Mặc vào chiếc váy lụa hồng từng lớp gấu váy lá sen, Savannah nhìn mình trong gương.
Mái tóc đen dài mềm mại, làn da mịn màng, đôi môi hồng nhạt hơi hé, lộ ra hàm răng trắng như trân châu bên trong.
“Jane!” Giọng nói nho nhỏ, hỏi chị người hầu phía sau. “Em với Gaea ai đẹp hơn?”
Jane nghe vậy nở nụ cười, mới tám tuổi, đã biết chưng diện rồi. Chị cẩn thận quan sát cô bé, bé nhỏ xinh đẹp, hoàn hảo chẳng khuyết điểm. Có điều…
Jane nhớ tới đôi mắt màu đỏ đẹp đến kinh ngạc của cậu chủ Gaea, luôn mang cho người ta cảm giác thiên thần rơi xuống trần nhân.
“Cậu Gaea là con trai, Savannah là con gái, làm sao so sánh được?”
“…Thật à?” Lại nhìn mình trong gương, Savannah chu môi.
Khi Savannah mặc trang phục lộng lẫy xuất hiện trên bàn bữa sáng, anh em họ Tạ và Gaea đã ngồi đấy đợi lâu rồi.
“Savannah, thật chậm quá, anh đói sắp chết rồi!” Như nhìn thấy cứu tinh giáng lâm vậy, Tạ Du khoa trương nói.
“Ngồi xuống ăn đi.” Gaea chỉ nhàn nhạt nhìn cô bé một cái liền cầm dao nĩa, động tác tao nhã cắt chân giò hun khói trước mặt.
Nhất thời, trong phòng ăn chỉ có tiếng dao nĩa và mâm thức ăn va vào nhau.
“Cẩn, em lại không uống sữa nữa!” Tạ Du ngay cả ăn một bữa cơm cũng không an phận, ánh mắt đảo qua đảo lại tới lui, phát hiện em trai bên cạnh lại đang kiêng ăn.
“Em… ” Luôn yên lặng ăn Tạ Cẩn mặt thoáng đỏ bừng, nghẹn nửa ngày mới nói ra một câu.“Không uống… có được không?”
“Không được!” Tạ Du quàng tay ôm chặt vai em, một tay cầm ly sữa liền nhét vào bên môi em trai.“Nhìn em xem, gầy còn hơn cả anh, không nói ai tin tụi mình là anh em chứ! Đều tại em ăn quá ít!”
Tạ Du nói câu này là hơi quá rồi. So với sinh đôi khác, quả thật Tạ Du và Tạ Cẩn khác biệt hơn một chút, một mạnh khỏe hoạt bát, một tái nhợt gầy yếu. Nhưng, mặt mũi giống nhau bảy phần và giọng nói na ná nhau, vẫn chứng tỏ quan hệ huyết thống gần gũi của hai anh em.
“Du!”Gaea đứng lên, ngăn lại Tạ Du tàn bạo. “Cẩn, Du cũng là vì tốt cho em. Em xem em gầy thế này, Savannah còn mạnh hơn em.”
“Anh!”Savannah kháng nghị. “Cẩn quá ốm, sao lại so em với anh ấy!”
“Gaea… ” Nghe Gaea nói, mặt Tạ Cẩn càng đỏ hơn, nhìn sữa trước mắt, lại nhìn đầy mặt chờ mong nhìn cậu Tạ Du và hơi mỉm cười Gaea. Cậu nhắm mắt lại, ừng ực uống sữa vào.
“Yah!” Tạ Du lớn tiếng vỗ tay. “Thế mới là em trai ngoan của anh chứ.”
“Ừ.” Gaea bên cạnh cũng gật đầu khen ngợi, rồi, cậu quay đầu, cười với Tạ Du, giọng nói vô cùng dịu dàng.“Du?”
“Sao vậy?” Tạ Du tiêu sái đối diện với hắn.
“Vậy em có thể ăn cà rốt trong đĩa luôn chứ?” Vẫn duy trì mỉm cười, ánh mắt Gaea lại ẩn ẩn lộ ra hương vị tà ác.
“A… Cái đó… ” Tạ Du đảo mắt. “Em ăn no rồi!”
Đứng dậy muốn chạy, lại muộn một bước bị Gaea tóm chặt.
“Không cho chạy.” Gaea cười hết sức vui vẻ. “Ngoan ngoãn ăn hết nó!”
“Em… Không muốn… ” Nhìn cà rốt trên tay Gaea, Tạ Du mặt đau khổ. “Cứu mạng!!!”
Hai người nhanh chóng đùa giỡn nhau, Savannah lẳng lặng nhìn bọn họ, đột nhiên đem nĩa ăn bỏ xuống một cái.
Keng.
“Em no rồi!” Phồng má nói to. Mái tóc đen dài tung ra sau, bóng dáng hồng nhạt nho nhỏ bịch bịch bịch chạy lên lầu.
“A?” Tạ Du tránh thoát Gaea. “Sao hôm nay ăn ít vậy, Savannah?”
Gaea không nói gì, mi mắt rũ xuống, nhìn bàn chỉ ăn một nửa.
“…” Tạ Cẩn mở miệng định nói gì, nhưng khi nhìn lướt qua Gaea thì không nói ra. Chỉ thầm cười khổ một cái.
“Du.” Giọng nói nhẹ nhàng, Gaea nhéo mặt Tạ Du.“Ăn hết cái này đi.”
Nói xong liền bưng khay của Savannah đi lên lầu.
Để lại sau lưng Tạ Du vừa làm mặt quỷ với cậu vừa đổ cà rốt vào thùng rác và mặt rầu rĩ Tạ Cẩn.
“Savannah?”Khi Gaea vào, cô bé đang ngồi trên giường màu hồng nhạt đầy mơ mộng, đọc một quyển sách thiết kế đẹp đẽ.
“Savannah à?” Nhìn cái trán trắng trơn bóng của em gái, Gaea ngồi bên người em gái nhỏ.
“…” Bĩu môi, Savannah quay đầu không thèm để ý tới.
Đôi môi đẹp hơi cong lên, Gaea nhẹ nhàng mà thổi hơi bên tai cô bé.
“Thân ái.”
“Ha ha, đừng.” Nhịn không được bật cười lên, cô bé tránh anh trai quấy rối.
“Bé ngoan.” Nụ cười càng đậm, Gaea tiếp tục đuổi theo Savannah.
“Đừng mà, anh thật xấu!” Đôi mắt cong cong trừng cậu bé như thiên thần tỏa ra ánh sáng chói mắt bên cạnh một cái.
“Không giận nữa rồi?” Giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng.
“Gì chứ!” Lộ ra hàm răng nho nhỏ như trân châu, bé con ngượng ngùng.“Vốn đã không giận rồi.”
“Vậy thì ngoan ngoãn ăn cơm!” Gaea thừa cơ mang ra khay thức ăn.
“Anh, không cho anh mỗi ngày đều chơi với anh Du.” Vừa ăn vừa xem Gaea lật sách trước mặt, Savannah nhỏ giọng nói.
“Anh không làm được.” Ngẩng đầu, Gaea nhìn sâu vào em gái.
“Vậy… ” Bị anh trai nghiêm túc dọa sợ, Savannah nhát gan nói. “Vậy không cho mỗi một khắc đều chơi với anh ấy.”
Nhìn cô bé xinh đẹp nho nhỏ trước mắt, Gaea thở dài một hơi, vươn tay lấy vụn bánh mì dính bên môi Savannah.
“Savannah, anh trai thích em, cũng thích anh Du. Em cũng đừng nói cái gì không cho cái kia không cho, chúng ta cứ luôn vui vẻ mãi mãi bên nhau thế này có được không?”
“Vâng… ” Vô cùng thỏa mãn bốn chữ mãi mãi bên nhau này, Savannah nở nụ cười. “Hai ta ngoéo tay, phải mãi mãi bên nhau đó!”
“Ừ!”
Hai ngón út tuyết trắng ở không trung quấn vào nhau, đồng ý lời thề.
Nữ thần vận mệnh Clotho ẩn trong bóng tối, lặng lẽ lộ ra nụ cười bi thương của nàng. Mãi mãi, một từ vừa hư ảo lại đau thương. Cũng chỉ có trẻ con ngây thơ mới tin hiệu lực của nó.
“Đây là sách đồng dao mới mua sao?” Gaea còn đang lật quyển sách đẹp ấy.
“Vâng.” Savannah kề sát lại. “Anh đọc cho em đi.”
“Được!” Cười xinh đẹp, giọng nói trong veo bình bình của Gaea vang lên trong phòng.
Who killed Cock Robin?
I, said the Sparrow,
With my bow and arrow,
I killed Cock Robin.
……
Cô gái nhỏ màu hồng nhạt ngồi trên giường, bên cạnh nàng, cậu bé tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ như đang cúi đầu đọc đồng dao. Đây là một bức tranh đẹp đến nao lòng.
Xa xa nhìn cảnh này, Tạ Du cười với cậu bé tái nhợt gầy yếu bên cạnh.
“Thế nào, anh nói không có sao mà!”
Cậu bé không đáp lại, trong ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
“Cẩn!” Tay ôm chặt cổ em trai, Tạ Du cong môi, cười đến vô cùng thoải mái.
“Dù gì anh cũng là anh trai, muốn làm nũng có thể tìm anh nha!”
“Du… Em không có!” Phừng một cái đỏ mặt, Tạ Cẩn liều mạng giãy dụa.
“Yên trí yên trí!” Vỗ vỗ ngực, trong mắt Tạ Du đầy tự tin.“Em đừng quên, anh là King Bellton nha, nhất định có thể bảo vệ em!”
“Du…” Không giãy dụa nữa, Tạ Cẩn vòng ôm cánh tay Tạ Du, nở nụ cười.
Mái tóc đen dài mềm mại, làn da mịn màng, đôi môi hồng nhạt hơi hé, lộ ra hàm răng trắng như trân châu bên trong.
“Jane!” Giọng nói nho nhỏ, hỏi chị người hầu phía sau. “Em với Gaea ai đẹp hơn?”
Jane nghe vậy nở nụ cười, mới tám tuổi, đã biết chưng diện rồi. Chị cẩn thận quan sát cô bé, bé nhỏ xinh đẹp, hoàn hảo chẳng khuyết điểm. Có điều…
Jane nhớ tới đôi mắt màu đỏ đẹp đến kinh ngạc của cậu chủ Gaea, luôn mang cho người ta cảm giác thiên thần rơi xuống trần nhân.
“Cậu Gaea là con trai, Savannah là con gái, làm sao so sánh được?”
“…Thật à?” Lại nhìn mình trong gương, Savannah chu môi.
Khi Savannah mặc trang phục lộng lẫy xuất hiện trên bàn bữa sáng, anh em họ Tạ và Gaea đã ngồi đấy đợi lâu rồi.
“Savannah, thật chậm quá, anh đói sắp chết rồi!” Như nhìn thấy cứu tinh giáng lâm vậy, Tạ Du khoa trương nói.
“Ngồi xuống ăn đi.” Gaea chỉ nhàn nhạt nhìn cô bé một cái liền cầm dao nĩa, động tác tao nhã cắt chân giò hun khói trước mặt.
Nhất thời, trong phòng ăn chỉ có tiếng dao nĩa và mâm thức ăn va vào nhau.
“Cẩn, em lại không uống sữa nữa!” Tạ Du ngay cả ăn một bữa cơm cũng không an phận, ánh mắt đảo qua đảo lại tới lui, phát hiện em trai bên cạnh lại đang kiêng ăn.
“Em… ” Luôn yên lặng ăn Tạ Cẩn mặt thoáng đỏ bừng, nghẹn nửa ngày mới nói ra một câu.“Không uống… có được không?”
“Không được!” Tạ Du quàng tay ôm chặt vai em, một tay cầm ly sữa liền nhét vào bên môi em trai.“Nhìn em xem, gầy còn hơn cả anh, không nói ai tin tụi mình là anh em chứ! Đều tại em ăn quá ít!”
Tạ Du nói câu này là hơi quá rồi. So với sinh đôi khác, quả thật Tạ Du và Tạ Cẩn khác biệt hơn một chút, một mạnh khỏe hoạt bát, một tái nhợt gầy yếu. Nhưng, mặt mũi giống nhau bảy phần và giọng nói na ná nhau, vẫn chứng tỏ quan hệ huyết thống gần gũi của hai anh em.
“Du!”Gaea đứng lên, ngăn lại Tạ Du tàn bạo. “Cẩn, Du cũng là vì tốt cho em. Em xem em gầy thế này, Savannah còn mạnh hơn em.”
“Anh!”Savannah kháng nghị. “Cẩn quá ốm, sao lại so em với anh ấy!”
“Gaea… ” Nghe Gaea nói, mặt Tạ Cẩn càng đỏ hơn, nhìn sữa trước mắt, lại nhìn đầy mặt chờ mong nhìn cậu Tạ Du và hơi mỉm cười Gaea. Cậu nhắm mắt lại, ừng ực uống sữa vào.
“Yah!” Tạ Du lớn tiếng vỗ tay. “Thế mới là em trai ngoan của anh chứ.”
“Ừ.” Gaea bên cạnh cũng gật đầu khen ngợi, rồi, cậu quay đầu, cười với Tạ Du, giọng nói vô cùng dịu dàng.“Du?”
“Sao vậy?” Tạ Du tiêu sái đối diện với hắn.
“Vậy em có thể ăn cà rốt trong đĩa luôn chứ?” Vẫn duy trì mỉm cười, ánh mắt Gaea lại ẩn ẩn lộ ra hương vị tà ác.
“A… Cái đó… ” Tạ Du đảo mắt. “Em ăn no rồi!”
Đứng dậy muốn chạy, lại muộn một bước bị Gaea tóm chặt.
“Không cho chạy.” Gaea cười hết sức vui vẻ. “Ngoan ngoãn ăn hết nó!”
“Em… Không muốn… ” Nhìn cà rốt trên tay Gaea, Tạ Du mặt đau khổ. “Cứu mạng!!!”
Hai người nhanh chóng đùa giỡn nhau, Savannah lẳng lặng nhìn bọn họ, đột nhiên đem nĩa ăn bỏ xuống một cái.
Keng.
“Em no rồi!” Phồng má nói to. Mái tóc đen dài tung ra sau, bóng dáng hồng nhạt nho nhỏ bịch bịch bịch chạy lên lầu.
“A?” Tạ Du tránh thoát Gaea. “Sao hôm nay ăn ít vậy, Savannah?”
Gaea không nói gì, mi mắt rũ xuống, nhìn bàn chỉ ăn một nửa.
“…” Tạ Cẩn mở miệng định nói gì, nhưng khi nhìn lướt qua Gaea thì không nói ra. Chỉ thầm cười khổ một cái.
“Du.” Giọng nói nhẹ nhàng, Gaea nhéo mặt Tạ Du.“Ăn hết cái này đi.”
Nói xong liền bưng khay của Savannah đi lên lầu.
Để lại sau lưng Tạ Du vừa làm mặt quỷ với cậu vừa đổ cà rốt vào thùng rác và mặt rầu rĩ Tạ Cẩn.
“Savannah?”Khi Gaea vào, cô bé đang ngồi trên giường màu hồng nhạt đầy mơ mộng, đọc một quyển sách thiết kế đẹp đẽ.
“Savannah à?” Nhìn cái trán trắng trơn bóng của em gái, Gaea ngồi bên người em gái nhỏ.
“…” Bĩu môi, Savannah quay đầu không thèm để ý tới.
Đôi môi đẹp hơi cong lên, Gaea nhẹ nhàng mà thổi hơi bên tai cô bé.
“Thân ái.”
“Ha ha, đừng.” Nhịn không được bật cười lên, cô bé tránh anh trai quấy rối.
“Bé ngoan.” Nụ cười càng đậm, Gaea tiếp tục đuổi theo Savannah.
“Đừng mà, anh thật xấu!” Đôi mắt cong cong trừng cậu bé như thiên thần tỏa ra ánh sáng chói mắt bên cạnh một cái.
“Không giận nữa rồi?” Giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng.
“Gì chứ!” Lộ ra hàm răng nho nhỏ như trân châu, bé con ngượng ngùng.“Vốn đã không giận rồi.”
“Vậy thì ngoan ngoãn ăn cơm!” Gaea thừa cơ mang ra khay thức ăn.
“Anh, không cho anh mỗi ngày đều chơi với anh Du.” Vừa ăn vừa xem Gaea lật sách trước mặt, Savannah nhỏ giọng nói.
“Anh không làm được.” Ngẩng đầu, Gaea nhìn sâu vào em gái.
“Vậy… ” Bị anh trai nghiêm túc dọa sợ, Savannah nhát gan nói. “Vậy không cho mỗi một khắc đều chơi với anh ấy.”
Nhìn cô bé xinh đẹp nho nhỏ trước mắt, Gaea thở dài một hơi, vươn tay lấy vụn bánh mì dính bên môi Savannah.
“Savannah, anh trai thích em, cũng thích anh Du. Em cũng đừng nói cái gì không cho cái kia không cho, chúng ta cứ luôn vui vẻ mãi mãi bên nhau thế này có được không?”
“Vâng… ” Vô cùng thỏa mãn bốn chữ mãi mãi bên nhau này, Savannah nở nụ cười. “Hai ta ngoéo tay, phải mãi mãi bên nhau đó!”
“Ừ!”
Hai ngón út tuyết trắng ở không trung quấn vào nhau, đồng ý lời thề.
Nữ thần vận mệnh Clotho ẩn trong bóng tối, lặng lẽ lộ ra nụ cười bi thương của nàng. Mãi mãi, một từ vừa hư ảo lại đau thương. Cũng chỉ có trẻ con ngây thơ mới tin hiệu lực của nó.
“Đây là sách đồng dao mới mua sao?” Gaea còn đang lật quyển sách đẹp ấy.
“Vâng.” Savannah kề sát lại. “Anh đọc cho em đi.”
“Được!” Cười xinh đẹp, giọng nói trong veo bình bình của Gaea vang lên trong phòng.
Who killed Cock Robin?
I, said the Sparrow,
With my bow and arrow,
I killed Cock Robin.
……
Cô gái nhỏ màu hồng nhạt ngồi trên giường, bên cạnh nàng, cậu bé tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ như đang cúi đầu đọc đồng dao. Đây là một bức tranh đẹp đến nao lòng.
Xa xa nhìn cảnh này, Tạ Du cười với cậu bé tái nhợt gầy yếu bên cạnh.
“Thế nào, anh nói không có sao mà!”
Cậu bé không đáp lại, trong ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
“Cẩn!” Tay ôm chặt cổ em trai, Tạ Du cong môi, cười đến vô cùng thoải mái.
“Dù gì anh cũng là anh trai, muốn làm nũng có thể tìm anh nha!”
“Du… Em không có!” Phừng một cái đỏ mặt, Tạ Cẩn liều mạng giãy dụa.
“Yên trí yên trí!” Vỗ vỗ ngực, trong mắt Tạ Du đầy tự tin.“Em đừng quên, anh là King Bellton nha, nhất định có thể bảo vệ em!”
“Du…” Không giãy dụa nữa, Tạ Cẩn vòng ôm cánh tay Tạ Du, nở nụ cười.
Danh sách chương