- Vậy cứ thử xeml Sắc mặt Phương Nguyên trở nên âm lãnh.

Một mình đối mặt với Thôi gia Đạo Tử, hay là một mình đối mặt với kiếm sĩ áo đen này, hắn cũng không lo lắng.

Nhưng nếu hai người này liên thủ, vậy thì hung hiểm quả thực là khó có thể hình dung...

- Ha ha...

Có điều khi kiếm ý của kiếm sĩ áo đen đó tràn ngập khắp nơi, phong tỏa bốn vực, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng cười vang lên, kiếm sĩ áo đen đang chuẩn bị xuất kiếm đó sắc mặt cũng hơi đổi, trong chốc lát, kiếm quang lưu chuyển, đột nhiên đâm vào trong hư không phía sau, sau đó chỉ thấy trong hư không vốn trống không vô vật, bỗng nhiên một đạo hắc ảnh vặn vẹo mấy cái, chợt lóe rồi biến mất.

- Dã quỷ gì cũng dám tác quái? Kiếm sĩ áo đen đó ánh mắt lạnh lùng, kiếm trong tay nhẹ nhàng rung lên.

- Vù...

Kiếm run run, một tiếng rồng ngâm tràn ngập khắp nơi, bao phủ tất cả đều trong trăm trượng quanh người hắn.

Tiếng rồng ngâm đó giống như ngàn vạn đạo kiếm khí tinh tế, nơi tiếng vang tới, bất kể là trốn ở chỗ nào, cũng đều khó có thể che giấu.

- Ha ha...

Nhưng cũng đúng vào lúc này, tiếng cười đó lại một lần nữa vang lên.

Rất khó để có thể hình dung được tiếng cười này, chỉ cảm thấy bén nhọn mà cổ quái, bên trong dường như xen lẫn vô số âm tiết cổ quái, tựa như chú ngữ, khi tiếng cười đó vang lên, đồng thời kiếm âm mà kiếm sĩ áo đen thi triển tựa như gặp phải nước sôi, một khắc sau liền liên tiếp thoát phá...

- Cửu U Bí Thuật... Kiêu Đề? Tay áo của kiếm sĩ áo đen đó rung lên, lùi ra vài bước, điềm nhiên nói: - Thích khách Cửu U Cung cũng dám hiện thân ở Thiên Lai Thành?

Mà ở một phương hướng khác, tiếng cười đó dừng lại, lại có một thanh âm vang lên, nói:

- Kiếm khách của Tẩy Kiếm Trì, không phải có tiếng là kiêu ngạo à, từ lúc nào cũng trở nên vô sỉ như vậy, không ngờ muốn liên thủ với người khác, giáp công một người cùng cảnh giới?

Xôn xao... Những lời này vừa vang lên, khắp nơi lập tức là một mảng đại loạn.

Không biết có bao nhiêu người đều biến sắc, thậm chí có chút khó có thể tin được vào tai mình.

Nghe nói Cửu U thích khách hiện thân trong bí cảnh, bọn họ đã đủ kinh ngạc rồi, bởi vì Thiên Lai Thành và Cửu U Cung trước nay đều là đại cừu khó giải, mà Thiên Lai Thành này cũng có tiếng là cấm địa của Cửu U thích khách, đừng nói là thích khách của Cửu U Cung, cho dù là bất kỳ người nào có liên quan tới Cửu U Cung, chỉ sợ đều sẽ bị Kim gia của Thiên Lai Thành đuổi giết, không chút lưu tình...

Nhưng hiện giờ, không ngờ có thích khách của Cửu U Cung trà trộn vào trong bí cảnh này?

Nhưng sự khiếp sợ khi nghe thấy tin tức này, bất kể là như thế nào cũng không bằng tin tức thứ hai mà bọn họ nghe thấy.

Đệ tử của Tẩy Kiếm Trì? Tẩy Kiếm Trì, một trong thất đại thánh địa của đạo thống thiên hạ?

Đệ tử thánh địa, sao cũng tới Thông Thiên Bí Cảnh này, hơn nữa lúc trước còn hoàn toàn không có tin tức gì?

Phải biết rằng, nếu hắn thông báo tên họ, vậy chỉ sợ thân phận như của Kim Lão Thái Quân cũng sẽ thân tiết tiếp kiến hắn!

Ngoài bí cảnh, trưởng lão của tiên môn, trưởng lão của thế gia, cùng với lão tổ của Kim gia và Kim Lão Thái Quân, đồng dạng cũng sắc mặt ngưng trọng, rất rõ ràng, bọn họ cũng không ngờ lại có đệ tử của Tẩy Kiếm Trì lặng lế không một tiếng động trà trộn vào trong bí cảnh nhà mình.

Ngược lại là thích khách của Cửu U Cung thì bọn họ lại không để ý.

Dù sao điều này chỉ chứng minh thích khách này lớn gan, cũng không chứng mình được gì khác!

Nhưng đệ tử của Tẩy Kiếm Trì, dốc lòng vì kiếm, nhất định sẽ không là vì dị bảo, linh dược gì mà đến!

Trong một mảng vẻ mặt ngưng trọng, cũng chỉ có vị Thái Hư tiên sinh kia là vẫn thần sắc như thường, dường như đã sớm nằm trong ý liệu.

- Tôn sư huynh... Khi nghe thấy thanh âm đó vang lên, Phương Nguyên cũng hơi thở phào.

Hắn thật sự không ngờ Tôn quản sự lúc này lại tiến vào, nhưng nghe thấy thanh âm của hắn, trong lòng cũng cảm thấy yên ổn hơn không ít. Tuy lúc này Tôn quản sự đón đỡ, chính là đệ tử của thất đại thánh địa, nhưng hắn tin phán đoán của bản thân Tôn quản sự, nếu không có nắm chắc nhất định, Tôn quản sự tuyệt đối sẽ không chạy đến trước mặt đối phương tìm chết, mình có thể trước tiên gạt kiếm khách đó sang bên.

Về phần hắn vì sao phải muốn xuất kiếm với mình, lại vì sao lại thống hận kiếm đạo của hắn, có thể để sau rồi nói.

- Ngươi có giúp đỡ, xem ra ta cũng có giúp đỡ rồi...

Hắn lúc này hít sâu một hơi, nhìn về phía Thôi gia Đạo Tử đó.

Thôi gia Đạo Tử nhìn về phía bên trái, lại thấy trong một mảng hư không đó, kiếm sĩ áo đen đang cúi đầu, dường như đang âm thầm suy tính gì đó, mà thích khách của Cửu U Cung đó lại thanh âm một giây biến ảo vạn lần, khi gần khi xa,

khiến người ta không nắm được vị trí của hắn.

Bất kể là như thế nào, trận chiến này của bọn họ cũng không giống như là trong khoảnh khắc liền có thể giải quyết xong.

- Theo lý mà nói, ta nên để ngươi phục hồi thương thế rồi tái đấu, như vậy thì mới công bằng!

Gió thổi bên cạnh Thôi gia Đạo Tử càng lúc càng mạnh, trong nụ cười cũng mang theo hàn ý như có như không:

- Nhưng ta lại không phải người cổ hủ như vậy, có cơ hội lại bỏ qua thì là kẻ ngốc, cho nên vẫn sẽ nhân cơ hội này, hoàn thành nhiệm vụ của ta!

- Điều này cũng chỉ có thể chứng minh là ngươi đã sợ ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện