt chẽ.

Tần Lâm cũng không vội hạ lệnh tấn công, gần bảy mươi tên Cẩm Y Hiệu Úy huấn luyện nghiêm chỉnh, cộng thêm cao thủ Đông Xưởng Hoắc Trọng Lâu, Ngưu Đại Lực trời sinh thần lực, cùng bốn tên nữ binh phối hợp ăn ý, công hạ Huyền Diệu quán hẳn không phải là việc khó, nhưng muốn một lưới bắt hết không để sót tên nào lại không dễ dàng. Đợi Vương Tiến Hiền điểm tinh binh tới, trường thương đại kích, cung mạnh nỏ cứng, cho dù là bên trong Huyền Diệu quán có cao thủ Bạch Liên giáo cũng phải chết trong chiến trận.

Tần Lâm chọn lựa phương thức cảnh sát vây bắt tội phạm đời sau, dùng ở chỗ này đối phó người bình thường trong giang hồ cũng còn được. Hắn không biết Bạch Liên giáo chuyên môn tạo phản khởi sự không ngừng, không hề sợ bị quan binh vây bắt, lại càng không dễ dàng bó tay chịu trói.

Tư thế chỉ huy lần này của hắn rơi vào trong mắt người của Huyền Diệu quán, lập tức được đối phương chọn là mục tiêu công kích đầu tiên.

Chỉ thấy một bóng người màu đen từ đầu tường Huyền Diệu quán nhảy lên một gốc tùng cao lớn, hai chân dùng sức giậm mạnh, mượn lực đàn hồi trở lại của nhánh cây, vô cùng mau lẹ xông về phía Tần Lâm.

Ngụy Thiên Nhai cười khành khạch quái dị, thân hình giống như chim ưng lượn vòng lặng lẽ không tiếng động trong bầu trời đêm, hai tay gân xanh nổi lên, da dẻ dưới ánh mặt trời nổi lên màu xanh kỳ quái, vẽ ra đường cong vô cùng quỷ dị. Tay trái lão nhắm vào đỉnh đầu Tần Lâm, tay phải nhắm cổ họng hắn, lòng tràn đầy tính toán muốn một đòn lập công.

Tần Lâm vội vàng ghìm ngựa lui về phía sau, bên cạnh bốn vị nữ binh quát to một tiếng, bốn thanh trường kiếm đồng thời ra khỏi vỏ, trường kiếm nữ binh Giáp nhắm vào cổ họng Ngụy Thiên Nhai, nữ binh Ất, Bính chia nhau đâm vào huyệt Kiên Tỉnh hai bên tả hữu, tiểu Đinh thoạt nhìn giống như thiếu nữ yểu điệu lúc này nghiến răng nghiến lợi, mũi kiếm đâm chênh chếch vào bụng dưới đối phương. Bốn người phối hợp ăn ý, đã bao vây địch nhân vào trong lưới kiếm.

Giỏi cho Ngụy Thiên Nhai, giữa tiếng cười dài song chưởng dang ra trước ngực. Hai nàng Ất Bính chỉ cảm thấy kiếm rung mạnh, trường kiếm bị đánh bạt ra hai bên, suýt chút nữa rời tay bay đi.

Lúc này mũi kiếm nữ binh Giáp chỉ còn ba tấc là có thể đâm xuyên qua yết hầu đối phương mà qua, nàng đang mừng rỡ, lại thấy một bàn tay nổi đầy gân xanh không biết từ địa phương nào xuất hiện. Ngón giữa co lại búng vào sống kiếm của nàng, bàn tay nàng đang nắm chặt chuôi kiếm lập tức giật nảy lên, lòng bàn tay đau đớn khó chịu. Một kiếm này đâm lệch nửa thước, ngay cả da ngoài đối phương cũng không thể làm thương tổn được.

Nữ binh Giáp thu thế không kịp, thân thể xông vào lòng Ngụy Thiên Nhai.

Ngụy Thiên Nhai cười gằn đưa tay ra, chuẩn bị đâm vào ngực nữ binh Giáp. Nhưng lúc này hạ thân chợt lóe hàn quang, kiếm tiểu Đinh đã mau lẹ đâm về phía bụng dưới lão.

Giỏi cho Ngụy Thiên Nhai, thân thể uốn một cái cực kỳ quỷ dị tà tà tránh khỏi chiêu này. Tiểu Đinh chỉ cảm thấy hoa mắt, lưỡi kiếm đã bị hai ngón trỏ giữa của Ngụy Thiên Nhai kềm chặt, dùng sức đoạt lại không nhúc nhích chút nào.

Ngụy Thiên Nhai đang chuẩn bị phát lực bẻ gãy lưỡi kiếm, nhưng hai nàng Ất Bính đã phi thân mà lên, song kiếm nhắm vào hai đại yếu huyệt Đản Trung, Đan Điền.

Ngụy Thiên Nhai bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là buông lưỡi kiếm tiểu Đinh ra, toàn lực hóa giải thế công nữ binh Ất Bính.

