Tiểu tỳ nữ này chỉ có chừng mười tuổi, bộ dáng hết sức buồn cười, Tần Lâm bị nàng chọc cho cười ha hả, bèn nhẹ vuốt đầu nàng một cái:
- Chủ nhân ngươi là Kim Anh Cơ phải không, ừm, vì bánh bột lọc mật ong, ta cũng phải viếng thăm tiểu thư ngươi.
Kim Anh Cơ đã là thanh quan nhân đứng đầu Thiên Hương các, một khúc Già Da cầm danh chấn Tần Hoài, sắc nghệ song tuyệt, lại là mỹ nữ Cao Ly mới mẻ thần bí, vì vậy nổi danh nhất thời, khiến cho bao nhiêu vương tôn công tử bị nàng mê hoặc thần hồn điên đảo.
Khách nhân trên lầu đang chơi đùa với mỹ nữ nhìn thấy Tần Lâm một thân một mình đi vào nhã gian, sau đó tú bà Lỗ Thúy Hoa cũng không an bày cô nương nào tiến vào, ai nấy cười hắn là một đứa con nít, ngay cả quy củ thanh lâu cũng không hiểu. Đến khi nhìn thấy tỳ nữ hay ở bên cạnh Kim Anh Cơ đi tìm hắn, mới phát giác có vẻ thú vị.
Vào lúc này thấy tiểu tỳ nữ dẫn hắn đi ra, thẳng xuống lầu đi về phía tiểu lâu Kim Anh Cơ ở, tất cả khách nhân đều há hốc mồm cứng lưỡi: tính tình vị mỹ nữ Cao Ly kia vô cùng cao ngạo, từ trước tới nay vẫn là bán nghệ không bán thân, bao nhiêu vương tôn công tử ném ra từng đống bạc lớn, bình thường cũng không gặp được nàng một lần. Lão huynh này là ai, Kim Anh Cơ lại phái tỳ nữ tới mời hắn?
Cho đến thân ảnh của Tần Lâm chuyển qua một bụi trúc tương phi rậm, không nhìn thấy nữa, các khách nhân mới như vừa tỉnh cơn mộng vỗ đùi: xem ra là tiểu tử này rút được đầu trù, chân chính diễm phúc không cạn. Kim Anh Cơ ở ngôi nhà nhỏ kia, cho tới bây giờ chưa ai có thể vào được.
Phía sau bụi trúc tương phi kia chính là nhà của Kim Anh Cơ.
Ngôi nhà này được xây theo kiểu Triều Tiên, dưới nền trải thảm Tatami, chính giữa đặt một chiếc bàn vuông thấp nhỏ, quả nhiên trên đó có bánh sấy, bánh mật và bánh bột lọc mật ong. Góc tường trang trí bình hoa sứ Cao Ly, cắm vài cánh hoa tươi trong đó, phong cách bức họa treo trên tường cũng khác hẳn với Trung Nguyên.
Kim Anh Cơ quỳ ngồi bên cạnh bàn, nàng mặc áo bông trắng như tuyết theo kiểu Cao Ly, cổ áo rộng rãi để lộ một khoảng cổ trắng nõn, trắng hơn cả tuyết.
Thấy Tần Lâm đến, nàng đứng lên chào đón, sóng mắt mê ly giống như nước Tần Hoài hà, thanh âm trong trẻo dễ nghe hơn cả tiếng đàn sáo cao minh nhất, dịu dàng nói:
- Công tử tới rồi.
Vị mỹ nhân Cao Ly này sóng mắt u oán mê ly, thanh âm như khóc như kể, đã để lộ rõ ràng vẻ tịch mịch và hoài niệm của nàng không bỏ sót.
Tần Lâm cười khan hai tiếng:
- Không biết tại hạ có tài đức gì có thể lọt vào mắt xanh của mỹ nhân? Bao nhiêu vương tôn công tử muốn bỏ ngàn vàng mua một tiếng cười mà không thể được, tại hạ chỉ là một tên vũ phu...
Tần Lâm không nói được nữa, bởi vì ngón tay của Kim Anh Cơ đã dịu dàng đặt lên môi hắn.
Vị mỹ nữ Cao Ly này vóc người thon thả, ngón tay hết sức thon dài, da thịt trắng nõn mơ hồ lộ ra mạch máu màu xanh nhạt, tựa hồ trong suốt. Mà nhiệt độ ngón tay nàng lạnh như băng, vẻ mặt ai oán hết sức đáng thương, cho dù là Tần Lâm cũng không nhịn được tim đập thình thịch.
Đôi mày thanh tú của Kim Anh Cơ khẽ cau, sóng mắt long lanh như u oán nhìn Tần Lâm chăm chú:
- Cao sơn lưu thủy, tri kỷ khó tìm, Tần công tử có thể nghe tiếng đàn mà hiểu được tiếng lòng, chẳng lẽ nô gia không thể nhìn ra được anh hùng như Trương Xuất Trần, Lương Hồng Ngọc?
Đây chính là rõ ràng muốn ký thác chung thân, đổi thành người khác cố nhiên cầu cũng không được, Tần Lâm lại không dễ dàng dao động tâm thần như vậy, nhẹ nhàng gạt ngón tay nàng ra:
- Tiểu thư muốn làm Trương Xuất Trần, Lương Hồng Ngọc, nhưng tại hạ cũng không phải là Lý Vệ Công, Hàn Kỳ Vương!
Kim Anh Cơ đảo mắt một vòng, che miệng cười khanh khách:
- Tần huynh không làm Lý Vệ Công, Hàn Kỳ Vương, chẳng lẽ còn muốn bắt chước Triệu Đại, Lý Nhị, Lưu Tam?
Khụ khụ… Tần Lâm ho khan, Triệu Khuông Dẫn là lão Đại trong nhà, Lý Thế Dân đứng hàng thứ hai trong số huynh đệ, Lưu Bang thứ ba, ặc…
- Man di ngu ngốc!
Tần Lâm bĩu môi thì thầm, chuyển sang thưởng thức bức họa trên tường giấu vẻ lúng túng.
Trên bức họa vẽ một hải cảng, trên bờ có thật nhiều nhà cửa theo kiểu Trung Quốc, trên bến cảng có nhiều thuyền bè đậu chỉnh tề, cột buồm chĩa thẳng lên trời chằng chịt giống như rừng rậm. Mặt trời đỏ mọc lên ở phương Đông, sóng biển mãnh liệt, cờ xí phấp phới đón gió tung bay. Mặc dù những con thuyền này chưa ra khơi, nhưng đã có khí thế cỡi trên đầu sóng ngọn gió.
Trên thuyền, trên bờ có thật nhiều thủy thủ, trong đó không ít kẻ mặc y quan Trung Quốc, cũng có người mặc đồng phục Cao Ly, Nhật Bản. Trên boong chiếc thuyền lớn nhất có một người Trung Quốc thân hình cao lớn khôi ngô mặc phi bào ngọc đái, trên đầu che lọng kim đỉnh ngũ diêm, rất nhiều thị vệ mặc kim giáp ngân khôi. Lại có thật nhiều người Triều Tiên mặc áo bào Cao Ly đội đấu lạp, nhiều võ sĩ Nhật Bản chân đi guốc gỗ quỳ bái. Người Trung Quốc kia ngồi hết sức đường hoàng bệ vệ, uy phong lẫm lẫm, tỏ ra thái độ ngạo nghễ kiêu hùng.
Trên bức họa đề "Ngũ Phong tiên sinh đạp ba đạo hải đồ", lạc khoản đề "Chức Điền Thượng Tổng Giới khấu đầu bách bái". Chức Điền Thượng Tổng Giới này rõ ràng là tên của một người Nhật Bản, nhưng Ngũ Phong tiên sinh là ai, Tần Lâm cũng không biết.
Kim Anh Cơ thấy Tần Lâm chú ý bức họa kia, không khỏi có chút giật mình:
- Thế nào, công tử cũng thật sự tinh thông thư họa sao? Tranh này là vẽ theo phong tục người Đông Dương, tưởng không lọt vào pháp nhãn Trung Nguyên…
Tần Lâm gãi đầu cười cười:
- Thật ra thì ta chỉ xem nội dung bức họa mà thôi. Bức họa Đông Dương này thật là xấu, lại không nhìn ra... Bất quá người Trung Quốc trên bức họa có thể khiến cho nhiều người Cao Ly, người Nhật Bản dập đầu với mình, nhất định là một vị hào kiệt xuất sắc.
Kim Anh Cơ nghe vậy vui mừng vô kể, muốn nói lại thôi.
Tần Lâm đột nhiên nghĩ đến bọn giặc Oa cấu kết cùng Bạch Liên giáo, nghĩ thầm sao không hỏi thăm tin tức Kim Anh Cơ, bèn hỏi:
- Đúng rồi, nếu cô nương từ Triều Tiên tới, hẳn là đi theo đường thủy. Thích Đại Soái bình Oa hơn mười năm, bây giờ trên biển còn có giặc Oa chăng?
Kim Anh Cơ chớp chớp mắt:
- Công tử nói đùa, hiện tại nơi nào còn có giặc Oa? Ngay cả một dãy Ninh Ba cũng chỉ là thương nhân buôn lậu giữa Trung Quốc cùng Nhật Bản, buôn bán như vậy ích lợi biết bao nhiêu, cần gì làm giặc. Đúng rồi, mời công tử ngồi xuống, đêm nay gió mát trăng thanh, hãy bồi tiếp nô gia vài chén cho tận tình tri kỷ.
Tỳ nữ kia đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau tú bà Lỗ Thúy Hoa Thiên Hương các tự mình bưng rượu và thức ăn đưa tới, nhìn Tần Lâm cười hết sức nịnh hót, sau khi đặt xuống bèn đi theo tỳ nữ ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại.
Đối với thái độ nịnh hót của Lỗ Thúy Hoa, ngay từ đầu Tần Lâm cũng có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều. Thiên Hương các này là sản nghiệp của Nam Kinh Lễ bộ Thượng Thư Tần Minh Lôi đã về hưu, còn có chuyện gì kỳ quái?
Rượu là thanh tửu Cao Ly nồng đậm lâu năm, thức ăn là các loại đặc sản Giang Nam, thịt dê tái đỏ hồng, cá chưng trắng như tuyết, vịt quay vàng ươm, còn có một chén canh măng chân giò thơm ngào ngạt.
Tần Lâm có lòng muốn hỏi kiến thức hải ngoại, Kim Anh Cơ hỏi một đáp mười, hai người trò chuyện với nhau thật vui.
Kim Anh Cơ rót thanh tửu Cao Ly mời mọc không ngừng, trên Tần Hoài hà gió mát thổi tới, trăng trên trời sáng tỏ như ngọc lại có mỹ nhân làm bạn, Tần Lâm nhất thời cao hứng, rượu đến lập tức uống cạn, bất tri bất giác đã uống bảy tám chén vào bụng.
Độ rượu của thanh tửu Cao Ly rất thấp, dùng ly cũng không lớn, Tần Lâm cảm thấy không có vấn đề gì. Không ngờ rằng uống được một lúc, trong đầu hắn chợt có cảm giác choáng váng, tim đập thình thịch, huyệt Thái Dương có hơi căng phồng.
Tần Lâm mơ mơ màng màng, còn tưởng rằng là vì hậu rượu Cao Ly đặc biệt nặng, không nghĩ đến chuyện gì khác. Nhưng ngồi thêm một lúc nữa, trong bụng hắn chợt dâng lên một luồng khí nóng, luồng khí này càng ngày càng nóng, nhiệt độ càng ngày càng cao.
Sắc mặt Tần Lâm đỏ ngầu, trong đôi mắt dần dần nổi lên tia máu, thân thể trở nên nóng bỏng như muốn bốc cháy, bụng dưới căng cứng khó chịu, dường như có một cỗ tinh lực đang không nơi phát tiết, ánh mắt nhìn Kim Anh Cơ cũng không che giấu dục niệm chút nào.
Kim Anh Cơ cười cười, đứng dậy trước khi Tần Lâm bộc phát cuốn tranh treo trên tường lại, cất vào trong ngăn tủ. Sau đó ngồi vào bên người Tần Lâm, cảm nhận cảm giác nóng bỏng trên người hắn truyền tới, thân thể mềm mại khẽ run lên, nhưng vẫn tựa sát vào, tựa đầu vào vai hắn.
Tần Lâm khổ sở đè nén dục niệm, biết Kim Anh Cơ này không có ý tốt gì, bèn cắn răng cố nén, kìm nén đến mặt mũi đỏ bừng, trán nổi gân xanh.
- Nàng… nàng làm gì vậy, bỏ thuốc ta sao?
Tần Lâm giận quát, đẩy tay Kim Anh Cơ ra.
- Ta cũng không bỏ thuốc, mới vừa rồi công tử uống chính là Bách Hoa Mê Xuân Tửu bí chế của Thiên Hương các!
Kim Anh Cơ cười khanh khách áp sát lại, đầu đầy tóc xanh nhẹ nhàng cọ xát trước ngực Tần Lâm.
Bách Hoa Mê Xuân Tửu bí chế kia là dự bị cho những công tử ca dâm đãng, cho dù là yếu như sên uống vào cũng trở nên mạnh như Kim Cương. Sau khi uống vào không bao lâu sẽ phát tác, toàn thân nóng như lửa đốt, bụng dưới căng cứng, thậm chí thần trí mê loạn.
Lúc này Kim Anh Cơ tựa sát vào trong ngực Tần Lâm, chỉ thấy dung mạo nàng xinh đẹp thanh tú, ánh trăng chiếu xéo càng thêm phần mê hoặc. Mặc dù vóc người nàng gầy gò nhưng chỗ nên lớn lớn, chỗ nên nhỏ nhỏ, gương mặt trắng như tuyết mang theo mấy phần tửu ý bừng đỏ, thân thể nhu nhược như không có xương dựa vào ngực Tần Lâm. Đôi mắt như làn thu thủy mê ly trên gương mặt trái xoan phủ một lớp hơi nước, càng lộ ra vẻ hết sức đáng thương.
Dáng vẻ càng yếu ớt đáng thương càng có thể kích thích những thứ mà nam nhân đè nén trong lòng. Dần dần Tần Lâm có vẻ không kềm chế được nữa, tay trái khước từ Kim Anh Cơ, tay phải lại không tự chủ được choàng qua eo lưng mềm mại nhỏ nhắn của nàng.
Kim Anh Cơ cắn môi, tiến tới bên tai Tần Lâm, thè lưỡi ra nhẹ nhàng liếm một cái.
Tần Lâm chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng bùng lên mạnh mẽ, không thể kềm chế được nữa đặt Kim Anh Cơ ngang đùi, nghiến răng một cái phát ra lời cảnh cáo sau cùng:
- Đây chính là nàng tự tìm, ta chịu không nổi, chớ trách ta dùng sức mạnh chiếm đoạt…
Cái miệng nhỏ nhắn của Kim Anh Cơ khẽ chu, chớp chớp đôi mắt hàm chứa hơi nước, yêu kiều muốn khóc nói:
- Ta là lần đầu tiên, mong rằng công tử thương tiếc.
Nhịp tim Tần Lâm đã như đánh trống, thần trí cũng dần dần mơ hồ, cũng không kịp nhớ rất nhiều, đưa tay kéo áo Cao Ly của Kim Anh Cơ xuống, không hề khách sáo nắm lấy bầu ngực căng tròn mềm mại của nàng.
Bị Tần Lâm nắm đau, Kim Anh Cơ kêu khẽ một tiếng, nhưng không né tránh, ngược lại ưỡn ngực ra, mặc tình cho Tần Lâm xoa nắn.
-----------
Sau khi tú bà Thiên Hương các Lỗ Thúy Hoa đem rượu và thức ăn vào phòng liền hào hứng rời đi, nàng tìm một tên quy nô chạy nhanh nhất tới ra lệnh:
- Mau, chạy đi nói cho Từ Đại tiểu thư biết, họ Tần đã mắc câu, kế tiếp phải làm sao chúng ta sẽ nghe theo nàng căn dặn!
Ở Ngụy Quốc Công phủ, Từ Tân Di giụi mắt nhập nhèm ngái ngủ bò dậy, càu nhàu:
- Vì sao vậy, không để cho người ta ngủ hay sao, ta đang nằm mộng được làm Đại tướng quân...
Thị Kiếm cúi đầu siết chặt tay, thanh âm nhỏ như muỗi kêu:
- Bên Thiên Hương các nói, tên Tần Lâm kia đã mắc câu.
Cơn buồn ngủ của Từ Tân Di hoàn toàn bay biến, đôi mắt trợn trừng, cái miệng nhỏ nhắn há to đủ đút lọt một quả trứng gà.
Mới đầu nàng một bên tình nguyện muốn kết hợp Lý Thanh Đại cùng Chu Do Phiền, không nghĩ tới Tần Lâm chen vào giữa "cướp đi" Thanh Đại, Chu Do Phiền lại cảm thấy không có gì. Từ Tân Di lại thề phải báo thù cho "Chu Do Phiền đáng thương", nhất định phải sửa trị Tần Lâm một phen.
Người nầy nhất định là dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt Thanh Đại, ta phải vạch trần mặt thật của hắn! Từ Đại tiểu thư nói như thế.
Biết được Tần Lâm điều đến Nam Kinh nhậm chức, Từ Đại tiểu thư của chúng ta bèn thương lượng chủ ý cùng quân sư đầu chó Thị Kiếm:
Trước nàng căn dặn Lôi Công Đằng Thiên Hộ Sở, bảo y an bài cho Tần Lâm cai quản sở chữ Canh. Sở chữ Canh này không phải là vừa đúng quản hạt Tần Hoài hà sao? Cứ như vậy, bất kể thu tiền cữ thường lệ hay là những chuyện khác, Tần Lâm sẽ không tránh được giao thiệp với các thanh lâu.
Chuyện này còn có hiệu quả kèm theo: Lôi Công Đằng không biết được Từ Đại tiểu thư muốn sửa trị Tần Lâm thế nào, vì để tránh cho cháy thành vạ lây, y âm thầm nghiêm lệnh cho bọn Hiệu Úy sở chữ Bính không được đi tranh đoạt địa bàn với sở chữ Canh nữa. Cho nên trong thời gian qua, hai oan gia truyền kiếp sở chữ Canh và sở chữ Bính không đánh nhau nữa.
Từ Tân Di chỉ nghĩ Tần Hoài hà là thế giới phồn hoa, sẽ dễ dàng khiến cho người ta chìm đắm, người tuổi trẻ đến nơi này còn có ai mà không hoa mắt loạn thần. Chờ Tần Lâm si mê cô nương đầu bảng thanh lâu nào đó, truyền đi khắp cả Nam Kinh thành, nàng sẽ nói chuyện này cho Thanh Đại biết, để nàng nhận ra mặt thật tên khốn Tần Lâm này, không phải là cứu muội muội ra khỏi miệng cọp sao? Nói không chừng đến lúc đó Tần Lâm bị nữ tử thanh lâu mê hoặc, còn không chịu Thanh Đại nữa là khác.
Ha ha ha… Từ Tân Di hết sức đắc ý với mưu kế của mình.
Nếu như tên họ Tần này quá mức giảo hoạt, kiên quyết không mắc bẫy, vậy phải làm sao? Từ Đại tiểu thư còn có hậu chiêu, đó chính là... Bỏ thuốc!
Khắp cả Nam Kinh không ai là không sợ vị tiểu thư điêu ngoa này, nàng phái người đi nói với Thiên Hương các, Lỗ Thúy Hoa hiểu được vị Đại tiểu thư này không giảng đạo lý, cũng chỉ có thể đáp ứng nàng chờ Tần Lâm tới sẽ tỏ thái độ cực tốt chiêu đãi, lại phái ra hồng cô nương đầu bảng, không chừa thủ đoạn nào nhất định phải mê hoặc cho bằng được họ Tần.