Edit: V.O
"Cửu Dịch, không nghĩ tới ngươi còn là một người thương hương tiếc ngọc, ta vẫn cho là ngươi là công cụ giết người không có cảm tình đó?"
Một thiếu niên áo tím dựa bên ngoài cửa đá, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười sáng rỡ vô hại:
"Bàn về giết người, ai so được với Cửu Phượng Ma tộc?"
Cửu Phượng không nói đúng sai, hắn muốn vươn tay đặt lên vai Lê Dịch Minh, nhưng vì chiều cao hai người chênh lệch rất nhiều, nhảy hai cái, hắn cũng không tự làm mình mất mặt nữa.
"Nếu để cho Tông Chủ biết ngươi tốn công tốn sức vì một nữ nhân như thế, hắn nhất định sẽ không bỏ qua ngươi."
"Hửm, ý của ngươi là muốn đi mật báo?"
Uy hiếp trong mắt Lê Dịch Minh không cần nói cũng biết, dĩ nhiên Cửu Phượng sẽ không đi mật báo, không phải sợ không đánh lại hắn, chỉ là không bao giờ muốn xung đột chính diện với cái người điên này nữa, sợ làm khuôn mặt như hoa như ngọc bị thương, ai bảo người này biết hắn thích đẹp, chuyên chọn mặt mà đánh.
"Coi như ta không nói, ít ngày nữa Tông Chủ sẽ đến núi Chương Vĩ, ngươi không gạt được."
"Trên người nữ nhân này có bí mật Tông Chủ muốn biết, hắn sẽ không để cho nàng chết."
"Xì, ta thấy chính là ngươi không nỡ."
Bị Lê Dịch Minh hung hăng trừng mắt, Cửu Phượng thức thời ngậm miệng.
"Cửu Phượng, ngươi biết Tông Chủ muốn nhất định phải có sách Thiên Ma, nếu ngươi làm loạn, hắn sẽ không tha cho ngươi."
"Được, ngươi cứ già dặn, ta sẽ không động đến nàng ta, còn ngươi, sau này cũng đừng diễn trò cho ta xem, tiểu cô nương da mềm thịt mỏng như người ta, để ngươi hành hạ từng miệng máu một, ha ha ha. . ."
"Hừ, có phải Cửu Phượng ngươi quên không, Cẩm Tịch là lưỡi dao sắc bén tốt nhất Tây Cảnh Tiên Môn, Yêu tộc, Ma tộc chết ở trong tay nàng, không hề ít hơn số người ngươi giết, hơn nữa tuổi của nàng, đối với Nhân tộc mà nói đã không phải là tiểu cô nương."
Lê Dịch Minh nghiêm trang cổ hủ, khiến cho Cửu Phượng dè bĩu:
"Không trách được ngươi và cô nương người ta ở chung nhiều năm như vậy, cũng không hề có đêm xuân một khắc, dieendaanleequuydoon – V.O, đáng đời ngươi thiên sát cô tinh cả đời."
Cửu Phượng nhạo báng, Lê Dịch Minh lười phải quan tâm tới, nhiều năm như vậy, hắn cũng quen Cửu Phượng om sòm.
Trong sơn động tối đen, mỗi đêm ngày trôi qua, Cẩm Tịch không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, lòng nàng như vẫn rơi xuống một vực sâu không đáy, thậm chí nàng không dám ngủ, bởi vì trong mơ sẽ xuất hiện gương mặt sư phụ và ba vị sư huynh chết thảm, nhưng cho dù mở to mắt, bốn phía cũng tối đen, bây giờ không biết được thời gian, nàng chỉ có thể dùng ngón tay hung hăng rạch lên cánh tay mình, mặc dù chút đau đớn thân thể này không thể triệt tiêu hèn mọn trong lòng, nhưng ít nhất có thể xua chút mệt mỏi.
Có lẽ là biết Khương Thanh Vân còn sống, Cẩm Tịch lại bất tri bất giác nhớ đến Đại sư huynh, nếu hắn còn sống, với tu vi của hắn, Tây Cảnh Tiên Môn có thể có nhiều phần thắng, thiên ý trêu người, mười lăm năm trước Đại sư huynh đã chết không rõ lý do.
Lúc tin Đại sư huynh chết truyền ra, cả Tây Cảnh Tiên Môn đều ngạc nhiên, bởi vì lúc ấy trong môn có thể ngay cả sư phụ cũng không phải là đối thủ của hắn, nhưng hắn thật đã chết rồi, chết ở trong một đống lá cây khô phía sau núi, lúc thi thể được người phát hiện thì đã bắt đầu rửa nát, chỉ có thể loáng thoáng phân biệt ra là Đại sư huynh đã từng tiên phong đạo cốt.
Đại sư huynh chết trong môn vẫn là bí mật, sư phụ cũng cấm đệ tử lén bàn luận chuyện này, lúc ấy Cẩm Tịch và Tam sư huynh còn từng lén điều tra, bởi vì bọn họ không muốn Đại sư huynh chết không rõ ràng, nhưng sau khi sư phụ biết đã giận tím mặt, còn bắt nhốt giam hai người bọn họ. Tam sư huynh đã từng nói, với tu vi của Đại sư huynh, nhất định là có người đánh lén hoặc là. . . Cẩm Tịch biết Tam sư huynh không nói ra nghi ngờ trong môn có gian tế, chỉ có người quen thuộc với Đại sư huynh, mới có thể lấy tính mạng của hắn trong tình huống không hề đề phòng.
Sau này, đột nhiên trong Nhân tộc xuất hiện tung tích Ma tộc, Cẩm Tịch và các sư huynh bắt đầu chạy khắp nơi, chuyện Đại sư huynh cứ như vậy bị trì hoãn, sau nữa, con trai duy nhất của hắn - Khương Thanh Vân được đưa đến chỗ Cẩm Tịch, nguyên nhân là nàng là nữ tử duy nhất trong mấy người, chăm sóc hài tử là chuyện đương nhiên. Cẩm Tịch nhắm mắt nhận hài tử lúc ấy chỉ có một tuổi đó, từ đó về sau, nàng luôn chỉ biết cầm kiếm cùng một hài tử chưa biết đi cùng nhau vượt qua cuộc sống náo loạn.
Nói ra, lúc ấy còn là Lê Dịch Minh giúp Cẩm Tịch rất nhiều, kể từ sau đêm hai người gặp nhau ở khe núi kia, dường như có rất nhiều lần gặp mặt, nhưng thật ra là Cẩm Tịch chú ý hắn quá nhiều, bởi vì là sư phụ cũng đã nói, thân thể Lê Dịch Minh và người bình thường quả thật không giống nhau, về phần có phải thật thừa kế huyết mạch Thần tộc hay không, cần quan sát nhiều.
Kết quả là, Cẩm Tịch chủ động nhận nhiệm vụ "quan sát" đó, ăn cơm, đi học, ngủ, thậm chí tắm rửa, về phần đi xí, Cẩm Tịch cũng đi theo cách đó không xa, Lê Dịch Minh vừa tức vừa vội, nhưng hắn lại không có cách gì với sư thúc này, đánh không lại người ta thì thôi, giảng đạo lý giống như là tú tài gặp phải binh lính, Cẩm Tịch hoàn toàn không thèm để ý cái gì mà thế tục lễ giáo Nhân tộc, ba tháng sau, Lê Dịch Minh dứt khoát nhận mệnh, hơn nữa còn tìm ra một phương pháp có thể sống hài hòa với Cẩm Tịch, có thế hai người hết sức ăn ý quan sát và bị quan sát.
Cuộc sống như thế qua năm năm, về Cẩm Tịch và Lê Dịch Minh, trong tiên môn có rất nhiều tin đồn kỳ lạ, nhưng hai người trong cuộc, một luôn cười trừ, mà một người khác một lời không hợp đã nâng kiếm đánh mấy đệ tử tơi bời, sau đó lại không còn có ai dám chỉ chỉ trỏ trỏ ngay mặt hai người.
Trong năm năm, tu vi Lê Dịch Minh tiến bộ quá nhỏ, Cẩm Tịch cảm thấy là sư phụ của hắn không thể dạy theo trình độ, cho nên dứt khoát giành hắn về, tự mình dạy. Sau đó lại có Khương Thanh Vân, Lê Dịch Minh vừa trông hài tử vừa theo Cẩm Tịch học đánh nhau, theo lời của nàng nói đó chính là nếu tu vi không thể tinh tiến, cũng chỉ có thể luyện thân thủ.
"Cửu Dịch, không nghĩ tới ngươi còn là một người thương hương tiếc ngọc, ta vẫn cho là ngươi là công cụ giết người không có cảm tình đó?"
Một thiếu niên áo tím dựa bên ngoài cửa đá, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười sáng rỡ vô hại:
"Bàn về giết người, ai so được với Cửu Phượng Ma tộc?"
Cửu Phượng không nói đúng sai, hắn muốn vươn tay đặt lên vai Lê Dịch Minh, nhưng vì chiều cao hai người chênh lệch rất nhiều, nhảy hai cái, hắn cũng không tự làm mình mất mặt nữa.
"Nếu để cho Tông Chủ biết ngươi tốn công tốn sức vì một nữ nhân như thế, hắn nhất định sẽ không bỏ qua ngươi."
"Hửm, ý của ngươi là muốn đi mật báo?"
Uy hiếp trong mắt Lê Dịch Minh không cần nói cũng biết, dĩ nhiên Cửu Phượng sẽ không đi mật báo, không phải sợ không đánh lại hắn, chỉ là không bao giờ muốn xung đột chính diện với cái người điên này nữa, sợ làm khuôn mặt như hoa như ngọc bị thương, ai bảo người này biết hắn thích đẹp, chuyên chọn mặt mà đánh.
"Coi như ta không nói, ít ngày nữa Tông Chủ sẽ đến núi Chương Vĩ, ngươi không gạt được."
"Trên người nữ nhân này có bí mật Tông Chủ muốn biết, hắn sẽ không để cho nàng chết."
"Xì, ta thấy chính là ngươi không nỡ."
Bị Lê Dịch Minh hung hăng trừng mắt, Cửu Phượng thức thời ngậm miệng.
"Cửu Phượng, ngươi biết Tông Chủ muốn nhất định phải có sách Thiên Ma, nếu ngươi làm loạn, hắn sẽ không tha cho ngươi."
"Được, ngươi cứ già dặn, ta sẽ không động đến nàng ta, còn ngươi, sau này cũng đừng diễn trò cho ta xem, tiểu cô nương da mềm thịt mỏng như người ta, để ngươi hành hạ từng miệng máu một, ha ha ha. . ."
"Hừ, có phải Cửu Phượng ngươi quên không, Cẩm Tịch là lưỡi dao sắc bén tốt nhất Tây Cảnh Tiên Môn, Yêu tộc, Ma tộc chết ở trong tay nàng, không hề ít hơn số người ngươi giết, hơn nữa tuổi của nàng, đối với Nhân tộc mà nói đã không phải là tiểu cô nương."
Lê Dịch Minh nghiêm trang cổ hủ, khiến cho Cửu Phượng dè bĩu:
"Không trách được ngươi và cô nương người ta ở chung nhiều năm như vậy, cũng không hề có đêm xuân một khắc, dieendaanleequuydoon – V.O, đáng đời ngươi thiên sát cô tinh cả đời."
Cửu Phượng nhạo báng, Lê Dịch Minh lười phải quan tâm tới, nhiều năm như vậy, hắn cũng quen Cửu Phượng om sòm.
Trong sơn động tối đen, mỗi đêm ngày trôi qua, Cẩm Tịch không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, lòng nàng như vẫn rơi xuống một vực sâu không đáy, thậm chí nàng không dám ngủ, bởi vì trong mơ sẽ xuất hiện gương mặt sư phụ và ba vị sư huynh chết thảm, nhưng cho dù mở to mắt, bốn phía cũng tối đen, bây giờ không biết được thời gian, nàng chỉ có thể dùng ngón tay hung hăng rạch lên cánh tay mình, mặc dù chút đau đớn thân thể này không thể triệt tiêu hèn mọn trong lòng, nhưng ít nhất có thể xua chút mệt mỏi.
Có lẽ là biết Khương Thanh Vân còn sống, Cẩm Tịch lại bất tri bất giác nhớ đến Đại sư huynh, nếu hắn còn sống, với tu vi của hắn, Tây Cảnh Tiên Môn có thể có nhiều phần thắng, thiên ý trêu người, mười lăm năm trước Đại sư huynh đã chết không rõ lý do.
Lúc tin Đại sư huynh chết truyền ra, cả Tây Cảnh Tiên Môn đều ngạc nhiên, bởi vì lúc ấy trong môn có thể ngay cả sư phụ cũng không phải là đối thủ của hắn, nhưng hắn thật đã chết rồi, chết ở trong một đống lá cây khô phía sau núi, lúc thi thể được người phát hiện thì đã bắt đầu rửa nát, chỉ có thể loáng thoáng phân biệt ra là Đại sư huynh đã từng tiên phong đạo cốt.
Đại sư huynh chết trong môn vẫn là bí mật, sư phụ cũng cấm đệ tử lén bàn luận chuyện này, lúc ấy Cẩm Tịch và Tam sư huynh còn từng lén điều tra, bởi vì bọn họ không muốn Đại sư huynh chết không rõ ràng, nhưng sau khi sư phụ biết đã giận tím mặt, còn bắt nhốt giam hai người bọn họ. Tam sư huynh đã từng nói, với tu vi của Đại sư huynh, nhất định là có người đánh lén hoặc là. . . Cẩm Tịch biết Tam sư huynh không nói ra nghi ngờ trong môn có gian tế, chỉ có người quen thuộc với Đại sư huynh, mới có thể lấy tính mạng của hắn trong tình huống không hề đề phòng.
Sau này, đột nhiên trong Nhân tộc xuất hiện tung tích Ma tộc, Cẩm Tịch và các sư huynh bắt đầu chạy khắp nơi, chuyện Đại sư huynh cứ như vậy bị trì hoãn, sau nữa, con trai duy nhất của hắn - Khương Thanh Vân được đưa đến chỗ Cẩm Tịch, nguyên nhân là nàng là nữ tử duy nhất trong mấy người, chăm sóc hài tử là chuyện đương nhiên. Cẩm Tịch nhắm mắt nhận hài tử lúc ấy chỉ có một tuổi đó, từ đó về sau, nàng luôn chỉ biết cầm kiếm cùng một hài tử chưa biết đi cùng nhau vượt qua cuộc sống náo loạn.
Nói ra, lúc ấy còn là Lê Dịch Minh giúp Cẩm Tịch rất nhiều, kể từ sau đêm hai người gặp nhau ở khe núi kia, dường như có rất nhiều lần gặp mặt, nhưng thật ra là Cẩm Tịch chú ý hắn quá nhiều, bởi vì là sư phụ cũng đã nói, thân thể Lê Dịch Minh và người bình thường quả thật không giống nhau, về phần có phải thật thừa kế huyết mạch Thần tộc hay không, cần quan sát nhiều.
Kết quả là, Cẩm Tịch chủ động nhận nhiệm vụ "quan sát" đó, ăn cơm, đi học, ngủ, thậm chí tắm rửa, về phần đi xí, Cẩm Tịch cũng đi theo cách đó không xa, Lê Dịch Minh vừa tức vừa vội, nhưng hắn lại không có cách gì với sư thúc này, đánh không lại người ta thì thôi, giảng đạo lý giống như là tú tài gặp phải binh lính, Cẩm Tịch hoàn toàn không thèm để ý cái gì mà thế tục lễ giáo Nhân tộc, ba tháng sau, Lê Dịch Minh dứt khoát nhận mệnh, hơn nữa còn tìm ra một phương pháp có thể sống hài hòa với Cẩm Tịch, có thế hai người hết sức ăn ý quan sát và bị quan sát.
Cuộc sống như thế qua năm năm, về Cẩm Tịch và Lê Dịch Minh, trong tiên môn có rất nhiều tin đồn kỳ lạ, nhưng hai người trong cuộc, một luôn cười trừ, mà một người khác một lời không hợp đã nâng kiếm đánh mấy đệ tử tơi bời, sau đó lại không còn có ai dám chỉ chỉ trỏ trỏ ngay mặt hai người.
Trong năm năm, tu vi Lê Dịch Minh tiến bộ quá nhỏ, Cẩm Tịch cảm thấy là sư phụ của hắn không thể dạy theo trình độ, cho nên dứt khoát giành hắn về, tự mình dạy. Sau đó lại có Khương Thanh Vân, Lê Dịch Minh vừa trông hài tử vừa theo Cẩm Tịch học đánh nhau, theo lời của nàng nói đó chính là nếu tu vi không thể tinh tiến, cũng chỉ có thể luyện thân thủ.
Danh sách chương