Đó là lần đầu tiên trong trí nhớ của Mộ Bắc anh đã cùng ai đó thân cận như vậy, thân cận đến như tuy hai mà một, cái loại này giống như kẻ chết đuối với được cọc gỗ. Cảm giác an toàn này khiến anh nhịn không được mà chỉ muốn từ trên thân thể của người dưới thân cướp lấy nhiều càng nhiều hơn nữa, thẳng đến khi đối phương không thể chịu nổi sự xâm nhập mạnh bạo của anh mà phát ra tiếng rên rỉ kháng cự vô lực cùng khó chịu. Không những thế, tiếng khóc nức nở rời rạc của người kia lại khiến cho anh càng thêm không thể khống chế bản thân mình.
Bởi vì tác dụng của thuốc cộng với dục vọng điên cuồng thôi thúc không ngừng, Mộ Bắc không có khả năng nhớ được bộ dáng người nọ ra sao, chỉ có thể mơ hồ nhớ được thanh âm cùng hình dáng khi động tình của đối phương, còn có cả cái cảm giác chặt chẽ ấm áp khi hai người bên nhau.
Chuyện sau đó anh cơ hồ không có chút ấn tượng nào, chỉ biết là ngày hôm sau Tô Văn Khanh nhận được tin tức và tìm thấy anh đang hôn mê trong phòng tắm mà thôi, theo lời Tô Văn Khanh, ngay lúc đó trong phòng ngoại trừ anh ra thì không còn ai khác nữa, đối phương đã bỏ đi trước khi Tô Văn Khanh đến rồi.
Mà anh sau sự việc kia cũng hôn mê đến nửa tháng, chờ sau khi anh tỉnh lại mới phát hiện sau khi xảy ra chuyện kia thì thân thể anh cũng xuất hiện những chuyển biến rất kỳ lạ.
Sau đó, Tô Văn Khanh nói cho anh biết, là có người đã bỏ thuốc mới có thể dẫn đến lần đầu tiên phát dục của anh như thế, đầu sỏ gây tội chính là công ty đối thủ luôn đối đầu với anh.
Từ đó điều tra ra được kẻ chủ mưu, nhưng đối phương đã đem đi toàn bộ băng ghi hình camera an ninh của cả bar club đó cũng như hết thảy camera ở các thang máy, ngoài ra còn có toàn bộ thiết bị theo dõi ở tầng cao nhất của tòa nhà nơi xảy ra việc kia. Đối phương ngay từ đầu đã chuẩn bị cho trò ‘ đập nồi dìm thuyền ‘ này rồi nên khi sự tình bại lộ đã sợ tội tự sát cùng với tư liệu về sự tình xảy ra đêm đó, một mồi lửa đã thiêu sạch tất cả.
Đầu mối duy nhất đã bị chặt đứt hoàn toàn, Tô Văn Khanh nhất thời cũng không biết phải điều tra thể nào nữa. Lúc đầu điều tra được người mà đối phương sắp xếp đến cho Mộ Bắc đêm đó đã không ở cùng anh trên tầng cao nhất của toà nhà, cho nên người vào phòng Mộ Bắc đêm đó là ai căn bản không người nào biết được. Mà sau khi chuyện đó xảy ra, vì là lần chuyển biến đầu tiên của Mộ Bắc cho nên toàn bộ tâm trí Tô Văn Khanh lúc đó chỉ đổ dồn vào việc chăm sóc cho Mộ Bắc, cũng không dư thừa tinh lực đi điều tra xem đó là ai.
Vậy là sự việc cho đến nay đã xảy ra hơn năm năm rồi.
“Không nhớ rõ, tôi chỉ nhớ lúc đó có ai đó đến bên cạnh tôi thôi.” Trầm mặc một hồi lâu, Mộ Bắc thấp giọng nói, anh chỉ nhớ rõ thanh âm người kia thật êm tai, rất ấm áp, ấm đến mức anh gần như chỉ muốn chết bên người đối phương thôi.
“Vớ vẩn, không có người thì lúc đó mi đã bị dục vọng thiêu chết rồi còn đâu, đối phương cũng thật là bỏ không ít thuốc mà.” Tô Văn Khanh nói, ông trầm tư hồi lâu, tiếp tục nhìn Mộ Bắc “Tuổi 23 của cháu cũng sắp đến rồi, bởi vì sự tình của năm năm về trước nên chú lo lắng, lần này cháu có thể cũng sẽ bắt đầu tiến vào kỳ phát dục. Cho nên trong khoảng thời gian này cháu tốt nhất không được đi lung tung đâu hết, sau khi thời kỳ phát dục chấm dứt thì lại quay lại đây kiểm tra.”
“Không được.” Mộ Bắc ngẩng đầu nhìn ông, một hơi cự tuyệt, “Đầu tháng này tôi không rảnh, cần phải đến một chỗ.”
“Không rảnh? Cháu muốn đi đâu?” Tô Văn Khanh khó hiểu. Mộ Bắc là một tên trạch nam, trừ phi bắt buộc phải đi công tác bình thường trên cơ bản anh đều làm việc tại nhà. Hơn nữa anh còn có ý thức bảo vệ lãnh địa một cách sâu sắc, cực kỳ không ưa có người lạ đặt chân đến nơi ở của mình. Cái biệt thự ở khu Giang Xuyên kia cả sáu tầng lầu cũng chỉ có một mình anh ở, đến một người quản gia đều không có nốt, chỉ lâu lâu mới có người theo định kỳ đến quét dọn, việc ăn uống hằng ngày cũng đều gọi bên ngoài mang đến. Nghiêm trọng nhất là có một lần cả hơn nửa tháng trời Mộ Bắc cũng không hề bước chân ra khỏi cửa. Nhưng với ông đó cũng không xem là chuyện gì ghê gớm lắm, vì phê duyệt các hạng mục công việc của công ty hằng ngày đều là do Tô Văn Khanh ông đại biểu, thế nhưng hiện tại Mộ Bắc lại nói muốn đi ra ngoài, điều này không thể không khiến ông phải kinh ngạc.
“Tôi đi đâu mắc mớ gì tới ông?” Mộ Bắc lười phản ứng đáp trả lại.
“Vậy chú đi cùng mi, thời điểm khi mi cảm thấy khó chịu thì chích cho mi một mũi, miễn cho mi lúc phát dục lại mạnh bạo giết chết con gái nhà nào đó.” Tô Văn Khanh nói.
“Ai mẹ nó giết chết con gái nhà người ta chứ?” Mộ Bắc căm tức.
“Là mi a, năm năm trước không phải là giết người sao, mi lúc đó cũng chưa đến mười tám tuổi, không phải đến cả áo mưa cũng không dùng chứ? Lại còn… chẳng lẽ ta chưa từng dạy qua mi điều đó sao???” Tô Văn Khanh sờ sờ cằm, như có điều suy nghĩ nói, “Nếu lúc đó làm tốt quá một phát trúng hồng tâm, đối phương mà mang thai vậy lỗi lầm của mi phải lớn lắm rồi đó. Chậc chậc, nếu như thật sự là như vậy, để tính thử, có khi nào con trai mi đang du ngoạn đâu đó ngoài kia rồi không.”
“Câm miệng!” Mộ Bắc mắng, “Ai nói với ông người của năm năm trước là phụ nữ chứ, lăn cái trứng ông đi.” Anh lúc ấy tuy rằng ý thức không rõ ràng, nhưng cũng không đến mức đối phương là nam hay nữ cũng không phân biệt rõ.
“Cái gì?!!” Tô Văn Khanh nghe vậy thì sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Mộ Bắc, “Mi nói đối phương là đàn ông sao?!!”
Ý thức được chính mình đã lỡ miệng điều gì, Mộ Bắc mãnh liệt ngậm miệng, mặc kệ Tô Văn Khanh.
“Chu cha má ơi, Bắc Bắc, mi cư nhiên còn là một tên gay!” Tô Văn Khanh giống như không nhìn ra bộ dạng vừa thẹn vừa giận của Mộ Bắc, cố tình huỵch toẹt ra câu trên, “Khó trách mi đã thành niên lâu như thế mà vẫn không tìm được bạn gái, thì ra là mi thích đàn ông a. Mà chuyện này cũng bình thường thôi, ông chú này cũng sẽ không cười mi đâu.”
“Câm miệng!!”
“Nói đi, chú đây cũng sẽ không cười đâu, bất tri bất giác cháu cũng đã lớn thế này rồi mà.”
“Cút đi!”
“Được được được, đừng làm loạn nữa, chú đây cũng chỉ là đang quan tâm cháu thôi mà.” Tô Văn Khanh thấy Mộ Bắc tự dưng đỏ mặt, một bộ muốn phát hỏa nên nói lời ân cần xoa dịu anh, “Vừa rồi cháu nói muốn đi ra ngoài, vậy tính đi đâu? Có muốn chú đi cùng không?”
“Không cần.” Mộ Bắc nói, “Đi Tân Thành, một tuần sẽ về thôi.”
“Tân Thành?” Tô Văn Khanh nghe vậy kinh ngạc nhìn anh, có chút không thể lý giải, “Đấy không phải là nơi năm năm trước cháu xảy ra chuyện sao? Cháu nhớ ra điều gì đó à?”
“Không phải.” Mộ Bắc lắc đầu, đối với chuyện năm đó anh như trước vẫn chỉ có những ấn tượng rất mơ hồ, “Chỉ là muốn đến đó xem qua một vòng mà thôi.” Trong lòng anh có một loại xúc động muốn thật sự trở lại đó một chuyến, không thể nói rõ là vì cái gì nhưng có xúc động mãnh liệt cứ thúc giục anh, khiến anh không thể làm lơ được.
“Trước khi đi nhớ đến đây làm xét nghiệm thêm một lần nha, chú sẽ làm thêm một số kiểm tra nữa cho cháu.” Tô Văn Khanh cẩn thận dặn dò anh, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Nhất định phải bảo vệ chính mình cho tốt đó, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện giống như cha cháu đâu.”
“Biết rồi.” Mộ Bắc nhìn ông một cái, khi chạm được sự quan tâm trong mắt ông trở nên có chút không tự nhiên mà quay đầu “Ông dông dài quá đi, tôi đi đây.” Nói xong liền đứng dậy rời khỏi phòng thí nghiệm của Tô Văn Khanh, ngay khi xoay người Mộ Bắc cũng bỏ qua những cảm xúc phức tạp trong mắt Tô Văn Khanh.
Rời khỏi phòng thí nghiệm, Mộ Bắc lẳng lặng đứng ở trước cửa lớn một chút, đưa tay nắm chặt vị trí trái tim, nơi đó đang truyền đến tiếng đập lạ lùng hữu lực.
May là, chính mình vẫn còn sống! Mộ Bắc hít một hơi thật sâu, nâng bước đi về phía xe của mình, mới vừa đi được vài bước, di động trong túi áo liền vang lên. Khi anh lấy ra nhìn, là một dãy số xa lạ không được lưu, nghe điện thoại thì ra là người giao hàng gọi nói cái radio cùng máy hát lần trước đặt mua trên Taobao đã đến, đối phương hỏi anh có thể nhận hàng bây giờ hay không.
Mộ Bắc bảo đối phương hiện tại cứ đưa đến theo địa chỉ đi, anh lập tức sẽ về nhà ngay.
Khi anh vừa lái xe đến dưới chân núi của khu biệt thự Giang Xuyên, người giao hàng cũng vừa lúc đến cổng bảo vệ trên sườn núi, bị bảo vệ ở đó giữ lại, anh đi qua yêu cầu bảo vệ mở cổng, chạy xe lên trước dẫn đường cho người giao hàng đi vào.
Máy hát chiếm diện tích khá lớn, người đưa hàng tới tổng cộng có bốn người, vô cùng cẩn thận chỉ lo động chạm gì đó đến vị đại gia hỏa này.
Về đến nơi ở của Mộ Bắc, sau khi giao máy hát xong, nhân viên giao hàng cầm biên lai đưa cho anh ký nhận, thời điểm khi anh ký tên ánh mắt vô tình liếc qua địa điểm xuất hàng, tay anh dừng một chút ánh mắt ngừng trên hai chữ ‘Tân Thành’.
Sau khi nhân viên chuyển phát rời đi, Mộ Bắc ngồi trên ghế sa lông, nghe nhạc từ máy phát đĩa truyền đến, cầm sách hướng dẫn sử dụng của máy hát từ “Phủ nguyên soái” lật xem.
Sách hướng dẫn này chính là do “Phủ nguyên soái” biên soạn, bên trong có giới thiệu vắn tắt về cửa hàng của họ, cùng với những sản phẩm kinh doanh chủ yếu, quyển sách cũng không lớn lắm nhưng những thiết kế bên trong khá đặc sắc, mỗi một loại sản phẩm đều có phần ghi chú rất thích hợp, màu sắc theo từng trang đều phối hợp một cách rất tương xứng với các sản phẩm nằm trên trang, không quá nổi bật, không quá xinh đẹp nhưng khiến cho người xem có một cảm giác rất thoải mái.
Mặt trên ngoại trừ giới thiệu cửa hàng Taobao trên mạng, còn giới thiệu về hai cửa hàng trụ sở ở bên ngoài, chính là “Phủ nguyên soái” không chỉ là một cửa hàng ảo mà tại Tân Thành nó còn có hai cửa hàng chính.
Mộ Bắc đóng sách hướng dẫn, trong lơ đãng nhìn thấy tên người thiết kế trên bìa quyển sách, một dòng chữ đậm đơn giản “Mộc đại soái”, cũng chính là tên của chủ cửa hàng.
Tân Thành.
Không phải là nơi chính mình muốn đến vào tháng sau sao.
Ngón tay Mộ Bắc vô thức chạm lên địa chỉ của cửa hàng trên quyển sách, trầm tư một hồi, ngẩng đầu nhìn về hướng đặt máy hát.
Máy hát này thân cao hai mét hai, hình dáng mang phong cách cổ xưa tao nhã, màu sắc thanh trầm tự nhiên, âm thanh tuyệt mỹ, mộc mạc, trầm ấm, rung động lòng người. Về chất lượng mà nói thì quả thật giá tiền này cũng rất phù hợp, có lẽ cái này không chỉ có giá như vậy, thế thì xem ra vị chủ quán này của ‘Phủ nguyên soái’ quả thật là để cho anh chiếm ít tiện nghi rồi.
Nhớ tới bản thân mình còn muốn mua thêm một số sản phẩm nữa, Mộ Bắc quyết định đến lúc đó đi đến cửa hàng thật xem thử xem sao, dù sao anh vừa lúc cũng muốn đến Tân Thành mà.
Quyết định xong Mộ Bắc đứng dậy đi đến thư phòng.
Anh mở máy tính lên, chuẩn bị xác nhận trên Taobao là đã nhận hàng, thuận tiện gửi qua cho chủ quán nọ một câu khen ngợi.
Sau khi đăng nhập Taobao, anh tìm kiếm tên “Mộc đại soái” rồi đưa vào danh sách bạn tốt, sau đó mở cửa sổ trò chuyện gửi qua một tin nhắn.
____
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kịch trường tiếp theo của chương trước:
Mộc đại soái: Moa moa taz ~
Bắc đế bệ hạ: Em thật lãng.
Mộc Nam: Lãng em gái anh!
(*) Lãng: phóng đãng, phóng túng. Còn có nghĩa sóng/ gàn dở.
Bởi vì tác dụng của thuốc cộng với dục vọng điên cuồng thôi thúc không ngừng, Mộ Bắc không có khả năng nhớ được bộ dáng người nọ ra sao, chỉ có thể mơ hồ nhớ được thanh âm cùng hình dáng khi động tình của đối phương, còn có cả cái cảm giác chặt chẽ ấm áp khi hai người bên nhau.
Chuyện sau đó anh cơ hồ không có chút ấn tượng nào, chỉ biết là ngày hôm sau Tô Văn Khanh nhận được tin tức và tìm thấy anh đang hôn mê trong phòng tắm mà thôi, theo lời Tô Văn Khanh, ngay lúc đó trong phòng ngoại trừ anh ra thì không còn ai khác nữa, đối phương đã bỏ đi trước khi Tô Văn Khanh đến rồi.
Mà anh sau sự việc kia cũng hôn mê đến nửa tháng, chờ sau khi anh tỉnh lại mới phát hiện sau khi xảy ra chuyện kia thì thân thể anh cũng xuất hiện những chuyển biến rất kỳ lạ.
Sau đó, Tô Văn Khanh nói cho anh biết, là có người đã bỏ thuốc mới có thể dẫn đến lần đầu tiên phát dục của anh như thế, đầu sỏ gây tội chính là công ty đối thủ luôn đối đầu với anh.
Từ đó điều tra ra được kẻ chủ mưu, nhưng đối phương đã đem đi toàn bộ băng ghi hình camera an ninh của cả bar club đó cũng như hết thảy camera ở các thang máy, ngoài ra còn có toàn bộ thiết bị theo dõi ở tầng cao nhất của tòa nhà nơi xảy ra việc kia. Đối phương ngay từ đầu đã chuẩn bị cho trò ‘ đập nồi dìm thuyền ‘ này rồi nên khi sự tình bại lộ đã sợ tội tự sát cùng với tư liệu về sự tình xảy ra đêm đó, một mồi lửa đã thiêu sạch tất cả.
Đầu mối duy nhất đã bị chặt đứt hoàn toàn, Tô Văn Khanh nhất thời cũng không biết phải điều tra thể nào nữa. Lúc đầu điều tra được người mà đối phương sắp xếp đến cho Mộ Bắc đêm đó đã không ở cùng anh trên tầng cao nhất của toà nhà, cho nên người vào phòng Mộ Bắc đêm đó là ai căn bản không người nào biết được. Mà sau khi chuyện đó xảy ra, vì là lần chuyển biến đầu tiên của Mộ Bắc cho nên toàn bộ tâm trí Tô Văn Khanh lúc đó chỉ đổ dồn vào việc chăm sóc cho Mộ Bắc, cũng không dư thừa tinh lực đi điều tra xem đó là ai.
Vậy là sự việc cho đến nay đã xảy ra hơn năm năm rồi.
“Không nhớ rõ, tôi chỉ nhớ lúc đó có ai đó đến bên cạnh tôi thôi.” Trầm mặc một hồi lâu, Mộ Bắc thấp giọng nói, anh chỉ nhớ rõ thanh âm người kia thật êm tai, rất ấm áp, ấm đến mức anh gần như chỉ muốn chết bên người đối phương thôi.
“Vớ vẩn, không có người thì lúc đó mi đã bị dục vọng thiêu chết rồi còn đâu, đối phương cũng thật là bỏ không ít thuốc mà.” Tô Văn Khanh nói, ông trầm tư hồi lâu, tiếp tục nhìn Mộ Bắc “Tuổi 23 của cháu cũng sắp đến rồi, bởi vì sự tình của năm năm về trước nên chú lo lắng, lần này cháu có thể cũng sẽ bắt đầu tiến vào kỳ phát dục. Cho nên trong khoảng thời gian này cháu tốt nhất không được đi lung tung đâu hết, sau khi thời kỳ phát dục chấm dứt thì lại quay lại đây kiểm tra.”
“Không được.” Mộ Bắc ngẩng đầu nhìn ông, một hơi cự tuyệt, “Đầu tháng này tôi không rảnh, cần phải đến một chỗ.”
“Không rảnh? Cháu muốn đi đâu?” Tô Văn Khanh khó hiểu. Mộ Bắc là một tên trạch nam, trừ phi bắt buộc phải đi công tác bình thường trên cơ bản anh đều làm việc tại nhà. Hơn nữa anh còn có ý thức bảo vệ lãnh địa một cách sâu sắc, cực kỳ không ưa có người lạ đặt chân đến nơi ở của mình. Cái biệt thự ở khu Giang Xuyên kia cả sáu tầng lầu cũng chỉ có một mình anh ở, đến một người quản gia đều không có nốt, chỉ lâu lâu mới có người theo định kỳ đến quét dọn, việc ăn uống hằng ngày cũng đều gọi bên ngoài mang đến. Nghiêm trọng nhất là có một lần cả hơn nửa tháng trời Mộ Bắc cũng không hề bước chân ra khỏi cửa. Nhưng với ông đó cũng không xem là chuyện gì ghê gớm lắm, vì phê duyệt các hạng mục công việc của công ty hằng ngày đều là do Tô Văn Khanh ông đại biểu, thế nhưng hiện tại Mộ Bắc lại nói muốn đi ra ngoài, điều này không thể không khiến ông phải kinh ngạc.
“Tôi đi đâu mắc mớ gì tới ông?” Mộ Bắc lười phản ứng đáp trả lại.
“Vậy chú đi cùng mi, thời điểm khi mi cảm thấy khó chịu thì chích cho mi một mũi, miễn cho mi lúc phát dục lại mạnh bạo giết chết con gái nhà nào đó.” Tô Văn Khanh nói.
“Ai mẹ nó giết chết con gái nhà người ta chứ?” Mộ Bắc căm tức.
“Là mi a, năm năm trước không phải là giết người sao, mi lúc đó cũng chưa đến mười tám tuổi, không phải đến cả áo mưa cũng không dùng chứ? Lại còn… chẳng lẽ ta chưa từng dạy qua mi điều đó sao???” Tô Văn Khanh sờ sờ cằm, như có điều suy nghĩ nói, “Nếu lúc đó làm tốt quá một phát trúng hồng tâm, đối phương mà mang thai vậy lỗi lầm của mi phải lớn lắm rồi đó. Chậc chậc, nếu như thật sự là như vậy, để tính thử, có khi nào con trai mi đang du ngoạn đâu đó ngoài kia rồi không.”
“Câm miệng!” Mộ Bắc mắng, “Ai nói với ông người của năm năm trước là phụ nữ chứ, lăn cái trứng ông đi.” Anh lúc ấy tuy rằng ý thức không rõ ràng, nhưng cũng không đến mức đối phương là nam hay nữ cũng không phân biệt rõ.
“Cái gì?!!” Tô Văn Khanh nghe vậy thì sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Mộ Bắc, “Mi nói đối phương là đàn ông sao?!!”
Ý thức được chính mình đã lỡ miệng điều gì, Mộ Bắc mãnh liệt ngậm miệng, mặc kệ Tô Văn Khanh.
“Chu cha má ơi, Bắc Bắc, mi cư nhiên còn là một tên gay!” Tô Văn Khanh giống như không nhìn ra bộ dạng vừa thẹn vừa giận của Mộ Bắc, cố tình huỵch toẹt ra câu trên, “Khó trách mi đã thành niên lâu như thế mà vẫn không tìm được bạn gái, thì ra là mi thích đàn ông a. Mà chuyện này cũng bình thường thôi, ông chú này cũng sẽ không cười mi đâu.”
“Câm miệng!!”
“Nói đi, chú đây cũng sẽ không cười đâu, bất tri bất giác cháu cũng đã lớn thế này rồi mà.”
“Cút đi!”
“Được được được, đừng làm loạn nữa, chú đây cũng chỉ là đang quan tâm cháu thôi mà.” Tô Văn Khanh thấy Mộ Bắc tự dưng đỏ mặt, một bộ muốn phát hỏa nên nói lời ân cần xoa dịu anh, “Vừa rồi cháu nói muốn đi ra ngoài, vậy tính đi đâu? Có muốn chú đi cùng không?”
“Không cần.” Mộ Bắc nói, “Đi Tân Thành, một tuần sẽ về thôi.”
“Tân Thành?” Tô Văn Khanh nghe vậy kinh ngạc nhìn anh, có chút không thể lý giải, “Đấy không phải là nơi năm năm trước cháu xảy ra chuyện sao? Cháu nhớ ra điều gì đó à?”
“Không phải.” Mộ Bắc lắc đầu, đối với chuyện năm đó anh như trước vẫn chỉ có những ấn tượng rất mơ hồ, “Chỉ là muốn đến đó xem qua một vòng mà thôi.” Trong lòng anh có một loại xúc động muốn thật sự trở lại đó một chuyến, không thể nói rõ là vì cái gì nhưng có xúc động mãnh liệt cứ thúc giục anh, khiến anh không thể làm lơ được.
“Trước khi đi nhớ đến đây làm xét nghiệm thêm một lần nha, chú sẽ làm thêm một số kiểm tra nữa cho cháu.” Tô Văn Khanh cẩn thận dặn dò anh, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Nhất định phải bảo vệ chính mình cho tốt đó, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện giống như cha cháu đâu.”
“Biết rồi.” Mộ Bắc nhìn ông một cái, khi chạm được sự quan tâm trong mắt ông trở nên có chút không tự nhiên mà quay đầu “Ông dông dài quá đi, tôi đi đây.” Nói xong liền đứng dậy rời khỏi phòng thí nghiệm của Tô Văn Khanh, ngay khi xoay người Mộ Bắc cũng bỏ qua những cảm xúc phức tạp trong mắt Tô Văn Khanh.
Rời khỏi phòng thí nghiệm, Mộ Bắc lẳng lặng đứng ở trước cửa lớn một chút, đưa tay nắm chặt vị trí trái tim, nơi đó đang truyền đến tiếng đập lạ lùng hữu lực.
May là, chính mình vẫn còn sống! Mộ Bắc hít một hơi thật sâu, nâng bước đi về phía xe của mình, mới vừa đi được vài bước, di động trong túi áo liền vang lên. Khi anh lấy ra nhìn, là một dãy số xa lạ không được lưu, nghe điện thoại thì ra là người giao hàng gọi nói cái radio cùng máy hát lần trước đặt mua trên Taobao đã đến, đối phương hỏi anh có thể nhận hàng bây giờ hay không.
Mộ Bắc bảo đối phương hiện tại cứ đưa đến theo địa chỉ đi, anh lập tức sẽ về nhà ngay.
Khi anh vừa lái xe đến dưới chân núi của khu biệt thự Giang Xuyên, người giao hàng cũng vừa lúc đến cổng bảo vệ trên sườn núi, bị bảo vệ ở đó giữ lại, anh đi qua yêu cầu bảo vệ mở cổng, chạy xe lên trước dẫn đường cho người giao hàng đi vào.
Máy hát chiếm diện tích khá lớn, người đưa hàng tới tổng cộng có bốn người, vô cùng cẩn thận chỉ lo động chạm gì đó đến vị đại gia hỏa này.
Về đến nơi ở của Mộ Bắc, sau khi giao máy hát xong, nhân viên giao hàng cầm biên lai đưa cho anh ký nhận, thời điểm khi anh ký tên ánh mắt vô tình liếc qua địa điểm xuất hàng, tay anh dừng một chút ánh mắt ngừng trên hai chữ ‘Tân Thành’.
Sau khi nhân viên chuyển phát rời đi, Mộ Bắc ngồi trên ghế sa lông, nghe nhạc từ máy phát đĩa truyền đến, cầm sách hướng dẫn sử dụng của máy hát từ “Phủ nguyên soái” lật xem.
Sách hướng dẫn này chính là do “Phủ nguyên soái” biên soạn, bên trong có giới thiệu vắn tắt về cửa hàng của họ, cùng với những sản phẩm kinh doanh chủ yếu, quyển sách cũng không lớn lắm nhưng những thiết kế bên trong khá đặc sắc, mỗi một loại sản phẩm đều có phần ghi chú rất thích hợp, màu sắc theo từng trang đều phối hợp một cách rất tương xứng với các sản phẩm nằm trên trang, không quá nổi bật, không quá xinh đẹp nhưng khiến cho người xem có một cảm giác rất thoải mái.
Mặt trên ngoại trừ giới thiệu cửa hàng Taobao trên mạng, còn giới thiệu về hai cửa hàng trụ sở ở bên ngoài, chính là “Phủ nguyên soái” không chỉ là một cửa hàng ảo mà tại Tân Thành nó còn có hai cửa hàng chính.
Mộ Bắc đóng sách hướng dẫn, trong lơ đãng nhìn thấy tên người thiết kế trên bìa quyển sách, một dòng chữ đậm đơn giản “Mộc đại soái”, cũng chính là tên của chủ cửa hàng.
Tân Thành.
Không phải là nơi chính mình muốn đến vào tháng sau sao.
Ngón tay Mộ Bắc vô thức chạm lên địa chỉ của cửa hàng trên quyển sách, trầm tư một hồi, ngẩng đầu nhìn về hướng đặt máy hát.
Máy hát này thân cao hai mét hai, hình dáng mang phong cách cổ xưa tao nhã, màu sắc thanh trầm tự nhiên, âm thanh tuyệt mỹ, mộc mạc, trầm ấm, rung động lòng người. Về chất lượng mà nói thì quả thật giá tiền này cũng rất phù hợp, có lẽ cái này không chỉ có giá như vậy, thế thì xem ra vị chủ quán này của ‘Phủ nguyên soái’ quả thật là để cho anh chiếm ít tiện nghi rồi.
Nhớ tới bản thân mình còn muốn mua thêm một số sản phẩm nữa, Mộ Bắc quyết định đến lúc đó đi đến cửa hàng thật xem thử xem sao, dù sao anh vừa lúc cũng muốn đến Tân Thành mà.
Quyết định xong Mộ Bắc đứng dậy đi đến thư phòng.
Anh mở máy tính lên, chuẩn bị xác nhận trên Taobao là đã nhận hàng, thuận tiện gửi qua cho chủ quán nọ một câu khen ngợi.
Sau khi đăng nhập Taobao, anh tìm kiếm tên “Mộc đại soái” rồi đưa vào danh sách bạn tốt, sau đó mở cửa sổ trò chuyện gửi qua một tin nhắn.
____
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kịch trường tiếp theo của chương trước:
Mộc đại soái: Moa moa taz ~
Bắc đế bệ hạ: Em thật lãng.
Mộc Nam: Lãng em gái anh!
(*) Lãng: phóng đãng, phóng túng. Còn có nghĩa sóng/ gàn dở.
Danh sách chương