Mộc Nam tỉnh lại trong tiếng reo inh ỏi của chuông báo thức. Anh vươn tay tắt đi, mở mắt ra thất thần nhìn trần nhà màu trắng, ước chừng hai phút sau mới chậm rãi từ trong giấc ngủ hoàn toàn tỉnh táo lại.
Tối hôm qua khi đi ngủ bức rèm trong phòng không được kéo kín, cửa sổ sát đất lộ ra một khe hở bằng bàn tay, ánh sáng buổi sớm len qua khe hở chiếu vào khiến cho toàn bộ căn phòng có vẻ sáng ngời ấm áp.
Mộc Nam ngáp một cái, quay đầu nhìn vị trí bên cạnh nhưng không thấy Mộc Tiểu Quy vốn phải ngủ ở bên cạnh, đồng thời cảm nhận được trên đùi của mình đang bị quấn lấy.
Anh chống tay ngồi dậy liền nhìn thấy Mộc Tiểu Quy đáng lẽ nằm bên cạnh anh lúc này lại đang nằm giữa giường, thân hình nho nhỏ cuộn thành một cục tròn vo, một tay đang ôm đùi anh ngủ say sưa.
Mộc Tiểu Quy ngủ không ngoan một chút nào. Trừ khi thời tiết như mùa đông anh ôm nó vào trong ngực, nếu không thì ngày hôm sau tỉnh dậy khẳng định không biết nó đã lăn tới tận góc nào. Có điều từ sau ba tuổi nó đã dưỡng thành một thói quen, đó là phải ôm đùi Mộc Nam ngủ. Cho dù trước khi ngủ nó nằm bên cạnh Mộc Nam thì nửa đêm cũng sẽ vô ý thức mà lăn đến bên chân anh.
Mộc Nam nhìn cái đầu nho nhỏ với một nhúm tóc đang dựa vào đùi anh mà không khỏi có chút cảm khái, bất tri bất giác tên nhóc này đã hơn bốn tuổi rồi.
Anh không tiếng động mỉm cười, ngồi dậy, nhẹ nhàng rút chân ra khỏi ngực Mộc Tiểu Quy. Khi rút chân lại thấy Mộc Tiểu Quy không thoải mái giật giật thân thể, anh liền theo thói quen dùng tay vỗ nhẹ lưng nó giống như khi còn bé dỗ nó đi ngủ. Quả nhiên, dưới động tác của anh, nhóc con xoay xoay thân mình lại tiếp tục ngủ, không có đùi ôm tự động ôm lấy gối ôm cá nóc ở bên cạnh.
Mộc Nam thấy Mộc Tiểu Quy không bị đánh thức, kéo chăn đắp lên cho nó rồi mới xuống giường.
Mộc Nam tùy tiện rửa mặt đánh răng, sau đó vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Kỳ thật, anh không phải là một người thích dậy sớm. Bất đắc dĩ làm một người cha độc thân, nhà có bánh bao sáng sớm phải đi nhà trẻ, nhất là tiểu tổ tông này còn là một tiểu hỗn đản thích ăn cháo mà anh nấu vào buổi sáng.
Chờ khi cháo trong nồi đã chín, Mộc Nam vặn nhỏ lửa, đi vào phòng gọi Mộc Tiểu Quy rời giường. Vừa vào phòng liền nhìn thấy Mộc Tiểu Quy dùng chăn cuộn thành một con nhộng, một cục tròn vo dựa vào bên giường, cách mép giường không đến 10 cm, Mộc Nam quả thực lo lắng nó sẽ lăn xuống đất.
“Mộc Tiểu Quy, rời giường.” Mộc Nam đi qua đẩy nó vào trong, sau đó vỗ vỗ mông nó, “Dậy ăn sáng rồi đi học.”
Mộc Tiểu Quy cuộn mình trong chăn vẫn không nhúc nhích, xem ra không nghe thấy gì, an tĩnh đến ngay cả hô hấp cũng không có.
“Mộc Tiểu Quy.” Mộc Nam tiếp tục dùng tay vỗ vỗ nó, tăng lớn thanh âm, “Nhanh đứng lên rửa mặt ăn sáng.”
Con nhộng trên giường vẫn không có động tĩnh.
Nếu như cha mẹ nào nhìn thấy con trai nhà mình gọi mấy lần cũng không có phản ứng, khẳng định sẽ cho rằng đã có chuyện gì xảy ra, nhưng Mộc Nam sớm đã hiểu tên nhóc thối này lại quấn giường. Anh chỉ cười lạnh một tiếng, vươn tay túm lấy chăn kéo lên, Mộc Tiểu Quy bên trong liền thuận thế lăn qua bên kia. Mắt thấy nó sắp rớt xuống giường, Mộc Nam nhanh chóng bắt lấy chân của nó kéo vào trong giường.
Mộc Tiểu Quy bị gây sức ép một phen, lúc này tay chân đang dang thành hình chữ đại (大) nằm ngay giữa giường, mở to đôi mắt màu lam bất mãn nhìn đầu sỏ gây tội, “Thiếu chút nữa bị ba đạp bay rồi.” Trong đôi mắt xinh đẹp kia căn bản nhìn không thấy một tia mơ hồ, rõ ràng vừa rồi là giả bộ ngủ.
Thấy nó không còn giả bộ ngủ nữa, Mộc Nam đi kéo rèm ra nói, “Không muốn bay thì nhanh chóng đứng lên cho ba, một hồi đến trường muộn xem ba xử lý con thế nào.”
“Ai…” Mộc Tiểu Quy thở dài, dùng sức lăn lộn ở trên giường hai vòng rồi cọ cọ mặt vào gối cá nóc, “Cho con ngủ thêm ngủ năm phút nữa đi, con cho ba đạp luôn một lần.”
“Từ lầu sáu bay xuống sao?” Mộc Nam đi đến bên giường đưa tay búng vào trán của nó, “Cho con năm phút, nếu năm phút sau không có mặt ở bàn ăn, hôm nay con tự mình đi đến trường.”
Tự mình đến trường thì phải đón xe bus. Từ nhà đến trường tuy rằng không xa, nhưng không có xe bus tốc hành, còn phải đổi hai tuyến xe bus, như vậy tiền riêng của mình sẽ thiếu bốn đồng. Mộc Tiểu Quy rất nhanh ở trong lòng tính toán lợi và hại, phát hiện đây tuyệt đối là mất nhiều hơn được, vì thế chỉ vào Mộc Nam đã đi tới cửa hô to một tiếng, “Bạo quân!!! Hung ác!! Chính sách tàn bạo!!”
Bước chân Mộc Nam ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Mộc Tiểu Quy còn đang ở trên giường, “Dùng từ không tồi ha, nói lại một lần nữa thử xem.”
“Đại soái uy vũ!!” Mộc Tiểu Quy thấy thế ngay tức khắc xoay theo chiều gió, vội sửa miệng.
Thấy nó biết thức thời, Mộc Nam tỏ vẻ rất vừa lòng, còn lộ ra nụ cười ôn nhu, sau đó thân tình nhắc nhở, “Con còn bốn phút.” Nói xong liền đi ra khỏi phòng.
Lưu lại Mộc Tiểu Quy ngồi ở trên giường nhìn bóng lưng của anh mà hận đến nghiến răng nghiến lợi, quay đầu nhìn đồng hồ báo thức phát hiện lại qua thêm vài giây, vội vàng từ trên giường bật dậy, nhảy xuống giường mang dép rồi chạy đi đánh răng rửa mặt.
Lúc Mộc Nam bưng cháo ra vừa vặn nhìn thấy Mộc Tiểu Quy đang đánh răng. Bồn rửa mặt đặt ở bên ngoài nhà vệ sinh, có hai cái, một cái cao một cái thấp, cái thấp là do thời gian trước mới được lắp thêm vào để tiện cho Mộc Tiểu Quy sử dụng.
Mộc Tiểu Quy đánh răng rửa mặt nhanh như chớp, sau đó trước khi Mộc Nam dọn đồ xong đã ngồi vào bàn ăn. Bởi vì động tác dồn dập, khiến cho chỏm tóc ngốc ngốc trên đỉnh đầu của nó ngổng cao lên rung rung.
“… Năm, bốn, ba, hai, một.” Mộc Nam nhìn Mộc Tiểu Quy trước lúc anh đếm ngược chấm dứt đã an toàn ngồi xuống, vừa lòng gật gật đầu, “Không tồi, nhanh hơn hôm qua hai giây.”
“Đương nhiên.” Mộc Tiểu Quy đắc ý hừ một tiếng, “Có thưởng cho con không?”
“Thưởng?” Mộc Nam sau khi nghe xong thì khinh bỉ nhìn nó, đặt bát cháo nóng hổi trước mặt nó, “Con đang đùa với ba hả? Muốn thưởng chờ lần sau con chịu dậy sớm rồi nói.”
Mộc Tiểu Quy nghe vậy bĩu môi, “Tốt xấu gì cũng nhanh hơn hôm qua hai giây, ba phải thưởng phạt phân minh, mệt ba còn là ông chủ đó.”
“Con nói không sai, thưởng phạt phân minh.” Mộc Nam gật gật đầu, “Con cũng biết ba con chỉ là một ông chủ nhỏ a, nuôi con lớn như vậy cũng không dễ dàng, ăn nhiều một chút, nhanh trưởng thành rồi đi ra ngoài làm việc.”
“Phản đối!” Mộc Tiểu Quy cầm muỗng giơ tay lên, tỏ vẻ kháng nghị với anh, “Con là đứa bé chỉ mới bốn tuổi, nhà nước quy định rõ ràng ba phải nuôi con đến mười tám tuổi.”
“Ồ.” Mộc Nam nhướng mày, “Ngay cả cái này con cũng biết sao? Ở trường học lúc theo đuổi mỹ nhân sao không nhớ mình chỉ mới là một nhóc con hả?”
“Lòng yêu cái đẹp mọi người ai cũng có, cái này không phân tuổi tác.” Mộc Tiểu Quy nghiêm trang chững chạc giải thích.
“Mau ăn đi.” Mộc Nam gắp một quả trứng cút đã lột vỏ vào bát của nó, “Nếu lại để cho bạn học mách con lưu manh với người khác xem, ba cho con ăn rau ba ngày luôn.”
Vừa nghe nói như thế, động tác nhai cháo của Mộc Tiểu Quy ngừng lại. Nhớ đến một lần ăn rau miệng dính dính, nó nhất thời cảm thấy ghê tởm, trong lòng thầm nghĩ nhất định là Trình Duệ mách lẻo, khỉ mốc, không phải chỉ hôn một cái thôi sao, vậy mà cũng đi mách với ba nó?! Còn là bạn học không! Quả nhiên mỹ nhân đều khó chọc! Ăn xong bữa sáng hai người liền đi ra ngoài. “Nhà trẻ Dục Anh” cách nhà họ không quá xa, vì thế khi hai người tới trường học chỉ mới 7h20.
Ở nhà trẻ, buổi sáng bảy giờ rưỡi tập hợp điểm danh, sau đó tập thể dục buổi sáng, ăn sáng. Có điều bình thường Mộc Tiểu Quy đều ăn sáng ở nhà xong mới đến trường, tuy thức ăn ở trường cũng rất dinh dưỡng, nhưng nó đã sớm quen tay nghề của Mộc Nam.
Mộc Nam dừng xe trước cổng trường để Mộc Tiểu Quy xuống xe, nhìn nó mở cửa theo thường lệ nhắc nhở, “Ở trường học ngoan ngoãn một chút, còn đùa giỡn bạn học….”
“Sẽ xử con đúng không?” Mộc Tiểu Quy ngắt lời anh, “Nói đã bao nhiêu năm, ba không chán nhưng con ngấy rồi a, ba đi nhanh lên đi, một hồi nếu để cô Trần nhìn thấy ba lại muốn làm hoa si, con cũng không muốn cô chủ nhiệm trở thành mẹ đâu.”
Cô Trần trong miệng Mộc Tiểu Quy là Trần Mẫn Chi chủ nhiệm lớp của nó, năm trước mới vừa tốt nghiệp, lần đầu tiên nhìn thấy Mộc Nam tới đón Mộc Tiểu Quy tan học liền có thiện cảm với anh. Mỗi lần nhìn thấy Mộc Nam đưa Mộc Tiểu Quy đến trường hoặc là tới đón Mộc Tiểu Quy tan học, cô đều tìm đề tài nói với Mộc Nam vài câu, còn thiếu không trực tiếp thổ lộ với Mộc Nam nữa mà thôi.
Nghe xong lời nó nói, Mộc Nam khẽ cười, mắng nhóc con một câu, “Tan học chờ ba tới đón, nhớ nghe lời cô giáo, vào lớp đi.”
Mộc Tiểu Quy giơ tay ra dấu “OK”, đóng cửa xe rồi đeo cặp sách đi vào nhà trẻ. Mộc Nam lại chuyển xe chạy về hướng khác, chuẩn bị tới phòng làm việc của anh.
Tối hôm qua khi đi ngủ bức rèm trong phòng không được kéo kín, cửa sổ sát đất lộ ra một khe hở bằng bàn tay, ánh sáng buổi sớm len qua khe hở chiếu vào khiến cho toàn bộ căn phòng có vẻ sáng ngời ấm áp.
Mộc Nam ngáp một cái, quay đầu nhìn vị trí bên cạnh nhưng không thấy Mộc Tiểu Quy vốn phải ngủ ở bên cạnh, đồng thời cảm nhận được trên đùi của mình đang bị quấn lấy.
Anh chống tay ngồi dậy liền nhìn thấy Mộc Tiểu Quy đáng lẽ nằm bên cạnh anh lúc này lại đang nằm giữa giường, thân hình nho nhỏ cuộn thành một cục tròn vo, một tay đang ôm đùi anh ngủ say sưa.
Mộc Tiểu Quy ngủ không ngoan một chút nào. Trừ khi thời tiết như mùa đông anh ôm nó vào trong ngực, nếu không thì ngày hôm sau tỉnh dậy khẳng định không biết nó đã lăn tới tận góc nào. Có điều từ sau ba tuổi nó đã dưỡng thành một thói quen, đó là phải ôm đùi Mộc Nam ngủ. Cho dù trước khi ngủ nó nằm bên cạnh Mộc Nam thì nửa đêm cũng sẽ vô ý thức mà lăn đến bên chân anh.
Mộc Nam nhìn cái đầu nho nhỏ với một nhúm tóc đang dựa vào đùi anh mà không khỏi có chút cảm khái, bất tri bất giác tên nhóc này đã hơn bốn tuổi rồi.
Anh không tiếng động mỉm cười, ngồi dậy, nhẹ nhàng rút chân ra khỏi ngực Mộc Tiểu Quy. Khi rút chân lại thấy Mộc Tiểu Quy không thoải mái giật giật thân thể, anh liền theo thói quen dùng tay vỗ nhẹ lưng nó giống như khi còn bé dỗ nó đi ngủ. Quả nhiên, dưới động tác của anh, nhóc con xoay xoay thân mình lại tiếp tục ngủ, không có đùi ôm tự động ôm lấy gối ôm cá nóc ở bên cạnh.
Mộc Nam thấy Mộc Tiểu Quy không bị đánh thức, kéo chăn đắp lên cho nó rồi mới xuống giường.
Mộc Nam tùy tiện rửa mặt đánh răng, sau đó vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Kỳ thật, anh không phải là một người thích dậy sớm. Bất đắc dĩ làm một người cha độc thân, nhà có bánh bao sáng sớm phải đi nhà trẻ, nhất là tiểu tổ tông này còn là một tiểu hỗn đản thích ăn cháo mà anh nấu vào buổi sáng.
Chờ khi cháo trong nồi đã chín, Mộc Nam vặn nhỏ lửa, đi vào phòng gọi Mộc Tiểu Quy rời giường. Vừa vào phòng liền nhìn thấy Mộc Tiểu Quy dùng chăn cuộn thành một con nhộng, một cục tròn vo dựa vào bên giường, cách mép giường không đến 10 cm, Mộc Nam quả thực lo lắng nó sẽ lăn xuống đất.
“Mộc Tiểu Quy, rời giường.” Mộc Nam đi qua đẩy nó vào trong, sau đó vỗ vỗ mông nó, “Dậy ăn sáng rồi đi học.”
Mộc Tiểu Quy cuộn mình trong chăn vẫn không nhúc nhích, xem ra không nghe thấy gì, an tĩnh đến ngay cả hô hấp cũng không có.
“Mộc Tiểu Quy.” Mộc Nam tiếp tục dùng tay vỗ vỗ nó, tăng lớn thanh âm, “Nhanh đứng lên rửa mặt ăn sáng.”
Con nhộng trên giường vẫn không có động tĩnh.
Nếu như cha mẹ nào nhìn thấy con trai nhà mình gọi mấy lần cũng không có phản ứng, khẳng định sẽ cho rằng đã có chuyện gì xảy ra, nhưng Mộc Nam sớm đã hiểu tên nhóc thối này lại quấn giường. Anh chỉ cười lạnh một tiếng, vươn tay túm lấy chăn kéo lên, Mộc Tiểu Quy bên trong liền thuận thế lăn qua bên kia. Mắt thấy nó sắp rớt xuống giường, Mộc Nam nhanh chóng bắt lấy chân của nó kéo vào trong giường.
Mộc Tiểu Quy bị gây sức ép một phen, lúc này tay chân đang dang thành hình chữ đại (大) nằm ngay giữa giường, mở to đôi mắt màu lam bất mãn nhìn đầu sỏ gây tội, “Thiếu chút nữa bị ba đạp bay rồi.” Trong đôi mắt xinh đẹp kia căn bản nhìn không thấy một tia mơ hồ, rõ ràng vừa rồi là giả bộ ngủ.
Thấy nó không còn giả bộ ngủ nữa, Mộc Nam đi kéo rèm ra nói, “Không muốn bay thì nhanh chóng đứng lên cho ba, một hồi đến trường muộn xem ba xử lý con thế nào.”
“Ai…” Mộc Tiểu Quy thở dài, dùng sức lăn lộn ở trên giường hai vòng rồi cọ cọ mặt vào gối cá nóc, “Cho con ngủ thêm ngủ năm phút nữa đi, con cho ba đạp luôn một lần.”
“Từ lầu sáu bay xuống sao?” Mộc Nam đi đến bên giường đưa tay búng vào trán của nó, “Cho con năm phút, nếu năm phút sau không có mặt ở bàn ăn, hôm nay con tự mình đi đến trường.”
Tự mình đến trường thì phải đón xe bus. Từ nhà đến trường tuy rằng không xa, nhưng không có xe bus tốc hành, còn phải đổi hai tuyến xe bus, như vậy tiền riêng của mình sẽ thiếu bốn đồng. Mộc Tiểu Quy rất nhanh ở trong lòng tính toán lợi và hại, phát hiện đây tuyệt đối là mất nhiều hơn được, vì thế chỉ vào Mộc Nam đã đi tới cửa hô to một tiếng, “Bạo quân!!! Hung ác!! Chính sách tàn bạo!!”
Bước chân Mộc Nam ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Mộc Tiểu Quy còn đang ở trên giường, “Dùng từ không tồi ha, nói lại một lần nữa thử xem.”
“Đại soái uy vũ!!” Mộc Tiểu Quy thấy thế ngay tức khắc xoay theo chiều gió, vội sửa miệng.
Thấy nó biết thức thời, Mộc Nam tỏ vẻ rất vừa lòng, còn lộ ra nụ cười ôn nhu, sau đó thân tình nhắc nhở, “Con còn bốn phút.” Nói xong liền đi ra khỏi phòng.
Lưu lại Mộc Tiểu Quy ngồi ở trên giường nhìn bóng lưng của anh mà hận đến nghiến răng nghiến lợi, quay đầu nhìn đồng hồ báo thức phát hiện lại qua thêm vài giây, vội vàng từ trên giường bật dậy, nhảy xuống giường mang dép rồi chạy đi đánh răng rửa mặt.
Lúc Mộc Nam bưng cháo ra vừa vặn nhìn thấy Mộc Tiểu Quy đang đánh răng. Bồn rửa mặt đặt ở bên ngoài nhà vệ sinh, có hai cái, một cái cao một cái thấp, cái thấp là do thời gian trước mới được lắp thêm vào để tiện cho Mộc Tiểu Quy sử dụng.
Mộc Tiểu Quy đánh răng rửa mặt nhanh như chớp, sau đó trước khi Mộc Nam dọn đồ xong đã ngồi vào bàn ăn. Bởi vì động tác dồn dập, khiến cho chỏm tóc ngốc ngốc trên đỉnh đầu của nó ngổng cao lên rung rung.
“… Năm, bốn, ba, hai, một.” Mộc Nam nhìn Mộc Tiểu Quy trước lúc anh đếm ngược chấm dứt đã an toàn ngồi xuống, vừa lòng gật gật đầu, “Không tồi, nhanh hơn hôm qua hai giây.”
“Đương nhiên.” Mộc Tiểu Quy đắc ý hừ một tiếng, “Có thưởng cho con không?”
“Thưởng?” Mộc Nam sau khi nghe xong thì khinh bỉ nhìn nó, đặt bát cháo nóng hổi trước mặt nó, “Con đang đùa với ba hả? Muốn thưởng chờ lần sau con chịu dậy sớm rồi nói.”
Mộc Tiểu Quy nghe vậy bĩu môi, “Tốt xấu gì cũng nhanh hơn hôm qua hai giây, ba phải thưởng phạt phân minh, mệt ba còn là ông chủ đó.”
“Con nói không sai, thưởng phạt phân minh.” Mộc Nam gật gật đầu, “Con cũng biết ba con chỉ là một ông chủ nhỏ a, nuôi con lớn như vậy cũng không dễ dàng, ăn nhiều một chút, nhanh trưởng thành rồi đi ra ngoài làm việc.”
“Phản đối!” Mộc Tiểu Quy cầm muỗng giơ tay lên, tỏ vẻ kháng nghị với anh, “Con là đứa bé chỉ mới bốn tuổi, nhà nước quy định rõ ràng ba phải nuôi con đến mười tám tuổi.”
“Ồ.” Mộc Nam nhướng mày, “Ngay cả cái này con cũng biết sao? Ở trường học lúc theo đuổi mỹ nhân sao không nhớ mình chỉ mới là một nhóc con hả?”
“Lòng yêu cái đẹp mọi người ai cũng có, cái này không phân tuổi tác.” Mộc Tiểu Quy nghiêm trang chững chạc giải thích.
“Mau ăn đi.” Mộc Nam gắp một quả trứng cút đã lột vỏ vào bát của nó, “Nếu lại để cho bạn học mách con lưu manh với người khác xem, ba cho con ăn rau ba ngày luôn.”
Vừa nghe nói như thế, động tác nhai cháo của Mộc Tiểu Quy ngừng lại. Nhớ đến một lần ăn rau miệng dính dính, nó nhất thời cảm thấy ghê tởm, trong lòng thầm nghĩ nhất định là Trình Duệ mách lẻo, khỉ mốc, không phải chỉ hôn một cái thôi sao, vậy mà cũng đi mách với ba nó?! Còn là bạn học không! Quả nhiên mỹ nhân đều khó chọc! Ăn xong bữa sáng hai người liền đi ra ngoài. “Nhà trẻ Dục Anh” cách nhà họ không quá xa, vì thế khi hai người tới trường học chỉ mới 7h20.
Ở nhà trẻ, buổi sáng bảy giờ rưỡi tập hợp điểm danh, sau đó tập thể dục buổi sáng, ăn sáng. Có điều bình thường Mộc Tiểu Quy đều ăn sáng ở nhà xong mới đến trường, tuy thức ăn ở trường cũng rất dinh dưỡng, nhưng nó đã sớm quen tay nghề của Mộc Nam.
Mộc Nam dừng xe trước cổng trường để Mộc Tiểu Quy xuống xe, nhìn nó mở cửa theo thường lệ nhắc nhở, “Ở trường học ngoan ngoãn một chút, còn đùa giỡn bạn học….”
“Sẽ xử con đúng không?” Mộc Tiểu Quy ngắt lời anh, “Nói đã bao nhiêu năm, ba không chán nhưng con ngấy rồi a, ba đi nhanh lên đi, một hồi nếu để cô Trần nhìn thấy ba lại muốn làm hoa si, con cũng không muốn cô chủ nhiệm trở thành mẹ đâu.”
Cô Trần trong miệng Mộc Tiểu Quy là Trần Mẫn Chi chủ nhiệm lớp của nó, năm trước mới vừa tốt nghiệp, lần đầu tiên nhìn thấy Mộc Nam tới đón Mộc Tiểu Quy tan học liền có thiện cảm với anh. Mỗi lần nhìn thấy Mộc Nam đưa Mộc Tiểu Quy đến trường hoặc là tới đón Mộc Tiểu Quy tan học, cô đều tìm đề tài nói với Mộc Nam vài câu, còn thiếu không trực tiếp thổ lộ với Mộc Nam nữa mà thôi.
Nghe xong lời nó nói, Mộc Nam khẽ cười, mắng nhóc con một câu, “Tan học chờ ba tới đón, nhớ nghe lời cô giáo, vào lớp đi.”
Mộc Tiểu Quy giơ tay ra dấu “OK”, đóng cửa xe rồi đeo cặp sách đi vào nhà trẻ. Mộc Nam lại chuyển xe chạy về hướng khác, chuẩn bị tới phòng làm việc của anh.
Danh sách chương