Editor: Cẩm Tú
Anh vốn tưởng rằng cuộc đời anh chỉ có máu và chết chóc, không bỏ vào quá nhiều tình cảm, không có những cảm xúc quá khích, bình tĩnh yên lặng, không vướng không víu.
Thế nhưng khi gặp được em, anh nguyện đánh đổi tất cả tình cảm của mình, chỉ để đổi lấy sự bình yên cho cả hai.
Từ phía sau Trần Uyên Sam lấy ra một cái hộp nhỏ mở nó ra, một chiếc nhẫn kim cương lẳng lặng nằm ở trong hộp, sáng chói làm cho Nghiêm Thấm Huyên rơi lệ.
Thật ra thì đây không phải là một cảnh tượng hoa mỹ, đối tượng cầu hôn một thân mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt còn có chút tái nhợt, mà chính cô cũng mới vừa khỏi bệnh, tóc tai rối bời mặt không trang điểm, trong bụng cũng đã mang thai con của đối phương.
Nhưng cô lại cảm thấy trên thế giới này có chuyện như vậy, có thể gọi là đoạt nhân tâm phách.
Có lẽ anh không phải người đầu tiên dạy cô cách yêu, tình cảm yêu đương nồng nhiệt tuổi trẻ của cô không phải dành cho anh, nhưng anh lại dạy cô thứ tình cảm sâu sắc trong cuộc sống, máu mủ tình thâm, thân như người nhà.
Trần Uyên Sam quỳ trên mặt đất tay giơ lên có chút mỏi, nhưng người trước mặt vẫn còn mở to đôi mắt ngập nước mông lung nhìn anh, cái mũi nhỏ động đậy, cả khuôn mặt phiếm hồng, làm cho anh nhìn thấy chỉ muốn hung hăn cắn cô.
“Ai, anh bắt Phong Trác Luân ngày đêm không nghỉ thiết kế ra chiếc nhẫn kim cương này, em đến nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái?” Anh thở dài, dịu dàng nhìn Nghiêm Thấm Huyên, nhẹ giọng nói, “Đây là vật độc nhất vô nhị trên thế giới, cũng không có cân nhắc tiêu chuẩn.”
Cô bật cười, cả khuôn mặt như con mèo con, hoàn toàn mất hình tượng, Trần Uyên Sam giơ một tay khác ra giúp cô lau nước mắt nước mũi, lấy mu bàn tay chạm vào khuôn mặt cô. Trong lòng cô hiện tại là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hồi lâu mới nhìn anh, thút tha thút thít mà cười hỏi, “...... Phong Trác Luân...... Là nhà thiết kế nổi tiếng đó sao?”
Ánh mắt anh nhíu lại, “Đó không phải là trọng điểm.”
Nghiêm Thấm Huyên cười vui vẻ, nước mắt rốt cục cũng ngừng lại, giơ tay nhận lấy chiếc nhẫn kim cương trong tay của anh, đặt ở trước mắt tỉ mỉ quan sát.
Anh thấy cô có vẻ rất thích, cầm ở trong tay chăm chú nhìn mãi không buông, trong lòng suy nghĩ đợi lát nữa sẽ gọi điện cảm ơn cái tên yêu nghiệt kia.
“Ừ...... Như vậy kết hôn sẽ là nghi thức bổ sung sao?” Nghiêm Thấm Huyên cẩn thận lấy chiếc nhẫn kim cương ra khỏi hộp, nhẹ nhàng đặt vào tay Trần Uyên Sam, “Giúp em đeo vào.”
Anh thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay cô lấy chiếc nhẫn kim cương đeo vào ngón áp út của cô, kéo lên đặt ở khóe miệng hôn một cái, khẽ cười nói, “Tất nhiên rồi, Trần phu nhân.”
......
Thời điểm Doãn bích Giới cùng với Kha Khinh Đằng đến bệnh viện, Nghiêm Thấm Huyên đang tựa người vào thành giường, trên mặt đeo gọng kính cỡ đại có chút buồn cười, cầm trên tay một cái kính lúp, đang tỉ mỉ nghiên cứu chiếc nhẫn kim cương trên tay, Trần Uyên Sam tựa vào người cô, một tay ôm lấy bả vai của cô sờ soạng, buồn cười nhìn cô nghiên cứu đồ vật trước mắt.
“Chậc chậc chậc, nhìn cặp vợ chồng này thật ngu ngốc.” Doãn Bích Giới đặt cái túi xuống bên cạnh, tựa vào tường có chút khinh bỉ nhìn hai người ở trên giường, “Hai người này đúng là khác người mà.”
Kha Khinh Đằng đồng tình với vợ, gương mặt tuấn tú khẽ nhăn lại, “Trần Uyên Sam cậu đúng là.”
Nghiêm Thấm Huyên thả cái kính lúp trong tay xuống, giơ chiếc nhẫn kim cương trong tay lên, vui sướng nói với Doãn Bích Giới: “Ghen tị thì bảo chồng cậu cũng đi làm lấy một cái đi.”
Doãn Bích Giới luôn luôn ghét lãng mạn, so với chiếc nhẫn kim cương cô thích khẩu súng hơn, vì vậy vô cùng chán ghét liếc Nghiêm Thấm Huyên, đẩy đẩy Kha Khinh Đằng bên cạnh, “Lần trước anh hứa đáp ứng em cái gì còn nhớ không?”
Kha đại thiếu gia nghe cô nói vậy, thái độ nguy hiểm biến đổi, hồi lâu chậm rãi tựa vào bên tai cô khẽ nói một câu.
“Cút đi, em không cần, anh đưa cho người khác đi.” Doãn Bích Giới lập tức xù lông lên, khuôn mặt đỏ ửng, đôi chân dài không chút do dự hướng tới Kha Khinh Đằng, “Đồ lưu manh.”
Nghiêm Thấm Huyên tựa vào trong ngực Trần Uyên Sam cười híp mắt nhìn hai người kia đang chiến đấu với nhau, khẽ rủ rỉ bên tai anh, “Anh đoán xem Kha Khinh Đằng vừa nói gì?”
Trần Uyên Sam thản nhiên chỉnh lại tư thế, đôi mắt đẹp lóe sáng, “Doãn Bích Giới đơn giản muốn vài vũ khí có tính sát thương lớn, trước kia Kha Khinh Đằng để cô ấy chiến đấu cũng không sao cả, hiện tại cũng chuẩn bị muốn đứa bé cậu ta làm sao có thể cho phép bà xã mình mang bầu cầm súng. Về phần cậu ta nói gì......”
Anh có chút hài hước quay đầu nhìn cô, hôn lên trán cô, “Mặc dù Kha Khinh Đằng không đưa được súng thật cho cô ấy, nhưng bản thân cậu ta cũng có, cũng có thể cho, cũng không nguy hiểm.”
Cô đi theo anh lâu như vậy, đầu óc cũng trở nên linh hoạt hơn, chỉ sửng sốt hai giây liền đã hiểu ý tứ của anh, ngại ngùng nhìn anh sẵng giọng nói, “Thật không hỗ danh là bằng hữu.”
Trần Uyên Sam cười vang, vuốt vuốt tóc của cô, cưng chiều hỏi cô, “Hiện tại em đã mang thai qua hai tháng, còn một tháng nữa là vượt qua giai đoạn nguy hiểm, một tháng này em muốn ở bệnh viên hay là về nhà tĩnh dưỡng? Hả?”
Cô giảo hoạt mở trừng hai mắt, ngẩng đầu nhìn gò má của anh, “Em biết anh muốn đưa em về nhà.” Anh nghe cô nói lời này, có chút kinh ngạc nhíu mày hỏi cô, “Tại sao?”
Trong lòng Nghiêm Thấm Huyên hiểu rõ, nhưng ngoài miệng không nói ra. Có mấy lần anh đang ở trong phòng bệnh thật sự là nhịn không được, dục hỏa đốt người ôm cô sờ mó hôn hít, làm cô lộ cả nửa ngực, người áo đen ngoài cửa gõ cửa thấy không có ai trả lời liền trực tiếp mở cửa đi vào.
Đã không có cách nào ăn thịt, thân thiết cũng phải bị người khác quấy rầy, thiếu chút nữa bà xã đã bị người ta nhìn thấy, vì thế cho dù là người có tính khí tốt như Trần Uyên Sam, nhanh chóng dùng chăn bọc cô lại, dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn thuộc hạ, thiếu chút nữa ném cái ly trong tay vào mặt hắn.
“Ừ, ít người dễ làm chuyện.” Hồi lâu, cô nói, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay mình.
Anh nghe thế thì nụ cười trên khóe môi càng đậm, Kha Khinh Đằng đã dừng chiến đấu ôm doãn bích giới đang kịch liệt giãy giụa vào trong ngực lạnh lùng chen vào một câu, “Trần Uyên Sam, nụ cười của cậu thật dâm đãng.”
Trần Uyên Sam không trả lời hắn, từ trên giường đứng dậy, sửa sang lại quần áo nhẹ nhàng ôm Nghiêm Thấm Huyên xuống giường, “Chúng ta chuẩn bị trở về thôi.”
“Vết thương của cậu còn chưa lành? Dù sao cũng đã phong tỏa cả bệnh viện rồi, lại nói Nghiêm Thấm Huyên mới mang thai được hai tháng còn chưa đến tháng thứ ba, trở về ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?” Doãn Bích Giới có chút bận tâm hỏi.
“Tôi đã bàn bạc với bác sĩ, Diêm Giang đã sắp xếp một căn phòng nhỏ ở trong căn hộ, tôi đã sắp xếp mỗi ngày đúng giờ sẽ có bác sĩ tới kiểm tra cho cô ấy.” Nghiêm Thấm Huyên cười nhìn Trần Uyên Sam một bên cầm quần áo, hình như là sốt ruột muốn đi làm thủ tục xuất viện.
Thời điểm xuất viện bác sĩ còn cẩn thận kiểm tra thân thể Nghiêm Thấm Huyên một lần nữa, tỉ mỉ dặn dò cô đủ thứ, chảy mồ hôi tươi cười tiễn vị bác sĩ này ra ngoài.
Vợ chồng Trần Uyên Sam rời đi, cả bệnh viện mới có thể hoạt động lại nhưbình thường, gần nhiều tuần lễ bị phong tỏa, hơn nữa bon họ rời đi thì ý định muốn tháo dỡ bệnh viện này của Doãn Bích Giới mới có thể giải trừ.
Viện trưởng cùng toàn bộ lãnh đạo cung kính tiễn bọn họ xuống dưới lầu, Trần Uyên Sam ôm Nghiêm Thấm Huyên cẩn thận đi xuống, lịch sự nói cảm ơn với bọn họ, đi ra cửa.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, khóe mắt Trần Uyên Sam giật một cái, một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện trong tầm mắt của anh, anh vội vã giơ tay ra cản lại.
“Anh......” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Trần Hi San hiện lên mấy chữ “Anh dám đối xử với em như vậy”, dừng ở trước cánh tay của anh, tức giận nhìn anh trai của mình.
Nghiêm Thấm Huyên cười cười, đẩy tay Trần Uyên Sam ra, thoáng cúi người xuống vuốt tóc rồi hôn cô bé một cái, “Hi San.”
Tiểu công chúa rất nhanh chóng đưa tay ôm lấy chị dâu của mình, diễu võ dương oai trừng mắt nhìn anh trai một cái.
“San San, hiện tại trong bụng chị dâu em đang có em bé, không thể trực tiếp nhào lên như vậy, em bé trong bụng bị em hù dọa cho sợ thì làm thế nào.” Trần Uyên Sam bất đắc dĩ nhìn Trần Hi San, lắc đầu một cái.
“Anh nghĩ quá nhiều, sao em lại hù em bé được.” Trần Hi San ôm lấy Nghiêm Thấm Huyên bất mãn nói, “Em chính là cô của nó đấy.”
Tiểu công chúa biết rõ ràng vai vế như vậy, Nghiêm Thấm Huyên không khỏi cười ra tiếng, dắt tiểu công chúa cùng nhau đi ra ngoài, “Ba và dì Khanh cũng tới đây sao?”
“Ba và mẹ đang đợi trong xe, chúng ta sẽ ngồi ghế sau, cùng nhau trở về ăn cơm.” Trần Hi San cũng đã cao hơn rất nhiều, bộ dạng phất tay càng ngày càng giống Trần Uyên Sam, giống như một tiểu đại nhân nói.
Trần Uyên Sam đi phía sau, nhìn vợ và em gái vừa đi vừa cười nói, không khỏi nghĩ tới lúc ấy ở Tokyo, bọn họ mới quen nhau, cô chỉ dùng một cái bánh ngọt đã dành được trái tim của tiểu công chúa, cũng lặng lẽ dành lấy trái tim của anh.
Hiện tại cũng giống như lúc đó, không còn có nguy hiểm, nắng ấm trời trong, cuộc đời bình anh.
Anh vốn tưởng rằng cuộc đời anh chỉ có máu và chết chóc, không bỏ vào quá nhiều tình cảm, không có những cảm xúc quá khích, bình tĩnh yên lặng, không vướng không víu.
Thế nhưng khi gặp được em, anh nguyện đánh đổi tất cả tình cảm của mình, chỉ để đổi lấy sự bình yên cho cả hai.
Từ phía sau Trần Uyên Sam lấy ra một cái hộp nhỏ mở nó ra, một chiếc nhẫn kim cương lẳng lặng nằm ở trong hộp, sáng chói làm cho Nghiêm Thấm Huyên rơi lệ.
Thật ra thì đây không phải là một cảnh tượng hoa mỹ, đối tượng cầu hôn một thân mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt còn có chút tái nhợt, mà chính cô cũng mới vừa khỏi bệnh, tóc tai rối bời mặt không trang điểm, trong bụng cũng đã mang thai con của đối phương.
Nhưng cô lại cảm thấy trên thế giới này có chuyện như vậy, có thể gọi là đoạt nhân tâm phách.
Có lẽ anh không phải người đầu tiên dạy cô cách yêu, tình cảm yêu đương nồng nhiệt tuổi trẻ của cô không phải dành cho anh, nhưng anh lại dạy cô thứ tình cảm sâu sắc trong cuộc sống, máu mủ tình thâm, thân như người nhà.
Trần Uyên Sam quỳ trên mặt đất tay giơ lên có chút mỏi, nhưng người trước mặt vẫn còn mở to đôi mắt ngập nước mông lung nhìn anh, cái mũi nhỏ động đậy, cả khuôn mặt phiếm hồng, làm cho anh nhìn thấy chỉ muốn hung hăn cắn cô.
“Ai, anh bắt Phong Trác Luân ngày đêm không nghỉ thiết kế ra chiếc nhẫn kim cương này, em đến nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái?” Anh thở dài, dịu dàng nhìn Nghiêm Thấm Huyên, nhẹ giọng nói, “Đây là vật độc nhất vô nhị trên thế giới, cũng không có cân nhắc tiêu chuẩn.”
Cô bật cười, cả khuôn mặt như con mèo con, hoàn toàn mất hình tượng, Trần Uyên Sam giơ một tay khác ra giúp cô lau nước mắt nước mũi, lấy mu bàn tay chạm vào khuôn mặt cô. Trong lòng cô hiện tại là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hồi lâu mới nhìn anh, thút tha thút thít mà cười hỏi, “...... Phong Trác Luân...... Là nhà thiết kế nổi tiếng đó sao?”
Ánh mắt anh nhíu lại, “Đó không phải là trọng điểm.”
Nghiêm Thấm Huyên cười vui vẻ, nước mắt rốt cục cũng ngừng lại, giơ tay nhận lấy chiếc nhẫn kim cương trong tay của anh, đặt ở trước mắt tỉ mỉ quan sát.
Anh thấy cô có vẻ rất thích, cầm ở trong tay chăm chú nhìn mãi không buông, trong lòng suy nghĩ đợi lát nữa sẽ gọi điện cảm ơn cái tên yêu nghiệt kia.
“Ừ...... Như vậy kết hôn sẽ là nghi thức bổ sung sao?” Nghiêm Thấm Huyên cẩn thận lấy chiếc nhẫn kim cương ra khỏi hộp, nhẹ nhàng đặt vào tay Trần Uyên Sam, “Giúp em đeo vào.”
Anh thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay cô lấy chiếc nhẫn kim cương đeo vào ngón áp út của cô, kéo lên đặt ở khóe miệng hôn một cái, khẽ cười nói, “Tất nhiên rồi, Trần phu nhân.”
......
Thời điểm Doãn bích Giới cùng với Kha Khinh Đằng đến bệnh viện, Nghiêm Thấm Huyên đang tựa người vào thành giường, trên mặt đeo gọng kính cỡ đại có chút buồn cười, cầm trên tay một cái kính lúp, đang tỉ mỉ nghiên cứu chiếc nhẫn kim cương trên tay, Trần Uyên Sam tựa vào người cô, một tay ôm lấy bả vai của cô sờ soạng, buồn cười nhìn cô nghiên cứu đồ vật trước mắt.
“Chậc chậc chậc, nhìn cặp vợ chồng này thật ngu ngốc.” Doãn Bích Giới đặt cái túi xuống bên cạnh, tựa vào tường có chút khinh bỉ nhìn hai người ở trên giường, “Hai người này đúng là khác người mà.”
Kha Khinh Đằng đồng tình với vợ, gương mặt tuấn tú khẽ nhăn lại, “Trần Uyên Sam cậu đúng là.”
Nghiêm Thấm Huyên thả cái kính lúp trong tay xuống, giơ chiếc nhẫn kim cương trong tay lên, vui sướng nói với Doãn Bích Giới: “Ghen tị thì bảo chồng cậu cũng đi làm lấy một cái đi.”
Doãn Bích Giới luôn luôn ghét lãng mạn, so với chiếc nhẫn kim cương cô thích khẩu súng hơn, vì vậy vô cùng chán ghét liếc Nghiêm Thấm Huyên, đẩy đẩy Kha Khinh Đằng bên cạnh, “Lần trước anh hứa đáp ứng em cái gì còn nhớ không?”
Kha đại thiếu gia nghe cô nói vậy, thái độ nguy hiểm biến đổi, hồi lâu chậm rãi tựa vào bên tai cô khẽ nói một câu.
“Cút đi, em không cần, anh đưa cho người khác đi.” Doãn Bích Giới lập tức xù lông lên, khuôn mặt đỏ ửng, đôi chân dài không chút do dự hướng tới Kha Khinh Đằng, “Đồ lưu manh.”
Nghiêm Thấm Huyên tựa vào trong ngực Trần Uyên Sam cười híp mắt nhìn hai người kia đang chiến đấu với nhau, khẽ rủ rỉ bên tai anh, “Anh đoán xem Kha Khinh Đằng vừa nói gì?”
Trần Uyên Sam thản nhiên chỉnh lại tư thế, đôi mắt đẹp lóe sáng, “Doãn Bích Giới đơn giản muốn vài vũ khí có tính sát thương lớn, trước kia Kha Khinh Đằng để cô ấy chiến đấu cũng không sao cả, hiện tại cũng chuẩn bị muốn đứa bé cậu ta làm sao có thể cho phép bà xã mình mang bầu cầm súng. Về phần cậu ta nói gì......”
Anh có chút hài hước quay đầu nhìn cô, hôn lên trán cô, “Mặc dù Kha Khinh Đằng không đưa được súng thật cho cô ấy, nhưng bản thân cậu ta cũng có, cũng có thể cho, cũng không nguy hiểm.”
Cô đi theo anh lâu như vậy, đầu óc cũng trở nên linh hoạt hơn, chỉ sửng sốt hai giây liền đã hiểu ý tứ của anh, ngại ngùng nhìn anh sẵng giọng nói, “Thật không hỗ danh là bằng hữu.”
Trần Uyên Sam cười vang, vuốt vuốt tóc của cô, cưng chiều hỏi cô, “Hiện tại em đã mang thai qua hai tháng, còn một tháng nữa là vượt qua giai đoạn nguy hiểm, một tháng này em muốn ở bệnh viên hay là về nhà tĩnh dưỡng? Hả?”
Cô giảo hoạt mở trừng hai mắt, ngẩng đầu nhìn gò má của anh, “Em biết anh muốn đưa em về nhà.” Anh nghe cô nói lời này, có chút kinh ngạc nhíu mày hỏi cô, “Tại sao?”
Trong lòng Nghiêm Thấm Huyên hiểu rõ, nhưng ngoài miệng không nói ra. Có mấy lần anh đang ở trong phòng bệnh thật sự là nhịn không được, dục hỏa đốt người ôm cô sờ mó hôn hít, làm cô lộ cả nửa ngực, người áo đen ngoài cửa gõ cửa thấy không có ai trả lời liền trực tiếp mở cửa đi vào.
Đã không có cách nào ăn thịt, thân thiết cũng phải bị người khác quấy rầy, thiếu chút nữa bà xã đã bị người ta nhìn thấy, vì thế cho dù là người có tính khí tốt như Trần Uyên Sam, nhanh chóng dùng chăn bọc cô lại, dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn thuộc hạ, thiếu chút nữa ném cái ly trong tay vào mặt hắn.
“Ừ, ít người dễ làm chuyện.” Hồi lâu, cô nói, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay mình.
Anh nghe thế thì nụ cười trên khóe môi càng đậm, Kha Khinh Đằng đã dừng chiến đấu ôm doãn bích giới đang kịch liệt giãy giụa vào trong ngực lạnh lùng chen vào một câu, “Trần Uyên Sam, nụ cười của cậu thật dâm đãng.”
Trần Uyên Sam không trả lời hắn, từ trên giường đứng dậy, sửa sang lại quần áo nhẹ nhàng ôm Nghiêm Thấm Huyên xuống giường, “Chúng ta chuẩn bị trở về thôi.”
“Vết thương của cậu còn chưa lành? Dù sao cũng đã phong tỏa cả bệnh viện rồi, lại nói Nghiêm Thấm Huyên mới mang thai được hai tháng còn chưa đến tháng thứ ba, trở về ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?” Doãn Bích Giới có chút bận tâm hỏi.
“Tôi đã bàn bạc với bác sĩ, Diêm Giang đã sắp xếp một căn phòng nhỏ ở trong căn hộ, tôi đã sắp xếp mỗi ngày đúng giờ sẽ có bác sĩ tới kiểm tra cho cô ấy.” Nghiêm Thấm Huyên cười nhìn Trần Uyên Sam một bên cầm quần áo, hình như là sốt ruột muốn đi làm thủ tục xuất viện.
Thời điểm xuất viện bác sĩ còn cẩn thận kiểm tra thân thể Nghiêm Thấm Huyên một lần nữa, tỉ mỉ dặn dò cô đủ thứ, chảy mồ hôi tươi cười tiễn vị bác sĩ này ra ngoài.
Vợ chồng Trần Uyên Sam rời đi, cả bệnh viện mới có thể hoạt động lại nhưbình thường, gần nhiều tuần lễ bị phong tỏa, hơn nữa bon họ rời đi thì ý định muốn tháo dỡ bệnh viện này của Doãn Bích Giới mới có thể giải trừ.
Viện trưởng cùng toàn bộ lãnh đạo cung kính tiễn bọn họ xuống dưới lầu, Trần Uyên Sam ôm Nghiêm Thấm Huyên cẩn thận đi xuống, lịch sự nói cảm ơn với bọn họ, đi ra cửa.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, khóe mắt Trần Uyên Sam giật một cái, một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện trong tầm mắt của anh, anh vội vã giơ tay ra cản lại.
“Anh......” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Trần Hi San hiện lên mấy chữ “Anh dám đối xử với em như vậy”, dừng ở trước cánh tay của anh, tức giận nhìn anh trai của mình.
Nghiêm Thấm Huyên cười cười, đẩy tay Trần Uyên Sam ra, thoáng cúi người xuống vuốt tóc rồi hôn cô bé một cái, “Hi San.”
Tiểu công chúa rất nhanh chóng đưa tay ôm lấy chị dâu của mình, diễu võ dương oai trừng mắt nhìn anh trai một cái.
“San San, hiện tại trong bụng chị dâu em đang có em bé, không thể trực tiếp nhào lên như vậy, em bé trong bụng bị em hù dọa cho sợ thì làm thế nào.” Trần Uyên Sam bất đắc dĩ nhìn Trần Hi San, lắc đầu một cái.
“Anh nghĩ quá nhiều, sao em lại hù em bé được.” Trần Hi San ôm lấy Nghiêm Thấm Huyên bất mãn nói, “Em chính là cô của nó đấy.”
Tiểu công chúa biết rõ ràng vai vế như vậy, Nghiêm Thấm Huyên không khỏi cười ra tiếng, dắt tiểu công chúa cùng nhau đi ra ngoài, “Ba và dì Khanh cũng tới đây sao?”
“Ba và mẹ đang đợi trong xe, chúng ta sẽ ngồi ghế sau, cùng nhau trở về ăn cơm.” Trần Hi San cũng đã cao hơn rất nhiều, bộ dạng phất tay càng ngày càng giống Trần Uyên Sam, giống như một tiểu đại nhân nói.
Trần Uyên Sam đi phía sau, nhìn vợ và em gái vừa đi vừa cười nói, không khỏi nghĩ tới lúc ấy ở Tokyo, bọn họ mới quen nhau, cô chỉ dùng một cái bánh ngọt đã dành được trái tim của tiểu công chúa, cũng lặng lẽ dành lấy trái tim của anh.
Hiện tại cũng giống như lúc đó, không còn có nguy hiểm, nắng ấm trời trong, cuộc đời bình anh.
Danh sách chương