"Tại sao lại như vậy?"

Bên trong phủ thành chủ đã được giăng đèn kết hoa lộng lẫy. Phương Nguyên cô độc ngồi bên một cái bàn ngoài sảnh, hắn ngơ ngác mê man nhìn ra hồ nước bên cạnh. Trong hồ cá ngũ sắc bơi qua bơi lại. Trong lúc hoảng hốt, hắn chỉ muốn nhảy xuống hồ nước hóa thành một con cá nhỏ.

Có lẽ hắn đã quên mất mình đã đi xuống đài bằng cách nào, đã được nô bộc của Thành chủ đưa đến nơi này bằng cách nào.

Lúc này, bên trong, thành chủ đang thiết đãi yến tiệc.

Dựa theo lệ cũ, mỗi ba năm sau lần đại khảo, thành chủ đều thiết yến mở tiệc chiêu đãi những người có tên trên bảng sắp trở thành đệ tử tiên môn hay thiên chi kiêu tử, năm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ. Thậm chí bởi vì nữ nhi của hắn ta cũng có tên trên bảng, bữa tiệc này còn náo nhiệt hơn không ít. Chỉ có điều trong buổi tiệc này, đáng lẽ Phương Nguyên sẽ ngồi ở vị trí dành cho khách quý trong nội sảnh, nhưng lúc này hắn chỉ có thể ngồi ngơ ngác bên ngoài cùng cái bàn trống rỗng.

Hắn có thể cảm nhận được từng ánh xung quanh mắt xen lẫn đồng tình, thương cảm hay đùa cợt, thậm chí có chút hả hê. Hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Hắn vốn không nên có mặt ở nơi đây!

Đạo Nguyên Chân Giải bị xóa bỏ rồi, bản thân chẳng những không còn đứng đầu Giáp bảng, thậm chí ngay cả Tiểu Ất bảng còn không thể vào được...

Bởi vì hắn đã hao phí quá nhiều tâm huyết và thời gian cho Đạo Nguyên Chân Giải, những thứ khác như dược lý chỉ tạm, bói toán cũng chỉ tạm, khí cụ cũng chỉ tạm, không có khả năng đạt được tạo nghệ quá cao, thậm chí thực ra mà nói, đối với những thứ khác hắn gần như dốt đặc cán mai, bởi vì trước đó Chu tiên sinh đã nói nếu học được Đạo Nguyên Chân Giải sẽ tốt tương đương với tất cả các học vấn khác cộng lại...

Dù sao thì sau khi vào tiên môn, hắn có thể học những loại học vấn khác, chỉ có Đạo Nguyên Chân Giải phải bắt đầu học từ nhỏ.

Sự thật cũng là như thế. Lúc đầu Phương Nguyên tham gia tiên môn khảo hạch chỉ thi mỗi một môn Đạo Nguyên Chân Giải đã có thể đứng đầu Giáp bảng.

Nhưng ai có thể nghĩ được, hắn còn chưa nhận Ngọc Phù đã xảy ra chuyện kinh khủng như vậy?

Mặc dù hắn không có tên trên bảng nhưng dường như thành chủ vẫn có chút hảo tâm, dặn dò nô bộc đưa hắn ra ngoài, sắp xếp cho hắn một chỗ ngồi.

Nhưng còn chuyện tuyển rể dường như không ai nhắc lại nữa, mà hắn cũng không có chỗ ngồi trong khu vực quý tộc ở nội sảnh.

Lúc này, những người khác ở bên ngoài sảnh đều vô tình cố ý tránh hắn, để một mình hắn ngồi cô độc giữa một cái bàn rất lớn, như có một luồng lực lượng vô hình xuất hiện bên cạnh hắn đẩy những người khác ra xa!

"Ài, Phương tiểu ca thật sự quá đáng thương, đáng lẽphải đứng đầu bảng, vậy mà kết quả lại..."

"Ai, đệ tử hàn môn, nói thì dễ nhưng muốn trở thành khó biết bao, ngay cả ông trời còn muốn làm khó hắn..."

"Ngươi xem hắn còn ngồi ở chỗ này làm gì, chờ tự rước lấy nhục vào thân hay sao?"

Chung quanh truyền đến tiếng bàn luận xôn xao, như tiếng muỗi vo ve xảo trá chui vào trong lỗ tai Phương Nguyên.

Hắn cũng cảm thấy mình nên rời khỏi đây.

"Nếu như đã đến, cần gì phải vội đi?"

Bỗng nhiên một bàn tay lớn đặt trên vai Phương Nguyên, đè Phương Nguyên đã có ý định đứng lên trở về lại chỗ ngồi.

Phương Nguyên quay đầu nhìn lại lập tức thấy được, đây là một vị lão giả mặc áo bào xanh tầm năm sáu chục tuổi, người gầy gò quắc thước, phong thái không giận tự uy. Hắn thở dài một hơi ngồi bên cạnh Phương Nguyên, cầm bầu rượu lên, rót đầy một chén đưa tới cho Phương Nguyên.

"Chu tiên sinh..."

Phương Nguyên vội vàng đứng dậy hành lễ, đối với vị lão nhân trước mắt này, hắn vô cùng kính trọng.

Vị lão nhân này là đạo sư đã mở ra con đường cho Phương Nguyên. Hắn đã từng là nội môn đệ tử Thanh Dương tông. Đúng vào mười năm trước, hắn đưa Phương Nguyên đang nghe lén bên ngoài Tiên Tử đường vào bên trong, cũng là hắn đã dành suốt mười năm khổ tâm dạy bảo mới có Phương Nguyên ngày hôm nay...

... Mặc dù, hôm nay Phương Nguyên cũng chỉ là một kẻ xui xẻo không gặp thời, bị đánh rớt mà thôi!

"Ngồi xuống nói chuyện!"

Chu tiên sinh khoát tay áo, quay đầu nhìn Phương Nguyên, nói khẽ: "Ngươi rất thất vọng phải không?"

"Học trò..."

Ánh mắt Phương Nguyên buồn bã. Mười năm tâm huyết lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, sao hắn có thể không thất vọng?

Thế nhưng nhìn thấy ánh mắt ân cần của đạo sư.

Hắn chỉ cười nói: "Học trò chỉ đang nghĩ thành chủ còn muốn đứa con rể này không?"

"Ha ha, bây giờ ngươi chỉ là một tên vừa bị đánh rớt, tiền đồ ảm đạm, sao hắn có thể gả nữ nhi cho ngươi?"

Chu tiên sinh nghe hắn nói vậy cũng nở nụ cười, đổ đầy một chén rượu nhét mạnh vào trong tay Phương Nguyên, sau đó mới thở dài, nói: "Thực ra chuyện 《 Đạo Nguyên Chân Giải 》 được chứng minh là giả đã sớm nằm trong dự liệu!"

Khuôn mặt đang cố nặn ra vẻ tươi cười của Phương Nguyên cũng trở nên cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Chu tiên sinh.

Chu tiên sinh tự mình rót một ly, uống một hơi cạn sạch, thấp giọng thở dài: "Tương truyền, một ngàn năm trước, đại kiếp nạn lần thứ 3100 hàng thế đồ diệt sinh linh. Vì đối kháng đại kiếp nạn, những cao thủ đứng đầu Tiên Môn, Ma Tông, Yêu Tộc vứt bỏ hiềm khích lúc trước tề tụ tại Côn Lôn sơn động phủ Ngọc Hư, hợp lực tìm ra phương pháp đối kháng đại kiếp nạn. Nhưng không ngờ rằng bọn hắn bế quan mười năm nghiên cứu, trong lúc chuẩn bị xuất quan đột nhiên nổi lên đại biến, trời giáng lưu hỏa, Ngọc Hư cung bị hủy, cao nhân ba mạch không một ai có thể sống sót đi ra, đến nay vẫn không biết rõ nguyên do!"

"Thế nhưng tuy rằng cao nhân ba mạch đều vẫn lạc trong động phủ Ngọc Hư, nhưng thế gian đồn đại rằng bọn hắn đã nghĩ ra một bộ đạo điển gọi là《 Đạo Nguyên Chân Giải 》, trong đó ghi chép cách đối kháng đại kiếp ba nghìn năm, tất cả thế lực lớn vì tìm《 Đạo Nguyên Chân Giải 》 không tiếc hết thảy!"

"Nhưng chẳng ai ngờ rằng bộ đạo thư này thật sự xuất hiện. Chẳng những xuất hiện, hơn nữa còn xuất hiện một lúc hơn mười, hơn trăm bản, nhiều Đạo Nguyên Chân Giải như vậy có vài bản nội dung gần giống nhau, nhưng cũng có nhiều bản nội dung hoàn toàn khác biệt. Trong lúc nhất thời, tất cả thế lực lớn cũng không biết bản nào mới là bản gốc, bản nào là giả. Nhưng mỗi tiên môn nhận được 《 Đạo Nguyên Chân Giải 》 đều không dám xem thường, vô số thiên tài khổ công nghiên cứu bí mật trong đó, đáng tiếc mấy trăm năm qua, cuối cùng đều không có ngoại lệ, đều chứng minh rằng nó là giả!"

"Cái bản của Thanh Dương tông..."

Phương Nguyên theo bản năng mở miệng, vẻ mặt có chút lưỡng lự.

"Bộ Đạo Nguyên Chân Giải của Thanh Dương tông là Cố Tùng thái sư thúc tổ lấy được từ bảy trăm năm trước, hắn nghiên cứu hơn trăm năm không tìm được phương pháp, vì vậy mới truyện thụ quyển kinh này cho đồng môn trong Thanh Dương tông, thế nhưng vẫn không một người nào có thể ngộ được thông thấu, vì vậy đành đem bản kinh văn này cho tứ đại tiên môn khác ở Việt Quốc nghiên cứu. Vô số cao nhân ngũ đại tiên môn hao tốn vô số tâm huyết, vẫn không thu hoạch được gì..."

"Từ đó trở đi có rất nhiều lời suy đoán, trong đó có một suy đoán đến từ một vị Quẻ Sư ở Dịch Lâu!"

"Vị Quẻ Sư kia chính là hảo hữu quen biết hơn trăm năm của Cố Tùng thúc tổ, hắn xem qua kinh văn, cho rằng Đạo Nguyên Chân Giải huyền diệu khó lường, trong đó chất chứa đại cơ duyên, tu vi càng cao hai mắt càng dễ bị che đi không thể nhìn được điểm chí lý trong đó. Bởi vậy, muốn dòm được tạo hóa bên trong có lẽ phải là người chưa từng tiếp xúc với tu hành, phải bắt đầu nghiên cứu từ khi còn nhỏ. Cố Tùng thúc tổ tin lời kia, vì vậy, từ ba trăm năm trước hắn đã bắt đầu trắng trợn thu đồ đệ trên thế gian, dần dà ba năm một lần, vào thời điểm cuối năm bắt đầu xuất hiện kỳ thi tiên môn..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện