Phương Nguyên nghe thấy mà phiền lòng, quát lạnh một tiếng, hù doạ hai người kia cũng không dám nói nữa, sau đó để Quan Ngạo đóng cửa lại. Tay Phương Nguyên chậm rãi đặt lên trán thằng bé, chậm rãi độ một luồng thần niệm vào trong cơ thể nó, cẩn thận kiểm tra. 

 - Lại thay đổi? 

 Sau một hồi lâu, sắc mặt hắn biến hóa, lộ ra vẻ kinh ngạc. 

 Hắn biết vấn đề ra ở đâu rồi, vừa rồi khi hắn khai lò luyện đan, vốn là nhằm vào bệnh dịch vừa rồi, bốc thuốc theo bệnh, thật không ngờ, chưa tới một ngày, dịch khí kia lại sinh ra biến hóa, khiến cho đan dược của hắn không còn linh nghiệm nữa, dù sao, đối với bệnh dịch mà nói, trọng yếu nhất chính là đúng bệnh hốt thuốc, đan dược dù quý giá, chỉ cần không đúng bệnh, cũng không làm nên chuyện gì. 

 Trong truyền thuyết ăn một viên đan dược vào, bách bệnh bất xâm thật ra cũng có, nhưng đó là đề thăng cường độ thân thể của bản thân, khiến cho người ta có thể chống đỡ được bệnh dịch, chứ không phải giải quyết bệnh dịch. Tựa như Quan Ngạo, hắn không phải không lây dịch khí, cũng không phải dịch khí kia vô dụng, chẳng qua thân thể hắn quá mức cường đại, vì vậy mới có thể đề kháng được, không phát bệnh mà thôi. 

 Trên thực tế, người có thể làm được giống như hắn có mấy người? 

 Nếu đổi lại là một Trúc Cơ tu sĩ bình thường tới đây, không chừng đã bị ôn dịch lây nhiễm. 

 Mà muốn cứu chữa dân chúng trong bộ lạc, dĩ nhiên không đơn giản như vậy, trong tay Phương Nguyên cũng không thiếu linh châu bảo dược, nhưng cho dù dùng toàn bộ bảo dược này luyện thành đan, cũng không cứu được bao nhiêu người trong bộ lạc, ngược lại có thể khiến bọn họ không chịu nổi đan dược, cái chết nhanh hơn, dù sao bản lãnh của hắn lớn hơn nữa, cũng không cách nào giúp những người này tăng lên tới cảnh giới Trúc Cơ. 

 - Đối với dịch khí hiện tại thật sự rất dễ đối phó. 

 - Chẳng qua, nếu dịch khí này lại sinh ra biến hóa nào đó, vậy thì làm thế nào? 

 Phương Nguyên đứng lên, cau mày. 

 Trong lòng suy nghĩ, vừa đẩy cửa đá, không ngờ lại nhìn thấy một cảnh tượng kinh hãi. 

 Lúc này bên ngoài cửa đá có rất nhiều người đang quỳ xuống, trong bộ lạc phàm là những người có thể chạy đều chạy tới, quỳ gối ngoài cửa, một số người bệnh nặng, không đi được cũng được người khác dìu đến quỳ trước cửa. 

 Quan trọng hơn là, nhiều người quỳ gối ở cửa như vậy, lại không có một chút thanh âm. 

 Đây là vì vừa rồi mình kêu bọn họ câm miệng, cho nên bọn họ sợ quấy rầy mình xem bệnh cho đứa trẻ sao? 

 Phương Nguyên nghĩ tới điều này, nhìn nhiều dân chúng quỳ gối ở cửa, có chút bất đắc dĩ không nói ra lời. 

 Những dân chúng kia cũng không có người nào dám nói, chỉ ngẩng đầu lên, buồn bã nhìn Phương Nguyên. 

 - Tam lão gia. 

 Trầm mặc một hồi lâu, lão Tế Tự quỳ gối ở phía trước mới run giọng mở miệng, sắc mặt chần chờ. 

 - Câm miệng! 

 Phương Nguyên bỗng nhiên mặt lạnh quát một tiếng, lập tức hù dọa vị Tế Tự kia không dám nói tiếp. 

 Quan Ngạo vội vàng nói với những thôn dân trong bộ lạc: 

 - Đúng đúng, các ngươi đừng… 

 Phương Nguyên nói: 

 - Ngươi cũng câm miệng! 

 Quan Ngạo cũng ngậm miệng lại, chỉ gật đầu lia lịa. 

 Sau đó Phương Nguyên cau mày quét nhìn đám người kia, lạnh lùng nói: 

 - Quỳ ở chỗ ta có hữu dụng không? Tất cả những người bị bệnh đều đưa đi nghỉ ngơi, những người còn có thể đi đều ra ngoài hái thuốc, loại thảo dược nào cũng cần, càng nhiều càng tốt, lại an bài mấy người chờ ở chỗ ta, nếu ta có gì cần, phải mau sớm đưa đến trước mặt ta! 

 Đám dân chúng bộ lạc quỳ gối ở cửa ngẩn ngơ một lúc, sau đó ầm ầm đứng dậy, lao về phía các nơi. 

 Trong tình cảnh hỗn loạn, Phương Nguyên thấy con nghê đang lặng lẽ ngậm một cây cỏ linh chi trong bộ lạc. 

 - Hô. 

 Thở ra một hơi, trong đáy mắt Phương Nguyên hiện lên vẻ kiêu ngạo, nghĩ thầm: 

 - Ta đường đường là Tử Đan tu sĩ, kiếm, pháp, cờ, trận, đều không thua người, chẳng lẽ hôm nay lại bị một trận dịch khí trong bộ lạc làm khó hay sao? 

 Nghĩ như vậy, hắn liền ngồi xuống phía trước đứa trẻ đang trên giường đá khẽ suy ngẫm. 

 - Vù! 

 Bàn tay hắn đột nhiên lăng không ấn xuống, nhấn vào ngực đứa bé, sau đó kéo ra một luồng dịch khí . 

 Phương Nguyên khẽ nhíu mày, một lần nữa áp chế! 

 Dịch khí kia lại bị trấn áp, nhưng đúng vào lúc này, chợt sinh ra loại biến hóa thứ ba. 

 - Đúng rồi. 

 Trong lòng Phương Nguyên đã có toán tính, dịch khí này quả nhiên giống như mình nghĩ, có thể không ngừng biến hóa, cứ theo đà này, bất luận là thuốc gì, đều không thể hoàn toàn đúng bệnh, mình có thể trị được nhất thời, nhưng đợi đến khi dịch khí biến hóa, bệnh tình của bệnh nhân sẽ tăng thêm, biến hóa bốn năm lần như thế, sinh cơ của người bệnh đã hao hết sạch, cho dù là mình cũng không thể cứu được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện