Từ lúc Liên Dịch dẫn cậu đi tới giờ, anh chưa nói được nửa câu.

Mặc dù trước đây anh cũng kiệm lời, nhưng sẽ không một mực im lặng giống như vậy, chẳng đáp lại một chút nào.

Trong lòng Nam Đăng thấp thỏm, cẩn thận quan sát Liên Dịch.

Anh hơi khác với thường ngày, vẻ mặt lạnh lùng hơn một chút, đồng tử mắt phải hoàn toàn lành lặn đen nhánh, chẳng có mảy may cảm xúc xáo động.

Nhưng quả thực anh vẫn nhớ rõ Nam Đăng, mang cậu từ nội viện đến chỗ này, cũng chưa từng có bất kỳ ý đồ nào làm hại cậu.

Đầu ngón tay mềm mại ấm áp dán tới, Liên Dịch trở tay nắm lấy Nam Đăng, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay cậu.

Trên người anh rất lạnh, ngấm một luồng khí lạnh, Nam Đăng không từ chối, tiếp tục hỏi: "Đây là đâu vậy anh?"

Liên Dịch nâng tay chạm vào môi Nam Đăng, giống như đang cảm nhận hơi nóng phun ra giữa những câu nói của cậu.

Anh vẫn không nói chuyện, Nam Đăng ngày càng lo lắng, cúi đầu tìm thông tấn khí và di động trên người ra, lại phát hiện chỗ này chẳng có một chút tín hiệu.

Trước khi cậu bị mang đi, Liên Dịch đã đột nhập vào nội viện gây kích hoạt báo động, hình như cuối cùng còn trông thấy Ông Bình Nhiên dẫn người chạy tới.

Đầu thỏ cũng không ở bên cạnh, bây giờ nhất định bọn họ rất sốt ruột.

Nam Đăng suy nghĩ, cậu phải báo bình an trước, rồi dẫn Liên Dịch về.

Chỉ cần Liên Dịch không chủ động hại người, sau này hạn chế phạm vi hành động của anh, Nam Đăng cảm thấy sẽ không thành vấn đề.

Thậm chí...... cậu còn có thể tìm kiếm đồ ăn thích hợp vì Liên Dịch.

Trước đây khi Nam Đăng vẫn là trạng thái hồn thể, Liên Dịch cũng dùng sinh hồn của mình để đút cho cậu.

Chẳng qua trước khi nắm rõ tình hình của Liên Dịch, chuyện cho ăn sinh hồn này vẫn có nguy hiểm rất lớn, hơn nữa còn phải tuyệt đối không để Ông Bình Nhiên biết.

Nam Đăng nhìn quanh bốn phía, muốn nhìn xem lối ra của hang động này ở đâu.

Cậu vừa động đậy, Liên Dịch đã nắm chặt lấy cậu ngay lập tức, sát khí toàn thân như ngọn lửa theo đó mà sôi trào.

Tay Nam Đăng bị bóp có hơi đau, cậu vội vàng nói: "Em sẽ không đi đâu cả."

Cậu chủ động tới gần Liên Dịch, muốn thử dùng cách này để trấn an anh.

Sức lực của Liên Dịch quả nhiên dịu đi phần nào, sát khí trên người yên ả trở lại.

Nam Đăng chậm rãi rút tay ra, đồng thời nắm lấy bàn tay anh: "Em muốn đi xung quanh nhìn xem, anh dẫn em đi có được không?"

Thấy Liên Dịch không có ý định kháng cự, Nam Đăng dẫn dắt anh đứng dậy khỏi ghế đá.

Vòng bát quái vẫn còn nằm trên mặt đất, Nam Đăng nhặt lên, lau chùi bụi, bỏ vào trong lồng ngực giống như bảo bối.

Nói là bảo Liên Dịch dẫn cậu đi xem, nhưng thực tế là Nam Đăng dẫn Liên Dịch, dạo một vòng quanh hang động.

Bên trong hang động trống trải chẳng có gì cả, ngoài rìa có mấy hòn đá vụn.

Bên trong mấy động đá nhỏ hai bên tối đen như mực, liếc mắt trông vào không thấy điểm cuối.

Nam Đăng còn ngửi được một vài mùi sát khí của oán hồn khác, nhưng hình như oán hồn đã nhanh chóng rời xa khỏi nơi này.

Điều kiện môi trường tối tăm như vậy, quả thực sẽ bị oán hồn coi thành chỗ ẩn náu.

Thông tấn khí vẫn không có tín hiệu, Nam Đăng nhìn ngó hai bên, chọn một động đá, định đi xem điểm cuối nối liền với chỗ nào.

Thế nhưng Liên Dịch đứng chặn trước cửa động không hề nhúc nhích, lại nắm chặt tay Nam Đăng giống như trước đây, không cho cậu đi vào.

"Chúng mình vào bên trong nhìn một cái thôi", Nam Đăng thử câu thông với anh, "Nhìn xong lại ra, nhanh lắm."

Cho dù không dẫn Liên Dịch về, cậu cũng phải tìm chỗ có tín hiệu để liên lạc với Ông Bình Nhiên và Lâm Cửu.

Liên Dịch lạnh mặt nhắm mắt làm ngơ, hồn thể như một pho tượng bằng sắt, không sao kéo nổi.

Nam Đăng hết cách với anh, đành phải thử giãy khỏi sự trói buộc của anh.

Thấy cậu vùng vẫy, vẻ mặt Liên Dịch càng lạnh thêm, đột nhiên nghiêng người ép cậu lên vách tường đá.

Sát khí phả vào mặt, cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được hồn thể lạnh như băng, Nam Đăng bị giam cầm trong không gian chật hẹp, suýt chút nữa thở không ra hơi.

Cậu dùng sức đẩy Liên Dịch ra, nhưng vẫn chẳng sứt mẻ tí nào.

Nam Đăng thậm chí còn dùng cả thần lực, ban đầu cậu sợ không cẩn thận sẽ làm Liên Dịch bị thương, nên khá e dè, sau đó lại phát hiện xuất hết sức lực toàn thân, cũng không thể khiến anh lùi về sau nửa phân.

Lúc này cậu mới ý thức được, Liên Dịch từ thiên sư biến thành quỷ, thực lực vẫn vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn có thể dễ dàng vây khốn cậu của hiện giờ.

Chẳng trách Tạ Vận cố lắm cũng không chống đỡ được bao lâu......

Nam Đăng hậu tri hậu giác sinh ra một chút sợ hãi, nếu như Liên Dịch muốn tổn thương cậu, hoặc là muốn ăn sạch sinh hồn của cậu, quả thực dễ như trở bàn tay.

Nhịp tim cậu đập rất nhanh, hô hấp cũng chút dồn dập, bàn tay đặt bên hông cậu của Liên Dịch từ từ cọ xát, sát khí quanh thân phần nào thu liễm.

Nam Đăng nhìn anh, vươn tay xoa xoa sườn mặt và cằm anh.

Sự sợ hãi vừa rồi lại nhanh chóng biến mất, Nam Đăng ôm cổ Liên Dịch vùi vào lòng anh, giọng nghèn nghẹt: "Được rồi, em không đi nữa."

Liên Dịch của bây giờ dường như đã mất đi một phần thần trí, chỉ còn sót lại một vài ấn tượng mơ hồ.

Anh vẫn còn nhớ Nam Đăng, nhất định muốn cậu phải ở cạnh mình mọi lúc mọi nơi, hang động giống như là "tổ" của anh, anh không muốn để Nam Đăng rời đi.

Nếu thực sự không được, cậu chỉ có thể chờ đợi trước, nói không chừng ở bên cạnh Liên Dịch thêm chốc lát, anh sẽ không ngăn cản cậu nữa.

Hoặc là hy vọng đầu thỏ và Ông Bình Nhiên, có thể nghĩ ra biện pháp tìm được dấu vết của bọn cậu.

Liên Dịch ôm lấy Nam Đăng, ngửi mùi hương trên tóc cậu, lại ôm cậu về ghế đá.

Nam Đăng ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, tự nói chuyện với anh: "Hôm đó em muốn đi tìm anh, nhưng lại không biết phải đi đâu mới tìm được anh."

Quần áo trên người Liên Dịch dường như vẫn là thật, Nam Đăng nhắm mắt cò cọ, bỏ qua nhiệt độ cơ thể cực thấp của anh: "Em rất lo anh......"

Còn có vòng bát quái, hiện tại cơ bản đã là pháp khí của cậu, chỉ là vẫn chưa đủ thành thạo.

"Liệu anh còn khôi phục dáng vẻ của trước đây không?" Nam Đăng nói, rồi lại nhịn không được có chút đau lòng, "Anh không nói chuyện với em nữa."

Nhưng Liên Dịch không giống với các oán hồn khác, chí ít là không giống với Tạ Vận, cũng không như lời Lâm Cửu nói, tính tình sẽ có thay đổi rất lớn.

Kết quả thế này, hình như đã là tốt nhất rồi.

Nếu như anh vĩnh viễn ở bên cạnh cậu như vậy, chung quy vẫn tốt hơn là không thể gặp lại.

Nam Đăng nói vài lời, rồi ngẩng đầu lên, đầu ngón tay khẽ vuốt ve xương mày bên mắt trái Liên Dịch: "Mắt của anh......"

Mắt trái nguyên bản của Liên Dịch là đồ đặc chế, quần áo trên người vẫn còn giữ nguyên dưới trạng thái hồn thể, nhưng con mắt thì lại không.

Làn da quanh hốc mắt tràn ra một vài mạch máu nhỏ đen sẫm, Nam Đăng còn nhớ ngày đó, cơ thể của Liên Dịch vừa chạm vào đã vỡ nát, một chút tàn dư cũng chẳng thể lưu lại.

Tâm trạng của cậu càng thêm phức tạp, vừa đau lòng vừa vui mừng.

Nam Đăng lại tựa vào lồng ngực Liên Dịch, nhắm mắt lại lần nữa.

Chẳng biết đã qua bao lâu, mấy tiếng vang yếu ớt từ hai bên động đá nhỏ truyền tới.

Động tĩnh bị Nam Đăng nhạy cảm bắt được, bèn nhìn qua hướng khởi nguồn.

Trời hình như đã tối, bây giờ chính là thời gian oán hồn ra ngoài đi săn, bọn chúng không nên tới chỗ kiểu này mới đúng.

Rất nhanh, quả nhiên hai bên có không ít oán hồn chui ra, ước chừng hơn chục con, men theo thềm đá bò lên, tụ tập ở chỗ đất trống phía dưới.

Tất cả bọn chúng đều ngó qua ghế đá bên này, động tác và vẻ mặt mang theo sự thận trọng và đề phòng.

"Quỷ Vương......"

"...... Tên bên cạnh......"

"Tích trữ lương thực hả?"

Mấy oán hồn này đều là cấp hai cấp ba, nhìn khá hòa thuận, không hề đánh nhau gây lộn, mà đang tán gẫu với nhau.

Cách một khoảng khá xa, Nam Đăng không nghe rõ bọn chúng nói gì, chỉ loáng thoáng bắt được hai chữ "Quỷ Vương" này.

Giữa mày cậu hơi nhăn, vòng bát quái lặng lẽ nhô ra một đoạn, chuẩn bị thanh lý hết mấy oán hồn này.

Phản ứng và nhất cử nhất động của Nam Đăng đều nằm dưới cái nhìn của Liên Dịch, anh còn nhanh hơn cả Nam Đăng, nháy mắt giơ tay, oán hồn phía dưới đột nhiên vỡ thành một đám sương mù, chậm rãi bay lơ lửng trong không khí.

Sát khí xa lạ cũng không ngửi được nữa, bọn chúng giống như bị luyện hóa trực tiếp, tan biến sạch sẽ.

Nam Đăng hơi mở to hai mắt, xoay qua nhìn Liên Dịch: "Là anh làm à?"

Liên Dịch xoa dọc sống lưng Nam Đăng, hình như đang bảo cậu đừng sợ.

Nam Đăng ngẫm nghĩ, cất vòng bát quái đi, cẩn thận dựa sát vào Liên Dịch: "Anh có đói không?"

Liên Dịch chẳng có phản ứng gì với câu nói này, vẫn im lặng như cũ.

Thoạt nhìn anh cũng không giống với oán hồn bình thường, hồn thể cũng không phải nửa trong suốt, có thể để Nam Đăng chạm vào trực tiếp, chỉ khác mỗi nhiệt độ so với trước đây.

Chẳng lẽ vì anh là Quỷ Vương, cho nên mới không giống? Hôm đó Tạ Vận chết, hồn thể của của ông ta trương phình, y như một đám mây đen lớn, dưới cơn mưa đêm, Nam Đăng không thể nhìn rõ.

"Chắc là sẽ không dễ đói như vậy đâu nhỉ?" Nam Đăng nhỏ giọng tự độc thoại, lại nói với Liên Dịch: "Nhưng nếu anh đói, thì không thể cắn người lung tung đâu...... cũng không được tùy tiện cắn em."

Những lời này, chẳng biết Liên Dịch có nghe hiểu hay không, nhưng anh nhìn rất là chăm chú.

Nam Đăng bưng mặt anh lên, dùng nhiệt độ ở lòng bàn tay sưởi ấm anh một chút, rồi sáp lại hôn anh một cái giống như phần thưởng.

Nụ hôn này vừa chạm liền rời, ánh mắt Liên Dịch khẽ lay động.

Nam Đăng vừa mới lùi ra một chút, môi đã bị chặn lại lần nữa: "Ưm......"

Tựa như bị cậu khơi dậy phần nào ký ức, Liên Dịch xiết chặt cằm Nam Đăng và hôn cậu, trong động tác là sự mãnh liệt chưa từng có trước đây.

Nam Đăng miễn cưỡng đáp trả, hô hấp dần dần không thông.

Vạt áo cũng bị vén cao lên, lòng bàn tay lạnh lẽo phủ tới.

Nụ hôn từ từ hạ xuống, đôi môi mỏng lây nhiễm độ ấm lướt qua cần cổ, rồi đến xương quai xanh.

Ý tứ trong động tác của Liên Dịch vô cùng rõ ràng, Nam Đăng ngồi trên đùi anh, còn cảm nhận được rõ sự biến hóa từ cơ thể anh.

Nam Đăng bất an mà nhúc nhích, khước từ: "Anh khoan đã......"

Cậu biết điều này đại biểu cho cái gì, nhưng trước đây Liên Dịch vẫn luôn kiềm chế trước mặt cậu, nhiều nhất cũng chỉ hôn mạnh một chút mà thôi, sẽ không lộ liễu như vậy.

Liên Dịch hôn lên xương quai xanh của cậu, kéo đứt cúc áo của cậu từ bên trong.

Cúc áo rơi trên mặt đất, Nam Đăng rụt vào trong lòng Liên Dịch, hai má phiếm hồng.

Nhưng mà ở đây quá trống trải, bất kỳ âm thanh nào cũng sẽ bị khuếch đại, bất cứ lúc nào cũng sẽ có oán hồn tới đây.

Nam Đăng rất khẩn trương, nom nhút nhát rụt rè, cũng không chịu hôn Liên Dịch nữa, quay đầu né tránh.

Hình như Liên Dịch cho rằng cậu sợ mắt trái khiếm khuyết của mình, hồn thể lập lòe một cái, hốc mắt trống rỗng ban đầu khôi phục như thường.

Nam Đăng sửng sốt: "Anh...... Anh biến trở về rồi?"

Trên mặt cậu hiện ra vẻ kinh ngạc và mừng rỡ, giống như bởi vì vậy mà không còn sợ hãi nữa.

Liên Dịch lại hôn cậu lần nữa, động tác thẳng thắn hơn cả ban nãy.

Nam Đăng cố gắng kéo quần áo lại, cầu xin: "Chúng ta rời khỏi chỗ này trước nhé......"

Đợi dẫn Liên Dịch quay về nội viện, xác nhận hết thảy tình trạng của anh rồi nói tiếp.

Liên Dịch vừa hôn bả vai Nam Đăng, vừa kéo một tay cậu xuống dưới.

Mặt mày Nam Đăng lập tức đỏ gay, dời tầm mắt không dám nhìn anh.

(@Wat.tpad Augusttt138)

-

Bên kia, Ông Bình Nhiên dẫn theo hàng loạt nhân thủ, cùng đầu thỏ một đường hướng về phía nam.

Bọn họ đã đi ròng rã cả ngày trời, giữa chừng chỉ nghỉ ngơi ngắn ngủi có mười phút.

Tinh thần đầu thỏ hãy còn phấn chấn, nó kề sát mặt đất đánh hơi, rồi lại nhìn ngó xung quanh.

Nó nhắm chuẩn về một hướng, hai mắt phát sáng.

Chính là nơi đó!

Con ngươi đầu thỏ chuyển đổi qua lại giữa đỏ và đen, một bên nghiến răng.

Đợi nó tìm được Nam Đăng rồi, nhất định sẽ hung hăng đánh con quỷ kia một trận!

Đầu thỏ nhảy vọt lên, phóng tới tòa nhà thấp ba tầng phía trước, chuẩn bị dịch chuyển đến giáp mặt trực tiếp.

Nó có thể dịch chuyển qua đó, nhưng thiên sư bên dưới thì không, Ông Bình Nhiên vội vàng dẫn mọi người đi đường vòng: "Mau mau mau!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện