Đã hoàn toàn không thể nói ra lời.
Tạ Du nhắm mắt lại. Cứ vậy chấm dứt đi.
Tất cả mọi thứ, quả thật tại mình.
Cẩn, thật xin lỗi, anh không biết em luôn đau khổ như thế. Vì để em hạnh phúc và vui vẻ, anh cố gắng không quấy rầy cuộc sống yên bình của em. Bởi vì em luôn trốn tránh anh.
Anh hoàn toàn không biết, em lại yêu Gaea, cũng luôn ở trong chuyện cũ không thể tự thoát khỏi.
Gaea, thật xin lỗi, tất cả mọi thứ quả thật do em tạo thành. Không muốn nhớ tới quá khứ, muốn chạy trốn khỏi anh, rời xa anh. Cho nên lần lượt dùng mọi cách tra tấn anh, sau đó chính mình hối hận rồi trở lại ôm ấp của anh. Cứ thế dây dưa, chúng ta không ngờ sống uổng hai năm.
Không thể tin được, giữa chúng ta, sẽ chấm dứt như vậy.
Rõ ràng, em còn chưa kịp nói ra khỏi miệng.
Em yêu anh, Gaea.
Gió vẫn gào thét bên tai, cảm giác lưỡi dao trên cổ rõ ràng như thế, Tạ Du lại không tự chủ nghĩ tới khi còn bé.
Thỉnh thoảng khi gió lớn, cùng Gaea vùi cạnh lò sưởi ấm áp. Sau đó, Gaea luôn ôm mình, dùng giọng nói đẹp của mình bắt đầu chầm chậm đọc “Đồi gió hú”.
“Heathcliff, em là Cathy, Cathy!” Nhẹ nhàng nở nụ cười, Tạ Du mở mắt ra, bắt đầu đọc linh hồn bi thương cách song cửa sổ trong “Đồi gió hú”, hô lớn gọi người yêu.
Nhìn thấy Tạ Du chết đã đến nơi lại còn cười được, Thea mặt vặn vẹo.
“Mày còn cười được?” Dưới tay dùng lực, lưỡi dao sắc cắt làn da sẫm màu, máu đỏ tươi chảy ra. “Cười đi, mày cười tiếp đi, cười coi tao làm thế nào từ từ cắt cổ mày đi!”
“Dừng tay!” Một tiếng rống to thình lình làm Thea dừng động tác trong tay.
Quay đầu,Thea nheo lại mắt.
Phía sau, Gaea và đám Tô Tuyền đã đuổi tới. Vừa lên tiếng ngăn cản hắn, chính là cảnh sát Tần Thiên cao lớn đẹp trai.
“Bỏ dao trong tay ra!” Tần Thiên đứng ở phía trước, mặt chính trực nghiêm nghị nói.
Ánh mắt Thea vòng qua anh ta, nhìn về phía chàng trai mĩ lệ mặt không chút thay đổi, chỉ nhìn chằm chằm Tạ Du phía sau hắn. Khi nhìn thấy vết máu trên cổ Tạ Du, đôi mắt Gaea đau đớn nheo lại.
“Quả nhiên… anh vẫn không thèm nhìn tôi.” Tuy luôn biết, Thea vẫn cảm thấy trong lòng đau xót. Vẫn giữ nụ cười đáng yêu, hắn lần nữa kề dao ở cổ Tạ Du.
“Đừng, Thea! Cậu đang làm cái gì!” Lý Đức không thể tin được mọi thứ trước mắt, lớn tiếng hô.
“Dừng tay!” Tần Thiên thấy thế cũng hô lớn, lấy ra súng, chỉ vào Thea.
“Im lặng!” Gaea bước lên trước, phất tay, ngăn lại nhóm Chaos xung động, sau đó y quay đầu nói với Tần Thiên. “Có thể cho tôi tới sao? Cảnh sát Tần.”
Buông súng, Tần Thiên gật đầu.
Thea không lên tiếng, chỉ là nắm thật chặt dao trong tay.
Có thể cảm giác được máu đang từ từ vết thương chảy ra, nhưng Tạ Du không thấy đau. Hắn như tham lam nhìn chậm rãi đến gần Gaea. Người trước mặt ở trong gió điên cuồng không hề bị ảnh hưởng, vững như đá, tựa thiên thần giáng trần bước lại đây.
Tạ Du nhắm mắt lại. Cứ vậy chấm dứt đi.
Tất cả mọi thứ, quả thật tại mình.
Cẩn, thật xin lỗi, anh không biết em luôn đau khổ như thế. Vì để em hạnh phúc và vui vẻ, anh cố gắng không quấy rầy cuộc sống yên bình của em. Bởi vì em luôn trốn tránh anh.
Anh hoàn toàn không biết, em lại yêu Gaea, cũng luôn ở trong chuyện cũ không thể tự thoát khỏi.
Gaea, thật xin lỗi, tất cả mọi thứ quả thật do em tạo thành. Không muốn nhớ tới quá khứ, muốn chạy trốn khỏi anh, rời xa anh. Cho nên lần lượt dùng mọi cách tra tấn anh, sau đó chính mình hối hận rồi trở lại ôm ấp của anh. Cứ thế dây dưa, chúng ta không ngờ sống uổng hai năm.
Không thể tin được, giữa chúng ta, sẽ chấm dứt như vậy.
Rõ ràng, em còn chưa kịp nói ra khỏi miệng.
Em yêu anh, Gaea.
Gió vẫn gào thét bên tai, cảm giác lưỡi dao trên cổ rõ ràng như thế, Tạ Du lại không tự chủ nghĩ tới khi còn bé.
Thỉnh thoảng khi gió lớn, cùng Gaea vùi cạnh lò sưởi ấm áp. Sau đó, Gaea luôn ôm mình, dùng giọng nói đẹp của mình bắt đầu chầm chậm đọc “Đồi gió hú”.
“Heathcliff, em là Cathy, Cathy!” Nhẹ nhàng nở nụ cười, Tạ Du mở mắt ra, bắt đầu đọc linh hồn bi thương cách song cửa sổ trong “Đồi gió hú”, hô lớn gọi người yêu.
Nhìn thấy Tạ Du chết đã đến nơi lại còn cười được, Thea mặt vặn vẹo.
“Mày còn cười được?” Dưới tay dùng lực, lưỡi dao sắc cắt làn da sẫm màu, máu đỏ tươi chảy ra. “Cười đi, mày cười tiếp đi, cười coi tao làm thế nào từ từ cắt cổ mày đi!”
“Dừng tay!” Một tiếng rống to thình lình làm Thea dừng động tác trong tay.
Quay đầu,Thea nheo lại mắt.
Phía sau, Gaea và đám Tô Tuyền đã đuổi tới. Vừa lên tiếng ngăn cản hắn, chính là cảnh sát Tần Thiên cao lớn đẹp trai.
“Bỏ dao trong tay ra!” Tần Thiên đứng ở phía trước, mặt chính trực nghiêm nghị nói.
Ánh mắt Thea vòng qua anh ta, nhìn về phía chàng trai mĩ lệ mặt không chút thay đổi, chỉ nhìn chằm chằm Tạ Du phía sau hắn. Khi nhìn thấy vết máu trên cổ Tạ Du, đôi mắt Gaea đau đớn nheo lại.
“Quả nhiên… anh vẫn không thèm nhìn tôi.” Tuy luôn biết, Thea vẫn cảm thấy trong lòng đau xót. Vẫn giữ nụ cười đáng yêu, hắn lần nữa kề dao ở cổ Tạ Du.
“Đừng, Thea! Cậu đang làm cái gì!” Lý Đức không thể tin được mọi thứ trước mắt, lớn tiếng hô.
“Dừng tay!” Tần Thiên thấy thế cũng hô lớn, lấy ra súng, chỉ vào Thea.
“Im lặng!” Gaea bước lên trước, phất tay, ngăn lại nhóm Chaos xung động, sau đó y quay đầu nói với Tần Thiên. “Có thể cho tôi tới sao? Cảnh sát Tần.”
Buông súng, Tần Thiên gật đầu.
Thea không lên tiếng, chỉ là nắm thật chặt dao trong tay.
Có thể cảm giác được máu đang từ từ vết thương chảy ra, nhưng Tạ Du không thấy đau. Hắn như tham lam nhìn chậm rãi đến gần Gaea. Người trước mặt ở trong gió điên cuồng không hề bị ảnh hưởng, vững như đá, tựa thiên thần giáng trần bước lại đây.
Danh sách chương