Sau một chưởng, hắn liền liên tiếp không ngừng, quyền chưởng cùng ra, một chiêu nối một chiêu đánh vào trên người Thôi gia Đạo Tử này.

Rầm rẩm rầm...

~ Trời ạ.

Ngoài bí cảnh, chư vị trưởng lão của các tiên môn khác đều hít một hơi lạnh. Đây là gì? Hắn là muốn đánh chết tươi Thôi gia Đạo Tử này à?

Nếu muốn đánh chết thì một kiếm là xong, việc gì phải phiền thế?

Chẳng lẽ là cảm thấy một kiếm giết chết thì không hả giận, mượn cái này để làm mất mặt người Thôi gia?

Mà đối với Thôi gia trưởng lão mà nói, một màn này lại càng khiến hắn khó có thể tưởng tượng...

Lúc trước hắn còn muốn lên tiếng mắng chửi, nhưng hiện giờ lại muốn mắng cũng không mắng được!

Đó đã là khó có thể dùng lửa giận để biểu đạt, nhiều hơn là một loại hoang đường:

- Ngươi sao dám... - Tôn thượng... Cho dù là Tiên Minh Tuần Tra Sứ cũng có chút không nhìn được nữa.

€ó điều vị Thái Hư tiên sinh kia thì vẫn bất động thanh sắc, dường như đang chờ gì đó.

-Ầm...

Cuối cùng, Phương Nguyên đã đánh cho Thôi gia Đạo Tử xương cốt cả người vỡ nát, pháp lực tán loạn, yếu ớt thoi thóp, mới ném hắn ra, sau đó ngón tay búng một cái, một đạo kiếm quang vàng rực bay ra, xuyên qua xương tỳ bà của Thôi gia Đạo Tử, găm hắn lên trên kim trụ cách đó không xa. Lúc này Đạo Tử của Thôi gia đã giống như một tấm vải rách, cứ như vậy bị treo trên kim trụ, sinh tử khó lường.

- Đạo Tử.

Thôi gia trưởng lão cơ hồ là ngất xỉu, tay không ngừng run rẩy, cũng không biết là tức giận hay là sợ hãi.

- VùI

Cho tới lúc này, Phương Nguyên mới đứng thẳng người dậy, ánh mắt nhìn ra xung quanh.

Tu sĩ trong mấy trăm trượng chung quanh nghênh đón ánh mắt của hắn, đột nhiên quay đầu bỏ chạy, không dám dừng lại.

- Hả?

Cũng ở ngoài hơn trăm trượng, kiếm sĩ áo đen kia đã quay người, vừa hay. nhìn thấy một màn này, sắc mặt lập tức biến đổi.

Hắn vẫn bị Tôn quản sự cuốn lấy, muốn đi giết Phương Nguyên, lại không rảnh tay, lại không ngờ rằng, hiện giờ Phương Nguyên chủ động chạy tới, hơn nữa còn là tới trước Thôi gia Đạo Tử, quan trọng hơn là với thực lực của Thôi gia Đạo Tử đó, lúc này sao lại xuất hiện một màn cổ quái như vậy, không ngờ bị hắn ba đấm hai đá đánh cho thở thoi thóp, sau đó thì giống như là mẩu gỗ bị găm lên trên kim trụ?

- Hiện tại tới ngươi...

Mà trong một thoáng này, ánh mắt Phương Nguyên lại nhìn thẳng vào hắn, năm ngón tay đột nhiên xòe ra.

'Trên mặt đất không biết có bao nhiêu binh khí phân tán, một thanh trường kiếm trong đó lập tức bay ngược lên trời, rơi vào trong tay Phương Nguyên.

- Bốp!

Phương Nguyên một kiếm hoành không, kiếm khí lan ra bốn phía, đâm tới kiếm sĩ áo đen đó.

- Vừa hay để ta và ngươi thử xem, rốt cuộc kiếm đạo của ai cao minh hơn.

Kiếm sĩ áo đen đó nhìn thấy Phương Nguyên cố ý sử kiếm đến đấu với mình, trong mắt lại hiện lên một tia hàn quang, cũng lạnh lùng quát to, quanh người kiếm ý nổi lên bốn phía, hóa ra từng đạo tuyết quang, sau đó nghênh đón một kiếm Phương Nguyên đâm tới, hàn quang xé rách một phương hư không.

Hiện giờ trong một kiếm này của hắn rõ ràng đã có ý vị đấu thắng bại với Phương Nguyên.

Kiếm ý liên miên không dứt, cao minh huyền ảo...

Nhưng lúc này, Phương Nguyên lại lộ ra một nụ cười lạnh, bỗng nhiên quát khẽ:

- Quan Ngạo sư huynh! - Ta tới đây!

Cách đó không xa vang lên một tiếng gầm, sau đó kiếm sĩ áo đen đó liền nhìn thấy một tráng hán lao tới, hai tay cầm đại đao, hung hăng chém xuống đỉnh đầu mình, trên đao đó kéo theo một mảng lửa mây, dường như muốn bao phủ cả người hắn ở bên trong...

- Sao lại có lực lượng bực này?

Con mắt màu đen của kiếm sĩ áo đen co rút lại, nhưng lại chưa kịp có phản ứng gì, liền lại nghe thấy cười dài một tiếng cười dài.

Tôn quản sự vừa rồi vẫn luôn trốn tránh hắn, tránh không đánh nhau chính diện với hắn không ngờ cũng hiện thân, kéo theo một mảng màn đêm bao phủ tới hắn, trong màn đêm đó, còn mang theo thanh âm có chút cao hứng của hắn:

- Cùng tiến lên đánh tiểu tử này... - Ma Kiếm truyện thừa, quả nhiên vô sỉ...

Không thể không nói, thực lực của kiếm sĩ áo đen đó thực sự không tồi, ít nhất cũng không thua Thôi gia Đạo Tử ở thời kỳ toàn thịnh, chỉ một thân khí cơ của hắn mà nói, Phương Nguyên liền biết kẻ này cũng nhất định là Thiên Đạo Trúc Cơ, có điều Thôi gia Đạo Tử của hắn và mình khác nhau, không tham ngộ tu vi gì, mà là hóa lực lượng Thiên Đạo Trúc Cơ vào trong một thân kiếm đạo, điều này càng thể hiện sự huyền ảo khó dò trong kiếm đạo của hắn, nếu là bình thường gặp phải, cũng là một đại địch sinh tử, hươu chết về tay ai cũng chưa biết, nhưng hẳn hiện giờ lại xui xẻo rồi.

Không quá mấy hiệp, hẳn liền đã hiện tượng nguy hiểm xuất hiện! - Xoẹt.

Một tấm màn đêm che phủ cả nửa bầu trời mở ra, giống như một mảng bóng đêm, bao phủ lấy hắn vào bên trong.

=(Iii...

Nhưng phiền phức bên này còn chưa kết thúc, liền nghe thấy trên đỉnh đầu, một tiếng hổ gầm vang lên, Quan Ngạo đã một đao chém xuống.

- Quái vật này...

Kiếm sĩ áo đen biến sắc, không ngờ không dám trực tiếp đón đỡ một đao này, lại không rảnh đi truy sát Tôn quản sự, chỉ kịp lắc mình, vội vàng tránh né, sau đó kiếm quang súc thế trong tay liên tục khuấy động, hóa giải dư ba của một đao này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện