Đệ lục quân đoàn giặc Nhật mưu đồ hoàn thành bao vây toàn diện quân Thích Kế Quang, từ mặt Đông xâm nhập theo hướng Tây Bắc vào quá xa. Tần Lâm chỉ huy thiết kỵ Liêu Đông dưới quyền Lý Như Tùng, phiếu kỵ Tây quân dưới quyền Ma Quý chia cắt quân địch, Thích Kim dẫn dắt năm ngàn lính mới Kế Trấn đột kích chính diện, đánh một trận tiêu diệt phần lớn.

Quân đoàn trưởng Tiểu Tảo Xuyên Long Cảnh dẫn dắt tàn quân chật vật chạy thục mạng, được năm quân đoàn còn lại tiếp ứng lui vào trong Bình Nhưỡng thành.

Tần Lâm và Thích Kế Quang hội sư thắng lợi dưới Mẫu Đơn phong, hai người nắm chặt tay nhau, ba quân cất tiếng hoan hô như sấm động. Cùng lúc đó, quân Nhật khốn thủ trong Bình Nhưỡng thành tai nghe bên ngoài thành vang lên tiếng hò reo vui mừng, mắt thấy quân dung quân Minh thảy đều kinh hồn khiếp vía.

Tần Lâm thi hành kế sách khiến cho địch mờ mắt, lệnh cho Thích Kế Quang điên cuồng tập kích, để cho Gia Đằng Thanh Chính thậm chí Phong Thần Tú Cát ‘đoán ra’ dụng ý hắn nóng lòng đánh chiếm Bình Nhưỡng. Tiếp theo tự nhiên giặc Nhật sẽ sinh ra kế hoạch tiêu diệt hổ soái Đại Minh, lệnh cho đệ tứ ngũ lục quân đoàn đang ở Trung bộ Triều Tiên Bắc thượng, cho quân Minh có được thời cơ quý giá đổ bộ Nhân Xuyên chiếm Hán Thành.

Thích Kế Quang thi hành kế hoạch này vô cùng hoàn mỹ, công chiếm Mẫu Đơn phong nhanh như điện chớp, cường tập Bình Nhưỡng thành mãnh liệt vô cùng. Sau khi liên tục mãnh công đột ngột chùn bước, biểu diễn hết thảy vô cùng hoàn mỹ, khiến cho quân Nhật từng bước rơi vào bẫy rập.

Nếu như nói lần này Tần Lâm là đạo diễn giỏi nhất, Thích Hổ soái tuyệt đối là vai nam chính giỏi nhất!

Vị Thống soái này chất phác như lão nông, trên mặt nở một nụ cười thật thà pha lẫn chút giảo hoạt mà người ngoài khó lòng phát giác. Ai nói tướng quân chỉ có một mặt, tuy rằng lão thành thật luôn miệng xưng là ‘Môn hạ tiểu mộc ân’ trước mặt Trương Cư Chính, thật ra có tài giả heo ăn hổ, lừa gạt người khác vô cùng lợi hại.

Trước mắt dưới quyền Tần Lâm có hai vạn lính mới Kế Trấn, một vạn thiết kỵ Liêu Đông, một vạn phiếu kỵ Tây quân, toàn là phi giáp tinh nhuệ. Ngoài ra có hai vạn quân Triều Tiên phối hợp tác chiến, nhưng sức chiến đấu cơ hồ không đáng kể, chỉ có thể sử dụng làm phụ binh. Bên Triều Tiên tổ chức mấy vạn dân phu hiệp trợ đại quân chuyên chở lương thảo, hạ doanh cắm trại.

Sáu quân đoàn quân Nhật trong thành, đệ nhất quân Tiểu Tây Hành Trường đã tổn thất quân của Tùng Phổ Trấn Tín, đệ lục quân Tiểu Tảo Xuyên Long Cảnh cũng tổn thất nặng nề, bốn quân còn lại coi như giữ vững đầy đủ, tổng cộng là chín vạn binh lực.

Chỉ xem số liệu, quân Nhật vẫn chiếm cứ ưu thế gấp đôi binh lực, nhưng sức chiến đấu quân Nhật vốn hơi kém quân Minh, lại lâm vào tuyệt cảnh đường lui bị chặt đứt, tinh thần và sức chiến đấu đều xuống thấp đến mức đáng thương. Hơn nữa kỵ binh quân Nhật vừa thiếu chất lượng cũng thiếu số lượng, cho nên căn bản không có khả năng tác chiến dã ngoại với quân Minh.

Trên thực tế tuyệt đại đa số quân đội vào thời này, sau khi đường lui bị chặt đứt đều sẽ phát sinh sụp đổ. Quân Nhật có thể kiên trì đến bây giờ, đã là kết quả rèn luyện trải qua trăm năm Chiến Quốc.

Tần Lâm cũng không quyết chiến quyết thắng với quân Nhật, liên tiếp chừng mấy ngày, thậm chí bốn vạn đại quân không chịu bao vây Bình Nhưỡng thành, chỉ bám trụ Mẫu Đơn phong ở phía Bắc, bày ra dáng vẻ ‘Ta sắp công thành rồi, ngươi mau cút đi’.

Binh pháp có câu vây ba chừa một, Tần đốc sư đây là vây một chừa ba, để lại hết ba mặt Đông Nam Tây cho quân Nhật, ngồi chờ bọn họ bỏ chạy.

Sĩ dân Triều Tiên ở Bình Nhưỡng thành không hiểu vì sao, chỉ nói là vị đốc sư này dây dưa sợ chiến.

Đám thủ lãnh quân Nhật Tiểu Tây Hành Trường, Gia Đằng Thanh Chính, Hắc Điền Trường Chính lại giận đến sắp phát khóc. Bằng vào hai vạn tinh kỵ dưới quyền Lý Như Tùng và Ma Quý, lính mới Kế Trấn của Thích Kế Quang cũng có kỵ binh, quân Nhật chỉ cần chạy ra khỏi Bình Nhưỡng thành, nhất định sẽ gặp phải kết cục bị quân Minh truy sát ba trăm dặm.

Thủ thành ư? Càng buồn cười hơn nữa! Đường lui đã mất, còn thủ cái rắm! Rõ ràng là quân Minh khi dễ bọn họ đường lui đoạn tuyệt thân trong tử địa.

Tần Lâm lấy ghế ra nằm dài trên đỉnh Mẫu Đơn phong phơi nắng ngắm phong cảnh, thỉnh thoảng bắn vài phát pháo vào trong thành, muốn đùa giỡn cho quân Nhật chết tươi.

Bất kể ra khỏi thành quyết chiến hay là chạy trốn, quân Nhật ra khỏi thành lúc nào là chết ngay lúc ấy. Nếu ở lại trong thành, đường lui bị đoạn, càng ngày càng suy yếu hơn, ở lại trong thành tiếp tục chống đỡ cũng chỉ có con đường chết.

Bình Nhưỡng thành này có chín vạn quân Nhật, bị Tần đốc sư sử dụng chiêu này giống như Tôn Ngộ Không bị Phật tổ Như Lai đè dưới chân Ngũ Hành sơn, chẳng những không thể động đậy mà sinh tử tồn vong cũng không phải bọn họ có thể tự chủ được.

Thậm chí quân Minh ở trên đỉnh Mẫu Đơn phong còn xoay mặt về phía thành đi giải. Mà quân Nhật ngày càng như đưa đám ban đầu còn nổi trận lôi đình, càng về sau trở nên ủ rũ lười để ý tới quân Minh khiêu khích.

Quân Nhật cũng đang điên cuồng tăng viện, hai quân đoàn phía Nam Triều Tiên đang di chuyển về phía Hán Thành, cố gắng mở ra lối đi khôi phục liên lạc với sáu quân đoàn phía Bắc. Nhưng Hán Thành thành trì cao dày, lục chiến đội Doanh Châu và Lưu Đĩnh Đặng Tử Long đều không phải là kém cỏi, còn có sĩ dân bản địa Triều Tiên dốc hết toàn lực hiệp trợ, sợ rằng mộ phần quân Nhật ở Bình Nhưỡng đã xanh cỏ, bọn họ vẫn còn trú binh dưới chân Hán Thành.

Tất cả mọi người đều cho rằng, quân Minh thắng lợi chẳng qua là vấn đề thời gian.

Cho đến khi thiên sứ truyền chỉ và tân nhậm Kinh Lược Liêu Đông Dương Hạo đến.

Dương Hạo mặt trắng râu đen, lấy Thiêm Đô Ngự Sử xuất nhậm Kinh Lược Liêu Đông, cảm giác chỉ cần giơ tay ra là lấy được thắng lợi, y lộ vẻ vô cùng nghênh ngang tự đắc. Sau khi nhận được thánh chỉ phi ngựa chạy tới dưới Bình Nhưỡng thành, người ngựa mệt mỏi nhưng vẫn lộ vẻ phấn khởi bệnh hoạn, cực kỳ nôn nóng triệu tập tướng sĩ toàn quân dưới Mẫu Đơn phong tuyên thánh chỉ:

- Tần Lâm khoa trương lớn lối trước triệu kiến bình đài, tự xưng tháng Năm bình Triều, trên thực tế lần lữa kéo dài ở Liêu Đông mãi không chịu xuất binh. Hành vi ngông cuồng bội nghịch, thật sự phụ ân nước ân vua, niệm tình từng có công lao với nước nên không bắt tội, lập tức bàn giao chức đốc sư về kinh báo cáo. Dương Hạo lấy hàm Thiêm Đô Ngự Sử đảm nhiệm Kinh Lược Liêu Đông, tướng sĩ Đại Minh tại Triều Tiên nhất luật dưới quyền y tiết chế, cần phải tận trung đền nợ nước, giết địch lập công, không được ham chơi lười biếng.

Trong lòng các tướng soái Thích Kế Quang, Lý Thành Lương, Ma Quý nhất thời thóa mạ vô số lần. Dù ai cũng biết quân Nhật đã sắp tới ngày tàn, chuyện bình định Triều Tiên chỉ trong sớm tối, nhưng thay thống soái vào đúng lúc này không phải là vắt chanh bỏ vỏ sao?! Dương Hạo này gấp gáp chạy tới Liêu Đông như vậy,bất quá là muốn cướp công lao của Tần Lâm mà thôi.

Thích Kim tính tình nóng nảy, phảng phất thấy được cảnh tượng năm xưa tiến đánh Đồ Môn Hãn thắng lợi sắp tới, Vạn Lịch đột nhiên phát thánh chỉ triệu hồi Thích Kế Quang, hồng anh trên đầu khôi đại soái rơi xuống, không nhịn gác tay lên chuôi kiếm quát:

- Hết chim bẻ ná, đặng cá quăng nơm, bọn ta liều sống liều chết ở tiền phương, thật sự không đáng bao nhiêu tiền! Muốn bắt tội cần gì kiếm cớ, rõ ràng Tần đốc sư có công không tội!

Thích Kế Quang lại không quát ngăn điệt nhi mình, trong lòng lão cũng như đang có lửa bừng bừng cháy. Ủy khuất cầu toàn, nhẫn nhục hành sự lại có kết cục như vậy, triều đình này còn có lương tâm sao? Nếu Tần đốc sư đi rồi, người kế tiếp sẽ đến phiên mình, chẳng lẽ công lao huấn luyện lính mới Kế Trấn, dùng binh đao bảo vệ xã tắc lại đổ sông đổ biển sao? Lý Như Tùng, Ma Quý liếc mắt nhìn nhau, trong lòng lo âu nơm nớp.

Những tướng lãnh Liêu Đông Tổ Thừa Huấn, Đông Dưỡng Chính cũng cảm thấy khó chịu trong lòng. Nếu không phải là triều đình chỉ huy mù quáng, Tổ Thừa Huấn đã không thất bại ở Bình Nhưỡng, lãng phí vô ích hơn hai ngàn tính mạng binh sĩ, hiện tại chuyện này lại xảy ra lần nữa.

Ngay cả Quốc vương Triều Tiên Lý Công cùng các đại thần của mình cũng lắc đầu thở dài, cảm thấy tiếc nuối cho Tần Lâm. Cố nhiên vị đốc sư này có lúc bắt chẹt làm tiền bọn họ, nhưng hắn cũng đã thật sự đánh bại người Nhật Bản, quang phục Hán Thành, ánh rạng đông thắng lợi mới vừa lộ ra thình lình lại đổi vị Dương Kinh Lược này...

Dương Hạo thấy chúng tướng chậm chạp không quỳ xuống tiếp chỉ, sợ hết hồn, sắc mặt nhất thời trắng bệch, lui về phía sau nửa bước, ngoài mạnh trong yếu căm tức nhìn Tần Lâm:

- Tần Hầu gia, ngươi, ngươi muốn dẫn người kháng chỉ sao?

- Tướng ở bên ngoài có thể không nghe theo lệnh vua!

Thích Kim rống lên.

Toàn quân xôn xao một trận, vô số dũng sĩ nổi giận xung thiên.

Sắc mặt của Dương Hạo càng tái hơn.

Tần Lâm cười khổ lắc đầu một cái, quỳ sụp xuống đất nhận thánh chỉ:

- Vi thần khấu tạ thánh ân, xin Dương Kinh Lược yên tâm, bản hầu sẽ lập tức bàn giao. Xin ngài đối xử tử tế tướng sĩ dưới quyền, chớ nên nóng nảy kiêu ngạo, sớm ngày chiếm lại ba đô tám đạo Triều Tiên!

Ánh mắt quân thần Triều Tiên Lý Công, Lý Sơn Hải, Liễu Thành Long có vẻ chua xót, bọn họ đã từng oán trách Tần Lâm, nhưng khi vị Tần đốc sư này thật sự sắp rời khỏi, lại chợt phát hiện mình không nỡ rời xa hắn.

Tần Lâm quét mắt nhìn qua mặt các vị tướng soái phủ đầy bụi đất, lại nhìn sang đám binh sĩ quân Minh dùng can qua bảo vệ xã tắc, rưng rưng ngấn lệ nói với Dương Hạo:

- Những tướng sĩ dưới quyền bản hầu này đều là những người đổ mồ hôi và máu vì nước, thô lỗ không hiểu lễ tiết, nếu có gì sơ thất, mong rằng Kinh Lược nể mặt bản hầu mà gánh vác giúp cho.

- Tự nhiên bản quan hiểu được.

Dương Hạo có chút chán ghét không kiên nhẫn.

Thích Kế Quang mắt hổ rưng rưng, Thích Kim gần như nghiến nát răng trong miệng. Chúng tướng quan chỉ cảm thấy trong lòng như bị tảng đá lớn đè nặng, gần như ngạt thở. Hán tử cứng rắn từ trước tới nay không hề đổ lệ, lúc này lại thấy khóe mắt mình ươn ướt.

Sáu quân ảm đạm, cờ xí rũ thấp.

Tần Lâm sải bước đi xuống đài tướng, dẫn theo cẩm y thân vệ chỉnh trang chờ lệnh, lại giục ngựa tiến lên phía trước, vòng tay thi lễ trước tướng sĩ toàn quân:

- Xin các vị bảo trọng, bảo trọng! Tần mỗ phải đi rồi!

Trong mắt tướng sĩ toàn quân lưu giữ hình ảnh ủ rũ trước khi rời đi của Tần Lâm, có lẽ Nhạc Nguyên soái năm xưa nhận mười hai đạo kim bài Chu Tiên Trấn cũng là như vậy.

Không biết là người nào, lệ nóng cố nén rốt cục lăn xuống.

-----------

Ất Mật đài, Dương Hạo chim cưu chiếm ổ chim thước dương dương đắc ý, an bài quân lược:

- Giặc Nhật trong Bình Nhưỡng thành đang kinh hồn táng đởm, chính là thời cơ tốt để chúng ta toàn lực công chiếm. Ngày mai toàn quân cường công Bình Nhưỡng, cần phải chiếm thành diệt địch!

Chúng tướng kinh hãi, một mảnh thanh âm phản đối vang lên, quân Nhật bị đoạn tuyệt đường lui, hiện tại dễ dàng bao vây bọn họ cho đến chết. Quân Minh đã đứng vào thế bất bại, vì sao phải đi tấn công thành, tiêu hao sinh lực của mình, tạo cơ hội cho quân Nhật phá vòng vây như vậy?

Dương Hạo vung ống tay áo lên, giơ tay chỉ quát:

- Hừ, chẳng lẽ các ngươi còn muốn kéo dài thời gian, chờ Tần Lâm phục chức hay sao? Hắn bỏ nhiều tiền ra kết giao với các ngươi, bản Kinh Lược thừa biết chuyện này, bây giờ ai dám không theo quân lệnh, chớ trách Thượng phương bảo kiếm của bản Kinh Lược vô tình!

Tần Lâm dễ dàng đánh chiếm lấy Hán Thành, tạo thành cục diện cực kỳ có lợi hôm nay, Dương Hạo cần gấp một trận đại thắng để chứng minh mình, không tiếc tiêu hao máu tươi và sinh mạng tướng sĩ.

Ngày thứ hai, quân Nhật trong Bình Nhưỡng thành thấy quân Minh bất ngờ phát khởi công thành chiến, các tướng lãnh Tiểu Tây Hành Trường, Gia Đằng Thanh Chính, Tiểu Tảo Xuyên Long Cảnh thảy đều cười nghiêng ngã, ăn mừng mình chạy thoát lần này. Vốn quân Minh không cần làm gì cả vẫn có thể vây bọn họ tới chết trong thành, nhưng hiển nhiên bây giờ bọn họ có cơ hội chạy thoát.

Dương Hạo ép buộc toàn quân công thành, quân Minh cường công liên tục ba ngày, hy sinh vô số, ngay cả kỵ binh cũng bị Dương Hạo nóng lòng cầu thành bức bách đi công thành.

Trong lúc người ngựa mệt mỏi, quân Nhật dốc hết toàn lực phá vòng vây theo hướng Nam. Quân Minh truy kích một khoảng không còn đủ sức đuổi theo nữa, chỉ đánh tan được một ít quân Nhật đoạn hậu.

Dương Hạo lại dương dương đắc ý vào Bình Nhưỡng, đồng thời gởi tin thắng trận về nước: Tần Lâm lơ là chức trách, dừng binh dưới thành không biết tiến thủ, Kinh Lược Liêu Đông Dương Hạo vừa đến lập tức cho sáu quân toàn lực cường công. Đánh tới nỗi máu chảy thành sông thây chất thành núi, trong ba ngày đánh bại chín vạn quân Nhật, công chiếm Bắc đô Bình Nhưỡng Triều Tiên.

-----------

Đặng Tử Long, Lưu Đĩnh Trú đóng ở vương kinh Hán Thành Triều Tiên biết được tân nhậm Kinh Lược lại là Dương Hạo, cũng không nhịn được há miệng mắng to. Bọn họ từng cộng sự cùng Dương Hạo, biết rõ người này khí lượng hẹp hòi, chí lớn tài sơ, quả thật là Mã Tắc đương đại. Y đến Triều Tiên để làm Kinh Lược, sợ rằng mọi người cũng chịu xui xẻo lây.

Doãn Tân Thương phe phẩy chiết phiến, ngược lại tỏ ra khí định thần nhàn:

- Hai vị tướng quân Lưu Đặng, theo lý thuyết Hầu gia nhà ta bị triệt chức đốc sư, vãn sinh cần gì phải mang theo binh mã Doanh Châu ở chỗ này phụng bồi Dương Kinh Lược, tại sao không giương buồm đi xa? Nhưng hai vị tướng quân tận trung vì nước ở chỗ này, binh mã Doanh Châu không thể rời khỏi chỗ này, nên vãn sinh mới bồi hai vị thủ Hán Thành, đợi Tần Hầu gia trở về thôi.

- Đa tạ cao nghĩa Tần Hầu gia, Doãn tiên sinh!

Đặng Tử Long, Lưu Đĩnh mừng rỡ, trong lòng hơi kinh ngạc, Tần đốc sư còn có thể trở lại sao?

Doãn Tân Thương phe phẩy quạt, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí khó lường: không chỉ có thể trở về, hơn nữa đến lúc đó...

-----------

- Con bà nó!

Trong bộ chỉ huy quân Nhật trên Phong Nguyệt lâu Bình Nhưỡng thành, bị Dương Hạo dương dương đắc ý lấy tư thái người thắng vào trú, sau khi nghe Kinh Lược Đại nhân an bài kế hoạch tác chiến kế tiếp, ba vị tướng soái Thích Kế Quang, Lý Như Tùng, Ma Quý đồng thời mắng to trong lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện