Áo Lợi Duy Lạp nhìn Diệp Âm Trúc, thần sắc trong mắt có chút quái dị:
-Âm Trúc, ngươi định nghênh chiến chính diện cùng bọn chúng hay sao? Dãy núi này địa thế phức tạp, chúng ta nhân số ít, hoàn toàn có thể lợi dụng sự cơ động của đội hình trốn thoát truy binh. Sau đó muốn tái xâm nhập cực bắc hoang nguyên cũng không phải là việc khó.
Diệp Âm Trúc lắc đầu, nói:
-Chúng ta không phải tới đây để trinh sát tình hình mà là tới chiến đấu. Ngươi nói không sai, chúng ta quả thật có thể lựa chọn không chính diện nghênh chiến quân đoàn Thú nhân này, nhưng sau khi chúng ta tiến vào cực bắc hoang nguyên, quân đoàn này có thể truy sát theo sau chúng ta hay không? Tây Đa Phu nguyên soái ra lệnh cho chúng ta đến đây chấp hành nhiệm vụ chính là rèn luyện đội ngũ, rèn luyện cho mọi người cường mãnh, chỉ có chiến đấu không ngừng mới chính là phương pháp rèn luyện tối ưu. Hiện giờ tình thế trước mắt, chúng ta chỉ cần tiêu diệt toàn bộ Thú nhân quân đoàn đang tới, sau đó tiến vào cực bắc hoang nguyên, thế sẽ như rồng về biển cả, bọn chúng sẽ không thể nào phái quân đội truy tìm tung tích của chúng ta được nữa.
Áo Lợi Duy Lạp nhìn Diệp Âm Trúc 1 cái thật sâu, mặc dù hắn trong lòng đối với quyết định của Diệp Âm Trúc không phải đồng ý hoàn toàn nhưng cũng không thể không thừa nhận, phương pháp của Diệp Âm Trúc cũng có đạo lý của nó. Bây giờ, trước mắt là cường địch truy kích, không có thời gian trì hoãn nữa, hắn lập tức suất lĩnh trường mâu chiến sĩ leo thẳng lên đỉnh núi.
-Ma pháp sư, ngồi tại chỗ minh tưởng chờ lệnh. Trong kiếm chiến sĩ toàn bộ ra sức đốn củi cho ta, không cần giữ sức, toàn bộ đem ra chặt cây, róc hết cành lá.
Cây gỗ cùng đá hộc, đây là phương pháp phòng thủ khống chế cao điểm lợi hại nhất, lúc đầu tại Khoa Ni Á thành, Diệp Âm Trúc cũng bằng cách này mà cầm chân Địch Tư, Mạt Kim Tư cùng Thú nhân quân đoàn, tranh thủ không ít thời gian cho Khoa Ni Á thành bố trí. Lúc này, đối diện một quân đoàn Thú nhân hỗn hợp phụ trách biên giới, hắn so với lần trước tại Khoa Ni Á thành tự tin hơn rất nhiều, không chỉ bởi vì thực lực bản thân trở nên cường hãn đồng thời còn vì sự tự tin tuyệt đối vào đội ngũ tinh nhuệ 500 chiến sĩ thanh niên của Mễ Lan đế quốc bên cạnh mình.
Mệnh lệnh do Diệp Âm Trúc phát ra rất nhanh chóng được chấp hành, đám chiến sĩ cùng Áo Lợi Duy Lạp gia nhập đội quân, 150 chiến sĩ đều sử dụng trọng kiếm, hơn nữa trong số 300 Tử Thần cũng có 100 người sủ dụng trọng kiếm, đồng thời 250 người động thủ, uy lực thể hiện ra nhất thiết không thể nghi ngờ.
Dây leo chằng chịt bám quanh thân cây, chỉ cần 1 kiếm là có thể chặt đứt toàn bộ, nếu không phải vì mất thời gian tước cành róc lá, tốc độ chế tạo thân gỗ hẳn phải nhanh hơn nhiều.
Diệp Âm Trúc cũng không tham gia chặt cây, có 250 trọng kiếm chiến sĩ làm việc vậy là quá đủ rồi. Ánh mắt hắn thủy chung vẫn hướng về phía cực bắc hoang nguyên, nơi mà quân đoàn Thú nhân trấn thủ biên giới đang nhanh chóng hành quân tiến gần lại.
Thị lực của Diệp Âm Trúc hoàn toàn không sai, mặc dù khoảng cách không gần nhưng hắn cũng có thể thấy rõ rằng trong quân đoàn Thú nhân này, phân biệt có ít nhất là 4 binh chủng, Trong đó, Lang Kị Binh tốc độ nhanh là chủ yếu, chiếm hơn một nửa số lượng của quân đoàn, Báo nhân nhanh nhẹn cùng Viên nhân thiện nghệ trinh sát cùng chiến đấu địa hình rừng núi. 2 binh chủng này không hề nghi ngờ gì là những binh chủng tốt nhất của Thú nhân. Số lượng ít nhất, nhưng mà giữ trọng trách chỉ huy cùng áp trận, chính là Sư nhân. Bất luận là quân đoàn Thú nhân nào, chỉ cần thuộc biên chế của Lôi thần bộ lạc, chỉ huy chính thức chắc chắn phải là Sư nhân, điểm này không thể nghi ngờ gì nữa. Nhìn từ số lượng binh sĩ hơn 1 vạn của quân đoàn này, số lượng Sư nhân đại khái ước chừng hơn 100 tên, tựa hồ có vẻ là chỉ huy quân đoàn cùng thân binh hộ vệ. Thực lực của đám Sư nhân này, tất nhiên khác xa đám Sư nhân tiểu đội trưởng thuộc các doanh trại trên núi. Có thể thấy rõ 100 Sư nhân này cũng chính là lực lượng chiến đấu mạnh nhất của Thú nhân quân đoàn hơn 1 vạn người.
Rất nhanh. Một đống thân gỗ lớn đã được xếp ngay ngắn cạnh sườn núi, nhưng mà phía dưới chân núi, quân đoàn Thú nhân đã tiến tới ngày càng gần.
Bởi vì khoảng cách gần, Diệp Âm Trúc ngược lại gặp khó khăn trong việc quan sát động tĩnh của Thú nhân, lập tực gọi Ly Sát giữa không trung yêu cầu giúp đỡ. Ngân long phi hành trên trời làm lính trinh sát đương nhiên là lựa chọn tối ưu, có điều hơi quá xa xỉ một chút.
Tin tức Ly Sát truyền về rất đơn giản, quân đoàn Thú nhân cũng không trực tiếp xung phong lên núi, ngược lại, chỉ phái ra 50 tên Báo nhân làm thám tử, đang hướng về phía bọn họ tiến tới tốc độ rất nhanh chóng.
Nhận tin từ Ly Sát truyền về, Diệp Âm Trúc không nhịn được trong lòng chấn động, xem ra Thú nhân hoàn toàn không phải là một lũ không có đầu óc, thống soái của quân đoàn biên giới này chắc chắn là một tên rất cẩn thận a! So với Địch Tư và Mạt Kim Tư dễ dàng manh động lúc đầu xem ra khó đối phó hơn rất nhiều. Nhưng bây giờ không có nhiều thơi gian suy nghĩ vẫn vơ nữa, hắn lập tức ra lệnh.
-Trọng kiếm chiến sĩ của 300 Tử Thần theo ta xuất phát, tất cả những người khác cố thủ tại đây, án binh bất động, phía dưới có 50 tên Báo nhân đang tiến tới đây. Không cần lấy mạng bọn chúng, đánh cho bọn chúng rút lui là được.
Diệp Âm Trúc mang theo 100 trọng kiếm chiến sĩ thuộc 300 Tử Thần, rất nhanh phóng thẳng xuống núi, thông qua Linh Hồn Y Phụ, mặc dù Diệp Âm Trúc cũng không thể dùng mắt của Ly Sát để tự mình quan sát tình hình nhưng cũng có thể thông qua tin tức mà Ly Sát truyền lại, nhận biết vị trí đại khái của quân lính bên địch. Điều hắn muốn làm rất đơn giản, đầu tiên chính là xem xét địch nhân mạnh yếu thế nào, hơn nữa, bảo vệ thân gỗ không cho đối phương phát hiện, tiếp theo, dụ địch xâm nhập. Nếu muốn chống lại quân đoàn biên giới Thú nhân này, tấ phải tốc chiến tốc thắng, bọn họ không có nhiều thời gian, cho nên hắn mới hạ lệnh đánh lui địch nhân chứ không phải tiêu diệt. Hắn muốn đám Báo nhân này còn sống sót trở về thông báo tin tức.
Đám trinh sát Báo nhân được phái đi lần này, tất nhiên am hiểu nhất là hành quân tốc độ cùng khả năng leo trèo, đáng tiếc trên trời bị Ngân long theo dõi, tốc độ của bọn chúng dù nhanh bao nhiêu đi nữa cũng không có khả năng phá được phòng tuyến kiên cố đang chờ sẵn.
Trọng kiếm nặng nề và sát khí lạnh lẽo như băng nhanh chóng trở thành ác mộng của Thú nhân. Quay trở lại truyền tin cũng không cần nhiều người lắm, cho nên sau khi lưu lại hơn 20 thi thể, đám Báo nhân sống sót chạy trối chết trở về báo tin.
Lui về chỗ giữa sườn núi, tập trung thân gỗ, Diệp Âm Trúc ra lệnh tất cả chiến sĩ nghỉ ngơi tại chỗ. Hắn biết rõ, sau trận phục kích đánh lui trinh sát đối phương này, Thú nhân chỉ có 2 lựa chọn. Một là tử thủ bên dưới núi, chờ đợi thêm viện quân, còn cách khác là lui quân. Dưới tình huống trinh sát không nắm bắt được tình thế của đối phương, nếu thống soái quân đoàn biên giới đủ thông minh, chắc chắn không dám lựa chọn tấn công. Phải biết rằng, trong dãy núi trùng điệp này cũng có mấy nghìn quân canh phòng đóng rải rác trên từng đỉnh núi, nhưng mà lính trinh sát bị tập kích ngay tại chỗ này, chứng minh rõ ràng một điều, quân lính trú đóng tại dãy núi này đang bị vây hãm
Mục đích chính yếu của Diệp Âm Trúc chính là làm cho đối thủ lầm tưởng về số lượng quân mình, sinh ra cảm giác mê hoặc. Nhưng đây chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch dụ địch của hắn.
-Diệp Âm Trúc, nhiệm vụ đã hoàn thành.
Thanh âm của Hồng Nhạn truyền đến. Diệp Âm Trúc xoay người nhìn lại, vị tướng trẻ tuổi mặt lạnh như băng này đã tới bên cạnh hắn.
Diệp Âm Trúc vui vẻ nói:
-Đúng rồi, không lâu sau nữa, Thú nhân quân đoàn đóng ở dưới núi nhất định sẽ có phản ứng.
Dưới chân núi.
Quân đoàn biên giới số 7 của Thú nhân, quân đoàn trưởng Sư nhân Mã Cách Lý đang nghe Báo nhân thủ hạ trình bày thông tin trinh sát, trong lòng nghi hoặc.
-Đối phương ước chừng hơn trăm người, đấu khí cùng thực lực rất cường đại, chúng tôi không cách nào vượt qua phòng tuyến để lên núi trinh sát được.
Mã Cách Lý nghi hoặc nhìn lên đỉnh núi, ngoại trừ khói xanh bay lên nghi ngút, từ vị trí hắn đang đứng, cơ bản không có nhận được tin tức nào đắc dụng. Bọn người Mễ Lan điên rồi hay sao? Ngay tại thời điểm này phát động công kích.
-Đã phái người đi cầu viện binh chưa đó? Mã Cách Lý trầm giọng hỏi.
-Ngay khi nhìn thấy khói xanh thì đã phái người xuất phát rồi. Đoàn trưởng, bây giờ chúng ta định thế nào? Tấn công hay phòng thủ?
Tham mưu tác chiến Hồ nhân Khẳng Đặc bên cạnh hắn hỏi.
Mã Cách Lý liếc nhìn Khẳng Đặc một cái:
-Ngươi xem chúng ta bây giờ nên làm thế nào?
Đối với tham mưu này, ý kiến của hắn vô cùng được xem trọng. Hồ nhân mặc dù lực lượng thân thể không cường đại nhưng lại là một chủng tộc có trí tuệ rất cao, trong Thú nhân tộc rất được tôn trọng. Cơ hồ mỗi một quân đoàn biên chế cũng đều có Hồ nhân làm tham mưu tác chiến. Trước nay cũng chỉ có Hoàng Kim Bỉ Mông làm thống soái quân đội mới có thể vì xem thường Hồ nhân yếu đuối mà quên đi tác dụng của họ.
Khẳng Đặc suy nghĩ một chút, nói:
-Bây giờ tình thế mập mờ không rõ, chúng ta đương nhiên không thể liều công kích. chủ lực quân đoàn ta là Lang kị binh, ưu thế lớn nhất là tốc độ cùng xung kích. Điểm này nếu tác chiến địa hình núi non không cách nào thể hiện được. Nếu địch quân số lượng đông đảo, một khi chúng ta tiến quân lên núi, e rằng ngay cả cơ hội đào tẩu cũng không có. Đoàn trưởng, ta cho rằng hiện này, chúng ta án binh bất động xem xét tình hình rồi liệu cách ứng phó sau mới là phương pháp tốt nhất. Đáng tiếc, nếu không phải quân đoàn số 5 cùng quân đoàn số 8 bị điều về hoang nguyên tham gia thanh tẩy, chúng ta cũng không phải ở đây ngại trước ngại sau như thế này.
Mã Cách Lý gật gù:
-Không biết Tù trưởng đại nhân lúc này đang suy nghĩ gì, lại tìm kiếm cái gì nữa. Từ giờ tới mùa thu thời gian không còn dài nữa, chẳng những không tiến hành chiến dịch quân sự cướp bóc mùa thu ngược lại đi chuẩn bị đại thanh tẩy gì đó. Vậy theo đề nghị của ngươi tiến hành đi. Ta muốn xem lần này Mễ Lan đế quốc rốt cục muốn làm gì. Toàn quân chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất kì lúc nào. Tùy lúc xuất phát. Lang kị binh phân tán đóng trại xung quanh vùng núi phụ cận, tìm kiếm quân đội còn sót lại của chúng ta trú đóng. Ta không tin, 37 doanh trại cùng mấy ngàn người, hoàn toàn không có một ai sống sót. Tù trưởng đại nhân nói chí lý, tại chiến trường, tin tức vĩnh viễn là quan trọng nhất.
Quân đoàn biên giới số 7 dưới mệnh lệnh của Mã Cách Lý, đã sắp xếp trận thế hoàn chỉnh, đương nhiên trận thế này không phải chuẩn bị chiến đấu mà là tùy thế rút lui. Thời gian không lâu sau, Lang kị binh tán ra xung quanh đã có hồi báo.
-Bẩm đoàn trưởng đại nhân. Chúng ta đã tìm được một số huynh đệ của các doanh trại trên núi chạy trốn tới.
-A, dẫn tới đây mau.
Mã Cách Lý trong lòng mừng rỡ, có người trốn thoát được tất nhiên có tin tức. Ít nhất hắn cũng phải biết được rốt cục địch nhân là từ đâu tới, số lượng nhiều ít là bao nhiêu.
Xuất hiện tại doanh trại của Mã Cách Lý, là một gã sư nhân mất đi tai trái:
-Quân đoàn trưởng đại nhân, ngài phải thay chúng ta báo thù a!
Sư nhân là hoàng tộc của Lôi thần bộ lạc, địa vị siêu nhiên, mặc dù tên Sư nhân này chỉ là Tiểu đội trưởng nhưng nhìn thấy Mã Cách Lý cũng không như Thú nhân bình thường sợ hãi tôn kính, lập tức khóc to thành tiếng thất thanh.
Mã Cách Lý nhíu mày, trầm giọng nói:
-Bình tĩnh một chút, nói cho ta biết rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Cảm thấy sát khí trên người Mã Cách Lý bốc lên, tên Sư nhân mất tai trái kia vội vã nuốt nước miếng, cố gắng khống chế tấm tình:
-Là người Mễ Lan, tuyệt đối là người Mễ Lan, bọn chúng có chiến sĩ, còn có cả ma pháp sư. Bọn chúng xem ra muốn từ trong dãy núi này tìm đường xâm nhập cực bắc hoang nguyên, tốc độ hành quân thần tốc khó lường, ngay cả báo nhân của chúng ta cũng không thể theo kịp. Bây giờ tình huống doanh trại trên núi thế nào ta cũng không rõ, khi chúng ta phát hiện bọn chúng, bọn chúng đã tiêu diệt hết 3 doanh trại của chúng ta, tới sát đỉnh núi cuối cùng rồi. May mắn ngài kịp thời dẫn quân cứu viện tới. Nếu không ta e rằng đám người Mễ Lan này đã tiến vào cực bắc hoang nguyên rồi.
Nghe tên Sư nhân này nói xong, Mã Cách Lý không khỏi trong lòng chấn động, dùng một đạo quân lẻ xâm nhập, cái này là binh gia tối kị! Chẳng lẽ đám người Mễ Lan này thật sự là điên rồi hay sao?
-Số lượng địch là bao nhiêu? Có bao nhiêu ma pháp sư?
Hồ nhân Khẳng đặc hỏi tiếp.
-Số lượng ma pháp sư không rõ ràng lắm, nhưng có lẽ là không nhiều. Bởi vì số lượng bọn chúng tổng cộng chỉ khoảng vài trăm, dám chắc không vượt quá 500. Bất quá, tất cả đều là hảo thủ, ta thấy những tên này phóng thích đấu khí đều là hoàng sắc hoặc lục sắc. Ngoài ra bọn chúng còn có 1 năng lực kì quái khác, đó là 1 loại thanh âm kì dị, nghe rất hay, rất dễ chịu, nhưng nghe thanh âm ấy thì toàn bộ chúng ta đều bị buồn ngủ không sao cưỡng lại. Ta may mắn thừa cơ đám người Mễ Lan này giết những huynh đệ khác, lợi dụng hỗn loạn trốn thoát. Quân đoàn trưởng đại nhân, ngài mau chóng hành động đi a! Đám người Mễ Lan này giảo hoạt vô cùng, nhất định không thể để bọn chúng tự tung tự tác, thay thế các huynh đệ tử trận của chúng ta báo thù cho họ.
Nghe lời Sư nhân nói, Mã Cách Lý không khỏi sững sờ, hỏi lại:
-Chỉ có 500 người? Ngươi dám chắc mình nói không sai chứ?
Sư nhân nói:
-Không thể sai được. Chúng ta tổng cộng hơn mười tháp canh cũng đều cung cấp tin tức chuẩn xác tương tự. Cũng không có phát hiện thêm quân đội Mễ Lan. Chỉ có mấy trăm tên này thôi. Quân đoàn trưởng đại nhân, ngài phải mau chóng hành động a! Nếu không, sẽ để cho đám hỗn đản này thừa dịp tẩu thoát mất.
Mã Cách Lý hừ một tiếng:
-Ta hành động thế nào, không cần người khác đến đây chỉ trỏ tay chân. Người đâu, dẫn hắn ra ngoài cho ta.
Đối với loại bại tướng này, hắn luôn luôn hết sức coi thường.
Mã Cách Lý ngẩng đầu nhìn bầu trời nắng chói chang, trong lòng không khỏi cảm giác do dự, nếu địch nhân số lượng chỉ có 500, vậy mục đích bọn chúng là gì? Một đám quân lẻ tẻ này xâm nhập cực bắc hoang nguyên, đối với Mễ Lan nhân có chỗ nào tốt? Hắn thật sự không có cách nào giải thích. Hắn làm sao có thể biết rằng, mục đích chính thức của 500 chiến sĩ cùng ma pháp sư đến từ Mễ Lan này là rèn luyện giết chóc.
-Quân đoàn trưởng đại nhân, việc này không thể chậm trễ.
Khẳng Đặc bên cạnh nhắc nhở Mã Cách Lý.
Mã Cách Lý quay đầu nhìn hắn:
-Ý ngươi cũng là muốn cho ta xuất binh hay sao?
Khẳng Đặc cười khổ nói:
-Ngoại trừ xuất binh, chúng ta xem ra không có lựa chọn khác. Nếu bị cấp trên biết chúng ta gặp quân địch mà lại lựa chọn rút lui, sợ rằng đại nhân ngài sẽ gặp phiền toái rất lớn. Nếu như tên lúc nãy nói đúng, trên núi số lượng quân địch quả thật chỉ có 500. Vậy xem ra đám Báo nhân lúc nãy chúng ta phái ra trinh sát, sợ rằng đã trúng kế dụ địch. Cường hãn đánh lui quân trinh sát của chúng ta mà không tiêu diệt toàn bộ, hiển nhiên là bọn chúng không muốn chúng ta biết rõ tình hình thực hư. Bằng vào lực lượng mập mờ chưa triển hiện ra, cầm chân chúng ta ở chỗ này. Cho nên ta phán đoán, con số 500 người bên địch này có tới 80% là chính xác. Hơn nữa, cho dù bất luận mục đích bọn chúng là gì, chúng ta cũng không có lý do gì trì hoãn tiến công nữa.
Mã Cách Lý gật đầu, kì thực ý nghĩ trong lòng hắn cùng với lời nói của Khẳng Đặc không sai biệt lắm, lời nói của Hồ nhân càng làm cho hắn vững tin ra quyết định.
-Truyền mệnh lệnh của ta. Ra lệnh 5 đại đội Lang kị binh lưu lại thủ trại. Báo nhân, Viên nhân cùng đội thân vệ Sư nhân của ta theo ta xuất kích.
Lang kị binh một khi không có ưu thế tốc độ, chiến đấu lực sẽ giảm sút đáng kể. Không thể có tác dụng chiến đấu địa hình núi bằng Báo nhân và Viên nhân. Lưu Lang kị binh dưới chân núi giữ trại, cũng là Mã Cách Lý tự chừa đường rút lui cho chính mình. Nếu số lượng địch nhân là 500, chính mình suất lĩnh quân đội Thú nhân số lượng gấp 10 lấn đối phương, hoàn toàn có thể quét tận gốc đối phương. Vạn nhất tin tức tình báo sai lấm, quân số đối phương đông đảo, có 5000 Lang kị binh dưới chân núi tiếp ứng, cũng có thể kịp thời rút lui. Là một thống soái Thú nhân, có thể tính toán chu toàn như thế, Mã Cách Lý cũng là rất xuất sắc rồi. Chính là hắn không hiểu rõ, 500 người mà hắn sắp đối đầu, mặc dù số lượng ít ỏi nhưng không như hắn tưởng tượng có thể dùng quân số đông đảo để dễ dàng hủy diệt đối thủ.
Giữa sườn núi, Diệp Âm Trúc từ mặt đất nhảy vọt lên. Đã đợi hơn một giờ, quân đoàn Thú nhân biên giới rốt cục cũng đã hành động. Xem ra, mình bảo Hồng Nhạn lưu lại vài tên Báo nhân sống sót cũng đã thu lại hiệu quả không tệ.
Hư tức là thực, thực tức là hư, bất kể mưu kế Diệp Âm Trúc tinh tế cỡ nào, có thể nhanh chóng chiếm được tiên cơ, nguyên nhân chủ yếu nhất là 500 người do hắn chỉ huy này, chiến đấu lực có thể sánh với một quân đoàn.
Một tên Thú nhân binh sĩ, trong tình huống tay không, có thể đánh với từ 3 đến 5 binh sĩ thường có trang bị vũ khí. Nhưng nếu là một chiến sĩ có đấu khí, Thú nhân sẽ không dễ dàng chiếm thượng phong như vậy. Báo nhân, Viên nhân chủ chiến binh đoàn cường lực hơn, có thể đối xích cấp trung giai chiến sĩ, nhưng một khi chiến sĩ loài người đạt tới chanh cấp, có thể 1 đấu 1 với Thú nhân hoàn toàn chiếm thượng phong. Nhưng Thú nhân cường đại binh chủng như là Tam đại vương tộc: Hổ nhân, Sư nhân và Hùng nhân. Mặc dù số lượng ít hơn một chút nhưng chỉ cần trải qua huấn luyện, thân thể cùng chiến đấu lực của bọn chúng ít nhất cũng có thể so sánh với hoàng cấp chiến sĩ của loài người. Đây cũng là nguyên nhân chính yếu tại sao Thú nhân không có ma pháp sư lại không thể chống lại các quốc gia nhân loại liên minh. Nhưng mà lúc này, 500 chiến sĩ do Diệp Âm Trúc thống lĩnh, 300 Tử Thần tu vi đều ít nhất đạt chuẩn Hoàng cấp trung giai, hơn nữa chiến đấu lực của bọn họ tuyệt đối không thể căn cứ cấp bậc đấu khí mà định dạng được. Ngoài ra, còn có 150 Lục cấp chiến sĩ cùng với ma pháp sư Hỏa hệ mà Thú nhân vô cùng sợ hãi. Bằng vào ưu thế địa hình chiến đấu, hắn hoàn toàn tự tin có thể nghênh chiến với quân đoàn Thú nhân biên giới này. Nhất là từ trên không trung, còn có Ngân long tham gia hỗ trợ trinh sát, tùy thời có thể dùng quang minh ma pháp hỗ trợ cứu viện. Có chừng này nguyên nhân, Diệp Âm Trúc hoàn toàn có thể thong thả ứng phó.
-Chỉ có 5000 Thú nhân thôi sao? Được, đám Lang kị binh này xem ra giữ mạng được. Chuẩn bị chiến đấu. Trọng kiếm chiến sĩ sẵn sàng lăn gỗ xuống. Ma pháp sư chuẩn bị Hỏa cầu thuật.
Hỏa cầu thuật là pháp lực yêu cầu thấp nhất, cũng là thiết thực nhất lợi hại nhất trong chiến đấu trên chiến trường, ma pháp hoa lệ vĩnh viễn không thể nào phát huy hiệu quả trong tình huống đối kháng trên chiến trường được. Nhất là trong thế 2 quân đoàn đối kháng.
Diệp Âm Trúc không hề nôn nóng, hắn đang chờ đợi, địch nhân khoảng cách từ từ thu ngắn lại, khoảng cách lên núi càng dài, thân gỗ lăn xuống hiệu quả phát huy càng to lớn. 5000 Thú nhân quân lính này, dưới địa hình núi non phức tạp, hoàn toàn không thể phát huy chiến đấu lực toàn bộ giống như trên bình nguyên được.
Diệp Âm Trúc lẳng lặng đứng đợi, một chút cũng không nôn nóng. Mãi cho tới khi từ các thân cây tùng trên sườn núi đã mơ hồ có thể thấy bóng dáng quân đội Thú nhân tiến lên, hắn mới giơ tay phải lên.
-Lăn toàn bộ gỗ. Ma pháp sư, phóng hỏa cầu thuật, công kích diện rộng.
Mấy trăm thân gỗ to lớn đồng thời lăn xuống, khí thế mạnh mẽ lôi đình như vạn quân xung phong, đồng thời, 50 quả hỏa cầu màu xanh biếc, lóng lánh từ bàn tay ma pháp sư đang bốc lửa bay thẳng lên trời, phát ra từng đạo hỏa quang màu xanh biếc sáng ngời, cực kì diễm lệ, đánh thẳng xuống sườn núi phía dưới.
Bây giờ là mùa hè, cho dù là tại cực bắc hoang nguyên, cây cối cũng sinh trưởng cực kì phong phú rậm rạp. Hơn nữa thế núi nơi này không giống như ở dãy núi Bố Luân Nạp, núi nón cũng không phải hoàn toàn là băng phong, cũng không có những dốc đứng mà cây cối không tài nào sinh trưởng được. Bởi vậy trên sườn núi có vô số cây cối mọc um tùm, tự nhiên là chướng ngại vật ngăn cản đường hành quân của Thú nhân. Dưới tình thế như vậy, thân gỗ lăn xuống, tất nhiên không thể giống như lần trước tại Bố Luân Nạp, chỉ bằng một lần lăn gây thường vong cực lớn cho Thú nhân quân đoàn. Thân gỗ lần này Diệp Âm Trúc cho phóng ra, tác dụng chủ yếu nhất không phải là lực xung kích cùng sát thương.
Mấy trăm thân gỗ này, trước tiên hoàn toàn nghiền nát những tên Thú nhân đi đầu. Cây cối to lớn, sau khi lăn qua hết những thực vật cản đường trên sườn núi, lực xung kích mặc dù tiêu tán hết nhưng lại nằm ngay đường tiến của quân đội Thú nhân. Nhất thời ngăn trở đại bộ phận của 5000 quân Thú nhân trên sườn núi, muốn tiếp tục đi tới, bọn chúng trước tiên phải dọn dẹp hết đống chướng ngại vật thân gỗ này mới có thể. Nhưng ngay lúc quân đoàn Thú nhân còn đang hoang mang hỗn loạn, 50 hỏa cầu xanh biếc đã từ trên trời giáng xuống.
Theo từng quả hỏa cầu phát nổ tung tóe, trong phút chốc sườn núi bị thân gỗ ngăn trở đã trở thành một vùng biển lửa, 50 ma pháp sư đồng thời phát động cùng một loại ma pháp công kích, lực phá hoại có lẽ không bằng cao giai ma pháp sư nhưng phạm vi công kích bao trùm thì tuyệt đối kinh khủng. Mỗi một quả hỏa cầu to màu xanh mỗi khi bùng nổ sẽ phóng ra vô số tia lửa nhỏ, sườn núi có nhiều thân gỗ cùng cây cối chính lại là nguyên liệu dẫn hỏa tốt nhất. Trong phút chốc, lửa đã cháy bao trùm gần như toàn bộ sườn núi. Đáng tiếc, mặc dù mùa hạ, khí hậu của cực bắc hoang nguyên mặc dù nóng bức nhưng cây cối lại xanh tươi chứ không khô héo như mùa động, nếu không, một khi lửa lan ra được, tất sẽ thiêu cháy cả vùng núi này.
-Quay trở về núi. Nguồn truyện:
Diệp Âm Trúc cũng không nhìn lửa cháy bừng bừng trên sườn núi, hắn biết mặc dù giờ đây ma pháp hỏa cầu phối hợp thân gỗ có thể gây thương tổn cho đối phương nhưng hiệu quả so với lúc đầu ở Bố Luân Nạp lại kém hơn rất nhiều. Thời tiết cùng với địa hình này, sử dụng hỏa công không có khả năng khắc địch chế thắng nhưng giảm bớt nhuệ khí, giảm bớt lực chiến đấu của đối phương cũng là không có vấn đề gì.
Dưới sự chỉ huy của Diệp Âm Trúc, chiến sĩ nhanh chóng cõng ma pháp sư trên lưng, rút lui về đỉnh núi.
Mã Cách Lý cực kì phẫn nộ, lúc này đang chỉ huy thủ hạ Sư nhân thân vệ phối hợp với Báo nhân, Viên nhân dập lửa. Thân gỗ oanh kích đại quy mô, kèm theo hỏa cầu xuất hiện, không chỉ làm chướng ngại vật ngăn cản đường tiến quân của Thú nhân, đồng thời tạo thương tổn thật lớn, đến gần ngàn Thú nhân thương vong. Thú nhân thân thể cường hãn, chính thức tử vong chỉ do bị hỏa cầu nổ và bị thân gỗ lăn xuống đè chết, nhưng số bị thương lại vô cùng nhiều.
-Đoàn trưởng đại nhân, chúng ta phải lập tức xung phong, không thể cho đối phương cơ hội bổ sung công sự phòng ngự được. Xem qua bộ dạng bọn chúng, nhân số quả nhiên không nhiều lắm. Nếu không cũng sẽ không rút lui nhanh như vậy.
Hồ nhân Khẳng Đặc hoàn toàn tỉnh táo, thấp giọng đề nghị với Mã Cách Lý.
Mã Cách Lý hừ lạnh một tiếng:
-Muốn nhanh cũng nhanh không được, Thú nhân trời sinh kị lửa, chỉ có cao quý Sư nhân chúng ta là không, muốn quét dọn sạch sẽ đống chướng ngại vật này, cần không ít thời gian. Đám người Mễ Lan này thật hèn hạ. Khẳng Đặc, ngươi xem bên đối phuơng có chừng bao nhiêu ma pháp sư?
Khẳng Đặc lắc đầu nói:
-Không cách gì phán đoán được, bất quá từ phạm vi công kích của ma pháp mà xét thì số lượng ma pháp sư bên phía đối phương hẳn là không ít nhưng thực lực cũng không quá ghê gớm, dù sao bọn chúng chỉ là sử dụng hỏa cầu thuật bình thường công kích.
Bọn Thú nhân chỉ vừa chứng kiến hỏa cầu oanh kích phát nổ là đã vội vàng rút lui, làm gì còn thời gian đứng lại xem xét phân biệt đây là hỏa cầu cấp bậc nào.
Rất nhanh chóng, Diệp Âm Trúc đã mang theo trọng kiếm chiến sĩ cùng ma pháp sư rút quân về đỉnh núi, hợp quân cùng Áo Lợi Duy Lạp.
Áo Lợi Duy Lạp tự nhiên cũng đã chứng kiến hỏa trận dưới núi:
-Âm Trúc, tình hình bây giờ thế nào?
Diệp Âm Trúc nói:
-Tạm thời bọn chúng không thể tấn công lên đây, số lượng thương vong khó phán đoán chính xác. Bất quá, Lang kị binh của quân đoàn Thú nhân biên giới này cũng không tham gia tấn công, chỉ có bộ binh bình thường. Trải qua một đợt rải thảm bằng thân cây cùng hỏa cầu như vậy, chiến đấu lực của bọn chúng nhất định là có tổn thất, chờ bọn chúng tân công lên núi, chúng ta sẽ tiếp tục tập kích. Đến lúc đó, chỉ cần ma pháp sư phát huy toàn bộ chiến đấu lực, bọn chúng có muốn rút lui e là cũng không có khả năng.
Có 50 Đại ma pháp sư hỗ trợ công kích, trận chiến giữa 500 người với 5000 Thú nhân, bọn họ ứng phó cũng không đến nỗi quá khó khăn.
Mã Cách Lý cùng với quân đoàn biên giới của hắn tấn công lên núi, tốc độ hành quân so với Diệp Âm Trúc dự đoán còn nhanh hơn một chút. Lửa vẫn còn cháy lớn nhưng có thân vệ của Mã Cách Lý ra sức dập lửa, cố gắng cũng có thể tạo một thông đạo cho đại quân Thú nhân tràn qua, lúc này đã lên tới giữa sườn núi, hành quân rất nhanh nhằm phương hướng đội quân của Diệp Âm Trúc.
Không thể không thừa nhận, Báo nhân cùng Viên nhân tốc độ di chuyển mau lẹ dị thường, mặc dù không ít tên bộ lông bị lửa táp cháy nham nhở nhưng khí thế xung phong vẫn cực kì mãnh liệt, không hề kém cạnh lúc đầu.
-Bày trận.
Áo Lợi Duy Lạp quát to một tiếng, 450 chiến sĩ xếp 250 trọng kiếm chiến sĩ dàn hàng đứng trước, 200 trường mâu chiến sĩ đứng ở phía sau, khôi giáp chỉnh tề đứng trên đỉnh núi. Lấy thế trên cao đón đánh địch nhân công kích.
Diệp Âm Trúc đứng phía sau đám chiến sĩ, hắn cũng không hề gia nhập trận doanh ngăn cản thế công của đối phương, 50 ma pháp sư mới là do hắn chỉ huy.
-Chuẩn bị sử dụng ma pháp các ngươi có khả năng sử dụng mạnh nhất mà không quá tổn hao ma pháp lực. Bây giờ bắt đầu chuẩn bị, nghe mệnh lệnh của ta thì phóng ra, công kích phạm vi rộng, bao trùm toàn bộ đối phương.
-Rõ.
Ma pháp sư nghiêm nghị hô lớn một tiếng, hỏa hệ nguyên tố đang lưu chuyển trong không khí trở nên cuồng bạo kịch liệt, DIệp Âm Trúc đứng trên một tảng đá lớn trên đỉnh núi, dõi mắt quan sát Thú nhân đang hành quân trên sườn núi. Từ xa hắn quan sát thấy tung tích của đội thân vệ bao gồm 100 Sư nhân. Toàn bộ đều là Sư nhân thân cao ngoài 3 thước. Thân vệ này bao quanh một gã Sư nhân khác thân thể tráng kiện vô song, mặc khôi giáp hùng tráng, bên cạnh tên Sư nhân to lớn còn có 1 tên Thú nhân vóc người nhỏ thó, cũng không biết là thuộc chủng tộc nào của Thú nhân. Tên Sư nhân to lớn lúc này đang vung một thanh trọng kiếm mà chỉ quân đội loài người mới có, chỉ huy quân lính theo nhau xung phong hành quân trên triền núi. Không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể biết, tên Sư nhân mặc loại chiến giáp vốn rất hiếm thấy tại Thú nhân tộc này chính là Quân đoàn trưởng của quân đoàn Thú nhân biên giới trước mặt.
Diệp Âm Trúc nhẹ nhàng ngồi xuống, trong lòng tính toán thận trọng, hắn lấy ra thần khí Phi Bộc Liên Châu Cầm trên tay. Lúc này Thú nhân xung phong lên đỉnh núi, khoảng cách cũng ngày càng gần. Nhưng hắn cũng không hề hạ lệnh cho công kích. Lúc này Thú nhân đang hành quân trên sườn núi, tốc độ đi tới rất nhanh, hơn nữa thế trận sắp xếp phân tán rất lớn. Nếu như lúc này phát động đại công kích bằng ma pháp, có thể chân chính gây thương tổn cho đối phương số lượng không nhiều lắm. Chỉ có sau khi lên núi, quân đội Thú nhân tập trung lại một chỗ giao chiến cùng đám chiến sĩ bên mình, trận hình tập trung dày đặc, lúc đó ma pháp công kích mới tạo ra hiệu quả tối ưu.
DIệp Âm Trúc mỉm cười, trong mắt toát ra một tia nhu hòa, mặc dù chiến đấu chưa hoàn toàn triển khai nhưng trong lòng hắn thì dường như đã nắm chắc phần thắng. Hắn đột nhiên phát hiện, loại cảm giác thao túng chiến trường này thật sự vô cùng thoải mái, sinh tử của địch nhân cùng thực lực và toan tính của đối phương, hoàn toàn nằm gọn trong sự khống chế của mình.
Đám lính Thú nhân xung phong nhanh nhất rốt cục cũng lên tới đỉnh núi, đó là Báo nhân tốc độ nhanh nhất, chí ít có hơn trăm thân hình cao lớn Báo nhân vọt tới trước mặt Mễ Lan chiến sĩ. Xét về độ cường kiện của thân thể thì Báo nhân còn xa mới sánh được với Viên nhân cùng Sư nhân, nhưng tốc độ của bọn chúng thì nhanh vô cùng, vũ khí công kích chính là cặp vuốt bén nhọn.
300 Tử Thần dưới sụ chỉ huy của Diệp Hồng Nhạn, động tác chỉnh tề đều tăm tắp, trường mâu chiến sĩ vung mâu, trọng kiếm chiến sĩ huơ kiếm. Áo Lợi Duy Lạp mệnh lệnh cho 150 chiến sĩ còn lại rất đơn giản, trọng kiếm chiến sĩ của 300 Tử Thần này làm thế nào, các ngươi cũng thực hiện động tác y hệt như thế. Kinh nghiệm trên chiến trường, đám chiến sĩ này mới chỉ là gà con, làm sao so sánh với 300 Tử Thần đã kinh qua thực chiến cùng huấn luyện khắc nghiệt. Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để học tập. Cho nên, cùng động tác huơ kiếm với trọng kiếm chiến sĩ của 300 Tử Thần, 150 Lục cấp đại địa chiến sĩ cũng đều vung cao trường kiếm trong tay mình lên. Mặc dù động tác chậm hơn chút ít nhưng nhìn qua cũng thấy hết sức chỉnh tề.
Mắt nhìn thấy hơn trăm tên Thú nhân xông đến, móng vuốt sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
-Giết.
Diệp Hồng Nhạn quát to một tiếng.
Trọng kiếm trong tay chiến sĩ, dài đến một thước rưỡi, bề ngang tám tấc nhất thời chém thẳng ra ngoài, mỗi một chiến sĩ của 300 Tử Thần khi chém kiếm ra đều không chưa lại thế phòng ngự, đồng thời với 1 kiếm chém ra, từ 2 phía bên cạnh thân họ là 2 thanh trường mâu phóng tới, tựa như độc xà bảo vệ, đồng thời cũng bù đắp khuyết điểm của công kích.
Công kích nghiêm mật, căn bản không cho đối phương một cơ hội cản phá hay tránh né, một đám mây máu trong nháy mắt phóng ra nồng đậm trước mặt 300 Tử Thần, so với bọn họ, tình huống bên phía 150 Lục cấp chiến sĩ kém hơn một chút, mặc dù đấu khí của bọn họ mạnh mẽ hơn nhưng do không có trường mâu yểm hộ, trọng kiếm chém xuống tốn sức nhiều hơn, cũng không thể nào có được khí thế như của 300 Tử Thần. Mặc dù có không ít Báo nhân bị chém ngã hoặc bị trọng thương, nhưng cũng có số ít bọn chúng bằng vào tốc độ cực nhanh, đột phá qua khe hở giữa 2 lần công kích, huy động tối đa tốc độ cùng khả năng tránh né, tiến vào sâu trong trận địa của Mễ Lan chiến sĩ.
Mã Cách Lý hạ lệnh cho Báo nhân, chỉ có lợi dụng tốc độ, lẩn vào phía sau lớp phòng ngự của Mễ Lan chiến sĩ, lập tức ra tay giết chết ma pháp sư.
Có thể dựa vào tốc độ, né tránh cùng may mắn thoát qua phòng tuyến của Mễ Lan chiến sĩ chỉ có hơn 10 tên Báo nhân, bọn chúng vừa tiến vào phía sau Mễ Lan chiến sĩ, lập tức thấy được 50 ma pháp sư đang chuẩn bị ma pháp. Thú nhân bản tính hiếu chiến, Báo nhân trong nháy mắt bộc phát chiến đấu lực mãnh liệt, nhanh chóng phóng thẳng đến chỗ ma pháp sư đang đứng. Với thân thể yếu ớt của ma pháp sư, một khi để Báo nhân tiếp cận, tất nhiên sẽ bị giết chết toàn bộ.
Áo Lợi Duy Lạp đã nhanh chóng quay trở lại cứu viện, hắn rất rõ ràng, với thực lực của 150 Lục cấp chiến sĩ do mình chỉ huy này, vốn không có khả năng để cho Báo nhân xông qua khe hở đột phá trận doanh, cho dù là đám Báo nhân này tốc độ nhanh hơn cũng không có khả năng. Nhưng chỉ là do kinh nghiệm lâm địch còn thiếu cùng vấn đề tâm lý khiến cho bọn họ không thể chính thức phát huy thực lực vốn có. Ma pháp sư vốn cực kì trân quý, lúc này đừng nói đến chiến sĩ Lục cấp xung quanh hắn, ngay cả Áo Lợi Duy Lạp lam cấp cường giả cũng không phản ứng kịp, cho dù là cấp tốc quay lại cứu viện cũng không có khả năng.
Ngay lúc này, từng đạo ánh sáng vàng nhạt, phảng phát giống như đến từ địa ngục, trong tiếng rung trầm trầm của âm thanh, xẹt qua nhanh chóng, quét qua người hơn mười tên Báo nhân nọ.
Đám Báo nhân đang vọt tới trước, thân thể tựa hồ đông cứng lại trong một nháy mắt. Đòn công kích của bọn chúng cũng vĩnh viễn không còn khả năng uy hiếp tới ma pháp sư nữa. Máu tươi văng ra tung tóe, rơi cả vào người ma pháp sư đang đứng gần đó. Đó là máu tươi mang theo sát khí nồng đậm. Lúc này ma pháp sư sắc mặt đã trắng bệch không còn chút máu, vừa rồi, trong số bọn họ, có không ít người đã chuẩn bị thuấn phát ma pháp nghênh chiến với Báo nhân công kích.
-Phục tùng mệnh lệnh chỉ huy, là điều kiện đầu tiên của quân nhân, các người đang làm gì vậy?
Thanh âm Diệp Âm Trúc trầm trầm lãnh đạm mà tràn ngập sát khí vang lên trong tai mỗi một ma pháp sư. Thanh âm đó tràn đấy lực chấn nhiếp, mang theo phụ trợ của tinh thần ma pháp, nhất thời kéo ma pháp sư đang trong trạng thái hoảng loạn tỉnh táo trở lại.
Diệp Âm Trúc ánh mắt chạm vào ánh mắt Áo Lợi Duy Lạp trên không trung:
-Phía sau có ta. Phía trước cứ toàn lực ngăn địch.
Áo Lợi Duy Lạp cũng không cần nói thêm điều gì, Diệp Âm Trúc chỉ trong nhấy mắt giết hơn 10 Báo nhân, thực lực hiển lộ làm trong lòng hắn nổi lên sóng gió ngất trời. Từ trước tới giờ, hắn vẫn nghĩ rằng Diệp Âm Trúc mặc dù ma pháp âm nhạc lợi hại nhưng thủ đoạn công kích vẫn thua kém mình, nhưng nhìn tình thế lúc nãy, Diệp Âm Trúc không những Cầm ma pháp đáng sợ kinh người mà phương pháp công kích cự ly dài, lấy mạng địch nhân trong nháy mắt như vậy, mình cũng không cách nào so sánh với hắn được.
Kì thật ngay cả bản thân Diệp Âm Trúc đối với biểu hiện vừa rồi của mình cũng có chút kinh ngạc, vừa rồi hắn khống chế âm nhận vô cùng chính xác, tuyệt không có một tia nào sai lệch. Vốn sẵn sáng chuẩn bị phát ra đợt âm nhận thứ hai căn bản không cần thiết nữa, đây chính là hiệu quả của tinh thân lực khống chế. Lúc nãy thi triển Thần Âm Quang Hoàn làm cho hắn tiêu hao tinh thần lực không ít nhưng bù lại cũng có rất nhiều điểm lợi ích.
Đợt công kích đầu tiên của Báo nhân thất bại, phía sau Thú nhân kéo đến ngày càng đông, không chỉ có Báo nhân tốc độ nhanh chóng mà còn có Viên nhân sức mạnh cường hãn.
Viên nhân cũng không dễ đối phó như Báo nhân, cho dù đối mặt trọng kiếm chiến sĩ, bọn chúng cũng có thể ỷ vào thân thể cường tráng chống đỡ, chỉ cần không bị chém trúng chỗ yếu hại, nhất thời không thể giết được bọn chúng.
450 Mễ Lan chiến sĩ ngày càng chịu áp lực lớn, đấu khí không thể tiếp tục bảo tồn, hoàng sắc cùng lục sắc đấu khí, 2 màu sắc đấu khí này lần lượt xuất hiện trên áo giáp cùng vũ khí của bọn họ. Nương theo đấu khí phóng thích, bọn họ mạnh mẽ ngăn trở thế xung kích của Thú nhân quân đoàn biên giới, cương quyết không lui nửa bước. Có một vài tên may mắn lọt qua được hàng rào phòng ngự này, lập tức sẽ bị âm nhận của Diệp Âm Trúc hủy diệt.
5000 Thú nhân binh sĩ, ngoại trừ những kẻ thương vong dưới thân gỗ cùng hỏa cầu công kích, còn thừa đã vậy chặt đỉnh núi, toàn bộ vây chặt tứ phía đoàn quân 500 người của Diệp Âm Trúc, không ngừng phát động tấn công. Mã Cách Lý cùng Khẳng Đặc đứng ở phía sau, do 100 Sư nhân bảo vệ xung quanh, tỉnh táo quan sát chiến trường. Sắc mặt Mã Cách Lý đã trở nên càng ngày càng khó coi.
5000 đấu với 500, trận chiến này đáng ra là không phải lo lắng, nhưng lúc này Mã Cách Lý lại phát hiện ra, tinh nhuệ chiến binh thủ hạ của mình, cơ bản là không thể mang lại bất kì thương tổn nào cho đối phương được.
-Âm Trúc, ngươi định nghênh chiến chính diện cùng bọn chúng hay sao? Dãy núi này địa thế phức tạp, chúng ta nhân số ít, hoàn toàn có thể lợi dụng sự cơ động của đội hình trốn thoát truy binh. Sau đó muốn tái xâm nhập cực bắc hoang nguyên cũng không phải là việc khó.
Diệp Âm Trúc lắc đầu, nói:
-Chúng ta không phải tới đây để trinh sát tình hình mà là tới chiến đấu. Ngươi nói không sai, chúng ta quả thật có thể lựa chọn không chính diện nghênh chiến quân đoàn Thú nhân này, nhưng sau khi chúng ta tiến vào cực bắc hoang nguyên, quân đoàn này có thể truy sát theo sau chúng ta hay không? Tây Đa Phu nguyên soái ra lệnh cho chúng ta đến đây chấp hành nhiệm vụ chính là rèn luyện đội ngũ, rèn luyện cho mọi người cường mãnh, chỉ có chiến đấu không ngừng mới chính là phương pháp rèn luyện tối ưu. Hiện giờ tình thế trước mắt, chúng ta chỉ cần tiêu diệt toàn bộ Thú nhân quân đoàn đang tới, sau đó tiến vào cực bắc hoang nguyên, thế sẽ như rồng về biển cả, bọn chúng sẽ không thể nào phái quân đội truy tìm tung tích của chúng ta được nữa.
Áo Lợi Duy Lạp nhìn Diệp Âm Trúc 1 cái thật sâu, mặc dù hắn trong lòng đối với quyết định của Diệp Âm Trúc không phải đồng ý hoàn toàn nhưng cũng không thể không thừa nhận, phương pháp của Diệp Âm Trúc cũng có đạo lý của nó. Bây giờ, trước mắt là cường địch truy kích, không có thời gian trì hoãn nữa, hắn lập tức suất lĩnh trường mâu chiến sĩ leo thẳng lên đỉnh núi.
-Ma pháp sư, ngồi tại chỗ minh tưởng chờ lệnh. Trong kiếm chiến sĩ toàn bộ ra sức đốn củi cho ta, không cần giữ sức, toàn bộ đem ra chặt cây, róc hết cành lá.
Cây gỗ cùng đá hộc, đây là phương pháp phòng thủ khống chế cao điểm lợi hại nhất, lúc đầu tại Khoa Ni Á thành, Diệp Âm Trúc cũng bằng cách này mà cầm chân Địch Tư, Mạt Kim Tư cùng Thú nhân quân đoàn, tranh thủ không ít thời gian cho Khoa Ni Á thành bố trí. Lúc này, đối diện một quân đoàn Thú nhân hỗn hợp phụ trách biên giới, hắn so với lần trước tại Khoa Ni Á thành tự tin hơn rất nhiều, không chỉ bởi vì thực lực bản thân trở nên cường hãn đồng thời còn vì sự tự tin tuyệt đối vào đội ngũ tinh nhuệ 500 chiến sĩ thanh niên của Mễ Lan đế quốc bên cạnh mình.
Mệnh lệnh do Diệp Âm Trúc phát ra rất nhanh chóng được chấp hành, đám chiến sĩ cùng Áo Lợi Duy Lạp gia nhập đội quân, 150 chiến sĩ đều sử dụng trọng kiếm, hơn nữa trong số 300 Tử Thần cũng có 100 người sủ dụng trọng kiếm, đồng thời 250 người động thủ, uy lực thể hiện ra nhất thiết không thể nghi ngờ.
Dây leo chằng chịt bám quanh thân cây, chỉ cần 1 kiếm là có thể chặt đứt toàn bộ, nếu không phải vì mất thời gian tước cành róc lá, tốc độ chế tạo thân gỗ hẳn phải nhanh hơn nhiều.
Diệp Âm Trúc cũng không tham gia chặt cây, có 250 trọng kiếm chiến sĩ làm việc vậy là quá đủ rồi. Ánh mắt hắn thủy chung vẫn hướng về phía cực bắc hoang nguyên, nơi mà quân đoàn Thú nhân trấn thủ biên giới đang nhanh chóng hành quân tiến gần lại.
Thị lực của Diệp Âm Trúc hoàn toàn không sai, mặc dù khoảng cách không gần nhưng hắn cũng có thể thấy rõ rằng trong quân đoàn Thú nhân này, phân biệt có ít nhất là 4 binh chủng, Trong đó, Lang Kị Binh tốc độ nhanh là chủ yếu, chiếm hơn một nửa số lượng của quân đoàn, Báo nhân nhanh nhẹn cùng Viên nhân thiện nghệ trinh sát cùng chiến đấu địa hình rừng núi. 2 binh chủng này không hề nghi ngờ gì là những binh chủng tốt nhất của Thú nhân. Số lượng ít nhất, nhưng mà giữ trọng trách chỉ huy cùng áp trận, chính là Sư nhân. Bất luận là quân đoàn Thú nhân nào, chỉ cần thuộc biên chế của Lôi thần bộ lạc, chỉ huy chính thức chắc chắn phải là Sư nhân, điểm này không thể nghi ngờ gì nữa. Nhìn từ số lượng binh sĩ hơn 1 vạn của quân đoàn này, số lượng Sư nhân đại khái ước chừng hơn 100 tên, tựa hồ có vẻ là chỉ huy quân đoàn cùng thân binh hộ vệ. Thực lực của đám Sư nhân này, tất nhiên khác xa đám Sư nhân tiểu đội trưởng thuộc các doanh trại trên núi. Có thể thấy rõ 100 Sư nhân này cũng chính là lực lượng chiến đấu mạnh nhất của Thú nhân quân đoàn hơn 1 vạn người.
Rất nhanh. Một đống thân gỗ lớn đã được xếp ngay ngắn cạnh sườn núi, nhưng mà phía dưới chân núi, quân đoàn Thú nhân đã tiến tới ngày càng gần.
Bởi vì khoảng cách gần, Diệp Âm Trúc ngược lại gặp khó khăn trong việc quan sát động tĩnh của Thú nhân, lập tực gọi Ly Sát giữa không trung yêu cầu giúp đỡ. Ngân long phi hành trên trời làm lính trinh sát đương nhiên là lựa chọn tối ưu, có điều hơi quá xa xỉ một chút.
Tin tức Ly Sát truyền về rất đơn giản, quân đoàn Thú nhân cũng không trực tiếp xung phong lên núi, ngược lại, chỉ phái ra 50 tên Báo nhân làm thám tử, đang hướng về phía bọn họ tiến tới tốc độ rất nhanh chóng.
Nhận tin từ Ly Sát truyền về, Diệp Âm Trúc không nhịn được trong lòng chấn động, xem ra Thú nhân hoàn toàn không phải là một lũ không có đầu óc, thống soái của quân đoàn biên giới này chắc chắn là một tên rất cẩn thận a! So với Địch Tư và Mạt Kim Tư dễ dàng manh động lúc đầu xem ra khó đối phó hơn rất nhiều. Nhưng bây giờ không có nhiều thơi gian suy nghĩ vẫn vơ nữa, hắn lập tức ra lệnh.
-Trọng kiếm chiến sĩ của 300 Tử Thần theo ta xuất phát, tất cả những người khác cố thủ tại đây, án binh bất động, phía dưới có 50 tên Báo nhân đang tiến tới đây. Không cần lấy mạng bọn chúng, đánh cho bọn chúng rút lui là được.
Diệp Âm Trúc mang theo 100 trọng kiếm chiến sĩ thuộc 300 Tử Thần, rất nhanh phóng thẳng xuống núi, thông qua Linh Hồn Y Phụ, mặc dù Diệp Âm Trúc cũng không thể dùng mắt của Ly Sát để tự mình quan sát tình hình nhưng cũng có thể thông qua tin tức mà Ly Sát truyền lại, nhận biết vị trí đại khái của quân lính bên địch. Điều hắn muốn làm rất đơn giản, đầu tiên chính là xem xét địch nhân mạnh yếu thế nào, hơn nữa, bảo vệ thân gỗ không cho đối phương phát hiện, tiếp theo, dụ địch xâm nhập. Nếu muốn chống lại quân đoàn biên giới Thú nhân này, tấ phải tốc chiến tốc thắng, bọn họ không có nhiều thời gian, cho nên hắn mới hạ lệnh đánh lui địch nhân chứ không phải tiêu diệt. Hắn muốn đám Báo nhân này còn sống sót trở về thông báo tin tức.
Đám trinh sát Báo nhân được phái đi lần này, tất nhiên am hiểu nhất là hành quân tốc độ cùng khả năng leo trèo, đáng tiếc trên trời bị Ngân long theo dõi, tốc độ của bọn chúng dù nhanh bao nhiêu đi nữa cũng không có khả năng phá được phòng tuyến kiên cố đang chờ sẵn.
Trọng kiếm nặng nề và sát khí lạnh lẽo như băng nhanh chóng trở thành ác mộng của Thú nhân. Quay trở lại truyền tin cũng không cần nhiều người lắm, cho nên sau khi lưu lại hơn 20 thi thể, đám Báo nhân sống sót chạy trối chết trở về báo tin.
Lui về chỗ giữa sườn núi, tập trung thân gỗ, Diệp Âm Trúc ra lệnh tất cả chiến sĩ nghỉ ngơi tại chỗ. Hắn biết rõ, sau trận phục kích đánh lui trinh sát đối phương này, Thú nhân chỉ có 2 lựa chọn. Một là tử thủ bên dưới núi, chờ đợi thêm viện quân, còn cách khác là lui quân. Dưới tình huống trinh sát không nắm bắt được tình thế của đối phương, nếu thống soái quân đoàn biên giới đủ thông minh, chắc chắn không dám lựa chọn tấn công. Phải biết rằng, trong dãy núi trùng điệp này cũng có mấy nghìn quân canh phòng đóng rải rác trên từng đỉnh núi, nhưng mà lính trinh sát bị tập kích ngay tại chỗ này, chứng minh rõ ràng một điều, quân lính trú đóng tại dãy núi này đang bị vây hãm
Mục đích chính yếu của Diệp Âm Trúc chính là làm cho đối thủ lầm tưởng về số lượng quân mình, sinh ra cảm giác mê hoặc. Nhưng đây chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch dụ địch của hắn.
-Diệp Âm Trúc, nhiệm vụ đã hoàn thành.
Thanh âm của Hồng Nhạn truyền đến. Diệp Âm Trúc xoay người nhìn lại, vị tướng trẻ tuổi mặt lạnh như băng này đã tới bên cạnh hắn.
Diệp Âm Trúc vui vẻ nói:
-Đúng rồi, không lâu sau nữa, Thú nhân quân đoàn đóng ở dưới núi nhất định sẽ có phản ứng.
Dưới chân núi.
Quân đoàn biên giới số 7 của Thú nhân, quân đoàn trưởng Sư nhân Mã Cách Lý đang nghe Báo nhân thủ hạ trình bày thông tin trinh sát, trong lòng nghi hoặc.
-Đối phương ước chừng hơn trăm người, đấu khí cùng thực lực rất cường đại, chúng tôi không cách nào vượt qua phòng tuyến để lên núi trinh sát được.
Mã Cách Lý nghi hoặc nhìn lên đỉnh núi, ngoại trừ khói xanh bay lên nghi ngút, từ vị trí hắn đang đứng, cơ bản không có nhận được tin tức nào đắc dụng. Bọn người Mễ Lan điên rồi hay sao? Ngay tại thời điểm này phát động công kích.
-Đã phái người đi cầu viện binh chưa đó? Mã Cách Lý trầm giọng hỏi.
-Ngay khi nhìn thấy khói xanh thì đã phái người xuất phát rồi. Đoàn trưởng, bây giờ chúng ta định thế nào? Tấn công hay phòng thủ?
Tham mưu tác chiến Hồ nhân Khẳng Đặc bên cạnh hắn hỏi.
Mã Cách Lý liếc nhìn Khẳng Đặc một cái:
-Ngươi xem chúng ta bây giờ nên làm thế nào?
Đối với tham mưu này, ý kiến của hắn vô cùng được xem trọng. Hồ nhân mặc dù lực lượng thân thể không cường đại nhưng lại là một chủng tộc có trí tuệ rất cao, trong Thú nhân tộc rất được tôn trọng. Cơ hồ mỗi một quân đoàn biên chế cũng đều có Hồ nhân làm tham mưu tác chiến. Trước nay cũng chỉ có Hoàng Kim Bỉ Mông làm thống soái quân đội mới có thể vì xem thường Hồ nhân yếu đuối mà quên đi tác dụng của họ.
Khẳng Đặc suy nghĩ một chút, nói:
-Bây giờ tình thế mập mờ không rõ, chúng ta đương nhiên không thể liều công kích. chủ lực quân đoàn ta là Lang kị binh, ưu thế lớn nhất là tốc độ cùng xung kích. Điểm này nếu tác chiến địa hình núi non không cách nào thể hiện được. Nếu địch quân số lượng đông đảo, một khi chúng ta tiến quân lên núi, e rằng ngay cả cơ hội đào tẩu cũng không có. Đoàn trưởng, ta cho rằng hiện này, chúng ta án binh bất động xem xét tình hình rồi liệu cách ứng phó sau mới là phương pháp tốt nhất. Đáng tiếc, nếu không phải quân đoàn số 5 cùng quân đoàn số 8 bị điều về hoang nguyên tham gia thanh tẩy, chúng ta cũng không phải ở đây ngại trước ngại sau như thế này.
Mã Cách Lý gật gù:
-Không biết Tù trưởng đại nhân lúc này đang suy nghĩ gì, lại tìm kiếm cái gì nữa. Từ giờ tới mùa thu thời gian không còn dài nữa, chẳng những không tiến hành chiến dịch quân sự cướp bóc mùa thu ngược lại đi chuẩn bị đại thanh tẩy gì đó. Vậy theo đề nghị của ngươi tiến hành đi. Ta muốn xem lần này Mễ Lan đế quốc rốt cục muốn làm gì. Toàn quân chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất kì lúc nào. Tùy lúc xuất phát. Lang kị binh phân tán đóng trại xung quanh vùng núi phụ cận, tìm kiếm quân đội còn sót lại của chúng ta trú đóng. Ta không tin, 37 doanh trại cùng mấy ngàn người, hoàn toàn không có một ai sống sót. Tù trưởng đại nhân nói chí lý, tại chiến trường, tin tức vĩnh viễn là quan trọng nhất.
Quân đoàn biên giới số 7 dưới mệnh lệnh của Mã Cách Lý, đã sắp xếp trận thế hoàn chỉnh, đương nhiên trận thế này không phải chuẩn bị chiến đấu mà là tùy thế rút lui. Thời gian không lâu sau, Lang kị binh tán ra xung quanh đã có hồi báo.
-Bẩm đoàn trưởng đại nhân. Chúng ta đã tìm được một số huynh đệ của các doanh trại trên núi chạy trốn tới.
-A, dẫn tới đây mau.
Mã Cách Lý trong lòng mừng rỡ, có người trốn thoát được tất nhiên có tin tức. Ít nhất hắn cũng phải biết được rốt cục địch nhân là từ đâu tới, số lượng nhiều ít là bao nhiêu.
Xuất hiện tại doanh trại của Mã Cách Lý, là một gã sư nhân mất đi tai trái:
-Quân đoàn trưởng đại nhân, ngài phải thay chúng ta báo thù a!
Sư nhân là hoàng tộc của Lôi thần bộ lạc, địa vị siêu nhiên, mặc dù tên Sư nhân này chỉ là Tiểu đội trưởng nhưng nhìn thấy Mã Cách Lý cũng không như Thú nhân bình thường sợ hãi tôn kính, lập tức khóc to thành tiếng thất thanh.
Mã Cách Lý nhíu mày, trầm giọng nói:
-Bình tĩnh một chút, nói cho ta biết rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Cảm thấy sát khí trên người Mã Cách Lý bốc lên, tên Sư nhân mất tai trái kia vội vã nuốt nước miếng, cố gắng khống chế tấm tình:
-Là người Mễ Lan, tuyệt đối là người Mễ Lan, bọn chúng có chiến sĩ, còn có cả ma pháp sư. Bọn chúng xem ra muốn từ trong dãy núi này tìm đường xâm nhập cực bắc hoang nguyên, tốc độ hành quân thần tốc khó lường, ngay cả báo nhân của chúng ta cũng không thể theo kịp. Bây giờ tình huống doanh trại trên núi thế nào ta cũng không rõ, khi chúng ta phát hiện bọn chúng, bọn chúng đã tiêu diệt hết 3 doanh trại của chúng ta, tới sát đỉnh núi cuối cùng rồi. May mắn ngài kịp thời dẫn quân cứu viện tới. Nếu không ta e rằng đám người Mễ Lan này đã tiến vào cực bắc hoang nguyên rồi.
Nghe tên Sư nhân này nói xong, Mã Cách Lý không khỏi trong lòng chấn động, dùng một đạo quân lẻ xâm nhập, cái này là binh gia tối kị! Chẳng lẽ đám người Mễ Lan này thật sự là điên rồi hay sao?
-Số lượng địch là bao nhiêu? Có bao nhiêu ma pháp sư?
Hồ nhân Khẳng đặc hỏi tiếp.
-Số lượng ma pháp sư không rõ ràng lắm, nhưng có lẽ là không nhiều. Bởi vì số lượng bọn chúng tổng cộng chỉ khoảng vài trăm, dám chắc không vượt quá 500. Bất quá, tất cả đều là hảo thủ, ta thấy những tên này phóng thích đấu khí đều là hoàng sắc hoặc lục sắc. Ngoài ra bọn chúng còn có 1 năng lực kì quái khác, đó là 1 loại thanh âm kì dị, nghe rất hay, rất dễ chịu, nhưng nghe thanh âm ấy thì toàn bộ chúng ta đều bị buồn ngủ không sao cưỡng lại. Ta may mắn thừa cơ đám người Mễ Lan này giết những huynh đệ khác, lợi dụng hỗn loạn trốn thoát. Quân đoàn trưởng đại nhân, ngài mau chóng hành động đi a! Đám người Mễ Lan này giảo hoạt vô cùng, nhất định không thể để bọn chúng tự tung tự tác, thay thế các huynh đệ tử trận của chúng ta báo thù cho họ.
Nghe lời Sư nhân nói, Mã Cách Lý không khỏi sững sờ, hỏi lại:
-Chỉ có 500 người? Ngươi dám chắc mình nói không sai chứ?
Sư nhân nói:
-Không thể sai được. Chúng ta tổng cộng hơn mười tháp canh cũng đều cung cấp tin tức chuẩn xác tương tự. Cũng không có phát hiện thêm quân đội Mễ Lan. Chỉ có mấy trăm tên này thôi. Quân đoàn trưởng đại nhân, ngài phải mau chóng hành động a! Nếu không, sẽ để cho đám hỗn đản này thừa dịp tẩu thoát mất.
Mã Cách Lý hừ một tiếng:
-Ta hành động thế nào, không cần người khác đến đây chỉ trỏ tay chân. Người đâu, dẫn hắn ra ngoài cho ta.
Đối với loại bại tướng này, hắn luôn luôn hết sức coi thường.
Mã Cách Lý ngẩng đầu nhìn bầu trời nắng chói chang, trong lòng không khỏi cảm giác do dự, nếu địch nhân số lượng chỉ có 500, vậy mục đích bọn chúng là gì? Một đám quân lẻ tẻ này xâm nhập cực bắc hoang nguyên, đối với Mễ Lan nhân có chỗ nào tốt? Hắn thật sự không có cách nào giải thích. Hắn làm sao có thể biết rằng, mục đích chính thức của 500 chiến sĩ cùng ma pháp sư đến từ Mễ Lan này là rèn luyện giết chóc.
-Quân đoàn trưởng đại nhân, việc này không thể chậm trễ.
Khẳng Đặc bên cạnh nhắc nhở Mã Cách Lý.
Mã Cách Lý quay đầu nhìn hắn:
-Ý ngươi cũng là muốn cho ta xuất binh hay sao?
Khẳng Đặc cười khổ nói:
-Ngoại trừ xuất binh, chúng ta xem ra không có lựa chọn khác. Nếu bị cấp trên biết chúng ta gặp quân địch mà lại lựa chọn rút lui, sợ rằng đại nhân ngài sẽ gặp phiền toái rất lớn. Nếu như tên lúc nãy nói đúng, trên núi số lượng quân địch quả thật chỉ có 500. Vậy xem ra đám Báo nhân lúc nãy chúng ta phái ra trinh sát, sợ rằng đã trúng kế dụ địch. Cường hãn đánh lui quân trinh sát của chúng ta mà không tiêu diệt toàn bộ, hiển nhiên là bọn chúng không muốn chúng ta biết rõ tình hình thực hư. Bằng vào lực lượng mập mờ chưa triển hiện ra, cầm chân chúng ta ở chỗ này. Cho nên ta phán đoán, con số 500 người bên địch này có tới 80% là chính xác. Hơn nữa, cho dù bất luận mục đích bọn chúng là gì, chúng ta cũng không có lý do gì trì hoãn tiến công nữa.
Mã Cách Lý gật đầu, kì thực ý nghĩ trong lòng hắn cùng với lời nói của Khẳng Đặc không sai biệt lắm, lời nói của Hồ nhân càng làm cho hắn vững tin ra quyết định.
-Truyền mệnh lệnh của ta. Ra lệnh 5 đại đội Lang kị binh lưu lại thủ trại. Báo nhân, Viên nhân cùng đội thân vệ Sư nhân của ta theo ta xuất kích.
Lang kị binh một khi không có ưu thế tốc độ, chiến đấu lực sẽ giảm sút đáng kể. Không thể có tác dụng chiến đấu địa hình núi bằng Báo nhân và Viên nhân. Lưu Lang kị binh dưới chân núi giữ trại, cũng là Mã Cách Lý tự chừa đường rút lui cho chính mình. Nếu số lượng địch nhân là 500, chính mình suất lĩnh quân đội Thú nhân số lượng gấp 10 lấn đối phương, hoàn toàn có thể quét tận gốc đối phương. Vạn nhất tin tức tình báo sai lấm, quân số đối phương đông đảo, có 5000 Lang kị binh dưới chân núi tiếp ứng, cũng có thể kịp thời rút lui. Là một thống soái Thú nhân, có thể tính toán chu toàn như thế, Mã Cách Lý cũng là rất xuất sắc rồi. Chính là hắn không hiểu rõ, 500 người mà hắn sắp đối đầu, mặc dù số lượng ít ỏi nhưng không như hắn tưởng tượng có thể dùng quân số đông đảo để dễ dàng hủy diệt đối thủ.
Giữa sườn núi, Diệp Âm Trúc từ mặt đất nhảy vọt lên. Đã đợi hơn một giờ, quân đoàn Thú nhân biên giới rốt cục cũng đã hành động. Xem ra, mình bảo Hồng Nhạn lưu lại vài tên Báo nhân sống sót cũng đã thu lại hiệu quả không tệ.
Hư tức là thực, thực tức là hư, bất kể mưu kế Diệp Âm Trúc tinh tế cỡ nào, có thể nhanh chóng chiếm được tiên cơ, nguyên nhân chủ yếu nhất là 500 người do hắn chỉ huy này, chiến đấu lực có thể sánh với một quân đoàn.
Một tên Thú nhân binh sĩ, trong tình huống tay không, có thể đánh với từ 3 đến 5 binh sĩ thường có trang bị vũ khí. Nhưng nếu là một chiến sĩ có đấu khí, Thú nhân sẽ không dễ dàng chiếm thượng phong như vậy. Báo nhân, Viên nhân chủ chiến binh đoàn cường lực hơn, có thể đối xích cấp trung giai chiến sĩ, nhưng một khi chiến sĩ loài người đạt tới chanh cấp, có thể 1 đấu 1 với Thú nhân hoàn toàn chiếm thượng phong. Nhưng Thú nhân cường đại binh chủng như là Tam đại vương tộc: Hổ nhân, Sư nhân và Hùng nhân. Mặc dù số lượng ít hơn một chút nhưng chỉ cần trải qua huấn luyện, thân thể cùng chiến đấu lực của bọn chúng ít nhất cũng có thể so sánh với hoàng cấp chiến sĩ của loài người. Đây cũng là nguyên nhân chính yếu tại sao Thú nhân không có ma pháp sư lại không thể chống lại các quốc gia nhân loại liên minh. Nhưng mà lúc này, 500 chiến sĩ do Diệp Âm Trúc thống lĩnh, 300 Tử Thần tu vi đều ít nhất đạt chuẩn Hoàng cấp trung giai, hơn nữa chiến đấu lực của bọn họ tuyệt đối không thể căn cứ cấp bậc đấu khí mà định dạng được. Ngoài ra, còn có 150 Lục cấp chiến sĩ cùng với ma pháp sư Hỏa hệ mà Thú nhân vô cùng sợ hãi. Bằng vào ưu thế địa hình chiến đấu, hắn hoàn toàn tự tin có thể nghênh chiến với quân đoàn Thú nhân biên giới này. Nhất là từ trên không trung, còn có Ngân long tham gia hỗ trợ trinh sát, tùy thời có thể dùng quang minh ma pháp hỗ trợ cứu viện. Có chừng này nguyên nhân, Diệp Âm Trúc hoàn toàn có thể thong thả ứng phó.
-Chỉ có 5000 Thú nhân thôi sao? Được, đám Lang kị binh này xem ra giữ mạng được. Chuẩn bị chiến đấu. Trọng kiếm chiến sĩ sẵn sàng lăn gỗ xuống. Ma pháp sư chuẩn bị Hỏa cầu thuật.
Hỏa cầu thuật là pháp lực yêu cầu thấp nhất, cũng là thiết thực nhất lợi hại nhất trong chiến đấu trên chiến trường, ma pháp hoa lệ vĩnh viễn không thể nào phát huy hiệu quả trong tình huống đối kháng trên chiến trường được. Nhất là trong thế 2 quân đoàn đối kháng.
Diệp Âm Trúc không hề nôn nóng, hắn đang chờ đợi, địch nhân khoảng cách từ từ thu ngắn lại, khoảng cách lên núi càng dài, thân gỗ lăn xuống hiệu quả phát huy càng to lớn. 5000 Thú nhân quân lính này, dưới địa hình núi non phức tạp, hoàn toàn không thể phát huy chiến đấu lực toàn bộ giống như trên bình nguyên được.
Diệp Âm Trúc lẳng lặng đứng đợi, một chút cũng không nôn nóng. Mãi cho tới khi từ các thân cây tùng trên sườn núi đã mơ hồ có thể thấy bóng dáng quân đội Thú nhân tiến lên, hắn mới giơ tay phải lên.
-Lăn toàn bộ gỗ. Ma pháp sư, phóng hỏa cầu thuật, công kích diện rộng.
Mấy trăm thân gỗ to lớn đồng thời lăn xuống, khí thế mạnh mẽ lôi đình như vạn quân xung phong, đồng thời, 50 quả hỏa cầu màu xanh biếc, lóng lánh từ bàn tay ma pháp sư đang bốc lửa bay thẳng lên trời, phát ra từng đạo hỏa quang màu xanh biếc sáng ngời, cực kì diễm lệ, đánh thẳng xuống sườn núi phía dưới.
Bây giờ là mùa hè, cho dù là tại cực bắc hoang nguyên, cây cối cũng sinh trưởng cực kì phong phú rậm rạp. Hơn nữa thế núi nơi này không giống như ở dãy núi Bố Luân Nạp, núi nón cũng không phải hoàn toàn là băng phong, cũng không có những dốc đứng mà cây cối không tài nào sinh trưởng được. Bởi vậy trên sườn núi có vô số cây cối mọc um tùm, tự nhiên là chướng ngại vật ngăn cản đường hành quân của Thú nhân. Dưới tình thế như vậy, thân gỗ lăn xuống, tất nhiên không thể giống như lần trước tại Bố Luân Nạp, chỉ bằng một lần lăn gây thường vong cực lớn cho Thú nhân quân đoàn. Thân gỗ lần này Diệp Âm Trúc cho phóng ra, tác dụng chủ yếu nhất không phải là lực xung kích cùng sát thương.
Mấy trăm thân gỗ này, trước tiên hoàn toàn nghiền nát những tên Thú nhân đi đầu. Cây cối to lớn, sau khi lăn qua hết những thực vật cản đường trên sườn núi, lực xung kích mặc dù tiêu tán hết nhưng lại nằm ngay đường tiến của quân đội Thú nhân. Nhất thời ngăn trở đại bộ phận của 5000 quân Thú nhân trên sườn núi, muốn tiếp tục đi tới, bọn chúng trước tiên phải dọn dẹp hết đống chướng ngại vật thân gỗ này mới có thể. Nhưng ngay lúc quân đoàn Thú nhân còn đang hoang mang hỗn loạn, 50 hỏa cầu xanh biếc đã từ trên trời giáng xuống.
Theo từng quả hỏa cầu phát nổ tung tóe, trong phút chốc sườn núi bị thân gỗ ngăn trở đã trở thành một vùng biển lửa, 50 ma pháp sư đồng thời phát động cùng một loại ma pháp công kích, lực phá hoại có lẽ không bằng cao giai ma pháp sư nhưng phạm vi công kích bao trùm thì tuyệt đối kinh khủng. Mỗi một quả hỏa cầu to màu xanh mỗi khi bùng nổ sẽ phóng ra vô số tia lửa nhỏ, sườn núi có nhiều thân gỗ cùng cây cối chính lại là nguyên liệu dẫn hỏa tốt nhất. Trong phút chốc, lửa đã cháy bao trùm gần như toàn bộ sườn núi. Đáng tiếc, mặc dù mùa hạ, khí hậu của cực bắc hoang nguyên mặc dù nóng bức nhưng cây cối lại xanh tươi chứ không khô héo như mùa động, nếu không, một khi lửa lan ra được, tất sẽ thiêu cháy cả vùng núi này.
-Quay trở về núi. Nguồn truyện:
Diệp Âm Trúc cũng không nhìn lửa cháy bừng bừng trên sườn núi, hắn biết mặc dù giờ đây ma pháp hỏa cầu phối hợp thân gỗ có thể gây thương tổn cho đối phương nhưng hiệu quả so với lúc đầu ở Bố Luân Nạp lại kém hơn rất nhiều. Thời tiết cùng với địa hình này, sử dụng hỏa công không có khả năng khắc địch chế thắng nhưng giảm bớt nhuệ khí, giảm bớt lực chiến đấu của đối phương cũng là không có vấn đề gì.
Dưới sự chỉ huy của Diệp Âm Trúc, chiến sĩ nhanh chóng cõng ma pháp sư trên lưng, rút lui về đỉnh núi.
Mã Cách Lý cực kì phẫn nộ, lúc này đang chỉ huy thủ hạ Sư nhân thân vệ phối hợp với Báo nhân, Viên nhân dập lửa. Thân gỗ oanh kích đại quy mô, kèm theo hỏa cầu xuất hiện, không chỉ làm chướng ngại vật ngăn cản đường tiến quân của Thú nhân, đồng thời tạo thương tổn thật lớn, đến gần ngàn Thú nhân thương vong. Thú nhân thân thể cường hãn, chính thức tử vong chỉ do bị hỏa cầu nổ và bị thân gỗ lăn xuống đè chết, nhưng số bị thương lại vô cùng nhiều.
-Đoàn trưởng đại nhân, chúng ta phải lập tức xung phong, không thể cho đối phương cơ hội bổ sung công sự phòng ngự được. Xem qua bộ dạng bọn chúng, nhân số quả nhiên không nhiều lắm. Nếu không cũng sẽ không rút lui nhanh như vậy.
Hồ nhân Khẳng Đặc hoàn toàn tỉnh táo, thấp giọng đề nghị với Mã Cách Lý.
Mã Cách Lý hừ lạnh một tiếng:
-Muốn nhanh cũng nhanh không được, Thú nhân trời sinh kị lửa, chỉ có cao quý Sư nhân chúng ta là không, muốn quét dọn sạch sẽ đống chướng ngại vật này, cần không ít thời gian. Đám người Mễ Lan này thật hèn hạ. Khẳng Đặc, ngươi xem bên đối phuơng có chừng bao nhiêu ma pháp sư?
Khẳng Đặc lắc đầu nói:
-Không cách gì phán đoán được, bất quá từ phạm vi công kích của ma pháp mà xét thì số lượng ma pháp sư bên phía đối phương hẳn là không ít nhưng thực lực cũng không quá ghê gớm, dù sao bọn chúng chỉ là sử dụng hỏa cầu thuật bình thường công kích.
Bọn Thú nhân chỉ vừa chứng kiến hỏa cầu oanh kích phát nổ là đã vội vàng rút lui, làm gì còn thời gian đứng lại xem xét phân biệt đây là hỏa cầu cấp bậc nào.
Rất nhanh chóng, Diệp Âm Trúc đã mang theo trọng kiếm chiến sĩ cùng ma pháp sư rút quân về đỉnh núi, hợp quân cùng Áo Lợi Duy Lạp.
Áo Lợi Duy Lạp tự nhiên cũng đã chứng kiến hỏa trận dưới núi:
-Âm Trúc, tình hình bây giờ thế nào?
Diệp Âm Trúc nói:
-Tạm thời bọn chúng không thể tấn công lên đây, số lượng thương vong khó phán đoán chính xác. Bất quá, Lang kị binh của quân đoàn Thú nhân biên giới này cũng không tham gia tấn công, chỉ có bộ binh bình thường. Trải qua một đợt rải thảm bằng thân cây cùng hỏa cầu như vậy, chiến đấu lực của bọn chúng nhất định là có tổn thất, chờ bọn chúng tân công lên núi, chúng ta sẽ tiếp tục tập kích. Đến lúc đó, chỉ cần ma pháp sư phát huy toàn bộ chiến đấu lực, bọn chúng có muốn rút lui e là cũng không có khả năng.
Có 50 Đại ma pháp sư hỗ trợ công kích, trận chiến giữa 500 người với 5000 Thú nhân, bọn họ ứng phó cũng không đến nỗi quá khó khăn.
Mã Cách Lý cùng với quân đoàn biên giới của hắn tấn công lên núi, tốc độ hành quân so với Diệp Âm Trúc dự đoán còn nhanh hơn một chút. Lửa vẫn còn cháy lớn nhưng có thân vệ của Mã Cách Lý ra sức dập lửa, cố gắng cũng có thể tạo một thông đạo cho đại quân Thú nhân tràn qua, lúc này đã lên tới giữa sườn núi, hành quân rất nhanh nhằm phương hướng đội quân của Diệp Âm Trúc.
Không thể không thừa nhận, Báo nhân cùng Viên nhân tốc độ di chuyển mau lẹ dị thường, mặc dù không ít tên bộ lông bị lửa táp cháy nham nhở nhưng khí thế xung phong vẫn cực kì mãnh liệt, không hề kém cạnh lúc đầu.
-Bày trận.
Áo Lợi Duy Lạp quát to một tiếng, 450 chiến sĩ xếp 250 trọng kiếm chiến sĩ dàn hàng đứng trước, 200 trường mâu chiến sĩ đứng ở phía sau, khôi giáp chỉnh tề đứng trên đỉnh núi. Lấy thế trên cao đón đánh địch nhân công kích.
Diệp Âm Trúc đứng phía sau đám chiến sĩ, hắn cũng không hề gia nhập trận doanh ngăn cản thế công của đối phương, 50 ma pháp sư mới là do hắn chỉ huy.
-Chuẩn bị sử dụng ma pháp các ngươi có khả năng sử dụng mạnh nhất mà không quá tổn hao ma pháp lực. Bây giờ bắt đầu chuẩn bị, nghe mệnh lệnh của ta thì phóng ra, công kích phạm vi rộng, bao trùm toàn bộ đối phương.
-Rõ.
Ma pháp sư nghiêm nghị hô lớn một tiếng, hỏa hệ nguyên tố đang lưu chuyển trong không khí trở nên cuồng bạo kịch liệt, DIệp Âm Trúc đứng trên một tảng đá lớn trên đỉnh núi, dõi mắt quan sát Thú nhân đang hành quân trên sườn núi. Từ xa hắn quan sát thấy tung tích của đội thân vệ bao gồm 100 Sư nhân. Toàn bộ đều là Sư nhân thân cao ngoài 3 thước. Thân vệ này bao quanh một gã Sư nhân khác thân thể tráng kiện vô song, mặc khôi giáp hùng tráng, bên cạnh tên Sư nhân to lớn còn có 1 tên Thú nhân vóc người nhỏ thó, cũng không biết là thuộc chủng tộc nào của Thú nhân. Tên Sư nhân to lớn lúc này đang vung một thanh trọng kiếm mà chỉ quân đội loài người mới có, chỉ huy quân lính theo nhau xung phong hành quân trên triền núi. Không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể biết, tên Sư nhân mặc loại chiến giáp vốn rất hiếm thấy tại Thú nhân tộc này chính là Quân đoàn trưởng của quân đoàn Thú nhân biên giới trước mặt.
Diệp Âm Trúc nhẹ nhàng ngồi xuống, trong lòng tính toán thận trọng, hắn lấy ra thần khí Phi Bộc Liên Châu Cầm trên tay. Lúc này Thú nhân xung phong lên đỉnh núi, khoảng cách cũng ngày càng gần. Nhưng hắn cũng không hề hạ lệnh cho công kích. Lúc này Thú nhân đang hành quân trên sườn núi, tốc độ đi tới rất nhanh, hơn nữa thế trận sắp xếp phân tán rất lớn. Nếu như lúc này phát động đại công kích bằng ma pháp, có thể chân chính gây thương tổn cho đối phương số lượng không nhiều lắm. Chỉ có sau khi lên núi, quân đội Thú nhân tập trung lại một chỗ giao chiến cùng đám chiến sĩ bên mình, trận hình tập trung dày đặc, lúc đó ma pháp công kích mới tạo ra hiệu quả tối ưu.
DIệp Âm Trúc mỉm cười, trong mắt toát ra một tia nhu hòa, mặc dù chiến đấu chưa hoàn toàn triển khai nhưng trong lòng hắn thì dường như đã nắm chắc phần thắng. Hắn đột nhiên phát hiện, loại cảm giác thao túng chiến trường này thật sự vô cùng thoải mái, sinh tử của địch nhân cùng thực lực và toan tính của đối phương, hoàn toàn nằm gọn trong sự khống chế của mình.
Đám lính Thú nhân xung phong nhanh nhất rốt cục cũng lên tới đỉnh núi, đó là Báo nhân tốc độ nhanh nhất, chí ít có hơn trăm thân hình cao lớn Báo nhân vọt tới trước mặt Mễ Lan chiến sĩ. Xét về độ cường kiện của thân thể thì Báo nhân còn xa mới sánh được với Viên nhân cùng Sư nhân, nhưng tốc độ của bọn chúng thì nhanh vô cùng, vũ khí công kích chính là cặp vuốt bén nhọn.
300 Tử Thần dưới sụ chỉ huy của Diệp Hồng Nhạn, động tác chỉnh tề đều tăm tắp, trường mâu chiến sĩ vung mâu, trọng kiếm chiến sĩ huơ kiếm. Áo Lợi Duy Lạp mệnh lệnh cho 150 chiến sĩ còn lại rất đơn giản, trọng kiếm chiến sĩ của 300 Tử Thần này làm thế nào, các ngươi cũng thực hiện động tác y hệt như thế. Kinh nghiệm trên chiến trường, đám chiến sĩ này mới chỉ là gà con, làm sao so sánh với 300 Tử Thần đã kinh qua thực chiến cùng huấn luyện khắc nghiệt. Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để học tập. Cho nên, cùng động tác huơ kiếm với trọng kiếm chiến sĩ của 300 Tử Thần, 150 Lục cấp đại địa chiến sĩ cũng đều vung cao trường kiếm trong tay mình lên. Mặc dù động tác chậm hơn chút ít nhưng nhìn qua cũng thấy hết sức chỉnh tề.
Mắt nhìn thấy hơn trăm tên Thú nhân xông đến, móng vuốt sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
-Giết.
Diệp Hồng Nhạn quát to một tiếng.
Trọng kiếm trong tay chiến sĩ, dài đến một thước rưỡi, bề ngang tám tấc nhất thời chém thẳng ra ngoài, mỗi một chiến sĩ của 300 Tử Thần khi chém kiếm ra đều không chưa lại thế phòng ngự, đồng thời với 1 kiếm chém ra, từ 2 phía bên cạnh thân họ là 2 thanh trường mâu phóng tới, tựa như độc xà bảo vệ, đồng thời cũng bù đắp khuyết điểm của công kích.
Công kích nghiêm mật, căn bản không cho đối phương một cơ hội cản phá hay tránh né, một đám mây máu trong nháy mắt phóng ra nồng đậm trước mặt 300 Tử Thần, so với bọn họ, tình huống bên phía 150 Lục cấp chiến sĩ kém hơn một chút, mặc dù đấu khí của bọn họ mạnh mẽ hơn nhưng do không có trường mâu yểm hộ, trọng kiếm chém xuống tốn sức nhiều hơn, cũng không thể nào có được khí thế như của 300 Tử Thần. Mặc dù có không ít Báo nhân bị chém ngã hoặc bị trọng thương, nhưng cũng có số ít bọn chúng bằng vào tốc độ cực nhanh, đột phá qua khe hở giữa 2 lần công kích, huy động tối đa tốc độ cùng khả năng tránh né, tiến vào sâu trong trận địa của Mễ Lan chiến sĩ.
Mã Cách Lý hạ lệnh cho Báo nhân, chỉ có lợi dụng tốc độ, lẩn vào phía sau lớp phòng ngự của Mễ Lan chiến sĩ, lập tức ra tay giết chết ma pháp sư.
Có thể dựa vào tốc độ, né tránh cùng may mắn thoát qua phòng tuyến của Mễ Lan chiến sĩ chỉ có hơn 10 tên Báo nhân, bọn chúng vừa tiến vào phía sau Mễ Lan chiến sĩ, lập tức thấy được 50 ma pháp sư đang chuẩn bị ma pháp. Thú nhân bản tính hiếu chiến, Báo nhân trong nháy mắt bộc phát chiến đấu lực mãnh liệt, nhanh chóng phóng thẳng đến chỗ ma pháp sư đang đứng. Với thân thể yếu ớt của ma pháp sư, một khi để Báo nhân tiếp cận, tất nhiên sẽ bị giết chết toàn bộ.
Áo Lợi Duy Lạp đã nhanh chóng quay trở lại cứu viện, hắn rất rõ ràng, với thực lực của 150 Lục cấp chiến sĩ do mình chỉ huy này, vốn không có khả năng để cho Báo nhân xông qua khe hở đột phá trận doanh, cho dù là đám Báo nhân này tốc độ nhanh hơn cũng không có khả năng. Nhưng chỉ là do kinh nghiệm lâm địch còn thiếu cùng vấn đề tâm lý khiến cho bọn họ không thể chính thức phát huy thực lực vốn có. Ma pháp sư vốn cực kì trân quý, lúc này đừng nói đến chiến sĩ Lục cấp xung quanh hắn, ngay cả Áo Lợi Duy Lạp lam cấp cường giả cũng không phản ứng kịp, cho dù là cấp tốc quay lại cứu viện cũng không có khả năng.
Ngay lúc này, từng đạo ánh sáng vàng nhạt, phảng phát giống như đến từ địa ngục, trong tiếng rung trầm trầm của âm thanh, xẹt qua nhanh chóng, quét qua người hơn mười tên Báo nhân nọ.
Đám Báo nhân đang vọt tới trước, thân thể tựa hồ đông cứng lại trong một nháy mắt. Đòn công kích của bọn chúng cũng vĩnh viễn không còn khả năng uy hiếp tới ma pháp sư nữa. Máu tươi văng ra tung tóe, rơi cả vào người ma pháp sư đang đứng gần đó. Đó là máu tươi mang theo sát khí nồng đậm. Lúc này ma pháp sư sắc mặt đã trắng bệch không còn chút máu, vừa rồi, trong số bọn họ, có không ít người đã chuẩn bị thuấn phát ma pháp nghênh chiến với Báo nhân công kích.
-Phục tùng mệnh lệnh chỉ huy, là điều kiện đầu tiên của quân nhân, các người đang làm gì vậy?
Thanh âm Diệp Âm Trúc trầm trầm lãnh đạm mà tràn ngập sát khí vang lên trong tai mỗi một ma pháp sư. Thanh âm đó tràn đấy lực chấn nhiếp, mang theo phụ trợ của tinh thần ma pháp, nhất thời kéo ma pháp sư đang trong trạng thái hoảng loạn tỉnh táo trở lại.
Diệp Âm Trúc ánh mắt chạm vào ánh mắt Áo Lợi Duy Lạp trên không trung:
-Phía sau có ta. Phía trước cứ toàn lực ngăn địch.
Áo Lợi Duy Lạp cũng không cần nói thêm điều gì, Diệp Âm Trúc chỉ trong nhấy mắt giết hơn 10 Báo nhân, thực lực hiển lộ làm trong lòng hắn nổi lên sóng gió ngất trời. Từ trước tới giờ, hắn vẫn nghĩ rằng Diệp Âm Trúc mặc dù ma pháp âm nhạc lợi hại nhưng thủ đoạn công kích vẫn thua kém mình, nhưng nhìn tình thế lúc nãy, Diệp Âm Trúc không những Cầm ma pháp đáng sợ kinh người mà phương pháp công kích cự ly dài, lấy mạng địch nhân trong nháy mắt như vậy, mình cũng không cách nào so sánh với hắn được.
Kì thật ngay cả bản thân Diệp Âm Trúc đối với biểu hiện vừa rồi của mình cũng có chút kinh ngạc, vừa rồi hắn khống chế âm nhận vô cùng chính xác, tuyệt không có một tia nào sai lệch. Vốn sẵn sáng chuẩn bị phát ra đợt âm nhận thứ hai căn bản không cần thiết nữa, đây chính là hiệu quả của tinh thân lực khống chế. Lúc nãy thi triển Thần Âm Quang Hoàn làm cho hắn tiêu hao tinh thần lực không ít nhưng bù lại cũng có rất nhiều điểm lợi ích.
Đợt công kích đầu tiên của Báo nhân thất bại, phía sau Thú nhân kéo đến ngày càng đông, không chỉ có Báo nhân tốc độ nhanh chóng mà còn có Viên nhân sức mạnh cường hãn.
Viên nhân cũng không dễ đối phó như Báo nhân, cho dù đối mặt trọng kiếm chiến sĩ, bọn chúng cũng có thể ỷ vào thân thể cường tráng chống đỡ, chỉ cần không bị chém trúng chỗ yếu hại, nhất thời không thể giết được bọn chúng.
450 Mễ Lan chiến sĩ ngày càng chịu áp lực lớn, đấu khí không thể tiếp tục bảo tồn, hoàng sắc cùng lục sắc đấu khí, 2 màu sắc đấu khí này lần lượt xuất hiện trên áo giáp cùng vũ khí của bọn họ. Nương theo đấu khí phóng thích, bọn họ mạnh mẽ ngăn trở thế xung kích của Thú nhân quân đoàn biên giới, cương quyết không lui nửa bước. Có một vài tên may mắn lọt qua được hàng rào phòng ngự này, lập tức sẽ bị âm nhận của Diệp Âm Trúc hủy diệt.
5000 Thú nhân binh sĩ, ngoại trừ những kẻ thương vong dưới thân gỗ cùng hỏa cầu công kích, còn thừa đã vậy chặt đỉnh núi, toàn bộ vây chặt tứ phía đoàn quân 500 người của Diệp Âm Trúc, không ngừng phát động tấn công. Mã Cách Lý cùng Khẳng Đặc đứng ở phía sau, do 100 Sư nhân bảo vệ xung quanh, tỉnh táo quan sát chiến trường. Sắc mặt Mã Cách Lý đã trở nên càng ngày càng khó coi.
5000 đấu với 500, trận chiến này đáng ra là không phải lo lắng, nhưng lúc này Mã Cách Lý lại phát hiện ra, tinh nhuệ chiến binh thủ hạ của mình, cơ bản là không thể mang lại bất kì thương tổn nào cho đối phương được.
Danh sách chương