Ngay cả Tần Lâm không hiểu vì sao cũng đang nghĩ thầm trong dạ: chẳng lẽ là Trịnh Trinh bởi vì chuyện Trương Kình cho nên muốn dùng mỹ nhân kế để lôi kéo ta? Hừ, nữ nhân này thật là...

Khó trách Tần Lâm lại nghĩ như vậy, Trịnh Trinh đã từng có lần dụ dỗ hắn.

Tần Đốc Chủ đỏ mặt lên, tay vẫy vẫy phong thư:

- Tên mập, phong thư này là do ai mang tới.

Tên mập nghiêm trang đáp:

- Là một tên cái yêm, nói là có người đội đấu lạp cho y mười đồng, bảo mang tới cửa phủ chúng ta, không hỏi ra được tin tức gì hữu dụng, người đội đấu lạp kia cũng đã đi mất từ lâu.

Tần Lâm suy nghĩ một chút, dặn dò:

- Ừm, không được nói chuyện này cho người khác biết.

Trong đôi mắt ti hí của tên mập lóe lên vẻ nhiều chuyện, mặt mập nở một nụ cười bỉ ổi vô cùng, vỗ ngực thề:

- Tần ca hãy yên tâm, chuyện này chỉ có trời biết huynh biết đệ biết, chỉ cần yên tâm đi gặp tình nhân cũ, đệ cùng các huynh đệ cực kỳ kín miệng, tuyệt đối không tiết lộ nửa chữ!

Cút! Tần Lâm không khách sáo chút nào đá một cước vào mông Lục mập, tên mập chết tiệt này đang nghĩ xấu cho mình…

Trịnh Trinh đã có ước hẹn, bất kể như thế nào cũng phải đi một chuyến, Tần Lâm hy vọng có thể nói rõ ràng chuyện đã xảy ra gần đây. Ít nhất phải cho Trịnh Trinh hiểu, hành động nàng chiêu mộ Trương Kình đã chạm đến ranh giới cuối cùng của mình, sau đó sẽ làm ra thỏa hiệp nào đó.

Tranh chấp triều chính từ trước tới nay đều là không đen tức trắng, luồn lách giỏi, tới lui qua lại linh hoạt, tung hoành ngang dọc mới là chân lý giúp thường thắng bất bại. Trước khi chiếm được ưu thế tuyệt đối, Tần Lâm tuyệt sẽ không bại lộ lá bài tẩy của mình quá sớm, không chịu thỏa hiệp thối lui chút nào trên một ý nghĩa nào đó là biểu hiện ngây thơ, hoặc là ngoài mạnh trong yếu.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Tần Lâm bảo tên mập chọn mấy huynh đệ tâm phúc đắc lực mang theo, không nên mang quá nhiều người. Mặc dù thân vệ sai dịch đều là tâm phúc, nhưng loại chuyện như vậy vẫn là càng ít có người biết càng tốt.

Mới vừa đi tới khách sảnh thứ hai liền gặp phải Từ Tân Di một thân chiến bào đỏ thắm, đầu đội Toàn Châu Thúc Phát quan, sải đôi chân dài hấp tấp đi ra.

- Ủa, chàng đã chuẩn bị xong rồi sao, vậy đi đi thôi, Đông Hoa môn người đông phức tạp, đừng để cho Nghiêu Anh biểu muội chờ quá lâu. 

Từ Tân Di dứt lời liền nắm cánh tay Tần Lâm vô cùng thân thiết.

Ặc, lúc này Tần Lâm mới nhớ ra đã hứa với Từ Tân Di, hôm nay sẽ theo nàng đi đón Vĩnh Ninh đi ra ngoài chơi. Mới vừa rồi xem lá thư Trịnh Trinh, mải lo nghĩ làm thế nào đối phó lão khốn Trương Kình kia, cho nên quên mất chuyện này.

Tần Lâm hơi chần chờ, Từ Tân Di nghiêng đầu qua chỗ khác, mắt hạnh chớp chớp.

Bất kể huynh đệ sai dịch Tần Lâm dẫn theo, hay là nữ binh đi cùng Từ Tân Di cũng không hiểu vì sao, duy chỉ có Lục mập cười thầm trong bụng: một bên là tình nhân cũ, một bên là tiểu di muội, Tần ca chọn bên nào? Tần Lâm suy nghĩ một chút, dây dưa với Vĩnh Ninh quá nhiều tựa hồ cũng không phải là chuyện tốt gì, có lẽ lãnh đạm với nàng một chút, nàng sẽ tự vung tuệ kiếm chém tơ tình. Hơn nữa Từ Tân Di và Vĩnh Ninh là biểu tỷ biểu muội, mình là tỷ phu lại nhúng vào, vậy sẽ vô cùng khó xử. Rốt cục vẫn là chuyện Trịnh Trinh liên quan tới đại cục, không thể không đi một chuyến.

- Ôi chao, ta quên mất, thật là xấu hổ!

Tần Lâm lấy tay vỗ trán, làm ra vẻ vừa sực nhớ, sau đó lộ vẻ áy náy:

- Thật xin lỗi, ta có việc khác gấp hơn phải làm, nàng đi một mình đi thôi.

Hừ... Từ Tân Di bĩu môi, có hơi không vui.

Lục Viễn Chí lập tức chen vào, có vẻ hơi nôn nóng:

- Từ phu nhân, thật sự là Tần ca công vụ có quan trọng hơn, dù chốc lát cũng không thể trễ nãi. Bằng không hôm sau sẽ máu chảy thành sông, lũ lụt khắp nơi, sinh linh đồ thán dân chúng lầm than, Từ phu nhân, không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật.

- Tên mập chết tiệt này, trở về sẽ bảo A Hoa sửa trị ngươi! Được rồi được rồi, Tần Bá gia nhiều chuyện, làm trễ nãi một chút sẽ gây họa sinh linh, ta không gánh vác nổi chuyện này.

Từ Tân Di đảo cặp mắt trắng dã, cuối cùng vẫn hậm hực bỏ qua tính toán bảo Tần Lâm cùng đi, dẫn theo các nữ binh nghênh ngang mà đi.

- Tần ca, được rồi! 

Lục mập xoa xoa tay, ra vẻ của một bằng hữu hết sức che chở huynh đệ đi vụng trộm.

Tần Lâm rưng rưng ngấn lệ, chuyện này quả thật vô cùng oan uổng, có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Tên mập chết tiệt làm như vậy, làm như lão tử sắp đi vụng trộm với Trịnh Trinh không bằng…

Bọn Tần Lâm ra phủ, giục ngựa đi về phía Tây Sơn Thiền Ứng tự.

Bên kia, Từ Tân Di dẫn theo các nữ binh chạy thẳng tới Đông Hoa môn, đôi môi căng mọng chu cao có thể treo được bình dầu:

- Hừ, họ Tần kia tưởng giỏi lắm sao, còn làm cao thoái thác năm lần bảy lượt. Rõ ràng là đã nói từ trước, làm như bản tiểu thư cầu xin hắn không bằng…

Thị Kiếm không nhịn được cười nhẹ:

- Người ta có làm cao hay không, bọn tỷ muội không rõ ràng lắm, dù sao Đại tiểu thư là hết sức cao quý.

- Nói cũng phải! 

Từ Tân Di cười ha hả gãi gãi đầu, bộ dáng hết sức hồn nhiên.

Chúng nữ binh dở khóc dở cười, Đại tiểu thư và Tần Đốc Chủ thật là một đôi hoan hỉ oan gia, chỉ mong nàng sớm ngày thực hiện tâm nguyện, cùng Tần Đốc Chủ sinh được kỳ lân.

Ngoài Đông Hoa môn, Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Anh cải trang thành tiểu thái giám giống như trước kia đã chờ sẵn. Thấy Từ Tân Di dẫn đám nữ binh tới mặt trái xoan thanh tú nhất thời tươi cười hớn hở, sau đó tìm kiếm bóng người quen thuộc trong đám đông.

Rất nhanh nàng phát hiện Tần Lâm không có trong đó, Vĩnh Ninh chôn giấu thất vọng tận đáy lòng, cười cười nghênh đón, kêu một tiếng Từ biểu tỷ thật thấp.

- Tên tỷ phu của muội nói rồi lại có chuyện khác phải đi. Ôi, không có cách nào khác, nói ra cũng là làm việc cho hoàng huynh muội, được phong Bá tước đã phải bán mạng vất vả như vậy…

Không cần Vĩnh Ninh mở miệng hỏi, Từ Tân Di đã giải thích trước. Tâm tư nàng thô sơ, Vĩnh Ninh đã có tình ý rất sâu với Tần Lâm, Trương Tử Huyên cùng Thanh Đại đều trước sau nhìn ra chuyện này, duy chỉ có nàng thủy chung chẳng hay biết gì.

Thị Kiếm và chúng nữ binh đều cười thầm không ngừng, Từ Đại tiểu thư nói lời này bề ngoài như trách cứ Tần Lâm, thật ra thì bảo vệ cho hắn rất nhiều, quả thật là lòng hướng về Tần Đốc Chủ.

Dĩ nhiên Vĩnh Ninh sẽ không nói với Từ Tân Di nàng muốn gặp Tần Lâm đến dường nào, cố gắng che giấu vẻ thất vọng cười cười nói nói cùng biểu tỷ. Cuộc sống trong cung tịch mịch thê lương, có thể gặp mặt Từ Tân Di một lần, đi ra du ngoạn một chuyến đã là đáng quý. Hơn nữa Từ Đại tiểu thư trời sanh vĩnh viễn dương quang rực rỡ, tâm trạng Vĩnh Ninh cũng dần dần trở nên khá hơn.

Một đám nữ nhân rỗi rảnh đi dạo trên đường như vậy đưa tới vô số ánh mắt chú ý. Dù sao từ trước tới nay Từ Tân Di không quan tâm, để cho Vĩnh Ninh khoác cánh tay của nàng đi dạo phố, nhất nhất ghé thăm các cửa hàng trang sức, tơ lụa, vàng bạc… cho dù là không mua, xem chơi cũng hay.

Không biết vì sao đề tài tán gẫu dần dần chuyển sang bạch y nữ hiệp đại danh đỉnh đỉnh trong kinh, hơn nữa lúc Vĩnh Ninh nhắc tới trong đôi mắt ẩm ướt tràn đầy ước mơ:

- Nghe nói nàng vô cùng xinh đẹp, đi vô ảnh tới vô hình, thường mặt y phục toàn trắng, có thể bay lên trời chui xuống đất. Cao thủ giang hồ bình thường bị nàng đánh một chưởng nhẹ nhàng, hết sức nhẹ nhàng lập tức nằm lăn ra đất không bò dậy nổi. Biểu tỷ, tỷ đi ra ngoài nhiều, có biết vị nữ hiệp này chăng?

Cuộc sống bên trong Tử Cấm thành tịch mịch nhàm chán, chuyện bên ngoài thường được từ Thái hậu tần phi đến cung nữ truyền bá rộng rãi. Mà câu chuyện nóng nhất gần đây chính là chuyện về vị bạch y nữ hiệp trừng ác dương thiện kia. Thậm chí có người nói bởi vì sự xuất hiện của nàng, nhân vật giang hồ hạ cửu lưu rối rít rời khỏi kinh sư, ngay cả bộ khoái Lục Phiến môn cũng thanh nhàn không ít, ngày ngày nằm ở nha môn Hình bộ phơi nắng bắt rệp.

- Cái gì Bạch y nữ hiệp chứ, ta thấy hư nhiều thực ít! 

Từ Tân Di bĩu môi, thật ra thì nàng cũng đã nghe nói qua truyền thuyết bạch y nữ hiệp, nhưng Từ Đại tiểu thư của chúng ta tự cho là nữ hiệp, hiện tại xuất hiện một người tranh mất danh tiếng, tự nhiên nàng không thích.

Trong lòng Đại tiểu thư, chuyện này liên quan với địa vị giang hồ, cũng không thể tùy tiện nhường lại được.

Nàng giải thích với Vĩnh Ninh như vầy:

- Trên giang hồ có hiệp nữ đó, nhưng làm sao có thể so với công phu gia truyền của nhà ta?! Võ nghệ của ta là do lão tổ Trung Sơn Vương truyền xuống, đánh khắp mười vạn quân Nam Kinh vô địch thủ. Vĩnh Ninh muội cứ yên tâm, cho dù có dâm tặc tới cướp muội, biểu tỷ ta chỉ cần tùy tiện xuất thủ là có thể đuổi bọn chúng đi, không cần tới bạch y nữ hiệp gì đó.

Dứt lời Từ Tân Di liền hừ một tiếng, múa tay chân bày ra dáng vẻ cũng rất oai phong, chọc cho Vĩnh Ninh cười khúc khích.

Từ Đại tiểu thư cái gì cũng tốt, chỉ thích huênh hoang khoác lác. Công phu Trung Sơn Vương Từ Đạt truyền tới người nàng không biết có một phần trăm hay không, đương nhiên so với tiểu thư yểu điệu hiếm khi bước chân ra khỏi cửa, nàng còn mạnh hơn rất nhiều, nhưng xét kỹ ra cũng chỉ đạt tới cảnh giới của cao thủ giang hồ đệ tam lưu.

Đánh khắp mười vạn đại quân Nam Kinh vô địch thủ cũng là thật, có vị phụ thân làm Ngụy Quốc Công, Thủ Bị Nam Kinh, cho dù là tám mươi vạn cấm quân giáo đầu báo tử đầu xông lên đánh với nàng, nhất định cũng phải cam bái hạ phong.

Vĩnh Ninh không biết sâu cạn, thấy dáng vẻ Từ Tân Di cũng rất oai phong khí thế lập tức vỗ tay khen ngợi:

- Hay quá, biểu tỷ còn lợi hại hơn bạch y nữ hiệp!

Bọn họ không biết trong đám đông xung quanh có đôi mắt băng hỏa đan xen nhìn rõ ràng cảnh tượng này, sau đó cười khẩy mấy tiếng:

- Lớn lối mà không biết thẹn, không biết trời cao đất rộng!

Rất nhanh, nụ cười khẩy kia đã biến thành kinh ngạc:

- Ủa, có người ngầm theo các nàng, còn là cao thủ... Hừ, Tần Lâm lo lắng cho các nàng hết sức, phái tới tinh binh cường tướng như vậy…

Không hiểu vì sao trong những lời này có vị chua như giấm…

Từ Tân Di và Vĩnh Ninh không hề hay biết những chuyện này, chỉ lo ngắm nhìn hàng hóa trong các cửa hàng nơi kinh sư phồn hoa náo nhiệt này. Cả đám nữ nhân ríu rít tán chuyện với nhau, hàng nào tốt hàng nào không tốt, vô cùng sôi nổi.

Bất tri bất giác đi tới Đăng Thị khẩu phồn hoa náo nhiệt nhất kinh sư, đứng giữa trung tâm phố Thập Tự nhìn quanh bốn phía: hẻm Sa Mạo phía Bắc chuyên bán triều phục quan viên, ô sa, áo cổ tròn, giày da trắng… từ đầu đến chân cần cái gì cũng có. Phía Nam cửa hàng mọc như rừng, phần nhiều là hàng hóa của Quảng Đông, đủ các loại hàng hóa từ Tây Dương Đông Dương tới, trân quý mà nhiều. Mặt Đông mặt Tây có rất nhiều trà lâu tửu quán, lá cờ bảng hiệu bị gió thổi phần phật không ngớt.

Từ Tân Di và Vĩnh Ninh nhìn không chớp mắt, hai bên đường phố có đủ các loại người thổi hồ lô đường, nắn tượng đất… kỹ thuật tinh xảo khiến cho người ta hoa cả mắt. Cho dù là từng dạo chơi nơi này nhiều lần, các nàng vẫn có cảm giác vô cùng mới mẻ.

Nhưng không biết trong đám đông có bao nhiêu ánh mắt không có hảo ý, đã theo dõi bọn họ một lúc lâu.

- Bắt trộm, bắt trộm!

Đột nhiên vang lên tiếng quát tháo hấp dẫn sự chú ý của Từ Tân Di, chỉ thấy trên đường cái phía Nam xôn xao một trận, hai tên đầu hươu mắt chuột đang tung chân chạy như điên. Một tên trong đó tay cầm một cái bao vải, phía sau bọn chúng chừng mười mấy hai mươi bước có một nữ nhân vận y phục quê mùa đang cố gắng đuổi theo, vừa chạy vừa khóc:

- Trả bọc hành lý lại cho ta, trong đó là tiền mua thuốc cứu mạng bà bà ta!

Thời này dân tình chất phác hơn đời sau rất nhiều, cho dù là kinh sư có nhiều hạng người tam giáo cửu lưu, trộm gà trộm chó, nhưng ít ra không thiếu kẻ thấy chuyện bất bình ra tay vì nghĩa, lập tức có mấy người đứng ra muốn cản hai tên tặc tử lại.

Không ngờ hai tên giặc kia chỉ tránh né nhìn qua hết sức vụng về, vậy mà có thể lướt qua bên cạnh mấy người kia. Ngược lại đám hảo hán tử như vừa giẫm phải vỏ chuối, thi nhau ngã sóng soài ra đất.

Từ Tân Di không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, đẩy Vĩnh Ninh sang bên cạnh, nghênh ngang đứng ở giữa đường lớn tiếng quát: 

- Giặc cỏ từ đâu tới, bản tiểu thư ở chỗ này, còn không mau mau bó tay chịu trói!

Thị Kiếm lại mơ hồ cảm thấy không đúng, kiến thức võ công nàng còn cao hơn Từ Tân Di một chút, đã nhìn ra thân pháp bước chân hai người kia cực kỳ lưu loát, tránh khỏi người vì nghĩa dũng chặn lại, cũng phát hiện ra thủ đoạn của bọn họ tựa hồ là võ công thượng thừa Triêm Y Thập Bát Trật.

Nàng chưa kịp vạch trần, hai tên giặc kia đã xông tới, Từ Tân Di rút bội kiếm ra quơ quơ, mới vừa triển khai chiêu thức, hai tên giặc một tả một hữu đã thoát khỏi mũi kiếm của nàng một cách dễ dàng, trơn tuột hơn lươn.

- Ngăn lại, ngăn bọn họ lại! 

Từ Tân Di múa kiếm gào thét, lệnh cho các nữ binh động thủ, cũng không tin hai tên giặc cỏ có thể thoát được.

Các nữ binh rối rít rút kiếm ra khỏi vỏ, thế nhưng hai tên giặc kia như cá gặp nước, cho dù là kiếm quang đan xen dày đặc cũng không thể chạm tới vạt áo của chúng.

- Hừ, các ngươi... Đáng tiếc Giáp Ất Bính Đinh không có ở đây! 

Từ Tân Di gấp đến độ giậm chân, nhất là nhiều lần thấy mũi kiếm sắp sửa trúng đích lại bị địch nhân lách mình tránh thoát, bèn nghĩ nếu có Giáp Ất Bính Đinh ở chỗ này, với thuật hợp kích của bọn họ giữ hai tên giặc này lại là chuyện không khó mấy.

Đến lúc này Từ Tân Di cũng nhìn ra đầu mối:

- Nghiêu Anh biểu muội xem, thật ra thì võ công hai tên giặc này rất khá... Ủa, biểu muội, biểu muội?

Từ Đại tiểu thư nhìn chằm chằm các nữ binh và hai tên giặc đánh nhau không chớp mắt, đưa tay huơ về phía Vĩnh Ninh vừa đứng, không chạm được người. Nàng còn tưởng rằng Vĩnh Ninh né tránh, lại huơ thêm vài lần nữa mới quay đầu nhìn lại.

Trời ơi, không thấy Vĩnh Ninh đâu nữa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện