Sau khi nhìn một lúc, nàng mới run giọng lẩm bẩm: 

 - Lúc trước để ngươi giữ lại, ngươi không chịu giữ. Hiện giờ người đã chết ở bên ngoài, còn mang về cây trâm ngọc này để làm gì? 

 Phương Nguyên thấy bộ dáng này của nàng thì biết mình đoán không sai, nhịn không được nhìn thoáng qua Kim Hàn Tuyết. Cuối cùng cũng hơi lý giải nguyên nhân Kim Hàn Tuyết dẫn nữ tử này đến đây. 

 Nàng nhìn hồi lâu mới cầm lên cây trâm ngọc, nhẹ nhàng cắm lên tóc. 

 Thẳng đến lúc này, Phương Nguyên mới phát hiện búi tóc của nữ tử này trống không, không có sử dụng cây trâm nào. Giống như rất lâu trước đây bị người khác lấy đi, từ đó về sau cũng không cắm lại. 

 Qua một lúc lâu, nữ tử tên Lưu Thanh kia mới bình phục lại tâm tình, thấp giọng nói: 

 - Hắn… có nói gì hay không? 

 Phương Nguyên lắc đầu nói: 

 - Không có! 

 Trên mặt nữ tử lộ ra nét tươi cười buồn bã, ý bảo bản thân biết rồi, lại trầm mặc một lúc lâu, nàng mới nhẹ nhàng hít sâu vào, nâng tay sờ nhẹ trâm ngọc trên đầu, sau đó liếc mắt nhìn bốn phía, đánh giá một chút. Kim trụ cao lớn trên đại địa kia đã bị gãy thành nhiều khúc, nơi nơi đều là đại địa rạn nứt và lưu vân tán loạn. Hình tượng một đám tộc nhân Kim gia bên dưới trông thật bi thiết, thê thảm không thể diễn tả thành lời. 

 Bất đắc dĩ hít sâu một hơi, nàng nhìn về phía Phương Nguyên, nói: 

 - Những việc này đều do ngươi làm sao? 

 Phương Nguyên gật đầu, nói: 

 - Thái Hoa chân nhân dặn ta giúp hắn đòi lại quyển lôi pháp cuối cùng kia! 

 Nữ tử này nghe thấy từ đòi trong lời nói của Phương Nguyên, sắc mặt nhất thời trở nên hơi ảm đạm, nhưng rất nhanh, thần sắc đó liền biến mất, nhẹ nhàng lắc đầu, nói với Phương Nguyên: 

 - Ngươi có thể phải thất vọng rồi, lôi pháp kia ngươi không thể lấy được! 

 - Hửm? 

 Phương Nguyên biến sắc, pháp lực trên người dâng lên, trong thần sắc xuất hiện tia tức giận. 

 Lúc này, nữ tử kia lại ngẩng đầu: 

 - Hoặc là nói, ngươi đã lấy được! 

 Phương Nguyên nhíu chặt mày, hắn có vẻ nghe không hiểu lời của nữ tử này. 

 Nữ tử này vươn tay vuốt ve trâm ngọc trên đầu, vẻ mặt phiền muộn, giống như hồi tưởng cái gì, cũng giống như đang phải quyết định vấn đề gì rất gian nan. Qua một lúc lâu, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, nói: 

 - Kỳ thật Thái Hoa cũng suy chưa nghĩ rõ ràng đi. Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn các ngươi tu luyện, kỳ thật vốn là thật, lôi pháp Kim gia cũng chỉ có một đạo truyền thừa như vậy mà thôi… 

 - … Khác nhau ở chỗ, vấn đề của phương pháp tu luyện! 

 - Tiện nhân này… 

 Ở bên ngoài bí cảnh vào lúc này, Kim lão thái quân nhìn thấy nữ tử trung niên kia vậy mà cũng xuất hiện trong bí cảnh, đột nhiên biến sắc, trên mặt lộ ra biểu tình thống hận khôn xiết, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng áp chế lửa giận trong lòng. Thế nhưng không biết vì sao, sau khi nghe thấy nữ tử nói ra những lời kia lại đột nhiên giận tím mặt, ở trong tức giận thậm chí còn kèm theo hoảng sợ… 

 “Rầm…” 

 Lão bà vậy mà ngồi không yên vị, đứng lên trong chốc lát. Ba vị lão tổ Kim gia vọt thẳng đến lối vào bí cảnh, dường như muốn ngăn cản cái gì. Dựa theo tu vi của lão, vọt mạnh ra như vậy, chung quanh làm gì có ai ngăn cản được? 

 - Lão thái quân, bình tĩnh lại, chớ nóng nảy! 

 Nhưng cũng vào lúc này, trong hư không bỗng nhiên nổi lên gió lớn, vị Thái Hư tiên sinh vẫn ngồi ngay ngắn, địch động ta không động bỗng nhiên xuất hiện trước người lão. Ánh mắt Kim lão thái quân hơi kinh ngạc, đứng lại, cuồng phong thổi bay phất phới áo bào của Thái Hư tiên sinh. 

 - Thái Hư tiên sinh, ngươi muốn nhúng tay vào chuyện nhà của Kim gia ta? 

 Sắc mặt Kim lão thái quân kinh sợ, nhìn chằm chằm vào hai mắt của Thái Hư tiên sinh. 

 - Tiên Minh không quan tâm chuyện nhà người khác! 

 Thái Hư tiên sinh thản nhiên mở miệng, nhẹ giọng cười nói: 

 - Tiên Minh quản là chuyện thiên hạ! 

 Kim lão thái quân thịnh nộ không thôi, quát lên: 

 - Nhưng đây là chuyện bản thân Kim gia chúng ta… 

 Thái Hư tiên sinh quay đầu nhìn lão bà một cái, tinh quang trong mắt lưu chuyển: 

 - Đến tột cùng có phải hay không, sao không nghe thử rồi nói? 

 Dưới ánh mắt của Thái Hư tiên sinh, Kim lão thái quân chậm rãi biến sắc. 

 Trên vẻ mặt kia dường như mơ hồ xuất hiện vẻ hoảng loạn… 

 Người chung quanh khi thấy cảnh tượng này, đều bị dọa không nhỏ, trên mặt tràn đầy kinh nghi. 

 ... .... 

 Vào lúc này, bên trong bí cảnh, Phương Nguyên cũng tập trung nhìn nữ tử trung niên kia. 

 Nghe xong lời nói của nàng, trong lòng hắn chỉ cảm thấy dâng trào nỗi nghi ngờ vô tận. Nếu đúng như lời nàng nói, Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn vốn chính là thật, Thái Hoa chân nhân làm sao lại có thể rơi vào kết cục như vậy? Chẳng lẽ nàng muốn nói là Thái Hoa chân nhân tẩu hỏa nhập ma rồi? Cũng không thể, nếu như thế, Kim lão thái quân vì sao cứ mãi không nói chân tướng với mình, ngược lại vẫn dựa vào lôi pháp này gây khó dễ mình? Huống hồ, Thái Hoa chân nhân cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể không nhận ra đây là vấn đề của lôi pháp hay là vấn đề của chính mình? 

 Bất quá vào lúc này, nàng nhẹ nhàng ngẩn đầu nhìn về phía Phương Nguyên: 


 - Một quyển lôi pháp cuối cùng, đã từng luyện qua chưa? 

 Phương Nguyên lắc đầu, quyển lôi pháp cuối cùng này vốn là giả, làm sao tu luyện? 

 Trái lại nữ tử này nhẹ nhàng thở phào một hơi dài, nói: 

 - Vậy Thái Hoa có nói cho ngươi vấn đề tu luyện quyển lôi pháp cuối cùng không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện