Phương Nguyên sao lại không biết nàng đang suy nghĩ gì trong lòng, đơn giản là vì thấy rằng số lượng công đức của mình quá cao, trong lòng không quá phục, cho nên muốn hỏi thăm một chút nội tình trong đó. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nàng ta vòng vo tam quốc hỏi mình làm sao tiếp được phù chiếu nhất giai, chứ không phải trực tiếp chất vấn mình, nói rằng số lượng công đức là giả, chứng tỏ công phu dưỡng khí của các nàng cũng rất không tệ!

... Nhưng mình lại không muốn nói cho bọn hắn biết!

Ôm ý nghĩ này, Phương Nguyên chỉ cười cười, nói: "Các chấp sự bảo chúng ta tạm thời giữ bí mật!"

Nói xong, hắn chậm rãi đứng dậy, thi lễ với chúng đồng môn ở xung quanh, sau đó quay người đi ra khỏi đám người.

Lần này không cần người khác mở đường, chúng đệ tử tiên môn đứng trước mặt hắn đều tự động nhường ra một con đường.

Những nơi hắn đi qua đều thu hút vô số ánh mắt kính sợ!

Còn đám người Thái Hợp Chân nghe xong câu trả lời này cứ thế đứng ngây tại chỗ, nửa ngày sau cũng nói không nên lời.

Trong lòng mặc dù hận cắn răng, nhưng bọn hắn cũng không cần vội vàng.

Bọn hắn đều có bối cảnh và quan hệ của chính mình, tin tưởng mình chỉ cần động chút tâm tư, không khó để hỏi thăm ra chân tướng trong đó...

Trong khi đó, sắc mặt của đám người vừa rồi cùng đi với Phương Nguyên, Ngô Thanh và Tiểu Kiều sư muội đều trở nên vô cùng ngưng trọng, phức tạp. Mấy vị nam đệ tử kia có hơi cảm khái, trong lòng yên lặng làm ra quyết định gì đó. Ngô Thanh thì cắn răng một cái, âm thầm định đoạt, bước nhanh đuổi theo Phương Nguyên. Còn Tiểu Kiều sư muội sau khi trầm tư một phen thì quay người rời đi, quyết định đi tìm người thương lượng một sự kiện.

"Tiên môn cũng thật là hào phóng, một lần chém yêu mà lại cho ta số lượng công đức phong phú như vậy..."

Trên đường trở về, Phương Nguyên cũng đang thầm nghĩ trong lòng: "Có điều, chuyện này cũng hẳn là do Tiểu Kiều sư muội đứng về phía ta, Ngô Thanh cũng không biết vì sao lại giúp ta đem tất cả công lao từ đầu đến cuối đẩy lên trên người ta. Bằng không nếu như các nàng thống nhất cách xử lý, cùng nhau tranh công với ta, vậy thì công đức của phù chiếu nhất giai này chưa chắc có thể phân cho ta bao nhiêu, trong khi công đức đến từ việc cứu được tính mạng của các nàng cũng sẽ bị xóa đi..."

"Thậm chí công đức này đừng nói là rơi vào đầu ta, có khi còn bị Kỳ Khiếu Phong lấy đi cũng nên!"

"Có điều mọi việc như vậy cũng lập tức khiến cho số lượng công đức của ta xếp tại vị thứ nhất, có tư cách tranh đoạt vị trí chân truyền!"

"Vị trí chân truyền..."

Nghĩ đến bốn chữ này, trong lòng Phương Nguyên cũng xuất hiện một chút gợn sóng.

Trong bất kỳ tiên môn trên thế gian đệ tử chân truyền, đều là tồn tại đặc thù nhất, được quan tâm nhất!

Trở thành chân truyền, liền biểu thị tên đệ tử này, có tư cách truyền thừa đại đạo của tiên môn!

Hơn nữa đệ tử chân truyền trong lúc tu hành sẽ được tiên môn trọng điểm bồi dưỡng, không chỉ có thể đạt được đại lượng tài nguyên,mà còn có thể tiếp xúc với vô số trân tàng bí quyển tu hành của tiên môn. Tỉ như Thanh Dương Tứ Pháp, mỗi đệ tử bình thường chỉ được truyền một đạo, bản thân không thể dạy riêng cho người khác. Nhưng đệ tử chân truyền lại khác, hắn có thể tự do lĩnh hội tứ đại truyền thừa, nếu thật sự có bản lãnh, vậy thì học hết cả bốn pháp này cũng được. Hơn nữa các loại bí thuật khác của Thanh Dương tông như đan, khí, trận, phù thì lại càng không thành vấn đề...

Khi hành tẩu ở bên ngoài, đệ tử chân truyền cũng nhận được sự tôn kính rất lớn!

Bất luận môn hạ đệ tử nào gặp được đệ tử chân truyền của Thanh Dương tông trên đường thì cũng đều phải lễ kính có thừa!

Bởi vì đệ tử chân truyền, đối ngoại, chính là tồn tại có thể đại biểu cho Thanh Dương tông!

Đệ tử thân truyền trọng yếu như vậy, cho nên trở thành đệ tử chân truyền cũng không phải chuyện dễ dàng. Bình thường chỉ có ba phương pháp, một là người thân, đời thứ ba của các đại trưởng lão, đều sẽ có mấy danh ngạch tương ứng trở thành đệ tử chân truyền, hai là nếu như có người lập công vẫn lạc vì tiên môn, vậy thì đời sau, tử tôn hay là gia tộc của mình cũng sẽ có một danh ngạch để trở thành đệ tử chân truyền.

Nhưng hai loại tình huống này, đều không phải là thứ mà đệ tử bình thường có thể tiếp xúc được.

Cho nên loại tình huống thứ ba, chính là dành cho những đệ tử tiên môn phổ thông không có bối cảnh.

Đó chính là mỗi một đời đệ tử đều sẽ chọn ra một vị xuất sắc nhất được nhận là đệ tử chân truyền!

Đệ tử chân truyền được đản sinh như thế, mỗi một đời chỉ có một người, sẽ không nhiều hơn, cũng sẽ không ít hơn!

Bởi vì đệ tử chân truyền quá nhiều thì tiên môn cũng không chịu nổi, căn bản là không có nhiều tinh lực như vậy để tâm huyết bồi dưỡng bọn hắn!

Bây giờ thứ mà những đệ tử trên Tiểu Trúc phong này đang phải đối diện chính là sự tình chiến đấu cho vị trí chân truyền này...

Mà chuyện này, xét cho cùng cũng rất có lương duyên với Phương Nguyên!

Tiên môn ba năm mở một lần, một bước lên mây thành chân truyền!

Thanh Dương tông từ trước đến nay đều có một quy củ, người đứng đầu tiên môn đại khảo vừa vào tiên môn thì sẽ là chân truyền!

Lúc trước, nếu không phải « Đạo Nguyên Chân Giải » bị thủ tiêu, vậy thì khi Phương Nguyên nhập môn sẽ trực tiếp trở thành đệ tử chân truyền!

Nếu lúc đó hắn trở thành đệ tử chân truyền, đám đệ tử tiên môn cũng sẽ không có chuyện tranh giành chân truyền như bây giờ...

Nếu đổi một loại thuyết pháp khác mà nói, vậy thì vị trí chân truyền mà những đệ tử tiên môn này tranh đoạt bây giờ vốn là của hắn!

"Ta muốn đoạt trở về!"

Yên lặng hồi tưởng lại hết thảy, trong lòng Phương Nguyên dần dâng lên một ý niệm trong đầu.

Hắn xưa nay tính tình lạnh nhạt, chỉ muốn tu hành, không quá quan tâm v@t gì khác. Thế nhưng vị trí chân truyền này thì lại khác, thứ này vốn là của hắn, cho nên ý nghĩ này vừa sinh ra, ngay lập tức có xu thế khó lòng ngăn chặn được...

Hắn có một loại cảm giác, chỉ có đoạt lại vị trí chân truyền này thì bản thân mới xứng đáng với mười năm khổ đọc kia của mình! Mới xứng đáng với sự nâng đỡ của Chu tiên sinh!

"Cho nên, mình nhất định phải trở thành..."

Khi ý nghĩ này nấn ná không ngừng trong tâm trí Phương Nguyên, khi hào khí của hắn dần dần trướng lên, một cái bóng đột nhiên xuất hiện ở trước mắt hắn. Phương Nguyên vội vàng thu hồi cước bộ, liền thấy người ngăn lại trước mặt mình không phải Ngô Thanh thì là ai. Nàng đang có hơi đắc ý, lại có hơi khoe khoang nhìn Phương Nguyên, hai tay chống nạnh, ra vẻ trấn định nói với hắn: "Phương sư huynh, ngươi có muốn trở thành chân truyền hay không?"

Phương Nguyên giật mình, nói: "Không muốn!"

Nói xong, hắn đi vòng qua nàng, tiếp tục tiến lên phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện