Người dịch: Sơn Tùng

Biên: Xiaoooo

Lúc này, trong phủ thành chủ, yến tiệc đã được cử hành.

Vì nghênh đón các vị tiểu tiên nhân này, thành chủ đã dốc hết vốn liếng. Nào là sơn hào hải vị, nào là rượu ngon ủ lâu năm được ùn ùn đưa lên không dứt. Còn các quý tộc của thành Thái Nhạc cũng tìm mọi cách để thu hoạch được một chút gì đó từ yến tiệc này. Bọn họ đứng cạnh mấy tiểu tiên nhân, cười hùa theo những câu đùa, rồi cố ý khơi gợi để các tiểu tiên nhân kể những câu chuyện tu hành kỳ thú. Thậm chí có người còn dâng lên trân bảo trong nhà mình để kết thiện duyên với mấy vị tiên gia. Không khí buổi tiệc vô cùng náo nhiệt.

Trong đám đông này, không thể nghi ngờ rằng Phương Nguyên và Kỳ Khiếu Phong là hai trung tâm có sức hút nhất. Đặc biệt là Phương Nguyên từng rơi xuống vực rồi lại bò lên khiến mọi người cảm thấy vị thiếu niên từng đứng đầu Tiên Bảng này sâu không lường được. Dường như quý tộc của thành Thái Nhạc muốn đền bù những sự lạnh nhạt đã dành cho hắn vào lần Tiên Bảng bị hủy bỏ bằng việc trả lại sự nhiệt tình và quan tâm gấp bội.

Đối với việc này, Kỳ Khiếu Phong chỉ lẳng lặng nhìn còn Ngô Thanh thì rất khó chịu, mấy lần định tỏ thái độ đều bị hắn ngăn lại.

“Ha ha, Phương hiền chất, ngày trước ngươi và Tâm Dao là đồng môn tại Tiên Tử đường ở thành Thái Nhạc, bây giờ đã ở hai nơi khác biệt, một ở Thanh Dương tông, một lại ở Bách Hoa cốc thế nhưng tình nghĩa vẫn không phai nhạt. Không lâu trước đây, Tâm Dao đạt được một chút thành tựu ở Bách Hoa cốc, giờ đã mang thân phận tiểu đan sư. Lúc đó nó còn gửi thư về bảo là rất nhớ mong ngươi. Ngươi chờ ta lấy thư cho ngươi xem.”

Nói xong, Lữ thành chủ sai nô bộc đi lấy thư của đại tiểu thư.

Mấy đệ tử Thanh Dương tông nghe thế cũng hơi kinh ngạc, sự kiêu ngạo bị thu lại mấy phần.

Dù là đan sư hay khí sư thì lúc mới học đều dễ dàng, nhưng muốn nhập môn thì rất khó. Lữ Tâm Dao là con gái thành chủ, cùng tuổi với bọn hắn mà đã trở thành đan sư. Dù thế nào thì đây cũng là thành tựu khiến người ta khiếp sợ.

Thư vừa đưa đến, mọi người tranh nhau đọc. Phương Nguyên chỉ nhìn liếc qua một chút còn sắc mặt Kỳ Khiếu Phong thì trở nên âm trầm.

Trong thư này, Lữ Tâm Dao nói về nhiều chuyện nhưng mấu chốt là những chuyện chính đều xoay quanh Phương Nguyên.

Nàng có nói đến việc Phương Nguyên từ tạp dịch trở thành đệ tử tiên môn, nhưng việc Kỳ Khiếu Phong kinh tài tuyệt diễm, chỉ dùng một năm để thông qua Tiên Bia Lục Vấn, trở thành một trong Thanh Dương Tiểu Thất Tử, thậm chí có khả năng tranh đoạt thân phận chân truyền đệ tử thì lại không hề được nhắc tới.

Việc này khiến cho Kỳ Khiếu Phong dù vẫn đang cười nhưng trong mắt lạnh lẽo như băng.

Phương Nguyên thì không quan tâm lắm. Hắn chỉ không hiểu tại sao Lữ Tâm Dao dù đã đi Bách Hoa Cốc nhưng vẫn quan tâm đ ến vấn đề của mình. Thành chủ đã nhiệt tình khoản đãi nên hắn không thể nào không đến dự tiệc, thế nhưng trong lòng hắn vẫn muốn đi một nơi. Sau khi uống xong ba chén rượu, nhân lúc mọi người đang đàm luận về việc Lữ Tâm Dao tu hành tại Bách Hoa cốc, Phương Nguyên đứng lên, vái chào mọi người rồi nói:

“Tửu lượng của vãn bối có hạn. Ba chén rượu này ta xin kính các vị trưởng bối. Bây giờ ta xin phép cáo từ trước để về thăm thúc thúc và thẩm thẩm. Sau đó lại uống với các vị cũng chưa muộn!”

Thành chủ Lữ Mai Am vộ nói:

“Việc này không cần gấp. Bây giờ ta sẽ mời thúc thúc và thẩm thẩm của ngươi đến đây dự tiệc.”

“Không cần đâu.”

Phương Nguyên cười cười, nói:

“Thúc thúc và thẩm thẩm của ta đã quen cuộc sống nghèo khổ thế nên chắc là khó mà thích ứng được với yến tiệc kiểu này.”

Nói xong, hắn cáo từ mọi người, cười một tiếng rồi đi ra ngoài đại sảnh.

Các quý tộc thấy thế thì âm thầm cân nhắc ở trong lòng: “Phương gia đã xuất hiện một hậu nhân rất khó lường, e rằng về sau sẽ hùng cứ một phương tại thành Thái Nhạc. Nhà mình có lẽ nên sớm đến kết giao, tránh cho việc chưa kịp kết mối thiện duyên mà đã tạo thêm kẻ thù.”

“Hừ, tên này thật không có phép tắc. Dù sao lần này tới đây cũng nhằm mục đích làm nhiệm vụ. Thế mà hắn không hỏi ý kiến của Kỳ sư huynh đã tự tiện rời đi!”

Lúc này, Ngô Thanh bỗng nhiên cười lạnh, mở miệng nói một câu đầy bất mãn.

Mọi người trong yến tiệc nghe thấy thế thì hơi giật mình, không ngờ rằng Ngô Thanh lại có thái độ thù địch với Phương Nguyên như thế.

Hai người khác ở trong Thanh Phong thi xã là Hồng Đào và Lữ Trúc cũng rất nhanh nắm bắt được tâm ý của Ngô Thanh, cố ý cười nói:

“Các vị trưởng bối không cần nghĩ nhiều. Lần này chúng ta đến thành Thái Nhạc hàng yêu đều do Kỳ sư huynh lãnh đạo. Kỳ sư huynh có thể được coi là đứng hàng đầu trong các đệ tử mới của Thanh Dương tông. Dù là thực lực hay tu vi đều khó kiếm được người sánh bằng nên tất nhiên mọi người phải nghe theo huynh ấy.”

Các quý tộc của thành Thái Nhạc nghe thấy thế thì đều nhìn về phía Kỳ Khiếu Phong. Ánh mắt của họ có thêm mấy phần kính sợ.

Mặc dù bọn hắn không có tu vi nhưng mỗi người đều là kẻ già đời, tất nhiên đều nhìn ra rằng các đệ tử này đang thổi phồng về Kỳ Khiếu Phong.

“Nói rất đúng!”

Hồng Đào nói xong, Lữ Trúc ngay lập tức tiếp lời:

“Lần này có thể hàng yêu phục ma thành công hay không đều trông cậy cả ở Kỳ sư huynh và Tiểu Kiều sư muội. Còn tên phế vật kia chẳng qua là đi theo hưởng ké thành tích, không là cái thá gì cả. Khi chúng ta từ Thanh Dương tông đến đây, hắn chỉ có thể phòng thủ ở ngoài pháp chu mà thôi. Vậy mà dám rời đi khi chưa được phép của Kỳ sư huynh, quả là hành động không coi ai ra gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện