Sắc mặt Trấn thủ Ôn Bộ âm trầm mấy phần, thản nhiên nói:
- Vậy xem dáng dấp ngươi cũng chuẩn bị nhúng tay vào? Tử Tiêu động chủ nhìn thoáng qua hắn, nói:
- Lão phu lâu rồi không động đậy tay chân với người khác, nhưng lần này, lão phu vốn đi vấn đạo tiên bang tiên minh chuyện chuẩn bị kỳ thi lục đạo cuối năm, cũng vừa luc hỏi mấy vị lao hữu trong tiên minh, Trấn thủ Ôn Bộ Cửu Trọng Thiên Hoàng Châu, không đàng hoàng ở lại Hoàng Châu, lại chạy đến lãnh địa Trung Châu bắt người luyện ôn, chuyện này, bọn họ nên xử lý như thế nào!
- Ngươi.
Trấn thủ Ôn Bộ không nhịn được mặt liền biến sắc.
Hắn cũng không ngờ Tử Tiêu động chủ lại chụp mũ cho mình tội danh như vậy, nơi này rút cuộc thuộc Hoàng Châu hay Trung Châu, hắn cũng không rõ ràng, nhưng nếu chọc vào tiên minh, tới Hoàng Châu hỏi tội, dưới áp lực phía trên, bản thân hắn chắc chắn không gánh chịu được, mấu chốt hơn chính là, Tử Tiêu động chủ rõ ràng là tu vi Kim Đan trung kỳ, hắn cũng không có mười phần nắm chắc có thể đánh thắng.
Nếu thật sự động thủ, có thể giết hắn ở chỗ này còn dễ nói, nếu để hắn chạy thoát, vậy thì thật sự phiền toái.
- Ha ha, vị đạo hữu này, lão phu nói chuyện có chút thẳng thắn, ngươi cũng chớ tức giận!
Tử Tiêu động chủ cũng nhìn thấu sắc mặt do dự của Trấn thủ Ôn Bộ, cả cười một tiếng, nói chuyện khách khí, cũng chắp tay nói:
- Lão phu còn phải chạy tới Trung Châu, nghĩ đến ngươi cũng có việc công trong người, cần gì phải tự nhiên đâm ngang? Oai phong của Ôn Bộ Cửu Trọng Thiên, lão phu cũng có nghe thấy, Ôn kỳ mở ra, sinh linh vạn dặm tuyệt tích, thần thông đáng sợ, lão phu thật sự không dám lãnh giáo!
Vừa nói, lại chỉ về phía Quan Ngạo và Phương Nguyên ở dưới nói:
Hai vị tiểu hữu này, cũng là một mảnh thiện ý, mới ra tay chữa bệnh cho dân chúng, cũng không phải cố ý chọc giận tiên uy của Cửu Trọng Thiên, không bằng nể mặt lão phu, để hai người bọn họ một con đường sống thì thế nào?
Những lời này cũng cất giấu ẩn ý, đầu tiên là nói ra chỗ lợi hại của Ôn Bộ Cửu Trọng Thiên, tỏ vẻ mình biết thủ đoạn của các ngươi, có gấp bội cẩn thận, lại nói mình không dám lãnh giáo, chính là nói nếu đấu sẽ lấy bảo vệ tính mạng làm chủ, nhất định sẽ chạy đi tố cáo, nhưng câu nào cũng là khen tặng, mạnh mẽ cưỡng ép Trấn thủ Ôn Bộ, có chút không dễ quyết định chuyện này
Thoáng trầm ngâm, trong lòng hắn cũng có chú ý, thản nhiên nói:
- Danh tiếng Tử Tiêu tiểu động thiên Đông Hải, bổn tọa cũng có nghe qua, sau này chỉ sợ cũng có không ít giao tế, hôm nay coi như cùng kết thiện duyên, chẳng qua hai tiểu nhi kia không biết trời cao đất rộng.
Ánh mắt quét qua hai người Phương Nguyên và Quan Ngạo, thanh âm lạnh lùng:
- Ha ha, lần sau muốn học người hành hiệp cứu người thì nhớ mở to mắt!
Dứt lời, vung tay lên:
- Cáo từ!
Nói đi là đi, bộ hạ của hắn cũng thu những bộ phận bị chặt đứt của mấy con ngựa, quây quần rời đi.
- Đi thật sao?
Hai tay Phương Nguyên cầm đao, sắc mặt có chút không hiểu.
Vừa rồi cuộc nói chuyện giữa Tử Tiêu động chủ và Trấn thủ Ôn Bộ, hắn hoàn toàn không nghe hiểu.
- Ha ha, hai vị tiểu hữu hữu lễ rồi.
Tử Tiêu động chủ lúc này cũng từ trên đụn mây rơi xuống, cười chắp tay nói với Quan Ngạo và Phương Nguyên:
- Lão phu cũng trên đường đi qua đây, nhìn thấy nơi này ôn khí ngất trời, biết nhất định sẽ có tai hoạ, liền tới đây xem, cũng không nghĩ tới, hai vị tiểu hữu đã chữa khỏi trận ôn dịch này, cũng giúp ta bớt đi một phen tay chân, nhân tâm thiện ý, không biết tiên sơn nơi nào?
Quan Ngạo gãi gãi đầu, sau đó nhìn Phương Nguyên.
Vừa rồi đa tạ tien sinh đua truong kiem tương trợ!
Phương Nguyên tiến lên phía trước, chắp tay nói với Tử Tiêu động chủ:
- Hai người chúng ta chẳng qua là tán tu đi lại trong thiên hạ, tình cờ gặp phải chuyện này, ngồi nhìn dân chúng chết dần trong bệnh dịch, chỉ lo trị bệnh cứu người, cũng không nghĩ lại chọc vào nhân mã của Cửu Trọng Thiên.
- Ha ha, nếu là đồng đạo, trường kiếm chấp ngôn cũng là chuyện bình thường, cần gì cám ơn ta?
Tử Tiêu động chủ khoát tay áo, hai tay chắp sau lưng, đi một vòng trong bộ lạc, đánh giá mấy lần, cười nói:
Cửu Trọng Thiên bắt người luyện ôn, cũng không có gì kỳ lạ, nhưng ngươi có thể hiểu được loại yêu tà ôn khí này, cũng hiếm có, chữa trị như thế nào?
- Cũng là tu sĩ lòng mang nhân tâm, lão phu cứu không nhầm người, ngươi lấy đan dược luyện ra cho ta đánh giá!
Trong tay Phương Nguyên vẫn còn lại hai viên đan dược, liền lấy một viên cho hắn.
Động chủ tiểu động thiên Tử Tiêu cầm đan dược trong tay, cẩn thận đánh giá, lại chà xát chút ít bột đan, cười nói:
- Phương thuốc chính là đúng bệnh, dùng thuốc cũng xảo diệu, nhưng đan phẩm không cao, bat luan la thủ đoạn dung hoa hay la thoi hoa dược tính cung còn thiếu chút ít hỏa hầu, đồng nhi học đan ở chỗ ta không quá ba năm, sợ là cũng luyện ra được, người trẻ tuổi, còn cần dụng công!
- Vậy xem dáng dấp ngươi cũng chuẩn bị nhúng tay vào? Tử Tiêu động chủ nhìn thoáng qua hắn, nói:
- Lão phu lâu rồi không động đậy tay chân với người khác, nhưng lần này, lão phu vốn đi vấn đạo tiên bang tiên minh chuyện chuẩn bị kỳ thi lục đạo cuối năm, cũng vừa luc hỏi mấy vị lao hữu trong tiên minh, Trấn thủ Ôn Bộ Cửu Trọng Thiên Hoàng Châu, không đàng hoàng ở lại Hoàng Châu, lại chạy đến lãnh địa Trung Châu bắt người luyện ôn, chuyện này, bọn họ nên xử lý như thế nào!
- Ngươi.
Trấn thủ Ôn Bộ không nhịn được mặt liền biến sắc.
Hắn cũng không ngờ Tử Tiêu động chủ lại chụp mũ cho mình tội danh như vậy, nơi này rút cuộc thuộc Hoàng Châu hay Trung Châu, hắn cũng không rõ ràng, nhưng nếu chọc vào tiên minh, tới Hoàng Châu hỏi tội, dưới áp lực phía trên, bản thân hắn chắc chắn không gánh chịu được, mấu chốt hơn chính là, Tử Tiêu động chủ rõ ràng là tu vi Kim Đan trung kỳ, hắn cũng không có mười phần nắm chắc có thể đánh thắng.
Nếu thật sự động thủ, có thể giết hắn ở chỗ này còn dễ nói, nếu để hắn chạy thoát, vậy thì thật sự phiền toái.
- Ha ha, vị đạo hữu này, lão phu nói chuyện có chút thẳng thắn, ngươi cũng chớ tức giận!
Tử Tiêu động chủ cũng nhìn thấu sắc mặt do dự của Trấn thủ Ôn Bộ, cả cười một tiếng, nói chuyện khách khí, cũng chắp tay nói:
- Lão phu còn phải chạy tới Trung Châu, nghĩ đến ngươi cũng có việc công trong người, cần gì phải tự nhiên đâm ngang? Oai phong của Ôn Bộ Cửu Trọng Thiên, lão phu cũng có nghe thấy, Ôn kỳ mở ra, sinh linh vạn dặm tuyệt tích, thần thông đáng sợ, lão phu thật sự không dám lãnh giáo!
Vừa nói, lại chỉ về phía Quan Ngạo và Phương Nguyên ở dưới nói:
Hai vị tiểu hữu này, cũng là một mảnh thiện ý, mới ra tay chữa bệnh cho dân chúng, cũng không phải cố ý chọc giận tiên uy của Cửu Trọng Thiên, không bằng nể mặt lão phu, để hai người bọn họ một con đường sống thì thế nào?
Những lời này cũng cất giấu ẩn ý, đầu tiên là nói ra chỗ lợi hại của Ôn Bộ Cửu Trọng Thiên, tỏ vẻ mình biết thủ đoạn của các ngươi, có gấp bội cẩn thận, lại nói mình không dám lãnh giáo, chính là nói nếu đấu sẽ lấy bảo vệ tính mạng làm chủ, nhất định sẽ chạy đi tố cáo, nhưng câu nào cũng là khen tặng, mạnh mẽ cưỡng ép Trấn thủ Ôn Bộ, có chút không dễ quyết định chuyện này
Thoáng trầm ngâm, trong lòng hắn cũng có chú ý, thản nhiên nói:
- Danh tiếng Tử Tiêu tiểu động thiên Đông Hải, bổn tọa cũng có nghe qua, sau này chỉ sợ cũng có không ít giao tế, hôm nay coi như cùng kết thiện duyên, chẳng qua hai tiểu nhi kia không biết trời cao đất rộng.
Ánh mắt quét qua hai người Phương Nguyên và Quan Ngạo, thanh âm lạnh lùng:
- Ha ha, lần sau muốn học người hành hiệp cứu người thì nhớ mở to mắt!
Dứt lời, vung tay lên:
- Cáo từ!
Nói đi là đi, bộ hạ của hắn cũng thu những bộ phận bị chặt đứt của mấy con ngựa, quây quần rời đi.
- Đi thật sao?
Hai tay Phương Nguyên cầm đao, sắc mặt có chút không hiểu.
Vừa rồi cuộc nói chuyện giữa Tử Tiêu động chủ và Trấn thủ Ôn Bộ, hắn hoàn toàn không nghe hiểu.
- Ha ha, hai vị tiểu hữu hữu lễ rồi.
Tử Tiêu động chủ lúc này cũng từ trên đụn mây rơi xuống, cười chắp tay nói với Quan Ngạo và Phương Nguyên:
- Lão phu cũng trên đường đi qua đây, nhìn thấy nơi này ôn khí ngất trời, biết nhất định sẽ có tai hoạ, liền tới đây xem, cũng không nghĩ tới, hai vị tiểu hữu đã chữa khỏi trận ôn dịch này, cũng giúp ta bớt đi một phen tay chân, nhân tâm thiện ý, không biết tiên sơn nơi nào?
Quan Ngạo gãi gãi đầu, sau đó nhìn Phương Nguyên.
Vừa rồi đa tạ tien sinh đua truong kiem tương trợ!
Phương Nguyên tiến lên phía trước, chắp tay nói với Tử Tiêu động chủ:
- Hai người chúng ta chẳng qua là tán tu đi lại trong thiên hạ, tình cờ gặp phải chuyện này, ngồi nhìn dân chúng chết dần trong bệnh dịch, chỉ lo trị bệnh cứu người, cũng không nghĩ lại chọc vào nhân mã của Cửu Trọng Thiên.
- Ha ha, nếu là đồng đạo, trường kiếm chấp ngôn cũng là chuyện bình thường, cần gì cám ơn ta?
Tử Tiêu động chủ khoát tay áo, hai tay chắp sau lưng, đi một vòng trong bộ lạc, đánh giá mấy lần, cười nói:
Cửu Trọng Thiên bắt người luyện ôn, cũng không có gì kỳ lạ, nhưng ngươi có thể hiểu được loại yêu tà ôn khí này, cũng hiếm có, chữa trị như thế nào?
- Cũng là tu sĩ lòng mang nhân tâm, lão phu cứu không nhầm người, ngươi lấy đan dược luyện ra cho ta đánh giá!
Trong tay Phương Nguyên vẫn còn lại hai viên đan dược, liền lấy một viên cho hắn.
Động chủ tiểu động thiên Tử Tiêu cầm đan dược trong tay, cẩn thận đánh giá, lại chà xát chút ít bột đan, cười nói:
- Phương thuốc chính là đúng bệnh, dùng thuốc cũng xảo diệu, nhưng đan phẩm không cao, bat luan la thủ đoạn dung hoa hay la thoi hoa dược tính cung còn thiếu chút ít hỏa hầu, đồng nhi học đan ở chỗ ta không quá ba năm, sợ là cũng luyện ra được, người trẻ tuổi, còn cần dụng công!
Danh sách chương