Bắt đầu lên lớp 11, Dư Hiện liền gánh trên vai trách nhiệm nặng nề.

Thầy cô giáo trong trường không biết đã nghĩ như thế nào, cứ như là học sinh tiểu học, họ thậm chí còn đề xuất thực hiện một kế hoạch "giúp đỡ một với một", người có thành tích tốt sẽ học với người có thành tích không tốt, chuyện này cũng không phải rơi lên đầu của từng người, chỉ chủ yếu nhằm vào mười top đầu với mười top sau ở mỗi lớp.

Vì thế, Dư Hiện với Đào Dụ Ninh đều bị đưa vào danh sách kế hoạch trợ giúp này, có điều bất đồng ở chỗ, Dư Hiện là người giúp còn Đào Dụ Ninh là người bị giúp.

Bởi vì hai người không học chung lớp, "cộng sự" chỉ có thể được chọn từ đám bạn học trong lớp, Đào Dụ Ninh thấy nhàm chán may mà chưa ngất đi.

Đào Dụ Ninh nói: "Cậu không biết lớp tôi có một tên Triệu Tiểu Minh kia nói nhiều muốn chết, cậu ta còn có thể nói nhanh hoặc nhanh hơn nữa, nói một câu tôi còn chưa kịp phản ứng thì cậu ta đã nói câu tiếp theo rồi! Đã như vậy, còn kêu tôi gọi cậu ta là thầy Triệu nữa! Bị điên rồi!"

Dư Hiện đưa kem cho cậu: "Vậy rốt cuộc cậu học thế nào rồi?"

"Chẳng ra làm sao." Đào Dụ Ninh nói, "Sau đó tôi cãi nhau với cậu ta, cậu ta tức giận gom đồ đi luôn."

"...Anh bạn à, mình có thể thôi lúc nào cũng cãi nhau với người khác không?"

"Có phải lúc nào tôi cũng cãi nhau đâu, cậu ta rất đáng ghét!" Đào Dụ Ninh giận thật, "Cậu ta chọc điên tôi trước, cậu ta nói tôi dốt nát, tôi đem chuyện IQ 135 nói cho cậu ta biết, vậy mà cậu ta còn cười nhạo tôi! Cười nhạo tôi! Dư Hiện, tôi ra lệnh cho cậu đánh cậu ta."

"Được rồi, bình tĩnh một chút." Dư Hiện ôm cổ cậu kéo đến tiệm bánh ngọt, "Vậy về sau cậu phải thế nào?"

"Không thế nào hết, dù sao tôi cũng không muốn học."

Đào Dụ Ninh nói đến phóng khoáng, nói xong thì bị nhéo mặt.

"Cậu nhéo tôi làm gì? Muốn ăn đòn hả?"

Dư Hiện cau mày nghiêm túc nhìn cậu: "Không được, cậu phải học hành cho tốt."

Đào Dụ Ninh hiếm khi thấy hắn nghiêm túc như vậy, nhất thời trong lúc đó có hơi sợ hắn.

"Oh."

"Đừng có oh, tôi nghiêm túc."

"Biết rồi." Đào Dụ Ninh chột dạ liếm kem, không dám nhìn Dư Hiện.

Cậu thật sự không muốn học, cho Triệu Tiểu Minh kia đến phụ đạo cậu, không bằng cho Dư Hiện đến đi.

"A, tôi có ý này." Đào Dụ Ninh lấy cùi chỏ chọt chọt Dư Hiện, "Cậu phụ đạo cho tôi đi, sau đó cậu mua đi bán lại cho Triệu Tiểu Minh bên kia."

"Lúc đó cậu bán đồ ăn hả? Còn mua đi bán lại." Dư Hiện bị cậu chọc cười, "Rồi nói sau đi, chuyện này để tôi xử lý."

Dư Hiện nói hắn xử lý, Đào Dụ Ninh liền không bận tâm thêm chút nào nữa.

Tan học ngày hôm sau, cậu theo thường lệ chờ Triệu Tiểu Minh gọi cậu, kết quả, Triệu Tiểu Minh lại không để ý đến cậu, trực tiếp đeo cặp xách chạy lấy người.

Đào Dụ Ninh tức giận, đeo cặp xách lên đuổi theo, kết quả tới cửa thì đụng phải một người.

"Ơ, sao lại vội vã nhào vào lòng rồi, tụi mình còn chưa tới tuổi kết hôn đâu."

Ăn nói hèn như vậy, chỉ có thể là Dư Hiện.

Đào Dư Hiện lườm hắn: "Ai nhào vào lòng cậu? Tôi đang đuổi theo Triệu Tiểu Minh."

"Đuổi theo cậu ta làm gì? Theo đuổi tôi đi."

"Cậu là cái gì? Tôi đuổi cậu." Đào Dụ Ninh đẩy hắn, "Đi ra, đừng chậm trễ việc học của tôi."

Cậu chạy về trước hai bước, kết quả bị Dư Hiện nắm quai cặp kéo về như con nít.

"Cậu làm gì?"

"Sau đó cậu sẽ thuộc về tôi."

Dư Hiện vừa nói như thế, Đào Dụ Ninh liền đỏ tai.

"Lại nói nhảm cái gì vậy?"

"Không nhảm, thật mà." Dư Hiện ôm cổ cậu kéo người ra bên ngoài, "Tôi đã nói rõ với Triệu Tiểu Minh rồi, về sau chuyện phụ đạo của cậu sẽ do tôi phụ trách, cậu ta rất vui vẻ."

"Cậu ta vui vẻ á? Kể từ bây giờ cậu ta đã mất đi tôi rồi, sao có thể vui vẻ được?"

Dư Hiện liếc mắt nhìn cậu, hận không thể cắn một ngụm lên cái mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia: "Cậu? Cũng do tôi quan tâm cậu thôi, chứ người ta thấy cậu né còn không kịp ấy chứ!"

Đào Dụ Ninh mất hứng, đẩy mạnh Dư Hiện ra nhanh chân bỏ chạy.

Dư Hiện ở phía sau lầm bầm một câu: "Vợ tôi, sao lại tràn đầy năng lượng như vậy?"

Đào Dụ Ninh tràn đầy năng lượng học lên tập đến liền ỉu xìu.

Dư gia rửa rất nhiều hoa quả, mua thật nhiều đồ ăn vặt, Dư gia bọn họ, một bên dùng tinh thần nâng đỡ Đào Dụ Ninh, một bên dùng vật chất cổ vũ Đào Dụ Ninh.

Dư Hiện nhỏ giọng nói: "Cậu nhìn xem, làm con dâu Dư gia sẽ hạnh phúc biết bao."

Đào Dụ Ninh nằm nhoài trên bàn, cả đầu đều là công thức toán học làm người ta buồn nôn, cậu nói: "Thôi đừng có nói nhảm nữa, tôi sắp bị toán học hại chết rồi."

"Vậy là không được." Dư Hiện nói, "Tôi còn chưa làm cậu, cậu không thể bị toán học hại chết."

Lỗ tai Đào Dụ Ninh bất lực, thương xót: "Đồ lưu manh! Này mà thanh thiếu niên cái gì hả! Đúng là không phải người!"

Dư Hiện cười xong, đùa giỡn đủ rồi, vỗ vỗ sách bài tập: "Đừng nghịch nữa, lo học cho tốt."

Đào Dụ Ninh hít sâu, ngồi thẳng lưng.

Cậu đưa mắt nhìn Dư Hiện, đột nhiên nói: "Cậu muốn tôi làm vợ của cậu à?"

Dư Hiện cười: "Thế nào? Cậu ý kiến hả?"

"Như vậy đi, nếu đợt thi cuối học kỳ này môn toán tôi đạt 100 điểm, tôi sẽ gọi cậu là chồng."

Dư Hiện im lặng.

Đào Dụ Ninh híp mắt, hỏi: "Thế nào? Khó quá sao?"

Dư Hiện nói: "Có bằng chứng về IQ 135 của cậu không? Nếu là thật, tôi cũng có thể liều một phen, còn nếu là cậu thuận miệng bốc phét..."

"Thì sao?"

"Thì tôi không cần vợ nữa."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện