Trong một phòng thí nghiệm nhỏ, không gian tuy rằng không lớn nhưng lại có thể tùy ý thấy được đủ loại kiểu dáng thiết bị thí nghiệm. Trong đó, bên trái là một màn hình điện tử chiếm một phần hai vách tường, bên kia dựng một loạt rương thủy tinh trong suốt cao khoảng một mét rưỡi, bên trong chứa đầy chất lỏng màu lam hoặc lục, trong chất lỏng nổi lơ lửng những sinh vật hình thù kì quái, chúng nhìn qua như là đã tử vong, có con nhắm chặt mắt, có con tuy mở mắt nhưng con mắt lồi ra, tròng mắt nhiếm màu xanh lục nhìn như là do ngâm trong chất lỏng lâu, chúng đều mang theo cảm giác khủng bố.
Trên màn hình điện tử lớn không ngừng xuất hiện những số liệu khiến người ta xem không hiểu, một lão già thấp bé mặc áo blouse trắng, tóc trắng bệch đang đứng ở bên màn hình, hai tay khô héo nhanh chóng thao tác bàn phím bên dưới màn hình, lão nhìn số liệu không ngừng biến hóa, hai mắt tuôn ra kinh hỉ thật lớn, thao tác trên tay càng nhanh.
Bên cạnh lão là một người đàn ông cũng mặc áo blouse trắng, mặt đeo khẩu trang tiêu độc, không thấy rõ vẻ mặt nhưng là từ ánh mắt cùng với hai tay đang nắm chặt có thể thấy được tâm tình hiện tại của gã đang rất khẩn trương, hai mắt gã gắt gao nhìn chằm chằm tin tức trên màn hình, cho dù gã xem không hiểu.
“Tích” Một tiếng tích nhỏ vang lên, tay của lão già kia ngừng lại, cái miệng được che bởi khẩu trang tiêu độc thở nhẹ một hơi, gã đàn ông đi đến một bên, đem xấp tư liệu mới đóng dấu ra đem lại cho lão.
“Tiến sĩ!!” Người nọ đem tư liệu đưa cho lão già.
Lão già cầm lấy tư liệu, đi ra khỏi phòng thí nghiệm, bảo gã kia theo kịp.
Hai người cùng ra khỏi phòng thí nghiệm xong liền đi đến phòng bên cạnh, đem áo và khẩu trang cởi ra đặt ở một bên.
Lão già kia vừa ngồi xuống liền đem tài liệu trong tay nhìn kĩ càng, sau nhiều lần xác nhận mới buông xuống.
“Tiến sĩ, kết quả thế nào?” Thấy lão già để tư liệu xuống, gã đàn ông trung niên khẩn trương hỏi. Sau khi tháo khẩu trang ra có thể thấy rõ gã chính là người đàn ông đã chụp lén Mộc Tiểu Quy ở Giao Nhân Loan.
Lão già được xưng là tiến sĩ hít một hơi thật sâu, kiềm chế sự kích động trong nội tâm mới chậm rãi nói “DNA khớp với người cá kia đến 99.999999%.”
“Thật sao?” Gã đàn ông trung niên cất cao giọng, có chút không khống chế được sự kích động, thậm chí không nhịn được đứng bật dậy.
“Đúng, sẽ không sai được.” Lão tiến sĩ gật đầu, trong lòng lão cũng rất kích động, nhưng mà lão dù sao cũng đã trải qua nhiều sóng gió, phần nào có thể khống chế được cảm xúc của mình.
“Vậy có nghĩa đứa bé này chính là con của người cá lúc trước?” Gã đàn ông trung niên cầm ảnh chụp của Mộc Tiểu Quy, kích động hỏi, gã chỉ cho rằng đây có thể là một người cá khác mà thôi, không ngờ đứa bé này lại có quan hệ huyết thống với người cá lai hồi trước.
“Cũng có thể có khả năng này.” Tiến sĩ gật đầu, khả năng này là rất lớn.
“Tiến sĩ, ngài xem chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?” gã đàn ông trung niên hỏi “Theo quan sát của tôi, đứa bé tên Mộc Tiểu Kha này ngoại trừ có một người cha tên là Mộc Nam thì còn có một người đàn ông tên là Mộ Bắc, lúc sau tôi gửi ảnh cho ngài ngài xem qua chưa? Người đàn ông tên Mộ Bắc kia rất giống Mộc Tiểu Kha, tôi nghi ngờ hắn chính là cái người cá trước kia ở phòng thí nghiệm.”
“Rất có thể.” Tiến sĩ gật đầu, đồng ý với suy đoán của gã. “Nếu người kia cũng là người cá thì không sai vào đâu được.”
“Bọn họ thật sự rất giống, không thể không nghi ngờ.” gã đàn ông trung niên nói “Hơn nữa tuổi cũng phù hợp, chỉ tiếc là không thể lấy được mẫu máu của hắn, nếu không…” Nói tới đây gã có chút đáng tiếc, đứa bé tên Mộc Tiểu Kha kia gã cũng khó khăn lắm mới lấy được, trong quá trình điều tra còn suýt nữa bị phát hiện, phải rút về, hoàn toàn không có cơ hội tiếp cận họ.
“Cậu đã làm rất tốt rồi, ít nhất không khiến cho bọn họ hoài nghi.” Tiến sĩ an ủi, đầu ngón tay của lão ma sát tập tư liệu, vẻ mặt lão tuy rằng bình tĩnh nhưng ánh mắt không thể che dấu sư kích động và kinh hỉ, qua hai mươi mấy năm tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được, điều này khiến lão không thể ngăn được sự mừng rỡ.
“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?” gã đàn ông trung niên lại hỏi.
“Không thể bỏ qua cơ hội lần này.” Tiến sĩ nắm chặt tay, nghiêm túc nói “Đợi nhiều năm như vậy rồi, không thể buông tay nữa. Năm đó suýt nữa chúng ta đã thành công!! Nếu không phải mấy người chết tiệt kia!! Rầm!!”
Tiến sĩ vừa nói vừa kích động đập tay xuống bàn, phát ra tiếng vang rất lớn, sắc mặt của lão trông cực kì phẫn nộ, lão nghiến răng nói “Nếu không có sự cố 21 năm trước thì sao tôi phải ở lại cái phòng thí nghiệm nhỏ bé trên đảo hoang này? Tâm huyết nửa đời tôi đều bị hủy hoại bởi vụ nổ ấy!! Nếu không phải tôi đã trở thành nhà khoa học vĩ đại nhất lịch sử rồi!! Đều là vì bọn họ!!” Nói đến chuyện năm đó, sự thù hận trong lòng của lão không thể nào kìm được mà phải phát ra ngoài, nếu không vì có việc phải rời đi căn cứ, có lẽ lão đã bị nổ thành tro cùng với phòng thí nghiệm!! “Tiến sĩ ngài đừng kích động! Cẩn thận thân thể!” gã đàn ông trung niên thấy lão hô hấp dồn dập, vội vàng khuyên “Chuyện đã qua rồi, bây giờ quan trọng là chúng ta phải làm gì để bắt được người cá kia.”
“Cậu nói đúng.” Tiến sĩ áp chế tâm tình của mình một chút, bây giờ đó là điều quan trọng nhất, để tôi báo cáo việc này cho ông chủ đã, lần này không thể để xảy ra sai lầm gì nữa.”
“Cái, cái người đàn ông tên Mộ Bắc kia…”
“Không cần quan tâm hắn.” Tiến sĩ ngắt lời gã, trầm ngâm một chút rồi nói “Nếu như hắn là con người bình thường thì không sao, nếu thật là người cá lần trước thì chúng ta không nên chọc vào, người cá thành niên chúng ta chống không nổi, cẩn thận lại không chiếm được gì.”
“Tôi biết thưa Tiến sĩ.” Gã đàn ông trung niên trả lời.
[Nhà trẻ]
Mộc Tiểu Quy hoàn toàn không biết mình đang bị người xấu theo dõi, nhóc đang khoái chí chơi ở nhà trẻ, hôm nay là ngày nhà trẻ tổ chức hoạt động, hồi trước Mộc Tiểu Quy không thích tham gia mấy vụ này, vì rất nhiều bạn của nhóc đều có cả ba mẹ đến cùng tham dự nên mấy hoạt động cần ba người tham gia nhóc đều không thể chơi, nhưng bây giờ khác rồi, nhóc không có mẹ nhưng mà nhóc có đại Bắc Bắc!! Một người còn lợi hại hơn mẹ nữa.
Nhìn Mộc Tiểu Quy làm hoạt động xong liền kiêu ngạo dẫn tiểu đệ của mình “đi dạo” quanh vườn trường, bộ dạng như “chúa núi” xuống núi tuần tra thì Mộc Nam lại không nhịn được bật cười, đây là lần đầu tiên anh thấy Mộc Tiểu Quy hào hứng với hoạt động của nhà trẻ như vậy.
Ngày hôm qua Mộc Tiểu Quy vừa đi học về liền báo hôm nay lớp của nhóc tổ chức hoạt động, giáo viên bảo nhóc về nhà thông báo cho phụ huynh tham gia cùng. Trừ bỏ hồi đầu tham gia mấy lần thì sau đó Mộc Tiểu Quy đều sẽ xin nghỉ, nguyên nhân là nhóc không có mẹ nên không muốn cho những bạn khác cười mình.
Lần này vừa nghe có hoạt động Mộc Nam liền theo bản năng nói vậy con xin nghỉ đi ba đưa con đi chơi.
Không ngờ Mộc Tiểu Quy lại bảo không muốn nghỉ, có thể khiến cho Mộ Bắc đi cùng, nếu như vậy bọn họ liền có ba người.
Nhóc kia nói khiến cho anh và Mộ Bắc đều ngẩn ra, hai người liếc nhìn nhau một cái rồi lại nhìn vẻ mặt chờ mong của Mộc Tiểu Quy.
“Được chứ.” Mộ Bắc lên tiếng “Cháu đã muốn vậy thì chú sẽ đi cùng cháu.” Tuy rằng hắn không có hứng thú với mấy hoạt động của trẻ con nhưng vì con trai mình đến chơi chút cũng được.
“Chúng ta phải chèn ép hết tất cả mọi người.” Mộc Tiểu Quy hưng phấn nhào vào người Mộ Bắc, thảo luận cùng hắn những hoạt động của ngày mai.
Mộc Nam bó tay nhìn hai cha con xoa tay bàn tính, chẳng lẽ không có ai chú ý là hoạt động gia đình phải có một nhân vật là mẹ sao? Hai người đàn ông đi tham gia là sao? Anh bất đắc dĩ cười, nhìn bộ dáng của hai người bọn họ anh cũng không muốn đả kích tính nhiệt tình bèn đi gọi điện thoại cho giáo viên của Mộc Tiểu Quy, nói tình huống với cô mong rằng cô thông cảm, còn nhờ cô tới lúc ấy chia Trình Duệ đến tổ của bọn họ.
Trần Mẫn Chi cũng biết tình huống gia đình của Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ nên nghe anh nói xong cũng liền đồng ý, hoạt động gia đình vốn là giúp cho các bé bồi dưỡng tình cảm với cha mẹ, chỉ cần các bé vui là được.
Vì vậy mới có một màn ngày hôm nay, Mộ Bắc mang theo Mộc Tiểu Quy cùng Trình Duệ đại chiến bốn phương, thắng hết bông hồng này đến bông hồng kia, nếu anh không ngăn cản bọn họ suýt nữa liền thắng hết hoa hồng rồi. Bây giờ Mộc Tiểu Quy đang mang theo hoa hồng “đi dạo” cùng các tiểu đệ của mình.
“Cười cái gì?” Mộ Bắc ngồi ở trên xích đu, thấy anh cười liền hỏi.
“Lần đầu tiên tôi thấy Mộc Tiểu Quy tham gia hoạt động gia đình mà vui vẻ như vậy.” Mộc Nam nói “Trước kia tham dự lần đầu tiên, vì bên người Mộc Tiểu Quy chỉ có mình tôi nên rất nhiều đứa trẻ đều hỏi nó tại sao mẹ nó không đến cùng. Ban đầu thì chỉ là tò mò, sau này lại biến thành tại sao mẹ lại không cần nó, tuy rằng lời nói của trẻ con là vô tâm nhưng nói nhiều cũng khiến cho người khác đau lòng, cho nên chỉ cần có loại hoạt động này tôi sẽ xin nghỉ đưa nó đi chơi, vì không muốn nó buồn bực.”
“Sau này sẽ không có chuyện đó nữa đâu.” Mộ Bắc vươn tay nắm lấy tay anh, giọng nói của Mộc Nam tuy rằng bình tĩnh nhưng hắn vừa nghĩ tới Mộc Tiểu Quy đã phải chịu oan ức liền đau lòng, hắn còn nhớ rõ chuyện xảy ra ở nông gia nhạc lúc trước, chỉ cần nghĩ lại cũng biết lúc không có hắn con hắn cũng đã trải qua không ít chuyện như vậy.
“Tôi cam đoan sẽ luôn tại bên cạnh hai cha con em, không người nào có thể làm hại đến hai người.” Mộ Bắc thấp giọng cam đoan.
“Ừ.” Mộc Nam cười khẽ một tiếng, trong lòng có chút lo lắng “Buông tay ra trước đã, để người khác nhìn thấy không tốt.” Bây giờ hai người còn ở trong nhà trẻ, tuy rằng ngồi chỗ kín nhưng lỡ bị người đi ngang thấy cũng không tốt, bản thân anh cũng không để ý nhưng anh lại không muốn gây ảnh hưởng đến Mộc Tiểu Quy.
Mộ Bắc cũng biết ý anh, nhẹ nắm tay anh một chút liền buông ra, hai người ngồi nói chuyện.
“Thật ra tôi cũng chưa tham gia hoạt động gia đình bao giờ.” Mộc Nam nhìn Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ chơi cầu bập bênh ở xa xa nói “Hồi trước tôi còn không đi nhà trẻ luôn mà, bảy tuổi đi học tiểu học luôn, vẫn là nhờ mẹ của Trần Tấn Châu mới có cơ hội, nếu không phải nhờ bà mắng lão cha nghiện rượu của tôi, coi chừng tiểu học tôi cũng không học được.” Nói đến đây anh bất đắc dĩ lắc đầu vì tuổi thơ có nhà mà như không của mình.
Mộ Bắc cũng không biết nhiều về sinh hoạt khi còn bé của Mộc Nam, lúc trước Tô Văn Khanh chỉ điều tra chuyện của sáu năm gần đây, sau này hắn cũng không nghĩ tới việc điều tra bối cảnh của Mộc Nam nữa, có một số việc hắn hy vọng Mộc Nam có thể tự nói cho mình biết mà không phải biết nhờ những thủ đoạn khác.
Nụ cười của Mộc Nam có chút cô đơn, hắn nhịn không được duỗi tay ra cầm tay anh “Tôi cũng không có, không đi nhà trẻ cũng không có vấn đề gì.”
“Anh đương nhiên là không có vấn đề gì rồi, dù sao anh là một người thất học.” Mộc Nam biết hắn đang an ủi mình nên liền trêu.
“Hừ.” Mộ Bắc buông tay ra, khẽ hừ một tiếng, “Thất học động động ngón tay một chút là có thể nuôi em cả đời rồi.”
“Vâng vâng vâng, anh lợi hại nhất.” Mộc Nam nghe hắn nói liền nhớ tới lúc trước hắn cũng không có đi học, nhưng không phải là không có học qua liền hỏi “Trước kia anh đều học với gia sư hả?”
“Ừ, Tô Văn Khanh mời.” Mộ Bắc gật đầu.
“Anh và Tô Văn Khanh là quan hệ như thế nào vậy? Vì sao ông ấy lại biết anh…” Mộc Nam không nói hết lời, ý của anh là chuyện Mộ Bắc là người cá.
“Lúc trước người cứu tôi ra khỏi phòng thí nghiệm chính là Tô Văn Khanh, chỉ có điều lúc ấy ông muốn cứu cha tôi chứ cũng không biết sự tồn tại của tôi.” Mộ Bắc nói.
“Là sao?” Mộc Nam khó hiểu.
“Mẹ của tôi cũng giống như em, là một người bình thường.” Mộ Bắc chậm rãi nói.
“Cái gì…”
“Đại soái! Bắc bắc!” Đối diện truyền đến tiếng la của Mộc Tiểu Quy đánh gãy cuộc nói chuyện giữa hai người, nhóc đang kéo Trình Duệ chạy về phía Mộc Nam, thì ra là đã đến lúc tan học.
Mộ Bắc đứng lên quay đầu nói với Mộc Nam “Về thôi.”
“Ừ, được.” Mộc Nam đứng lên theo, nhìn Mộ Bắc đi qua ôm Mộc Tiểu Quy, câu nói vừa rồi của hắn vẫn luôn quẩn quanh trong lòng của anh, nhớ lại mấy chuyện lúc trước Tô Văn Khanh kể, anh bức thiết muốn biết mọi chuyện mà Mộ Bắc đã trải qua.
Trên màn hình điện tử lớn không ngừng xuất hiện những số liệu khiến người ta xem không hiểu, một lão già thấp bé mặc áo blouse trắng, tóc trắng bệch đang đứng ở bên màn hình, hai tay khô héo nhanh chóng thao tác bàn phím bên dưới màn hình, lão nhìn số liệu không ngừng biến hóa, hai mắt tuôn ra kinh hỉ thật lớn, thao tác trên tay càng nhanh.
Bên cạnh lão là một người đàn ông cũng mặc áo blouse trắng, mặt đeo khẩu trang tiêu độc, không thấy rõ vẻ mặt nhưng là từ ánh mắt cùng với hai tay đang nắm chặt có thể thấy được tâm tình hiện tại của gã đang rất khẩn trương, hai mắt gã gắt gao nhìn chằm chằm tin tức trên màn hình, cho dù gã xem không hiểu.
“Tích” Một tiếng tích nhỏ vang lên, tay của lão già kia ngừng lại, cái miệng được che bởi khẩu trang tiêu độc thở nhẹ một hơi, gã đàn ông đi đến một bên, đem xấp tư liệu mới đóng dấu ra đem lại cho lão.
“Tiến sĩ!!” Người nọ đem tư liệu đưa cho lão già.
Lão già cầm lấy tư liệu, đi ra khỏi phòng thí nghiệm, bảo gã kia theo kịp.
Hai người cùng ra khỏi phòng thí nghiệm xong liền đi đến phòng bên cạnh, đem áo và khẩu trang cởi ra đặt ở một bên.
Lão già kia vừa ngồi xuống liền đem tài liệu trong tay nhìn kĩ càng, sau nhiều lần xác nhận mới buông xuống.
“Tiến sĩ, kết quả thế nào?” Thấy lão già để tư liệu xuống, gã đàn ông trung niên khẩn trương hỏi. Sau khi tháo khẩu trang ra có thể thấy rõ gã chính là người đàn ông đã chụp lén Mộc Tiểu Quy ở Giao Nhân Loan.
Lão già được xưng là tiến sĩ hít một hơi thật sâu, kiềm chế sự kích động trong nội tâm mới chậm rãi nói “DNA khớp với người cá kia đến 99.999999%.”
“Thật sao?” Gã đàn ông trung niên cất cao giọng, có chút không khống chế được sự kích động, thậm chí không nhịn được đứng bật dậy.
“Đúng, sẽ không sai được.” Lão tiến sĩ gật đầu, trong lòng lão cũng rất kích động, nhưng mà lão dù sao cũng đã trải qua nhiều sóng gió, phần nào có thể khống chế được cảm xúc của mình.
“Vậy có nghĩa đứa bé này chính là con của người cá lúc trước?” Gã đàn ông trung niên cầm ảnh chụp của Mộc Tiểu Quy, kích động hỏi, gã chỉ cho rằng đây có thể là một người cá khác mà thôi, không ngờ đứa bé này lại có quan hệ huyết thống với người cá lai hồi trước.
“Cũng có thể có khả năng này.” Tiến sĩ gật đầu, khả năng này là rất lớn.
“Tiến sĩ, ngài xem chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?” gã đàn ông trung niên hỏi “Theo quan sát của tôi, đứa bé tên Mộc Tiểu Kha này ngoại trừ có một người cha tên là Mộc Nam thì còn có một người đàn ông tên là Mộ Bắc, lúc sau tôi gửi ảnh cho ngài ngài xem qua chưa? Người đàn ông tên Mộ Bắc kia rất giống Mộc Tiểu Kha, tôi nghi ngờ hắn chính là cái người cá trước kia ở phòng thí nghiệm.”
“Rất có thể.” Tiến sĩ gật đầu, đồng ý với suy đoán của gã. “Nếu người kia cũng là người cá thì không sai vào đâu được.”
“Bọn họ thật sự rất giống, không thể không nghi ngờ.” gã đàn ông trung niên nói “Hơn nữa tuổi cũng phù hợp, chỉ tiếc là không thể lấy được mẫu máu của hắn, nếu không…” Nói tới đây gã có chút đáng tiếc, đứa bé tên Mộc Tiểu Kha kia gã cũng khó khăn lắm mới lấy được, trong quá trình điều tra còn suýt nữa bị phát hiện, phải rút về, hoàn toàn không có cơ hội tiếp cận họ.
“Cậu đã làm rất tốt rồi, ít nhất không khiến cho bọn họ hoài nghi.” Tiến sĩ an ủi, đầu ngón tay của lão ma sát tập tư liệu, vẻ mặt lão tuy rằng bình tĩnh nhưng ánh mắt không thể che dấu sư kích động và kinh hỉ, qua hai mươi mấy năm tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được, điều này khiến lão không thể ngăn được sự mừng rỡ.
“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?” gã đàn ông trung niên lại hỏi.
“Không thể bỏ qua cơ hội lần này.” Tiến sĩ nắm chặt tay, nghiêm túc nói “Đợi nhiều năm như vậy rồi, không thể buông tay nữa. Năm đó suýt nữa chúng ta đã thành công!! Nếu không phải mấy người chết tiệt kia!! Rầm!!”
Tiến sĩ vừa nói vừa kích động đập tay xuống bàn, phát ra tiếng vang rất lớn, sắc mặt của lão trông cực kì phẫn nộ, lão nghiến răng nói “Nếu không có sự cố 21 năm trước thì sao tôi phải ở lại cái phòng thí nghiệm nhỏ bé trên đảo hoang này? Tâm huyết nửa đời tôi đều bị hủy hoại bởi vụ nổ ấy!! Nếu không phải tôi đã trở thành nhà khoa học vĩ đại nhất lịch sử rồi!! Đều là vì bọn họ!!” Nói đến chuyện năm đó, sự thù hận trong lòng của lão không thể nào kìm được mà phải phát ra ngoài, nếu không vì có việc phải rời đi căn cứ, có lẽ lão đã bị nổ thành tro cùng với phòng thí nghiệm!! “Tiến sĩ ngài đừng kích động! Cẩn thận thân thể!” gã đàn ông trung niên thấy lão hô hấp dồn dập, vội vàng khuyên “Chuyện đã qua rồi, bây giờ quan trọng là chúng ta phải làm gì để bắt được người cá kia.”
“Cậu nói đúng.” Tiến sĩ áp chế tâm tình của mình một chút, bây giờ đó là điều quan trọng nhất, để tôi báo cáo việc này cho ông chủ đã, lần này không thể để xảy ra sai lầm gì nữa.”
“Cái, cái người đàn ông tên Mộ Bắc kia…”
“Không cần quan tâm hắn.” Tiến sĩ ngắt lời gã, trầm ngâm một chút rồi nói “Nếu như hắn là con người bình thường thì không sao, nếu thật là người cá lần trước thì chúng ta không nên chọc vào, người cá thành niên chúng ta chống không nổi, cẩn thận lại không chiếm được gì.”
“Tôi biết thưa Tiến sĩ.” Gã đàn ông trung niên trả lời.
[Nhà trẻ]
Mộc Tiểu Quy hoàn toàn không biết mình đang bị người xấu theo dõi, nhóc đang khoái chí chơi ở nhà trẻ, hôm nay là ngày nhà trẻ tổ chức hoạt động, hồi trước Mộc Tiểu Quy không thích tham gia mấy vụ này, vì rất nhiều bạn của nhóc đều có cả ba mẹ đến cùng tham dự nên mấy hoạt động cần ba người tham gia nhóc đều không thể chơi, nhưng bây giờ khác rồi, nhóc không có mẹ nhưng mà nhóc có đại Bắc Bắc!! Một người còn lợi hại hơn mẹ nữa.
Nhìn Mộc Tiểu Quy làm hoạt động xong liền kiêu ngạo dẫn tiểu đệ của mình “đi dạo” quanh vườn trường, bộ dạng như “chúa núi” xuống núi tuần tra thì Mộc Nam lại không nhịn được bật cười, đây là lần đầu tiên anh thấy Mộc Tiểu Quy hào hứng với hoạt động của nhà trẻ như vậy.
Ngày hôm qua Mộc Tiểu Quy vừa đi học về liền báo hôm nay lớp của nhóc tổ chức hoạt động, giáo viên bảo nhóc về nhà thông báo cho phụ huynh tham gia cùng. Trừ bỏ hồi đầu tham gia mấy lần thì sau đó Mộc Tiểu Quy đều sẽ xin nghỉ, nguyên nhân là nhóc không có mẹ nên không muốn cho những bạn khác cười mình.
Lần này vừa nghe có hoạt động Mộc Nam liền theo bản năng nói vậy con xin nghỉ đi ba đưa con đi chơi.
Không ngờ Mộc Tiểu Quy lại bảo không muốn nghỉ, có thể khiến cho Mộ Bắc đi cùng, nếu như vậy bọn họ liền có ba người.
Nhóc kia nói khiến cho anh và Mộ Bắc đều ngẩn ra, hai người liếc nhìn nhau một cái rồi lại nhìn vẻ mặt chờ mong của Mộc Tiểu Quy.
“Được chứ.” Mộ Bắc lên tiếng “Cháu đã muốn vậy thì chú sẽ đi cùng cháu.” Tuy rằng hắn không có hứng thú với mấy hoạt động của trẻ con nhưng vì con trai mình đến chơi chút cũng được.
“Chúng ta phải chèn ép hết tất cả mọi người.” Mộc Tiểu Quy hưng phấn nhào vào người Mộ Bắc, thảo luận cùng hắn những hoạt động của ngày mai.
Mộc Nam bó tay nhìn hai cha con xoa tay bàn tính, chẳng lẽ không có ai chú ý là hoạt động gia đình phải có một nhân vật là mẹ sao? Hai người đàn ông đi tham gia là sao? Anh bất đắc dĩ cười, nhìn bộ dáng của hai người bọn họ anh cũng không muốn đả kích tính nhiệt tình bèn đi gọi điện thoại cho giáo viên của Mộc Tiểu Quy, nói tình huống với cô mong rằng cô thông cảm, còn nhờ cô tới lúc ấy chia Trình Duệ đến tổ của bọn họ.
Trần Mẫn Chi cũng biết tình huống gia đình của Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ nên nghe anh nói xong cũng liền đồng ý, hoạt động gia đình vốn là giúp cho các bé bồi dưỡng tình cảm với cha mẹ, chỉ cần các bé vui là được.
Vì vậy mới có một màn ngày hôm nay, Mộ Bắc mang theo Mộc Tiểu Quy cùng Trình Duệ đại chiến bốn phương, thắng hết bông hồng này đến bông hồng kia, nếu anh không ngăn cản bọn họ suýt nữa liền thắng hết hoa hồng rồi. Bây giờ Mộc Tiểu Quy đang mang theo hoa hồng “đi dạo” cùng các tiểu đệ của mình.
“Cười cái gì?” Mộ Bắc ngồi ở trên xích đu, thấy anh cười liền hỏi.
“Lần đầu tiên tôi thấy Mộc Tiểu Quy tham gia hoạt động gia đình mà vui vẻ như vậy.” Mộc Nam nói “Trước kia tham dự lần đầu tiên, vì bên người Mộc Tiểu Quy chỉ có mình tôi nên rất nhiều đứa trẻ đều hỏi nó tại sao mẹ nó không đến cùng. Ban đầu thì chỉ là tò mò, sau này lại biến thành tại sao mẹ lại không cần nó, tuy rằng lời nói của trẻ con là vô tâm nhưng nói nhiều cũng khiến cho người khác đau lòng, cho nên chỉ cần có loại hoạt động này tôi sẽ xin nghỉ đưa nó đi chơi, vì không muốn nó buồn bực.”
“Sau này sẽ không có chuyện đó nữa đâu.” Mộ Bắc vươn tay nắm lấy tay anh, giọng nói của Mộc Nam tuy rằng bình tĩnh nhưng hắn vừa nghĩ tới Mộc Tiểu Quy đã phải chịu oan ức liền đau lòng, hắn còn nhớ rõ chuyện xảy ra ở nông gia nhạc lúc trước, chỉ cần nghĩ lại cũng biết lúc không có hắn con hắn cũng đã trải qua không ít chuyện như vậy.
“Tôi cam đoan sẽ luôn tại bên cạnh hai cha con em, không người nào có thể làm hại đến hai người.” Mộ Bắc thấp giọng cam đoan.
“Ừ.” Mộc Nam cười khẽ một tiếng, trong lòng có chút lo lắng “Buông tay ra trước đã, để người khác nhìn thấy không tốt.” Bây giờ hai người còn ở trong nhà trẻ, tuy rằng ngồi chỗ kín nhưng lỡ bị người đi ngang thấy cũng không tốt, bản thân anh cũng không để ý nhưng anh lại không muốn gây ảnh hưởng đến Mộc Tiểu Quy.
Mộ Bắc cũng biết ý anh, nhẹ nắm tay anh một chút liền buông ra, hai người ngồi nói chuyện.
“Thật ra tôi cũng chưa tham gia hoạt động gia đình bao giờ.” Mộc Nam nhìn Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ chơi cầu bập bênh ở xa xa nói “Hồi trước tôi còn không đi nhà trẻ luôn mà, bảy tuổi đi học tiểu học luôn, vẫn là nhờ mẹ của Trần Tấn Châu mới có cơ hội, nếu không phải nhờ bà mắng lão cha nghiện rượu của tôi, coi chừng tiểu học tôi cũng không học được.” Nói đến đây anh bất đắc dĩ lắc đầu vì tuổi thơ có nhà mà như không của mình.
Mộ Bắc cũng không biết nhiều về sinh hoạt khi còn bé của Mộc Nam, lúc trước Tô Văn Khanh chỉ điều tra chuyện của sáu năm gần đây, sau này hắn cũng không nghĩ tới việc điều tra bối cảnh của Mộc Nam nữa, có một số việc hắn hy vọng Mộc Nam có thể tự nói cho mình biết mà không phải biết nhờ những thủ đoạn khác.
Nụ cười của Mộc Nam có chút cô đơn, hắn nhịn không được duỗi tay ra cầm tay anh “Tôi cũng không có, không đi nhà trẻ cũng không có vấn đề gì.”
“Anh đương nhiên là không có vấn đề gì rồi, dù sao anh là một người thất học.” Mộc Nam biết hắn đang an ủi mình nên liền trêu.
“Hừ.” Mộ Bắc buông tay ra, khẽ hừ một tiếng, “Thất học động động ngón tay một chút là có thể nuôi em cả đời rồi.”
“Vâng vâng vâng, anh lợi hại nhất.” Mộc Nam nghe hắn nói liền nhớ tới lúc trước hắn cũng không có đi học, nhưng không phải là không có học qua liền hỏi “Trước kia anh đều học với gia sư hả?”
“Ừ, Tô Văn Khanh mời.” Mộ Bắc gật đầu.
“Anh và Tô Văn Khanh là quan hệ như thế nào vậy? Vì sao ông ấy lại biết anh…” Mộc Nam không nói hết lời, ý của anh là chuyện Mộ Bắc là người cá.
“Lúc trước người cứu tôi ra khỏi phòng thí nghiệm chính là Tô Văn Khanh, chỉ có điều lúc ấy ông muốn cứu cha tôi chứ cũng không biết sự tồn tại của tôi.” Mộ Bắc nói.
“Là sao?” Mộc Nam khó hiểu.
“Mẹ của tôi cũng giống như em, là một người bình thường.” Mộ Bắc chậm rãi nói.
“Cái gì…”
“Đại soái! Bắc bắc!” Đối diện truyền đến tiếng la của Mộc Tiểu Quy đánh gãy cuộc nói chuyện giữa hai người, nhóc đang kéo Trình Duệ chạy về phía Mộc Nam, thì ra là đã đến lúc tan học.
Mộ Bắc đứng lên quay đầu nói với Mộc Nam “Về thôi.”
“Ừ, được.” Mộc Nam đứng lên theo, nhìn Mộ Bắc đi qua ôm Mộc Tiểu Quy, câu nói vừa rồi của hắn vẫn luôn quẩn quanh trong lòng của anh, nhớ lại mấy chuyện lúc trước Tô Văn Khanh kể, anh bức thiết muốn biết mọi chuyện mà Mộ Bắc đã trải qua.
Danh sách chương