Luận võ công, dù có thêm mười tên nữ binh nữa cũng không phải đối thủ Ngụy Thiên Nhai, nhưng Giáp Ất Bính Đinh phối hợp ăn ý, đã tu tập qua thủ pháp Hồi Hoàn Liên Kích. Chỉ bốn người đã hợp thành một kiếm trận nho nhỏ, động tác mau lẹ liên hoàn xuất kiếm, xuất kiếm là nhắm vào các nơi yếu hại của địch nhân, thu kiếm là cứu viện lẫn nhau liên miên bất tuyệt, cho dù là cao thủ Ma đạo như Ngụy Thiên Nhai cũng bị ngăn cản ba chiêu.

Ngụy Thiên Nhai nóng nảy, cười gằn một tiếng, khí xanh trên mặt đại thịnh, hai tay đưa thẳng vào lưới kiếm búng ra liên tiếp như gảy đàn tỳ bà. Chỉ nghe một trận leng keng vang lên, Giáp Ất Bính Đinh đồng thời cảm thấy trong tay nhẹ bỗng. Thì ra Ngụy Thiên Nhai mau lẹ tuyệt luân búng liên hồi vào sống kiếm bốn nàng, rốt cục đã dùng âm kình búng gãy cả bốn thanh trường kiếm.

Mảnh vụn kiếm rơi lả tả, trong tay bốn nàng chỉ còn lại chuôi kiếm.

Đang trong lúc nguy cấp, một tiếng quát to như sét đánh vang lên, tựa như sấm dậy giữa trời quang, Ngưu Đại Lực múa côn gỗ đánh tới, cuốn theo tiếng gió giống như hổ gầm, thế côn như Thái Sơn sụp đổ không gì ngăn nổi.

Hai tay Ngụy Thiên Nhai gác chéo đỡ lại, trong tiếng vang trầm đục khiến cho người ta khó chịu, côn gỗ bắn ngược trở lại, Ngưu Đại Lực cũng lui về phía sau ba bước hổ khẩu chảy máu tươi. Mà Ngụy Thiên Nhai vẫn giống như không có chuyện gì, chỉ có đá xanh dưới chân đã bị lão giẫm cho nát vụn.

- Hay, thật là lợi hại!

Ngưu Đại Lực thở dốc một cái liền vung côn đánh lại:

- Đỡ ta thêm một côn!

Y không biết ngoài mặt Ngụy Thiên Nhai bất động thanh sắc, thật ra đỡ một côn này cũng không nhẹ nhàng gì. Chẳng những đạp bể nát đá xanh dưới chân, chân khí cũng dâng trào trong lồng ngực, tuy rằng lão đứng thẳng bất động nhưng thật ra đang vận công bình phục nội tức.

Lão cũng không đón đỡ côn thứ hai, nhìn ra Ngưu Đại Lực chẳng qua là trời sinh thần lực, cũng không phải là võ lâm cao thủ, Ngụy Thiên Nhai liều mạng bị nội thương đè ép nội tức sôi trào xuống, rít lên một tiếng thân hình như quỷ mị vòng tránh Ngưu Đại Lực, nhanh chóng xông về phía Tần Lâm.

Đám Cẩm Y Hiệu Úy đã giục ngựa chạy tới, cầm Tú Xuân đao hộ vệ trước người Tần Lâm, nhưng không biết có thể chống đỡ được đối thủ tựa như ác quỷ địa ngục hay không, ai nấy không khỏi tim đập thình thịch.

Tần Lâm cũng rút Thất Tinh Kiếm ra gác ngang trước ngực, chờ các huynh đệ Hiệu Úy loạn đao cùng lên, hắn tuyệt không ngại tìm cơ hội đâm một lỗ lên thân thể Ngụy Thiên Nhai.

- Tặc tử chớ đánh!

Hoắc Trọng Lâu nhận được tin tức thi triển khinh công nhanh chóng chạy tới, thân hình tựa như một con hùng ưng vỗ cánh bay cao, thế tới còn nhanh hơn ngựa chạy.

Ngụy Thiên Nhai vội vàng tránh sang bên, đồng thời cười quái dị, đột ngột phát ra ba tiếng kêu sắc bén chói tai.

Tần Lâm thầm nói không tốt, vội vàng ra lệnh cho chúng Hiệu Úy:

- Đây là kế điệu hổ ly sơn, Hoắc Đương Đầu đến cửa trước tiếp viện chúng ta, nhất định yêu phỉ sẽ phá vòng vây từ cửa sau, tất cả các ngươi mau mau qua đó tiếp viện.

Quả nhiên trong Huyền Diệu quán bất chợt dấy lên hỏa hoạn, nơi cửa sau tiếng hô giết vang trời, các Hiệu Úy vội vàng lĩnh mệnh mà đi.

Hoắc Trọng Lâu đã giao thủ cùng Ngụy Thiên Nhai, Ưng Trảo công của Đông Xưởng Hoắc Đương Đầu cương mãnh vô cùng, Tầm Xà Thức, Bác Thố Thức, Cầm Dương Thức, Phác Hổ Thức nhất nhất sử xuất, tiếng gió kích động, uy thế phi phàm. Thiên La Địa Võng Sưu Hồn Thủ của Ngụy trưởng lão Bạch Liên giáo âm độc quỷ bí, Sâm La Thiên Ngục, U Minh Truy Hồn, Hoàng Tuyền Quỷ Hào, mỗi một chiêu đều xuất ra từ góc độ không ai ngờ tới, mang theo quỷ khí âm trầm lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện