Nghe Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn giải thích tường tận về cấp bậc cầu vồng,trong mắt Diệp Âm Trúc không khỏi toát ra một tia quang mang, bạch cấp, chỉ là thứ thần cấp, vậy đến tột cùng là loại tồn tại cường đại như thế nào? Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn mỉm cười nói:
Đạt đến thứ thần cấp, thực lực lập tức đề thăng đến mức đỉnh phong, đơn giản mà nói nếu chuẩn thần cấp có thể mượn một ít lực lượng của đại tự nhiên hay chính là sức mạnh tồn tại trong tự nhiên tại thế giới của chúng ta, vậy thứ thần cấp chính là khống chế được lực lượng này. Mượn lực cùng khống chế lực, hai loại hoàn toàn bất đồng, ta nghĩ ngươi có thể hiểu được. Sau này đạt đến thứ thần cấp, cũng chỉ là sự tồn tại thấp kém bên cạnh thần mà thôi, đầu tiên sự sống của loài người khi đạt tử cấp có thể kéo dài từ ba trăm năm lên năm trăm năm. Tánh mạng lực gia tăng được hai trăm năm, đồng thời khi đến hạ thần cấp, nhân loại tự mình thông qua lực lượng cường đại của bản thân, hoặc có thể nói là nghịch thiên khống chế lực lượng. Cho nên ngươi xem Pháp lam thất tháp chủ đều là những người trẻ tuổi, đó chính là nguyên nhân, bọn họ căn bản không cần bảo dưỡng gì, chỉ cần thông qua nguyên tố bản thân tự tiến hành một cái cải tạo đơn giản là thân thể một lần nữa có thể trở về thời kì thanh xuân.
Diệp Âm Trúc nói:
-vậy nếu liên tục tu luyện, theo sự tăng trưởng của thực lực thì chẳng phải tánh mạng lực cũng tăng lên à, nếu đây là một quá trình không ngừng phát triển, vậy chẳng phải là trường sinh bất tử sao?
Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn thở dài một tiếng nói:
-Trên ly" thuyết là như thế, nhưng chánh thức có thể trường sinh bất tử lại chỉ có thần. Không ai thấy qua hình dạng thần là cái gì, đại lục cũng bao giờ xuất hiện sự tồn tại thần cấp nào. Đó là mục tiêu cuối cùng của tất cả những thứ thần cấp. Nhưng là tu luyện vốn nghịch thiên, có lẽ sự sáng tạo và tưởng tượng của nhân loại vượt xa so với những chủng loài khác, năm trăm tuổi, đã là cực hạn mà loài người đạt được, nếu không có một chút phương pháp đặc thù, cho dù là thứ thần cửu giai, cũng như trước sẽ chết, lúc đầu nếu ta không phải vì theo đuổi lực lượng cực hạn, theo đuổi sự sống vĩnh cửu, chánh thức trở thành thần, thì làm thế nào cho Tư Long được một cái cơ hội đây?
Diệp Âm Trúc chấn động
-chẳng lẽ nói, ngài đã năm trăm tuổi rồi sao?
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn lạnh nhạt nói:
-sinh nhật thứ năm trăm của ta hẳn là đã qua sáu mươi năm về trước
Chính xác thì giờ ta đã năm trăm sáu mươi tuổi. Mặc dù đã mất đi thân thể, thậm chí mất đi linh hồn y phụ của hồn châu, nhưng tuổi của ta thật sự là như thế. Đừng nói là ta. Cho dù Tư Long bảy người bọn họ, cũng đều đã qua hoặc gần đến cái tuổi ba trăm rồi, nếu không như thế nào có thể có thực lực như bây giờ đây? Dựa theo quy tắc của Pháp lam thất tháp, khi thất tháp chủ đạt đến ba trăm tuổi, sẽ tập trung tìm kiếm thu nhận môn đồ văn hóa truyền thừa Pháp lam. Ta năm ấy chính lúc hai trăm tám mươi tuổi đã nhận Tư Long làm đồ đệ, đến bây giờ đã trôi qua hai trăm tám mươi năm rồi a!
Diệp Âm Trúc nói:
-vậy ngài chỉ có một gã đệ tử là ám tháp chủ Tư Long này sao?
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói:
-đây là quy tắc của chúng ta, ky" danh đệ tử có thể có rất nhiều. Nhưng chánh thức truyền thừa vị trí tháp chủ lại chỉ có một đệ tử nhập thất
Một khi quyết định người sẽ là đệ tử nhập thất. Chúng ta sẽ lập tức vào bên trong Pháp lam tuyên bố, thông tri sáu vị tháp chủ mời họ đến chứng kiến. Để tránh khi tánh mạng chúng ta mất đi vì vị trí tháp chủ mà cướp đoạt gây ra tổn thất cho Pháp lam. Chúng ta thu nhận đệ tử, dĩ nhiên là trải qua thiên thiêu vạn tuyển, tìm ra người có tư chất tốt nhất, lúc đó ta đã nhận Tư Long làm đồ đệ. Ta thật sự rất hưng phấn, bởi vì Tư Long lúc bấy giờ có tư chất tốt nhất trong thất tháp tháp chủ. Sau lại càng chứng tỏ ta đối với tư chất cùng ngộ tính của Tư Long phán đoán là đúng. Mặc dù quang minh tháp truyền thừa là quang minh cùng không gian song thuộc tính năng lực, nhưng tại Pháp lam thất tháp người mạnh nhất trong đám lúc bấy giờ dám chắc chính là Tư Long không thể sai, cũng chỉ có hắn, là người thứ hai sau ta sắp tiến vào bạch cấp cửu giai đỉnh phong thứ thần cường giả, khoảng cách đến thần vị chỉ còn một bước cuối cùng, dựa theo mức tu luyện của hắn đến giờ xem, cuối cùng rất có thể hắn sẽ thành công trước khi chết ở tuổi thứ năm trăm. Nếu vậy, trong trường hợp đó, sẽ không chỉ là tai họa của Pháp lam, chỉ sợ cũng là tai họa của cả Long Khi Nỗ Tư đại lục.
Trong mắt Diệp Âm Trúc toát ra một tia hoảng sợ, hắn đối với thực lực của Pháp lam thất tháp phán đoán đã rất cao, nhưng nghe Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn vừa nói như vậy, chính mình vẫn tưởng thực lực đã đủ so sánh cùng Pháp lam thất tháp chủ. Cũng là chênh lệch đến mười giai a! Mặc dù hắn không biết bạch cấp mỗi một giai chênh lệch bao nhiêu, nhưng thực lực cách biệt mỗi một giai trong tử cấp thật sự là rất lớn.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn mỉm cười nói:
-Rất chấn kinh phải không? Ta ở trong giới chỉ được chế tác từ long giác của thần thánh cự long quan sát tình huống hiện tại của thất tháp chủ một chút, mặc dù thực lực của ta còn xa mới hồi phục, nhưng hơi thở của bọn họ ta lại có khả năng nhận biết. Trong những người này, Tư Long đã đến gần bạch cấp cửu giai, đạt đến bạch cấp bát giai đỉnh phong, tin rằng trong vòng mười năm hắn sẽ một lần nữa đột phá. Quang minh tháp chủ Áo Bố Lai Ân mới vừa tiến vào bạch cấp bát giai, khoảng cách so với Tư Long vẫn còn một đoạn không nhỏ, trong khi năm vị tháp chủ kia đều đang ở khoảng bạch cấp ngũ giai hoặc lục giai, sợ rằng cả đời bọn họ vô pháp đạt đến thực lực bạch cấp đỉnh phong. Lúc đầu, ta là người thiên tài nhất trong Pháp lam thất tháp, lúc đến tuổi ba trăm bảy mươi đã đạt bạch cấp cửu giai cảnh giới, xem ra chẳng những tên nghiệt đồ kia có thể vượt qua thành tích của ta, ngay cả tiểu tử Áo Bố Lai Ân nọ cũng có thể làm được. Nếu không phải Tư Long là một kẻ hèn hạ, ta dám chắc vì thành tựu của hắn mà cao hứng.
Diệp Âm Trúc nghi hoặc nói:
-tiền bối, Tư Long đến tột cùng đă làm gì ngài?
Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nghe Diệp Âm Trúc đưa ra nghi vấn sinh mệnh rõ ràng trở nên vài phần âm lãnh,
-Hắn đối với ta đã làm cái gì? Ta thu hắn làm đồ đệ, từ hai trăm tám mươi tuổi đến bốn trăm sáu mươi tuổi, suốt một trăm tám mươi năm dạy dỗ hắn, cuối cùng đưa hắn đến hành vi sát sư. Trước khi ta bị đánh lén, hắn là người mà ta tín nhiệm nhất, ta dốc hết lòng truyền thụ, thậm chí tất cả thần khí, bảo thạch cùng tài phú nắm giữ hơn bốn trăm năm cũng cho hắn. Nhưng cuối cùng cũng chính hắn đã tập kích ta.
Nói đến đây, linh hồn Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn kịch liệt ba đông, hắc vụ xuất hiện dưới hình thái bất quy tắc
-nếu hắn thật sự giết ta, có lẽ ta cũng không vì vậy mà hận hắn, nhưng là ngay lúc ta sắp thành công, sắp là người đầu tiên trở thành thần thì phá hoại kế hoạch của ta. Vì kế hoạch này, ta đã khổ cực nghiên cứu, cố gắng tu luyện chín mươi năm a! Tựa vì sự đột phá trong cái nháy mắt đó, chín mươi năm thời gian cứ thế mà mất đi a!
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn kích động lời nói đã có chút rời rạc. Nguyên tố ma động trong không khi trở nên mãnh liệt, ma pháp nguyên tố ba động nọ cũng không phải tầm thường, mà cùng một loại với linh hồn ba động, làm cho nguyên khí trên đại não của Diệp Âm Trúc quay cuồng, trong lòng kinh hãi nhớ đến tình cảnh lúc mình cứu Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn ra khỏi địa huyệt, nhanh chóng xuất ra phản ứng. Mặc dù bây giờ thực lực Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đã không còn như lúc đỉnh phong, nhưng linh hồn bộc phát của một siêu cấp cường giả từng là thứ thần cấp đối với bản thân vẫn không nào thể chịu nổi.
Diệp Âm Trúc khoanh chân ngồi trên mặt đất, tay xuất ra Đại Thánh Di Âm cầm, một bên đưa tinh thần lực hoàn toàn thủ hộ tinh thần lạc ấn chung quanh mình chống đở linh hồn ba động trong không khí, rất nhanh biến đổi ba động cầm huyền, hắn đạn khởi khúc " Bồi Nguyên Tĩnh Tâm" quen thuộc.
Trong một đêm đen, cầm khúc nhu hòa chậm rãi vang lên, một vòng tử quang từ cổ cầm Diệp Âm Trúc phát tán ra, đầu tiên là phải ổn định tinh thần lạc ấn của bản thân, tử quang nhàn nhạt hóa thành từng đạo quang hoàn bảo vệ thân thể Diệp Âm Trúc ở bên trong, ngăn cản hắc sắc khí tứ tán bất quy tắc ở bên ngoài. Đồng thời, từ tử quang hoàn nhạt này cũng chia xuất một bộ phần từ trên trời giáng xuống, thận trọng xua tan đám hắc vụ đang chậm rãi tụ vào trung tâm, tâm tình nhu hòa ấm áp tràn ngập trong thần âm quang hoàn, dưới sự cố gắng không ngừng của Diệp Âm Trúc, khi diễn tấu xong một khúc " Bồi Nguyên Tĩnh Tâm", linh hồn của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn một lần nữa tụ lại, linh hồn ba động trong không khí cũng theo đó mà mất đi.
-Xin lỗi. Không nghĩ tới mất đi hồn châu, tâm tình của chính mình cũng không chút nào không chế được.
Thanh âm già nua của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn khàn khàn hơn vài phần.
-Không có gì, ngài không cần phải xin lỗi, tiếp tục nói đi. Ngài bây giờ đã thoát khỏi khổ hải, quá khứ đều là việc đã qua, với thương tâm đau khổ này, không bằng cố gắng khôi phục thực lực, ta nhất định tận lực giúp ngài diệt trừ nghiệt đồ thí sư Tư Long này.
Linh hồn Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn truyền ra một tia tâm tình cảm kích,
-cám ơn ngươi, Âm Trúc, có lời an ủi của ngươi lòng ta đã thấy tốt hơn rồi. Tiếp tục nói về câu chuyện đi. Như ta đã nói vừa này, lúc ta hai trăm tám mươi tuổi đã thu Tư Long làm đồ đệ, chín mươi năm sau, khi ta ba trăm bảy mươi tuổi, cuối cùng là ngươi đầu tiên đạt đến bạch cấp cửu giai, hay cũng là thứ thần cấp đỉnh phong cảnh giới. Khi đó, ta đã nghĩ, mình còn hơn một trăm năm sinh mệnh thời gian, thực lực đã đạt đến đỉnh phong, ta kế tiếp phải làm gì đây? Chẳng lẽ là hưởng thụ cuộc sống sao? Ta vốn là cũng muốn như vậy, nhưng sau lại phát hiện, trải qua hơn ba trăm năm tu luyện, ngoại trừ tu luyện, ta ở phương diện khác không cách nào tìm thấy được niềm vui. Vì vậy, ta có một ý nghĩ táo bạo, tu luyện vốn nghịch thiên mà đi, ta đây tại sao không tiến hành hành vi nghịch thiên này đến cùng đây? Cực hạn sinh mệnh của loài người là năm trăm tuổi, nếu ta đột phá được cực hạn này, ta sẽ không còn là người, mà là thần. Hơn một trăm năm, nói dài không dài mà ngắn cũng không ngắn, mặc dù tự mình biết thất bại là có thể rất lớn, nhưng không thử một chút ta như thế nào mà can tâm đây? Vì vậy, ta đã bắt đầu hướng đến thành thần mục tiêu mà cố gắng.
Thần, đây là một dạng từ như thế nào a! Cảm giác cao cao tại thượng, không có ý nghĩa nào có thể so sánh được với nó.
-Ngài đã thất bại sao?
Diệp Âm Trúc có chút thận trọng hỏi.
-Không, ta đã thành công.
Nói ra hai chữ " thành công", thanh âm Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn rõ ràng trở nên sôi nổi, đó là một tâm tình tràn ngập niềm tự hào.
-Thành công ư?
Diệp Âm Trúc chấn động, chẳng lẽ nói, người trước mắt cùng mình nói chuyện không phải là một linh hồn mà là một linh thần bất thành?
-Đúng vậy, ta đã thành công, nhưng ta cũng đã thất bại. Đối mặt với đột phá lĩnh vực của thần, ta đã thành công, ta rốt cục có thể đột phá thừ thần cấp, chỉ còn lại một cửa ải cuối cùng, nhưng ta đã thất bại, thất bại đã thu nhận một tên nghiệt đồ như vậy. Đúng là vì hắn, tên nghiệt chướng Tư Long này, ta mới tại thời khắc cuối cùng thất bại trong gang tấc, chẳng những mất đi cơ hội tiến sâu vào lĩnh vực của thần, còn yếu tới mức bị hắn phong ấn trong Ma thần kết giới, giam dưới mặt đất một trăm năm.
Diệp Âm Trúc không mở miệng, bởi hắn lúc này căn bản không biết phải an ủi Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn như thế nào.
Hắn rất hiểu được cảm giác của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, khi ngươi nỗ lực hơn một trăm năm, nhưng cuối cùng vì người mình tín nhiệm nhất mà thất bại trong gang tấc, cái loại cảm giác này căn bản không cách gì tưởng tượng được.
Linh hồn Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn lại kịch liệt kích động, bất quá lúc này hắn tự mình khống chế trong phạm vi nhất định, không mất khả năng kiểm soát như lúc trước. Nguồn truyện:
-Nhớ lại lúc tại địa huyệt ta từng nói với ngươi về việc Hắc Vu hồn cùng Bạch Vu hồn không? Hắc Vu hồn tu luyện lấy ám ma hệ ma pháp làm trụ cột, tu luyện cực kì khó khăn. Cho đến khi ám ma hệ ma pháp sư chánh thức tu luyến tới mức đỉnh phong, hơn nữa còn đột phá mức đỉnh phong này, đó chính là Hắc Vu hồn. Hắc Vu hồn, được xưng là " Hủy diệt vu yêu". Là hình thái vong linh ma pháp sư chung cực. Nếu tu luyện theo Hắc Vu hồn, căn cứ vào nghiên cứu của ta. Kết cục tất nhiên là một tồn tại vô cùng cường đại hơn nữa lại tà ác cực đoan. Tới khi đó, hắn có thể không ngừng gọi về những vong linh sinh vật vì hắn chiến đấu, thậm chí có thể tự mình sáng tạo ra một hình thái vong linh chiến đấu mới của hắn. Hắc vu hồn là một tồn tại bất tử, tựu tương đương với siêu cấp cường giả thần cấp. Cũng chính là siêu việt bạch cấp cửu giai cường đại tà ác. Mà Bạch Vu hồn cùng Hắc Vu hồn tu luyện vừa vặn trái ngược nhau, Bạch Vu hồn là từ vong linh ma pháp bắt đầu tu luyện. Vì muốn nghiên cứu cách kéo dài tánh mạng cùng linh hồn của loài người mà cố gắng để chánh thống vong linh ma pháp. Khi tu luyện vong linh ma pháp đến đỉnh phong cảnh giới thì đột phá bình cảnh, chính là Bạch Vu hồn. Bạch vu hồn chính là Vu thần. Ám ma hệ ma pháp sư chân chánh đỉnh phong quy túc. Ta chọn, chính là con đường tu luyện Bạch Vu hồn. Ta nhớ rất rõ, ngày đó, ta rốt cục cũng tìm được mấu chốt đột phá cửa ải, muốn đạt được lực lượng chung cực đỉnh phong. Ta lựa chọn thoát ly thân thể của mình, muốn trở thành người mạnh nhất, đạt tới thực lực thần cấp, loài người chính là không có khả năng làm được. Đây là một hạn chế trên trời của nhân loại, chỉ có thoát ly nhân thể. Với dạng tồn tại linh hồn. Mới có thể một lần nữa đột phá. Ta dựa vào ma pháp lực cường đại bảo vệ linh hồn cùng thân thể đã thoát ly của mình, nhưng là ngay lúc linh hồn ta thoát ly thân thể, chỉ một khắc suy yếu, lại nhận được một kích của nghiệt súc kia.
Nỗi bi ai trầm lặng lan tỏa. Lúc này Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn dừng lại thật lâu mới tiếp tục nói:
-Trước khi bắt đầu tu luyện. Ta đã có điều dự cảm, cũng chuẩn bị hết thảy tốt lắm rồi. Lúc ấy ta mặc khác thậm chí không có thông tri cho Pháp lam thất tháp sáu vị tháp chủ, bởi vì ta cho rằng đó là tự tư ích kỷ. Bọn họ sẽ không ngồi xem ta tiến vào thần địa lĩnh vực. Có lẽ phút cuối chắc sẽ trùng kích phá hoại. Cho nên, ta chỉ nói cho hắn, nói cho đồ đệ ta tín nhiệm nhất. Nhưng ai mà ngờ. Cuối cùng tai họa cũng thật sự đến, nhưng mà nó vẫn luôn theo ta, chấp nhận cho đứa đệ tử thân như con mình vào trong. Ta rất hận, rất hận bản thân không nhận ra nội tâm hắn. Nhưng là khi đó hết thảy đều không còn kịp nữa rồi. Mặc dù ta thoát ly thân thể trong nháy mắt đã tạo nên đột phá. Nhưng cuối cùng là chỉ hoàn thành một phần. Tư Long nghiệt súc này, hắn sử dụng " Đại địa ma thần pháp trận" từ thời viễn cổ mà ta truyền lại,,mà trận pháp này chỉ có thể sử dụng một lần lại trực tiếp phong ấn linh hồn ta, hơn nữa còn cướp đi hồn châu của ta làm của riêng. Nếu không phải là hồn châu của ta, hắn thế nào mà lúc ở tuổi hai trăm tám mươi lại có trình độ tu luyện đạt bạch cấp cửu giai? So với cái tên thiên tài quang minh hệ Áo Bố Lai Ân kia còn muốn nhanh hơn ít nhất năm mươi năm.
-Hắn điên rồi sao?
Chỉ vì có thể nâng cao tốc độ tu luyện nhanh một chút, ngay cả sư phụ mình cũng hại. Hơn nữa, ngài đạt đến thần cấp rồi. hẳn là đối với hắn chỉ có chổ tốt mới đúng. Hắn làm như vậy thật quá ngu xuẩn.
-Không, hắn một chút cũng không ngu, hắn sở dĩ ám hại ta, vì sợ ta phát hiện hắn không dựa theo yêu cầu của ta tu luyện thuần chánh vong linh ma pháp đi theo con đường tu luyện Bạch Vụ hồn, mà lựa chọn ám ma hệ ma pháp cùng tà ác vong linh triệu hoán là tu luyện chủ theo con đường Hắc Vu hồn. Mặc dù, Hắc Vu hồn tu luyện tại hậu kì so với Bạch Vu hồn càng thêm khó khăn, nhưng không nghi ngờ chính mình có thể sở hữu cường đại công kích thực lực. Hắn biết ta luôn thống hận nhất chính là loại ám ma hệ ma pháp sư bại hoại này, sợ ta đạt tới thần cấp sau này phát hiện bí mật của hắn, cho nên khi ta tu luyện đến lúc tối hậu quan đầu mới ra tay xuất thủ. Làm chín mươi năm cố gắng của ta thất bại trong gang tấc.
Diệp Âm Trúc dụng lực gật đầu
-tiền bối, ngài…
-Âm Trúc, ngươi biết không, ta muốn khóc. Cái loại nỗi đau bị chính người thân mà mình tin tưởng nhất phản bội vĩnh viễn cũng không thể giải thích được. Nhưng là, ta đã không còn thân thể, cho dù muốn khóc cũng khóc không được. Tư Long mặc dù ám hại ta, nhưng hắn biết ta dù chỉ còn lại linh hồn cũng tuyệt không phải loại hắn có khả năng hoàn toàn tiêu diệt, cho nên hắn mới nhốt ta trong "Ma thần phong ấn", hy vọng có thể thông qua thời gian làm cho linh hồn ta tiêu tán, nhưng hắn không nghĩ đến ta mặc dù không hoàn toàn trở thành Bạch Vu hồn, nhưng những gì có được khi đạt đến bước cuối cùng, tuy thất bại trong gang tấc nhưng đồng thời ta đã đột phá thứ thần cấp, tại giữa thứ thần cùng thần cấp, trở thành một bán thần chi thể. Kể cả mất đi hồn châu, chỉ cần ta chú y" khống chế, linh hồn của ta cũng sẽ không tiêu tán, mà " Ma thần phong ấn" cũng giống với linh thân của ta, đều không thể bị mặt trời chiếu vào, cho nên hắn chỉ có thể nhốt ta ở chỗ sâu trong ám tháp, hy vọng có đủ lực lượng để khi gặp lại có thể hoàn toàn hủy diệt ta. Ta đã cảm giác chính xác, khoảng cách thực lực đã ngày càng thu hẹp, ngay cả ta cũng chuẩn bị nhận mệnh, chuẩn bị bị hủy diệt, kết quả thì ngươi lại xuất hiện, cho ta cơ hội một lần nữa được tái sinh.
-Tiền bối, chẳng lẽ trước giờ không ai nghe người kêu gọi gì sao?
Diệp Âm Trúc hỏi.
-Hài tử ngốc, ngươi tưởng nghe được tiếng kêu của ta dễ vậy sao? Bên trong " Ma thần phong ấn", linh hồn lực của ta căn bản không thể phát huy ra ngoài. Ta mỗi ngày đều thử cố gắng la lên, cố gắng kêu gọi người giúp đỡ, nhưng là người trong Pháp lam bởi vì ám tháp xung quanh có bình chướng cùng tự thân sở hạn, căn bản không có khả năng nghe được tiếng kêu của ta, cho dù là lục tháp tháp chủ kia cũng không ngoại lệ.Ta đang đợi, đợi một người có thể đạt đến "thiên nhân hợp nhất tâm cảnh" xuất hiện, chỉ có như vậy, hắn mới có thể phát hiện sự tồn tại của ta. Ta đợi, đợi một trăm năm, rốt cục ngươi cũng đến, ngươi bất quá chưa đến hai mươi tuổi đã có được "thiên nhân hợp nhất tâm cảnh", đối với ta mà nói là rất khó tưởng tượng. Sau ta lại phát hiện, ngươi dưới tình huống không có ma pháp nguyên tố khổng lồ của Pháp lam trợ giúp, cũng tại tuổi nhỏ như vậy mà tu luyện đến tử cấp. Áo Bố Lai Ân cũng tên đệ tử của ta một chút cũng không thể so sánh được. Ngươi là thiên tài, tuyệt đối là thiên tài. Nếu ta còn là ám tháp tháp chủ mà nói, nhất định sẽ dùng mọi biện pháp cho người thành đệ tử của ta, ta tin tưởng, chỉ cần ngươi cố gắng cần cù tu luyện, tuyệt đối trở thành thứ thần cấp cao thủ đứng đầu, thậm chí giống ta hướng vào thần cấp mà đánh sâu vào. Chỉ cần ngươi thoát ly thân thể, thành công có khả năng phi thường lớn.
-Thoát ly thân thể? Ngài nói là thoát ly ngoại thân của nhân loại sao? Không, ta nghĩ, ta sẽ không làm như vậy. Chẳng lẽ ngoài trừ thoát ly thân thể ra ngoài, tựu không có biện pháp trở thành thần sao? Ngài cũng nói, đây là hành vi nghịch thiên, nhưng là, ngài cuối cùng cũng đột phá hay là thuận theo thiên y", thỏa hiệp nọ vô hình trung là quy tắc (ở đây y" nói là việc thoát ly thân thể). Đây không phải là cái ta muốn.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn không nghĩ đến Diệp Âm Trúc nói như vậy, trong lòng mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cùng có chút không cho là đúng
-hài tử, ngươi bây giờ tuổi còn trẻ, nếu ngươi đã trải qua mấy trăm năm tu luyện, nhìn thấy đỉnh phong ngay trước mắt, vô tận tánh mạng cũng ở ngay trước mắt, thì ngươi còn có thể như bây giờ nghĩ như vậy sao?
Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:
-tiền bối, ngài yên tâm. Chỉ cần có cơ hội, ta nhất định giúp ngài đạt thành tâm nguyện. Mặc dù hiện tại đối với ta mà nói vẫn còn rất xa, nhưng ta nhất định cần cù cố gắng tu luyện, tranh thủ sớm ngày tiến vào cấp bậc của Pháp lam thất tháp tháp chủ.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn trầm mặc trong chốc lát, tựa như tự hỏi điều gì đó, đột nhiên, hắn như hạ quyết tâm
-Âm trúc, ngươi có hứng thú cùng ta học vong linh ma pháp không?
Diệp Âm Trúc trong lòng cả kinh
-ngài nói cái gì? Vong linh ma pháp? Ta…
Hắn vốn có y" lập tức cự tuyệt, nhưng lúc này hắn cảm giác được linh hồn ở sâu bên trong Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn có một khát vọng sâu xa, trong nhất thời có chút không thể nói ra lời cự tuyệt.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói:
-hài tử, cùng ta học tập vong linh ma pháp đi. Chỉ có như vậy, ngươi mới có thể trong thời gian ngắn nhất đuổi theo thực lực của Tư Long. Mặc dù ta không biết sư phụ ngươi là ai, nhưng ta có thể dám chắc, hắn tuyệt đối không có thực lực bạch cấp. Ngươi thiên phú thật sự quá tốt, ta thật sự không muốn thấy thiên phú của ngươi bị lãng phí, ta vĩnh viễn không có khả năng chánh thức trở thành thần, nhưng ta không cam lòng, tâm địa ngươi thuần lương, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta tin tưởng với sự trợ giúp của mình, tương lai ngươi nhất định có thể thay thế vị trí bây giờ của Tư Long, trở thành một đời ám tháp tháp chủ mới.
-Thậm chí ngươi còn có thể bằng vào năng lực chính mình, sẽ hướng quan hệ giữa Đông Long bát tông cùng Pháp Lam như ta vừa nói khi nãy là cùng nhau phát triển, tới khi đó, Đông Long bát tông các ngươi có thể một lần nữa đứng ở vị trí huy hoàng nhất lịch sử. Thậm chí còn có thể nhìn thấy tổ tiên thần long của ngươi, cùng những cường giả khác củng cố phong ấn ở vực sâu.
Diệp Âm Trúc cười khổ nói:
-tiền bối, ngài hẳn là đã thấy, ta là một tinh thần hệ ma pháp sư, chính xác mà nói là một gã thần âm sư. Đồng thời ta còn kiêm tu vũ kỹ, ta bản thân cũng tu luyện hơn mười năm, vẫn đang cố gắng để cải biến kết quả. Quan trọng là, ta thích chức nghiệp thần âm sư này, từ nhỏ đã thích. Ta với mỗi một cổ cầm đều chính là một bộ phận tánh mạng. Xin lỗi ta mặc dù có thể đáp ứng trợ giúp ngài, nhưng ta không thể nào đáp ứng việc thay đổi phương hướng tu luyện của bản thân, kể cả nếu ta biết cùng ngài học chánh thống vong linh ma pháp đối với việc phát triển trong tương lai của ta có lợi hơn, ta cũng không thể đáp ứng ngài.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn cũng không vì lời nói của Diệp Âm Trúc mà bỏ cuộc, ngược lại hắn nở nụ cười
-ai nói ngươi phải bỏ đi ma pháp hiện tại đâu? Cho dù ngươi muốn bỏ ta cũng quyết không cho phép. Ngươi tại thất quốc thất long bài vị chiến mỗi một hồi chiến đấu ta đều chăm chú quan sát. Ngươi năng lực thống suất mặc dù còn có chút không đủ, nhưng đối với lực lượng bản thân sử dụng cũng hữu ích, nhất là vũ kỹ cùng ma pháp kết hợp, đáng tiếc, bây giờ ngươi chỉ kết hợp được một vài chỗ, nếu có thể kết hợp vũ kỹ cùng ma pháp hai chủng loại năng lực bất đồng này, tại sao lại không thể kết hợp giữa hai loại ma pháp với nhau? Ngươi xem tình huống của quang minh tháp chủ Áo Bố Lai Ân sẽ thấy. Mặc dù bây giờ cảnh giới hắn so với Tư Long kém không ít, nhưng nếu hai người bọn họ thật sự động thủ, phần thắng Tư Long bất quá chỉ lớn hơn một chút mà thôi, tại sao? Vì Áo Bố Lai Ân chính là nắm giữ hai loại ma pháp, không giống Tư Long chỉ nắm giữ một loại.
Diệp Âm Trúc kinh ngạc nói:
-ý ngài là muốn cho ta kiêm tu vong linh ma pháp sao? Nhưng là, ta đồng thời tu luyện ma pháp cùng vũ kỹ tinh thần sẽ phân tán, nếu tu luyện thêm một loại ma pháp nữa mà nói, ngược lại ảnh hưởng đến phát triển của ta sau này sao?
-Hừ, chỉ là hiểu biết thế tục mà thôi. Âm Trúc, sư phụ hay những người khác có hay không nói cho ngươi, tu luyện chuyên nhất, chuyên tu luyện một loại kỹ năng sẽ dễ dàng đạt đến đỉnh phong?
Diệp Âm Trúc gật đầu nói:
-đúng vậy, Tần gia gia có nói, mặc dù ta kiêm tu vũ kỹ. Nhưng vũ kỹ chỉ là làm nền cho ma pháp, là vì trợ giúp đền bù khuyết hãm cận chiến khi sử dụng âm nhận của cầm ma pháp mới tu luyện. Nhưng là vẫn để cho ta có thể chuyên chú một loại năng lực. Ny Na nãi nãi cùng từng nói qua. Để cho ta tốt nhất chỉ có thể chọn từ vũ kỹ cùng ma pháp là giống nhau.
-Bọn họ sai rồi, đều sai cả rồi.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn kiêu ngạo nói.
Nếu theo cách nói tại thế giới này, hiện tại ai tu luyện mạnh nhất thì có quyền lên tiếng, không nghi ngờ gì là ta, cho dù là tổ tiên thần long của Đông Long các ngươi, cũng không có khả năng hiểu rõ về lực lượng hơn so với ta. Đơn nhất tu luyện một loại năng lực, cố nhiên là dễ dàng một chút, nhưng chỉ là chọn ra với người có tư chất bình thường, ngộ tính bọn họ quyết định bọn họ chỉ có thể như thế mà tu luyện. Nhưng là, người thì không giống. Ngươi là một thiên tài, cơ sở của ngươi cũng rất vững chắc. Quan trọng nhất là ngươi đã đạt đến thiên nhân hợp nhất cảnh giới. Thiên nhân hợp nhất, cho dù là thứ thần cấp cũng vi tất đạt đến tâm cảnh này a! Có tâm cảnh như vậy, cho dù là chuẩn thần cấp đến thứ thần cấp nọ là con đường bình cảnh khó khăn nhất thì đối với ngươi cũng dễ dàng hơn nhiều. Cho nên ngươi không cần lo lắng cái gì bức tường ma vũ cực bích cùng loại gì đó. Đồng thời, ta còn muốn nói cho ngươi, ta thấy ngươi đến từ Đông Long cầm ma pháp, ta nghĩ tới một cái biện pháp phi thường tốt có thể tu luyện đến cảnh giới tối cao, hay chính là thủ kỳ tinh hóa khứ kỳ tao phách ( giữ lại cái tinh túy, bỏ đi cái cặn bã). Mối quan hệ giữa ám ma hệ ma pháp cùng tinh thần hệ ma pháp. Tựa như quang minh ma pháp cùng không gian ma pháp mật thiết. Ám ma hệ ma pháp, nhất là vong linh ma pháp, quan trong nhất ở chỗ, chính là triệu hoán vong linh về hoặc nói đúng hơn là khống chế vong linh, không thể nghi ngờ là phải cần một lượng lớn tinh thần lực làm hậu thuẫn. Mà tinh thần lực của ngươi bây giờ, tu luyện vong linh ma pháp quả thực hiệu quả hơn nhiều lần. Tu luyện vong linh ma pháp, chẳng những sẽ không ảnh hưởng đến cầm ma pháp cùng vũ kỹ của ngươi, ta thậm chí có thể cam đoan với ngươi, tại đây hai chủng loại ma pháp có tác dụng hỗ trợ lẫn nhau. Thực lực của ngươi sẽ có bước nhảy vọt.
Nói đến đây, tâm tình Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn tràn ngập hưng phấn,
-hài tử, ngươi phải hiểu, ngươi không có hoàn cảnh tu luyện giống Pháp lam. Cố nhiên là một điều tiếc nuối, nhưng cũng là chuyện tốt, tại Pháp lam tu luyện không có ngoại giới quấy nhiễu, cũng như tiếp xúc với ngoại giới, khiến cho bọn hắn căn bản không cách nào đạt đến " thiên nhân hợp nhất cảnh giới" như ngươi. Tốc độ tu luyện của ngươi hiện nay mặc dù tốt, nhưng muốn liên tục tăng lên, khăng khăng dựa vào một loại ma pháp là chưa đủ, chỉ có tinh thần cùng vong linh hai loại ma hỗ trợ nhau mới có tác dụng, mới dễ dàng có được bước nhảy vọt. Thời gian chúng ta đã không còn nhiều nữa, hài tử, Tư Long càng ngày càng tiến gần đến Hắc Vu hồn đỉnh phong, nguy cơ cũng đã trở nên ngày càng gần. Thời gian ngươi còn lại có lẽ chỉ một trăm năm, hoặc cũng chỉ hơn vài chục năm, ta không thể cho ngươi thong thả tu luyện, ta cũng không muốn chờ một thời gian dài như vậy. Muốn thắng Tư Long, ngươi phải cùng ta học vong linh ma pháp, phải nhanh chóng tăng cường thực lực của bản thân.
Diệp Âm Trúc lẳng lặng nghe Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói, nếu nói không động tâm là không có khả năng. Cùng một bán thần siêu cấp cường giả học tập, không thể nghi ngờ thực lực của bản thân sẽ bạo tăng. Nhưng thẳng thắn mà nói, ở chỗ sâu kín bên trong nội tâm hắn, đối với vong linh ma pháp bốn chữ này tiếp nhận có chút khó khăn. Dù sao, từ nhỏ quan niệm căn thâm cố đế đã cắm sâu bên trong nội tâm hắn.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn thấy Diệp Âm Trúc còn không đáp ứng, không khỏi có chút nóng nảy,
-người không hiểu y" tứ của ta sao? Âm Trúc, như vậy đi, ta nói cho ngươi một cái bí mật. Ta nóng lòng đối phó Tư Long, không chỉ vì muốn báo thù, quang trọng hơn, là vì lo lắng cho cả Long Khi Nỗ Tư đại lục. Năm đó, hủy diệt mẫu yêu đã gây cho Long Khi Nỗ Tư đại lục thiệt hại thế nào ngươi hiểu rất rõ. Nhưng ngươi biết mẫu yêu trong vực sâu đến từ đâu không?
Diệp Âm Trúc có chút mơ hồ lắc đầu.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn trầm giọng nói:
-rất nhiều người điều cho rằng, mẫu yêu là sinh vật từ thế giới kia, hoặc là đến từ tiềm lục khác, nhưng ta cho rằng không phải như vậy. Trải qua nghiên cứu cẩn thận, ta càng ngày càng sợ hãi, bởi vì ta phát hiện, năng lực của mẫu yêu cùng Hắc Vu hồn đích xác rất giống. Hoặc là nói, mẫu yêu chính là một người từng tu luyện Hắc Vu hồn. Bởi vì nguyên nhân nào đó, người đó mang một diện mạo khác, hoặc nói là người kia tự mình sáng tạo ra diện mạo đó, và khi hai đại lục chúng ta đánh nhau đồng thời đã mở ra một thông đạo của tiềm lục chúng ta với cái tiềm lục kia, mới mang đến thế giới của chúng ta một trường tai nạn kinh khủng. Mặc dù chỉ là một cái suy đoán, nhưng rất nhiều dấu hiệu cho thấy, suy đoán của ta có ít nhất sáu thành chính xác. Nếu là như thế, vậy mẫu yêu hay chính là một tồn tại thần cấp, Hắc Vu hồn. yêu vu. Tà ác chi thần giáng lâm.
Diệp Âm Trúc hoảng sợ nói:
-y" ngài là, nếu Tư Long luyện thành Hắc Vu hồn, vậy cho dù vực sâu phong ấn không bị phá tan, chúng ta cũng phải thừa nhận hắn cũng gần như một mẫu yêu tồn tại?
-Đúng vậy, đúng là bởi vì như thế, ta mới phải ngăn cản Tư Long trở thành Hắc Vu hồn, chiếu theo tốc độ tu luyện của hắn bây giờ, cho dù Hắc Vu hồn tu luyện rất khó khăn, trước khi hắn đến năm trăm tuổi, tất nhiên sẽ thành công.Sanh linh đồ thán a! Chính là sanh linh đồ thán. Hài tử, người là hy vọng của ta. Ngoại trừ ngươi ta khống tin bất cứ ai. Cùng ta học vong linh ma pháp đi. Cho dù ta khẩn cầu ngươi. Kể cả nếu ngươi không lo cho toàn đại lục, chẳng lẽ ngươi không lo cho Đông Long bát tông cùng thân nhân bằng hữu của ngươi sao? Chánh thống vong linh ma pháp không có nửa phần tà ác, hoặc là ngoại trừ đối phó Tư Long ra, ngươi thậm chí có thể không cần sử dụng nó. Ta sẽ truyền thụ vong linh ma pháp cho ngươi, một lịch đại ám tháp tháp chủ không hy vọng những phương pháp nghiên cứu chánh thống tu luyện bị thất truyền, một điều nữa, cũng chỉ có như vậy thực lực ngươi mới có thể vượt qua Tư Long trước khi hắn trở thành Hắc Vu hồn.
Diệp Âm Trúc trầm mặc, lời nói của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn thật sự đả động hắn, đúng vậy! Cho dù không vì Long Khi Nỗ Tư đại lục lo lắng, có thể không vì Đông Long bát tông cùng thân nhân bằng hữu của mình lo lắng sao? Có lẽ vài chục năm vẫn còn rất xa, nhưng trốn tránh không giải quyết được vấn đề gì.
-Được rồi, ta đáp ứng ngài.
Diệp Âm Trúc có chút khó khăn gật đầu.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn mừng rỡ
-thật tốt quá. Bây giờ thời gian không còn sớm. Từ ngày mai bắt đầu, mỗi đêm ta đều bắt đầu truyền thụ vong linh ma pháp cho ngươi. Ngươi khi nào thuận tiện thì có thể tu luyện cầm ma pháp một chút. Ta cần phải cân nhắc cẩn thận, đến tột cùng phải làm thế nào để vong linh ma pháp cùng cầm ma pháp của ngươi kết hợp tốt với nhau, hỗ trợ lẫn nhau giúp ngươi đề thăng thực lực.
Xa xa phía chân trời đã lộ ra một tia sáng Ngư Đỗ nhàn nhạt, bầu trời hắc ám đã bất giác biến thành màu lam. Hắc ám sắp rời đi, ánh bình mình đã đến. Đại địa một lần nữa tràn ngập bừng bừng sinh cơ.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói:
-Âm Trúc, còn hai việc ta muốn nói cho ngươi. Ngươi rời khỏi đồng bọn, hẳn là đi tìm nữ hài tử kia bị bắt đến nơi nào. Kỳ thật, ngươi không cần lo lắng, ngươi sẽ dễ dàng tìm thấy nàng. Nàng sẽ an toàn không có vấn đề gì. Có một việc nữa, nói về thân phận nữ hài tử kia và ngươi tại lần quyết chiến tối hậu của thất quốc thất long chiến.
Đạt đến thứ thần cấp, thực lực lập tức đề thăng đến mức đỉnh phong, đơn giản mà nói nếu chuẩn thần cấp có thể mượn một ít lực lượng của đại tự nhiên hay chính là sức mạnh tồn tại trong tự nhiên tại thế giới của chúng ta, vậy thứ thần cấp chính là khống chế được lực lượng này. Mượn lực cùng khống chế lực, hai loại hoàn toàn bất đồng, ta nghĩ ngươi có thể hiểu được. Sau này đạt đến thứ thần cấp, cũng chỉ là sự tồn tại thấp kém bên cạnh thần mà thôi, đầu tiên sự sống của loài người khi đạt tử cấp có thể kéo dài từ ba trăm năm lên năm trăm năm. Tánh mạng lực gia tăng được hai trăm năm, đồng thời khi đến hạ thần cấp, nhân loại tự mình thông qua lực lượng cường đại của bản thân, hoặc có thể nói là nghịch thiên khống chế lực lượng. Cho nên ngươi xem Pháp lam thất tháp chủ đều là những người trẻ tuổi, đó chính là nguyên nhân, bọn họ căn bản không cần bảo dưỡng gì, chỉ cần thông qua nguyên tố bản thân tự tiến hành một cái cải tạo đơn giản là thân thể một lần nữa có thể trở về thời kì thanh xuân.
Diệp Âm Trúc nói:
-vậy nếu liên tục tu luyện, theo sự tăng trưởng của thực lực thì chẳng phải tánh mạng lực cũng tăng lên à, nếu đây là một quá trình không ngừng phát triển, vậy chẳng phải là trường sinh bất tử sao?
Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn thở dài một tiếng nói:
-Trên ly" thuyết là như thế, nhưng chánh thức có thể trường sinh bất tử lại chỉ có thần. Không ai thấy qua hình dạng thần là cái gì, đại lục cũng bao giờ xuất hiện sự tồn tại thần cấp nào. Đó là mục tiêu cuối cùng của tất cả những thứ thần cấp. Nhưng là tu luyện vốn nghịch thiên, có lẽ sự sáng tạo và tưởng tượng của nhân loại vượt xa so với những chủng loài khác, năm trăm tuổi, đã là cực hạn mà loài người đạt được, nếu không có một chút phương pháp đặc thù, cho dù là thứ thần cửu giai, cũng như trước sẽ chết, lúc đầu nếu ta không phải vì theo đuổi lực lượng cực hạn, theo đuổi sự sống vĩnh cửu, chánh thức trở thành thần, thì làm thế nào cho Tư Long được một cái cơ hội đây?
Diệp Âm Trúc chấn động
-chẳng lẽ nói, ngài đã năm trăm tuổi rồi sao?
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn lạnh nhạt nói:
-sinh nhật thứ năm trăm của ta hẳn là đã qua sáu mươi năm về trước
Chính xác thì giờ ta đã năm trăm sáu mươi tuổi. Mặc dù đã mất đi thân thể, thậm chí mất đi linh hồn y phụ của hồn châu, nhưng tuổi của ta thật sự là như thế. Đừng nói là ta. Cho dù Tư Long bảy người bọn họ, cũng đều đã qua hoặc gần đến cái tuổi ba trăm rồi, nếu không như thế nào có thể có thực lực như bây giờ đây? Dựa theo quy tắc của Pháp lam thất tháp, khi thất tháp chủ đạt đến ba trăm tuổi, sẽ tập trung tìm kiếm thu nhận môn đồ văn hóa truyền thừa Pháp lam. Ta năm ấy chính lúc hai trăm tám mươi tuổi đã nhận Tư Long làm đồ đệ, đến bây giờ đã trôi qua hai trăm tám mươi năm rồi a!
Diệp Âm Trúc nói:
-vậy ngài chỉ có một gã đệ tử là ám tháp chủ Tư Long này sao?
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói:
-đây là quy tắc của chúng ta, ky" danh đệ tử có thể có rất nhiều. Nhưng chánh thức truyền thừa vị trí tháp chủ lại chỉ có một đệ tử nhập thất
Một khi quyết định người sẽ là đệ tử nhập thất. Chúng ta sẽ lập tức vào bên trong Pháp lam tuyên bố, thông tri sáu vị tháp chủ mời họ đến chứng kiến. Để tránh khi tánh mạng chúng ta mất đi vì vị trí tháp chủ mà cướp đoạt gây ra tổn thất cho Pháp lam. Chúng ta thu nhận đệ tử, dĩ nhiên là trải qua thiên thiêu vạn tuyển, tìm ra người có tư chất tốt nhất, lúc đó ta đã nhận Tư Long làm đồ đệ. Ta thật sự rất hưng phấn, bởi vì Tư Long lúc bấy giờ có tư chất tốt nhất trong thất tháp tháp chủ. Sau lại càng chứng tỏ ta đối với tư chất cùng ngộ tính của Tư Long phán đoán là đúng. Mặc dù quang minh tháp truyền thừa là quang minh cùng không gian song thuộc tính năng lực, nhưng tại Pháp lam thất tháp người mạnh nhất trong đám lúc bấy giờ dám chắc chính là Tư Long không thể sai, cũng chỉ có hắn, là người thứ hai sau ta sắp tiến vào bạch cấp cửu giai đỉnh phong thứ thần cường giả, khoảng cách đến thần vị chỉ còn một bước cuối cùng, dựa theo mức tu luyện của hắn đến giờ xem, cuối cùng rất có thể hắn sẽ thành công trước khi chết ở tuổi thứ năm trăm. Nếu vậy, trong trường hợp đó, sẽ không chỉ là tai họa của Pháp lam, chỉ sợ cũng là tai họa của cả Long Khi Nỗ Tư đại lục.
Trong mắt Diệp Âm Trúc toát ra một tia hoảng sợ, hắn đối với thực lực của Pháp lam thất tháp phán đoán đã rất cao, nhưng nghe Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn vừa nói như vậy, chính mình vẫn tưởng thực lực đã đủ so sánh cùng Pháp lam thất tháp chủ. Cũng là chênh lệch đến mười giai a! Mặc dù hắn không biết bạch cấp mỗi một giai chênh lệch bao nhiêu, nhưng thực lực cách biệt mỗi một giai trong tử cấp thật sự là rất lớn.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn mỉm cười nói:
-Rất chấn kinh phải không? Ta ở trong giới chỉ được chế tác từ long giác của thần thánh cự long quan sát tình huống hiện tại của thất tháp chủ một chút, mặc dù thực lực của ta còn xa mới hồi phục, nhưng hơi thở của bọn họ ta lại có khả năng nhận biết. Trong những người này, Tư Long đã đến gần bạch cấp cửu giai, đạt đến bạch cấp bát giai đỉnh phong, tin rằng trong vòng mười năm hắn sẽ một lần nữa đột phá. Quang minh tháp chủ Áo Bố Lai Ân mới vừa tiến vào bạch cấp bát giai, khoảng cách so với Tư Long vẫn còn một đoạn không nhỏ, trong khi năm vị tháp chủ kia đều đang ở khoảng bạch cấp ngũ giai hoặc lục giai, sợ rằng cả đời bọn họ vô pháp đạt đến thực lực bạch cấp đỉnh phong. Lúc đầu, ta là người thiên tài nhất trong Pháp lam thất tháp, lúc đến tuổi ba trăm bảy mươi đã đạt bạch cấp cửu giai cảnh giới, xem ra chẳng những tên nghiệt đồ kia có thể vượt qua thành tích của ta, ngay cả tiểu tử Áo Bố Lai Ân nọ cũng có thể làm được. Nếu không phải Tư Long là một kẻ hèn hạ, ta dám chắc vì thành tựu của hắn mà cao hứng.
Diệp Âm Trúc nghi hoặc nói:
-tiền bối, Tư Long đến tột cùng đă làm gì ngài?
Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nghe Diệp Âm Trúc đưa ra nghi vấn sinh mệnh rõ ràng trở nên vài phần âm lãnh,
-Hắn đối với ta đã làm cái gì? Ta thu hắn làm đồ đệ, từ hai trăm tám mươi tuổi đến bốn trăm sáu mươi tuổi, suốt một trăm tám mươi năm dạy dỗ hắn, cuối cùng đưa hắn đến hành vi sát sư. Trước khi ta bị đánh lén, hắn là người mà ta tín nhiệm nhất, ta dốc hết lòng truyền thụ, thậm chí tất cả thần khí, bảo thạch cùng tài phú nắm giữ hơn bốn trăm năm cũng cho hắn. Nhưng cuối cùng cũng chính hắn đã tập kích ta.
Nói đến đây, linh hồn Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn kịch liệt ba đông, hắc vụ xuất hiện dưới hình thái bất quy tắc
-nếu hắn thật sự giết ta, có lẽ ta cũng không vì vậy mà hận hắn, nhưng là ngay lúc ta sắp thành công, sắp là người đầu tiên trở thành thần thì phá hoại kế hoạch của ta. Vì kế hoạch này, ta đã khổ cực nghiên cứu, cố gắng tu luyện chín mươi năm a! Tựa vì sự đột phá trong cái nháy mắt đó, chín mươi năm thời gian cứ thế mà mất đi a!
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn kích động lời nói đã có chút rời rạc. Nguyên tố ma động trong không khi trở nên mãnh liệt, ma pháp nguyên tố ba động nọ cũng không phải tầm thường, mà cùng một loại với linh hồn ba động, làm cho nguyên khí trên đại não của Diệp Âm Trúc quay cuồng, trong lòng kinh hãi nhớ đến tình cảnh lúc mình cứu Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn ra khỏi địa huyệt, nhanh chóng xuất ra phản ứng. Mặc dù bây giờ thực lực Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đã không còn như lúc đỉnh phong, nhưng linh hồn bộc phát của một siêu cấp cường giả từng là thứ thần cấp đối với bản thân vẫn không nào thể chịu nổi.
Diệp Âm Trúc khoanh chân ngồi trên mặt đất, tay xuất ra Đại Thánh Di Âm cầm, một bên đưa tinh thần lực hoàn toàn thủ hộ tinh thần lạc ấn chung quanh mình chống đở linh hồn ba động trong không khí, rất nhanh biến đổi ba động cầm huyền, hắn đạn khởi khúc " Bồi Nguyên Tĩnh Tâm" quen thuộc.
Trong một đêm đen, cầm khúc nhu hòa chậm rãi vang lên, một vòng tử quang từ cổ cầm Diệp Âm Trúc phát tán ra, đầu tiên là phải ổn định tinh thần lạc ấn của bản thân, tử quang nhàn nhạt hóa thành từng đạo quang hoàn bảo vệ thân thể Diệp Âm Trúc ở bên trong, ngăn cản hắc sắc khí tứ tán bất quy tắc ở bên ngoài. Đồng thời, từ tử quang hoàn nhạt này cũng chia xuất một bộ phần từ trên trời giáng xuống, thận trọng xua tan đám hắc vụ đang chậm rãi tụ vào trung tâm, tâm tình nhu hòa ấm áp tràn ngập trong thần âm quang hoàn, dưới sự cố gắng không ngừng của Diệp Âm Trúc, khi diễn tấu xong một khúc " Bồi Nguyên Tĩnh Tâm", linh hồn của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn một lần nữa tụ lại, linh hồn ba động trong không khí cũng theo đó mà mất đi.
-Xin lỗi. Không nghĩ tới mất đi hồn châu, tâm tình của chính mình cũng không chút nào không chế được.
Thanh âm già nua của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn khàn khàn hơn vài phần.
-Không có gì, ngài không cần phải xin lỗi, tiếp tục nói đi. Ngài bây giờ đã thoát khỏi khổ hải, quá khứ đều là việc đã qua, với thương tâm đau khổ này, không bằng cố gắng khôi phục thực lực, ta nhất định tận lực giúp ngài diệt trừ nghiệt đồ thí sư Tư Long này.
Linh hồn Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn truyền ra một tia tâm tình cảm kích,
-cám ơn ngươi, Âm Trúc, có lời an ủi của ngươi lòng ta đã thấy tốt hơn rồi. Tiếp tục nói về câu chuyện đi. Như ta đã nói vừa này, lúc ta hai trăm tám mươi tuổi đã thu Tư Long làm đồ đệ, chín mươi năm sau, khi ta ba trăm bảy mươi tuổi, cuối cùng là ngươi đầu tiên đạt đến bạch cấp cửu giai, hay cũng là thứ thần cấp đỉnh phong cảnh giới. Khi đó, ta đã nghĩ, mình còn hơn một trăm năm sinh mệnh thời gian, thực lực đã đạt đến đỉnh phong, ta kế tiếp phải làm gì đây? Chẳng lẽ là hưởng thụ cuộc sống sao? Ta vốn là cũng muốn như vậy, nhưng sau lại phát hiện, trải qua hơn ba trăm năm tu luyện, ngoại trừ tu luyện, ta ở phương diện khác không cách nào tìm thấy được niềm vui. Vì vậy, ta có một ý nghĩ táo bạo, tu luyện vốn nghịch thiên mà đi, ta đây tại sao không tiến hành hành vi nghịch thiên này đến cùng đây? Cực hạn sinh mệnh của loài người là năm trăm tuổi, nếu ta đột phá được cực hạn này, ta sẽ không còn là người, mà là thần. Hơn một trăm năm, nói dài không dài mà ngắn cũng không ngắn, mặc dù tự mình biết thất bại là có thể rất lớn, nhưng không thử một chút ta như thế nào mà can tâm đây? Vì vậy, ta đã bắt đầu hướng đến thành thần mục tiêu mà cố gắng.
Thần, đây là một dạng từ như thế nào a! Cảm giác cao cao tại thượng, không có ý nghĩa nào có thể so sánh được với nó.
-Ngài đã thất bại sao?
Diệp Âm Trúc có chút thận trọng hỏi.
-Không, ta đã thành công.
Nói ra hai chữ " thành công", thanh âm Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn rõ ràng trở nên sôi nổi, đó là một tâm tình tràn ngập niềm tự hào.
-Thành công ư?
Diệp Âm Trúc chấn động, chẳng lẽ nói, người trước mắt cùng mình nói chuyện không phải là một linh hồn mà là một linh thần bất thành?
-Đúng vậy, ta đã thành công, nhưng ta cũng đã thất bại. Đối mặt với đột phá lĩnh vực của thần, ta đã thành công, ta rốt cục có thể đột phá thừ thần cấp, chỉ còn lại một cửa ải cuối cùng, nhưng ta đã thất bại, thất bại đã thu nhận một tên nghiệt đồ như vậy. Đúng là vì hắn, tên nghiệt chướng Tư Long này, ta mới tại thời khắc cuối cùng thất bại trong gang tấc, chẳng những mất đi cơ hội tiến sâu vào lĩnh vực của thần, còn yếu tới mức bị hắn phong ấn trong Ma thần kết giới, giam dưới mặt đất một trăm năm.
Diệp Âm Trúc không mở miệng, bởi hắn lúc này căn bản không biết phải an ủi Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn như thế nào.
Hắn rất hiểu được cảm giác của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, khi ngươi nỗ lực hơn một trăm năm, nhưng cuối cùng vì người mình tín nhiệm nhất mà thất bại trong gang tấc, cái loại cảm giác này căn bản không cách gì tưởng tượng được.
Linh hồn Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn lại kịch liệt kích động, bất quá lúc này hắn tự mình khống chế trong phạm vi nhất định, không mất khả năng kiểm soát như lúc trước. Nguồn truyện:
-Nhớ lại lúc tại địa huyệt ta từng nói với ngươi về việc Hắc Vu hồn cùng Bạch Vu hồn không? Hắc Vu hồn tu luyện lấy ám ma hệ ma pháp làm trụ cột, tu luyện cực kì khó khăn. Cho đến khi ám ma hệ ma pháp sư chánh thức tu luyến tới mức đỉnh phong, hơn nữa còn đột phá mức đỉnh phong này, đó chính là Hắc Vu hồn. Hắc Vu hồn, được xưng là " Hủy diệt vu yêu". Là hình thái vong linh ma pháp sư chung cực. Nếu tu luyện theo Hắc Vu hồn, căn cứ vào nghiên cứu của ta. Kết cục tất nhiên là một tồn tại vô cùng cường đại hơn nữa lại tà ác cực đoan. Tới khi đó, hắn có thể không ngừng gọi về những vong linh sinh vật vì hắn chiến đấu, thậm chí có thể tự mình sáng tạo ra một hình thái vong linh chiến đấu mới của hắn. Hắc vu hồn là một tồn tại bất tử, tựu tương đương với siêu cấp cường giả thần cấp. Cũng chính là siêu việt bạch cấp cửu giai cường đại tà ác. Mà Bạch Vu hồn cùng Hắc Vu hồn tu luyện vừa vặn trái ngược nhau, Bạch Vu hồn là từ vong linh ma pháp bắt đầu tu luyện. Vì muốn nghiên cứu cách kéo dài tánh mạng cùng linh hồn của loài người mà cố gắng để chánh thống vong linh ma pháp. Khi tu luyện vong linh ma pháp đến đỉnh phong cảnh giới thì đột phá bình cảnh, chính là Bạch Vu hồn. Bạch vu hồn chính là Vu thần. Ám ma hệ ma pháp sư chân chánh đỉnh phong quy túc. Ta chọn, chính là con đường tu luyện Bạch Vu hồn. Ta nhớ rất rõ, ngày đó, ta rốt cục cũng tìm được mấu chốt đột phá cửa ải, muốn đạt được lực lượng chung cực đỉnh phong. Ta lựa chọn thoát ly thân thể của mình, muốn trở thành người mạnh nhất, đạt tới thực lực thần cấp, loài người chính là không có khả năng làm được. Đây là một hạn chế trên trời của nhân loại, chỉ có thoát ly nhân thể. Với dạng tồn tại linh hồn. Mới có thể một lần nữa đột phá. Ta dựa vào ma pháp lực cường đại bảo vệ linh hồn cùng thân thể đã thoát ly của mình, nhưng là ngay lúc linh hồn ta thoát ly thân thể, chỉ một khắc suy yếu, lại nhận được một kích của nghiệt súc kia.
Nỗi bi ai trầm lặng lan tỏa. Lúc này Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn dừng lại thật lâu mới tiếp tục nói:
-Trước khi bắt đầu tu luyện. Ta đã có điều dự cảm, cũng chuẩn bị hết thảy tốt lắm rồi. Lúc ấy ta mặc khác thậm chí không có thông tri cho Pháp lam thất tháp sáu vị tháp chủ, bởi vì ta cho rằng đó là tự tư ích kỷ. Bọn họ sẽ không ngồi xem ta tiến vào thần địa lĩnh vực. Có lẽ phút cuối chắc sẽ trùng kích phá hoại. Cho nên, ta chỉ nói cho hắn, nói cho đồ đệ ta tín nhiệm nhất. Nhưng ai mà ngờ. Cuối cùng tai họa cũng thật sự đến, nhưng mà nó vẫn luôn theo ta, chấp nhận cho đứa đệ tử thân như con mình vào trong. Ta rất hận, rất hận bản thân không nhận ra nội tâm hắn. Nhưng là khi đó hết thảy đều không còn kịp nữa rồi. Mặc dù ta thoát ly thân thể trong nháy mắt đã tạo nên đột phá. Nhưng cuối cùng là chỉ hoàn thành một phần. Tư Long nghiệt súc này, hắn sử dụng " Đại địa ma thần pháp trận" từ thời viễn cổ mà ta truyền lại,,mà trận pháp này chỉ có thể sử dụng một lần lại trực tiếp phong ấn linh hồn ta, hơn nữa còn cướp đi hồn châu của ta làm của riêng. Nếu không phải là hồn châu của ta, hắn thế nào mà lúc ở tuổi hai trăm tám mươi lại có trình độ tu luyện đạt bạch cấp cửu giai? So với cái tên thiên tài quang minh hệ Áo Bố Lai Ân kia còn muốn nhanh hơn ít nhất năm mươi năm.
-Hắn điên rồi sao?
Chỉ vì có thể nâng cao tốc độ tu luyện nhanh một chút, ngay cả sư phụ mình cũng hại. Hơn nữa, ngài đạt đến thần cấp rồi. hẳn là đối với hắn chỉ có chổ tốt mới đúng. Hắn làm như vậy thật quá ngu xuẩn.
-Không, hắn một chút cũng không ngu, hắn sở dĩ ám hại ta, vì sợ ta phát hiện hắn không dựa theo yêu cầu của ta tu luyện thuần chánh vong linh ma pháp đi theo con đường tu luyện Bạch Vụ hồn, mà lựa chọn ám ma hệ ma pháp cùng tà ác vong linh triệu hoán là tu luyện chủ theo con đường Hắc Vu hồn. Mặc dù, Hắc Vu hồn tu luyện tại hậu kì so với Bạch Vu hồn càng thêm khó khăn, nhưng không nghi ngờ chính mình có thể sở hữu cường đại công kích thực lực. Hắn biết ta luôn thống hận nhất chính là loại ám ma hệ ma pháp sư bại hoại này, sợ ta đạt tới thần cấp sau này phát hiện bí mật của hắn, cho nên khi ta tu luyện đến lúc tối hậu quan đầu mới ra tay xuất thủ. Làm chín mươi năm cố gắng của ta thất bại trong gang tấc.
Diệp Âm Trúc dụng lực gật đầu
-tiền bối, ngài…
-Âm Trúc, ngươi biết không, ta muốn khóc. Cái loại nỗi đau bị chính người thân mà mình tin tưởng nhất phản bội vĩnh viễn cũng không thể giải thích được. Nhưng là, ta đã không còn thân thể, cho dù muốn khóc cũng khóc không được. Tư Long mặc dù ám hại ta, nhưng hắn biết ta dù chỉ còn lại linh hồn cũng tuyệt không phải loại hắn có khả năng hoàn toàn tiêu diệt, cho nên hắn mới nhốt ta trong "Ma thần phong ấn", hy vọng có thể thông qua thời gian làm cho linh hồn ta tiêu tán, nhưng hắn không nghĩ đến ta mặc dù không hoàn toàn trở thành Bạch Vu hồn, nhưng những gì có được khi đạt đến bước cuối cùng, tuy thất bại trong gang tấc nhưng đồng thời ta đã đột phá thứ thần cấp, tại giữa thứ thần cùng thần cấp, trở thành một bán thần chi thể. Kể cả mất đi hồn châu, chỉ cần ta chú y" khống chế, linh hồn của ta cũng sẽ không tiêu tán, mà " Ma thần phong ấn" cũng giống với linh thân của ta, đều không thể bị mặt trời chiếu vào, cho nên hắn chỉ có thể nhốt ta ở chỗ sâu trong ám tháp, hy vọng có đủ lực lượng để khi gặp lại có thể hoàn toàn hủy diệt ta. Ta đã cảm giác chính xác, khoảng cách thực lực đã ngày càng thu hẹp, ngay cả ta cũng chuẩn bị nhận mệnh, chuẩn bị bị hủy diệt, kết quả thì ngươi lại xuất hiện, cho ta cơ hội một lần nữa được tái sinh.
-Tiền bối, chẳng lẽ trước giờ không ai nghe người kêu gọi gì sao?
Diệp Âm Trúc hỏi.
-Hài tử ngốc, ngươi tưởng nghe được tiếng kêu của ta dễ vậy sao? Bên trong " Ma thần phong ấn", linh hồn lực của ta căn bản không thể phát huy ra ngoài. Ta mỗi ngày đều thử cố gắng la lên, cố gắng kêu gọi người giúp đỡ, nhưng là người trong Pháp lam bởi vì ám tháp xung quanh có bình chướng cùng tự thân sở hạn, căn bản không có khả năng nghe được tiếng kêu của ta, cho dù là lục tháp tháp chủ kia cũng không ngoại lệ.Ta đang đợi, đợi một người có thể đạt đến "thiên nhân hợp nhất tâm cảnh" xuất hiện, chỉ có như vậy, hắn mới có thể phát hiện sự tồn tại của ta. Ta đợi, đợi một trăm năm, rốt cục ngươi cũng đến, ngươi bất quá chưa đến hai mươi tuổi đã có được "thiên nhân hợp nhất tâm cảnh", đối với ta mà nói là rất khó tưởng tượng. Sau ta lại phát hiện, ngươi dưới tình huống không có ma pháp nguyên tố khổng lồ của Pháp lam trợ giúp, cũng tại tuổi nhỏ như vậy mà tu luyện đến tử cấp. Áo Bố Lai Ân cũng tên đệ tử của ta một chút cũng không thể so sánh được. Ngươi là thiên tài, tuyệt đối là thiên tài. Nếu ta còn là ám tháp tháp chủ mà nói, nhất định sẽ dùng mọi biện pháp cho người thành đệ tử của ta, ta tin tưởng, chỉ cần ngươi cố gắng cần cù tu luyện, tuyệt đối trở thành thứ thần cấp cao thủ đứng đầu, thậm chí giống ta hướng vào thần cấp mà đánh sâu vào. Chỉ cần ngươi thoát ly thân thể, thành công có khả năng phi thường lớn.
-Thoát ly thân thể? Ngài nói là thoát ly ngoại thân của nhân loại sao? Không, ta nghĩ, ta sẽ không làm như vậy. Chẳng lẽ ngoài trừ thoát ly thân thể ra ngoài, tựu không có biện pháp trở thành thần sao? Ngài cũng nói, đây là hành vi nghịch thiên, nhưng là, ngài cuối cùng cũng đột phá hay là thuận theo thiên y", thỏa hiệp nọ vô hình trung là quy tắc (ở đây y" nói là việc thoát ly thân thể). Đây không phải là cái ta muốn.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn không nghĩ đến Diệp Âm Trúc nói như vậy, trong lòng mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cùng có chút không cho là đúng
-hài tử, ngươi bây giờ tuổi còn trẻ, nếu ngươi đã trải qua mấy trăm năm tu luyện, nhìn thấy đỉnh phong ngay trước mắt, vô tận tánh mạng cũng ở ngay trước mắt, thì ngươi còn có thể như bây giờ nghĩ như vậy sao?
Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:
-tiền bối, ngài yên tâm. Chỉ cần có cơ hội, ta nhất định giúp ngài đạt thành tâm nguyện. Mặc dù hiện tại đối với ta mà nói vẫn còn rất xa, nhưng ta nhất định cần cù cố gắng tu luyện, tranh thủ sớm ngày tiến vào cấp bậc của Pháp lam thất tháp tháp chủ.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn trầm mặc trong chốc lát, tựa như tự hỏi điều gì đó, đột nhiên, hắn như hạ quyết tâm
-Âm trúc, ngươi có hứng thú cùng ta học vong linh ma pháp không?
Diệp Âm Trúc trong lòng cả kinh
-ngài nói cái gì? Vong linh ma pháp? Ta…
Hắn vốn có y" lập tức cự tuyệt, nhưng lúc này hắn cảm giác được linh hồn ở sâu bên trong Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn có một khát vọng sâu xa, trong nhất thời có chút không thể nói ra lời cự tuyệt.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói:
-hài tử, cùng ta học tập vong linh ma pháp đi. Chỉ có như vậy, ngươi mới có thể trong thời gian ngắn nhất đuổi theo thực lực của Tư Long. Mặc dù ta không biết sư phụ ngươi là ai, nhưng ta có thể dám chắc, hắn tuyệt đối không có thực lực bạch cấp. Ngươi thiên phú thật sự quá tốt, ta thật sự không muốn thấy thiên phú của ngươi bị lãng phí, ta vĩnh viễn không có khả năng chánh thức trở thành thần, nhưng ta không cam lòng, tâm địa ngươi thuần lương, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta tin tưởng với sự trợ giúp của mình, tương lai ngươi nhất định có thể thay thế vị trí bây giờ của Tư Long, trở thành một đời ám tháp tháp chủ mới.
-Thậm chí ngươi còn có thể bằng vào năng lực chính mình, sẽ hướng quan hệ giữa Đông Long bát tông cùng Pháp Lam như ta vừa nói khi nãy là cùng nhau phát triển, tới khi đó, Đông Long bát tông các ngươi có thể một lần nữa đứng ở vị trí huy hoàng nhất lịch sử. Thậm chí còn có thể nhìn thấy tổ tiên thần long của ngươi, cùng những cường giả khác củng cố phong ấn ở vực sâu.
Diệp Âm Trúc cười khổ nói:
-tiền bối, ngài hẳn là đã thấy, ta là một tinh thần hệ ma pháp sư, chính xác mà nói là một gã thần âm sư. Đồng thời ta còn kiêm tu vũ kỹ, ta bản thân cũng tu luyện hơn mười năm, vẫn đang cố gắng để cải biến kết quả. Quan trọng là, ta thích chức nghiệp thần âm sư này, từ nhỏ đã thích. Ta với mỗi một cổ cầm đều chính là một bộ phận tánh mạng. Xin lỗi ta mặc dù có thể đáp ứng trợ giúp ngài, nhưng ta không thể nào đáp ứng việc thay đổi phương hướng tu luyện của bản thân, kể cả nếu ta biết cùng ngài học chánh thống vong linh ma pháp đối với việc phát triển trong tương lai của ta có lợi hơn, ta cũng không thể đáp ứng ngài.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn cũng không vì lời nói của Diệp Âm Trúc mà bỏ cuộc, ngược lại hắn nở nụ cười
-ai nói ngươi phải bỏ đi ma pháp hiện tại đâu? Cho dù ngươi muốn bỏ ta cũng quyết không cho phép. Ngươi tại thất quốc thất long bài vị chiến mỗi một hồi chiến đấu ta đều chăm chú quan sát. Ngươi năng lực thống suất mặc dù còn có chút không đủ, nhưng đối với lực lượng bản thân sử dụng cũng hữu ích, nhất là vũ kỹ cùng ma pháp kết hợp, đáng tiếc, bây giờ ngươi chỉ kết hợp được một vài chỗ, nếu có thể kết hợp vũ kỹ cùng ma pháp hai chủng loại năng lực bất đồng này, tại sao lại không thể kết hợp giữa hai loại ma pháp với nhau? Ngươi xem tình huống của quang minh tháp chủ Áo Bố Lai Ân sẽ thấy. Mặc dù bây giờ cảnh giới hắn so với Tư Long kém không ít, nhưng nếu hai người bọn họ thật sự động thủ, phần thắng Tư Long bất quá chỉ lớn hơn một chút mà thôi, tại sao? Vì Áo Bố Lai Ân chính là nắm giữ hai loại ma pháp, không giống Tư Long chỉ nắm giữ một loại.
Diệp Âm Trúc kinh ngạc nói:
-ý ngài là muốn cho ta kiêm tu vong linh ma pháp sao? Nhưng là, ta đồng thời tu luyện ma pháp cùng vũ kỹ tinh thần sẽ phân tán, nếu tu luyện thêm một loại ma pháp nữa mà nói, ngược lại ảnh hưởng đến phát triển của ta sau này sao?
-Hừ, chỉ là hiểu biết thế tục mà thôi. Âm Trúc, sư phụ hay những người khác có hay không nói cho ngươi, tu luyện chuyên nhất, chuyên tu luyện một loại kỹ năng sẽ dễ dàng đạt đến đỉnh phong?
Diệp Âm Trúc gật đầu nói:
-đúng vậy, Tần gia gia có nói, mặc dù ta kiêm tu vũ kỹ. Nhưng vũ kỹ chỉ là làm nền cho ma pháp, là vì trợ giúp đền bù khuyết hãm cận chiến khi sử dụng âm nhận của cầm ma pháp mới tu luyện. Nhưng là vẫn để cho ta có thể chuyên chú một loại năng lực. Ny Na nãi nãi cùng từng nói qua. Để cho ta tốt nhất chỉ có thể chọn từ vũ kỹ cùng ma pháp là giống nhau.
-Bọn họ sai rồi, đều sai cả rồi.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn kiêu ngạo nói.
Nếu theo cách nói tại thế giới này, hiện tại ai tu luyện mạnh nhất thì có quyền lên tiếng, không nghi ngờ gì là ta, cho dù là tổ tiên thần long của Đông Long các ngươi, cũng không có khả năng hiểu rõ về lực lượng hơn so với ta. Đơn nhất tu luyện một loại năng lực, cố nhiên là dễ dàng một chút, nhưng chỉ là chọn ra với người có tư chất bình thường, ngộ tính bọn họ quyết định bọn họ chỉ có thể như thế mà tu luyện. Nhưng là, người thì không giống. Ngươi là một thiên tài, cơ sở của ngươi cũng rất vững chắc. Quan trọng nhất là ngươi đã đạt đến thiên nhân hợp nhất cảnh giới. Thiên nhân hợp nhất, cho dù là thứ thần cấp cũng vi tất đạt đến tâm cảnh này a! Có tâm cảnh như vậy, cho dù là chuẩn thần cấp đến thứ thần cấp nọ là con đường bình cảnh khó khăn nhất thì đối với ngươi cũng dễ dàng hơn nhiều. Cho nên ngươi không cần lo lắng cái gì bức tường ma vũ cực bích cùng loại gì đó. Đồng thời, ta còn muốn nói cho ngươi, ta thấy ngươi đến từ Đông Long cầm ma pháp, ta nghĩ tới một cái biện pháp phi thường tốt có thể tu luyện đến cảnh giới tối cao, hay chính là thủ kỳ tinh hóa khứ kỳ tao phách ( giữ lại cái tinh túy, bỏ đi cái cặn bã). Mối quan hệ giữa ám ma hệ ma pháp cùng tinh thần hệ ma pháp. Tựa như quang minh ma pháp cùng không gian ma pháp mật thiết. Ám ma hệ ma pháp, nhất là vong linh ma pháp, quan trong nhất ở chỗ, chính là triệu hoán vong linh về hoặc nói đúng hơn là khống chế vong linh, không thể nghi ngờ là phải cần một lượng lớn tinh thần lực làm hậu thuẫn. Mà tinh thần lực của ngươi bây giờ, tu luyện vong linh ma pháp quả thực hiệu quả hơn nhiều lần. Tu luyện vong linh ma pháp, chẳng những sẽ không ảnh hưởng đến cầm ma pháp cùng vũ kỹ của ngươi, ta thậm chí có thể cam đoan với ngươi, tại đây hai chủng loại ma pháp có tác dụng hỗ trợ lẫn nhau. Thực lực của ngươi sẽ có bước nhảy vọt.
Nói đến đây, tâm tình Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn tràn ngập hưng phấn,
-hài tử, ngươi phải hiểu, ngươi không có hoàn cảnh tu luyện giống Pháp lam. Cố nhiên là một điều tiếc nuối, nhưng cũng là chuyện tốt, tại Pháp lam tu luyện không có ngoại giới quấy nhiễu, cũng như tiếp xúc với ngoại giới, khiến cho bọn hắn căn bản không cách nào đạt đến " thiên nhân hợp nhất cảnh giới" như ngươi. Tốc độ tu luyện của ngươi hiện nay mặc dù tốt, nhưng muốn liên tục tăng lên, khăng khăng dựa vào một loại ma pháp là chưa đủ, chỉ có tinh thần cùng vong linh hai loại ma hỗ trợ nhau mới có tác dụng, mới dễ dàng có được bước nhảy vọt. Thời gian chúng ta đã không còn nhiều nữa, hài tử, Tư Long càng ngày càng tiến gần đến Hắc Vu hồn đỉnh phong, nguy cơ cũng đã trở nên ngày càng gần. Thời gian ngươi còn lại có lẽ chỉ một trăm năm, hoặc cũng chỉ hơn vài chục năm, ta không thể cho ngươi thong thả tu luyện, ta cũng không muốn chờ một thời gian dài như vậy. Muốn thắng Tư Long, ngươi phải cùng ta học vong linh ma pháp, phải nhanh chóng tăng cường thực lực của bản thân.
Diệp Âm Trúc lẳng lặng nghe Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói, nếu nói không động tâm là không có khả năng. Cùng một bán thần siêu cấp cường giả học tập, không thể nghi ngờ thực lực của bản thân sẽ bạo tăng. Nhưng thẳng thắn mà nói, ở chỗ sâu kín bên trong nội tâm hắn, đối với vong linh ma pháp bốn chữ này tiếp nhận có chút khó khăn. Dù sao, từ nhỏ quan niệm căn thâm cố đế đã cắm sâu bên trong nội tâm hắn.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn thấy Diệp Âm Trúc còn không đáp ứng, không khỏi có chút nóng nảy,
-người không hiểu y" tứ của ta sao? Âm Trúc, như vậy đi, ta nói cho ngươi một cái bí mật. Ta nóng lòng đối phó Tư Long, không chỉ vì muốn báo thù, quang trọng hơn, là vì lo lắng cho cả Long Khi Nỗ Tư đại lục. Năm đó, hủy diệt mẫu yêu đã gây cho Long Khi Nỗ Tư đại lục thiệt hại thế nào ngươi hiểu rất rõ. Nhưng ngươi biết mẫu yêu trong vực sâu đến từ đâu không?
Diệp Âm Trúc có chút mơ hồ lắc đầu.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn trầm giọng nói:
-rất nhiều người điều cho rằng, mẫu yêu là sinh vật từ thế giới kia, hoặc là đến từ tiềm lục khác, nhưng ta cho rằng không phải như vậy. Trải qua nghiên cứu cẩn thận, ta càng ngày càng sợ hãi, bởi vì ta phát hiện, năng lực của mẫu yêu cùng Hắc Vu hồn đích xác rất giống. Hoặc là nói, mẫu yêu chính là một người từng tu luyện Hắc Vu hồn. Bởi vì nguyên nhân nào đó, người đó mang một diện mạo khác, hoặc nói là người kia tự mình sáng tạo ra diện mạo đó, và khi hai đại lục chúng ta đánh nhau đồng thời đã mở ra một thông đạo của tiềm lục chúng ta với cái tiềm lục kia, mới mang đến thế giới của chúng ta một trường tai nạn kinh khủng. Mặc dù chỉ là một cái suy đoán, nhưng rất nhiều dấu hiệu cho thấy, suy đoán của ta có ít nhất sáu thành chính xác. Nếu là như thế, vậy mẫu yêu hay chính là một tồn tại thần cấp, Hắc Vu hồn. yêu vu. Tà ác chi thần giáng lâm.
Diệp Âm Trúc hoảng sợ nói:
-y" ngài là, nếu Tư Long luyện thành Hắc Vu hồn, vậy cho dù vực sâu phong ấn không bị phá tan, chúng ta cũng phải thừa nhận hắn cũng gần như một mẫu yêu tồn tại?
-Đúng vậy, đúng là bởi vì như thế, ta mới phải ngăn cản Tư Long trở thành Hắc Vu hồn, chiếu theo tốc độ tu luyện của hắn bây giờ, cho dù Hắc Vu hồn tu luyện rất khó khăn, trước khi hắn đến năm trăm tuổi, tất nhiên sẽ thành công.Sanh linh đồ thán a! Chính là sanh linh đồ thán. Hài tử, người là hy vọng của ta. Ngoại trừ ngươi ta khống tin bất cứ ai. Cùng ta học vong linh ma pháp đi. Cho dù ta khẩn cầu ngươi. Kể cả nếu ngươi không lo cho toàn đại lục, chẳng lẽ ngươi không lo cho Đông Long bát tông cùng thân nhân bằng hữu của ngươi sao? Chánh thống vong linh ma pháp không có nửa phần tà ác, hoặc là ngoại trừ đối phó Tư Long ra, ngươi thậm chí có thể không cần sử dụng nó. Ta sẽ truyền thụ vong linh ma pháp cho ngươi, một lịch đại ám tháp tháp chủ không hy vọng những phương pháp nghiên cứu chánh thống tu luyện bị thất truyền, một điều nữa, cũng chỉ có như vậy thực lực ngươi mới có thể vượt qua Tư Long trước khi hắn trở thành Hắc Vu hồn.
Diệp Âm Trúc trầm mặc, lời nói của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn thật sự đả động hắn, đúng vậy! Cho dù không vì Long Khi Nỗ Tư đại lục lo lắng, có thể không vì Đông Long bát tông cùng thân nhân bằng hữu của mình lo lắng sao? Có lẽ vài chục năm vẫn còn rất xa, nhưng trốn tránh không giải quyết được vấn đề gì.
-Được rồi, ta đáp ứng ngài.
Diệp Âm Trúc có chút khó khăn gật đầu.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn mừng rỡ
-thật tốt quá. Bây giờ thời gian không còn sớm. Từ ngày mai bắt đầu, mỗi đêm ta đều bắt đầu truyền thụ vong linh ma pháp cho ngươi. Ngươi khi nào thuận tiện thì có thể tu luyện cầm ma pháp một chút. Ta cần phải cân nhắc cẩn thận, đến tột cùng phải làm thế nào để vong linh ma pháp cùng cầm ma pháp của ngươi kết hợp tốt với nhau, hỗ trợ lẫn nhau giúp ngươi đề thăng thực lực.
Xa xa phía chân trời đã lộ ra một tia sáng Ngư Đỗ nhàn nhạt, bầu trời hắc ám đã bất giác biến thành màu lam. Hắc ám sắp rời đi, ánh bình mình đã đến. Đại địa một lần nữa tràn ngập bừng bừng sinh cơ.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói:
-Âm Trúc, còn hai việc ta muốn nói cho ngươi. Ngươi rời khỏi đồng bọn, hẳn là đi tìm nữ hài tử kia bị bắt đến nơi nào. Kỳ thật, ngươi không cần lo lắng, ngươi sẽ dễ dàng tìm thấy nàng. Nàng sẽ an toàn không có vấn đề gì. Có một việc nữa, nói về thân phận nữ hài tử kia và ngươi tại lần quyết chiến tối hậu của thất quốc thất long chiến.
Danh sách chương