Lăng Ngạo ngồi bên bờ hồ một ngày, Hiên Viên Cẩm cũng không tới tìm y, không sao hết, y cũng không phải nữ nhân, mà cần người tới dỗ, chỉ là bụng đói, vấn đề này phải tự mình giải quyết. Mò mò trên người, mới phát hiện, bản thân trừ bộ dao phẫu thuật tùy thân ra, thì không còn gì cả.

Hiên Viên Cẩm chưa từng cho y chút ngân lượng nào, còn lấy hết những ngọc bội giá trị liên thành mà tam vương gia đã tặng cho y, khiến y hiện tại túng quẩn nghèo đói, trừ gương mặt này, thật sự cái gì cũng không có.

Sờ sờ cái bụng dẹp lép, Lăng Ngạo tức phì phò đứng lên, trực tiếp đi tới phòng của Tô Dục. “Cá hôm qua bắt được còn không, ta muốn uống canh.” Sắc mặt Lăng Ngạo không tốt, Tô Dục không hỏi gì, đứng lên ra ngoài. Không bao lâu liền bưng một nồi canh nhỏ, và hai cái màn thầu tiến vào.

Lăng Ngạo cả ngày không ăn, thực đói muốn chết, túm lấy một cái màn thầu nhét vào miệng, quản văn nhã hay không. Sau khi ăn xong, Lăng Ngạo đứng dậy đi tới trước giường đơn, đặt mông ngồi xuống.

“Hôm nay ta ngủ ở chỗ ngươi, ta không chiếm chỗ bao nhiêu.” Nói rồi cởi giày, tựa vào giường trong nhắm mắt lại.

Tô Dục thu dọn bàn ra ngoài, lát sau lại bưng nước vào. “Ngươi tẩy một chút đi.”

Lăng Ngạo lười động, không lên tiếng. Tô Dục nhúng khăn rồi lau mặt cho y, còn lau tay và chân, lúc này mới bưng bồn ra.

Lăng Ngạo thầm nghĩ, hài tử này tuy không nói nhiều, nhưng ánh mắt rất tốt.

Khi Tô Dục trở lại, Lăng Ngạo đã ngủ say. Nhìn người đang nằm ngủ trên chiếc giường giản đơn của mình, ngủ không chút phòng bị, Tô Dục cảm thấy trên người nóng lên một cách kỳ lạ. “Ngươi này, thật là.”

Hắn nằm sát cạnh Lăng Ngạo, có thể ngửi được hương tẩm nhàn nhạt tản ra trên người y, lại xích gần một chút, nhìn thấy phần gáy trắng tuyết của y, sao lại có người có phần cổ ưu mỹ thế này, thật đẹp. Nhưng mà, vén hết tóc lên đỉnh đầu, nếu như vậy mà trở mình, thật dọa người a. Tô Dục suy nghĩ lung tung.

Lăng Ngạo ngủ mơ mơ hồ hồ, liền cảm thấy thắt lưng có đặt một cánh tay, cũng không nghĩ quá nhiều, rất tự nhiên co vào trong lòng người bên cạnh, tìm một vị trí mình cho rằng thoải mái để ngủ tiếp, nhưng người bên cạnh ngủ không nổi nữa. Hắn phải gắng to gan đặt tay lên người y, không ngờ y không phản đối, còn co vào lòng mình, động tác này, giống hệt tiểu miêu.

Mở trừng mắt tới sáng, sự thân cận khó có được, hắn không muốn lỡ mất trong lúc ngủ. Tay thông qua y phục có thể cảm giác được thắt lưng của y rất nhỏ, rất dẻo dai, lớn gan dịch xuống dịch xuống, mò đến cánh mông chắc mềm tròn rịa. Rõ ràng là một thân thể giống nhau, tại sao lại cảm thấy thân thể của y gợi cảm như vậy, y đi đến đâu thì mục quang của hắn cũng theo tới đó, y không phải mặt trời, mà là vầng trăng điềm tĩnh, thanh lãnh, cô ngạo, tản phát ra ánh sáng cảm nhân, khiến người ta không thể dời mắt.

Lăng Ngạo ngủ rất ngon, trong mơ mơ hồ hồ cảm giác có người đang rờ mông mình, nghĩ cũng không nghỉ liền đớp một phát lên thân thể đó, cắn chặt, tiếp theo hàm hồ nói: “Để lão tử ngủ.”

Kỳ thật y chưa tỉnh, tất cả đều là phản ứng tự nhiên của cơ thể, tay Tô Dục không động nữa, phần thịt trước ngực hơi đau, chính là một chút đau đó, lại giống như điểm lên ngọn hỏa diệm muốn bùng cháy trong thân thể hắn, bùng một cái, lan cả toàn thân.

Rất nóng, máu toàn thân đều sôi sục, cả người đều sắp bốc cháy. Hạ phúc đang bị hỏa này thiêu phát đau, nuốt nuốt nước miếng, Tô Dục căng cứng người không biết nên làm sao mới tốt. Lặng lẽ thò một tay vào quần, duy trì một tay sờ trên mông y, một tay giải quyết dục vọng muốn trào ra của mình.

Lăng Ngạo ngủ rất say, cho đến khi Tô Dục phủ một chiếc khăn mát lạnh lên đầu y, mới tỉnh lại: “Làm gì?” Thập phần bất mãn, lại phát hiện thanh âm khàn khàn, cổ họng đau rát.

“Ngươi phát sốt.” Là tiếng nói của Tô Dục, Lăng Ngạo không mở mắt, nỗ lực hồi tưởng lại chuyện phát sinh trước đó, y và sư bá của Hiên Viên Cẩm xảy ra chuyện không vui, sau đó chạy tới bờ hồ ngồi cả ngày, rồi mới tới chỗ của Tô Dục. Sao lại phát sốt rồi? “Uống dược.” Tô Dục dìu y lên, Lăng Ngạo tâm không cam tình không nguyện mở mắt ra, nhìn dược thang trong chén còn tỏa ra vị thảo dược nồng đậm. Sống chết ngậm chặt miệng, nói cái gì cũng không mở. Đem thứ này cho y uống, sẽ giày vò chết y, không bằng cứ để sốt.

“Uống!” Tô Dục tiết ra một chữ từ kẽ răng, dùng sức siết cằm y, nếu không phải Lăng Ngạo toàn thân vô lực, nhất định sẽ tẩn chết hắn. Tên này đang đổ dược đắng nghét vào miệng y, phản rồi mà!

Ngao ngao, mẹ nó thật là đắng, tên này bỏ cái gì trong đó?

Uống không nổi nữa, tên khốn một chút cũng không dịu dàng, sao lại thô lỗ đến mức này, dám rót dược cho lão tử, lão tử không lột da ngươi không được mà!

“Không cho phép phun!” Tô Dục cũng không biết nhét thứ gì đó vào miệng y, thanh thanh mát mát, nhất thời y cảm thấy không còn cảm giác buồn nôn, dịch dược trong dạ dày cũng ngừng cuộn trào, y cũng hết hơi, mềm nhũn tựa lên người người ta, nhắm mắt, thứ trong miệng khiến toàn thân y thoải mái, mới vừa định ngủ, tên đó lại tách miệng y, lấy vật đó ra.

Lăng Ngạo bừng mở mắt, trừng hắn chăm chăm. Thật nhỏ mọn, cho lão tử ngậm thêm chút, ngươi sẽ chết sao!

“Tẩm ngọc không thể đặt trong miệng quá lâu.” Đó là một khối mặt dây chuyền nhuận như dương chi, bình thường đeo trên cổ tiểu tử đó, hai mặt khắc chữ, cũng có đồ án, chính là một hình bầu dục bình thường, còn cho rằng không đáng giá, không ngờ lại là bảo bối, nhìn không ra nha, tiểu tử này lại có tiền như thế.

“Lần sau ngươi còn uống dược, ta sẽ cho ngươi ngậm.” Nói xong lại đeo lên cổ mình.

Lăng Ngạo nhìn tên keo kiệt nhỏ mọn này một lát, thì cảm thấy mí mắt trĩu nặng, thế giới tối đi, người đã ngủ.

Hiên Viên Cẩm biết Lăng Ngạo ở chỗ của Tô Dục, cũng biết chuyện y phát sốt không mấy đáng lo, tuy đau lòng, nhưng không thể đi thăm. Sư bá ở đây nói không thông, hắn cũng không thể vô lễ với sư bá, tạm thời trước ủy khuất Tử Trúc một chút, sau này sẽ thỉnh tội. Trong đầu rất loạn, Hiên Viên Cẩm cả đêm nằm trên giường, lật tới lật lui ngủ không được, muốn đi thăm Tử Trúc, lại sợ làm y tỉnh giấc.

Lăng Ngạo ở lại chỗ Tô Dục ba ngày, bệnh mất hai ngày, ngày thứ ba mới cảm thấy không khó chịu như cũ nữa. Thân thể này vẫn suy yếu như thế, không chịu nổi chút giày vò. Người lại ốm thêm một vòng lớn, Lăng Ngạo sờ thân thể vốn đã không có mấy lạng thịt, bây giờ chỉ còn da bọc xương, thật lả lướt a.

“Hiên Viên Cẩm không qua đây?” Sau khi Lăng Ngạo ăn chút cháo, hỏi Tô Dục.

Tô Dục lắc đầu, mục quang Lăng Ngạo ảm đạm đi. Ba ngày, hắn cũng không hề tới, đây chính là tình cảm hắn dành cho mình a. Rất lâu, y nhẹ than nói: “Không để người phát giác, ngươi dẫn theo ta có thể rời khỏi nơi này không?”

Tô Dục suy nghĩ một lát, gật đầu. Lăng Ngạo cũng gật đầu, mục quang nhìn đi rất xa, giống như đối với tất cả đều xem nhẹ. Y cũng cảm thấy không ý nghĩa, trước đây cho rằng tình cảm của y và Hiên Viên Cẩm rất sâu, nhưng vừa đụng phải thân nhân của Hiên Viên Cẩm, chút tình ái đó giữa bọn họ đã trở nên nhỏ bé không đáng kể. Thì ra ở đâu cũng như nhau, thành trì tình yêu giữa đồng tính dựng lên đều không chịu nổi một kích, vừa chạm đã vỡ.

“Ta có thể tin tưởng ngươi không?” Lăng Ngạo không nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt hỏi.

“Tùy ngươi.” Tô Dục có chút đau lòng, khi nhìn thấy nhãn thần mê mang của y, hắn cảm thấy y rất cô độc, hệt như mình, nhưng mà, hắn thì kiên cường, mà y lại yếu đuối, người y muốn trân trọng lúc này bỏ mặc y một bên, mặc y tự sinh tự diệt. Chắc y rất khó chịu đi.

“Thu thập một chút, ngày mai chúng ta rời khỏi đây.” Lăng Ngạo đứng lên, thân thể đơn bạc lắc lư ra ngoài. Y còn một chút đồ ở chỗ của Hiên Viên Cẩm, y phải đi lấy.

Hiên Viên Cẩm, ngươi không thể tránh ta nhược phu, ngươi cũng không tốt hơn ta bao nhiêu. Ngươi không muốn tổn thương người nhà của ngươi, nhưng ta cũng không muốn khiến bản thân bị thương. Ta không nguyện ý bị kẹp chính giữa, nhìn ngươi trái phải khó xử.

Chuyện này y đã thấy nhiều rồi, cũng đã nghĩ thông, dù sao kiếp trước chuyện thế này đã từng xảy ra, y cũng không phải thiếu niên nhiệt huyết mới chớm yêu, có vài chuyện, nên nhẫn tâm buông xuống. Thời đại này, có ai vì rời xa ai mà sống không nổi đâu.

Dáng vẻ anh tuấn của Hiên Viên Cẩm khi xuất hiện trên thao trường, y đứng từ xa nhìn hắn, mẹ nó thật sự là anh tuấn, trách không được y lại cam nguyện bị áp, gương mặt anh khí bức người đó sao có thể kháng cự được a.

Nhìn một hồi, y đi về doanh trướng mà hai người ngụ trước đó, đồ của y không nhiều, cũng không muốn khiến người khác chú ý, chỉ thay một bộ y phục sạch sẽ, mang ba bộ dao phẫu thuận. Từ sau khi mổ cho Hiên Viên Cẩm, tên đó cũng không còn ăn dấm chua nữa, đã trả lại hai bộ dao kia cho y.

Nhớ hình như ở chỗ nào, có cất ngân phiếu, lần trước Hiên Viên Cẩm kẹp trong quyển sách nào a. Phí hết nửa ngày mới tìm được, bên trong là ngân phiếu cá nhân của Hiên Viên Cẩm, y cầm một tờ một ngàn lượng, một tờ năm trăm lượng và một tờ một trăm lượng, tổng cộng là một ngàn sáu trăm lượng, số ngân lượng này đủ cho y dùng bên ngoài.

Ngân phiếu còn lại y cất về chỗ cũ, làm người không thể tham lam. Cất ngân phiếu và dao phẫu thuật, bước mau về tiểu trướng của Tô Dục.

Hiên Viên Cẩm nghe hạ nhân nói y trở về, nên sớm kết thúc diễn luyện, khi hắn chạy về trướng, y đã ly khai. Kiểm tra vật phẩm trong phòng một chút, cũng chỉ thiếu đi mấy bộ dao mà y thích nhất, những thứ khác không thấy thay đổi gì, y phục không ít đi, chỉ là đổi lấy một bộ sạch sẽ. Hắn chỉ cho là y đang giận dỗi, qua mấy ngày nữa sư bá của hắn đi rồi, hắn sẽ đi thỉnh tội, và đón y về.

Đồ đạc của Tô Dục không nhiều, một bộ y sam sạch sẽ, sau đó chính là nhân lúc đêm khuya cõng Lăng Ngạo trên lưng, chạy như bay rời khỏi. Lăng Ngạo nằm sau lưng Tô Dục vẫn còn nghĩ, phải ly khai rồi, có chút đau lòng. Nhưng không khó chịu như trong tưởng tượng, không tới mức không thể thừa nhận.

Thì ra, chia tay cũng chẳng qua là thế.

Nghĩ lại mình từng tuyệt thực, chỉ vì cứu hắn, nực cười. Thôi vậy, thích một lần, cũng coi như không nợ tình hắn.

Tô Dục cõng y vội suốt một đêm, chưa thấy hắn thở dốc, Lăng Ngạo lúc này không thể không tán thưởng nội lực của hắn thâm hậu. Đến một tiểu thành gần biên thùy, Lăng Ngạo dẫn hắn vào trọ trong một tiểu khách ***, thuật dịch dung của Lăng Ngạo rất được, đủ để làm y nhỏ đi bảy tám tuổi, vốn y đã gầy, lúc này liền hệt như một thiếu niên đơn bạc mười hai mười ba tuổi.

Lăng Ngạo không thích nói chuyện, Tô Dục cầm tay y dẫn vào phòng. Trong khách phòng sớm đã chuẩn bị lương khô và y sam thay đổi. Lăng Ngạo nhìn những thứ này, lại nhìn Tô Dục. Chẳng lẽ khi mình nói muốn ly khai, hắn đã ra ngoài một lần chuẩn bị những thứ này, sau đó lại chạy về đón y đi?

Tên kiệm lời này đối với y thật tốt.

Tiểu nhị bưng thùng tắm, chuẩn bị nước nóng, cầm một chút bạc vụn được thưởng vui hề hề lui ra.

“Ngươi tắm đi.” Y phục sạch sẽ đặt trên ghế bên cạnh, Tô Dục tránh đi, Lăng Ngạo thoát y phục rồi ngâm mình trong thùng tắm, nước nóng vây hết toàn thân, khiến y cảm thấy dễ chịu. Thân thể y quá lạnh, giống như máu trong nội thể đều lạnh đi, thời thời khắc khắc đống băng tim y.

Nhân sinh của y đột nhiên mất đi mục tiêu, trở nên hoang mang. Thì ra bất kể bao nhiêu tuổi, sống bao nhiêu năm, đều không biết học khôn, luôn nghĩ có lẽ lần này y đã nắm chắc hạnh phúc trong tay. Y không nguyện ý cô đơn, cho nên, có người cho y hạnh phúc y sẽ nắm chặt lấy.

Hiên Viên Cẩm không sai, chẳng qua là khi hắn đối diện với thân tình ân tình, sẽ hơi buông lỏng tay y, khiến tay y trợt ra khỏi tay hắn, tuy không nói rõ là buông tay, nhưng cơ bản cũng không khác biệt.

Sau này, y nên làm sao đây?

“Ngươi tắm quá lâu rồi.” Suy nghĩ kéo dài thật lâu, nước đã lạnh đi y cũng không phát giác. Tô Dục ôm y khỏi thùng, dùng khăn lau sạch, rồi làm một chén canh gừng cho y uống, sợ y vốn đã chạy một đêm lại khiến phong hàn càng thêm nặng. Bây giờ đã là mùa hạ, người còn bị nhiễm phong hàn không có bao nhiêu. Nhưng y lại nhiễm, mấy ngày trước đã bệnh một trận nặng.

Tô Dục dùng nước lạnh tẩy rửa, y nằm trên giường nhìn thân ảnh cường tráng của Tô Dục, hài tử này sao lại không biết tị hiềm như vậy? Biết rõ y là loại người nào, lại không sợ y hóa thân thành lang bổ nhào tới hắn sao?

Ha ha, nghĩ lại người ta cũng không để ý y, với thân thể xương không của y, bổ lên, người ta chỉ cần một cánh tay đã có thể ném y đi. Còn làm lang? Lúc này y chỉ giống một tiểu cẩu khè răng, y có thể chẳng còn khí thế gì.

Dù sao vẫn là bị thương, đau lòng.

Quay lưng lại, y nhắm mắt muốn ngủ, suốt đêm không ngủ, đã mệt lắm rồi. Giấc ngủ này kéo dài tới xế chiều, khi mở mắt ra, Tô Dục không ở trong phòng, y hơi đói, lôi lương khô đã chuẩn bị trên đường, ăn với trà lạnh trên bàn.

Khi y nuốt một cái màn thầu, Tô Dục bưng bữa cơm nóng hầm hập vào, khiến y buồn bực, dạ dày chỉ bây lớn, một cái màn thầu, thêm một bụng trà, y không còn chỗ nào nhét được nữa. Tự mình buồn bực, mang ý xấu không muốn Tô Dục được thoải mái, Tô Dục cầm màn thầu nóng đưa vào miệng, y liền trừng hắn.

Tô Dục cuối cùng chỉ đành đặt màn thầu xuống, bỏ qua bữa ăn nóng mà nhai màn thầu lạnh, y mới cảm thấy công bằng, cũng không trừng nữa.

Khi Lăng Ngạo nhìn Tô Dục ra ngoài, chợt nghĩ sao mình lại biến thành quái thai như thế? Sao lại không cho người khác được yên ổn? Màn thầu lạnh là tự y muốn ăn, lại không ai bức y, người ta ăn màn thầu nóng hổi y lại cảm thấy bất bình, sao y lại trở nên… vô lý như thế.

Ngủ một ngày, đến tối y không những không cảm thấy khó ngủ, ngược lại vừa nằm xuống liền mơ hồ. Chỉ là trong mơ hồ biết có người đang ôm thắt lưng mình, y dựa gần vào nơi ấm áp đó, người đó không tránh đi.

Hôm sau vừa sáng, Tô Dục trả tiền xong, tay cầm một áo tránh gió, khoác cho y, thu dọn đồ đạc của hai người, rồi kéo tay y ra khỏi khách ***. Từ đầu đến cuối, hắn không nói một câu nào.

Tô Dục chuẩn bị một chiếc xe ngựa, ôm y vào trong xe, cũng đặt bao hành trang vào, rồi đóng cửa, hắn ra ngoài đánh xe, xe ngựa run lắc đi về phía trước, y không hỏi, Tô Dục cũng không nói.

Cứ vậy gặp được thôn trấn thì dừng lại, cách ngày lại lên đường, mỗi ngày y vẫn phải uống dược, sau đó Tô Dục dứt khoát đeo ‘tẩm ngọc’ lên cổ y luôn, y uống dược rồi sẽ ngậm một lát, không khó chịu nữa thì mới nhả ra, uống trung dược không còn muốn ói nữa.

Tấn Dương thành là một toà thành không nhỏ, sau khi đến đây, Tô Dục không vội vã lên xe ngựa đi khỏi, mà thuê hai gian phòng, hai người họ mỗi người một gian trọ lại.

Lăng Ngạo không hỏi hắn lại sao phải ở lại đây, tên kiệm lời Tô Dục cũng không đề cập tới. Chỉ là Tô Dục mỗi ngày đều ra ngoài, khi trở về sẽ mang theo đồ ăn đồ dùng. Y có một loại ảo giác, sao lại cảm thấy hài tử này xem y là phế vật, ngày ngày chiếu cố y một cách hết sức đương nhiên, trước giờ không một câu oán thán.

“Ăn cơm xong, chúng ta ra ngoài một chút.” Mấy ngày rồi, Lăng Ngạo cũng không nhớ rõ là mấy ngày, đến nơi này nói ít thì cũng đã được nửa tháng, đây là lần đầu tiên Tô Dục nói chuyện với y. Bình thường hắn không nói, y cũng không có gì đáng nói. Dù sao tâm tình y không dễ chịu, cũng không thích mở miệng, y chính là người khó chịu thế đấy.

“Được.” Khi Lăng Ngạo ra ngoài, vẫn mang gương mặt mười hai mười ba tuổi, thân hình đơn bạc, nhưng lại cao ngất ngưỡng.

Y phát hiện Tô Dục rất thích nắm tay y, y không giãy ra, cũng không nói gì, có vài chuyện không nói ra vẫn tốt hơn.

Tô Dục dẫn y tới một khu rừng rậm, trong rừng có căn nhà gỗ mới xây, còn tỏa ra hương thơm của gỗ mới, mấy ngày nay hắn đi sớm về khuya là vì xây căn nhà gỗ này?

Trong rừng hoa thơm điểu hót, không khí thanh mới, có cảm giác như thế ngoại đào viên, người sống ở đây nhất định sẽ thoải mái thư sướng. “Khu rừng này là của nhà ai? Ngươi xây nhà trong đây chủ nhân người ta nếu biết được, không phải sẽ thả chó cắn chúng ta sao?”

“Ngươi thích, thì nơi này là của ngươi.” Tô Dục nói xong kéo tay y đi vào, bên trong là hai gian phòng rất đơn giản, một phòng lớn một phòng nhỏ, còn thêm một tiểu thính.

Trong phòng lớn có giường mới cứng, tủ, còn có bàn, ghế, toàn bộ đều là màu sắc nguyên thủy, Lăng Ngạo rất thích, trên bàn đặt văn phòng tứ bảo. Trên giường có chăn nệm mới tinh. Tiểu tử này nhìn lúc nào cũng rầu rầu không lên tiếng, nhưng rất tỉ mỉ.

“Gian phòng này cho ta?” Lăng Ngạo dùng tay vạch qua không trung, hỏi.

Tô Dục gật đầu, Lăng Ngạo đi tới cạnh cửa sổ, mở cửa ra, thì có thể ngửi được hương thơm của hoa cỏ lẫn trong không khí, thật tốt. “Ta rất thích, cảm ơn.” Thành tâm cảm tạ, nếu có người tận tâm làm tất cả cho ngươi, chỉ vì muốn thấy được nụ cười của ngươi, vậy thì ngươi có phải nên thành tâm cảm tạ không.

Tô Dục lưu y lại đây, sau đó cưỡi ngựa ly khai, không bao lâu lại trở về. Hắn đi lấy đồ đạc trong gian phòng họ thuê, đương nhiên có bộ dao mà y trân quý nhất.

Lăng Ngạo cầm tờ ngân phiếu một ngàn lượng đưa ra trước mặt Tô Dục, sắc mặt Tô Dục trầm xuống trừng mắt nhưng không nhìn y, mà là chăm chăm nhìn tờ ngân phiếu, trong mắt nếu có thể nổi hỏa, nhất định đã thiêu cháy tờ ngân phiếu.

“Đừng tức giận, chúng ta cũng phải ăn phải mặc, khu rừng này nghĩ chắc ngươi cũng tốn không ít tâm tư, bên phía chủ nhân ngươi cũng đừng làm họ chịu thiệt, ta mới có thể yên tâm ở lại đây.” Vỗ vỗ vai Tô Dục, Lăng Ngạo biết hắn đã hiểu rõ ý của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện