Nói xong, hắn cười khổ một tiếng, nói tiếp.
Lần này chắc là bọn họ lại làm ra đồ gì đó hại người nữa rồi, nên mới tìm người thử nghiệm, còn chưa dùng hết uy lực, nếu thật sự đưa thứ đó ra, đừng nói là cứu người, chúng ta muốn chạy cũng không chạy nổi!
Xin lång nghe!
Sắc mặt Phương Nguyên lạnh lẽo, nhưng hắn không nói gì, chỉ chắp tay với Nguyễn Tập Thư.
- Nếu đã cứu người, vậy thì cứu hết mình đi!
Nguyễn Tập Thư cũng không chú ý đến sắc mặt của Phương Nguyên thay đổi, hắn quay đầu nhìn về phía bộ lạc, nói.
Mặc dù đã trừ hết ôn dịch, nhueng không biết Ôn Bộ của Cửu Trùng Thiên sẽ đến đây lúc nào, nếu chúng ta rời khỏi đây, mà hắn vẫn quay lại, có lẽ tính mạng của bách tính trong bộ lạc cũng khó mà giữ nổi, ngay cả ngươi cũng nên cẩn thận, sợ người Ôn Bộ sẽ đến tìm ngươi đấy!
Phương Nguyên nghe Nguyễn Tập Thư nói thì cảm thấy có lý, hắn gật đầu,
nói.
- Vậy theo tiền bối thì phải giải quyết thế nào? Nguyễn Tập Thư suy nghĩ một chút, nói.
Kêu người trong bộ lạc đi về phía Bắc, càng đi đến gần Trung Châu cành tốt, dù thế lực Cửu Trùng Thiên Hoàng Châu lớn đến đâu, cũng không dám đi Trung Châu bắt người luyện ôn, nói đến thiên hạ này, Trung Châu là nơi duy nhất có thể làm cho bọn họ phải kiêng kỵ!
- Rời đi?
Phương Nguyên nghe xong hơi ngẩn người ra, ngược lại cũng cảm thấy có lý, hắn gật đầu nói.
- Ta kêu người đi nói với bọn họ!
Dứt lời, hắn đưa vị đại đan sư này đi xuống, tự mình uống một chén trà trong đình, sau đó cho Quan Ngạo đi thông báo với người trong bộ lạc, Phương Nguyên còn nghĩ sẽ có người không muốn rời bỏ quê hương, nếu nói trắng ra thì càng thêm phiền phức, hắn dứt khoát nói với Quan Ngạo.
- Không cần nói sự thật cho bọn họ biết, chỉ nói nơi đây có ôn thần làm loạn, nếu không đi, chắc chắn sẽ tai ương ngập đầu!
Quan Ngạo nghe xong, nhếch miệng nở nụ cười, lập tức rời đi.
Không lâu lắm, mấy tế tự và người già trong bộ lạc đều tập trung lại, bàn bạc về việc di chuyển, mọi chuyện xảy ra rất thuận lợi, vốn dĩ mấy bộ lạc vừa trải qua nạn ôn dịch, may nhờ Quan Ngạo mời Phương Nguyên đến đây, mới có thể bảo vệ được huyết mạch, bây giờ đối với Phương Nguyên thì không nói, nhưng sự kính ngưỡng của bọn họ đối với Quan Ngạo như nước sông cuồn cuộn, có thể nói là tôn thờ như thần linh.
Có thể nói, bây giờ Quan Ngạo bảo bọn họ dâng vợ mình lên, sợ rằng bọn họ cũng sẽ đồng ý.
Cộng thêm việc Quan Ngạo nói rất dọa người, cái gì mà nếu không đi thì chắc chắn sẽ gặp tai ương, ngay cả hắn cũng phải nhanh chóng rời khỏi đây, những bách tính bộ lạc kia sao có thể không sợ, ngay cả sơn thần còn muốn chạy, huống chi là bọn họ?
Chỉ trong nửa canh giờ đã sắp xếp xong xuôi, người trong bộ lạc thu thập đồ đạc, dắt heo, làm thịt dê, chuẩn bị lên đường.
Vị đại đan sư kia vốn nghĩ rằng, nếu muốn bách tính phàm tục rời khỏi quê hương đời đời kiếp kiếp không phải là chuyện dễ dàng, đoán là sẽ gặp phiền phức to, không ngờ rằng Phương Nguyên lại giải quyết nhanh chóng, chỉ dùng một câu nói đã giải quyết xong, điều này làm cho hắn phải đánh giá lại Phương Nguyên lần nữa, thêm nửa ngày trời đàm luận đan đạo với nhau, vị đại đan sư kia có tâm trạng không tệ, hắn cười nói.
- Ngươi chuẩn bị đi đâu?
Phương Nguyên hơi trầm ngâm, sau đó cười nói.
- Thật không dám giấu giếm, vãn bối chuẩn bị đi du lịch đến Trung Châu một thời gian!
Tử Tiêu động chủ nghe xong, đôi mắt sáng ngời, cười nói.
- Đúng là trùng hợp, tiểu bối, nếu ngươi không ngại thì đi cùng với lão phu luôn? Trên đường đi, chúng ta có thể đánh cờ luận đan, để cho quãng đường đỡ tẻ nhạt ...
- Đi cùng nhau?
Phương Nguyên hơi ngẩn người ra, không ngờ hắn sẽ mời mình.
Tử Tiêu động chủ thấy vậy thì cười nói.
- Phương tiểu hữu, ngươi đừng trách Lão phu nói thang, ta thấy đan phẩm của không cao, sợ là không đi được xa trên con đường tu hành, nhưng ở trên đan đạo, ngươi lại có thiên phú không tệ, chỉ là ngươi không có cao nhân chỉ dạy, nên không có thành tựu cao, bây giờ lão phu gặp được ngươi ở đây, cũng được xem là có duyên, đi cùng ngươi một đoạn đường, chỉ cho ngươi mấy phần về đan đạo, cũng xem như tặng ngươi một món quà vậy!
- Chỉ là tiền bối khiêm tốn thôi!
Phương Nguyên biết Tử Tiêu động chủ nói thật, mặc dù tu vi của hắn không yếu, nhưng đan phẩm lại không được tốt, lúc sử dụng thần thông cũng không tinh vi, nhưng ngoài miệng hắn không thể nói thẳng ra được, hắn vẫn khen một câu, sau đó hơi trầm nói.
- Ở ngoài 800 dặm phía Bắc, vãn bối còn có một động phủ, nếu phải đi, vãn bối phải về thu dọn đồ đạc đã!
Tử Tiêu động chủ cười nói.
Lần này chắc là bọn họ lại làm ra đồ gì đó hại người nữa rồi, nên mới tìm người thử nghiệm, còn chưa dùng hết uy lực, nếu thật sự đưa thứ đó ra, đừng nói là cứu người, chúng ta muốn chạy cũng không chạy nổi!
Xin lång nghe!
Sắc mặt Phương Nguyên lạnh lẽo, nhưng hắn không nói gì, chỉ chắp tay với Nguyễn Tập Thư.
- Nếu đã cứu người, vậy thì cứu hết mình đi!
Nguyễn Tập Thư cũng không chú ý đến sắc mặt của Phương Nguyên thay đổi, hắn quay đầu nhìn về phía bộ lạc, nói.
Mặc dù đã trừ hết ôn dịch, nhueng không biết Ôn Bộ của Cửu Trùng Thiên sẽ đến đây lúc nào, nếu chúng ta rời khỏi đây, mà hắn vẫn quay lại, có lẽ tính mạng của bách tính trong bộ lạc cũng khó mà giữ nổi, ngay cả ngươi cũng nên cẩn thận, sợ người Ôn Bộ sẽ đến tìm ngươi đấy!
Phương Nguyên nghe Nguyễn Tập Thư nói thì cảm thấy có lý, hắn gật đầu,
nói.
- Vậy theo tiền bối thì phải giải quyết thế nào? Nguyễn Tập Thư suy nghĩ một chút, nói.
Kêu người trong bộ lạc đi về phía Bắc, càng đi đến gần Trung Châu cành tốt, dù thế lực Cửu Trùng Thiên Hoàng Châu lớn đến đâu, cũng không dám đi Trung Châu bắt người luyện ôn, nói đến thiên hạ này, Trung Châu là nơi duy nhất có thể làm cho bọn họ phải kiêng kỵ!
- Rời đi?
Phương Nguyên nghe xong hơi ngẩn người ra, ngược lại cũng cảm thấy có lý, hắn gật đầu nói.
- Ta kêu người đi nói với bọn họ!
Dứt lời, hắn đưa vị đại đan sư này đi xuống, tự mình uống một chén trà trong đình, sau đó cho Quan Ngạo đi thông báo với người trong bộ lạc, Phương Nguyên còn nghĩ sẽ có người không muốn rời bỏ quê hương, nếu nói trắng ra thì càng thêm phiền phức, hắn dứt khoát nói với Quan Ngạo.
- Không cần nói sự thật cho bọn họ biết, chỉ nói nơi đây có ôn thần làm loạn, nếu không đi, chắc chắn sẽ tai ương ngập đầu!
Quan Ngạo nghe xong, nhếch miệng nở nụ cười, lập tức rời đi.
Không lâu lắm, mấy tế tự và người già trong bộ lạc đều tập trung lại, bàn bạc về việc di chuyển, mọi chuyện xảy ra rất thuận lợi, vốn dĩ mấy bộ lạc vừa trải qua nạn ôn dịch, may nhờ Quan Ngạo mời Phương Nguyên đến đây, mới có thể bảo vệ được huyết mạch, bây giờ đối với Phương Nguyên thì không nói, nhưng sự kính ngưỡng của bọn họ đối với Quan Ngạo như nước sông cuồn cuộn, có thể nói là tôn thờ như thần linh.
Có thể nói, bây giờ Quan Ngạo bảo bọn họ dâng vợ mình lên, sợ rằng bọn họ cũng sẽ đồng ý.
Cộng thêm việc Quan Ngạo nói rất dọa người, cái gì mà nếu không đi thì chắc chắn sẽ gặp tai ương, ngay cả hắn cũng phải nhanh chóng rời khỏi đây, những bách tính bộ lạc kia sao có thể không sợ, ngay cả sơn thần còn muốn chạy, huống chi là bọn họ?
Chỉ trong nửa canh giờ đã sắp xếp xong xuôi, người trong bộ lạc thu thập đồ đạc, dắt heo, làm thịt dê, chuẩn bị lên đường.
Vị đại đan sư kia vốn nghĩ rằng, nếu muốn bách tính phàm tục rời khỏi quê hương đời đời kiếp kiếp không phải là chuyện dễ dàng, đoán là sẽ gặp phiền phức to, không ngờ rằng Phương Nguyên lại giải quyết nhanh chóng, chỉ dùng một câu nói đã giải quyết xong, điều này làm cho hắn phải đánh giá lại Phương Nguyên lần nữa, thêm nửa ngày trời đàm luận đan đạo với nhau, vị đại đan sư kia có tâm trạng không tệ, hắn cười nói.
- Ngươi chuẩn bị đi đâu?
Phương Nguyên hơi trầm ngâm, sau đó cười nói.
- Thật không dám giấu giếm, vãn bối chuẩn bị đi du lịch đến Trung Châu một thời gian!
Tử Tiêu động chủ nghe xong, đôi mắt sáng ngời, cười nói.
- Đúng là trùng hợp, tiểu bối, nếu ngươi không ngại thì đi cùng với lão phu luôn? Trên đường đi, chúng ta có thể đánh cờ luận đan, để cho quãng đường đỡ tẻ nhạt ...
- Đi cùng nhau?
Phương Nguyên hơi ngẩn người ra, không ngờ hắn sẽ mời mình.
Tử Tiêu động chủ thấy vậy thì cười nói.
- Phương tiểu hữu, ngươi đừng trách Lão phu nói thang, ta thấy đan phẩm của không cao, sợ là không đi được xa trên con đường tu hành, nhưng ở trên đan đạo, ngươi lại có thiên phú không tệ, chỉ là ngươi không có cao nhân chỉ dạy, nên không có thành tựu cao, bây giờ lão phu gặp được ngươi ở đây, cũng được xem là có duyên, đi cùng ngươi một đoạn đường, chỉ cho ngươi mấy phần về đan đạo, cũng xem như tặng ngươi một món quà vậy!
- Chỉ là tiền bối khiêm tốn thôi!
Phương Nguyên biết Tử Tiêu động chủ nói thật, mặc dù tu vi của hắn không yếu, nhưng đan phẩm lại không được tốt, lúc sử dụng thần thông cũng không tinh vi, nhưng ngoài miệng hắn không thể nói thẳng ra được, hắn vẫn khen một câu, sau đó hơi trầm nói.
- Ở ngoài 800 dặm phía Bắc, vãn bối còn có một động phủ, nếu phải đi, vãn bối phải về thu dọn đồ đạc đã!
Tử Tiêu động chủ cười nói.
Danh sách chương