Nhìn thấy Thanh Đại từ phía sau bụi rậm đi ra, tên mập vội vàng xấu hổ buông tay, không ngừng lấy tay áo lau mồ hôi lạnh:

- Thì… thì ra là tiểu sư muội…

- Tên mập chết bầm, ta phải giết ngươi!

Nữ binh Giáp đuổi theo Lục Viễn Chí như điên cuồng.

- Ủa, tiểu Đinh đâu…

Các nữ binh tìm vị tiểu muội muội của mình khắp nơi.

Lại thấy Tần Lâm bên cạnh quan tài tựa hồ mập hơn rất nhiều, định thần nhìn kỹ thì ra là tiểu Đinh giống như một con gấu đang đeo trên người hắn, nhắm chặt hai mắt, thân thể run lên bần bật, miệng không ngừng kêu gọi:

- Cứu mạng, Quách cô nương không nên bắt tiểu Đinh, chờ xuống núi tiểu Đinh sẽ mua thật nhiều hoa quế đường cho cô nương… Không buông tay ư? Ta đánh, ta đánh, ta đánh chết ngươi!

Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực Tần Lâm, thân thể mềm mại của tiểu Đinh cọ tới cọ lui trong ngực hắn, thiếu nữ hồ đồ này vẫn đang không ngừng giơ tay cào loạn lên, Tần Lâm không thể làm gì khác hơn là gãi đầu lộ vẻ bất đắc dĩ:

- Cô nương, dường như nàng đánh lầm người rồi…?

Nghe thấy thanh âm của Tần Lâm, lúc này tiểu Đinh mới mở mắt, phát hiện mình đang đeo trên người Tần Lâm, mặt nàng xấu hổ đỏ bừng, vội vàng buông tay ra nhảy xuống.

Cảm giác được ánh mắt khác thường của mọi người, tiểu Đinh ngập ngừng hồi lâu:

- Muội… muội không có sợ, muội là bảo vệ Tần công tử...

Nàng múa may thanh kiếm trong tay vài cái, cười khúc khích nói:

- Cứ như vậy đuổi quỷ chạy rồi.

Ba nàng Giáp Ất Bính cơ hồ không có lời nào có thể nói với vị tiểu muội muội hồ đồ này, vội vàng che miệng nàng lại, kéo sang bên cạnh từ từ dạy dỗ:

- Ngốc thật, làm mất mặt chúng ta.

Thanh Đại mỉm cười thay Tần Lâm sửa lại mái tóc bị tiểu Đinh cào rối, đầu ngón tay trắng nõn như ngọc lướt qua da, vô cùng thoải mái.

Thanh Đại cũng không thường làm động tác này, Tần Lâm trong lòng chột dạ, cười khan hai tiếng:

- Mới vừa rồi, huynh không hề cử động chút nào...

- Huynh đó…

Mắt to thiếu nữ trừng lên, ranh mãnh cười nói:

- Chiếm tiện nghi thiếu nữ người ta còn ít hay sao?

Oan uổng! Tần Lâm thầm kêu trời kêu đất.

- Đúng rồi, mới vừa rồi dường như nghe các người kêu quỷ mẫu gì đó, rốt cục là chuyện gì vậy?

Thanh Đại dứt lời muốn đi lại nhìn thi thể trong quan tài.

Tần Lâm vội vàng che mắt của nàng lại:

- Đừng nhìn!

- Không nhìn thì không nhìn, có gì lạ chứ?

Thanh Đại bĩu môi đi ra nơi khác, trong lòng lại âm thầm vui mừng vì hành động thương yêu che chở của Tần Lâm. Bốn nữ binh gan lớn bằng trời còn bị hù dọa tới mức như vậy, tưởng tình cảnh trong quan tài nhất định hết sức đáng sợ.

Tần Lâm lại đưa mắt nhìn vào quan tài lần nữa, đương nhiên hắn biết đó cũng không phải là quỷ mẫu âm thai gì cả.

Tiết trời ẩm ướt nóng bức giống như ở Kỳ Châu, các loại vi khuẩn vi sinh vật sinh sản cực nhanh, mà ruột bụng bên trong thân thể con người khi còn sống đã có thật nhiều vi khuẩn, sau khi chết mất đi cơ năng sinh lý điều chỉnh của người sống, những vi khuẩn vi sinh vật này sẽ nhanh chóng sinh sản với cấp số nhân, khiến cho cơ quan thi thể phân giải rất nhanh, trở nên thối rữa, sinh ra khí ô trọc, làm cho thi thể sình lên phình to.

Lúc này áp lực trong ổ bụng thi thể sẽ gia tăng rất nhanh, nếu như khi còn sống đã có mang thai nhi, dưới tác dụng áp lực khí ô trọc lên cao như vậy, thai nhi sẽ dần dần bị ép ra ngoài, tạo thành hiện tượng quỷ dị sinh sau khi chết. Dưới tình huống cực đoan, tỷ như trong thời chiến loạn thi thể không ai chôn, bại lộ dưới ánh mặt trời, thậm chí sẽ xuất hiện tình cảnh đáng sợ bụng bành trướng kịch liệt, tiếp theo nổ tung.

Bản thân hiện tượng sinh sau khi chết này, Tần Lâm cũng không chuẩn bị dùng cho phá án, bởi vì nó chỉ là một hiện tượng tự nhiên bình thường, ngược lại số tháng của thai nhi tương đối hấp dẫn hứng thú của hắn. Thai nhi lớn bốn tháng, coi như từ lúc Quách Mi Mi tử vong đến bây giờ là nửa tháng, bốn tháng rưỡi trước nàng còn chưa được điều đến chỗ của Chu Do Phiền. Chỉ bằng vào điều này là có thể rửa sạch tội danh con ngủ với thiếp của cha, bại hoại luân thường, bảo vệ ngôi vị thế tử của y.

Nhưng Tần Lâm cũng không thỏa mãn với chuyện giải oan cho Chu Do Phiền, hắn còn muốn mượn chuyện này hoàn thành một ít mục đích của mình, mà án mạng này chính là một cơ hội rất tốt.

Mới vừa rồi tên mập cùng bốn vị nữ binh đều bị dọa đến kinh hãi run sợ, luôn miệng nói đây là quỷ mẫu âm thai, nhất thời trong lòng Tần Lâm chợt lóe linh quang, liên tục cười lạnh:

- Vốn là cho là thời gian qua lâu như vậy sẽ không tìm được chứng cớ, không nghĩ tới trời cũng giúp ta!

Tần Lâm đứng ở quan tài bên cạnh âm trầm cười lạnh, Lục mập và bốn nữ binh lúc này đã bình tĩnh lại cùng nhau đi tới, chợt cảm thấy lạnh toát toàn thân, xấu hổ hỏi Tần Lâm có phát hiện manh mối gì không.

Tần Lâm giảng giải một hơi đạo lý sinh sau khi chết, cũng may hiện tượng thi thể sau khi chết thối rữa bành trướng như vậy rất thường gặp, ngũ tạng lục phủ bành trướng chèn ép thai nhi ra ngoài cũng rất dễ hiểu, hắn vừa giải thích mọi người liền hiểu.

- Thì ra không phải là quỷ mẫu âm thai, làm chúng ta sợ hãi!

Nữ binh Giáp vỗ vỗ bộ ngực cao vút, lòng vẫn còn sợ hãi.

Tên mập ở bên cạnh thấy vậy hai mắt nhìn trừng trừng, nước dãi nhỏ dài tới đất.

- Nhìn nhìn nhìn, nhìn cái rắm!

Nữ binh Giáp đưa tay xách lỗ tai tên mập lên:

- Món nợ vừa rồi ta còn chưa tính với ngươi!

Tần Lâm cười bảo hai người bọn họ thôi không đùa nữa, dặn dò tạm thời không nên truyền ra chuyện sinh sau khi chết, nhất là tên mập phải cố gắng giữ mồm giữ miệng.

Lục Viễn Chí tránh thoát nữ binh Giáp, phồng cái bụng to tướng của y lên, hùng hùng hổ hổ nói:

- Tần ca yên tâm, cho dù là mười tám loại hình khắc nghiệt của Bắc Trấn Phủ Ty, đệ cũng sẽ không tiết lộ một câu nửa chữ, đánh chết cũng không nói.

Tần Lâm như cười như không nói:

- Nếu bị nhéo lỗ tai thì sao?

May là trên mặt tên mập thịt nhiều da dày, lần này cũng không khỏi hơi đỏ lên. Cho dù nữ binh Giáp là nam nhân bà, cũng không nhịn được hơi lộ ra vẻ xấu hổ nhi nữ.

Tần Lâm cười một trận, sau đó bảo bọn họ đậy kín nắp quan tài lại cho xuống hố như trước, lúc lấp đất chú ý một chút, cố gắng không để lộ ra dấu vết đã từng khai quan.

Cũng may mộ phần này vốn là mới vừa hạ táng, cho dù là bên trên có dấu vết đất mới cũng không phải là kỳ quái, độ khó công việc này cũng không lớn.

Giáp Ất Bính Đinh sợ yêu ma quỷ quái, cũng không sợ người chết tầm thường, bốn nàng liên thủ làm việc phối hợp ăn ý, chỉ chốc lát sau đã bỏ quan tài vào mộ huyệt, lấp đất trở lại như trước. Sau đó chỉnh sửa mặt đất bên trên một chút, cũng không thể nhìn ra dấu vết đã từng đào quan tài lên.

Quách mẫu vẫn đứng ở bên kia, cũng không biết chuyện bên này, Tần Lâm dặn bà phải giữ bí mật không được nói ra chuyện này. Quách mẫu trước sau được Tần Lâm cho hai mươi lăm lượng bạc, lại thêm cũng nể mặt hắn, luôn miệng hứa hẹn quyết sẽ không nói với bất kỳ ai khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện