Nàng thầm hận trong lòng, nhưng tình thế vốn nguy cấp, cũng không thể nghĩ quá nhiều.
Hiển nhiên hiện giờ đã là một vùng đại loạn, khói thuốc súng cuồn cuộn, nàng cũng vội vàng thu vào Trang Thiên Hồ, sau đó biến hóa nhanh chóng, hóa thành hình dạng nam tử diện mạo xấu xí, mặc quần áo giản dị, tùy tiện chọn một phương hướng, xẹt qua đó.
Nàng đi không phải phương hướng cửa vào bí cảnh, bởi vì thời điểm này, bí cảnh đã không còn tồn tại.
Tự nhiên cũng sẽ không tồn tại cửa vào gì nữa, tùy ý đều là cửa vào, tùy ý đều là lối ra…
Khói thuốc súng cuồn cuộn chung quanh, nơi nơi đều là người tu hành ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Đại loạn vừa rồi thật sự dọa sợ bọn họ, nhanh chóng đào tẩu. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn làm sao thoát ra ngoài? Hiển nhiên long trời lở đất, chỉ nghĩ rằng bản thân sắp phải chết. Nhưng sau đại loạn, bọn họ mới khiếp sợ phát hiện bản thân vẫn còn sống tốt, nhưng vùng thiên địa này đã không còn…
- Chúng ta giống như đã đi ra rồi…
- Vì sao lại như vậy?
- Kim gia, Kim gia, thì ra bọn họ vẫn luôn gạt chúng ta, đẩy ngã kim trụ, không hủy đi bí cảnh!
- Mà là… bí cảnh hoàn toàn mở ra!
Các nơi bí cảnh, đồng thời vang lên thanh âm bỗng nhiên bừng tỉnh.
Nhưng cũng có người ngờ vực:
- Nhưng bí cảnh này là một phương thế giới, hoàn toàn mở ra, chẳng chẳng khác nào không còn nữa?
... ...
- Tôn thượng, ta thất bại rồi!
Lúc Bá Hạ Châu cũng bị bí cảnh hấp dẫn ánh mắt, Khất Nhi Khương gia cũng đã đầy người thương tích gặp Thái Hư tiên sinh, sắc mặt ảm đạm, cười khổ nói:
- Ta không nghĩ tới, trong tay nữ nhân kia vậy mà xuất hiện một kiện bán tiên khí…
- Không cần quá mức áy náy!
Thái Hư tiên sinh khẽ than, ngẩn đầu lên, nhìn một vùng khói thuốc súng trước mắt, qua hồi lâu mới thấp giọng nói:
- Tới lúc này rồi, bí cảnh có bị hủy hay không cũng không quan trọng. Quan trọng nhất là chuyện tình từ trong miệng những người đó.
- Chẳng lẽ đứng đầu hắc ám kia thật sự đã đọc hiểu Đạo Nguyên Chân Giải rồi?
- Chẳng lẽ Đạo Nguyên Chân Giải thật sự là một bộ Diệt Thế Chi Thư?
“Cạch…”
Phương Nguyên lắc mình vào đại môn thanh đồng, bất chấp trong cánh cửa này có chuyện gì kỳ hoặc, gấp gáp xoay người, trước mắt chỉ thấy mấy đám mây đen đang bay nhẹ nhàng về phía mình, thoạt nhìn trông không quá lớn, nhưng khí cơ ẩn chứa bên trong cực lớn đến mức khiến người ta sợ hãi. Chuyện này thật sự khiến hắn hoảng sợ, không nghĩ tới mấy đám mây kia cũng đuổi theo.
Trong lúc nhất thời âm thầm kêu khổ, thật sự không nghĩ tới kiếp cuối cùng này lại hung hiểm như vậy…
Mấy đám mây kia là vật tốt!
Không những là vật tốt mà quả thực còn là vật tốt thế gian khó tìm, chính là căn nguyên của một phương thế giới, là căn nguyên của bí cảnh Kim gia Thông Thiên. Có nó trong tay, trong tương lai, Phương Nguyên có một ngày tu vi đạt cấp bậc, có thể dựa vào vật này luyện ra một phương thế giới…
Nhưng chỗ mấu chốt là tu vi Phương Nguyên hiện tại vẫn không đủ!
Tu vi của hắn chưa đạt, nhất định không thể tiêu thụ tạo hóa đáng sợ này, giống như một tòa kim sơn sẽ đè bẹp chết người…
“Vèo vèo vèo”
Phương Nguyên gấp gáp bay lượn bốn phía, muốn tránh thoát mấy đám mây này, chỉ tiếc mấy đám mây này đuổi theo khí cơ của hắn, tựa như cực nam châm hút nhau, căn bản không thể vứt bỏ. Không còn cách nào khác, tâm thần Phương Nguyên vừa động, Bất Tử Liễu sau lưng nhanh chóng đánh về phía trước, muốn đánh nát những đám mây này, hy vọng chúng nó có thể tràn ngập cả vùng thiên địa này, tránh hấp dẫn thiêu thân, hại cả chính mình…
Nhưng Phương Nguyên không nghĩ đến Bất Tử Liễu của hắn còn chưa bay ra, con Cáp Mô ôm trong lòng ngực đột nhiên nhảy ra ngoài.
“Cục cục…”
Tựa hồ loáng thoáng nghe được tiếng kêu, con Cáp Mô liền há to miệng giữa không trung.
Sau đó nữa, Phương Nguyên liền trơ mắt nhìn con Cáp Mô kia nuốt hết mấy đám mây trên trời…
- Chuyện này…
Phương Nguyên vừa nhìn thấy, quả thực dọa đến đổ mồ hôi lạnh.
Nuốt rồi sao?
Chính mình không phải mắt mờ chứ, làm sao lại nuốt vào rồi?
Sau khi sửng số một lúc lâu, hắn mới vội vàng bay qua đó, cầm chân sau con Cáp Mô lên, dùng sức vẫy:
- Mau nhổ ra!
Con Cáp Mô kia vẫn không nhúc nhích, tùy ý để Phương Nguyên vung vẫy, cũng không hề có ý định nhổ ra chút nào.
- Đây là chuyện gì vậy…
Trong lòng Phương Nguyên cạn lời, nghĩ thầm sẽ không phải no đến bể bụng chứ?
Phương Nguyên ngờ vực đánh giá con Cáp Mô kia, trong khoảng thời gian ngắn, thật không biết nên giải thích thế nào.
Theo lý thuyết là phải xảy ra chuyện gì rồi?
Đây chính là một chuyện lớn!
Nhưng nhìn bộ dáng con Cáp Mô kia, rõ ràng giống như không xảy ra chuyện gì cả…
Hiển nhiên hiện giờ đã là một vùng đại loạn, khói thuốc súng cuồn cuộn, nàng cũng vội vàng thu vào Trang Thiên Hồ, sau đó biến hóa nhanh chóng, hóa thành hình dạng nam tử diện mạo xấu xí, mặc quần áo giản dị, tùy tiện chọn một phương hướng, xẹt qua đó.
Nàng đi không phải phương hướng cửa vào bí cảnh, bởi vì thời điểm này, bí cảnh đã không còn tồn tại.
Tự nhiên cũng sẽ không tồn tại cửa vào gì nữa, tùy ý đều là cửa vào, tùy ý đều là lối ra…
Khói thuốc súng cuồn cuộn chung quanh, nơi nơi đều là người tu hành ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Đại loạn vừa rồi thật sự dọa sợ bọn họ, nhanh chóng đào tẩu. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn làm sao thoát ra ngoài? Hiển nhiên long trời lở đất, chỉ nghĩ rằng bản thân sắp phải chết. Nhưng sau đại loạn, bọn họ mới khiếp sợ phát hiện bản thân vẫn còn sống tốt, nhưng vùng thiên địa này đã không còn…
- Chúng ta giống như đã đi ra rồi…
- Vì sao lại như vậy?
- Kim gia, Kim gia, thì ra bọn họ vẫn luôn gạt chúng ta, đẩy ngã kim trụ, không hủy đi bí cảnh!
- Mà là… bí cảnh hoàn toàn mở ra!
Các nơi bí cảnh, đồng thời vang lên thanh âm bỗng nhiên bừng tỉnh.
Nhưng cũng có người ngờ vực:
- Nhưng bí cảnh này là một phương thế giới, hoàn toàn mở ra, chẳng chẳng khác nào không còn nữa?
... ...
- Tôn thượng, ta thất bại rồi!
Lúc Bá Hạ Châu cũng bị bí cảnh hấp dẫn ánh mắt, Khất Nhi Khương gia cũng đã đầy người thương tích gặp Thái Hư tiên sinh, sắc mặt ảm đạm, cười khổ nói:
- Ta không nghĩ tới, trong tay nữ nhân kia vậy mà xuất hiện một kiện bán tiên khí…
- Không cần quá mức áy náy!
Thái Hư tiên sinh khẽ than, ngẩn đầu lên, nhìn một vùng khói thuốc súng trước mắt, qua hồi lâu mới thấp giọng nói:
- Tới lúc này rồi, bí cảnh có bị hủy hay không cũng không quan trọng. Quan trọng nhất là chuyện tình từ trong miệng những người đó.
- Chẳng lẽ đứng đầu hắc ám kia thật sự đã đọc hiểu Đạo Nguyên Chân Giải rồi?
- Chẳng lẽ Đạo Nguyên Chân Giải thật sự là một bộ Diệt Thế Chi Thư?
“Cạch…”
Phương Nguyên lắc mình vào đại môn thanh đồng, bất chấp trong cánh cửa này có chuyện gì kỳ hoặc, gấp gáp xoay người, trước mắt chỉ thấy mấy đám mây đen đang bay nhẹ nhàng về phía mình, thoạt nhìn trông không quá lớn, nhưng khí cơ ẩn chứa bên trong cực lớn đến mức khiến người ta sợ hãi. Chuyện này thật sự khiến hắn hoảng sợ, không nghĩ tới mấy đám mây kia cũng đuổi theo.
Trong lúc nhất thời âm thầm kêu khổ, thật sự không nghĩ tới kiếp cuối cùng này lại hung hiểm như vậy…
Mấy đám mây kia là vật tốt!
Không những là vật tốt mà quả thực còn là vật tốt thế gian khó tìm, chính là căn nguyên của một phương thế giới, là căn nguyên của bí cảnh Kim gia Thông Thiên. Có nó trong tay, trong tương lai, Phương Nguyên có một ngày tu vi đạt cấp bậc, có thể dựa vào vật này luyện ra một phương thế giới…
Nhưng chỗ mấu chốt là tu vi Phương Nguyên hiện tại vẫn không đủ!
Tu vi của hắn chưa đạt, nhất định không thể tiêu thụ tạo hóa đáng sợ này, giống như một tòa kim sơn sẽ đè bẹp chết người…
“Vèo vèo vèo”
Phương Nguyên gấp gáp bay lượn bốn phía, muốn tránh thoát mấy đám mây này, chỉ tiếc mấy đám mây này đuổi theo khí cơ của hắn, tựa như cực nam châm hút nhau, căn bản không thể vứt bỏ. Không còn cách nào khác, tâm thần Phương Nguyên vừa động, Bất Tử Liễu sau lưng nhanh chóng đánh về phía trước, muốn đánh nát những đám mây này, hy vọng chúng nó có thể tràn ngập cả vùng thiên địa này, tránh hấp dẫn thiêu thân, hại cả chính mình…
Nhưng Phương Nguyên không nghĩ đến Bất Tử Liễu của hắn còn chưa bay ra, con Cáp Mô ôm trong lòng ngực đột nhiên nhảy ra ngoài.
“Cục cục…”
Tựa hồ loáng thoáng nghe được tiếng kêu, con Cáp Mô liền há to miệng giữa không trung.
Sau đó nữa, Phương Nguyên liền trơ mắt nhìn con Cáp Mô kia nuốt hết mấy đám mây trên trời…
- Chuyện này…
Phương Nguyên vừa nhìn thấy, quả thực dọa đến đổ mồ hôi lạnh.
Nuốt rồi sao?
Chính mình không phải mắt mờ chứ, làm sao lại nuốt vào rồi?
Sau khi sửng số một lúc lâu, hắn mới vội vàng bay qua đó, cầm chân sau con Cáp Mô lên, dùng sức vẫy:
- Mau nhổ ra!
Con Cáp Mô kia vẫn không nhúc nhích, tùy ý để Phương Nguyên vung vẫy, cũng không hề có ý định nhổ ra chút nào.
- Đây là chuyện gì vậy…
Trong lòng Phương Nguyên cạn lời, nghĩ thầm sẽ không phải no đến bể bụng chứ?
Phương Nguyên ngờ vực đánh giá con Cáp Mô kia, trong khoảng thời gian ngắn, thật không biết nên giải thích thế nào.
Theo lý thuyết là phải xảy ra chuyện gì rồi?
Đây chính là một chuyện lớn!
Nhưng nhìn bộ dáng con Cáp Mô kia, rõ ràng giống như không xảy ra chuyện gì cả…
Danh sách chương