Vì Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ bị bắt khiến Mộc Tiểu Quy trước thời gian tiến vào thời kì phát dục nên chuyến du lịch của bọn họ bị hoãn lại, họ ở lại thành phố S cho tới khi thân thể của Mộc Tiểu Quy ổn định mới trở về Tân thành.
Trở lại Tân thành họ liền đến nhà bà Trần, tuy rằng biết đám nhỏ không có chuyện gì nhưng bà vẫn nhịn không được ôm hai nhóc đỏ mắt, chịu đựng không khóc nói “Trở về là tốt rồi, tốt rồi.” Ngược lại hai đứa nhóc lúc trước gặp chuyện không khóc bây giờ oa oa khóc lớn, khiến Mộc Nam dở khóc dở cười.
Tết nguyên đán Mộc Nam đón Trình Duệ và bà Trần đến nhà mình cùng ăn bữa cơm đoàn viên. Mộc Nam và Trình Duệ trước kia đều không có đón tết náo nhiệt như vậy, hai đứa hưng phấn xoay quanh ba người lớn, một hồi giúp họ làm bánh chẻo, một hồi đòi cán da, Mộc Nam cho hai đứa mỗi đứa một nắm bột và một chày cán bột cho một đứa học cán da, một đứa bao nhân, hai đứa chơi điên rồi.
Từ khi bạn già đi rồi đây là lần đầu tiên bà Trần có được cảm giác con cháu đầy nhà, trên mặt bà nở nụ cười thỏa mãn.
Đây cũng là lần đầu tiên Mộ Bắc làm vằn thắn, tay hắn nâng một khối da, một tay thêm thịt, thêm hai lần sau Mộc Nam liền cản lại “Thôi, anh sắp nhét đầy nhân rồi, cho ít thôi không lát nấu nó vỡ ra.”
Mộ Bắc nghe vậy bèn bỏ tay xuống, tự hỏi nên làm gì tiếp theo, việc này đừng nói là làm, xem hắn cũng chưa bao giờ xem qua, bây giờ cảm thấy làm gì cũng không thích hợp.
Mộc Nam thấy vẻ mặt của hắn liền mắc cười, khiến hắn nhìn mình bao một lần “Hiểu không? Không hiểu thì sang chơi với Mộc Tiểu Quy bọn họ đi.”
Mộ Bắc cúi đầu nhìn Mộc Tiểu Quy đang cố gắng cán da, bên cạnh còn đặt mấy tác phẩm của nhóc. Mộ Bắc hừ một cái, hắn lại không phải trình độ thấp như con trai của hắn.
Cuối cùng người không cùng một cấp bậc với Mộc Tiểu Quy bao một đống bánh thất bại, Mộc Nam không nhìn được đuổi hắn đi chỗ khác.
Lúc ăn tất cả mọi người đều ăn được táo đỏ và đậu phộng bao trong bánh, ngụ ý một năm khỏe mạnh và bình an. Tuy rằng không phải giao thừa nhưng Mộc Nam vẫn cho mỗi đứa nhóc một cái bao lì xì, hy vọng mấy đứa khỏe mạnh.
Qua nguyên đán là trừ tịch, nhiệt độ ngày càng lạnh. Năm nay Mộ Bắc không tính về thành phố S, quyết định ở lại cùng Mộc Nam và Mộc Tiểu Quy đón năm mới, dù sao Tô Văn Khanh còn có Lệ Mặc Trình, sẽ không cô đơn.
Trước năm mới một tuần, bọn họ bắt đầu chuẩn bị đồ tết. Mộ Bắc cũng không có bao nhiêu khái niệm về năm mới, trước kia ở cùng Tô Văn Khanh bọn họ cũng chỉ là ăn một bữa cơm cùng nhau, sau đó việc ai nấy làm, hai người đàn ông cũng không có gì phải lằng nhằng.
Bây giờ lại không giống, tuy rằng cũng là hai người đàn ông, trong đó có một người là vợ mình, còn có con trai mình, cảm giác một nhà ba người cùng nhau mừng năm mới cũng khá tốt.
Trên đường dần dần vắng vẻ, thỉnh thoảng truyền đến tiếng pháo nhắc nhở mọi người sắp năm mới. Rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa, ngược lại là mấy quán ăn lại rất đông đúc.
Mộc Nam nói trước với bà Trần là muốn đón bà và Trình Duệ đến cùng đón năm mới. ban đầu bà còn do dự, tuy rằng hai nhà thân mật với nhau nhưng bà vẫn sợ làm phiền đến Mộc Nam. Mộc Nam nói với bà năm mới là ngày người nhà đoàn tụ, đối với anh, bà và Trình Duệ cũng đều là người nhà của mình, không có gì quấy rầy, Mộc Tiểu Quy cũng muốn có thể cùng nhau đón năm mới.
Vì không muốn đi nhà hàng nên Mộc Nam đã mua rất nhiều nguyên liệu để nấu ăn. Bà Trần cũng sớm mang Trình Duệ lại giúp Mộc Nam nấu, Mộ Bắc mang theo hai đứa bé ở phòng khách chơi trò chơi.
Bây giờ Mộ Bắc đã hoàn toàn là một vú em, mang mấy đứa nhóc làm bài tập, chơi đùa, tắm rửa đi ngủ, có khi Mộc Nam cảm thấy hắn cũng thật liều mạng.
Bà Trần làm món kho là nổi tiếng ngon, trình độ nấu ăn cũng rất cao, Mộc Nam từ nhỏ không có người chăm sóc nên cũng luyện ra một tay, hai người cùng nhau không đến một giờ đã làm ra một bàn lớn đồ ăn, mùi thơm khiến Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ phải vây quanh bàn đi vài vòng.
“Leng keng —— “
Ngay khi món cuối cùng ra nồi, chuông cửa vang lên, Mộc Nam đang bày bát đũa sửng sốt, giờ này ai còn tới nữa? Anh nhìn Mộ Bắc “Đi mở cửa giúp tôi.”
Mộ Bắc ôm Trình Duệ và Mộc Tiểu Quy lên ghế mới đi ra, nhìn qua mắt mèo, không có mở cửa, chỉ quay đầu nhìn Mộc Nam hô “Là người bán bảo hiểm, đã đi rồi.”
“Giờ này còn bán bảo hiểm?” Mộc Nam không tin lắm, anh đi qua “Làm việc bằng tính mạng sao?”
“Chắc vậy.” Mộ Bắc nhún vai, xoay anh vào trong “Không cần phải để ý, ăn cơm thôi.”
“Mộ Bắc! Mộ Bắc! Bác biết con ở nhà! Có gan không về thì phải có gan mở cửa nha! Đừng né ở bên trong không ra tiếng! Mộ Bắc!”
Ngay lúc hai người quay trở về thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ, sau đó nghe được tiếng của Tô Văn Khanh.
“…” Mộc Nam cạn lời nhìn Mộ Bắc đang vờ ngây thơ “Bác Tô khi nào thì chạy đi bán bảo hiểm?”
“Ai biết được.” Mộ Bắc vô tội buông xuôi tay, hắn biết Tô Văn Khanh thế nào cũng gọi cửa.
Mộc Nam đi qua mở cửa, không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy ngoài Tô Văn Khanh ra còn có Lệ Mặc Trình, hai người đều kéo theo vali, nhìn như là vừa xuống máy bay.
“Bác Tô.” Mộc Nam cười hô một tiếng “Mau vào đi, sao bác không nói trước để tụi con ra sân bay đón?”
“Không sao, bắt xe lại đây cũng tiện.” Tô Văn Khanh cười nói “Lại nói con đi qua cũng phiền.”
“Đừng nói như vậy.” Mộc Nam đóng cửa lại, dẫn bọn họ vào trong “Hai người vừa xuống máy bay đúng không? Vừa kịp trong nhà đã làm cơm xong, chúng ta ăn cơm trước đi.”
“A, nói đến ăn cơm mới thấy sắp đói chết rồi.” Tô Văn Khanh cũng không ngại ngần, cất hành lý liền đi vào phòng khách.
“Ôi, bảo bối Mộc Tiểu Quy.” Tô Văn Khanh ôm Mộc Tiểu Quy lên quay hai vòng “Nhìn thấy bác có vui không?”
“Vui vẻ!” Mộc Tiểu Quy cười hì hì gật đầu, “Bác Tô bác Lệ năm mới vui vẻ, thân thể khỏe mạnh.”
“Thật ngoan, lát nữa bác cho con một bao lì xì.” Tô Văn Khanh hôn mặt nhóc, thả nhóc xuống rồi ôm Trình Duệ “Duệ Duệ có nhớ bác không? Sao không nói gì?”
“Dạ nhớ.” Trình duệ chủ động hôn hôn mặt Tô Văn Khanh mặt “Bác Tô bác Lệ năm mới vui vẻ, thân thể khỏe mạnh.”
“Ngoan!” Tô Văn Khanh cười ha ha, hận không thể hôn thêm mấy cái nữa.
Mộ Bắc đứng ở một bên chỉ muốn đem hai người đuổi ra ngoài, hắn nhìn Lệ Mặc Trình đang đứng bên cạnh “Không phải nói muốn hai người một thế giới sao? Giờ lại tới cửa ăn chực là ý gì?”
“Tôi thích.” Lệ Mặc Trình hừ một tiếng, trong lòng cũng không thích, vốn đã nói cùng xuất ngoại hưởng tuần trăng mật, trước Tô Văn Khanh cũng đã đồng ý, mấy ngày trước lại muốn sang đón năm mới cùng Mộ Bắc bọn họ, khiến cho chuyến du lịch tuần trăng mật bị ngâm nước.
Mộ Bắc nhìn bộ dáng khó chịu của Lệ Mặc Trình cũng hiểu có chuyện gì xảy ra, Lệ Mặc Trình khó chịu hắn liền thoải mái, hắn nhếch miệng vươn tay ôm lấy bả vai của Mộc Nam “Đi ăn cơm thôi.”
Mộc Nam và bà Trần chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, dù có thêm Tô Văn Khanh và Lệ Mặc Trình cũng đủ ăn.
Đây là bữa cơm tất niên ấm áp và vui vẻ nhất, tuy rằng trong quá trình có Tô Văn Khanh và Mộ Bắc cãi nhau nhưng không khí rất hòa hợp, mọi người đều vui vẻ, nhất là Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ, hai đứa nhóc ăn đến mức quá no, ăn xong liền nằm ở ghế sa lông không muốn nhúc nhích.
Sau khi ăn xong mọi người quây quần lại uống trà nói chuyện rồi mới tan cuộc, Mộ Bắc ở nhà trông Mộc Tiểu Quy, Mộc Nam lái xe đưa Trình Duệ và bà Trần về nhà và Tô Văn Khanh bọn họ đi khách sạn.
Lúc Mộc Nam về Mộ Bắc đã dọn dẹp sạch sẽ rác rưởi, đang cùng Mộc Tiểu Quy nằm trên ghế salong xem tivi.
Mộc Nam tắm xong, Mộc Tiểu Quy đang đứng trên lưng Mộ Bắc giúp hắn giẫm lưng, nhóc kia coi đây là trò chơi chơi vui vẻ, thấy anh ra còn cười nói “Đại soái, con cũng giẫm giúp ba nha.”
Mộc Nam đi qua ngồi kế bọn họ, mò Mộc Tiểu Quy xuống “Không giẫm, hôm nay năm mới cho con nghỉ ngơi đó.”
“Hì hì.” Mộc Tiểu Quy cười hai tiếng, quay sang hỏi Mộ Bắc “Bắc bắc thoải mái không?”
“Thoải mái.” Mộ Bắc gật gật đầu, giơ ngón tay cái lên “Ngày mai cũng giúp đại soái thoải mái một chút.”
“Đúng rồi ~” Mộc Tiểu Quy cũng vươn ra ngón cái.
Mộc Nam nhìn hai cha con mỉm cười, nhớ tới mình và Mộ Bắc đã thương lượng, anh cảm thấy bây giờ là cơ hội tốt liền đưa tay sờ đầu Mộc Tiểu Quy “Cục cưng, ba có chuyện nói với con.”
“Chuyện gì ạ?” Mộc Tiểu Quy tò mò nhìn anh.
“Chuyện về mẹ của con.” Mộc Nam liếc Mộ Bắc, phát hiện hắn nghe mình nói vậy liền ngồi thẳng lên, nhìn chằm chằm tivi.
“Mẹ á?” mắt Mộc Tiểu Quy sáng lên “Mẹ làm sao vậy?”
“Chính là…”
“Khụ.” Mộ Bắc đột nhiên khụ hai tiếng, từ trên ghế sa lông đứng lên, không thèm nhìn hai người bọn họ nói “Tôi có việc đi thư phòng, hai người nói chuyện đi.” Nói xong liền rời khỏi phòng khách, vào thư phòng đóng cửa lại.
Mộc Nam nhìn hắn chỉ biết hắn đang ngại.
“Cục cưng, con bảo là muốn gặp Mộc đại quy mà đúng không?” Mộc Nam hỏi Mộc Tiểu Quy, lúc trước anh và Mộ Bắc đã bàn bạc qua, cảm thấy vẫn là anh nói cho Mộc Tiểu Quy thì tốt hơn.
Mộ Bắc đứng trong thư phòng, lòng hắn bây giờ rất loạn, hắn biết Mộc Nam nhất định đang nói cho Mộc Tiểu Quy chuyện về mình, hắn không biết Mộc Tiểu Quy sẽ phản ứng như thế nào, kinh ngạc, kì quái hay kháng cự, hắn muốn biết lại sợ hãi biết, cho dù làm ra vẻ không thèm để ý nhưng đến lúc này lại lo lắng, bởi vì đó là con trai của mình, hắn không nghĩ nhìn thấy sự chán ghét hay kháng cự trong mắt nhóc.
Thời gian từng giây từng phút đi qua, Mộ Bắc không biết bọn họ đã nói chuyện như thế nào, hắn do dự muốn đi ra, ngay lúc hắn đang do dự thì cửa thư phòng mở, Mộc Tiểu Quy thò đầu vào, thấy hắn liền im lặng nhìn một lát.
Mộ Bắc khẩn trương đứng không biết nên làm gì.
Hai người nhìn nhau một hồi Mộc Tiểu Quy mới thăm dò hô một câu “Mộc đại quy?”
“…” Mộ Bắc không biết nên trả lời hay không nữa.
“Mẹ?” Mộc Tiểu Quy lại hô một câu.
“…” Cái này là thật không thể trả lời, rõ ràng là ba.
Mộc Tiểu Quy hô hai tiếng thấy Mộ Bắc đều không có phản ứng liền quay đầu lại nhìn Mộc Nam, ủy khuất “Đại soái lừa con, Bắc Bắc không phải mẹ, Bắc Bắc không để ý tới con.”
Mộ Bắc: “…” Ngọa tào, em nói gì với con tôi vậy? Mộc Nam đi tới, đẩy cửa phòng ra, dắt Mộc Tiểu Quy đi về phía Mộ Bắc, trêu chọc nói “Anh không muốn nhận con hả?”
Mộ Bắc thốt ra, “Không.”
Hắn nói vừa dứt lời, Mộc Tiểu Quy liền muốn khóc, sợ tới mức Mộ Bắc phải vội vàng ôm nhóc lên “Cục cưng đừng khóc, ba không có ý đó, ý ba là không phải không muốn nhận, mà là rất muốn nhận.”
Mộ Bắc không phát hiện mình thốt ra là ba, Mộc Tiểu Quy lại nghe được, nguyên bản muốn khóc bây giờ lại cười, nhóc ôm lấy cổ Mộ Bắc nhỏ giọng hô “ba.”
Mộ Bắc còn đang suy nghĩ làm sao để dỗ con trai mình nghe vậy liền ngây người, ôm Mộc Tiểu Quy không biết phải nói gì, hắn nhìn Mộc Nam, mặt có chút mê mang.
“Ba?” Mộc Tiểu Quy không thấy Mộ Bắc trả lời liền hô tiếp.
“Ừ.” Mộ Bắc đáp nhẹ một câu, ôm chặt Mộc Tiểu Quy, đột nhiên cảm thấy rất muốn khóc.
“Ba, ba, ba.” Mộc Tiểu Quy đột nhiên hô lên, có chút hưng phấn.
“Ba ở đây.” Mộ Bắc vươn ra một bàn tay ôm vai Mộc Nam, cúi đầu hôn mặt anh.
Lúc này chuông đồng hồ vang lên, ngoài cửa sổ là ánh pháo hoa rực rỡ, năm mới mang theo vô số chúc phúc của người trên thế gian.
“Chúc mừng năm mới!”
“Chúc mừng năm mới!”
“Tôi yêu em.”
— Hết —
“Ba ơi, cái đuôi của ba đâu? Cho con xem.”
“Cái đuôi lớn quá, lần sau ra biển cho con xem.”
“Tóc quăn của ba đâu?”
“Không có.”
“Tại sao lâu như vậy ba không tới tìm bọn con?”
“Đây là một vấn đề rất thâm ảo, ngày mai ba nói con nghe.”
“Ba ba…”
“Đủ, hai người câm miệng, nhanh chóng đi ngủ!!”
“Đại soái đại soái, con sinh ra từ đâu vậy? “
“Từ tảng đá!! Nhanh chóng đi ngủ!!”
“…”
— Hết thật rồi!!! —
Trở lại Tân thành họ liền đến nhà bà Trần, tuy rằng biết đám nhỏ không có chuyện gì nhưng bà vẫn nhịn không được ôm hai nhóc đỏ mắt, chịu đựng không khóc nói “Trở về là tốt rồi, tốt rồi.” Ngược lại hai đứa nhóc lúc trước gặp chuyện không khóc bây giờ oa oa khóc lớn, khiến Mộc Nam dở khóc dở cười.
Tết nguyên đán Mộc Nam đón Trình Duệ và bà Trần đến nhà mình cùng ăn bữa cơm đoàn viên. Mộc Nam và Trình Duệ trước kia đều không có đón tết náo nhiệt như vậy, hai đứa hưng phấn xoay quanh ba người lớn, một hồi giúp họ làm bánh chẻo, một hồi đòi cán da, Mộc Nam cho hai đứa mỗi đứa một nắm bột và một chày cán bột cho một đứa học cán da, một đứa bao nhân, hai đứa chơi điên rồi.
Từ khi bạn già đi rồi đây là lần đầu tiên bà Trần có được cảm giác con cháu đầy nhà, trên mặt bà nở nụ cười thỏa mãn.
Đây cũng là lần đầu tiên Mộ Bắc làm vằn thắn, tay hắn nâng một khối da, một tay thêm thịt, thêm hai lần sau Mộc Nam liền cản lại “Thôi, anh sắp nhét đầy nhân rồi, cho ít thôi không lát nấu nó vỡ ra.”
Mộ Bắc nghe vậy bèn bỏ tay xuống, tự hỏi nên làm gì tiếp theo, việc này đừng nói là làm, xem hắn cũng chưa bao giờ xem qua, bây giờ cảm thấy làm gì cũng không thích hợp.
Mộc Nam thấy vẻ mặt của hắn liền mắc cười, khiến hắn nhìn mình bao một lần “Hiểu không? Không hiểu thì sang chơi với Mộc Tiểu Quy bọn họ đi.”
Mộ Bắc cúi đầu nhìn Mộc Tiểu Quy đang cố gắng cán da, bên cạnh còn đặt mấy tác phẩm của nhóc. Mộ Bắc hừ một cái, hắn lại không phải trình độ thấp như con trai của hắn.
Cuối cùng người không cùng một cấp bậc với Mộc Tiểu Quy bao một đống bánh thất bại, Mộc Nam không nhìn được đuổi hắn đi chỗ khác.
Lúc ăn tất cả mọi người đều ăn được táo đỏ và đậu phộng bao trong bánh, ngụ ý một năm khỏe mạnh và bình an. Tuy rằng không phải giao thừa nhưng Mộc Nam vẫn cho mỗi đứa nhóc một cái bao lì xì, hy vọng mấy đứa khỏe mạnh.
Qua nguyên đán là trừ tịch, nhiệt độ ngày càng lạnh. Năm nay Mộ Bắc không tính về thành phố S, quyết định ở lại cùng Mộc Nam và Mộc Tiểu Quy đón năm mới, dù sao Tô Văn Khanh còn có Lệ Mặc Trình, sẽ không cô đơn.
Trước năm mới một tuần, bọn họ bắt đầu chuẩn bị đồ tết. Mộ Bắc cũng không có bao nhiêu khái niệm về năm mới, trước kia ở cùng Tô Văn Khanh bọn họ cũng chỉ là ăn một bữa cơm cùng nhau, sau đó việc ai nấy làm, hai người đàn ông cũng không có gì phải lằng nhằng.
Bây giờ lại không giống, tuy rằng cũng là hai người đàn ông, trong đó có một người là vợ mình, còn có con trai mình, cảm giác một nhà ba người cùng nhau mừng năm mới cũng khá tốt.
Trên đường dần dần vắng vẻ, thỉnh thoảng truyền đến tiếng pháo nhắc nhở mọi người sắp năm mới. Rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa, ngược lại là mấy quán ăn lại rất đông đúc.
Mộc Nam nói trước với bà Trần là muốn đón bà và Trình Duệ đến cùng đón năm mới. ban đầu bà còn do dự, tuy rằng hai nhà thân mật với nhau nhưng bà vẫn sợ làm phiền đến Mộc Nam. Mộc Nam nói với bà năm mới là ngày người nhà đoàn tụ, đối với anh, bà và Trình Duệ cũng đều là người nhà của mình, không có gì quấy rầy, Mộc Tiểu Quy cũng muốn có thể cùng nhau đón năm mới.
Vì không muốn đi nhà hàng nên Mộc Nam đã mua rất nhiều nguyên liệu để nấu ăn. Bà Trần cũng sớm mang Trình Duệ lại giúp Mộc Nam nấu, Mộ Bắc mang theo hai đứa bé ở phòng khách chơi trò chơi.
Bây giờ Mộ Bắc đã hoàn toàn là một vú em, mang mấy đứa nhóc làm bài tập, chơi đùa, tắm rửa đi ngủ, có khi Mộc Nam cảm thấy hắn cũng thật liều mạng.
Bà Trần làm món kho là nổi tiếng ngon, trình độ nấu ăn cũng rất cao, Mộc Nam từ nhỏ không có người chăm sóc nên cũng luyện ra một tay, hai người cùng nhau không đến một giờ đã làm ra một bàn lớn đồ ăn, mùi thơm khiến Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ phải vây quanh bàn đi vài vòng.
“Leng keng —— “
Ngay khi món cuối cùng ra nồi, chuông cửa vang lên, Mộc Nam đang bày bát đũa sửng sốt, giờ này ai còn tới nữa? Anh nhìn Mộ Bắc “Đi mở cửa giúp tôi.”
Mộ Bắc ôm Trình Duệ và Mộc Tiểu Quy lên ghế mới đi ra, nhìn qua mắt mèo, không có mở cửa, chỉ quay đầu nhìn Mộc Nam hô “Là người bán bảo hiểm, đã đi rồi.”
“Giờ này còn bán bảo hiểm?” Mộc Nam không tin lắm, anh đi qua “Làm việc bằng tính mạng sao?”
“Chắc vậy.” Mộ Bắc nhún vai, xoay anh vào trong “Không cần phải để ý, ăn cơm thôi.”
“Mộ Bắc! Mộ Bắc! Bác biết con ở nhà! Có gan không về thì phải có gan mở cửa nha! Đừng né ở bên trong không ra tiếng! Mộ Bắc!”
Ngay lúc hai người quay trở về thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ, sau đó nghe được tiếng của Tô Văn Khanh.
“…” Mộc Nam cạn lời nhìn Mộ Bắc đang vờ ngây thơ “Bác Tô khi nào thì chạy đi bán bảo hiểm?”
“Ai biết được.” Mộ Bắc vô tội buông xuôi tay, hắn biết Tô Văn Khanh thế nào cũng gọi cửa.
Mộc Nam đi qua mở cửa, không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy ngoài Tô Văn Khanh ra còn có Lệ Mặc Trình, hai người đều kéo theo vali, nhìn như là vừa xuống máy bay.
“Bác Tô.” Mộc Nam cười hô một tiếng “Mau vào đi, sao bác không nói trước để tụi con ra sân bay đón?”
“Không sao, bắt xe lại đây cũng tiện.” Tô Văn Khanh cười nói “Lại nói con đi qua cũng phiền.”
“Đừng nói như vậy.” Mộc Nam đóng cửa lại, dẫn bọn họ vào trong “Hai người vừa xuống máy bay đúng không? Vừa kịp trong nhà đã làm cơm xong, chúng ta ăn cơm trước đi.”
“A, nói đến ăn cơm mới thấy sắp đói chết rồi.” Tô Văn Khanh cũng không ngại ngần, cất hành lý liền đi vào phòng khách.
“Ôi, bảo bối Mộc Tiểu Quy.” Tô Văn Khanh ôm Mộc Tiểu Quy lên quay hai vòng “Nhìn thấy bác có vui không?”
“Vui vẻ!” Mộc Tiểu Quy cười hì hì gật đầu, “Bác Tô bác Lệ năm mới vui vẻ, thân thể khỏe mạnh.”
“Thật ngoan, lát nữa bác cho con một bao lì xì.” Tô Văn Khanh hôn mặt nhóc, thả nhóc xuống rồi ôm Trình Duệ “Duệ Duệ có nhớ bác không? Sao không nói gì?”
“Dạ nhớ.” Trình duệ chủ động hôn hôn mặt Tô Văn Khanh mặt “Bác Tô bác Lệ năm mới vui vẻ, thân thể khỏe mạnh.”
“Ngoan!” Tô Văn Khanh cười ha ha, hận không thể hôn thêm mấy cái nữa.
Mộ Bắc đứng ở một bên chỉ muốn đem hai người đuổi ra ngoài, hắn nhìn Lệ Mặc Trình đang đứng bên cạnh “Không phải nói muốn hai người một thế giới sao? Giờ lại tới cửa ăn chực là ý gì?”
“Tôi thích.” Lệ Mặc Trình hừ một tiếng, trong lòng cũng không thích, vốn đã nói cùng xuất ngoại hưởng tuần trăng mật, trước Tô Văn Khanh cũng đã đồng ý, mấy ngày trước lại muốn sang đón năm mới cùng Mộ Bắc bọn họ, khiến cho chuyến du lịch tuần trăng mật bị ngâm nước.
Mộ Bắc nhìn bộ dáng khó chịu của Lệ Mặc Trình cũng hiểu có chuyện gì xảy ra, Lệ Mặc Trình khó chịu hắn liền thoải mái, hắn nhếch miệng vươn tay ôm lấy bả vai của Mộc Nam “Đi ăn cơm thôi.”
Mộc Nam và bà Trần chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, dù có thêm Tô Văn Khanh và Lệ Mặc Trình cũng đủ ăn.
Đây là bữa cơm tất niên ấm áp và vui vẻ nhất, tuy rằng trong quá trình có Tô Văn Khanh và Mộ Bắc cãi nhau nhưng không khí rất hòa hợp, mọi người đều vui vẻ, nhất là Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ, hai đứa nhóc ăn đến mức quá no, ăn xong liền nằm ở ghế sa lông không muốn nhúc nhích.
Sau khi ăn xong mọi người quây quần lại uống trà nói chuyện rồi mới tan cuộc, Mộ Bắc ở nhà trông Mộc Tiểu Quy, Mộc Nam lái xe đưa Trình Duệ và bà Trần về nhà và Tô Văn Khanh bọn họ đi khách sạn.
Lúc Mộc Nam về Mộ Bắc đã dọn dẹp sạch sẽ rác rưởi, đang cùng Mộc Tiểu Quy nằm trên ghế salong xem tivi.
Mộc Nam tắm xong, Mộc Tiểu Quy đang đứng trên lưng Mộ Bắc giúp hắn giẫm lưng, nhóc kia coi đây là trò chơi chơi vui vẻ, thấy anh ra còn cười nói “Đại soái, con cũng giẫm giúp ba nha.”
Mộc Nam đi qua ngồi kế bọn họ, mò Mộc Tiểu Quy xuống “Không giẫm, hôm nay năm mới cho con nghỉ ngơi đó.”
“Hì hì.” Mộc Tiểu Quy cười hai tiếng, quay sang hỏi Mộ Bắc “Bắc bắc thoải mái không?”
“Thoải mái.” Mộ Bắc gật gật đầu, giơ ngón tay cái lên “Ngày mai cũng giúp đại soái thoải mái một chút.”
“Đúng rồi ~” Mộc Tiểu Quy cũng vươn ra ngón cái.
Mộc Nam nhìn hai cha con mỉm cười, nhớ tới mình và Mộ Bắc đã thương lượng, anh cảm thấy bây giờ là cơ hội tốt liền đưa tay sờ đầu Mộc Tiểu Quy “Cục cưng, ba có chuyện nói với con.”
“Chuyện gì ạ?” Mộc Tiểu Quy tò mò nhìn anh.
“Chuyện về mẹ của con.” Mộc Nam liếc Mộ Bắc, phát hiện hắn nghe mình nói vậy liền ngồi thẳng lên, nhìn chằm chằm tivi.
“Mẹ á?” mắt Mộc Tiểu Quy sáng lên “Mẹ làm sao vậy?”
“Chính là…”
“Khụ.” Mộ Bắc đột nhiên khụ hai tiếng, từ trên ghế sa lông đứng lên, không thèm nhìn hai người bọn họ nói “Tôi có việc đi thư phòng, hai người nói chuyện đi.” Nói xong liền rời khỏi phòng khách, vào thư phòng đóng cửa lại.
Mộc Nam nhìn hắn chỉ biết hắn đang ngại.
“Cục cưng, con bảo là muốn gặp Mộc đại quy mà đúng không?” Mộc Nam hỏi Mộc Tiểu Quy, lúc trước anh và Mộ Bắc đã bàn bạc qua, cảm thấy vẫn là anh nói cho Mộc Tiểu Quy thì tốt hơn.
Mộ Bắc đứng trong thư phòng, lòng hắn bây giờ rất loạn, hắn biết Mộc Nam nhất định đang nói cho Mộc Tiểu Quy chuyện về mình, hắn không biết Mộc Tiểu Quy sẽ phản ứng như thế nào, kinh ngạc, kì quái hay kháng cự, hắn muốn biết lại sợ hãi biết, cho dù làm ra vẻ không thèm để ý nhưng đến lúc này lại lo lắng, bởi vì đó là con trai của mình, hắn không nghĩ nhìn thấy sự chán ghét hay kháng cự trong mắt nhóc.
Thời gian từng giây từng phút đi qua, Mộ Bắc không biết bọn họ đã nói chuyện như thế nào, hắn do dự muốn đi ra, ngay lúc hắn đang do dự thì cửa thư phòng mở, Mộc Tiểu Quy thò đầu vào, thấy hắn liền im lặng nhìn một lát.
Mộ Bắc khẩn trương đứng không biết nên làm gì.
Hai người nhìn nhau một hồi Mộc Tiểu Quy mới thăm dò hô một câu “Mộc đại quy?”
“…” Mộ Bắc không biết nên trả lời hay không nữa.
“Mẹ?” Mộc Tiểu Quy lại hô một câu.
“…” Cái này là thật không thể trả lời, rõ ràng là ba.
Mộc Tiểu Quy hô hai tiếng thấy Mộ Bắc đều không có phản ứng liền quay đầu lại nhìn Mộc Nam, ủy khuất “Đại soái lừa con, Bắc Bắc không phải mẹ, Bắc Bắc không để ý tới con.”
Mộ Bắc: “…” Ngọa tào, em nói gì với con tôi vậy? Mộc Nam đi tới, đẩy cửa phòng ra, dắt Mộc Tiểu Quy đi về phía Mộ Bắc, trêu chọc nói “Anh không muốn nhận con hả?”
Mộ Bắc thốt ra, “Không.”
Hắn nói vừa dứt lời, Mộc Tiểu Quy liền muốn khóc, sợ tới mức Mộ Bắc phải vội vàng ôm nhóc lên “Cục cưng đừng khóc, ba không có ý đó, ý ba là không phải không muốn nhận, mà là rất muốn nhận.”
Mộ Bắc không phát hiện mình thốt ra là ba, Mộc Tiểu Quy lại nghe được, nguyên bản muốn khóc bây giờ lại cười, nhóc ôm lấy cổ Mộ Bắc nhỏ giọng hô “ba.”
Mộ Bắc còn đang suy nghĩ làm sao để dỗ con trai mình nghe vậy liền ngây người, ôm Mộc Tiểu Quy không biết phải nói gì, hắn nhìn Mộc Nam, mặt có chút mê mang.
“Ba?” Mộc Tiểu Quy không thấy Mộ Bắc trả lời liền hô tiếp.
“Ừ.” Mộ Bắc đáp nhẹ một câu, ôm chặt Mộc Tiểu Quy, đột nhiên cảm thấy rất muốn khóc.
“Ba, ba, ba.” Mộc Tiểu Quy đột nhiên hô lên, có chút hưng phấn.
“Ba ở đây.” Mộ Bắc vươn ra một bàn tay ôm vai Mộc Nam, cúi đầu hôn mặt anh.
Lúc này chuông đồng hồ vang lên, ngoài cửa sổ là ánh pháo hoa rực rỡ, năm mới mang theo vô số chúc phúc của người trên thế gian.
“Chúc mừng năm mới!”
“Chúc mừng năm mới!”
“Tôi yêu em.”
— Hết —
“Ba ơi, cái đuôi của ba đâu? Cho con xem.”
“Cái đuôi lớn quá, lần sau ra biển cho con xem.”
“Tóc quăn của ba đâu?”
“Không có.”
“Tại sao lâu như vậy ba không tới tìm bọn con?”
“Đây là một vấn đề rất thâm ảo, ngày mai ba nói con nghe.”
“Ba ba…”
“Đủ, hai người câm miệng, nhanh chóng đi ngủ!!”
“Đại soái đại soái, con sinh ra từ đâu vậy? “
“Từ tảng đá!! Nhanh chóng đi ngủ!!”
“…”
— Hết thật rồi!!! —
Danh sách chương