Dựa theo luật lệ thi đấu mỗi người một vòng sẽ ném ba phi tiêu. Lam Sam ném rất nhanh, tuy rằng hai tiêu đầu chỉ trúng vòng ngoài, nhưng đến tiêu thứ ba đã trúng ngay vòng 40 điểm nên điểm số của cô cực kỳ cao.

Vòng 40 điểm là như thế nào? Hẳn chúng ta đã từng nhìn thấy bia ngắm phi tiêu, nó được chia ra thành rất nhiều vòng tròn nhỏ, cắt thành từng phần như miếng dưa hấu. Mỗi miếng dưa như thế sẽ ứng với điểm số khác nhau. Mặt khác toàn bộ bia ngắm đều có hai vòng tròn đồng tâm với hồng tâm, nếu bạn ném trúng vòng tròn nhỏ sẽ được điểm gấp hai, vòng tròn lớn thì gấp ba. Miếng dưa hấu được chia thành giá trị cao nhất là 20 điểm, Lam Sam ném phi tiêu vào trúng ngay vị trí đẹp nhất này. Lam Sam nhìn Tống Tử Thành khiêu khích, cô nhận ra Tống Tử Thành đang nhướn mày nhìn cô.

Đàn Tử không nén được tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi cô, anh nhận ra cô gái này rất thú vị. Nếu bạn cho rằng cô gái này là một nữ hảo hán thì lời ăn tiếng nói của người ta lại đầy nữ tính, không hề quá nặng nề hay châm chọc, khiến đàn ông không cảm thấy quá bị uy hiếp; nhưng nếu bạn nói cô ấy giống như cô em gái yếu đuối thì…. Cô em này tuyệt đối không hề mềm yếu chút nào.

Xem xong, Đàn Tử nói:

- Anh Thành, anh trước đi… anh Thành? Anh Thành? Tống Tử Thành lấy lại tinh thần, rời tầm mắt, bắt đầu ném. Ba tiêu của anh đều trúng vào góc phía trên, được 30 điểm, cũng không quá tồi.

Ba Tiêu của Lam Sam vừa đạt tổng cộng 48 điểm nên đội của cô và Kiều Phong tạm thời dẫn trước. Kế tiếp là đến lượt ném của Kiều Phong. Dưới sự dốc sự chỉ đạo của Lam Sam, Kiều Phong liên tục phi ba phi tiêu của mình nhưng dù ném thế nào thì vẫn chỉ 0 điểm. Hai phi tiêu đầu tiên ném ra ngoài, đến phi tiêu thứ ba vất vả lắm mới đến được bia ngắm nhưng chưa trụ được 1 giây đồng hồ đã rơi xuống. Theo quy tắc như vậy không được tính điểm.

Đàn Tử không nhịn được mà cười ha hả không thôi, sự khinh thường của cậu ta bộc lộ cả ra mặt. Lam Sam nhíu mày.

Đại khái là lần đầu tiên trong đời Kiều Phong bị ze-rô, anh nghiêng đầu nhìn Lam Sam, nhận ra cô không được hứng thú lắm, anh có phần áy náy:

- Xin lỗi.

Lam Sam phất phất tay:

- Không sao đâu, lần đầu tiên chơi cho vui vậy thôi.

Sau khi Đàn Tử lên sân khấu, điểm số nhanh chóng đuổi kịp và vượt lên, cậu ta rất đắc ý, vừa chơi vừa cười vừa nói:

- Không sợ đối thủ dữ như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. – Không phải chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, đây phải nói là chỉ cây hòe mà mắng cây hòe nhé.

Lam Sam không phải kiểu người vì thua cuộc mà máu ăn thua nhưng cô cảm thấy khó hiểu, cái tên Đàn Tử này có phải bị thần kinh không thế, vì sao cứ phải nhằm vào Kiều Phong vậy? Sự tức giận của cô đối với cậu ta cứ tích tụ dần dần, hiện tại đã vượt qua phạm vi có thể khống chế.

Tống Tử Thành liếc nhìn trách cứ Đàn Tử, hy vọng cậu ta sẽ một vừa hai phải, anh cảm thấy cậu ta đúng là kẻ bùn loãng chẳng thể trát nổi tường, không phải lúc nào đàn ông cũng nên hạ thấp tình địch trước mặt phụ nữ, việc của bạn là chỉ ra những yếu điểm của kẻ đó, phụ nữ cũng có mù đâu, cứ ầm ĩ tuy rằng ngoài miệng là thắng nhưng như vậy thì có khác gì các bà tám chứ?

Lam Sam ra khỏi khu vực ném phi tiêu, ánh mắt cô nhanh như điện xẹt, cô phi “xoẹt” một cái, chiếc phi tiêu thon dài vừa nhanh vừa chuẩn băng qua khoảng không trong nháy mắt cắm phập xuống mặt bia – ngay chính giữa hồng tâm.

Điểm của hồng tâm không giống như các vùng khác, nó được tính 50 điểm.

Lam Sam ngửa mặt lên trời cười ta:

- Ha ha ha ha ha!

Tiếp theo lại đến phiên Kiều Phong, anh lại tiếp tục phi hai phi tiêu ra ngoài, đến phi tiêu thứ ba, anh cầm trong tay mà lòng thấp thỏm.

Đàn Tử oanh oanh liệt liệt ngồi trên ghế salon, trêu ghẹo:

- Thưa cô nương, xin hãy cố gắng phát huy tối đa sức lực.

Đến lúc này Lam Sam không còn có thể áp chế nổi cơn giận, tên tiểu tiện nhân này chỉ biết khinh thường Kiều Phong thôi, cô nổi giận đùng đùng đưa tay về phía Kiều Phong:

- Đưa đây cho tôi!

Kiều Phong sửng sốt:

- Không được phạm quy.

Lam Sam đoạt lấy chiếc phi tiêu trong tay anh, quay về phía Đàn Tử cười nhạt hai tiếng, sau đó phi thật mạnh chiếc tiêu về phía tên tiểu tiện nhân kia. Một ánh hàn quang phóng đến trước mặt, Đàn Tử sợ hãi không dám di chuyển dù chỉ một cử động nhỏ. Cả người trở nên run rẩy, tim đập loạn xạ, toàn thân đều nổi da gà, chỉ trong chớp mắt cậu ta cảm thấy hình như mình vừa suýt mất mạng, hai lỗ tai nổ uỳnh uỳnh, đầu óc trống rỗng.

Phi tiêu trúng ngay mặt ghế xa lông cách vị trí Đàn Tử đang ngồi đúng 2cm, khoảng cách này đủ để chứng minh rằng Lam Sam đã kìm chế được cơn giận và chỉ định dọa cậu ta mà thôi. Nhưng Đàn Tử vẫn sợ hãi như cũ, tim kinh hoàng như ngừng đập, cậu ta không sao có thể xua tan cơn sợ hãi, dường như bên cạnh nỗi sợ còn có một sự kích động lan tràn khắp cơ thể, một cảm giác phấn khích khó giải thích được. Cậu ta ngơ ngác nhìn Lam Sam đang đi về phía mình, cô hơi cúi xuống, nhổ chiếc phi tiêu ra, sau đó cầm đuôi phi tiêu vỗ vỗ lên mặt Đàn Tử, cười cười:

- Cậu đẹp trai, sướng chưa?

Đàn Tử nhận ra cậu ta không hề nổi giận, không chỉ không tức giận, cậu còn cảm thấy lúc này khuôn mặt tràn đầy sự khiêu khích của Lam Sam mẹ nó chứ sao mà đẹp thế, đẹp hút hồn đến không thể tả nổi. Ôi đúng là đồ đê tiện mà….

Lam Sam lại nháy mắt với cậu ta:

- Tôi chỉ đùa một chút thôi, cậu không để bụng đấy chứ?

- Không đâu…

- Vậy thì được, chúng ta tiếp tục trận đấu thôi.

Tống Tử Thành im lặng quan sát tất cả diễn biến, anh không hề nói đỡ bất kỳ phe nào.

Phần tiếp theo của cuộc thi tuy Lam Sam rất dũng mãnh nhưng vẫn bị Kiều Phong níu chân nghiêm trọng, kết quả là bị thua mất hai điểm.

Cam tâm thua cuộc, cô cười nói:

- Sếp thật lợi hại.

Tống Tử Thành khách sáo nói:

- Đâu nào, cô mới thật sự là thần tiễn nhé.

- Vậy các vị muốn chúng tôi làm cái gì bây giờ nhỉ?

- Hay là…

- Chờ một chút. – Kiều Phong đột nhiên ngắt lời Tống Tử Thành.

Cả ba người đều nhìn về phía Kiều Phong, Lam Sam hỏi:

- Sao vậy?

Kiều Phong nhìn về phía Đàn Tử, anh cao hơn Đàn Tử nên hiện cậu ta phải hơi nghểnh đầu nhìn lên, cái nhìn của anh vô cùng sâu xa. Ánh mắt của Đàn Tử đầy vẻ bất mãn: Cái đồ ẻo lả tiểu bạch kiểm này lại dám coi thường ông nội ngươi đây à?

Kiều Phong hỏi Đàn Tử:

- Các vị có dám đấu với tôi một trận nữa không?

Kiều Phong hỏi Đàn Tử:

- Các vị có dám đấu với tôi một ván bài nữa không?

Bất ngờ là Tống Tử Thành không hề từ chối, Đàn Tử cả giận nói:

- Ở đây toàn là đàn ông con trai, có gì mà không dám?

Trong lòng Tống Tử Thành thầm lắc đầu thở dài, Kiều Phong rất gian xảo, anh biết Đàn Tử ngốc nghếch dễ gạt nên mới hỏi cậu ta. Đàn Tử vốn thích nóng giận nên dễ dàng bị Kiều Phong khích tướng đồng ý ngay. Sao có thể chơi cá cược với anh ta chứ? Mà chơi gì thì chơi chứ nhất định không thể chơi cờ bạc nhé! Chó má là con người này có chỉ số thông minh cao đến mức ngang quái vật rồi nên bất kể trò chơi nào vận dụng đến trí tuệ đều không thể đùa với anh ta được. Nhưng việc đã đến nước này rồi, không còn cách nào khác đành phải kiên trì tiến lên thôi.

Bốn người cùng đến luôn song bài, lúc này Đàn Tử mới hiểu ý, tên tiểu bạch kiểm này căn bản là không muốn chịu thua đây nên muốn đấu một trận nữa để chuyển thành hòa. Cậu ta hừ lạnh:

- Không được thua.

Kiều Phong thản nhiên thừa nhận:

- Đúng vậy, tôi chắc chắn sẽ không thua được.

Đàn Tử dĩ nhiên không thể ngờ được trình độ không biết xấu hổ của anh. Kiều Phong cũng biết anh và Lam Sam đang đuối lý cho nên để Tống Tử Thành và Đàn Tử chỉ định môn thi đấu, bất kể là cái gì anh đều sẽ nghênh tiếp.

Tống Tử Thành thầm tính toán, nhất định không thể chơi các trò quá phức tạp cần vận dụng đến trí tuệ, nếu không anh và Đàn Tử đều sẽ rơi vào thế yếu. Không phải là do anh tự ti đâu, so với người bình thường anh đã có thể gọi là cực thông minh rồi nhưng Kiều Phong lại là ngoại lệ nhé.

Đàn Tử cũng nghĩ vậy, để trả thù sự không biết xấu hổ của Kiều Phong cậu ta cũng phải không biết xấu hổ một phen, nên quyết định chơi địa chủ. Chơi địa chủ chỉ cần ba người vì vậy Lam Sam bị xa lánh ngồi an vị bên cạnh để Kiều Phong đấu một chấp hai. Hơn nữa quy tắc chơi địa chủ rất đơn giản, ngoài trí tuệ còn tương đối dựa nhiều vào vận may, kể cả bạn có thông minh nhưng trên tay cầm toàn 3,5,7,9 thì cũng chẳng có cách nào thắng nổi người cầm tứ quý 2 đâu nhỉ? Thật ra hai đánh một cũng chẳng công bằng, thắng cũng chẳng vẻ vang nhưng Kiều Phong vẫn vui vẻ đồng ý, còn đưa thêm quy tắc như anh sẽ làm chủ một vùng cố định để đấu lại với hai người còn lại, sau 9 lần, ai thắng nhiều hơn sẽ dành thắng lợi.

Tống Tử Thành không ngăn cản, anh thầm nghĩ, chỉ cần Kiều Phong hơi kém may mắn thì anh và Đàn Tử sẽ có cơ hội rất cao.

Nhưng vận may của Kiều Phong mà kém ư? Đùa chứ, người này sáu tuổi đã nhặt được vé số trúng ngay giải độc đắc, vận may của anh làm sao để kém được đây?

Lam Sam từng nghe một khách hàng nói rằng những người có tâm tư càng đơn thuần thì vận may lại càng tốt đến bá đạo, cô luôn không để tâm nhưng đến bây giờ nhìn thấy Kiều Phong bốc bài cô cảm thấy câu nói này đúng là quá kinh điển. Kiều Phong bốc một lèo 5 cây, sau đó xếp lại một lần, rồi không cần xem nữa mà đặt bài xuống.

Tống Tử Thành và Đàn Tử đều khá ấm ức, tính bài đã chẳng bằng người ta thì thôi, ngay đến vận may cũng chẳng bằng nữa chứ! Chó má! Đúng là cái đồ biến thái chà đạp hết luân lý này.

Hiện tại hai phe đều một thắng một thua, có thể coi là tỉ số hòa. Bình thường nếu rơi vào tình huống này đều muốn thắng hai trên ba trận nếu không thì mất hết ý ngĩa. Lam Sam cũng không ngoại lệ. Nhưng Kiều Phong lại nói với cô:

- Thôi chúng ta không đùa giỡn với họ nữa, không phải cô muốn chơi bi-a à? Đi chơi bi-a thôi.

Đàn Tử hai mắt sáng ngời:

- Bi-a? – Cậu ta thông minh đột xuất nên không muốn lại bị Kiều Phong lừa, thoáng liếc sang Tống Tử Thành.

Tống Tử Thành thua một cách không cam tâm, mà thật ra anh thắng cũng chẳng cam lòng, hai người đàn ông đấu với một cô gái dù có thắng đấy nhưng không hề hay ho. Bây giờ anh muốn cứu vãn một chút mặt mũi trước mặt Lam Sam nên lập tức nói:

- Hay là cùng chơi nhỉ? Nhưng nói trước là tôi và Đàn Tử chơi bi-a cũng chỉ hạng xoàng thôi. – Đây vốn chỉ là khiêm tốn, cả hai đều chơi không tồi.

Lam Sam nói:

- Tôi chơi cũng chỉ hạng xoàng thôi. – Cô nói hạng xoàng thì chính là hạng xoàng nhé.

Kiều Phong nói:

- Tôi chơi không tốt lắm.

Ba người đều cho rằng Kiều Phong là người có chỉ số thông minh cao nhưng thật ra rất khờ khạo nên không biết nói dối đâu, nên anh chắc chắn là chơi không tốt thật…. Thật ra cứ nhìn cái cách anh chơi phi tiêu cũng nhận ra con người này đầu óc thông minh tứ chi không phát triển, thiếu năng khiếu vận động. Đàn Tử và Tống Tử Thành đều thở phào, bốn người cùng đến phòng bi-a. Họ đều giao hẹn lần này chơi một ván quyết định thắng thua.

Phục vụ hỏi Lam Sam chơi bi-a kiểu Anh hay kiểu Mỹ. Kiểu Mỹ sẽ đánh 15 quả, người đánh 8 quả xuống lỗ là thắng. Còn kiểu Anh hay còn gọi là Knox sẽ có rất nhiều quy tắc nhỏ phức tạp đến mức đau trứng, cực kỳ không thích hợp với khẩu vị của Lam Sam nên cô lựa chọn hình thức đơn giản đến thô bạo kia, chọn xong bèn quay sang hỏi ý kiến ba người đàn ông còn lại.

Tống Tử Thành và Đàn Tử đều không có ý kiến.

Kiều Phong đột nhiên nói:

- Chơi kiểu Knox đi.

Lam Sam kinh ngạc:

- Anh chắc không? Anh đợi chút đã… Anh có biết Knox là gì không?

Anh gật đầu:

- Biết, nên tôi muốn chơi Knox.

- Ngay cả kiểu Mỹ còn chẳng chơi được mà còn chơi Knox?

- Tôi muốn chơi Knox.

- Tại sao chứ?

- Chơi Knox lúc xếp bóng trông như kẹo cầu vồng.

…. Đây là cái kiểu lý do chó má gì thế này! Lam Sam đen mặt, nhếch miệng:

- Không được. – Cô chơi Knox không tốt chút nào, nếu chơi kiểu Knox thì 1% thắng họ cũng chả có đâu!

Tiếp theo họ tiến lại máy để xem thể lệ chơi Knox.

Kiều Phong:

- Tôi muốn chơi Knox.

Lam Sam:

- Không được.

Kiều Phong:

- Tôi muốn chơi Knox.

Lam Sam:

- Không được.

Kiều Phong:

- Tôi muốn chơi Knox.

Lam Sam:

- Không được.

Kiều Phong:

- Tôi muốn chơi Knox.

Lam Sam:

- Chơi chơi chơi chơi luôn.

Đàn Tử đứng bên cạnh Kiều Phong, tiến đến ghé tai anh nói nhỏ:

- Anh Thành, em cảm thấy tên tiểu não tàn này sẽ không thể uy hiếp anh được đâu.

Tống Tử Thành híp mắt. Vì sao Kiều Phong nhất định kiên quyết chọn chơi Knox? Lẽ nào thật sự chỉ vì Knox bày bóng trông như kẹo cầu vồng thật ư…. Lý do này nghe có vẻ khó tin nhưng vì sao anh vẫn cảm thấy có điểm gì đó không hài hòa thế nhỉ….

Bốn người cùng đặt một bàn Knox. Lam Sam ôm tâm tình nhất định sẽ thua nhìn Kiều Phong:

- Chơi xong ván này anh nhớ mua kẹo cầu vồng mà ăn chết đi!

Kiều Phong không hề đáp lời.

Chơi Knox quyết định bằng tỉ số, ngoại trừ bi trắng , các bi màu khác đều xếp lại, quy tắc trò chơi là bi trắng đánh bi đỏ và các bi màu xuống lỗ, bi màu rơi xuống lỗ được thả lại lên bàn đến khi nào bi đỏ rơi xuống mới được tính…. Bạn nói thử xem nghe có nhức trứng không chứ?

Vì sao Kiều Phong nhất định phải lựa chọn chơi Knox đây? Hẳn vì Knox đủ nhức trứng nhỉ. Quy tắc trò chơi càng đơn giản thì độ tự do càng cao, biến số càng lớn càng khó khống chế kết quả, mà quy tắc trò chơi càng phức tạp thì người chơi càng có thể dựa vào trí tuệ để khống chế cuộc chơi. Cho nên….

Lần này Đàn Tử đánh mở màn trước, Đàn Tử và Tống Tử Thành đánh xong mới đến phiên Lam Sam đánh. Đầu tiên là Lam Sam vốn không thích cái bàn bi-a Knox to thật là to này, cô ôm gậy, hận không thể leo lên đó mà đánh.

- Lam Sam, tư thế cầm cơ của em có vấn đề. – Tống Tử Thành nói.

- A, thật không?

Tống Tử Thành đứng bên cạnh giúp cô sửa lại, động tác của anh không hề quá phận, nhưng vì hai người ở khoảng cách rất gần nhau và đã sớm vượt qua khoảng cách an toàn thông thường.

Kiều Phong đột nhiên nói:

- Lam Sam, cô đứng lên đi.

- Hả? – Lam Sam khó hiểu nhìn anh.

Kiều Phong lặp lại một lần nữa:

- Đứng dậy, đứng sang bên cạnh.

Lam Sam hơi buồn bực:

- Có ý gì thế?

- Nghe lời nào.

- Tôi không nghe.

- Mai ăn Tùng Thử Quế Ngư.

- Được. – Lam Sam ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh.

Kiều Phong cầm gậy bước lên sân khấu.

Đàn Tử cực kỳ ngứa mắt với hai người này. Cậu ta chơi Knox rất được, đây là do kinh nghiệm đi đôi với sở thích. Cậu ta chống gậy đứng sang bên cạnh nhìn Kiều Phong ngắm trúng một viên bi, thầm nghĩ, đúng là may mắn.

Ơ, lại vào tiếp? Thế này… có còn gọi là may mắn nữa không…

Tổ cha mi, lại quả nữa!

Sắc mặt của Đàn Tử và Tống Tử Thành càng ngày càng khó xem, Bi-a kiểu Mỹ hay đánh ba quả trúng liên tiếp nhưng Knox thì hơi bị hiếm đấy, cứ nhìn cái cách cầm cơ vô cùng thành thạo của tên tiểu tử này mà xem, chơi bi-a mà đầy nghiêm nghị khí thế….

Đây mà gọi là người mới tập chơi á? Đừng có lừa bố mày nhé!

Điều tương đối khiến người ta vui mừng là Kiều Phong không đánh quả thứ tư xuống lỗ, nhưng anh đánh bi trắng vào khu vực an toàn – Ta mà không đánh được các ngươi cũng đừng hòng đánh nhé.

Thật đê tiện….

Đàn Tử thầm oán trách nhìn anh , hi vọng có thể khiến anh xấu hổ.

Kiều Phong cảm thấy hai người đàn ông này thật quá ngu ngốc. Chơi bi-a không phải là giải một bài toán hình học không gian căn cứ vào sự ăn khớp giữa lực đánh bi với những suy luận hay sao? Anh là Kiều Phong nhé, lẽ nào chuyện anh chơi bi-a tốt lại kinh thiên động địa thế cơ à? Vì sao anh chỉ vừa buông ra một câu dụ địch đơn giản mà bọn họ đều dễ dàng rơi vào bẫy vậy chứ?

Ôi, lũ người địa cầu ngu xuẩn này.

Thế nhưng lời nói dối cuối cùng lại mang đến cho Kiều Phong một cảm giác rất áy náy, bây giờ thấy họ đang oán trách mình, anh giải thích:

- Thật ra tôi nói dối đấy, tôi chơi bi-a khá tốt.

Chúng tôi còn chưa thấy hay sao thế! Anh nói ra càng làm người ta thêm tức giận.

Tống Tử Thành và Đàn Tử đều bị hành hạ đến mức không nổi giận được. Lam Sam thì rất vui vẻ, cô hứng chí khoác vai Kiều Phong:

- Tiểu yêu giỏi lắm, được chưa?

Kiều Phong thầm nghĩ, cô gái này đùa giỡn sau lưng anh còn chưa tính, đến ngay trước mặt người khác cũng động chân động tay nữa, nhưng anh nể mặt cô, không đẩy cô ra mà đợi cô tự buông tay. Anh nói:

- Cô đứng sang bên cạnh không cần đánh, lúc nào tôi gọi cô hãy vào đánh.

- Được thôi.

Cái gọi là “lúc nào tôi gọi cô hãy vào đánh” thực ra là tôi sẽ đưa bi vào một vị trí thật tốt, cô chỉ cần đánh một gậy không sai biệt là không thành vấn đề, đến lúc đó tôi mới để cho cô đánh….

Đấu pháp như vậy thật dễ dàng gây thù chuốc oán. Đàn Tử rất muốn tự tử đây tự tử đây.

Kiều Phong đánh hết bi các màu, vì quy tắc trò chơi không hạn chế thời gian nên vấn đề này cũng không gây khó khăn cho anh. Anh hoàn toàn có thể khống chế được biên độ bóng cũng như lực của các ngón tay, lợi dụng nó làm tham chiếu , thậm chí anh còn dùng ngọn đèn trên đỉnh đầu tạo thành bóng mờ để tham khảo đường bi, có trời mới biết anh làm như thế nào….

Trận đấu này căn bản là hoàn toàn đi ngược lại quy trình Tống Tử Thành và Đàn Tử đã dự đoán. Sau khi dành chiến thắng, Lam Sam hô vang, vỗ tay chúc mừng với Kiều Phong. Cô xoa xoa tay, cười với Tống Tử Thành và Đàn Tử, rồi đưa ra yêu cầu của mình:

- Sếp à, làm phiền ngài phải chịu thiệt thòi rồi, xin mời ngài và Đàn Tử hôn nhau một cái nhé?

Đang vui vẻ nên yêu cầu này của cô cũng không hề quá đáng. Lam Sam đã thăm dò tính tình của Tống Tử Thành, cô cảm thấy vị sếp này công tư rất rõ ràng, chắc chắn sẽ không vì việc cô bắt anh ta hôn một người đàn ông mà khấu trừ tiền thưởng của cô đâu.

Tống Tử Thành hơi bất đắc dĩ, dù tất cả ở đây đều là đàn ông chuẩn 100% nhưng nếu đã thua thì phải cam tâm chấp nhận thôi. Đàn Tử khóc không ra nước mắt. Cậu ta mà bị anh Thành hôn! Mẹ nó chứ, biết vậy cậu đã sớm chuồn khỏi đây tiêu dao khắp mặt đất, sao phải ở đây làm cái trò gì thế này!

Căn cứ vào quy định của Lam Sam, họ nhất định phải chạm môi không dưới 5 giây, còn do Kiều Phong tính giờ.

Tống Tử Thành chỉ có thể tìm vui trong đau khổ mà nghĩ rằng may là họ đang ở trong phòng bi-a biệt lập nên sẽ không bị ai bắt gặp tình cảnh lúng túng này….

Sau đó Lam Sam lặng lẽ móc di động ra….

Kiều Phong cũng lấy di động ra bắt đầu đếm giờ.

Tống Tử Thành lấy hết can đảm lao vào đôi môi của Đàn Tử , hai người đều ác ý không muốn nhìn thấy bản mặt của người đàn ông trước mắt nên nhắm chặt mắt lại, thế nhưng nhìn qua trông lại rất feeling nhé.

Kiều Phong rất có nề nếp mà đếm to giây:

- 5,4,3,2.

…. Một đâu?

Tống Tử Thành và Đàn Tử đợi mãi chả thấy “1” đâu, hai người đều tách ra thật xa kẻ kia, ngẩng đầu lên nhìn người đếm giờ Kiều Phong đang nghiêng đầu xem điện thoại di động của Lam Sam, cả hai cùng chen lấn một chỗ, cười hì hì bình luận về một cái gì đó.

Đàn Tử nổi giận:

- Sao anh không đếm cho xong đi?

Kiều Phong không hề giải thích mà chỉ liếc nhìn anh ta:

- Tôi đếm đến 2 rồi thì các anh không tự biết chờ một chút để tự tách ra à?

….. Đồ không biết xấu hổ!

Thấy Đàn Tử đang kinh ngạc, Lam Sam rất hứng thú, cô lục lại toàn bộ ảnh vừa chụp sau đó rất chân chó chạy sang nịnh nọt Tống Tử Thành:

- Sếp cứ yên tâm, tôi sẽ không tùy tiện để ai xem hết.

Tống Tử Thành hiện tại chỉ muốn được về nhà.

Sau đó bốn người cứ vậy tản đi. Lam Sam và Kiều Phong cùng nhau về nhà, trên đường đi cô mua cho anh một chiếc kẹo cầu vồng. Kiều Phong rất thích thú, vừa đi vừa ăn.

Lam Sam nói:

- Kiều Phong, tôi cảm thấy hôm nay anh không giống mọi hôm.

- Không giống chỗ nào?

- Hôm nay anh thi đấu rất tốt, không giống bình thường.

- Thật không?

- Đúng vậy, từ trước đến nay anh chưa bao giờ để ý đến thắng thua, hôm nay sao còn hiếu thắng hơn tôi nữa.

Kiều Phong vừa ăn kẹo vừa đi bên cạnh trả lời một câu mạn bất kinh tâm:

- Bởi vì tôi muốn cô dành chiến thắng mà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện