Theo bản năng, hắn muốn ngẩng đầu lên cười vào mặt Kỳ Khiếu Phong.

“Ngươi tới nơi này làm gì?”

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên một thanh âm lạnh như băng vang lên. Hắn xoay người nhìn lại thì thấy một cô gái áo xanh đang từ từ đi đến trước mặt mình, hai mắt nhìn hắn chứa đầy sự khó chịu. Người này nếu không phải là Ngô Thanh thì là ai khác được?

Nhưng khi nhìn thấy Kỳ Khiếu Phong thì sắc mặt của Ngô Thanh trở nên ôn hòa hơn, ánh mắt yêu thương nhìn hắn, tiến lên nắm lấy cánh tay của hắn, nhẹ nhàng nói: “Kỳ sư huynh, ta đã làm không tốt một việc."

Trên mặt Kỳ Khiếu Phong lộ ra nụ cười nhàn nhạt:

“Chuyện gì?”

“Chu Thanh Việt vốn dĩ là đồng môn của huynh, đáng lẽ ra ta phải giúp đỡ hắn thật nhiều, nhưng mà…”

Ngô Thanh nói đến đầy thì liếc nhìn về hướng Phương Nguyên, giọng nói mang sự tức giận:

“… Thế nhưng hắn bị người ta hãm hại. Do quy củ của tiên môn nên ta cũng không có cách bào chữa cho hắn. Còn kẻ đã vu oan cho hắn thì lại từ gà rừng biến thành phượng hoàng.”

“Ha ha, Ngô sư muội không nên nói như thế.”

Kỳ Khiếu Phong như là ngầm thở dài một chút, vỗ bả vai của Ngô Thanh:

“Trên con đường tu tiên, khó mà phân định đúng sai! Đệ tử tiên môn cũng có thể bị trục xuất, tạp dịch cũng có ngày trèo lên cao. Nhưng dù thế nào thì điều quan trọng nhất vẫn là việc mọi người tập trung tu luyện. Thực lực mới là thứ quyết định tất cả, nói nhiều cũng vô dụng.”

Nói xong, hắn nhìn Phương Nguyên đầy thâm ý.

“Phương sư đệ, ngươi thấy ta nói thế có đúng không?”

Phương Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái, sắc mặt không hề thay đổi.

“Các trưởng lão tới…”

Hắn đang định nói thì thấy rất nhiều người mặc áo trắng xuất hiện ở trên không trung. Người đi đầu là Bạch chấp sự, hắn bước vào đại điện, lạnh lùng nhìn bốn phía. Các đệ tử khác lập tức ngừng nói chuyện, nhao nhao tìm chỗ ngồi, chờ đợi hắn nói chuyện. Còn Thanh Dương Tiểu Thất Tử cũng đi ra phía trước, hành lễ với hắn.

“Bảy người các ngươi trở về rồi hả? Việc truyền đạo ngộ pháp có thuận lợi không?”

Bạch chấp sự thấy Thanh Dương Tiểu Thất Tử thì cười một tiếng, vỗ vỗ vai của Kỳ Khiếu Phong, sau đó hướng về phía các đệ tử tiên môn nói:

“Vừa rồi, các ngươi cũng thấy được bảy người bọn họ, chắc hẳn các ngươi cũng biết rằng có người xuống núi thì cũng sẽ có người lên núi...”

Các đệ tử tiên môn đều vô cùng kích động.

“Học đạo pháp của Thanh Dương chúng ta, để rèn đúc đạo tâm của các ngươi!”

Bạch chấp sự nhìn qua các đệ tử một lượt, sau đó thấp giọng ngâm xướng rồi mở miệng nói với giọng nhàn nhạt:

“Tuân theo tiên chỉ của Vân trưởng lão, chọn bốn người lên núi để truyền đạo. Bây giờ đã có ba người là Trần Hư, Vương Công và Thái Hợp Chân. Ba người các ngươi tiến lại đây!”

“Đệ tử có mặt!”

Nghe xong lời này, có ba giọng nói vang lên từ trong đám đệ tử. Sau đó có ba người bước tới chỗ Bạch chấp sự. Một người mặc áo xanh, dáng người cao gầy, khí chất trầm ổn. Một người mặc áo gấm, dung mạo anh tuấn. Còn một cô gái khá xinh đẹp, làn da bóng loáng như mỡ đông. Ba người này vừa bước ra khiến cho ánh mắt của những đệ tử tiên môn khác không kìm nổi sự hâm mộ.

“Trước đó, mỗi lần Phi Vân sơn mở ra thì ít nhất sẽ có bốn đệ tử lên núi để nhận truyền thừa Thanh Dương tứ pháp. Nhưng không ngờ rằng trong mấy tháng nay chỉ có ba người bọn họ thông qua Tiên Bia Lục Vấn, thật là đáng thất vọng. Tuy nhiên, với sự khẩn cầu của Vân trưởng lão, tông chủ đã phê chuẩn rằng sẽ có bốn người được lên núi. Người thứ tư sẽ được chọn ra vào hôm nay.”

Bạch chấp sự bày ra bộ mặt tràn trề thất vọng, nói tiếp:

“Hôm nay ta sẽ mời Tiên Bia ra một lần nữa, mong rằng các ngươi hãy cố hết sức để vượt qua. Vân trưởng lão đã căn dặn ta rằng, thà rằng vứt danh ngạch này đi cũng quyết không cho phép một đệ tử có căn cơ yếu kém lên núi nhận truyền thừa đại đạo của Thanh Dương tông!”

Lời này vừa dứt, các đệ tử giật mình, ánh mắt đổ dồn vào Ngô Thanh.

Trong lòng mọi người đều cảm thấy cơ hội lần này chắc chắn được tạo ra dành cho Ngô Thanh.

Sau khi Thanh Dương Tiểu Thất Tử rời núi, Ngô Thanh được công nhận là người mạnh thứ tư trên Tiểu Trúc phong. Ngay từ bốn tháng trước, nàng chỉ thiếu nửa bước nữa là có thể thông qua Tiên Bia Lục Vấn. Chỉ đáng tiếc là nửa bước này bước mãi không tới, kéo dài đến tận ngày hôm nay.

“Bạch chấp sự, lần này ta nhất định sẽ…”

Lúc này, ở trong đám người phát ra một thanh âm hơi run run, chính là Ngô Thanh.

Hiển nhiên nàng cũng cho rằng bản thân chính là người thứ tư kia!

“Nếu làm được thì tốt, chớ làm cho Vân trưởng lão thất vọng.”

Bạch chấp sự liếc nhìn nàng một cái rồi hướng ánh mắt về những đệ tử khác, cao giọng hỏi:

“Còn có ai muốn thử một lần?”

Các đệ tử nghe thấy thế thì ầm ĩ cả lên.

Mọi người đều biết, lên Phi Vân sơn nhận truyền đạo càng sớm thì càng tốt. Lên núi càng sớm càng chứng tỏ thiên tư cao siêu, càng được tiên môn coi trọng. Bây giờ cơ hội được lên núi đã bày ra trước mặt, ai mà không thèm?

Thế nhưng thèm cũng vô dụng. Thứ nhất là vì không nắm chắc. Thứ hai là nếu bước ra thử vào bây giờ thì chẳng khác nào đối đầu với Ngô Thanh.

Trong tiên môn có lời đồn rằng Ngô Thanh đã âm thầm quyến rũ một vị chấp sự nên mới có thể có thêm danh ngạch thứ tư.

Lý do là để nàng có thể kịp lên núi lần này.

Bởi thế mặc dù có nhiều đệ tử cũng muốn thử những sẽ không mạo hiểm đứng ra vào lúc này.

Chỉ là không có ai ngờ rằng Phương Nguyên vốn đang đứng ở ngoài rìa như đang đứng xem vui bỗng nhiên đi đến trước điện, nhẹ nhàng chắp tay nói:

“Ta muốn thử một lần!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện