Nếu nói một năm này, có cái gì Gaea không muốn nhớ tới, vậy tuyệt đối chính là cái đêm Savannah đã chết đi.

Trong tràn đầy đau khổ và ghen tị, y bất cần, cưỡng bức vô cùng kinh hoàng Tạ Du.

Tuy là sau đó chứng minh Tạ Du quả thật xứng đáng. Bởi vì hắn lừa mình và Savannah, dụ dỗ Savannah có con của hắn, cuối cùng mất. Lợi dụng tình yêu của mình, tiếp tục chẳng biết xấu hổ sống qua ngày, cũng tra tấn mình.

“Đúng.. là em xứng đáng……” Cúi đầu, lầm bầm, hình như Gaea đã có chút thần trí không rõ.

“Là em xứng đáng… tại sao… mình hoàn toàn không cần… hối hận…”

“Đó là em xứng đáng… em lừa dối tôi…”

Tuyết vẫn cứ rơi, tấm mộ nho nhỏ của Savannah đã lại đọng lớp tuyết trắng mỏng manh. Tạ Du thì vẫn đứng, nhìn người ôm đầu tự nói trước mắt, trên mặt mang nụ cười tuyệt vọng.

Đúng, chính là như vậy, Gaea.

Đau khổ, tuyệt vọng, sau đó căm hận.

Giết em đi, Gaea. Như vậy là chúng ta có thể kết thúc.

Là có thể không cần tiếp tục như thế nữa.

“Đừng viện cớ nữa.” Tiếp tục nói lời tổn thương người khác, hắn bước đến, dùng bàn tay không cầm súng nâng lên khuôn mặt tuyệt mỹ ấy, để mắt y nhìn mình. “Gaea, anh cũng có tội.”

“Không…” Đôi mắt màu máu mờ mịt mở to, Gaea cố gắng muốn lý giải ý của người trước mặt.

“Anh đừng chạy trốn nữa.” Tạ Du cười, vừa cười, vừa lấy tay cởi bỏ quần áo trên người. “Thật ra, anh chính là thích cơ thể tôi.”

Nhìn thiếu niên anh tuấn này chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người, đầu tiên là áo gió bên ngoài, đến áo sơmi, đến quần dài…

Rất nhanh, hắn liền trần như nhộng đứng trước mặt Gaea, mặc kệ hoa tuyết đọng trên làn da màu lúa mạch bóng loáng của hắn, mặc kệ không khí lạnh lẽo xâm nhập cơ thể ấm áp của hắn.

Toàn bộ tư duy đều đình trệ, Gaea ngẩn ngơ nhìn Tạ Du chậm rãi áp lên mình, hai gò má lạnh lẽo áp sát vào mặt mình, giọng nói mang theo âm rung trầm thấp nỉ non bên tai mình.

“Em biết anh sẽ không chạm vào em. Mặc kệ em làm gì.”

Cơ thể lạnh lẽo ấy vùi vào lòng mình, Gaea hoảng sợ phát hiện, thân thể như tự có ý thức vậy, đã ôm chặt lại Tạ Du trần truồng, vận chuyển hơi ấm của mình.

“Chỉ cần nhìn thấy em anh liền điên cuồng đúng không?” Giọng nói bên tai còn không ngừng lại.“Dù em có giết Savannah, lừa dối anh đi nữa, anh cũng tuyệt đối sẽ không chạm vào em.”

Lắc đầu, Gaea cả người đã hoàn toàn rối loạn. Đau khổ bị đè nén ròng rã một năm, hối hận và tuyệt vọng, trong nhất thời đều xông vào lòng.

Rốt cuộc không thể duy trì mặt nạ lạnh giá ấy nữa.

Nỗi đau bị tổn thương, bị phản bội, bị tra tấn.

Nguồn gốc mọi thứ còn đang trong ngực mình, cám dỗ nói.

“Ôm em đi, Gaea… hoặc, giết em… ”

“Giết em, mọi thứ đều kết thúc.”

Thứ gì lạnh vậy?

Còn lạnh hơn người trước mặt rất nhiều, bị nhét vào trong tay mình. Đôi mắt cố gắng mở to nhất, lại hoàn toàn không thấy rõ.

Đây là cái gì?

Mình phải làm gì đây?

Vươn ra lưỡi ấm áp, liếm liếm chóp mũi lạnh băng của thiếu niên ôm mình, cảm nhận chút lạnh của hoa tuyết tan trong miệng, Tạ Du cong môi, im lặng nở nụ cười.

Nhẹ nhàng nâng tay y lên, lấy súng trong tay y đặt ngang đầu mình.

Sắp… kết thúc rồi.

Là ai nói, khi tuyết rơi, là không cảm giác được lạnh vậy? Rõ ràng là nói dối.

Trong người lạnh quá lạnh quá, lạnh đến không có bất cứ cảm giác. Nhưng so với lạnh giá trong lòng, nó có tính là gì đâu?

“Gaea…” Nhẹ nhàng nhẩm cái tên ma mị này, môi mỏng hôn lên mặt y. “Chim cổ đỏ chết, đã đến lúc thẩm phán rồi.”

Nhắm mắt lại, bao nhiêu dĩ vãng, từ trước mắt trôi qua? Trong vùng tăm tối, có thiên thần rực rỡ, cong đôi mắt đỏ, mỉm cười với mình.

“Gaea…”

Vì sao mắt xót như vậy? Xót đến không thể mở?

Rõ ràng là có thể giải thoát ngay lập tức.

“Bắn đi ──”

“Không ────” Tiếng hét thảm thiết vang lên trong tuyết trống trải, thật lâu.

Chỉ có tuyết, còn đang im lặng rơi xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện