Kiều Phong buông Lam Sam ra, để cô có thể tự cử động bàn tay mình, nhưng trên tay cô còn đang dính cái thứ gì đó khác lắm, nên cô không được tự nhiên, không còn cách nào khác là chùi chùi cọ cọ vào vạt áo anh.

Anh ngồi dậy, khom lưng, rút tờ giấy ăn trên bàn, tỉ mỉ lau tay giúp cô.

Lam Sam cũng ngồi dậy, đầu cô vẫn cúi gằm, nhiệt lượng trên khuôn mặt vẫn chưa hề giảm bớt, ngược lại càng ngày càng tăng, máu giờ đây như đang xông thẳng lên não khiến cô ù hết cả tai.

Kiều Phong lau một cách rất nghiêm túc, vì quá chăm chú nên động tác lại càng thong thả, như đang cẩn thận cất giữ một đồ vật cực kỳ quý giá. Lam Sam sắp chết vì xấu hổ mất thôi, cô len lén liếc nhìn anh, cô nhận ra khuôn mặt anh cũng hơi ửng hồng, màu hồng hồng ấy léo dài đến tận tai.

Cô bĩu môi, thầm nghĩ, lưu manh trêu chọc chính là anh, giờ xấu hổ cũng là anh, ngồi đó mà giả vờ làm tiểu bạch thỏ làm gì chứ!

Sau khi lau xong, anh đưa tay cô lên, cúi xuống hôn lên đôi bàn tay búp măng trắng ngần sạch sẽ một nụ hôn, đôi mắt đẹp nửa như khép lại, đôi hàng mi dày khẽ rủ xuống, sự huyền diệu ấy che khuất ánh mắt dịu dàng sáng ngời của anh.

Lam Sam chợt rút tay về. Cô đứng dậy, một tay cầm túi:

- Em em em em về trước đây. – Nói xong vội đạp gió chạy bay ngay ra cửa.

Vì có một vài nguyên nhân không thể nói rõ thành lời, nên Kiều Phong vẫn chưa đứng dậy khỏi salon, anh chỉ quay người, nhìn theo bóng lưng cao gầy của cô. Anh nói:

- Cám ơn em.

Bây giờ còn nói cám ơn cái gì nữa chứ. Lẽ nào còn muốn cô trả lời một câu: “Không cần khách sáo.” nữa à? Lam Sam thấy thật kỳ quái mà, cô cúi gằm mặt, không thèm nhìn anh. Tay phải cô vừa làm những việc như vậy, tuy Kiều Phong đã lau sạch sẽ nhưng cô vẫn chưa cảm thấy tự nhiên, nhất định nói không cần, tự mở cửa bằng tay trái.

Cô vừa mở cửa ra, Schrodinger như một tên trộm ẩn nấp, nháy mắt đã vọt tới chân cô, nó chắn trước mặt cô, ngửa lên nhìn cô, kêu meo meo meo meo meo bằng giọng van vỉ.

Lam Sam vô cùng kinh ngạc, nhìn sang Kiều Phong.

Kiều Phong giải thích:

- Nó muốn về nhà với em đấy.

Schrodinger:

- Meo meo.

Lam Sam có phần có thể lý giải được tâm trạng của Schrodinger lúc này. Tối nay hẳn tên tiểu tử này đã bị hai lần liên tục bị chủ nhân nó làm tổn thương đến tâm hồn rồi nhỉ, hiện cô đoán là nó đang rất tuyệt vọng, muốn trốn nhà đi đây. Cô hơi buồn cười, nhìn vào đôi mắt long lanh của Schrodinger đang nhìn chòng chọc vào cô, cô hỏi Kiều Phong:

- Nếu không đêm nay cho nó sang bên nhà em nhé? Kiều Phong đành nhìn cô đầy vẻ ngoài ý muốn:

- Có được không.

- Đương nhiên là được.

Kiều Phong nhỏ giọng nói:

- Em có thể thu nạp luôn cả mèo cả người được không….

Vì hai người cách quá xa, nên Lam Sam không nghe thấy rõ:

- Anh nói gì cơ?

- Không có gì đâu, em cứ mang nó đi, lát nữa anh sẽ đem thức ăn và nước uống cho mèo sang nhà em.

Cô gật đầu, bước ra khỏi nhà Kiều Phong, Schrodinger quả nhiên biến thành cái đuôi nhỏ lẽo đẽo sau lưng cô.

Lam Sam về rồi, Kiều Phong liền đi tắm. Khi đang thanh lý cơ thể sao cho sạch sẽ, anh không nhịn được nhớ lại tỉ mỉ dư vị mình vừa được trải qua, đôi bàn tay cô mềm mại như không xương, các ngón tay dường như chưa hề rời khỏi, lưu lại những cảm xúc ấy mãi mãi trong tiềm thức của anh. Vừa mới nghĩ đến máu đã nóng lên, tên tiểu huynh đệ nào đó lại không an phận rồi, anh vội vàng dập tắt ngay suy nghĩ của mình.

Tắm xong, anh thay quần áo ngủ, đúng hẹn sang nhà Lam Sam để đưa thức ăn cho mèo. Schrodinger đang chơi đùa khá là vui vẻ bên nhà cô, không hề vì hoàn cảnh sống thay đổi mà cảm thấy bất kỳ khó chịu nào. Kiều Phong nói với Lam Sam vài câu, mắt anh lướt qua cô, nhìn vào Schrodinger đang ở trong phòng, trong ánh mắt thông tuệ của anh giờ chỉ còn toàn ao ước và ghen tị mà thôi.

Ngày hôm sau Lam Sam dậy từ rất sớm, cô bị Schrodinger gọi dậy. Tên tiểu thái giám này nhảy lên giường cô, nó không ngừng giơ giơ đôi móng nhỏ của mình cào cào lên mặt cô, đánh thức cô dậy.

Cô dụi mắt, có phần sáng tỏ vì sao hàng sáng Kiều Phong đều có thể dậy sớm đến vậy.

Sau đó Schrodinger liền bị Lam Sam ôm theo cùng một đống hành lý, chân thành đuổi thẳng về nhà.

Bữa sáng Kiều Phong đang làm cơm rang thịt muối cùng canh trứng, ngoài ra là một đĩa hoa quả. Anh gọt vỏ và cắt nhỏ táo thành từng miếng, tỉa thành hình thiên nga, bày xung quanh những miếng cam hình cánh hoa, như những con thuyền nhỏ và những chú thiên nga đang tung tăng bơi lội trên mặt nước. Xem ra tâm hồn thiếu nữ của tên tiểu tử này lại phát tác rồi, Lam Sam thầm nghĩ, trang trí một đĩa hoa quả đẹp đến vậy, ai còn dám ăn nữa…

Ăn xong bữa sáng và điểm tâm, Lam Sam không cần phải vội vàng đi làm, từ hôm nay trở đi, cô chính thức trở thành một thành viên trong đội quân thất nghiệp rồi. Ngày trước mỗi khi công việc bận rộn tưởng muốn chết muốn sóng cô đều cực kỳ hi vọng có thể được nhàn nhã một chút, hiện tại được rảnh rỗi trái lại cô cảm thấy không biết nên làm thế nào.

Cô ngồi nhẩm tính lại tài sản của mình một chút, sau đó lạnh lùng cằn nhằn:

- Chỉ còn hơn 30 vạn thôi.

Kiều Phong đang xem báo, nghe thấy vậy quay sang nhìn cô, hỏi:

- Vậy là rất nhiều à?

Thật quá thiếu tư duy trừu tượng mà… Lam Sam tự biết mình một khi đối diện để so sánh với anh thì đương nhiên chỉ là một người nghèo rớt mùng tơi mà thôi, cô không còn cách nào khác đành nói:

- Ý em là tạm thời cũng không phải chết đói.

Lời này càng chẳng có lý, Kiều Phong lắc đầu:

- Có anh ở đây, sao em có thể chết đói được.

- Cái tính này, - Lam Sam cười cười, trong lòng cô lại vô cùng ấm áp. Một lát sau, cô nói thêm: - Nhưng em vẫn phải tìm việc nữa.

Kiều Phong cất tờ bào đi, nghiêm túc nhìn cô:

- Vì sao em nhất định phải tìm việc làm chứ?

- Anh nói gì mà kỳ cục thế, không làm việc để miệng ăn núi lở à?

- Em có thể ăn ở nhà anh, cần gì cứ nói một tiếng, anh có thể đảm bảo được chuyện này.

Lam Sam khoát tay:

- Dừng lại dừng lại, không phải ý em là như vậy, em biết anh muốn tốt cho em, nhưng em có tay có chân không thể ăn bám tiêu sạch tiền của anh được.

- Để bạn gái sài tiền của mình là nhiệm vụ của người bạn trai mà, - Anh nói thẳng bằng khí thế hung hồn.

Lam Sam :

- Ai nói chứ?

- Sổ tay “ Người đàn ông tốt” nói vậy.

… Đó là cái gì thế nhỉ!

Lam Sam lắc đầu, than thở:

- Anh đọc quá nhiều sách vở rồi.

Kiều Phong hưởng thụ đó như một lời động viên, anh đắc ý gật đầu:

- Đó là đương nhiên cho nên em không cần tìm việc làm ngay, cứ yên tâm mà tiêu tiền của anh đi, anh có rất nhiều tiền, em không tiêu hết được đâu.

Cuối cùng Lam Sam cũng có thể hiểu rõ tại sao Tạ Phong Sinh nói Kiều Phong sẽ là một con dê béo, vì người này quá là chẳng coi tiền ra gì. Cô không biết nên phản bác anh như thế nào, không thể làm gì khác hơn là đành hỏi:

- Nếu anh đã không thiếu tiền, tại sao vẫn còn đi làm?

- Đương nhiên là vì để thể hiện giá trị nhân sinh rồi, tiến bước vào sự nghiệp khoa học, cống hiến vì sự tiến bộ của nhân loại.

Lam Sam không còn lời nào để nói thêm. Cô giơ ngón tay cái về phía Kiều Phong:

- Quả là cao nhân đẳng cấp thượng thừa khí khái ngút trời, không hổ là Kiều Phong nhà ta.

Bốn chữ cuối cùng khiến tâm trạng của Kiều Phong bốc cao ngùn ngụt, anh xê người, áp chặt sát người cô, cúi xuống hôn chụt một cái lên gương mặt cô.

Lam Sam giơ móng vuốt đáp lại khuôn mặt anh:

- Biến biến biến, em còn đang phải tự vấn về nhân sinh của mình đây.

Anh lại không hề biết xấu hổ mà quấn lấy cô, cằm anh tựa trên vai cô, hỏi:

- Tự vấn cái gì nào?

- Em cũng muốn thể hiện giá trị nhân sinh của mình nên em sẽ đi tìm việc làm.

- Đã thế, vậy em nghĩ công việc tiêu thụ có thể thể hiện giá trị nhân sinh của em ư?

- Ặc… - Một câu nói mà chính Lam Sam cũng đang tự hỏi.

Kiều Phong lại nói:

- Anh chỉ thay đổi cách hỏi thôi, em cảm thấy giá trị nhân sinh của em hiện đang ở vị trí nào nào?

… - Lam Sam trầm mặc.

- Anh lại đổi lại cách hỏi nhé, em có lý tưởng gì không?

Thần sắc Lam Sam ngẩn ra:

- Em…. Khi còn bé em cũng có lý tưởng, em muốn thành nhà khoa học, vận động viên, chăn ngựa, phi công…

- Những cái đó không được tính.

Lam Sam càng uể oải:

- Vậy thì không có.

Kiều Phong không sao chịu nổi tâm trạng thương tâm của cô, không kìm được mà đè miệng cô xuống, vừa an ủi cô:

- Không sao hết, vẫn có rất nhiều người sống mà chẳng hề biết đến lý tưởng của mình là gì, mặt khác có một số người biết nhưng cuối cùng vì rất nhiều nguyên nhân khác nhau mà sự nghiệp của họ cũng chẳng hề liên quan đến lý tưởng của họ.

- Nhưng anh đâu giống như vậy.

- Anh tương đối may mắn. Nhưng bây giờ em đang ở bên cạnh anh, anh có thể chia sẻ may mắn của mình với em mà. Lam Sam, anh không phản đối việc em tìm việc làm, nhưng anh hi vọng rằng em có thể tìm thấy niềm vui khi làm việc. Anh hi vọng công việc này sẽ không trở thành gánh nặng đối với em, không chiếm quá nhiều thời gian và sức lực của em. Dù sao sống cả cuộc đời, thú vị nhất vẫn là nên hưởng thụ quá trình sống, không phải sao? Nếu có thể, anh đề nghị em nên làm công việc mà mình thích, mà không cần cân nhắc đến yếu tố tiền bạc. Tiền quả thật rất quan trọng, nhưng em cũng không nên phóng đại tầm quan trọng của nó. Nếu như em không có công việc nào yêu thích, em có thể ở nhà chờ đợi, cùng với anh. Ít nhất anh và em đều có thời gian vui vẻ, có phải không nào?

Lam Sam cứng họng, cô nhìn anh, sửng sốt một lúc lâu, rồi mới lên tiếng:

- Em hình như lại bị anh tẩy não rồi.

Kiều Phong xoa xoa đầu cô:

- Anh chỉ đang nói đến một đạo lý hết sức đơn giản, cho nên em không cần phải vội vàng tìm việc làm, trước hết cứ suy nghĩ thật kỹ đã.

Cô gật đầu.

Kiều Phong cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay, nói:

- Anh hôm nay phải đến trường học một chuyến, buổi chiều còn bận chút việc, nên khồn nấu bữa trưa cho em được rồi.

Lam Sam thấy hơi lạ:

- Anh đến trường học làm gì, không phải đã nghỉ hè rồi à?

- Đúng vậy, nhưng một vài giáo sư trong trường muốn tổ chức một hội nghị nhỏ, họ chọn môn học của anh để anh thuyết trình, sau đó lấy thành tích… ừ nếu không hay để bây giờ anh nấu bữa trưa cho em nhé?

Lam Sam liền vội vàng lắc đầu:

- Không cần đâu, không cần, để trưa em đến rủ anh đi ăn, gần trường anh dậy có rất nhiều nhà hàng có thể rất tiện để lựa chọn.

Kiều Phong cười cười:

- Được.

Hai người nói chuyện xong, Kiều Phong đến trường trước, hẹn buổi trưa Lam Sam đến tìm anh.

Sau khi về nhà, Lam Sam lại vùi đầu vào suy nghĩ về giá trị nhân sinh của mình, càng nghĩ càng điên rồ. Cô ra cửa mua một cốc trà sữa, nhìn thấy bán đồ lạnh lại thèm, quyết tâm chối bỏ cả nửa ngày, nuốt nước bọt, cuối cùng cô có thể chiến thắng chính bản thân mà không ăn kem, chỉ cầm một cốc trà sữa về nhà.

Về đến nhà cô phát hiện một tình huống không ổn lắm.

Có một ông chú, có vẻ đã ngoài 50 tuổi, dáng cao ráo vừa phải, hơi mập mạp, đeo kính lão, khuôn mặt đỏ bừng, mặc một cái áo blouse trắng sắn tay, quần tây màu xám, chân đi giày da đen. Ông chú này đang đứng trước cửa nhà Kiều Phong, nhòm nhòm ngó ngó vào mắt mèo, dáng vẻ hết sức kỳ dị.

Lam Sam nhất thời cảnh giác, đầu năm nay kẻ trộm cướp đều thích đến sớm để điều tra nghiên cứu trước địa hình, người đàn ông này không phải cũng vậy chứ? Tuổi đã cao mà sao lại vẫn còn làm những công việc như vậy? Nhưng nhìn cách ăn mặc của ông ấy rất đứng dắn, gọn gang sạch sẽ, cũng không giống phường trộm cướp cho lắm…

Cô đi đến bên cạnh ông chú, để xem ông đang nhìn gì.

Ông chú bỗng chợt nhận ra ánh sáng có gì đó thay đổi, vừa nghiêng đầu, đã nhận ra ngay có thêm một người nữa đang đứng bên cạnh mình, ông sợ hãi kêu to: “A” sau đó nhảy sang đứng bên cạnh cửa, như bị vấp phải cái gì đẩy, nên không đứng vững, thất tha thất thểu suýt thì ngã.

Lam Sam vội vàng tiến đến đỡ lấy ông. Cô cúi xuống nhìn, nhận ra vật dưới chân khiến ông ấy suýt ngã là một cái vali đựng hành lý, vì nó khuất sau chân ông nên vừa nãy cô không thể thấy được.

Lam Sam lại càng cảm thấy kỳ lạ hơn.

Ông chú đứng thẳng được người dậy, vỗ ngực để bình phục lại tâm trạng vừa hoảng sợ của mình, sau đó nói tiếp:

- Cám ơn cháu nhé, Lam Sam.

Lần này đến lượt Lam Sam sợ rồi:

- Sao chú biết cháu?

- A, chú quên không tự giới thiệu, chú là cha của Kiều Phong. – Nói xong, ông vươn tay ra.

Lam Sam bị dọa giật nảy mình, cô ngơ ngác đưa tay cầm tay ông.

- Chú Kiều, xin chào!

Ông hơi ngượng ngùng:

- Cái này, chú họ Ngô….

Lam Sam vừa xấu hổ, vừa giận bản thân:

- Đúng đúng đúng, cháu xin lỗi, cháu quên mất… chú đang tìm Kiều Phong ạ? Anh ấy hiện đang ở trường học, không có nhà, nếu không hay chú gọi trước cho anh ấy vậy?

- Chú gọi rồi nhưng nó không nghe máy, chắc đang để trạng thái im lặng rồi. – ông Ngô nói, vừa lắc đầu thở dài: - Chú quên không cầm chìa khóa, cứ nghĩ ở nhà Kiều Phong có chìa khóa dự phòng, lại vừa lúc nó không có nhà, ai da.

Lam Sam vội nói:

- Để cháu về lấy chìa khóa dự phòng nhà Kiều Phong để mở cửa cho chú nhé, chú vào mà uống miếng nước, cất hành lý đã.

- Được.

Lam Sam liền mở cửa cho ông, giúp ông xách hành lý vào nhà Kiều Phong. Cô để ông nghỉ ngơi trong phòng khách, còn mình thì vào bếp rót cho ông một cốc nước, bổ hoa quả.

Ông Ngô vừa ngồi trên ghế salon vừa bắt đầu vào email.

Lão Ngô: Anh được gặp tận mắt rồi, còn xinh xắn hơn trong ảnh nữa, rất lễ phép nhé.

Tiểu Kiều: Em phải về nhà! Em phải về nhà! Em phải về nhà!...

Lão Ngô: Đương nhiên! Mèo mập cũng thích con bé, sao có thể thế chứ, nó còn chẳng thèm chào đón anh.

Ngô Văn: Nó cũng không thích con. = =
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện