Nhìn mọi thứ trước mắt, Tạ Cẩn ngay cả trái tim cũng ngừng đập.

Một màn năm ngoái như đang diễn lại: Gaea thô bạo cưỡng bức Tạ Du, làm cả người hắn đầy rẫy vết thương. Khi Gaea liều lĩnh đem Tạ Du trần truồng kéo vào phòng mình, cái người bị nâng lên vai, mềm yếu vô lực hai chân để lại chất hỗn hợp màu đỏ trắng thật dài tí tách trên thảm đỏ.

Hai mắt mịt mờ, ý thức dường như cũng muốn bay xa. Tạ Cẩn lại về cái đêm đó của năm trước, cậu ôm lấy mình, co vào trong xác của mình, không dám nhúc nhích.

Đột nhiên, khóe mắt chợt hiện một thứ, Tạ Cẩn lắc đầu, cố gắng nhìn lại.

Đó là một tấm mộ đá cẩm thạch nho nhỏ, trên mộ đá đã đọng tuyết thật dày, chỉ có thể nhìn thấy chữ lờ mờ.

“ Savannah Bellton

1989 – 2002 ”

Con mắt mở to, dũng khí không biết từ nơi nào mà đến, Tạ Cẩn xông lên, kéo ra thiếu niên mĩ lệ đôi mắt máu đỏ.

“Dừng tay ── anh đang làm cái gì! Gaea!”

Đột nhiên bị kéo ra, Gaea có nháy mắt thất thần, y mờ mịt quay đầu lại, con mắt đỏ máu nhìn Tạ Cẩn. Nhưng y chỉ tại dừng lại trên người Tạ Cẩn một giây, liền quay đầu lại, nhìn thân thể vừa tách khỏi.

Tạ Du vẫn bị trói trên cây, khuôn mặt anh tuấn đầy mỏi mệt, đôi chân thon dài săn chắc vô lực tựa vào thân cây, trên lồng ngực trần trụi nâu đậm đã bị cóng thành hơi tím, đầy vết cào cắn. Từ lồng ngực đi xuống, trên cơ bụng rắn chắc cũng phủ đầy vết đỏ, giữa hai chân một mảnh bóng loáng, dưới tính khí không có lông bao bọc mềm rũ, có chất lỏng màu trắng từ đùi không ngừng chảy xuống.

Hộc hộc ── giống dã thú, từ yết hầu Gaea phát ra làm người ta thét lên sợ hãi.

“Anh…” Bị hoảng sợ, Tạ Cẩn không khỏi buông cổ tay trắng.

Ngay sau đó, Gaea lại xông lên, chỉ thấy y dùng lực nâng lên một chân Tạ Du, ép vào ngực hắn, lộ ra chất lỏng vẫn không ngừng chảy ra từ cửa vào giữa hai chân.

“Không cho… ” Như đã hóa thành thú dữ, Gaea nói ngôn ngữ người khác nghe không hiểu.

Cúi lưng, vốc lên một nắm tuyết dưới đất, ngón tay thon dài vươn vào cửa huyệt mới vừa lấp đầy vật thể to lớn còn chưa thể hoàn toàn khép lại.

“A ──” Lại là một tiếng hét thảm, phía dưới bị ép nhét vào tuyết lạnh lẽo Tạ Du, lập tức thanh tỉnh lại.

“Hahaha ──” Vừa tiếp tục động tác trong tay, vừa vặn vẹo nở nụ cười, Gaea đã hoàn toàn không giống người bình thường, như hóa thành yêu nữ yêu mỵ tà ác. “Như vậy, sẽ không rời đi… hahaha.”

“Anh giết tôi đi! Anh giết tôi đi!!!” Như rốt cuộc không chịu đựng được, Tạ Du hai chân run run, hai mắt trợn tròn hô to lên. “Anh giết tôi đi! Gaea!”

Trong cơ thể đau đớn dữ dội, viên tuyết cứng lạnh đang ma sát vách non mềm của mình, Tạ Du đau đến lắc đầu.

Tại sao lại muốn tra tấn tôi thế này? Vốn tưởng rằng mọi thứ cứ thế xong hết, Tạ Du cũng chỉ đợi Gaea cho mình một súng.

Ai biết Gaea đột nhiên hét lớn một tiếng vứt súng rồi thô bạo trói mình lại… 

Nhắm mắt lại, Tạ Du quả thực không muốn nhớ lại. So với đêm Giáng Sinh máu ấy còn đau hơn, bị trói chặt, trong tuyết đêm rét lạnh mở hai chân, giống đóng vào tính khí Gaea vậy bị đáng sợ tra tấn.

“Anh cho tôi cái dứt khoát, giết tôi đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện