Hiệu đính: Tepga
Sáng sớm. Mễ Lan thành, tòa đại thành lớn nhất của nhân loại ở Long Khi Nỗ Tư đại lục, bắt đầu từ từ tỉnh lại sau giấc ngủ dài.
Khi những ánh sáng yếu ớt của vừng đông lóe lên,cửa nam của Mễ Lan thành đột nhiên mở ra, tiếp đó những tràng âm thanh cao vút làm chấn động cả mặt đất, hai đội long kỵ binh của Ai Lý Khắc Mẫn bắt đầu phóng ra từng cửa nam thành. Vượt qua cây cầu treo, hai đội long kỵ binh của Ai Lý Khắc Mẫn lập tức chia thành hai đường triển khai thành đội hình bọc lấy hai cánh. Hai đội long kỵ binh của A Lí Khắc Mẫn ít nhất cũng có hơn hai ngàn. Long kỵ binh có khôi giáp đứng ở vị trí tiên phong, long thương trong tay chỉ xéo lên trời, uy vũ đến mức không còn lời gì để nói.
Phía sau long kỵ binh của A Lý Khắc Mẫn, là hơn hai ngàn long kỵ binh của Mã Kỳ Nặc Thiết, tuy không ai trong bọn họ có tốc độ bằng long kỵ binh của A Lí Khắc Mẫn, nhưng bù lại bản thân bọn họ lại có sự trầm ổn vượt xa long kỵ binh của A Lý Khắc Mẫn. Đến ngay cả thân mình của thiết long cũng được bao phủ bới một lớp áo giáp nặng nề, trong những tiếng bước chân từ tốn mà trầm thấp, hình thành nên hai trận tuyến, bên trong triển khai đội hình long kỵ binh của A Lý Khắc Mẫn.
Ngay sau đó, là hơn hai vạn hoàng gia cấm vệ quân. Hai đạo quân mang khải giáp hai màu đen đỏ có biểu tượng của Mễ Lan thành làm tiên phong, cước bộ của đám hộ vệ này phát ra những tiếng leng keng có lực từ trận doanh ở trung tâm chậm rãi xuất thành. Thành vệ quân của Mễ Lan thành cũng được phái đi ít nhất ba vạn quân chuyên phụ trách việc duy trì an ninh trong thành. Những người dân bình thường của Mễ Lan thành chỉ có thể đứng từ xa theo dõi khung cảnh hoành tráng này.
Dưới sự bảo vệ của hơn hai ngàn chiến sĩ tinh nhuệ, hoàng đế của Mễ Lan đế quốc, Tây Nhĩ Duy Áo Bối Lỗ Tư Khoa đang ngồi trên xa giá của mình, dưới sự bảo vệ của quần thần từ từ rời khỏi thành. Bên cạnh lão lúc này, phân biệt là người được ban tặng danh hiệu " tấm lá chắn của Mễ Lan đế quốc'', đế quốc nguyên soái Mã Nhĩ và đệ nhất cao thủ của Mễ Lan, đế quốc nguyên soái Tây Đa Phu. Được sự bảo hộ của hai vị tử tinh long kỵ tướng, thử hỏi còn ai dám tới xúc phạm Tây Nhĩ Duy Áo đại đế đây? Theo sau xa giá của đại đế là hơn hai mươi cỗ xe ngựa đầy xa hoa tráng lệ, từ đồ hình lục mang tinh ( ngôi sao sáu cánh) và tiêu chí thập tự thuẫn ( lá chắn hình chữ thập) màu đỏ của Mễ Lan thành thì chắc chắn đây chính là những ma pháp sư trong cung đình của Mễ Lan đế quốc. Hơn hai mươi cỗ xe ngựa thì chí ít cũng phải có hơn trăm tên cung đình ma pháp sư theo Tây nhĩ Duy Áo đại đế rời thành.
Loại nghi thức trang trọng này, hơn nữa lại do đích thân hoàng đế của đế quốc dẫn đầu, ở Mễ Lan thành bao nhiêu năm qua chưa từng xuất hiện khiến vô số những dân thường khi nhận được tin tức vội vàng từ bốn phương tám hướng trong thành kéo tới. Họ muốn nhìn xem, cuối cùng là chuyện gì có thể kinh động đến Tây Nhĩ Duy Áo đại đế phải đích thân xuất thành.
Bên ngoài cửa nam Mễ Lan thành mười dặm có một đội kỵ binh đang âm thầm dàn trận, không hề có chút nghi thức ồn ào long trọng như đoàn kỵ binh xuất thành. Đoàn kỵ binh này dàn thành một thế trận hình vuông, có ba gã thanh niên đang tĩnh lặng đứng chờ đợi. Người bên trái cưỡi một thủy hệ bát cấp cự long, bộ chiến giáp màu lam dưới ánh sáng mặt trời phát ra từng chùm áng sáng lấp lánh. Long thương nắm chắc trong tay được đặt nằm ngang, eo thẳng tắp, dưới chiếc mũ trụ là một khuôn mặt anh tuấn cứng cỏi, trong mắt hắn đang lóe lên quang hoa đầy hưng phấn.
Người phía bên phải,đang đeo một bộ chiến giáp thượng đẳng do Mễ Lan đế quốc chế tác, hoàn toàn tương đồng với hơn trăm chiến sĩ đang đứng sau lưng y. Một tầng quang mang yếu ớt đang lưu chuyển trên bề mặt bộ chiến giáp của y,sau lưng y đang đeo vắt chéo một thanh siêu cấp trọng kiếm dài tới hơn hai thước. Y đang cưỡi trên một con rồng chỉ vừa tiến vào cảnh giới long vương của Ai Lí Khắc Mẫn. Tuy đây chỉ là ngũ cấp ma thú. nhưng so với những con rồng cấp bốn khác của A Lí Khắc Mẫn, bất luận là về độ cường tráng hay tốc độ đều hơn xa. So với thanh niên ở bên trái đang rất hưng phấn, thì thanh niên này lại có vẻ đầy bình tĩnh lãnh đạm, ánh mắt đang nhìn thẳng về phía trước, cũng không vì nghi thức xuất hiện đầy long trọng mang tính hoàng gia của Mễ Lan đế quốc mà xuất hiện chút biến hóa.
Ở giữa hai người này, là nơi bắt mắt nhất trong đội hình, chính là một con ngân sắc cự long, cho dù nó đang nằm bò trên mặt đất, thân thể so với thủy hệ bát cấp cự long cũng phải lớn hơn rất nhiều, lớp lân phiến( vảy) hình tròn đẹp mắt ấy dưới ánh mặt trời chiếu rọi phát ra từng đạo hào quang, đôi mắt nó trong lúc khai mở tựa hồ như khiến những ma pháp nguyên tố trong không khí dao động, ánh mặt trời phản xạ từ thân hình của nó hình thành nên một tầng vặn xoắn rất nhỏ.
Đang ngồi trên lưng của ngân long là một gã ma pháp sư tuổi còn rất trẻ nhưng có khí chất ung dung đầy cao quý. Ma pháp bào màu trắng sữa tuy rất đơn giản, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến vẻ tao nhã vốn có của hắn. Ánh mắt hắn rất đỗi bình tĩnh, thần sắc không có vẻ hưng phấn như thanh niên phía bên trái, lại càng không có vẻ lạnh lùng như một tảng băng của thanh niên phía bên phải. Khóe miệng lúc nào cũng nở một nụ cười đầy thản nhiên, nhìn qua khiến cho người ta cảm giác hắn rất dễ làm quen.
Sau lưng ba thanh niên này là hơn năm mươi vị ma pháp sư đang vận trường bào màu đỏ, trang bị của họ hoàn toàn giống nhau, kể cả ma pháp trượng nắm trong tay cũng hoàn toàn tương đồng, ở đầu của cây ma pháp trượng có đính một một viên hồng sắc bảo thạch lớn bằng trứng gà, một cây ma pháp trượng như vậy xuất hiện tuyệt đối chưa thể khiến người ta kinh ngạc, mặc dù phẩm chất cũng không tệ, nhưng cũng chưa thể tính là cực phẩm. Nhưng đồng thời xuất hiện năm mươi cây ma pháp trượng như vậy, cảm giác lại hoàn toàn khác. Lại thêm được sự hỗ trợ về ma pháp của ngân long, năm mươi cây ma trượng này cùng nhau khiến hỏa nguyên tố hình thành nên sự dao động, hình thành nên xung quanh thân thể của hơn năm mươi vị ma pháp sư này một tầng hồng quang yếu ớt. Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc nhắt, năm mươi vị ma pháp sư này đang cưỡi trên lưng những con rồng của Ai Lí Khắc Mẫn. Phải biết rằng, long kỵ binh luôn luôn chỉ thuộc về chiến sĩ, bởi vì thân thể của ma pháp sư rất yếu ớt, nhưng năm mươi vị ma pháp sư lại có thể ngồi vững chãi và ổn định trên lưng những con rồng của Ai Lí Khắc Mẫn như vậy, mà những con rồng này lại ngoan ngoãn thuần phục, không thấy phát hiện điều không ổn.
Sau hơn năm mươi vị ma pháp sư này, tổng cộng có hơn bốn trăm năm mươi chiến sĩ thân mang chiến giáp, giống như Diệp Hồng Nhạn, trên bề mặt của những bộ chiến giáp nặng nề được chế tác này này đều lóe lên quang mang đặc hữu của ma ngân, mặc dù trong khải giáp của bọn họ chỉ pha thêm một lượng rất nhỏ ma ngân, nhưng sợ rằng những bộ khải giáp như thế này chỉ có các đại đế quốc như Mễ Lan và Lam Địch Á Tư mới có thể chế tạo được.
Thế trận đầy kỷ luật nghiêm chỉnh, tổng cộng có hơn năm trăm người, nhưng không hề phát ra chút âm thanh nào, đến ngay cả tọa kỵ của bọn họ cũng vậy.
Ngồi vững chãi trên ngân long chính là Diệp Âm Trúc, ba ngày sau khi bọn Âm Trúc trở về từ cực bắc hoang nguyên, Ly Sát cùng đám người Âm Trúc lập tức quay lại Mễ Lan, ngân long của Tây Đa Phu cũng đã quay lại bên cạnh lão. Hai người ở hai bên của Diệp Âm Trúc tự nhiên chính là Áo Lợi Duy Lạp và Diệp Hồng Nhạn, năm trăm tên tử thần chiến binh đang ở phía sau sẵn sàng đợi lệnh. Mặc dù ngày hôm qua Tây Đa Phu có nói là ngày hôm nay Tây Nhĩ Duy Áo đại đế sẽ đích thân tiễn bọn hắn một đoạn đường, nhưng bọn hắn cũng không nghĩ tới đội ngũ đưa tiễn bọn hắn lại đông đảo đến như vậy.
Chỉ trong thời gian nháy mắt, dưới sự bảo vệ của long kỵ binh và hoàng gia chiến sĩ, Tây Nhĩ Duy Áo đại đế, hai bên là hai vị nguyên soái cùng bá quan văn võ của đế quốc cùng nhau đi về phía bọn Diệp Âm Trúc, xa xa, phía tây thành sau khi được Tây Nhĩ Duy Áo đại đế dỡ bỏ phong tỏa, rất đông những người dân thường đang theo dõi cảnh tượng này.
Xa giá của Tây Nhĩ Duy Áo đại đế dừng lại, dưới sự giúp đỡ của hai vị nguyên soái ở hai bên, Tây nhĩ Duy Áo đại đế từ từ bước xuống.
- Hạ long ( Xuống khỏi rồng).
Diệp Âm Trúc thét lớn một tiếng, Áo Lợi Duy Lạp, Diệp Hồng Nhạn, cùng với hơn năm trăm tử thần chiến sĩ ở phía sau, tất cả khống chế long kỵ của mình nằm bò trên mặt đất, rồi nhảy xuống khỏi lưng những con rồng. Nhắc đến cũng lạ, những con rồng của Ai Lý Khắc Mẫn này khi được đưa tới tay của hơn năm trăm tử thần chiến sĩ này, chưa bao giờ họ phải trải quanh quá trình chinh phục chúng như bình thường, thế mà chúng luôn thần phục đám tử thần chiến sĩ này.
Trong đám người này, chỉ có Diệp Âm Trúc vẫn ngồi nguyên trên lưng của Diệp Âm Trúc, đó là bởi vì hắn đại biểu cho sự hợp tác giữa Ngân Long thành và Mễ Lan đế quốc.
- Chào ngài, Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc
Diệp Âm Trúc mỉm cười, trên lưng Ly Sát, hắn hướng tới Tây Nhĩ Duy Áo mà hành lễ.
Tây Nhĩ Duy Áo chăm chú nhìn Diệp Âm Trúc,
- Âm Trúc, lần này ta cầu xin mọi người. Trận chiến lần này, không chỉ liên quan đến danh dự của đế quốc, mà đồng thời cũng liên quan đến tương lai của đế quốc.
Diệp Âm Trúc vuốt cằm nói:
- Tiểu tử sẽ cố hết sức.
Ánh mắt của Tây Nhĩ Duy Áo lúc này hướng về phía hơn năm trăm tử thần chiến sĩ sau lưng của Diệp Âm Trúc, lão cất cao giọng nói:
- Hỡi những dũng sĩ của Mễ Lan, ngày hôm nay, các ngươi sẽ bước chân vào một trận chiến. Có lẽ đối với các ngươi mà nói, cuộc chiến này chính là giai đoạn rất quan trọng trong cuộc đời của các ngươi. Vì danh dự của đế quốc, ta, đế quốc hoàng đế Tây Nhĩ Duy Áo thỉnh cầu các ngươi, hãy tận dụng hết khả năng, giành lấy thắng lợi sau cùng.Ta đảm bảo với mọi người, khi các người chiến thắng trở về, tiếp đón các ngươi tại cổng Mễ Lan thành chính là những tràng hoa, những tiếng vỗ tay và những đãi ngộ cao nhất. Hỡi những chiến sĩ quả cảm, các ngươi đều là những tinh anh của đế quốc, cũng chính là tương lai của đế quốc, khi các ngươi ca khúc khải hoàn, ta hy vọng có thể trông thấy số người trong các ngươi có thể trở về là nhiều nhất, tương lai của đế quốc này chính là các ngươi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Một trăm tên cung đình ma pháp sư đã xếp hàng chỉnh tề đứng sau lưng lão, thanh âm của Tây Nhĩ Duy Áo thông qua ma pháp khuếch đại âm thanh của bọn họ mà truyền đi rất xa khắp cả một dải bình nguyên,chỉ trong khoảnh khắc đó, bất luận là những tử thần chiến sĩ đang ở rất gần lão, hay những người dan thường ở cách lão rất xa cũng có thể nghe được rõ ràng từng câu từng chữ của vị đại đế trong lòng họ, những tia sáng đầy vẻ vang đang ánh lên trong ánh mắt từng người.
Áo Lợi Duy Lạp hét lớn một tiếng:
- Quyết chiến vì Mễ Lan thành.
Năm trăm tử thần chiến sĩ cũng đồng thanh hét lớn,
- Quyết chiến vì Mễ Lan thành.
Cùng một câu nói, nhưng hiệu quả do Áo Lợi Duy lạp và năm trăm tử thần chiến sĩ đồng thanh hét lớn lại hoàn toàn bất đồng.Trong thanh âm của Áo Lợi Duy Lạp bao hàm một cỗ khí thế đầy hưng phấn dù chết không sờn,còn thanh âm của hơn năm trăm tử thần chiến sĩ vẫn băng lãnh vô tình như trước. Nhưng Tây Nhĩ Duy Áo đại đế lại cảm giác được rõ ràng sát khí nồng đậm từ trên người của hơn năm trăm chiến sĩ này. Nhìn Tây Đa Phu đang đứng ở bên cạnh, trên khuôn mặt lão không chỉ toát ra vẻ hài lòng.
Long kỵ binh và hoàng gia kỵ sĩ cũng đồng thời hô lớn ba tiếng, thanh âm như sóng triều cuồn cuộn dâng lên.
Quang mang yếu ớt lóe lên, thần quang trong đôi mắt của Diệp Âm Trúc đột nhiên bùng phát,
- Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc, bọn tiểu tử phải xuất phát rồi.
Tây Nhĩ Duy Áo gật đầu, đáp:
- Nguyệt Huy đại sư.
- Có thần.
Nguyệt Huy từ trong đám cung đình ma pháp sư vội vã bước lên, trang phục của lão vẫn giống như ngày Diệp Âm Trúc gặp lão, chỉ bất quá lúc này Nguyệt Huy đang sở hữu một loài ma thú tọa kỵ rất đặc biệt, đó là một con báo đen, bộ lông toàn thân đen nhánh, chỉ có đôi mắt là màu vàng kim đầy vẻ băng lãnh. Thân dài năm thước, cao khoảng hơn một thước, động tác linh hoạt không gây ra chút tiếng động, nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác như đang có nguy cơ rình rập.
Nguyệt Huy đi cùng, Diệp Âm Trúc nghĩ cũng không có gì kỳ quái, nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên chính là, cùng đi với Nguyệt Huy còn có thêm một người. Đó là một mỹ nữ trong cung. Bộ y phục hoàng gia trên người nàng đầy vẻ hoa lệ, những hoa văn màu vàng kim đẹp đẽ dưới vầng thái dương biến nàng lập tức trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Khuôn mặt nàng đúng là tuyệt mĩ vô ưu vô lo, thân hình thanh mảnh thon thả. Tọa kỵ của nàng là một con thú một sừng toàn thân trắng toát,so với tọa kỵ của An Nhã mà Diệp Âm Trúc khi lần đầu gặp nàng trông thấy thật chẳng có gì khác biệt, chỉ là hình thể dường như hơi nhỏ hơn một chút. Nữ tử này đem đến cho người ta cảm giác thành khiết cao quý, cùng với đại ma đạo sư Nguyệt Huy ở bên cạnh hình thành nên một cặp tương phản.
- Hương Loan học tỷ?
Trong lòng Diệp Âm Trúc thầm hô lớn đến lạc giọng, nhưng hắn bây giờ đã thành thục hơn trước rất nhiều, nên bề ngoài tịnh không thấy bất cứ một biểu hiện gì cả.
Đúng vậy, mỹ nữ đồng hành cùng Nguyệt Huy chính là đế quốc công chúa, mà còn là công chúa duy nhất của Tây Nhĩ Duy Áo đại đế.
Trong mắt Tây Nhĩ Duy Áo tràn đầy yêu thương khi nhìn đứa con gái độc nhất này, lão thở dài một tiếng, nói:
- Huyết mạch của hoàng gia đế quốc điêu linh, khi truyền tới đời ta, chỉ còn có duy nhất một đứa con gái này. Cuộc chiến Thất Long giữa bảy đế quốc, bắt buộc phải do người trong hoàng thất mới được tham gia. Lần này, sẽ do nữ nhi duy nhất của ta Hương Loan dẫn đầu, đại biểu cho đế quốc, dẫn theo đội ngũ chiến sĩ. Truyền cho toàn thể đế quốc, ta sắc phong Hương Loan công chúa làm Mễ Lan thánh nữ, phong Áo Lợi Duy Lạp là đế quốc ngân tinh long kỵ tướng quân, phong hiệu là tử tước. Hương Loan làm người chỉ huy đội quân lần này, nhưng tất cả những chiến sĩ tham gia sẽ do Áo Lợi Duy Lạp làm thống soái, nếu là các vấn đề có liên quan đến chiến đấu, Áo Lợi Duy Lạp có thể tự mình quyết định.
Mệnh lệnh sau khi được Tây Nhĩ Duy Áo đại đế ban ra nhất thời khiến bá quan văn võ cùng với những người dân thường ở xa xa cũng đều phải cất tiếng thở dài. Ai cũng biết, Tây Nhĩ Duy Áo đại đế thương yêu nhất chính là người con gái độc nhất này, là một hoàng thái tử, Phí Tư Thiết Lạp hiển nhiên không thể nào tới Pháp Lam để đối diện với hiểm nguy. Tây Nhĩ Duy Áo đại đế để cho nữ nhi duy nhất của lão dẫn đầu đoàn quân tham gia cuộc chiến '' Thất Long Thất Quốc", chẳng những rất coi trọng cuộc chiến lần này, mà đồng thời cũng nói cho mọi người biết, người của hoàng gia tuy cũng tham gia đối mặt với nguy hiểm, nhưng tuyệt đối sẽ không vì những chiến sĩ vì họ mà phải liều thân chiến đấu. Đồng thời, lão đối với việc phong hiệu cho Áo Lợi Duy Lạp không chút do dự như vậy cũng để nói cho thần dân: Công chúa chỉ là người dẫn đầu, tuyệt sẽ không có ảnh hưởng gì đến cuộc chiến lần này. Loại hoài bão như vậy sao có thể nào không khiến cho người ta bội phục chứ?
Áo Lợi Duy Lạp tiến nhanh tới vài bước. Một mặt khụy gối trên mặt đất. Một mặt khom người hành lễ, với nghi thức trang trọng nhất của một kỵ sĩ,
- Tạ ơn bệ hạ phong thưởng. Thần, Áo Lợi Duy Lạp Tử La Lan,vì danh dự của Tử La Lan gia tộc, thề có linh hồn và tính mạng của bản thân. Nếu lần này tham gia trận chiến Thất Long Thất Quốc mà không thể đắc thắng trở về, thần tình nguyện chết trên sa trường.
- Đứng lên đi. Hỡi những dũng sĩ của ta. Hãy hứa với ta, hết lòng bảo vệ công chúa cho tốt. Các ngươi cùng nàng ra đi, thì đồng thời cũng phải bình an trở về. Ta tin tưởng vào năng lực của các ngươi. Đồng thời, ta cũng hy vọng được thấy, quang mang của gia tộc Tử La Lan có thể tỏa sáng trên mình ngươi.
- Vâng, thưa bệ hạ.
Áo Lợi Duy Lạp lúc này đứng dậy. Thân thể hắn cũng vì chút kích động mà run rẩy. Năm nay bản thân hắn mới chỉ hơn hai mươi tuổi. Có thể ở độ tuổi này mà được sắc phong làm ngân tinh long kỵ tướng và phong hiệu tử tước của đế quốc đã là một điều siêu việt hơn rất nhiều so với các bậc tiền nhân trong gia tộc. Cũng vì thế mà trở thành một thủ lĩnh trẻ tuổi nhất trong lịch sử Mễ Lan thành.
Tây Nhĩ Duy Áo khoát tay. Cùng với lão xuất thành còn có bốn ngàn long kỵ binh phân biệt là một ngàn Ai Lý Khắc Mẫn long kỵ binh và một ngàn Mã Kỳ Nặc Thiết long kỵ binh, đi theo Hương Loan công chúa và đại ma đạo sư Nguyệt Huy, hội hợp cùng một chỗ với hơn năm trăm người của đám Diệp Âm Trúc.
Hương Loan khi vừa hiện thân. Ánh mắt cứ như gắn chặt trên người Diệp Âm Trúc, giống như cười mà không phải cười nhìn hắn. Nàng tựa hồ muốn nói, ngươi không dẫn ta theo, ta đây cũng có biện pháp mà. Phía sau lưng Hương Loan, chính là Hải Dương đang ngồi trên giác mã ( ngựa có sừng) theo hầu.
Nhìn vẻ tươi cười của Hương Loan. Diệp Âm Trúc thật sự có chút bất đắc dĩ, dẫn theo vị công chúa này, đối với cuộc chiến Thất Long Thất Quốc thật không có chỗ tốt, ngược lại còn có thêm một người phải bảo vệ.
Tây Nhĩ Duy Áo với thanh danh của một vị quân chủ, tiến hành nghi thức rất trọng thể tiễn hơn hai ngàn người bọn Diệp Âm Trúc hơn mười dặm đường mới quay lại Mễ Lan thành. Bọn người Diệp Âm Trúc, rốt cục đã bước trên con đường chiến chinh, hướng tới trận chiến Thất Long Thất Quốc.
So với Diệp Âm Trúc, Ly Sát hiển nhiên ưa thích Hải Dương hơn một chút. Sau khi trải qua những nghi thức rườm rà của Tây Nhĩ Duy Áo, Ly Sát trước tiên hất Diệp Âm Trúc từ trên lưng nó rơi xuống đất. Rồi đưa Hải Dương bay vút lên không trung. Mặc dù Hải Dương cũng không muốn rời khỏi Diệp Âm Trúc nhưng với thân thể là một ma pháp sư như nàng hiển nhiên không cách nào ứng phó được với chuyến đi gấp rút như vậy. Nếu đợi hai con Tuyết Long Báo Bảo Bảo của nàng lớn thêm chút nữa, có lẽ còn có thể.
Ngay sát na khi Ngân Long Ly Sát dẫn theo Hải Dương bay lên không. Bên ngoài thành Mễ Lan thành là những tiếng hoan hô hô vang Mễ Lan thành tất thắng.
Áo Lợi Duy Lạp phụ trách chỉ huy tất cả quân đội. Diệp Hồng Nhạn phụ trách chỉ huy năm trăm tử thần chiến binh, còn Diệp Âm Trúc chỉ có thể cưỡi con giác mã vốn là tọa kỵ của Hải Dương. hộ tống Hương Lan công chúa và đại ma đạo sư Nguyệt Huy.
Trên khuôn mặt Hương Loan nở nụ cười có vài phần đắc ý, nàng không thèm nhìn Âm Trúc dù chỉ một cái liếc mắt, những hộ vệ xung quanh và Nguyệt Huy đại sư không ai là không có tọa kỵ. Tốc độ của mọi người khi lên đường vì có thêm thiết long của Mã Kỳ Nặc Thiết nên không hề nhanh.
Hương Loan không để ý tới mình, Diệp Âm Trúc nhân lúc thanh nhàn thoải mái, bèn thể hội diệu dụng của Thần Nguyên Ma Pháp Bào, tĩnh lặng tu luyện trên lưng con giác mã.
Thời gian một ngày trôi qua thật nhanh, màn đêm buông xuống, Áo Lợi Duy Lạp ra lệnh cho toàn thể mọi người nghỉ ngơi.
Vì phải nhanh chóng lên đường tới Pháp Lam, bọn họ phải qua đêm ở nơi đồng không mông quạnh.
Sai khi dùng bữa tối, Diệp Âm Trúc vừa muốn bắt đầu tu luyện, nhưng hắn cảm giác được bên ngoài có một trận pháp lực đang dao động. Sự nhạy cảm của Ngân Long đối với ma pháp nguyên tố đã cho hắn biết người tới là ai.
- Ta có thể vào được không?
Thanh âm già nua vang lên.
- Đương nhiên có thể.
Màn trướng bồng được vén lên, Nguyệt Huy đại sư từ bên ngoài bước vào trong.
- Chào người, Nguyệt Huy tiền bối.
Diệp Âm Trúc chủ động vấn an.
Thần sắc của Nguyệt Huy lúc này có vẻ từ hòa hơn rất nhiều:
- Ban ngày vì có sự xuất hiện của công chúa, nói chuyện thật không tiện. Ta phải xin lỗi cậu, Nguyệt Minh đã trở về rồi, có lẽ ta thực sự đã sai lầm. Sau chuyến đi tới hoang nguyên phía bắc, nó trở nên vui vẻ hơn so với trước kia rất nhiều.Chuyện giữa nó và Minh Tuyết may mà có cậu giúp đỡ. Ngày đó ta thật quá lỗ mãng, mong cậu bỏ qua cho ta.
Diệp Âm Trúc mỉm cười, đáp:
- Chỉ cần ngài không trách ta là tốt rồi.
Nguyệt Huy gật đầu, lão nhìn Âm Trúc rất kỹ, rồi nói:
- Cậu là một thanh niên xuất sắc, ta và sư phụ cậu, Phất Cách Sâm viện trưởng lại là lão bằng hữu với nhau. Cuộc chiến '' Thất Long Thất Quốc Bài Vị'' ( cuộc chiến để sắp xếp thứ hạng của rồng và bảy nước) vạn phần nguy hiểm, mỗi một lần tổ chức đều khác so với trong quá khứ, phải cẩn thận bảo vệ bản thân, công chúa thế nào cậu không cần lo lắng, chỉ cần ta chưa chết, thì không ai dám xúc phạm đến công chúa dù chỉ một phân.
- Diệp Âm Trúc.
Khi hai người còn đang nói chuyện, bên ngoài trướng bỗng có tiếng gọi.Chính là thanh âm của công chúa.
Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút, nhìn về phía Nguyệt Huy,trong mắt Nguyệt Huy cũng lộ vẻ nghi hoặc, hiển nhiên lão cũng không rõ vì sao đã khuya thế này Hương Loan lại còn tới kiếm hắn. Hướng tới Diệp Âm Trúc tạo thành một thủ thế từ biệt, một tầng tử hắc sắc vụ khí ( màn sương màu tím sẫm) dưới chân Nguyệt Huy bành trướng, khi màn vụ khí bao trùm khắp toàn thân, thân ảnh của vị ám ma hệ đại ma đạo sư này bỗng nhiên biến mất.
Diệp Âm Trúc từ trong trướng bồng bước ra, hắn đang nhìn thật kỹ Hương Loan đang vận một bộ y phục bình thường đơn giản thường thấy trong cung. Hắn không thể không thừa nhận, Hương Loan bất luận vận trang phục hoa lệ hay đơn giản đều là rất đẹp. Vẻ đẹp tuyệt mỹ và cao quý của nàng hoàn toàn do trời cao ban tặng.
- Công chúa điện hạ, có chuyện gì cần sai bảo sao?
Diệp Âm Trúc hành lễ với Hương Loan.
Hương Loan không hề tức giận nói:
- Đương nhiên là có chuyện cần ngươi giúp. ngươi đi theo ta.
Vừa nói, nàng vừa chuyển thân rời đi.
Diệp Âm Trúc rất bất đắc dĩ đành phải theo sau.
Hương Loan vẫn đi về phía trước, rất nhanh đã rời khỏi phạm vi đóng quân của quân danh, bởi vì có Diệp Âm Trúc theo sau hộ tống, nên không có ai dám hỏi han.
- Công chúa điện hạ, mặc dù nơi đây vẫn còn trong phạm vi Mễ Lan thành, nhưng người thân phận tôn quý, chúng ta không nên rời đi quá xa thì hay hơn.
Mắt thấy Hương Loan sau khi rời khỏi doanh trận vẫn không hề có ý định dừng bước, Diệp Âm Trúc không nhịn được phải nhắc nhở nàng.
Hương Loan ho khan một tiếng, về tiếp tục tiến về phía trước, vừa chẳng có chút ý tốt gắt lên:
- Ta phải rời khỏi quân doanh, ngươi cần chi phải quan tâm? Ngươi nếu vẫn còn là thần tử của Mễ Lan thành, nhất nhất phải nghe theo mệnh lệnh của ta.
Diệp Âm Trúc nhướng mày, cước bộ nhất thời ngừng lại,
-Hương Loan, cô chớ quên, bây giờ ta không phải đại biểu cho Mễ Lan thành, mà là Ngân Long thành. Lần này tới Pháp Lam, tham gia vào cuộc tranh đấu giữa bảy nước, nguy hiểm thế nào, hà cớ gì cô lại muốn tới nơi này?
Hương Loan cũng đã dừng chân, nhưng lưng vẫn quay về phía Diệp Âm Trúc,
- Ta rất muốn đi theo. Tại sao ngươi lại có thể cùng Hải Dương đi tới mọi nơi, còn ta lại giống như con chim bạch yến bị giang trong chiếc lồng vàng, thủy chung không có cách nào rời khỏi Mễ Lan thành. Ta thật chán ghét cảm giác này, thật đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét mà ……
Sau khi nói xong ba từ '' đáng ghét'' cuối cùng, thanh âm của nàng có vài phần nghẹn ngào.
Diệp Âm Trúc thầm than một tiếng, hắn chậm rãi tiến tới sau lưng của Hương Loan
- Học tỷ ( giống như sư tỷ), nàng đừng như vậy. Sinh ra trong một gia đình đế vương vừa là may mắn cũng vừa là bất hạnh. Có thu hoạch, tất nhiên cũng phải có mất mát. Mặc dù nàng thiếu đi tự do, nhưng bù lại thân phận của nàng lại rất tôn quý. Chúng ta trở về đi, đừng để mọi người lo lắng, được không?
Hương Loan đột nhiên xoay người, Diệp Âm Trúc bởi vì đang đứng sau lưng nàng nhất thời hoảng sợ, tự bản thân ý thức phải lui lại một bước, lúc này mới tránh được đụng chạm với Hương Loan. Lúc này, hai người đang đứng đối diện,khoảng cách còn chưa tới một thước, hương thơm tươi mát trên người Hương Loan từ từ truyền lại, dung nhan tuyệt mỹ dưới ánh trăng như ẩn như hiện thật động lòng người
Đôi mắt tuyệt mỹ của nàng từ từ bao phủ bởi một màn thủy vụ mờ nhạt, khiến người ta không nhịn được muốn thương tiếc nàng,
- Âm Trúc, ngươi biết không? Nếu có thể lựa chọn, ta tình nguyện trở thành một người bình thường. Làm một thiếu nữ có dung mạo bình thường.
Diệp Âm trúc sửng sốt một chút, hắn thật sự không thể nào hiểu nổi ý nghĩ của Hương Loan lúc này
- Hương Loan học tỷ à, thân phận và dung mạo của nàng, không một nữ nhân nào lại không hâm mộ, tại sao nàng lại ……
Hương Loan nở nụ cười khổ,
- Ngươi thấy đó, ta đứng trên rất nhiều người. Không sai, thân phận của ta đích thực cao quý, mà công chúa của đệ nhất đế quốc đại lục, có không biết bao nhiêu người tới nịnh nọt ta. Mà dung mạo trời sinh của ta lại càng khiến cho nhiều người đeo đuổi. Nhưng trong số bọn họ, có bao nhiêu người thích con người thực sự của ta? Thứ bọn họ thích, chỉ là tướng mạo của ta, thân phận của ta mà thôi. Ta thực sự muốn làm một nữ nhân bình thường, có thể tìm được một nửa thực sự của ta, cùng nam nhân đó chung sống hạnh phúc bên nhau, bình yên sống hết cuộc đời. Nhưng ta lại không làm được. Làm công chúa của một đế quốc, ta có rất nhiều chuyện phải giải quyết, mà thân phận này đã định sẵn cuộc hôn nhân tương lai của ta phải hi sinh cho chính trị. Mĩ lệ thì sao nào? Nữ nhân dù có mĩ lệ đến đâu cũng có một ngày nào đó sẽ già đi. Lúc ta già đi, sẽ có ai yêu thích ta chứ? Không nhắc đến chuyện quốc gia, thì bản thân ta cũng được định sẵn không thể có tự do, càng không cần phải nói đến vui sướng và hạnh phúc. Mỗi khi ta nghĩ đến cuộc sống sau này, ta chỉ thấy một mảng đen tối trước mắt. Lần này đi tới Pháp Lam, chính là yêu cầu đặc biệt của ta với phụ hoàng. Tương lai nếu phải gả cho người mình không thích, phải sống nửa cuộc đời còn lại trong buồn chán khô khan, chi bằng oanh oanh liệt liệt hy sinh vì đế quốc thì hay hơn.
Đây là lần đầu tiên Diệp Âm Trúc nghe được những điều xuất phát từ tận đáy lòng của Hương Loan, nàng lúc này thần sắc không hề có chút che đậy, cũng chỉ có lúc này, Diệp Âm Trúc mới phát hiện, Hương Loan cũng chỉ là một nữ hài tử, rất cần sự thương yêu và cảm thông của người khác.
- Hương Loan học tả,ta có thể giúp gì được cho nàng?
Diệp Âm Trúc thật sự không biết phải an ủi Hương Loan thế nào.
Hương Loan nghiêm túc gật đầu, đáp:
- Đương nhiên có thể.
Diệp Âm Trúc hỏi:
- Ta phải làm sao mới giúp được nàng?
Hương Loan nhìn chăm chú vào đôi mắt trong trẻo của hắn, do dự một lát, rồi nói hai chữ.
- Lấy ta.
Nghe nàng nói xong, Diệp Âm Trúc không nhịn được chấn động,
- Học tỷ, nàng đừng nói chơi. Nàng là công chúa đế quốc, ta ư, ta sao có thể được ……
Hương Loan hừ lạnh một tiếng,
- Không có gì không được. Ngươi là người được phụ hoàng coi trọng nhất. Lại có thân phận là ngoại tịch của Ngân Long. Chỉ cần ngươi cầu xin phụ hoàng được lấy ta, ta nghĩ, người rất có khả năng đáp ứng ngươi.
Diệp Âm Trúc có chút bứt rứt khó chịu:
- Nhưng, nhưng mà, giữ chúng ta không hề có tình cảm! Điều này, điều này sao có thể ……
Trong mắt Hương Loan lộ vẻ buồn rầu.
- Chuyện này ta đã suy nghĩ rất lâu rồi. Phải gả cho một người mà mình căn bản chưa hề biết mặt, cùng hắn đi về quốc gia của hắn, không bằng gả cho ngươi. Ít nhất ngươi là người tốt, ít nhất ngươi sẽ không khi dễ ta, ta cũng có thể có tự do của bản thân. Ta biết người mà ngươi thích là Hải Dương, hãy yên tâm, ta sẽ không quấn lấy ngươi, điều ta muốn chỉ là danh phận giữa hai ta. Chỉ cần ngươi có thể dẫn dắt các chiến sĩ Mễ Lan thành trong cuộc chiến Thất Long Thất Quốc Bài Vị giành được thắng lợi sau cùng, cho dù ngươi muốn đồng thời lấy ta và Hải Dương, ta nghĩ. phụ hoàng cũng sẽ đồng ý thôi. Chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ đi nói với Hải Dương. Thế nào?
- Ta, ta ……
Diệp Âm Trúc há họng cứng lưỡi nhìn Hương Loan, hắn thế nào cũng không ngờ Hương Loan lại đột nhiên đưa ra thỉnh cầu như vậy. Thời khắc này, phải đối mặt với vấn đề tình ái này, hắn nhất thời căn bản không biết trả lời ra sao.
Hương Loan trừng mắt hung hăng nhìn hắn, xoay người bước về phía xa xa, vừa đi vừa nói:
- Thôi quên đi, đợi chúng ta sống sót trở về Mễ Lan thành rồi nói sau.
- Học tỷ, nàng muốn đi đâu?
Diệp Âm Trúc đẩy nhanh cước bộ đuổi theo.
- Đi tắm rửa,nên kiếm ngươi tới bảo vệ ta, không được sao?
Hương Loan nói chuyện rất tự nhiên.
- Tắm rửa?
Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút, trong đầu chỉ trong nháy mắt hiện lên xúc cảm kỳ dị ban đầu khi Hương Lan trong lòng hắn.
Hương Loan nói:
- Vừa rồi trước khi lập trại, ta phát hiện cách đó không xa có một dòng sông trong vắt, người ta là nữ hài tử, nhưng ta lại không giống Hải Dương có thể thoải mái dựa dẫm nhờ vả ngươi. Mỗi ngày đều phải tắm rửa, nếu không tắm rửa chắc ta chết vì khó chịu mất. Trong đội ngũ chỉ có Hải Dương và ngân long là phái nữ. Ngân long dù ta làm thế nào nó cũng không nhúc nhích, Hải Dương lại không biết võ công. Nghĩ tới nghĩ lui, là ngươi khiến cho ta có cảm giác an toàn nhất. Dù sao ngươi cũng không phải là tên háo sắc,có thể quay đầu lại để ta cởi quần áo được không?
Diệp Âm Trúc rất muốn cự tuyệt,nhưng cước bộ của Hương Loan càng lúc càng nhanh, nữ hài tử như nàng còn chưa lĩnh hội hết năng lực chân chính của một thần âm sư,ở địa phương rừng hoang núi thẳm này vạn nhất nếu gặp nguy hiểm thì phải làm sao? Mà nàng lại là công chúa của đế quốc, Diệp Âm Trúc lại không thể không đưa nàng trở về, bất đắc dĩ phải đi theo nàng.
Lúc này, bầu trời trở nên hoàn toàn tối sầm, mùa hè mặc dù sắp qua,nhưng nhiệt độ của bầu không khí vẫn còn nóng ấm, mặt trời xuống núi tịnh không phải là sẽ khiến thời tiết mát mẻ hơn, bởi vì mặt đất sau một ngày bị nung nóng dưới vầng thái dương lúc này mới chính thức tỏa ra phần nhiệt lượng được tích tụ trong ngày.
Đi xuyên qua một rừng cây, quả nhiên,tiếng nước chảy róc rách nhẹ nhàng lọt vào tai, Hương Loan cũng không thèm nhìn Diệp Âm Trúc nữa, nàng vui sướng kêu một tiếng, vội vàng chạy theo phương hướng phát ra âm thanh.
Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ phải đuổi theo sau lưng,thứ mà Hương Loan mặc chính là quần dài, vận động thật sự không tiện, tầm nhìn trong đêm lại không tốt, vài lần suýt nữa vấp phải những gốc cây hay tảng đá trên mặt đất, may là Diệp Âm Trúc đi theo sau đỡ nàng mới khiến nàng không bị ngã.
Đi thêm khoảng ba trăm thước, bọn họ đã ra khỏi rừng cây,đúng như lời Hương Loan đã nói, một dòng sông trong văt đã hiện ra trước mắt. Lòng sông cũng không thực sự rộng rãi, ước chừng chỉ khoảng ba mươi thước, dưới ánh trăng có thể nhìn thấy làn nước trong vắt đang lững lờ trôi, Diệp Âm Trúc bằng vào cảm giác nhạy cảm của tử tinh huyết mạch cẩn thận xem xét xung quanh một chút, cũng không phát hiện có khí tức của ma thú.
- Uy, ngươi còn chưa chịu đi. Chẳng lẽ còn muốn nhìn ta tắm rửa sao?
Song thủ của Hương Loan đưa lên đặt trên vạt áo.
Diệp Âm Trúc cuống quít xoay người lại,
- Học tỷ,nàng tắm nhanh lên một chút. Vạn nhất mọi người phát hiện nàng tự nhiên mất tích sẽ không hay đâu.
Hương Loan không hề mở miệng, chỉ cười trộm một tiếng, mặc dù đơn thuần chỉ là những kích thích về thính giác, nhưng vẫn khiến cho Diệp Âm Trúc đỏ mặt tía tai. Dù sao, tuyệt đỉnh mỹ nữ như Hương Loan, kích thích như thế thật sự quá lớn. Thân hình của một mỹ nữ đang lõa thể chỉ cách hắn trong gang tấc thôi mà! Mặc dù ý chí của Diệp Âm Trúc rất kiên định, nhưng nếu nói một chút liên tưởng cũng không có thì không có khả năng. Dù sao, hắn cũng là một nam nhân bình thường mà.
- Không cho nhìn lén người ta nha.
Đang lúc Diệp Âm Trúc chuẩn bị ngồi xuống minh tưởng, Hương Loan đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, dọa cho hắn sợ phát khiếp, trong lúc mơ hồ, hắn chẳng những nhìn thấy mái tóc dài và dung nhan mĩ lệ của Hương Loan, mà thậm chí còn thấy bờ vai trần trắng nõn của nàng.
- Học tỷ, nàng tắm nhanh như vậy sao.
Diệp Âm Trúc cuống quít nhắm chặt hai mắt, một chút cũng không dám di động,lo sợ hắn sẽ đụng chạm đến thân thể xích lõa của nàng ( xích lõa hay lõa thể đều để chỉ thân thể trần truồng).
Hương Loan phát ra những tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc,
- Ngươi cũng thật là kẻ ngay thẳng mà. Trông chừng cẩn thận quần áo của ta cho ta, ta để ngay phía sau ngươi.
Tiếng nước vang lên,cùng với tiếng rên vì thoải mái của Hương Loan, hiển nhiên nàng đã bước xuống sông rồi.
Nuốt một ngụm nước bọt, trống ngực của Diệp Âm Trúc đập nhanh thêm không ít, tuy hắn đối với chuyện tình cảm không có nhiều hiểu biết, nhưng thân thể tráng kiện, bản năng nam tính sơ với những nam nhân khác còn mãnh liệt hơn. Trong đầu lúc lạnh lúc nóng, dục vọng tuy bị lý trí áp chế gắt gao nhưng nó vẫn không ngừng tấn công vào phòng tuyến vững chắc mà bản thân hắn dựng lên.
Tiếng nước và tiếng rên rỉ đầy thoải mái của Hương Loan thỉnh thoảng vang lên, để giảm bớt ảnh hưởng khác thường do cảnh tượng này mang lại, Diệp Âm Trúc từ Tu Di Thần Giới lấy ra Hải Nguyệt Thanh Huy Cầm, khẽ khàng đánh đàn. Không có chút tinh thần lực được quán nhập, chỉ đơn giản là gảy đàn, khúc " Lục Thủy" đầy nhàn nhã phiêu sái vang lên từ bàn tay tám ngón đang gảy đàn của hắn.
Không hổ là thiên tài thần âm sư, song thủ của Diệp Âm Trúc khi vừa chạm đến dây đàn, thì bao nhiêu dục vọng trong lòng nhất thời từ từ biến mất. Xá cầm chi ngoại tái vô tha vật ( Ngoại trừ cây đàn, không quan tâm đến những thứ khác), đây là điều mà một đệ tử của Cầm Tông nếu muốn mạnh lên trước hết phải tu luyện. Diệp Âm Trúc không thể nghi ngờ là một trong số những người làm được điều này. Có cây đàn, tựa hồ như có tất cả.
Nghe tiếng đàn,ở phía của Hương Loan ngoại trừ có những tiếng nước chảy thì không còn âm thanh nào khác, nếu Diệp Âm Trúc nhìn nàng, nhất định sẽ phát hiện, trong đôi mắt trong trẻo mĩ lệ kia có thêm vài phần mông lung đẹp đến mê người, làn thủy vụ phát tán, nàng tùy thời có thể rơi nước mắt.
Hương Loan năm nay đã mười chín tuổi rồi. So với Diệp Âm Trúc, nàng còn phải hơn hắn hai tuổi. Trên đại lục Long Khi Nỗ Tư, độ tuổi của nàng là độ tuổi để kết hôn. Trước đó nàng đã có nói rõ ràng với Diệp Âm Trúc, là nữ nhi độc nhất của hoàng đế đế quốc Mễ Lan, Tây Nhĩ Duy Áo, nên nàng không thể có tự do trong hôn nhân, chỉ có thể vì ích lợi của quốc gia, hy sinh vì chính trị. Lựa chọn tốt nhất, chính là vương tử của ba đế quốc liên minh với Mễ Lan thành. Hương Loan từ nhỏ đã được Tây Nhĩ Duy Áo cực kỳ sủng ái, cho nên mới có thể duy trì được tình cảnh từ khi mười tám tuổi mà vẫn chưa kết hôn, nhưng với thân phận của nàng, cho dù là Tây Nhĩ Duy Áo đại đế cũng không thể kéo dài thời hạn kết hôn này tới vô hạn, bản thân lão phải duy trì công đạo cho hoàng thất cũng như thần dân. Lần này khi Hương Loan dẫn quân xuất chinh, Tây Nhĩ Duy Áo đã đưa ra cho nàng thông điệp cuối cùng, Ba Lặc Mạc vương quốc, A Tư Khoa Lợi vương quốc, Phật La vương quốc, trong ba quốc gia này tổng cộng có mười vương tử trẻ tuổi, Tây Nhĩ Duy Áo đã nhượng bộ đến mức cuối cùng, là để cho Hương Loan lựa chọn trong số mười gã vương tử này một người làm trượng phu tương lai của nàng.
Hương Loan từ nhỏ đã rất thích tự do, loại hôn nhân chính trị này là điều nàng rất ghét, từ nhỏ đến lớn, nàng mặc dù lớn lên trong cảnh chúng tinh phủng nguyệt ( muôn sao chầu mặt trăng, ý là bao nhiêu chăm sóc tốt đẹp nhất đều dành cho nàng), nhưng thời gian thực sự vui sướng nhất, chính là khi bước vào Mễ Lan học Viện mới xuất hiện một chút tự do nhất định. Bản thân nàng rất yêu thích cảm giác này, cũng rất sợ cảm giác này rời bỏ bản thân. Mỗi khi nàng nghĩ đến bản thân phải gả cho một nam nhân xa lạ chưa hề gặp mặt, trong mòng nàng lại cực kỳ sợ hãi.
Nàng thích Diệp Âm Trúc, ít nhất cũng là cảm giác giữa những người bằng hữu, hoặc có thể nói, bản thân Hương Loan cũng không biết cái gì gọi là yêu. Nhưng mỗi khi thấy Diệp Âm Trúc và Hải Dương ở bên nhau, chứng kiến Hải Dương vì Âm Trúc mà cười nói vui vẻ, bên trong nội tâm của nàng đột nhiên có cảm giác rất đặc biệt, cảm giác này từ nhỏ đến lớn chưa từng xuất hiện. Đó chính là sự hâm mộ. Hương Loan là một nữ hài tử thông minh, nàng biết sựu có mặt của Âm Trúc đối với Mễ Lan thành mà nói là cực kỳ quan trọng, Tây Đa Phu nguyên soái đã già, là tân ngoại tịch của Ngân Long thành, thần âm hệ thiên tài đệ tử, chỉ cần hắn ra sức cho đế quốc, vậy tương lai hắn có thể tiếp nhận vị trí của Tây Đa Phu nguyên soái, lại luận thêm về ma pháp, thành tựu của hắn thậm chí còn trên Tây Đa Phu nguyên soái.
Sáng sớm. Mễ Lan thành, tòa đại thành lớn nhất của nhân loại ở Long Khi Nỗ Tư đại lục, bắt đầu từ từ tỉnh lại sau giấc ngủ dài.
Khi những ánh sáng yếu ớt của vừng đông lóe lên,cửa nam của Mễ Lan thành đột nhiên mở ra, tiếp đó những tràng âm thanh cao vút làm chấn động cả mặt đất, hai đội long kỵ binh của Ai Lý Khắc Mẫn bắt đầu phóng ra từng cửa nam thành. Vượt qua cây cầu treo, hai đội long kỵ binh của Ai Lý Khắc Mẫn lập tức chia thành hai đường triển khai thành đội hình bọc lấy hai cánh. Hai đội long kỵ binh của A Lí Khắc Mẫn ít nhất cũng có hơn hai ngàn. Long kỵ binh có khôi giáp đứng ở vị trí tiên phong, long thương trong tay chỉ xéo lên trời, uy vũ đến mức không còn lời gì để nói.
Phía sau long kỵ binh của A Lý Khắc Mẫn, là hơn hai ngàn long kỵ binh của Mã Kỳ Nặc Thiết, tuy không ai trong bọn họ có tốc độ bằng long kỵ binh của A Lí Khắc Mẫn, nhưng bù lại bản thân bọn họ lại có sự trầm ổn vượt xa long kỵ binh của A Lý Khắc Mẫn. Đến ngay cả thân mình của thiết long cũng được bao phủ bới một lớp áo giáp nặng nề, trong những tiếng bước chân từ tốn mà trầm thấp, hình thành nên hai trận tuyến, bên trong triển khai đội hình long kỵ binh của A Lý Khắc Mẫn.
Ngay sau đó, là hơn hai vạn hoàng gia cấm vệ quân. Hai đạo quân mang khải giáp hai màu đen đỏ có biểu tượng của Mễ Lan thành làm tiên phong, cước bộ của đám hộ vệ này phát ra những tiếng leng keng có lực từ trận doanh ở trung tâm chậm rãi xuất thành. Thành vệ quân của Mễ Lan thành cũng được phái đi ít nhất ba vạn quân chuyên phụ trách việc duy trì an ninh trong thành. Những người dân bình thường của Mễ Lan thành chỉ có thể đứng từ xa theo dõi khung cảnh hoành tráng này.
Dưới sự bảo vệ của hơn hai ngàn chiến sĩ tinh nhuệ, hoàng đế của Mễ Lan đế quốc, Tây Nhĩ Duy Áo Bối Lỗ Tư Khoa đang ngồi trên xa giá của mình, dưới sự bảo vệ của quần thần từ từ rời khỏi thành. Bên cạnh lão lúc này, phân biệt là người được ban tặng danh hiệu " tấm lá chắn của Mễ Lan đế quốc'', đế quốc nguyên soái Mã Nhĩ và đệ nhất cao thủ của Mễ Lan, đế quốc nguyên soái Tây Đa Phu. Được sự bảo hộ của hai vị tử tinh long kỵ tướng, thử hỏi còn ai dám tới xúc phạm Tây Nhĩ Duy Áo đại đế đây? Theo sau xa giá của đại đế là hơn hai mươi cỗ xe ngựa đầy xa hoa tráng lệ, từ đồ hình lục mang tinh ( ngôi sao sáu cánh) và tiêu chí thập tự thuẫn ( lá chắn hình chữ thập) màu đỏ của Mễ Lan thành thì chắc chắn đây chính là những ma pháp sư trong cung đình của Mễ Lan đế quốc. Hơn hai mươi cỗ xe ngựa thì chí ít cũng phải có hơn trăm tên cung đình ma pháp sư theo Tây nhĩ Duy Áo đại đế rời thành.
Loại nghi thức trang trọng này, hơn nữa lại do đích thân hoàng đế của đế quốc dẫn đầu, ở Mễ Lan thành bao nhiêu năm qua chưa từng xuất hiện khiến vô số những dân thường khi nhận được tin tức vội vàng từ bốn phương tám hướng trong thành kéo tới. Họ muốn nhìn xem, cuối cùng là chuyện gì có thể kinh động đến Tây Nhĩ Duy Áo đại đế phải đích thân xuất thành.
Bên ngoài cửa nam Mễ Lan thành mười dặm có một đội kỵ binh đang âm thầm dàn trận, không hề có chút nghi thức ồn ào long trọng như đoàn kỵ binh xuất thành. Đoàn kỵ binh này dàn thành một thế trận hình vuông, có ba gã thanh niên đang tĩnh lặng đứng chờ đợi. Người bên trái cưỡi một thủy hệ bát cấp cự long, bộ chiến giáp màu lam dưới ánh sáng mặt trời phát ra từng chùm áng sáng lấp lánh. Long thương nắm chắc trong tay được đặt nằm ngang, eo thẳng tắp, dưới chiếc mũ trụ là một khuôn mặt anh tuấn cứng cỏi, trong mắt hắn đang lóe lên quang hoa đầy hưng phấn.
Người phía bên phải,đang đeo một bộ chiến giáp thượng đẳng do Mễ Lan đế quốc chế tác, hoàn toàn tương đồng với hơn trăm chiến sĩ đang đứng sau lưng y. Một tầng quang mang yếu ớt đang lưu chuyển trên bề mặt bộ chiến giáp của y,sau lưng y đang đeo vắt chéo một thanh siêu cấp trọng kiếm dài tới hơn hai thước. Y đang cưỡi trên một con rồng chỉ vừa tiến vào cảnh giới long vương của Ai Lí Khắc Mẫn. Tuy đây chỉ là ngũ cấp ma thú. nhưng so với những con rồng cấp bốn khác của A Lí Khắc Mẫn, bất luận là về độ cường tráng hay tốc độ đều hơn xa. So với thanh niên ở bên trái đang rất hưng phấn, thì thanh niên này lại có vẻ đầy bình tĩnh lãnh đạm, ánh mắt đang nhìn thẳng về phía trước, cũng không vì nghi thức xuất hiện đầy long trọng mang tính hoàng gia của Mễ Lan đế quốc mà xuất hiện chút biến hóa.
Ở giữa hai người này, là nơi bắt mắt nhất trong đội hình, chính là một con ngân sắc cự long, cho dù nó đang nằm bò trên mặt đất, thân thể so với thủy hệ bát cấp cự long cũng phải lớn hơn rất nhiều, lớp lân phiến( vảy) hình tròn đẹp mắt ấy dưới ánh mặt trời chiếu rọi phát ra từng đạo hào quang, đôi mắt nó trong lúc khai mở tựa hồ như khiến những ma pháp nguyên tố trong không khí dao động, ánh mặt trời phản xạ từ thân hình của nó hình thành nên một tầng vặn xoắn rất nhỏ.
Đang ngồi trên lưng của ngân long là một gã ma pháp sư tuổi còn rất trẻ nhưng có khí chất ung dung đầy cao quý. Ma pháp bào màu trắng sữa tuy rất đơn giản, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến vẻ tao nhã vốn có của hắn. Ánh mắt hắn rất đỗi bình tĩnh, thần sắc không có vẻ hưng phấn như thanh niên phía bên trái, lại càng không có vẻ lạnh lùng như một tảng băng của thanh niên phía bên phải. Khóe miệng lúc nào cũng nở một nụ cười đầy thản nhiên, nhìn qua khiến cho người ta cảm giác hắn rất dễ làm quen.
Sau lưng ba thanh niên này là hơn năm mươi vị ma pháp sư đang vận trường bào màu đỏ, trang bị của họ hoàn toàn giống nhau, kể cả ma pháp trượng nắm trong tay cũng hoàn toàn tương đồng, ở đầu của cây ma pháp trượng có đính một một viên hồng sắc bảo thạch lớn bằng trứng gà, một cây ma pháp trượng như vậy xuất hiện tuyệt đối chưa thể khiến người ta kinh ngạc, mặc dù phẩm chất cũng không tệ, nhưng cũng chưa thể tính là cực phẩm. Nhưng đồng thời xuất hiện năm mươi cây ma pháp trượng như vậy, cảm giác lại hoàn toàn khác. Lại thêm được sự hỗ trợ về ma pháp của ngân long, năm mươi cây ma trượng này cùng nhau khiến hỏa nguyên tố hình thành nên sự dao động, hình thành nên xung quanh thân thể của hơn năm mươi vị ma pháp sư này một tầng hồng quang yếu ớt. Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc nhắt, năm mươi vị ma pháp sư này đang cưỡi trên lưng những con rồng của Ai Lí Khắc Mẫn. Phải biết rằng, long kỵ binh luôn luôn chỉ thuộc về chiến sĩ, bởi vì thân thể của ma pháp sư rất yếu ớt, nhưng năm mươi vị ma pháp sư lại có thể ngồi vững chãi và ổn định trên lưng những con rồng của Ai Lí Khắc Mẫn như vậy, mà những con rồng này lại ngoan ngoãn thuần phục, không thấy phát hiện điều không ổn.
Sau hơn năm mươi vị ma pháp sư này, tổng cộng có hơn bốn trăm năm mươi chiến sĩ thân mang chiến giáp, giống như Diệp Hồng Nhạn, trên bề mặt của những bộ chiến giáp nặng nề được chế tác này này đều lóe lên quang mang đặc hữu của ma ngân, mặc dù trong khải giáp của bọn họ chỉ pha thêm một lượng rất nhỏ ma ngân, nhưng sợ rằng những bộ khải giáp như thế này chỉ có các đại đế quốc như Mễ Lan và Lam Địch Á Tư mới có thể chế tạo được.
Thế trận đầy kỷ luật nghiêm chỉnh, tổng cộng có hơn năm trăm người, nhưng không hề phát ra chút âm thanh nào, đến ngay cả tọa kỵ của bọn họ cũng vậy.
Ngồi vững chãi trên ngân long chính là Diệp Âm Trúc, ba ngày sau khi bọn Âm Trúc trở về từ cực bắc hoang nguyên, Ly Sát cùng đám người Âm Trúc lập tức quay lại Mễ Lan, ngân long của Tây Đa Phu cũng đã quay lại bên cạnh lão. Hai người ở hai bên của Diệp Âm Trúc tự nhiên chính là Áo Lợi Duy Lạp và Diệp Hồng Nhạn, năm trăm tên tử thần chiến binh đang ở phía sau sẵn sàng đợi lệnh. Mặc dù ngày hôm qua Tây Đa Phu có nói là ngày hôm nay Tây Nhĩ Duy Áo đại đế sẽ đích thân tiễn bọn hắn một đoạn đường, nhưng bọn hắn cũng không nghĩ tới đội ngũ đưa tiễn bọn hắn lại đông đảo đến như vậy.
Chỉ trong thời gian nháy mắt, dưới sự bảo vệ của long kỵ binh và hoàng gia chiến sĩ, Tây Nhĩ Duy Áo đại đế, hai bên là hai vị nguyên soái cùng bá quan văn võ của đế quốc cùng nhau đi về phía bọn Diệp Âm Trúc, xa xa, phía tây thành sau khi được Tây Nhĩ Duy Áo đại đế dỡ bỏ phong tỏa, rất đông những người dân thường đang theo dõi cảnh tượng này.
Xa giá của Tây Nhĩ Duy Áo đại đế dừng lại, dưới sự giúp đỡ của hai vị nguyên soái ở hai bên, Tây nhĩ Duy Áo đại đế từ từ bước xuống.
- Hạ long ( Xuống khỏi rồng).
Diệp Âm Trúc thét lớn một tiếng, Áo Lợi Duy Lạp, Diệp Hồng Nhạn, cùng với hơn năm trăm tử thần chiến sĩ ở phía sau, tất cả khống chế long kỵ của mình nằm bò trên mặt đất, rồi nhảy xuống khỏi lưng những con rồng. Nhắc đến cũng lạ, những con rồng của Ai Lý Khắc Mẫn này khi được đưa tới tay của hơn năm trăm tử thần chiến sĩ này, chưa bao giờ họ phải trải quanh quá trình chinh phục chúng như bình thường, thế mà chúng luôn thần phục đám tử thần chiến sĩ này.
Trong đám người này, chỉ có Diệp Âm Trúc vẫn ngồi nguyên trên lưng của Diệp Âm Trúc, đó là bởi vì hắn đại biểu cho sự hợp tác giữa Ngân Long thành và Mễ Lan đế quốc.
- Chào ngài, Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc
Diệp Âm Trúc mỉm cười, trên lưng Ly Sát, hắn hướng tới Tây Nhĩ Duy Áo mà hành lễ.
Tây Nhĩ Duy Áo chăm chú nhìn Diệp Âm Trúc,
- Âm Trúc, lần này ta cầu xin mọi người. Trận chiến lần này, không chỉ liên quan đến danh dự của đế quốc, mà đồng thời cũng liên quan đến tương lai của đế quốc.
Diệp Âm Trúc vuốt cằm nói:
- Tiểu tử sẽ cố hết sức.
Ánh mắt của Tây Nhĩ Duy Áo lúc này hướng về phía hơn năm trăm tử thần chiến sĩ sau lưng của Diệp Âm Trúc, lão cất cao giọng nói:
- Hỡi những dũng sĩ của Mễ Lan, ngày hôm nay, các ngươi sẽ bước chân vào một trận chiến. Có lẽ đối với các ngươi mà nói, cuộc chiến này chính là giai đoạn rất quan trọng trong cuộc đời của các ngươi. Vì danh dự của đế quốc, ta, đế quốc hoàng đế Tây Nhĩ Duy Áo thỉnh cầu các ngươi, hãy tận dụng hết khả năng, giành lấy thắng lợi sau cùng.Ta đảm bảo với mọi người, khi các người chiến thắng trở về, tiếp đón các ngươi tại cổng Mễ Lan thành chính là những tràng hoa, những tiếng vỗ tay và những đãi ngộ cao nhất. Hỡi những chiến sĩ quả cảm, các ngươi đều là những tinh anh của đế quốc, cũng chính là tương lai của đế quốc, khi các ngươi ca khúc khải hoàn, ta hy vọng có thể trông thấy số người trong các ngươi có thể trở về là nhiều nhất, tương lai của đế quốc này chính là các ngươi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Một trăm tên cung đình ma pháp sư đã xếp hàng chỉnh tề đứng sau lưng lão, thanh âm của Tây Nhĩ Duy Áo thông qua ma pháp khuếch đại âm thanh của bọn họ mà truyền đi rất xa khắp cả một dải bình nguyên,chỉ trong khoảnh khắc đó, bất luận là những tử thần chiến sĩ đang ở rất gần lão, hay những người dan thường ở cách lão rất xa cũng có thể nghe được rõ ràng từng câu từng chữ của vị đại đế trong lòng họ, những tia sáng đầy vẻ vang đang ánh lên trong ánh mắt từng người.
Áo Lợi Duy Lạp hét lớn một tiếng:
- Quyết chiến vì Mễ Lan thành.
Năm trăm tử thần chiến sĩ cũng đồng thanh hét lớn,
- Quyết chiến vì Mễ Lan thành.
Cùng một câu nói, nhưng hiệu quả do Áo Lợi Duy lạp và năm trăm tử thần chiến sĩ đồng thanh hét lớn lại hoàn toàn bất đồng.Trong thanh âm của Áo Lợi Duy Lạp bao hàm một cỗ khí thế đầy hưng phấn dù chết không sờn,còn thanh âm của hơn năm trăm tử thần chiến sĩ vẫn băng lãnh vô tình như trước. Nhưng Tây Nhĩ Duy Áo đại đế lại cảm giác được rõ ràng sát khí nồng đậm từ trên người của hơn năm trăm chiến sĩ này. Nhìn Tây Đa Phu đang đứng ở bên cạnh, trên khuôn mặt lão không chỉ toát ra vẻ hài lòng.
Long kỵ binh và hoàng gia kỵ sĩ cũng đồng thời hô lớn ba tiếng, thanh âm như sóng triều cuồn cuộn dâng lên.
Quang mang yếu ớt lóe lên, thần quang trong đôi mắt của Diệp Âm Trúc đột nhiên bùng phát,
- Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc, bọn tiểu tử phải xuất phát rồi.
Tây Nhĩ Duy Áo gật đầu, đáp:
- Nguyệt Huy đại sư.
- Có thần.
Nguyệt Huy từ trong đám cung đình ma pháp sư vội vã bước lên, trang phục của lão vẫn giống như ngày Diệp Âm Trúc gặp lão, chỉ bất quá lúc này Nguyệt Huy đang sở hữu một loài ma thú tọa kỵ rất đặc biệt, đó là một con báo đen, bộ lông toàn thân đen nhánh, chỉ có đôi mắt là màu vàng kim đầy vẻ băng lãnh. Thân dài năm thước, cao khoảng hơn một thước, động tác linh hoạt không gây ra chút tiếng động, nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác như đang có nguy cơ rình rập.
Nguyệt Huy đi cùng, Diệp Âm Trúc nghĩ cũng không có gì kỳ quái, nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên chính là, cùng đi với Nguyệt Huy còn có thêm một người. Đó là một mỹ nữ trong cung. Bộ y phục hoàng gia trên người nàng đầy vẻ hoa lệ, những hoa văn màu vàng kim đẹp đẽ dưới vầng thái dương biến nàng lập tức trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Khuôn mặt nàng đúng là tuyệt mĩ vô ưu vô lo, thân hình thanh mảnh thon thả. Tọa kỵ của nàng là một con thú một sừng toàn thân trắng toát,so với tọa kỵ của An Nhã mà Diệp Âm Trúc khi lần đầu gặp nàng trông thấy thật chẳng có gì khác biệt, chỉ là hình thể dường như hơi nhỏ hơn một chút. Nữ tử này đem đến cho người ta cảm giác thành khiết cao quý, cùng với đại ma đạo sư Nguyệt Huy ở bên cạnh hình thành nên một cặp tương phản.
- Hương Loan học tỷ?
Trong lòng Diệp Âm Trúc thầm hô lớn đến lạc giọng, nhưng hắn bây giờ đã thành thục hơn trước rất nhiều, nên bề ngoài tịnh không thấy bất cứ một biểu hiện gì cả.
Đúng vậy, mỹ nữ đồng hành cùng Nguyệt Huy chính là đế quốc công chúa, mà còn là công chúa duy nhất của Tây Nhĩ Duy Áo đại đế.
Trong mắt Tây Nhĩ Duy Áo tràn đầy yêu thương khi nhìn đứa con gái độc nhất này, lão thở dài một tiếng, nói:
- Huyết mạch của hoàng gia đế quốc điêu linh, khi truyền tới đời ta, chỉ còn có duy nhất một đứa con gái này. Cuộc chiến Thất Long giữa bảy đế quốc, bắt buộc phải do người trong hoàng thất mới được tham gia. Lần này, sẽ do nữ nhi duy nhất của ta Hương Loan dẫn đầu, đại biểu cho đế quốc, dẫn theo đội ngũ chiến sĩ. Truyền cho toàn thể đế quốc, ta sắc phong Hương Loan công chúa làm Mễ Lan thánh nữ, phong Áo Lợi Duy Lạp là đế quốc ngân tinh long kỵ tướng quân, phong hiệu là tử tước. Hương Loan làm người chỉ huy đội quân lần này, nhưng tất cả những chiến sĩ tham gia sẽ do Áo Lợi Duy Lạp làm thống soái, nếu là các vấn đề có liên quan đến chiến đấu, Áo Lợi Duy Lạp có thể tự mình quyết định.
Mệnh lệnh sau khi được Tây Nhĩ Duy Áo đại đế ban ra nhất thời khiến bá quan văn võ cùng với những người dân thường ở xa xa cũng đều phải cất tiếng thở dài. Ai cũng biết, Tây Nhĩ Duy Áo đại đế thương yêu nhất chính là người con gái độc nhất này, là một hoàng thái tử, Phí Tư Thiết Lạp hiển nhiên không thể nào tới Pháp Lam để đối diện với hiểm nguy. Tây Nhĩ Duy Áo đại đế để cho nữ nhi duy nhất của lão dẫn đầu đoàn quân tham gia cuộc chiến '' Thất Long Thất Quốc", chẳng những rất coi trọng cuộc chiến lần này, mà đồng thời cũng nói cho mọi người biết, người của hoàng gia tuy cũng tham gia đối mặt với nguy hiểm, nhưng tuyệt đối sẽ không vì những chiến sĩ vì họ mà phải liều thân chiến đấu. Đồng thời, lão đối với việc phong hiệu cho Áo Lợi Duy Lạp không chút do dự như vậy cũng để nói cho thần dân: Công chúa chỉ là người dẫn đầu, tuyệt sẽ không có ảnh hưởng gì đến cuộc chiến lần này. Loại hoài bão như vậy sao có thể nào không khiến cho người ta bội phục chứ?
Áo Lợi Duy Lạp tiến nhanh tới vài bước. Một mặt khụy gối trên mặt đất. Một mặt khom người hành lễ, với nghi thức trang trọng nhất của một kỵ sĩ,
- Tạ ơn bệ hạ phong thưởng. Thần, Áo Lợi Duy Lạp Tử La Lan,vì danh dự của Tử La Lan gia tộc, thề có linh hồn và tính mạng của bản thân. Nếu lần này tham gia trận chiến Thất Long Thất Quốc mà không thể đắc thắng trở về, thần tình nguyện chết trên sa trường.
- Đứng lên đi. Hỡi những dũng sĩ của ta. Hãy hứa với ta, hết lòng bảo vệ công chúa cho tốt. Các ngươi cùng nàng ra đi, thì đồng thời cũng phải bình an trở về. Ta tin tưởng vào năng lực của các ngươi. Đồng thời, ta cũng hy vọng được thấy, quang mang của gia tộc Tử La Lan có thể tỏa sáng trên mình ngươi.
- Vâng, thưa bệ hạ.
Áo Lợi Duy Lạp lúc này đứng dậy. Thân thể hắn cũng vì chút kích động mà run rẩy. Năm nay bản thân hắn mới chỉ hơn hai mươi tuổi. Có thể ở độ tuổi này mà được sắc phong làm ngân tinh long kỵ tướng và phong hiệu tử tước của đế quốc đã là một điều siêu việt hơn rất nhiều so với các bậc tiền nhân trong gia tộc. Cũng vì thế mà trở thành một thủ lĩnh trẻ tuổi nhất trong lịch sử Mễ Lan thành.
Tây Nhĩ Duy Áo khoát tay. Cùng với lão xuất thành còn có bốn ngàn long kỵ binh phân biệt là một ngàn Ai Lý Khắc Mẫn long kỵ binh và một ngàn Mã Kỳ Nặc Thiết long kỵ binh, đi theo Hương Loan công chúa và đại ma đạo sư Nguyệt Huy, hội hợp cùng một chỗ với hơn năm trăm người của đám Diệp Âm Trúc.
Hương Loan khi vừa hiện thân. Ánh mắt cứ như gắn chặt trên người Diệp Âm Trúc, giống như cười mà không phải cười nhìn hắn. Nàng tựa hồ muốn nói, ngươi không dẫn ta theo, ta đây cũng có biện pháp mà. Phía sau lưng Hương Loan, chính là Hải Dương đang ngồi trên giác mã ( ngựa có sừng) theo hầu.
Nhìn vẻ tươi cười của Hương Loan. Diệp Âm Trúc thật sự có chút bất đắc dĩ, dẫn theo vị công chúa này, đối với cuộc chiến Thất Long Thất Quốc thật không có chỗ tốt, ngược lại còn có thêm một người phải bảo vệ.
Tây Nhĩ Duy Áo với thanh danh của một vị quân chủ, tiến hành nghi thức rất trọng thể tiễn hơn hai ngàn người bọn Diệp Âm Trúc hơn mười dặm đường mới quay lại Mễ Lan thành. Bọn người Diệp Âm Trúc, rốt cục đã bước trên con đường chiến chinh, hướng tới trận chiến Thất Long Thất Quốc.
So với Diệp Âm Trúc, Ly Sát hiển nhiên ưa thích Hải Dương hơn một chút. Sau khi trải qua những nghi thức rườm rà của Tây Nhĩ Duy Áo, Ly Sát trước tiên hất Diệp Âm Trúc từ trên lưng nó rơi xuống đất. Rồi đưa Hải Dương bay vút lên không trung. Mặc dù Hải Dương cũng không muốn rời khỏi Diệp Âm Trúc nhưng với thân thể là một ma pháp sư như nàng hiển nhiên không cách nào ứng phó được với chuyến đi gấp rút như vậy. Nếu đợi hai con Tuyết Long Báo Bảo Bảo của nàng lớn thêm chút nữa, có lẽ còn có thể.
Ngay sát na khi Ngân Long Ly Sát dẫn theo Hải Dương bay lên không. Bên ngoài thành Mễ Lan thành là những tiếng hoan hô hô vang Mễ Lan thành tất thắng.
Áo Lợi Duy Lạp phụ trách chỉ huy tất cả quân đội. Diệp Hồng Nhạn phụ trách chỉ huy năm trăm tử thần chiến binh, còn Diệp Âm Trúc chỉ có thể cưỡi con giác mã vốn là tọa kỵ của Hải Dương. hộ tống Hương Lan công chúa và đại ma đạo sư Nguyệt Huy.
Trên khuôn mặt Hương Loan nở nụ cười có vài phần đắc ý, nàng không thèm nhìn Âm Trúc dù chỉ một cái liếc mắt, những hộ vệ xung quanh và Nguyệt Huy đại sư không ai là không có tọa kỵ. Tốc độ của mọi người khi lên đường vì có thêm thiết long của Mã Kỳ Nặc Thiết nên không hề nhanh.
Hương Loan không để ý tới mình, Diệp Âm Trúc nhân lúc thanh nhàn thoải mái, bèn thể hội diệu dụng của Thần Nguyên Ma Pháp Bào, tĩnh lặng tu luyện trên lưng con giác mã.
Thời gian một ngày trôi qua thật nhanh, màn đêm buông xuống, Áo Lợi Duy Lạp ra lệnh cho toàn thể mọi người nghỉ ngơi.
Vì phải nhanh chóng lên đường tới Pháp Lam, bọn họ phải qua đêm ở nơi đồng không mông quạnh.
Sai khi dùng bữa tối, Diệp Âm Trúc vừa muốn bắt đầu tu luyện, nhưng hắn cảm giác được bên ngoài có một trận pháp lực đang dao động. Sự nhạy cảm của Ngân Long đối với ma pháp nguyên tố đã cho hắn biết người tới là ai.
- Ta có thể vào được không?
Thanh âm già nua vang lên.
- Đương nhiên có thể.
Màn trướng bồng được vén lên, Nguyệt Huy đại sư từ bên ngoài bước vào trong.
- Chào người, Nguyệt Huy tiền bối.
Diệp Âm Trúc chủ động vấn an.
Thần sắc của Nguyệt Huy lúc này có vẻ từ hòa hơn rất nhiều:
- Ban ngày vì có sự xuất hiện của công chúa, nói chuyện thật không tiện. Ta phải xin lỗi cậu, Nguyệt Minh đã trở về rồi, có lẽ ta thực sự đã sai lầm. Sau chuyến đi tới hoang nguyên phía bắc, nó trở nên vui vẻ hơn so với trước kia rất nhiều.Chuyện giữa nó và Minh Tuyết may mà có cậu giúp đỡ. Ngày đó ta thật quá lỗ mãng, mong cậu bỏ qua cho ta.
Diệp Âm Trúc mỉm cười, đáp:
- Chỉ cần ngài không trách ta là tốt rồi.
Nguyệt Huy gật đầu, lão nhìn Âm Trúc rất kỹ, rồi nói:
- Cậu là một thanh niên xuất sắc, ta và sư phụ cậu, Phất Cách Sâm viện trưởng lại là lão bằng hữu với nhau. Cuộc chiến '' Thất Long Thất Quốc Bài Vị'' ( cuộc chiến để sắp xếp thứ hạng của rồng và bảy nước) vạn phần nguy hiểm, mỗi một lần tổ chức đều khác so với trong quá khứ, phải cẩn thận bảo vệ bản thân, công chúa thế nào cậu không cần lo lắng, chỉ cần ta chưa chết, thì không ai dám xúc phạm đến công chúa dù chỉ một phân.
- Diệp Âm Trúc.
Khi hai người còn đang nói chuyện, bên ngoài trướng bỗng có tiếng gọi.Chính là thanh âm của công chúa.
Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút, nhìn về phía Nguyệt Huy,trong mắt Nguyệt Huy cũng lộ vẻ nghi hoặc, hiển nhiên lão cũng không rõ vì sao đã khuya thế này Hương Loan lại còn tới kiếm hắn. Hướng tới Diệp Âm Trúc tạo thành một thủ thế từ biệt, một tầng tử hắc sắc vụ khí ( màn sương màu tím sẫm) dưới chân Nguyệt Huy bành trướng, khi màn vụ khí bao trùm khắp toàn thân, thân ảnh của vị ám ma hệ đại ma đạo sư này bỗng nhiên biến mất.
Diệp Âm Trúc từ trong trướng bồng bước ra, hắn đang nhìn thật kỹ Hương Loan đang vận một bộ y phục bình thường đơn giản thường thấy trong cung. Hắn không thể không thừa nhận, Hương Loan bất luận vận trang phục hoa lệ hay đơn giản đều là rất đẹp. Vẻ đẹp tuyệt mỹ và cao quý của nàng hoàn toàn do trời cao ban tặng.
- Công chúa điện hạ, có chuyện gì cần sai bảo sao?
Diệp Âm Trúc hành lễ với Hương Loan.
Hương Loan không hề tức giận nói:
- Đương nhiên là có chuyện cần ngươi giúp. ngươi đi theo ta.
Vừa nói, nàng vừa chuyển thân rời đi.
Diệp Âm Trúc rất bất đắc dĩ đành phải theo sau.
Hương Loan vẫn đi về phía trước, rất nhanh đã rời khỏi phạm vi đóng quân của quân danh, bởi vì có Diệp Âm Trúc theo sau hộ tống, nên không có ai dám hỏi han.
- Công chúa điện hạ, mặc dù nơi đây vẫn còn trong phạm vi Mễ Lan thành, nhưng người thân phận tôn quý, chúng ta không nên rời đi quá xa thì hay hơn.
Mắt thấy Hương Loan sau khi rời khỏi doanh trận vẫn không hề có ý định dừng bước, Diệp Âm Trúc không nhịn được phải nhắc nhở nàng.
Hương Loan ho khan một tiếng, về tiếp tục tiến về phía trước, vừa chẳng có chút ý tốt gắt lên:
- Ta phải rời khỏi quân doanh, ngươi cần chi phải quan tâm? Ngươi nếu vẫn còn là thần tử của Mễ Lan thành, nhất nhất phải nghe theo mệnh lệnh của ta.
Diệp Âm Trúc nhướng mày, cước bộ nhất thời ngừng lại,
-Hương Loan, cô chớ quên, bây giờ ta không phải đại biểu cho Mễ Lan thành, mà là Ngân Long thành. Lần này tới Pháp Lam, tham gia vào cuộc tranh đấu giữa bảy nước, nguy hiểm thế nào, hà cớ gì cô lại muốn tới nơi này?
Hương Loan cũng đã dừng chân, nhưng lưng vẫn quay về phía Diệp Âm Trúc,
- Ta rất muốn đi theo. Tại sao ngươi lại có thể cùng Hải Dương đi tới mọi nơi, còn ta lại giống như con chim bạch yến bị giang trong chiếc lồng vàng, thủy chung không có cách nào rời khỏi Mễ Lan thành. Ta thật chán ghét cảm giác này, thật đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét mà ……
Sau khi nói xong ba từ '' đáng ghét'' cuối cùng, thanh âm của nàng có vài phần nghẹn ngào.
Diệp Âm Trúc thầm than một tiếng, hắn chậm rãi tiến tới sau lưng của Hương Loan
- Học tỷ ( giống như sư tỷ), nàng đừng như vậy. Sinh ra trong một gia đình đế vương vừa là may mắn cũng vừa là bất hạnh. Có thu hoạch, tất nhiên cũng phải có mất mát. Mặc dù nàng thiếu đi tự do, nhưng bù lại thân phận của nàng lại rất tôn quý. Chúng ta trở về đi, đừng để mọi người lo lắng, được không?
Hương Loan đột nhiên xoay người, Diệp Âm Trúc bởi vì đang đứng sau lưng nàng nhất thời hoảng sợ, tự bản thân ý thức phải lui lại một bước, lúc này mới tránh được đụng chạm với Hương Loan. Lúc này, hai người đang đứng đối diện,khoảng cách còn chưa tới một thước, hương thơm tươi mát trên người Hương Loan từ từ truyền lại, dung nhan tuyệt mỹ dưới ánh trăng như ẩn như hiện thật động lòng người
Đôi mắt tuyệt mỹ của nàng từ từ bao phủ bởi một màn thủy vụ mờ nhạt, khiến người ta không nhịn được muốn thương tiếc nàng,
- Âm Trúc, ngươi biết không? Nếu có thể lựa chọn, ta tình nguyện trở thành một người bình thường. Làm một thiếu nữ có dung mạo bình thường.
Diệp Âm trúc sửng sốt một chút, hắn thật sự không thể nào hiểu nổi ý nghĩ của Hương Loan lúc này
- Hương Loan học tỷ à, thân phận và dung mạo của nàng, không một nữ nhân nào lại không hâm mộ, tại sao nàng lại ……
Hương Loan nở nụ cười khổ,
- Ngươi thấy đó, ta đứng trên rất nhiều người. Không sai, thân phận của ta đích thực cao quý, mà công chúa của đệ nhất đế quốc đại lục, có không biết bao nhiêu người tới nịnh nọt ta. Mà dung mạo trời sinh của ta lại càng khiến cho nhiều người đeo đuổi. Nhưng trong số bọn họ, có bao nhiêu người thích con người thực sự của ta? Thứ bọn họ thích, chỉ là tướng mạo của ta, thân phận của ta mà thôi. Ta thực sự muốn làm một nữ nhân bình thường, có thể tìm được một nửa thực sự của ta, cùng nam nhân đó chung sống hạnh phúc bên nhau, bình yên sống hết cuộc đời. Nhưng ta lại không làm được. Làm công chúa của một đế quốc, ta có rất nhiều chuyện phải giải quyết, mà thân phận này đã định sẵn cuộc hôn nhân tương lai của ta phải hi sinh cho chính trị. Mĩ lệ thì sao nào? Nữ nhân dù có mĩ lệ đến đâu cũng có một ngày nào đó sẽ già đi. Lúc ta già đi, sẽ có ai yêu thích ta chứ? Không nhắc đến chuyện quốc gia, thì bản thân ta cũng được định sẵn không thể có tự do, càng không cần phải nói đến vui sướng và hạnh phúc. Mỗi khi ta nghĩ đến cuộc sống sau này, ta chỉ thấy một mảng đen tối trước mắt. Lần này đi tới Pháp Lam, chính là yêu cầu đặc biệt của ta với phụ hoàng. Tương lai nếu phải gả cho người mình không thích, phải sống nửa cuộc đời còn lại trong buồn chán khô khan, chi bằng oanh oanh liệt liệt hy sinh vì đế quốc thì hay hơn.
Đây là lần đầu tiên Diệp Âm Trúc nghe được những điều xuất phát từ tận đáy lòng của Hương Loan, nàng lúc này thần sắc không hề có chút che đậy, cũng chỉ có lúc này, Diệp Âm Trúc mới phát hiện, Hương Loan cũng chỉ là một nữ hài tử, rất cần sự thương yêu và cảm thông của người khác.
- Hương Loan học tả,ta có thể giúp gì được cho nàng?
Diệp Âm Trúc thật sự không biết phải an ủi Hương Loan thế nào.
Hương Loan nghiêm túc gật đầu, đáp:
- Đương nhiên có thể.
Diệp Âm Trúc hỏi:
- Ta phải làm sao mới giúp được nàng?
Hương Loan nhìn chăm chú vào đôi mắt trong trẻo của hắn, do dự một lát, rồi nói hai chữ.
- Lấy ta.
Nghe nàng nói xong, Diệp Âm Trúc không nhịn được chấn động,
- Học tỷ, nàng đừng nói chơi. Nàng là công chúa đế quốc, ta ư, ta sao có thể được ……
Hương Loan hừ lạnh một tiếng,
- Không có gì không được. Ngươi là người được phụ hoàng coi trọng nhất. Lại có thân phận là ngoại tịch của Ngân Long. Chỉ cần ngươi cầu xin phụ hoàng được lấy ta, ta nghĩ, người rất có khả năng đáp ứng ngươi.
Diệp Âm Trúc có chút bứt rứt khó chịu:
- Nhưng, nhưng mà, giữ chúng ta không hề có tình cảm! Điều này, điều này sao có thể ……
Trong mắt Hương Loan lộ vẻ buồn rầu.
- Chuyện này ta đã suy nghĩ rất lâu rồi. Phải gả cho một người mà mình căn bản chưa hề biết mặt, cùng hắn đi về quốc gia của hắn, không bằng gả cho ngươi. Ít nhất ngươi là người tốt, ít nhất ngươi sẽ không khi dễ ta, ta cũng có thể có tự do của bản thân. Ta biết người mà ngươi thích là Hải Dương, hãy yên tâm, ta sẽ không quấn lấy ngươi, điều ta muốn chỉ là danh phận giữa hai ta. Chỉ cần ngươi có thể dẫn dắt các chiến sĩ Mễ Lan thành trong cuộc chiến Thất Long Thất Quốc Bài Vị giành được thắng lợi sau cùng, cho dù ngươi muốn đồng thời lấy ta và Hải Dương, ta nghĩ. phụ hoàng cũng sẽ đồng ý thôi. Chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ đi nói với Hải Dương. Thế nào?
- Ta, ta ……
Diệp Âm Trúc há họng cứng lưỡi nhìn Hương Loan, hắn thế nào cũng không ngờ Hương Loan lại đột nhiên đưa ra thỉnh cầu như vậy. Thời khắc này, phải đối mặt với vấn đề tình ái này, hắn nhất thời căn bản không biết trả lời ra sao.
Hương Loan trừng mắt hung hăng nhìn hắn, xoay người bước về phía xa xa, vừa đi vừa nói:
- Thôi quên đi, đợi chúng ta sống sót trở về Mễ Lan thành rồi nói sau.
- Học tỷ, nàng muốn đi đâu?
Diệp Âm Trúc đẩy nhanh cước bộ đuổi theo.
- Đi tắm rửa,nên kiếm ngươi tới bảo vệ ta, không được sao?
Hương Loan nói chuyện rất tự nhiên.
- Tắm rửa?
Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút, trong đầu chỉ trong nháy mắt hiện lên xúc cảm kỳ dị ban đầu khi Hương Lan trong lòng hắn.
Hương Loan nói:
- Vừa rồi trước khi lập trại, ta phát hiện cách đó không xa có một dòng sông trong vắt, người ta là nữ hài tử, nhưng ta lại không giống Hải Dương có thể thoải mái dựa dẫm nhờ vả ngươi. Mỗi ngày đều phải tắm rửa, nếu không tắm rửa chắc ta chết vì khó chịu mất. Trong đội ngũ chỉ có Hải Dương và ngân long là phái nữ. Ngân long dù ta làm thế nào nó cũng không nhúc nhích, Hải Dương lại không biết võ công. Nghĩ tới nghĩ lui, là ngươi khiến cho ta có cảm giác an toàn nhất. Dù sao ngươi cũng không phải là tên háo sắc,có thể quay đầu lại để ta cởi quần áo được không?
Diệp Âm Trúc rất muốn cự tuyệt,nhưng cước bộ của Hương Loan càng lúc càng nhanh, nữ hài tử như nàng còn chưa lĩnh hội hết năng lực chân chính của một thần âm sư,ở địa phương rừng hoang núi thẳm này vạn nhất nếu gặp nguy hiểm thì phải làm sao? Mà nàng lại là công chúa của đế quốc, Diệp Âm Trúc lại không thể không đưa nàng trở về, bất đắc dĩ phải đi theo nàng.
Lúc này, bầu trời trở nên hoàn toàn tối sầm, mùa hè mặc dù sắp qua,nhưng nhiệt độ của bầu không khí vẫn còn nóng ấm, mặt trời xuống núi tịnh không phải là sẽ khiến thời tiết mát mẻ hơn, bởi vì mặt đất sau một ngày bị nung nóng dưới vầng thái dương lúc này mới chính thức tỏa ra phần nhiệt lượng được tích tụ trong ngày.
Đi xuyên qua một rừng cây, quả nhiên,tiếng nước chảy róc rách nhẹ nhàng lọt vào tai, Hương Loan cũng không thèm nhìn Diệp Âm Trúc nữa, nàng vui sướng kêu một tiếng, vội vàng chạy theo phương hướng phát ra âm thanh.
Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ phải đuổi theo sau lưng,thứ mà Hương Loan mặc chính là quần dài, vận động thật sự không tiện, tầm nhìn trong đêm lại không tốt, vài lần suýt nữa vấp phải những gốc cây hay tảng đá trên mặt đất, may là Diệp Âm Trúc đi theo sau đỡ nàng mới khiến nàng không bị ngã.
Đi thêm khoảng ba trăm thước, bọn họ đã ra khỏi rừng cây,đúng như lời Hương Loan đã nói, một dòng sông trong văt đã hiện ra trước mắt. Lòng sông cũng không thực sự rộng rãi, ước chừng chỉ khoảng ba mươi thước, dưới ánh trăng có thể nhìn thấy làn nước trong vắt đang lững lờ trôi, Diệp Âm Trúc bằng vào cảm giác nhạy cảm của tử tinh huyết mạch cẩn thận xem xét xung quanh một chút, cũng không phát hiện có khí tức của ma thú.
- Uy, ngươi còn chưa chịu đi. Chẳng lẽ còn muốn nhìn ta tắm rửa sao?
Song thủ của Hương Loan đưa lên đặt trên vạt áo.
Diệp Âm Trúc cuống quít xoay người lại,
- Học tỷ,nàng tắm nhanh lên một chút. Vạn nhất mọi người phát hiện nàng tự nhiên mất tích sẽ không hay đâu.
Hương Loan không hề mở miệng, chỉ cười trộm một tiếng, mặc dù đơn thuần chỉ là những kích thích về thính giác, nhưng vẫn khiến cho Diệp Âm Trúc đỏ mặt tía tai. Dù sao, tuyệt đỉnh mỹ nữ như Hương Loan, kích thích như thế thật sự quá lớn. Thân hình của một mỹ nữ đang lõa thể chỉ cách hắn trong gang tấc thôi mà! Mặc dù ý chí của Diệp Âm Trúc rất kiên định, nhưng nếu nói một chút liên tưởng cũng không có thì không có khả năng. Dù sao, hắn cũng là một nam nhân bình thường mà.
- Không cho nhìn lén người ta nha.
Đang lúc Diệp Âm Trúc chuẩn bị ngồi xuống minh tưởng, Hương Loan đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, dọa cho hắn sợ phát khiếp, trong lúc mơ hồ, hắn chẳng những nhìn thấy mái tóc dài và dung nhan mĩ lệ của Hương Loan, mà thậm chí còn thấy bờ vai trần trắng nõn của nàng.
- Học tỷ, nàng tắm nhanh như vậy sao.
Diệp Âm Trúc cuống quít nhắm chặt hai mắt, một chút cũng không dám di động,lo sợ hắn sẽ đụng chạm đến thân thể xích lõa của nàng ( xích lõa hay lõa thể đều để chỉ thân thể trần truồng).
Hương Loan phát ra những tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc,
- Ngươi cũng thật là kẻ ngay thẳng mà. Trông chừng cẩn thận quần áo của ta cho ta, ta để ngay phía sau ngươi.
Tiếng nước vang lên,cùng với tiếng rên vì thoải mái của Hương Loan, hiển nhiên nàng đã bước xuống sông rồi.
Nuốt một ngụm nước bọt, trống ngực của Diệp Âm Trúc đập nhanh thêm không ít, tuy hắn đối với chuyện tình cảm không có nhiều hiểu biết, nhưng thân thể tráng kiện, bản năng nam tính sơ với những nam nhân khác còn mãnh liệt hơn. Trong đầu lúc lạnh lúc nóng, dục vọng tuy bị lý trí áp chế gắt gao nhưng nó vẫn không ngừng tấn công vào phòng tuyến vững chắc mà bản thân hắn dựng lên.
Tiếng nước và tiếng rên rỉ đầy thoải mái của Hương Loan thỉnh thoảng vang lên, để giảm bớt ảnh hưởng khác thường do cảnh tượng này mang lại, Diệp Âm Trúc từ Tu Di Thần Giới lấy ra Hải Nguyệt Thanh Huy Cầm, khẽ khàng đánh đàn. Không có chút tinh thần lực được quán nhập, chỉ đơn giản là gảy đàn, khúc " Lục Thủy" đầy nhàn nhã phiêu sái vang lên từ bàn tay tám ngón đang gảy đàn của hắn.
Không hổ là thiên tài thần âm sư, song thủ của Diệp Âm Trúc khi vừa chạm đến dây đàn, thì bao nhiêu dục vọng trong lòng nhất thời từ từ biến mất. Xá cầm chi ngoại tái vô tha vật ( Ngoại trừ cây đàn, không quan tâm đến những thứ khác), đây là điều mà một đệ tử của Cầm Tông nếu muốn mạnh lên trước hết phải tu luyện. Diệp Âm Trúc không thể nghi ngờ là một trong số những người làm được điều này. Có cây đàn, tựa hồ như có tất cả.
Nghe tiếng đàn,ở phía của Hương Loan ngoại trừ có những tiếng nước chảy thì không còn âm thanh nào khác, nếu Diệp Âm Trúc nhìn nàng, nhất định sẽ phát hiện, trong đôi mắt trong trẻo mĩ lệ kia có thêm vài phần mông lung đẹp đến mê người, làn thủy vụ phát tán, nàng tùy thời có thể rơi nước mắt.
Hương Loan năm nay đã mười chín tuổi rồi. So với Diệp Âm Trúc, nàng còn phải hơn hắn hai tuổi. Trên đại lục Long Khi Nỗ Tư, độ tuổi của nàng là độ tuổi để kết hôn. Trước đó nàng đã có nói rõ ràng với Diệp Âm Trúc, là nữ nhi độc nhất của hoàng đế đế quốc Mễ Lan, Tây Nhĩ Duy Áo, nên nàng không thể có tự do trong hôn nhân, chỉ có thể vì ích lợi của quốc gia, hy sinh vì chính trị. Lựa chọn tốt nhất, chính là vương tử của ba đế quốc liên minh với Mễ Lan thành. Hương Loan từ nhỏ đã được Tây Nhĩ Duy Áo cực kỳ sủng ái, cho nên mới có thể duy trì được tình cảnh từ khi mười tám tuổi mà vẫn chưa kết hôn, nhưng với thân phận của nàng, cho dù là Tây Nhĩ Duy Áo đại đế cũng không thể kéo dài thời hạn kết hôn này tới vô hạn, bản thân lão phải duy trì công đạo cho hoàng thất cũng như thần dân. Lần này khi Hương Loan dẫn quân xuất chinh, Tây Nhĩ Duy Áo đã đưa ra cho nàng thông điệp cuối cùng, Ba Lặc Mạc vương quốc, A Tư Khoa Lợi vương quốc, Phật La vương quốc, trong ba quốc gia này tổng cộng có mười vương tử trẻ tuổi, Tây Nhĩ Duy Áo đã nhượng bộ đến mức cuối cùng, là để cho Hương Loan lựa chọn trong số mười gã vương tử này một người làm trượng phu tương lai của nàng.
Hương Loan từ nhỏ đã rất thích tự do, loại hôn nhân chính trị này là điều nàng rất ghét, từ nhỏ đến lớn, nàng mặc dù lớn lên trong cảnh chúng tinh phủng nguyệt ( muôn sao chầu mặt trăng, ý là bao nhiêu chăm sóc tốt đẹp nhất đều dành cho nàng), nhưng thời gian thực sự vui sướng nhất, chính là khi bước vào Mễ Lan học Viện mới xuất hiện một chút tự do nhất định. Bản thân nàng rất yêu thích cảm giác này, cũng rất sợ cảm giác này rời bỏ bản thân. Mỗi khi nàng nghĩ đến bản thân phải gả cho một nam nhân xa lạ chưa hề gặp mặt, trong mòng nàng lại cực kỳ sợ hãi.
Nàng thích Diệp Âm Trúc, ít nhất cũng là cảm giác giữa những người bằng hữu, hoặc có thể nói, bản thân Hương Loan cũng không biết cái gì gọi là yêu. Nhưng mỗi khi thấy Diệp Âm Trúc và Hải Dương ở bên nhau, chứng kiến Hải Dương vì Âm Trúc mà cười nói vui vẻ, bên trong nội tâm của nàng đột nhiên có cảm giác rất đặc biệt, cảm giác này từ nhỏ đến lớn chưa từng xuất hiện. Đó chính là sự hâm mộ. Hương Loan là một nữ hài tử thông minh, nàng biết sựu có mặt của Âm Trúc đối với Mễ Lan thành mà nói là cực kỳ quan trọng, Tây Đa Phu nguyên soái đã già, là tân ngoại tịch của Ngân Long thành, thần âm hệ thiên tài đệ tử, chỉ cần hắn ra sức cho đế quốc, vậy tương lai hắn có thể tiếp nhận vị trí của Tây Đa Phu nguyên soái, lại luận thêm về ma pháp, thành tựu của hắn thậm chí còn trên Tây Đa Phu nguyên soái.
Danh sách chương