Phủ đệ Hình bộ Thị Lang Vương Dụng Cấp, cựu đảng thanh lưu cũng đang tụ hội.

Cái nhìn hoàn toàn ngược lại với Giang Lăng đảng, bất kể Vương Dụng Cấp hay là Dư Mậu Học đều nhất trí cho rằng tranh quốc bản mới là liên quan đến quốc gia đại sự lễ nghĩa cương thường, Nhật Bản xâm lược Triều Tiên chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể gì.

Cố Hiến Thành múa ống tay áo, cả quyết chắc chắn như chém đinh chặt sắt:

- Cái gì ba đô đều mất, tám đạo thất thủ, bên Triều Tiên chỉ khoa trương quá đáng mà thôi, hừ, đây là Giang Lăng đảng đề cao thân phận. Hơn nữa chúng ta thật vất vả mới đuổi được gian nịnh ra khỏi kinh sư, bệ hạ cũng có ý dùng tước lộc ràng buộc hắn ở Nam Kinh, nếu vì chuyện Triều Tiên để cho gian nịnh về triều, chẳng phải là vì nhỏ mất lớn?!

Mọi người rối rít gật đầu khen phải, quốc triều nhiều sĩ đại phu như vậy, thế nhưng gian thần Tần Lâm lại nổi danh về chiêu an Tứ Di. Nếu Triều Tiên xảy ra lớn chuyện thật, quá nửa còn phải phái hắn rời núi.

Thật vất vả mới đá được Tần Lâm ra ngoài kinh sư, tới Nam Hải xa ngoài vạn dặm, gần đây ý của bệ hạ cũng lộ ra chút đầu mối: Lần này hắn đánh thắng Tây Ban Nha sẽ phong Hầu tước, ban cho Hầu phủ ở Nam Kinh. Đất Giang Nam phì nhiêu màu mỡ, yên hoa trên Tần Hoài hà hết sức mê người, để cho hắn từ nay trở đi làm Hầu gia nhàn nhã cả đời.

Nếu như bởi vì chuyện Triều Tiên mà vội vàng triệu hồi Tần Lâm, bắt tay trở lại với đám đại thần Giang Lăng đảng, chỉ sợ chuyện cũng không đơn giản như vậy.

Triều Tiên cách kinh sư rất gần!

Vương Dụng Cấp tràn đầy tự tin nói:

- Triều Tiên nói như vậy có đa phần hư dối, hơn phân nửa là giặc Oa năm xưa lại tới. Hải tặc mà thôi, phái một viên thiên tướng dẫn mấy ngàn binh là có thể đuổi được.

Tất cả chư công thanh lưu tâm lĩnh thần hội, chỉ có tận lực thu nhỏ lại quy mô chiến tranh mới không làm loạn nhịp chuyện tranh quốc bản, không để cho Tần Lâm có cơ hội nhúng tay vào.

Hôm sau, Cảnh Định Hướng, Vương Dụng Cấp, Dư Mậu Học liên danh tấu thỉnh triều đình phát binh Liêu Đông bình giặc Oa, cũng bảo cử Phó Tổng binh Liêu Đông Tổ Thừa Huấn dẫn quân xuất chinh.

Nửa tháng sau Liêu Đông cấp báo, Tổ Thừa Huấn binh nhẹ tiến nhanh, dẫn dắt kỵ binh đột nhập Bình Nhưỡng, lực chiến cùng mấy vạn giặc Oa không địch lại, hơn hai ngàn kỵ binh cơ hồ toàn quân chết hết, Tổ Thừa Huấn may còn sống sót.

-----------

Bờ Bắc sông Áp Lục, tàn binh bại tướng quân Minh gặp thảm bại ở Bình Nhưỡng mới vừa ôm cổ ngựa vượt qua sông Áp Lục, cả người lẫn ngựa đều tơi bời hoa lá, ném hết lại cờ xí giáp trượng, thật sự chật vật không chịu nổi.

Tổ Thừa Huấn để râu cằm tua tủa như cương châm, nước sông vẩn đục chảy dài theo tóc xuống. Y lau mặt, cởi cương đao bên hông ra ném mạnh xuống đất:

- Con bà nó, chư công triều đình tranh đấu với nhau, không ngờ rằng chuyện Cao Ly lại gạt người, phó mặc tính mạng biên quân chúng ta theo dòng nước, lão tử cóc cần!

Lai lịch vị lão huynh này cũng rất lớn, y có một nữ nhi sau đó gả cho Tổng binh Cẩm Châu Ngô Tương, sanh ra con trai đại danh đỉnh đỉnh, Ngô Tam Quế!

Bất quá lúc này cháu ngoại làm đại Hán gian còn chưa xuất thế, tự nhiên ông ngoại cũng là trung thần lương tướng triều Đại Minh.

Tổ Thừa Huấn đảm nhiệm chức Phó Tổng binh Liêu Đông, cai quản thiết kỵ Liêu Đông. Ngày hôm trước triều đình có chiếu thư xuống, nói kẻ xâm lấn Triều Tiên chính là một nhúm giặc Oa, ra lệnh cho y dẫn dắt ba ngàn binh mã chạy tới giúp.

Bên Liêu Đông có hơi kỳ quái, không phải là Triều Tiên nói ba đô thất thủ tám đạo thất thủ, Nhật Bản lấy hết quốc lực tới xâm lược hay sao, vì sao triều đình nói chỉ có một nhúm giặc Oa!? Tổng binh Liêu Đông Dương Thiệu Huân và Tổ Thừa Huấn cùng nhau đi tìm quân thần Triều Tiên ở Khoan Điện bảo được quân Minh bảo vệ. Sau khi nói rõ ý tới, Lý Công và bọn Liễu Thành Long lập tức đổi lời nói không hề do dự, nói giặc Oa thế tới hung mãnh, bọn họ ngay cả đối mặt cũng không đánh, thật ra cũng không biết rốt cục có bao nhiêu địch nhân. Khi thượng tấu triều đình dĩ nhiên phải hết sức tuyên bố đối phương thế lớn, nếu không bên Triều Tiên thật quá mất mặt.

Tổ Thừa Huấn suy nghĩ một chút cũng tin, khoa trương lớn chuyện để che giấu trách nhiệm chính là pháp môn làm quan có một không hai, Triều Tiên cũng học được từ Trung Quốc. Quan viên Đại Minh đã thành thạo thủ đoạn này, bọn họ cũng đã thấy nhiều lần.

Huống chi hơn hai mươi năm trước vào năm Gia Tĩnh, chỉ có mấy chục tên giặc Oa cũng dám tung hoành Giang Nam là trọng địa triều Minh. May nhờ đám võ tướng Du Long Thích Hổ liều mạng, lại thêm đám văn thần Giang Lăng đảng ra sức ủng hộ mới dần dần có chuyển biến tốt. Hiện tại võ bị Triều Tiên không bằng nửa Đại Minh năm đó, Lý Công bị mấy ngàn, mấy vạn giặc Oa đánh cho vãi ra quần ngược lại cũng không có gì kỳ quái.

Tổ Thừa Huấn cũng không phải là chuột nhắt vô danh, là ông ngoại của đại Hán gian Ngô Tam Quế, nhà y nhiều đời là tướng môn Liêu Đông, thiết kỵ dưới quyền hàng năm vẫn đánh với Mông Cổ, Nữ Chân, là quân kỵ binh tinh nhuệ nhất Đại Minh, bản thân y còn là quan chỉ huy kỵ binh sở trường.

Sau vài lần tính toán, Tổ Thừa Huấn cảm thấy bằng vào bộ hạ ba ngàn thiết kỵ của mình muốn đánh thắng giặc Oa cũng không thành vấn đề gì, vì vậy y phụng mệnh xuất chinh vượt qua sông Áp Lục, một mạch xuôi Nam thẳng vào Bình Nhưỡng.

Trên đường gặp phải chống cự lẻ tẻ đều bị Tổ Thừa Huấn mạnh mẽ tiêu diệt sạch. Thiết kỵ Liêu Đông danh xưng thần tốc, lúc y dẫn dắt ba ngàn thiết kỵ vọt vào Bình Nhưỡng thành quân Nhật còn chưa có phản ứng kịp, ngay cả cửa thành chưa kịp đóng đã bị y xông vào trong, trận tiền chém chết lão tướng Nhật Cao Hỉ của Tùng Phổ gia.

Nhưng kế tiếp Tổ Thừa Huấn liền trợn tròn mắt, trong thành không phải đám giặc Oa ô hợp mà là quân chính quy Nhật Bản đã trải qua chiến hỏa lâu dài khảo nghiệm, số lượng cũng không phải chỉ là mấy ngàn người, mà là đệ nhất quân do Tiểu Tây Hành Trường dẫn dắt có một vạn bốn ngàn nhân mã.

Quân Nhật từ hốt hoảng ban đầu đã khôi phục như cũ, sử dụng Thiết pháo cũng chính là hỏa thương kiểu Nhật chiến đấu trên đường phố với quân Minh. Kỵ binh ưu thế lúc xung phong ngoài đồng hoang dã, lại bất lợi khi chiến đấu trên đường phố, hơn nữa đường phố Triều Tiên hẹp nhỏ, mái hiên thấp, cực kỳ bất lợi đối với hành động kỵ binh. Thiết pháo thủ quân Nhật lại nấp sau nhà cửa, xem Tổ Thừa Huấn và bộ hạ của y là bia sống.

Thiết kỵ Liêu Đông anh dũng thế nào đi nữa cũng không thể nào đánh thắng địch nhân gấp năm lần mình ở địa hình bất lợi. Các tướng sĩ tắm máu chiến đấu, Tham Tướng Đái Triều Biện, Du Kích Sử Nho, Thiên Tổng Trương Quốc Trung, Mã Thế Long lần lượt anh dũng hy sinh, binh sĩ thương vong thảm trọng.

Tổ Thừa Huấn không thể không dẫn dắt quân phá vòng vây, mở một đường máu giữa vòng vây quân Nhật. Ngay cả phó tướng Trương Thế Long bên cạnh cũng hy sinh, chỉ mang theo được một đám tàn binh bại tướng không nhiều chạy thoát.

Tổ Thừa Huấn không ngốc, sau khi nếm thua thiệt lớn như vậy, rốt cục y đã suy nghĩ rõ ràng. Phe Triều Tiên đã giấu giếm chiến tình, cố ý báo quy mô quân Nhật ít đi rất nhiều, để cho mình nhanh chóng dẫn binh nhập cảnh tác chiến cùng quân Nhật.

Phe Triều Tiên ra vẻ như Thân Bao Tư khóc Tần Đình, thậm chí buông bỏ cả giang sơn thỉnh cầu nội phụ, phán đoán tâm trạng quân Minh nôn nóng xuất kích tới mức nào có thể tưởng tượng. Cho nên Lý Công, Liễu Thành Long biết rõ quân Nhật thế lớn cũng cố ý giấu giếm, dụ dỗ cho Tổ Thừa Huấn đánh với quân Nhật một trận rồi hãy nói.

Tổ Thừa Huấn không hận quân thần Triều Tiên, đám vong quốc nô này cũng chỉ tính toán ích kỷ nho nhỏ, y chỉ oán hận chư công triều đình.

Dựa vào cái gì khiến cho các tướng sĩ vào sanh ra tử vì nước anh dũng chiến đấu trở thành con chốt thí trong đảnh tranh của triều đình?! Thường hay nói văn quý võ tiện, những bọn quân tử cựu đảng thanh lưu kia có gì đặc biệt hơn người, có thể coi rẻ tính mạng tướng sĩ như vậy?

Nhớ tới đám chiến hữu Sử Nho anh dũng hy sinh, nhìn lại đám tàn binh bại tướng còn sống sót, lúc trước cờ sao phấp phới vượt sông tiến qua, hiện tại âm thầm lặng lẽ vượt sông trở về, Tổ Thừa Huấn cảm thấy khó chịu vô cùng.

- Con bà nó, cuộc chiến này không có cách nào đánh được, đổi lại bất cứ văn thần nào đốc sư cũng thoái thác từ chối, chỉ lo đảng tranh mãi không dứt!

Tổ Thừa Huấn tức giận phun một bãi nước bọt xuống đất, thất vọng về triều đình đã lên tới cực điểm.

Đám bộ hạ ngơ ngác nhìn nhau, từ trước tới nay chưa từng thấy dáng vẻ tướng quân mình như vậy, có người hậm hực hỏi:

- Tướng quân, chẳng lẽ huyết hải thâm cừu của bọn Đái Tham Tướng, Sử Du Kích cũng không báo, chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn đám quỷ lùn Oa nô diễu võ giương oai bên kia bờ sông hay sao?

Tổ Thừa Huấn hơi nghĩ ngợi:

- Chỉ trừ phi... Chỉ trừ phi Tần Bá gia tới đốc sư!

Chúng tướng sĩ phấn chấn tinh thần, cùng kêu lên:

- Chính là vị Vũ Xương Bá Tần Thiếu Phó mà Du Long Thích Hổ Lưu Đại Đao, Đông Lý Tây Ma cả thảy không bằng đó sao?

Tổ Thừa Huấn cười hắc hắc:

- Cả triều văn võ, trừ hắn ra còn ai nữa?!

-----------

Tin Tổ Thừa Huấn bại truyền về kinh sư, lập tức chấn động cả trong ngoài triều. Mặc dù quy mô cuộc chiến Bình Nhưỡng không lớn nhưng là trận đầu tiên quân Minh đánh với quân Nhật, không ngờ rằng đại bại như vậy.

Khác với năm xưa giặc Oa khuấy động vùng duyên hải Đông Nam, Triều Tiên ở gần kinh sư hơn. Đường bộ chỉ cách một hành lang Liêu Tây, đường biển đi theo Thiên Tân hay Sơn Đông Đăng Lai lên bờ cũng không xa. Mấy chục vạn đại quân giặc Oa đánh tới nơi đó, ngay cả danh tướng Tổ Thừa Huấn thống soái thiết kỵ Liêu Đông cũng nếm mùi thất bại, nói không chừng giặc Oa sẽ lên bờ ở Đăng Lai hoặc Thiên Tân Vệ bất cứ lúc nào.

Trong triều đình, sắc mặt Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân tái xanh, từ ngự tọa đứng lên:

- Cảnh tiên sinh, Dư tiên sinh, Vương tiên sinh, không phải các ngươi nói chẳng qua là giặc Oa tập nhiễu, Triều Tiên chỉ khoa trương mà thôi sao?! Vì sao tiền tuyến báo trở lại, ba mươi vạn đại quân Bình Tú Cát theo cả hai đường thủy lục tiến công, chín đại quân đoàn binh thế cực thịnh, chỉ riêng trong Bình Nhưỡng thành đã trú đóng có hơn một vạn tinh binh?

Phong Thần Tú Cát xuất thân thấp hèn, vì làm Quan Bạch đã từng giả mạo họ Bình quý tộc Nhật Bản. Chính là Bình thị năm đó tranh thiên hạ với Nguyên thị, cho nên triều Minh một mực gọi y là Bình Tú Cát.

Vạn Lịch cũng không hề so đo Tổ Thừa Huấn tang sư nhục nước, dù sao Chu Dực Quân cũng không phải người ngu, biết thật ra thì Tổ Thừa Huấn đã tận lực, trận đầu thất bại không thể trách tướng sĩ tiền tuyến, muốn trách chỉ có thể trách trung tâm đưa ra quyết sách sai lầm.

Dư Mậu Học cùng Vương Dụng Cấp bình thường khí thế ngất trời, hay bày ra dáng vẻ trung trực ngay thẳng vào lúc này đều không lên tiếng, thần sắc Cảnh Định Hướng cũng ngượng ngùng, tỏ vẻ hết sức khó chịu.

Ngược lại vào lúc này đám đại thần Giang Lăng đảng đều đang cười lạnh không ngừng, Tằng Tỉnh Ngô ngậm chặt miệng không nói một lời, nếu như là vào mười năm trước, nhất định y sẽ ra sức tranh cãi, hoàn toàn áp đảo khí thế của cựu đảng thanh lưu, sau đó đích thân định ra kế sách kháng Nhật viện Triều. Nhưng với triều đình hiện tại, bệ hạ hiện tại, y thật sự không có chút hứng thú.

Vạn Lịch thấy vậy cũng không phấn chấn nổi, trước đó cách làm của cựu đảng thanh lưu đề xuất không nên làm lớn chuyện đã được y chấp nhận. Thứ nhất y không hy vọng Tần Lâm trở lại chốn kinh sư này, thứ hai y cũng không muốn vì chiến tranh mà làm loạn nhịp chuyện tranh quốc bản.

Giang Lăng đảng phục chức, triều đình trở lại cân bằng, đang muốn lấy chuyện này chế ước cựu đảng thanh lưu, sách lập Hoàng thứ tử Chu Thường Tuân làm Thái tử. Nếu triển khai chiến tranh quy mô lớn, đám người Tằng Tỉnh Ngô Trương Học Nhan nhất định sẽ dồn hết tâm tư vào chiến sự Triều Tiên, ai sẽ giúp y kiềm chế cựu đảng thanh lưu, đạt được thắng lợi trong tranh quốc bản?!

Chính là vì con toán nho nhỏ này Vạn Lịch mới đồng ý với cách làm cựu đảng thanh lưu. Bất kể là phe ủng lập Chu Thường Lạc hay là phe phò Chu Thường Tuân thượng vị, không ngờ rằng thái độ của hai phe đối nghịch trong chuyện tranh quốc bản lại nhất trí ở vấn đề không mở rộng chiến sự Triều Tiên.

Không nghĩ tới chuyện đi tới nông nỗi này, Vạn Lịch cảm giác mặt của mình bị Bình Tú Cát tát cho một cái thật đau.

Thấy không khí triều nghị đình trệ, Thân Thời Hành đứng đầu ban văn thần bèn nháy mắt với Hứa Quốc.

Hứa Quốc ra ban tấu:

- Chuyện cấp bách trước mắt phải có một viên đại thần Khâm Sai đốc sư, tuyển chọn tướng tài điều động binh mã, lập tức vào triều tác chiến, mới có thể bảo vệ uy nghiêm thiên triều ta.

Nói xong Hứa Quốc liền nhìn bọn Vương Quốc Quang, Tằng Tỉnh Ngô, Trương Học Nhan, các ngươi hãy đề xuất vị có sở trường chiêu an Tứ Di đi… Còn chờ gì nữa?

Trầm mặc, một mảnh trầm mặc, chư vị Giang Lăng đảng đột nhiên biến thành hồ lô cưa miệng, tất cả đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, giống như lão tăng nhập định.

Đây là diễn tuồng gì vậy… Hứa Quốc cảm thấy mình không sao hiểu nổi.

Cựu đảng thanh lưu cũng lẩm bẩm trong lòng, vào lúc này Giang Lăng đảng còn không đưa vị Tần Bá gia của bọn họ ra, còn đợi khi nào?

- Thần bảo cử một người!

Vương Quốc Quang bước ra khỏi hàng tấu:

- Kế Liêu Tổng Đốc Cảnh Định Lực, sở trường biên giới, trị quân đắc lực, tướng sĩ phục tùng, thích hợp đốc sư Triều Tiên, nhất định sẽ giết địch lập công!

Đám thanh lưu đầu tiên là sợ run, rất nhanh phản ứng kịp, trong lòng như bừng tỉnh ngộ: thì ra Giang Lăng đảng nhắm vào chủ ý quỷ quái này!

Ai ai cũng biết Cảnh Định Lực là đệ đệ lãnh tụ thanh lưu Cảnh Định Hướng, đảm nhiệm Kế Liêu Tổng Đốc nhiều năm. Lần này Vương Quốc Quang bảo cử y đi Triều Tiên đốc sư chính là kế một đá hạ ba chim: vừa điệu hổ ly sơn, để cho Cảnh Định Lực cách xa kinh sư, chìm vào trong đống đổ nát Triều Tiên, lại mượn đao giết người, Cảnh Định Lực thất bại sẽ tụ lại công kích. Còn hàm sa xạ ảnh, âm thầm kiếm chỉ Cảnh Định Hướng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện