Hắn nói đến cuối cùng, thanh âm dần dần trầm đục: 

 - Ngàn năm trước, trên Côn Lôn Sơn đã chết bao nhiêu người, ngươi không phải không biết chứ? Chỉ bằng vào tu hành giới hiện tại, nếu đại kiếp nạn thật sự xuất thế, có thể vượt qua sao? 

 - Ngươi cũng đã nói ngàn năm trước… 

 Nữ tử váy đen cười ảm đạm, nói: 

 - Vậy ngươi nên biết, ngay lúc đó trên Côn Lôn Sơn truyền xuống một bộ sách chứ? 

 Khất Nhi Khương gia có chút cứng người, nói: 

 - Ngươi là nói bộ “Đạo Nguyên Chân Giải” không ai đọc hiểu sao? 

 Nữ tử váy đen nhẹ giọng cười, nói: 

 - Đã có người đọc hiểu rồi, còn giải đáp bí mật bên trong! 

 Nghe xong lời này, Khất Nhi Khương gia lập tức động dung, trầm giọng nói: 

 - Bí mật gì? 

 - Ngươi không có tư cách biết được! 

 Nữ tử váy đen cười dài, nhẹ nhàng nâng tay lên, trong lòng bàn tay trắng nõn rõ ràng nâng lên một ấm trà xanh nho nhỏ, thấp giọng mở miệng nói: 

 - Ngươi chỉ cần biết, hiện tại chúng ta làm đều có quan hệ với vật viết trong bộ sách kia thì được rồi… 

 - Trang Thiên Hồ? 

 - Khất Nhi Khương gia nhìn thấy ấm trà kia, nhất thời cả kinh: 

 - Vì đẩy ngã mười hai kim trụ, ngươi lại mang theo một kiện thần khí? 

 - Đúng vậy… 

 Tiếng cười nàng vang lên: 

 - Ta cũng không giống tên thanh bào kia, vậy mà có thể bằng lực bản thân đẩy ngã kim trụ… 

 Khi nói đến đây, nàng mở nắp hồ ra. 

 Ầm! Ầm! Ầm! 

 Trong hồ kia, ba đạo kim quang bay thẳng ra, anh dũng như kim long, nhằm thẳng về ba phương hướng bất đồng trong bí cảnh. 

 Thần sắc Khất Nhi Khương gia kia kinh hãi, nhanh chóng né tránh. Hắn căn bản vô lực ngăn trở trước ba luồng kim quang này. 

 Một lúc, chỉ nghe phía đông nam, phía nam và phía tây nam lần nữa vang lên tiếng nổ ầm ầm. 

 Ba kim trụ cuối cùng chậm rãi sụp đổ! 

 Trong bí cảnh bắt đầu chia năm xẻ bảy… 

 Sự tình xảy ra lúc sau đó Phương Nguyên vẫn không hề biết, trái lại cùng với Tôn quản sự, Quan Ngạo, còn có Toan Nghê kia vội vàng lao đến Tử Vụ Hải. Khi bọn họ chạy đến Tử Vụ Hải liền nhìn thấy nơi này đã trở thành một vùng đại loạn. Trong bí cảnh, khi kim trụ sập xuống, nhóm yêu linh chần chờ ở đây cũng vùng lên. Trước đây lúc đạo tử Thôi gia thi triển bí thuật, từng cưỡng ép triệu hoán chúng nó, khiến chúng nó xao động bất an. Hiện giờ thiên địa trong bí cảnh đại biến, lại nổ ầm lên, bốn phía hỗn loạn! 

 Nhưng mà ngược lại tạo cơ hội cho đám người Phương Nguyên, những yêu linh này đã không hề giống đám người ngoài cố chấp với việc tiến vào Tử Vụ Hải mà là người nào làm việc nấy. Nếu bọn họ trực tiếp xông vào chỗ sâu trong Tử Vụ Hải thật không tốn bao nhiêu khí lực. 

 “Meo…” 

 Vừa mới bay vút lên bên cạnh tiên đài, lập tức nhìn thấy con Bạch Miêu kia đang nằm trên tiên đài, vẻ mặt mất hứng nhìn bọn họ, giống như đã chờ bọn họ đến không còn kiên nhẫn, bộ dáng nếu không phải vì chờ các ngươi, ta đã sớm đi tìm Tiêu Dao. 

 - Vị Miêu huynh này, thật nghĩa khí… 

 Phương Nguyên cảm thấy an tâm một chút, đáp xuống tiên đài, thuận tay xoa đầu mèo. 

 Con bạch miêu kia giận dữ, quay đầu cắn xuống, còn may Phương Nguyên rút tay thật mau. 

 - Cánh cửa kia vậy mà trực tiếp hiện ra rồi? 

 Ngẩn đầu lên nhìn, Phương Nguyên lập tức chú ý đến, cánh cửa thanh đồng kia lúc này vậy mà đã xuất hiện trong không trung, nhưng mà khi thì trở nên rõ ràng, khi thì trở nên mơ hồ. 

 Cúi đầu xem thử, lại phát hiện tấm bia đá trên lưng Bá Hạ kia lúc này đã xuất hiện một vài vết nứt. Trong đó có mười một vết nứt rõ ràng nhất, gần như rạch ngang tấm bia đá, chia tấm bia đá này làm đôi. Còn sự xuất hiện của cánh cửa kia hẳn có quan hệ với vết nứt của tấm bia đá này. 

 Ầm… 

 Xa xa truyền đến tiếng nổ vang, đó tiếng kim trụ ngã xuống, dẫn động cả Tử Vụ Hải run lên. 

 Cùng lúc đó, phía trên tấm bia đá cũng lập tức xuất hiện vết nứt, chậm rãi kéo dài ra… 

 Phương Nguyên nhìn thấy, bỗng nhiên trong lòng hiểu rõ: 

 - Vết nứt trên tấm bia đá này có quan hệ với biến hóa của bí cảnh kia… 

 Nhìn lại tấm bia đá, trong lòng nhịn không được có chút khẩn trương. 

 Mắt thấy tấm bia đá này sắp đạt tới cực hạn, lập tức sẽ nứt đến bốn năm phần… 

 Đây không phải đại biểu rằng bí cảnh này cũng sắp sụp đổ sao? 

 “Meo…” 


 Nhưng hiện giờ, nhìn quanh bốn phương tám hướng, cả bí cảnh đều sụp đổ, vậy không đi vào không được… 

 Khi hắn nghĩ đến ý tưởng này, con bạch miêu kia vẫn nằm trên vai hắn, kêu to không ngừng về phía cửa thanh đồng. Giống như lúc trước, hai đầu thú trên cửa thanh đồng vốn là bộ dáng đang ngủ say, nhưng sau khi nghe tiếng mèo kêu, vậy mà lộ ra ý cười thần bí, sau đó cửa thanh đồng chậm rãi mở ra, hơn nữa lần này còn mở ra nhanh hơn. 

 - Phương Nguyên sư đệ, ngươi không phải là muốn… 

 Tôn quản sự nhìn cửa thanh đồng kia, ngây ngẩn cả người, kinh ngạc hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện