Khi Diệp Âm Trúc trở về dịch quán thì mặt trời từ hướng Đông đã mọc lên, mặc dù không ngủ một đêm nhưng tinh thần hắn vẫn ổn định, dù sao dịch quán cũng là nơi chờ nên hắn và ba người kia cùng ăn sáng xong thì quay trở về phòng tu luyện.

Có điều kỳ lạ là buổi tối hôm qua khi tu luyện thì cảm giác được tinh thần ba động, ban ngày lại biến mất không xuất hiện, bất luận Diệp Âm Trúc cẩn thận dò xét cỡ nào cũng không phát hiện chút manh mối, chẳng lẽ chỉ vào đêm tối thì tinh thần ba động kia mới xuất hiện hay sao? Một ngày nhanh chóng trôi qua, khi màn đêm buông xuống, Diệp Âm Trúc mới chấm dứt tu luyện, mở hai mắt ra, tu luyện trong Pháp Lam đạt hiệu quả rất tốt. Hắn tiến vào Thất giai kiếm đảm cầm tâm thì ma pháp lực có chút đình trệ lại, tuy nhiên mấy ngày gần đây có tiến bộ không nhỏ chút nào. Đương nhiên hắn cũng không biết rằng ngoài nguyên nhân là ở trong Pháp Lam thì chủ yếu là do hắn tự đột phá cảnh giới của mình, cùng với sự giúp đỡ của Thần nguyên ma pháp bào, được sự trợ giúp của hai yếu tố đó nên tốc độ tu luyện cầm ma pháp của hắn tăng lên rất nhiều.

Diệp Âm Trúc cuộn Thần nguyên ma pháp bào lại, lấy từ trong Tu di thần giới ra một bộ trang phục màu đen. Lúc trước khi hắn tới Pháp Lam đã có sự chuẩn bị tốt những thứ này, mục đích chủ yếu của hắn chính là dò xét di tích tổ tiên thần long, và từ trong Tu di thần giới lấy ra một tấm mặt nạ, vật này là do Tử tặng cho hắn khi rời khỏi Bích Không Hải, lúc đầu mặt nạ và không gian giới chỉ bị đánh cắp, sau đó Tô Lạp đã trả lại mọi thứ trong chỉ giới cho hắn để sau này mới có mà dùng. Pháp Lam này có thế lực to lớn trên đại lục, ngụy trang mình lại mới là vấn đề quan trọng.

Làm xong mọi việc thì Diệp Âm Trúc lặng lẽ rời khỏi phòng, lúc này hắn không có đi ra khỏi dịch quán một cách bình thường, sử dụng Trúc đấu khí đi trên đường giống như một cái bóng đi đến nơi đã tìm tối hôm qua.

Đấu khí được Tây Đa Phu thúc đẩy lên tử cấp làm cho Diệp Âm Trúc chính thức đạt lên tử cấp, mặc dù đấu khí chính thức vẫn như vậy nhưng khi đạt tới tử cấp hắn cảm giác được rằng bất luận là thân pháp hay khả năng phòng ngự đều tăng mạnh không ngừng.

Sau khi đi thuận lợi bằng thân pháp linh xảo, Diệp Âm Trúc nhanh chóng đến gần phía Ám tháp, trên đường của Pháp Lam hôm nay cũng giống như hôm qua, rất vắng lặng, hắn chọn lúc mà các gian hàng trên đường đóng cửa mới khởi hành.

Vượt qua một đoạn đường chỉ còn vài trăm thước là đến nơi thì bỗng nhiên xuất hiện một đội Pháp Lam kỵ sĩ đang quay vòng lại đây. - www.

Làm sao để tránh đây? Trên con đường rộng như vậy cũng không có cái gì để có thể ẩn thân, Diệp Âm Trúc phản ứng nhanh, trên tay lóe lên tia sáng, Bích ti lặng lẽ phóng ra cắm vào trên vách của một tòa nhà, dùng sức phóng người với tốc độ nhanh nhất bay về phía bức tường, nhanh chóng thu liễm toàn bộ khí tức, ngay cả thân nhiệt cũng hạ bằng với không khí bên ngoài. Trước mặt Pháp Lam kỵ sĩ hùng mạnh, hắn không dám chắc có chút may mắn nào cả.

Kỵ sĩ mặc trọng khải giáp vậy mà đi ngang qua không hề phát ra tiếng động, Diệp Âm Trúc bám trên vách cũng không dám quan sát bọn họ, bởi vì hắn biết rằng một khi đạt tới một đẳng cấp nào đó thì chỉ với một ánh mắt quan sát cũng sẽ bị bọn họ phát hiện, cho nên lúc này hắn chỉ bằng tinh thần khí tức mà cảm giác vị trí của Pháp Lam kỵ sĩ trên đường.

Pháp Lam kỵ sĩ đi thẳng trên đường rồi chuyển qua hướng khác, Diệp Âm Trúc sau khi xác định xung quanh không còn tồn tại khí tức của ai thì mới hạ xuống đất, quan sát nhanh bốn phía, dựa vào những chỗ tối trên đường mà tiến nhanh về phía trước.

Không gặp phải bất cứ trở ngại nào, cuối cùng hắn cũng đi tới nơi đã dò xét đêm qua, ngồi xuống tiến vào trạng thái tu luyện, đầu tiên hắn phải tìm kiếm tia tinh thần ba động đã phát hiện tối hôm qua.

Quả nhiên, tia tinh thần ba động lại xuất hiện, ngay cả cường độ cũng tương tự, đúng là nơi này.

Diệp Âm Trúc hít sâu một hơi, từ trạng thái tu luyện tỉnh lại, nhưng hắn không lập tức hành động, rõ ràng là tia tinh thần ba động là truyền từ dưới lòng đất, nhưng hắn làm sao để tiến vào đây? Trong phạm vị một trăm thước xung quanh thì tia tinh thần ba động đều giống nhau, nói cách khác nếu dựa vào tia tinh thần ba động thì hắn không có cách nào tìm được cửa để tiến vào. Nếu không thì tối hôm qua hắn đã không trở về tay trắng.

Cẩn thận suy nghĩ, Diệp Âm Trúc quyết định dùng cách ngốc nhất mà cũng là cách trực tiếp nhất, không có cửa thì hắn sẽ làm cửa mà vào, nghĩ xong hắn định lấy Nặc Khắc Hi kiếm để phá đất để vào, thì đột nhiên nhận được hai tia tinh thần ba động truyền đến.

Đó là linh hồn ba động từ hai Kim Giáp Cấm Trùng: Thiểm, Lôi. Dựa vào Huyết khế mà bám vào trên người Diệp Âm Trúc, hằng ngày đều ngủ và hấp thu năng lượng trên người Diệp Âm Trúc, Diệp Âm Trúc có muốn đưa chúng ra thì chúng cũng không muốn. Chỉ trong một số lần cần thiết thì bọn chúng cung cấp lực lượng cho Diệp Âm Trúc sử dụng. Với tác dụng của Huyết khế, linh hồn của chúng và Diệp Âm Trúc có sự tương thích qua lại, lúc này chúng cảm giác được Diệp Âm Trúc muốn làm gì, nên hai Kim Giáp Cấm Trùng truyền tới hắn biết là chúng có biện pháp giúp hắn.

Diệp Âm Trúc thông qua liên lạc linh hồn hỏi chúng: Các ngươi sẽ giúp ta như như thế nào?

Lúc đó bỗng xuất hiện hai dòng nhiệt lưu trên hai tay hắn, Diệp Âm Trúc cúi xuống nhìn đôi bàn tay của mình thì thấy trong lòng bàn tay có màu vàng, năm ngón tay có những tia màu bạc dọc theo các ngón tay.

Chúng nó muốn dùng năng lực của chúng cho mình lấy tay đào đất chăng? Diệp Âm Trúc nhanh chóng hiểu được ý tứ của 2 tiểu tử kia. Nhưng dùng tay mình đào đất sẽ nhanh hơn là dùng Nặc Khắc Hi kiếm hay sao?

Mang theo tâm lý nghi hoặc, Diệp Âm Trúc hạ hai tay xuống mặt đất, một hiện tượng kỳ lạ bỗng xảy ra, khi hai bàn tay tiếp xúc với mặt đất thì không có một tiếng động nào vang lên, hai bàn tay tiến vào trong đất, tựa như mặt đất không phải là nham thạch cứng rắn mà mềm như đậu hũ vậy.

Theo truyền thuyết, mặc dù có năng lực từ khi mới sinh đã là ma thú thập cấp, nhưng dù sao chúng cũng là còn quá nhỏ, chúng khó có thể làm được như vậy, nhưng chúng không những có thể làm được mà còn rất êm thấm.

Ngay khi hai tay tiếp xúc với mặt đất thì một màn kỳ dị xảy ra. Khi Thiểm và Lôi hướng Diệp Âm Trúc để hỏi ý và được hắn chấp thuận thì quyền khống chế hai cánh tay của Diệp Âm Trúc liền chuyển cho hai tiểu tử kia

Màu vàng trên cánh tay của Diệp Âm Trúc biến đổi đôi chút, sau đó thì cả thân hình của hắn liền biến vào lòng đất, làm người khác phải giật mình chính là khi Diệp Âm Trúc biến vào trong lòng đất thì nơi hắn đứng trước đó màu vàng biến mất, mặt đất bình lặng giống như hắn biến đi, không giống như mới vừa đào từ đó đi xuống.

Hai mắt của Diệp Âm Trúc nhắm lại, dù sao lúc trên mặt đất hắn cũng không nhìn thấy gì, nương theo cảm ứng tia thần ba động mà đi tới nơi này, rồi đưa cho Thiểm, Lôi điều khiển cánh tay của mình hướng phía dưới mà đi xuống, bất luận là bùn đất hay nham thạch, chỉ cần gặp phải hai cánh tay của hắn do Thiểm, Lôi điều khiển thì cũng tách ra hai bên, sau một hồi đào thì Diệp Âm Trúc cuối cùng đã tiến vào trong lòng đất.

Ngày trước khi cùng Hương Loan trốn dưới nước, Diệp Âm Trúc chợt phát hiện thân thể của mình có chút biến hóa, hắn lúc đó không biết đó chính là hiệu quả do cảnh giới Thiên nhân hợp nhất mang lại, nhưng cũng cảm giác được bản thân mình không chỉ dùng mũi và miệng để hít thở, mà ngay cả các lỗ chân lông cũng có thể cung cấp dưỡng khí cho mình, cho nên trong nước hắn cũng không cần hít thở. Lúc này trong lòng đất và dưới nước ngày trước giống nhau, mặc dù trong lòng đất không khí rất ít nhưng do các lỗ chân lông đồng thời mở ra hấp thu không khí trong lòng đất vào cơ thể, mặc dù không thể hít thở nhưng để tồn tại thì không có vấn đề gì cả.

Không cần điều khiển thân thể tiến tới, tinh thần của Diệp Âm Trúc tiến vào trạng thái tu luyện, cẩn thận cảm nhận tia tinh thần ba động. Giống như hắn phán đoán khi càng đi sâu vào lòng đất thì tia tinh thần ba động ngày càng mạnh lên, đối với việc tìm phương hướng cũng ngày càng trở nên rõ ràng hơn.

Diệp Âm Trúc cũng không biết mình đã tiến sâu cỡ nào, ngay khi tia tinh thần ba động đột nhiên trở nên cường đại biến thành tinh thần lực kích thích vào đại não của hắn thì toàn thân bỗng hụt hẫng, hắn đã chui ra khỏi đất.

Thân thể lộn vòng trên không, khi chân chạm đất thì Diệp Âm Trúc cũng cảm giác được nơi mình đứng, hai bên rộng chừng ba thước, dưới chân là nham thạch, chung quanh tối đen, nhưng tia tinh thần ba động đã biến thành âm thanh mãnh liệt bình thường, mơ hồ Diệp Âm Trúc cảm giác đây là một con đường

Không khí trong con đường rất là ô trọc, cho nên Diệp Âm Trúc cũng bế khí như trước, chỉ dùng các lỗ chân lông để hô hấp, tay phải vung lên Long hồn giới đã biến thành Nặc Khắc Hi kiếm, quang mang màu trắng mặc dù không mạnh nhưng đối với thị giác của Diệp Âm Trúc thì như vậy cũng là đủ rồi.

Nhìn xung quanh một lát, con đường này có dạng hình vuông, kéo dài, các vách đều bằng đá, từ hình dáng có thể thấy được nơi này là do con người tạo nên, mặc dù không biết nơi này cách xa mặt đất bao nhiêu, nhưng để tạo nên một con đường như vầy nằm sâu trong lòng đất thì người thường không thể làm được. Thật ra đây là nơi nào?

Nhờ Nặc Khắc Hi kiếm soi sáng, Diệp Âm Trúc vận công toàn thân, cẩn thận từ từ đi tới phía trước.

Nẻo đường này sâu hun hút, không rõ dẫn tới tận bên bờ nào, Diệp Âm Trúc đi được khoảng ba trăm bước thì hắn phát hiện đường này dần thắt lại, mà âm thanh kêu gọi mình cũng trở nên rõ ràng hơn.

- Tới gặp ta, ta ở nơi này, ta ở nơi này..

âm thanh âm trầm vang lên ở nơi đen tối như vầy càng thêm khủng bố, rất may là từ nhỏ Diệp Âm Trúc đã tu luyện Xích tử cầm tâm, tâm địa thuần hậu nên không có tạp niệm, mặc dù biết nơi này rất huyền bí, nhưng cũng rất tò mò cho dù có chút sợ hãi.

Tiếp tục tiến tới năm trăm bước, Diệp Âm Trúc bỗng nhiên phát hiện phía trước đường đột nhiên trải rộng ra, giống như từ trong con đường tiến vào một thạch thất to lớn. Trúc đấu khí hùng hậu rót vào Nặc Khắc Hi kiếm làm xung quanh chợt bừng sáng soi cả thạch thất.

Thạch thất này cao khoảng mười thước, các cạnh đều bằng nhau, trong gian thạch thất tràn ngập thanh âm kêu gọi hắn, bốn phía thạch thất bóng loáng như gương, khi Diệp Âm Trúc nhìn xuống dưới chân thì bỗng giật mình phát hiện một điều kỳ lạ.

Trên nền của thạch thất có khắc một cái đồ án lục mang tinh thật lớn, trên cả sáu cánh của lục mang tinh này có rất nhiều phù hào thần bí, những phù hào này nhìn qua rất quen thuộc, rất nhanh hắn nghĩ tới cái này hình như có cùng công hiệu so với truyền tống ma pháp trận của hắn, chẳng lẽ đây cũng là một cái truyền tống ma pháp trận hay sao?

Diệp Âm Trúc cũng không quan sát truyền tống ma pháp trận lâu, trong gian thạch thất này có cái gì đó thu hút sự chú ý của hắn, ngay chính giữa đồ án lục mang tinh có một cột đá hình tròn có màu đen đứng đó, cột đá này có đường kính chừng nửa thước, cao một thước rưỡi, bởi vì nó có màu đen nên Diệp Âm Trúc không phát hiện nó ngay từ đầu.

Tiến lên vài bước, thúc giục trúc đấu khí làm Nặc Khắc Hi kiếm sáng rực lên, Diệp Âm Trúc lúc này mới phát hiện trên cột đá có một cái Hộp đen, mà âm thanh kêu gọi hắn cùng xuất phát ra từ trong hộp đen này.

Đây là cái gì? Diệp Âm Trúc không đưa tay cầm nó mà dùng Nặc Khắc Hi kiếm chạm vào nó để thăm dò, nếu chưa biết rõ thì sẽ không thể khinh suất.

Khi Nặc Khắc Hi kiếm tiếp xúc với hộp đen thì nhất thời có một cỗ tinh thần mãnh liệt đánh sâu vào trong tinh thần của Diệp Âm Trúc.

- Giải thoát cho ta, giải thoát cho ta thì ngươi sẽ được đền bù xứng đáng, xin ngươi hãy giải thoát cho ta.

ngay lúc tia tinh thần ba động chấn nhiếp tinh thần của Diệp Âm Trúc, một cỗ tinh thần mãnh liệt đánh vào làm cho trước mắt hắn trở nên tối đen.

Dựa vào một tia thần trí, Diệp Âm Trúc miễn cưỡng dùng tay trái đánh vào tay phải, đem Nặc Khắc Hi kiếm rời khỏi hộp đen.

- Oanh

tất cả các âm thanh và tinh thần ba động đồng thời biến mất, tinh thần chi hải của hắn một lần nữa khôi phục lại vẻ bình lặng, nhưng ngay khi tiếp xúc trong nháy mắt trong đầu Diệp Âm Trúc nổi lên một cơn sóng tinh thần rất là khủng khiếp, hắn là thần âm sư mặc dù chưa tiến vào tử cấp nhưng tinh thần của hắn so với tử cấp ma pháp sư không có chênh lệch bao nhiêu, nhất là khi tu luyện Xích tử cầm tâm thì tinh thần của hắn lại thêm kiên định. Nhưng từ trong Hộp đen truyền đến tinh thần lực lại làm cho Diệp Âm Trúc không có một chút phản kháng.

Hắn muốn ta giải thoát cho hắn, vậy là muốn ta mở cái hộp đen này hay sao? Cái này thật ra là cái gì? Qua tinh thần truyền qua mà phán đoán, cho dù chính hắn gặp đối thủ cực mạnh là Thần thánh cự long Nặc Khắc Hi thì tinh thần lực tựa hồ còn kém hơn tinh thần ba động trong hộp đen này, không cần hỏi, đây chắc là một cái phong ấn, trong hộp đen phong ấn cái gì vậy, chẳng lẽ đó là một linh hồn hay sao?

Sau lưng Diệp Âm Trúc toát ra mồ hôi thấm đầy áo. Không, nhất định không thể giải thoát cho hắn. Bị phong ấn mà vẫn có thể truyền ra tinh thần ba động khổng lồ như vậy, thì khi giải phong ấn thì linh hồn cường đại như vậy thì mình sao có thể ngăn cản được.

Lấy lại bình tĩnh, Diệp Âm Trúc nhìn lại cái hộp đen kia, có lẽ Nặc Khắc Hi kiếm làm cầu nối làm cho tinh thần ba động của linh hồn trong hộp đen nên bây giờ âm thanh kêu gọi trong không khí trở nên mãnh liệt và gấp gáp.

Giải thoát cho hắn thì không được, nhưng tay trắng trở về thì Diệp Âm Trúc có chút không cam lòng, trong cái hộp đen này thật ra là phong ấn cái gì, làm sao mà chắc chắn là không sai lầm khi không giải thoát?

Giải thoát cho hắn thì không được, nhưng tay trắng trở về thì Diệp Âm Trúc có chút không cam lòng, trong cái hộp đen này thật ra là phong ấn cái gì, làm sao mà chắc chắn là không sai lầm, vậy làm sao bây giờ?

Suy nghĩ xong, Diệp Âm Trúc liền táo bạo quyết định, hắn không dùng Nặc Khắc Hi kiếm nữa mà dùng Bích ti hướng tới cái hộp đen kia.

Qua lần tiếp xúc vừa rồi, Diệp Âm Trúc phát hiện được từ trong hộp đen truyền ra tinh thần ba động cùng với khí tức hắc ám khổng lồ, Nặc Khắc Hi kiếm chính là dùng sừng của Thần thánh cự long Nặc Khắc Hi tạo thành nên bản thân nó không có khả năng phòng ngự với khí tức hắc ám, nhưng Bích ti không giống vậy, bản thân nó mang theo khí tức sinh mạng khổng lồ, nó chính là khắc tinh đối với các vật phẩm có thuộc tính hắc ám, dùng nó làm cầu trao đổi tinh thần thì dù cho tinh thần ba động của đối phương muốn tổn hại đến mình thì cũng không dễ dàng như vậy.

Khi Bích ti tiếp xúc với hộp đen thì nhất thời bị dính lại, tinh thần ba động khổng lồ truyền đến, nhưng không rõ là do đặc tính của Bích ti hay năng lượng của tinh thần trong hộp đen yếu đi, mà không có cảm giác mãnh liệt như trước, một âm thanh cầu khẩn vang lên trong tinh thần chi hải của hắn.

- Xin ngươi hãy giải thoát cho ta, ta có thể đáp ứng bất kì điều kiện gì của ngươi. Ta có thể giúp ngươi trở nên cường đại, chỉ cần ngươi giải thoát cho ta.

Âm thanh trong cái hộp đên có vài phần thê lương và cũng có vài phần hấp dẫn.

- Ngươi là ai?

Diệp Âm Trúc đã chuẩn bị ứng phó với bất ngờ xảy ra với tinh thần của mình, sau khi bình tĩnh lại mới tiến hành thăm dò và trao đổi với linh hồn trong hộp đen.

- Người trẻ tuổi, giải thoát cho ta mau, hãy tin ta, ta sẽ không làm tổn hại cho ngươi đâu, ta không có bản thể, cuối cùng không có ai đến đây, ngươi là hy vọng cuối cùng của ta, xin ngươi hãy giải thoát cho ta, mọi việc ta sẽ nói cho ngươi hay, thông qua Ma thần phong ấn này trao đổi làm cho linh hồn ta bị thương tổn rất lớn.

Diệp Âm Trúc trầm giọng nói:

- Ngươi không chịu nói cho ta biết ngươi là ai, làm sao ta có thể tin được ngươi? Khí tức linh hồn của ngươi cường đại như vậy, mặc dù ngươi không có bản thể, nhưng ngươi muốn tiêu diệt ta thì cũng không gặp khó khăn chút nào. Nếu ta đoán không sai thì lúc còn sống ngươi đã tu luyện hắc ám ma pháp hệ rất cường đại, là Cứu cấp áo nghĩa Ám ma hệ ma pháp, chính là từ bỏ thân thể, tu luyện thành linh hồn bất diệt, không những có thể tránh được công kích vật lý mà khi thi triển Ám ma ma pháp hệ cũng vô cùng cường đại, mặc dù chỉ là truyền thuyết nhưng mà Linh hồn lực của ngươi cường đại như vậy, ta phải cẩn thận một chút.

Linh hồn trong hộp đen im lặng một hồi lâu:

- Xem ra sự hiểu biết của ngươi cũng rất sâu. Không sai, Cứu cấp áo nghĩa ám ma ma pháp hệ chính là từ bỏ thân thể để tu luyện thành Vu hồn, nhưng ngươi đâu biết rằng Vu hồn cũng có sự khác nhau. Một loại là do Ám ma ma pháp hệ tu luyện thành Hắc vu hồn, còn loại khác là tu luyện Vong linh ma pháp là Bạch vu hồn.

Diệp Âm Trúc sửng sốt đôi chút, Hắc – Bạch vu hồn chính là lần đầu tiên hắn được nghe nói đến:

- Vậy ngươi tu luyện loại Vu hồn nào?

Linh hồn trong hộp đen thở dài một tiếng nói:

- Ta tu luyện theo cách khó khăn nhất, đó là Bạch vu hồn

Diệp Âm Trúc hoảng sợ nói:

- Ngươi là Vong linh pháp sư?

nói về Vong linh pháp sư thì hắn nghe rất nhiều truyền thuyết, vong linh pháp sư cũng là một nhánh của Ám ma ma pháp hệ, cũng có thể xem là Ám ma hệ ma pháp sư tà ác, bọn họ có thể thông qua ma pháp gọi về các cương thi để chiến đấu, có thể nói là công địch của nhân loại. trong truyền thuyết Vong linh pháp sư là loại tà ác nhất, một khi chiến đấu trừ phi sát thương được thân thể của Vong linh pháp sư, nếu không thì thực lực của bọn họ sẽ tăng theo số lượng cương thi, một trăm vạn đại quân cũng sợ rằng không chống lại một Vong linh pháp sư cường đại, các pháp sư trên đại lục có khế ước là khi phát hiện bất kỳ Vong linh pháp sư nào thì cũng sẽ giết chết hết. Đây là quy tắc tối cao trong Ma pháp giới. Trong điển tích của Ma pháp sư công hội thì Vong linh pháp sư chính là một sự tồn tại của cái ác.

- Người tuổi trẻ, ngươi đừng sợ, trước tiên đối với Vong linh vu sư có thể có chút hiểu lầm, ta cũng không phải là loại Vong linh vu sư mà ngươi tưởng tượng đâu.

Linh hồn trong hộp đen đối với Diệp Âm Trúc rõ ràng có chút thiện cảm hơn.

Diệp Âm Trúc nghi hoặc, hỏi:

- Vong linh vu sư có gì khác nhau sao?

Linh hồn trong hộp đen nói:

- Đương nhiên là có, hơn nữa lại rất lớn. Ngươi nên biết vong linh vu sư mà theo đuổi theo con đường vì lợi ích cá nhân là bọn tà ác, khi tiến vào tu luyện Ám ma ma pháp hệ sẽ lựa chọn con đường tà ác, nhưng mà ta tu luyện Bạch vu hồn so với bọn họ lại khác xa, đơn giản mà nói thì khi Vong linh vu sư tu luyện, nếu trong lòng có mầm mống tà ác thì khi tu luyện mặc dù có thiên phú đi chăng nữa thì cuối cũng tu luyện tiến vào Hắc vu hồn, nói cách khác là Vong linh vu sư tà ác khi tiến vào cảnh giới tối cao thì lại mất đi năng lực của Vong linh vu sư, biến thành một gã Ám ma pháp sư hệ cường đại. Cũng giống như ta, cũng từ Ám ma ma pháp hệ bắt đầu tu luyện, tới đỉnh cao tiến hành đột thì mới trở thành Bạch vu hồn. Bạch vu hồn là cấp tối cao trong Ám ma ma pháp hệ, được xưng là Hắc ám chi thần, hoặc là Vu thần.

Tất cả các lời nói của linh hồn trong hộp đen đối với Diệp Âm Trúc đều là một lĩnh vực mới mẻ, sự cảnh giác trong lòng hắn đã giảm đi vài phần, nói:

- Nói như vậy, ngươi là một Ám ma ma pháp sư hệ chính thống phải không? Nhưng tại sao ngươi bị phong ấn ở chỗ này? lẽ đời thường thì "Tà không thắng chính", chỉ bằng lời nói của ngươi thì ta không thể nào phóng thích cho ngươi được?

- Lẽ đời ư? Lẽ đời chó má.

tâm tình của linh hồn trong hộp đen rõ ràng có chút xao động, thanh âm vang vọng nỗi oán hận:

- Ngươi nói " Tà không thắng chính " phải không? Vậy ta hỏi ngươi, đâu là Tà? Đâu là Chính? Dựa vào đâu để phân biệt?

Nghe linh hồn kia dồn dập hỏi, Diệp Âm Trúc có chút sững sờ. Đúng vậy, cái gì là chính, cái gì là tà? Trong lòng không ngừng suy nghĩ, nhưng cuối cùng hắn cũng không tìm được một lời giải thích thuyết phục.

- Để ta nói cho ngươi nghe, trên thế gian, căn bản không có tà ác và chính nghĩa, chỉ có thắng bại mà thôi, thắng làm vua, đạt được thắng lợi cuối cùng thì đó là chính, hắn có thể tự mình đưa ra quy định về chính nghĩa, mà bại dĩ nhiên bị xem là tà ác. Ví dụ như Vong linh vu sư, ngươi có biết mục đích ban đầu của Vong linh vu sư là gì không?

Diệp Âm Trúc mờ mịt lắc đầu.

Linh hồn trong hộp đen nói:

- Vong linh vu sư lúc ban đầu không phải là theo đuổi mục đích là cường đại để hại người mà là dùng để trị liệu.

- Trị liệu.

Diệp Âm Trúc giật mình nhìn hộp đen.

- Đúng vậy, chính là trị liệu, lúc đầu vị tiền bối sáng tạo ra vong linh ma pháp vì người yêu bị chết, bởi vì Ám ma ma pháp hệ gần với đặc tính của linh hồn, nên bắt đầu nghiên cứu, đóng băng người mình yêu, hy vọng có thể tìm ra phương pháp để làm sống lại người mình yêu, ông ta thật là một thiên tài, trải qua năm mươi năm cố gắng phi thường, mặc dù ông ta không tìm ra cách để làm sống lại người mình yêu, nhưng lại nghiên cứu ra một Vong linh ma pháp tuyệt cổ chí kim, trở thành một đại sư. Đáng tiếc là từ khi nó xuất hiện trong xã hội thì bên ngoài lại vô cùng hoảng sợ, làm không biết bao nhiêu người khủng hoảng, lập tức bị cho là tà ác. Sau đó lại có những người tà ác lợi dụng Vong linh ma pháp để làm điều ác nên Vong linh ma pháp mới có tiếng xấu đến ngày hôm nay. Ta nói Bạch vu hồn trong Vong linh ma pháp là chính thống ma pháp, từ điểm đó có thể phán đoán, Bạch vu hồn và Hắc vu hồn trong cùng một cấp thì thực lực có sự chênh lệch không nhiều, nhưng Bạch vu hồn và Hắc vu hồn khác nhau ở chỗ là Hắc vu hồn không có khả năng tu luyện thành ma pháp đặc thù, cũng là biểu tượng của Bạch vu hồn.

Nói đến đây, thanh âm của linh hồn trong hộp đen có chút suy yếu đi vài phần rồi ngưng.

- Là ma pháp gì?

Diệp Âm Trúc không chờ nghe mà đã hỏi tới.

Linh hồn trong hộp đen phát ra tiếng thở dài, nói:

- Quên đi, xem như ta không nói gì với ngươi cả, ngươi cũng không có khả năng giải thoát cho ta, cho dù ta có thể thoát ra khỏi phong ấn này thì không biết bao lâu mới khôi phục lại được thực lực, Bạch vu hồn chính vong linh vu sư tối cao, cũng là Vu thần cường đại, ma pháp của hắn không phải là hủy diệt mà cũng không phải gọi về vong linh mà chính là làm sống lại, cho dù là Quang minh hệ ma pháp tối cao nhất trên thế gian- Thánh sư – cũng không có khả năng làm sống lại.

" Sống lại " hai chữ này trong nháy mắt mãnh liệt đánh sâu vào trong tâm trí của Diệp Âm Trúc, dựa vào cảm giác của Xích tử cầm tâm, hắn cảm nhận tất cả lời nói của Linh hồn trong hộp đen đều chân thật, không chút giả dối. Trong thanh âm của ông ta, Diệp Âm Trúc nghe được vẻ thê lương.

Linh hồn trong hộp đen không chờ Diệp Âm Trúc trả lời, tiếp tục nói:

- Để ta kể chuyện của ta cho ngươi nghe. Bị phong ấn ở nơi này gần một trăm năm, có thể dẫn ngươi tới nơi này làm cho ta thật sự kích động. Đúng vậy, người đạt tới cảnh giới Thiên nhân hợp nhất như ngươi làm sao có thể dễ dàng tin được một người xuất thân từ hắc ám như ta? Để ngươi nghe xong chuyện xưa của ta, nếu thấy lời nói lúc trước của ta là giả dối thì ngươi hãy đi đi, cuộc đời ta xem ra sẽ bị nhốt ở đây thôi, chuyện của ta bắt đầu từ ba trăm năm trước.

Linh hồn trong hộp đen nói tới đây thì bị Diệp Âm Trúc ngắt lời:

- Tiền bối, chờ một chút, để ta giải thoát cho ngài trước rồi sau đó ngài kể chuyện của ngài cho ta nghe sau cũng không muộn.

- Ngươi tin ta sao?

linh hồn trong hộp đen ngạc nhiên nói, lúc đầu Diệp Âm Trúc trao đổi với ông ta rất là cẩn thận, ông ta không nghĩ rằng lúc này Diệp Âm Trúc lại giải thoát cho mình, quá hưng phấn và kích động nên âm thanh có chút run rẩy.

- Đúng vậy, ta tin ngài, bởi vì ta tin vào phán đoán của bản thân mình, lời nói của một người có thể là bịa đặt, nhưng bất luận người đó mạnh cỡ nào đi nữa thì tâm tình ba động vẫn theo một quy luật, mà ngài không có bịa đặt để lừa gạt ta, cho nên ta tin tưởng ngài. Tiền bối, chỉ cần mở cái hộp đen này là giải thoát được cho ngài sao?

Linh hồn trong hộp đen có chút run run, nói:

- Người trẻ tuổi chờ một chút, cám ơn ngươi đã tin ta, thật không dám nghĩ một trăm năm sau có một người trẻ tuổi lần đầu gặp mặt đã tin ta, cho dù bạn bè của ta năm đó thì cũng kém ngươi về mặt này. Đúng vậy, chỉ cần mở cái hộp đen là có thể giải thoát cho ta, nhưng không được, bây giờ mà ngươi giải thoát cho ta thì tên nghiệt súc kia cũng lập tức phát hiện ra, mặc dù ngươi tiến vào cảnh giới Thiên nhân hợp nhất nhưng ta cảm giác rằng năng lực của ngươi không đủ, hắn có thể hoàn toàn tiêu diệt ngươi, mà linh hồn ta trong nhiều năm cũng yếu đi không thể nào chống lại hắn, cho nên chúng ta phải tìm một biện pháp vẹn toàn thì ta mới có thể đi ra.

- Vậy bây giờ phải làm sao?

có thể phong ấn một vong linh pháp sư cường đại ở nơi này thì Diệp Âm Trúc không thể nào nghi ngờ lời nói của linh hồn trong hộp đen, nghiệt súc mà ông ta nói tới chắc chắn có năng lực cao hơn mình.

Linh hồn trong hộp đen suy nghĩ một lúc, rồi nói:

- Năm đó, hồn châu của ta bị tên nghiệt súc đi cướp đi, mặc dù linh hồn ta có thể ngưng tụ mạnh mẽ, nhưng không có vật để ẩn thân thì ta không thể nào tồn tại dưới ánh mặt trời, ngươi có thứ vật phẩm nào có thể cho ta dùng để ẩn thân hay không,tốt nhất là một kiện bảo vật cấp thần khí, để khi ta thoát ra có thể ẩn thân vào trong đó rồi đưa chúng ta tới một địa phương khác trong Pháp Lam, có vật để ẩn thân thì ta không những có thể tồn tại dưới ánh mặt trời mà còn có thể che dấu hoàn toàn khí tức của mình để cho nghiệt súc kia không tìm ra ta được. Vật để cho ta ẩn thân nhất định không có bài trừ khí tức hắc ám. Hiện giờ ngươi dùng Bích ti làm vật tiếp xúc với ta không làm được, vì nó có khí tức sinh mạng quá lớn.

Diệp Âm Trúc nói:

- Vậy thanh kiếm lúc nãy chạm vào cái hộp đen thì sao? Có thể dùng nó được không?

Linh hồn trong hộp đen trả lời:

- Thời gian tiếp xúc vừa rồi quá ngắn, ta nghĩ rằng ngươi giải thoát cho ta nên không dò xét nó cẩn thận, giờ ngươi đưa nó ra cho ta cảm nhận một chút.

- Được.

Diệp Âm Trúc vừa nói vừa đưa Nặc Khắc Hi kiếm lên trên hộp đen, lúc này tinh thần hắn không bị ảnh hưởng nhiều, linh hồn trong hộp đen hiển nhiên đã ý thức được năng lượng của nên thu lại bớt.

- Kiếm này do sừng của Thần thánh cự long tạo nên, kiếm này không có linh hồn mà đạt tới cấp bậc thần khí, thật là lãng phí, sừng của Thần thánh cự long mà sao có thể làm nên một thanh kiếm tốt như vậy. Tốt lắm, nó do sừng của Thần thánh cự long tạo nên, do đó nó sẽ bao hàm các dạng ma pháp, nên nó sẽ không bài xích ta. Người bạn nhỏ, nên cẩn thận một chút, khi phong ấn mở ra thì ngươi hãy cẩn thận bảo vệ bản thân, mặc dù linh hồn của ta không làm tổn thương ngươi nhưng cái hộp đen này là do Ma thần phong ấn, nó cực kì bá đạo, tốt nhất ngươi nên phong ấn tinh thần chi hải của mình lại, rồi dùng thanh kiếm kia cạy cái hộp đen. May mà nghiệt súc kia chỉ có hạn chế ta đi từ trong ra ngoài, mà không nghĩ rằng có ai đến đây được, nếu không nó sẽ gia tăng một tầng phong ấn nữa thì sẽ phiền toái hơn.

Có lẽ vì sắp được thoát khỏi đây nên giọng nói của linh hồn trong hộp đen có chút nhiễu loạn.

Diệp Âm Trúc biết việc này không nên chậm trễ, truyền cho linh hồn biết để chuẩn bị, lập tức thu hồi Bích ti lại, thúc dục tinh thần đem ma pháp bảo vệ toàn thân, phong bế hoàn toàn tinh thần chi hải, thúc dục trúc đấu khí bảo vệ bên ngoài thân thể tầng tầng, rồi mới đưa Nặc Khắc Hi kiếm lên lách vào hộp đen.

Không thể nào tưởng tượng được rằng không có gì ngăn trở, chỉ một tiếng vang nhỏ, Nặc Khắc Hi kiếm đã dễ dàng lách vào trong cái hộp đen, cái hộp đen đồng thời bị nhấc lên.

Ngay lúc Diệp Âm Trúc nghĩ rằng không có gì xảy ra thì đột nhiên cả không gian đột ngột vặn vẹo, hắn cũng cảm giác thân mình tựa hồ cũng bị xé rách theo không gian ngay lúc đó một cỗ bao gồm cả khí tức linh hồn và pháp lực Ám ma hệ khổng lồ đập vào mặt, bốn vách xung quanh cứng như thạch bích mà giống như tuyết, nhanh chóng tan rã, cả thạch thất trong nháy mắt đã bị mở rộng ra.

Giống như thủy triều, năng lượng hắc ám tống ra bốn phía và thân thể của Diệp Âm Trúc rất mãnh liệt, mà không gian bị vặn vẹo cũng trở nên kịch liệt hơn, tử cấp đấu khí, Kiếm đảm cầm tâm thất giai ma pháp lực, mà trong lúc này chỉ có thể tạm thời ngăn chặn được cơn sóng ma pháp mênh mông đang đánh sâu vào, nhưng trận tuyến phòng thủ cũng bị thu hẹp với tốc độ kinh người.

Nắp hộp đen được mở ra, một quầng sương trắng đang chậm rãi hiện ra, nếu lúc này Diệp Âm Trúc còn thanh tĩnh thì nhất định sẽ thấy quầng sương trắng nồng nặc bị bao phủ bởi một lớp màu đen, lúc này lớp màu đen bị quầng sương trắng xé rách rồi tuôn ra.

- Tiểu tử, cố gắng cầm cự, chờ ta phá tan phong ấn.

linh hồn trong hộp đen nói, giọng nói truyền bằng tinh thần ba động có phần cấp bách, nhưng Diệp Âm Trúc có thể kiên trì cầm cự được sao? Năng lực của linh hồn trong hộp đen rất là mạnh, mặc dù Diệp Âm Trúc đã tiến vào cảnh giới Thiên nhân hợp nhất, nhưng thực lực lại kém xa.

Ngay lúc lớp phòng ngự của Diệp Âm Trúc sắp bị phá hỏng thì lớp sương trắng cuối cùng cũng đang xung đột tiến ra khỏi phong ấn, một vòng màu trắng sữa hiện ra bao quanh thân thể Diệp Âm Trúc, trong khoảnh khắc, quầng màu trắng đó nhanh chóng đánh tan năng lượng hắc ám ra bên ngoài, không khí đang vặn vẹo cũng trở nên bình thường trở lại, Diệp Âm Trúc cảm giác được hiệu quả của Thần nguyên ma pháp bào, trong lúc hắn đang thở phào nhẹ nhõm, thầm nhủ sự thần kỳ của Thần nguyên ma pháp bào, thì năng lượng như thủy triều đang tràn vào cơ thể, lúc này không còn mang khí tức hắc ám, mà là vô nguyên tố tinh khiết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện