Gió mát thổi nhẹ, trong không khí tản ra mùi hoa, hết thảy đều có vẻ yên tĩnh mà an nhiên, Hình Thượng Thiên nắm tay Cố Tương đi đến đình giữa hồ.

Cố Tương thực thỏa mãn, hết thảy đều có vẻ rất hài hòa, bất quá rất nhanh Cố Tương liền phát hiện mình hoàn toàn không có biện pháp thoát khỏi vài kẻ dây dưa, tỷ như nữ tử đứng trên cầu đá hình vòm kia không phải là Lý Hàm mấy ngày trước còn gặp qua sao? Nàng ta lại muốn làm gì? Hình Thượng Thiên cau mày, nhìn nữ tử đứng trên cầu hình vòm cách đó không xa, nói với thái giám Lý Thành đi theo phía sau, "Nàng ta sao ở đây?" Phải biết rằng thái tử lại đây ngắm cảnh, kẻ không lien quan đều phải tránh đi, bằng không vạn nhất gặp phải tần phi hậu cung liền không được tốt.

Lý Thành vẻ mặt kinh sợ nói, "Điện hạ, nô tài đến hỏi." Trong lòng lại thầm mắng bọn thái giám trông coi ngự hoa viên, nhất định là thu bạc của Lý Hàm mới cho nàng ta vào.

Lý Hàm thấy người rốt cục đến đây, nhịn không được khóc nói, "Điện hạ, nô tì rốt cục đợi được ngài."

Mẹ nó = = Cố Tương cảm thấy cảnh này có chút quen mắt, nàng ta lại muốn làm gì?

"Điện hạ, từ lúc chia ly ngài tới nay, nô tì ngày nhớ đêm mong, khó có thể ngủ yên, hôm nay ở Đông cung nhìn thấy điện hạ nô tì liền khó có thể tự giữ." Lý Hàm nói ẩn tình đưa tình, chẳng qua bởi vì khoảng cách quá xa làm cho người ta nghe không rõ ràng lắm.

Ánh mắt Cố Tương tỏa sáng, cảm thấy hoàng cung này thật sự là nhàm chán, nhìn diễn kịch cũng là giải trí. Nàng túm lấy Hình Thượng Thiên vẻ mặt không kiên nhẫn đi qua, nói, "Lý bảo lâm, vừa rồi quá xa không nghe rõ ràng, ngươi lặp lại lần nữa." Sau đó vẻ mặt hưng trí bừng bừng.

Lý Hàm đang giả vờ muốn rơi lệ, thiếu chút nữa bị Cố Tương nói chuyện mà kích động mắng người. Trong lòng nàng hộc máu, khó khăn mới đứng vững, nghĩ đến phụ mẫu huynh trưởng chết thảm thế này mới khóc được, sướt mướt nói, "Nương nương, nô tì biết ngài cùng điện hạ cảm tình thâm hậu, nhưng nô tì đối điện hạ cũng là tình chân ý thiết." Nói xong bụm mặt khóc.

Cố Tương nhìn Lý Hàm làm bộ làm tịch, nói thật nữ nhân này thật đúng là rất đẹp, vốn là dung mạo khuynh thành lại tỉ mỉ trang điểm..., quần áo màu trắng thêu trăm điệp, phía dưới là váy hồng quả lựu, một đầu tóc đen nhánh mai chỉ đeo một đóa Hồng Mẫu Đan, nhìn có cảm giác vẽ rồng điểm mắt, hơn nữa thay đổi lạnh lùng băng tuyết ngày xưa, lúc này ôn nhu như nước, tình thâm ý trọng, cho dù trong lòng nam nhân có nghi hoặc, cũng sẽ cảm thấy nhét đại mỹ nhân như vậy vào dưới cánh chim bất quá là một chuyện nhỏ mà thôi.

Chỉ tiếc, Lý Hàm gặp Hình Thượng Thiên, nam nhân bị Cố Tương cả ngày tẩy não không muốn lại đi chạm vào nữ nhân khác. Cố Tương nghĩ đến đây liền cảm thấy vạn phần đồng tình Lý Hàm, nghĩ nếu là Hình Thượng Thiên nguyên bản, phỏng chừng sẽ động tâm đi?

Lý Hàm thấy Hình Thượng Thiên không hề phản ứng, càng nóng vội, nghĩ này là biện pháp tốt nhất nàng có thể nghĩ đến. Ngày đó hậu cung có một vị tần phi bị hoàng đế vứt bỏ, chính là dùng thủ đoạn này một lần nữa thượng vị. Lúc ấy mẫu hậu nói với nàng, tần phi này có thể thành công nguyên nhân chỉ vì hai điểm, nữ tử kia quả thật là dung mạo khuynh thành, nam nhân phần lớn đều yêu thích sắc đẹp, hồi lâu không thấy càng có cảm giác mới mẻ. Còn một lý do, là nữ tử giả bộ dáng thâm tình khiến cho trong lòng nam nhân thương tiếc và thỏa mãn.

"Điện hạ, hôm nay nô tì đường đột chờ điện hạ ở chỗ này, chỉ là muốn gặp điện hạ một lần cuối cùng mà thôi." Lý Hàm cắn răng nói kịch bản mình chuẩn bị kỹ lưỡng, cười buồn bã nói, "Điện hạ nếu còn phiền chán nô tì, không thèm nhìn nô tì, nô tì liền nhảy từ nơi này xuống." Nói xong đứng lên trên lan can cầu đá.

Cố Tương nhìn Lý Hàm vẻ mặt buồn bã thương cảm, thực cảm thấy nàng ta thật là tiến bộ, đáng thương như vậy, phỏng chừng nam nhân nhìn thấy không thể không thương tiếc đi, bất quá nàng ta muốn nhảy hồ, này quá khoa trương a? Thật là vì tiếp cận Hình Thượng Thiên mà không từ thủ đoạn nào sao? Cố Tương nghĩ đến đây, lặng lẽ nhìn Hình Thượng Thiên, thấy hắn tuy rằng cũng nhìn chằm chằm Lý Hàm, nhưng rõ ràng trong mắt cất giấu không kiên nhẫn, hiển nhiên một điểm cũng không cảm thấy Lý Hàm đáng thương, trong lòng Cố Tương nhất thời kiên định rất nhiều.

Lý Hàm gọi một lúc cũng không thấy Hình Thượng Thiên có phản ứng, khóc càng hoa lê đẫm mưa, đáng thương hề hề, lấy khăn tay xoa xoa nước mắt còn nói thêm, "Điện hạ, nô tì mặc kệ điện hạ phiền chán nô tì, cũng là vì lúc trước nô tì nhớ mong điện hạ sốt ruột, làm rất nhiều chuyện sai, rốt cục mất cơ hội hầu hạ điện hạ." Nói xong bụm mặt khóc lên, nói, "Điện hạ, trong lòng nô tì thật hối hận!"

Lý Thành đi theo ở phía sau thấy Lý Hàm hoa lê đẫm mưa, trong lòng nghĩ, cừ thật, Lý Hàm này thật sự là giỏi thủ đoạn, thật sự là ba ngày không thấy đã khiến người phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Khóc như vậy, nhu nhược mà cực đẹp, ngay cả hắn mất căn con cháu đều cảm thấy không đành lòng, huống chi là thái tử điện hạ, chắc là thực thương tiếc? Kết quả hắn lén liếc nhìn Hình Thượng Thiên, thấy vẻ mặt hắn không kiên nhẫn, hiển nhiên nếu không phải Cố lương đệ nắm tay hắn, hắn đã sớm đi rồi, mà Cố lương đệ..., như thế nào nàng ấy lại là phi thường cảm động, này... Hình như sai sai?

Lý Hàm khóc một lúc cũng không thấy Hình Thượng Thiên có phản ứng, chỉ cảm thấy có chút nản lòng thoái chí, nhìn nước hồ phía dưới róc rách lưu động, nghĩ nếu nhảy xuống như vậy cũng không hẳn không phải là một cách, nói, "Điện hạ, ngài nhất định không chịu tha thứ nô tì, nô tì liền lấy chết đến giải thoát."

Cố Tương nghe lời này, cảm thấy thiếu chút làm ra vẻ, hơn chút nản lòng thoái chí, nghĩ chẳng lẽ thật muốn nhảy xuống? Nhưng nước hồ này..., nàng nghĩ nghĩ vẫn là nhắc nhở nói, "Lý bảo lâm, nước hồ này không thể nhảy."

Lý Hàm đợi một lúc, khóc một lúc, lúc này thật sự là vừa vội vừa tức, nghe xong lời Cố Tương nói nghĩ sợ nàng nhảy xuống khiến cho Hình Thượng Thiên thương tiếc, trong lòng quyết tâm nói, "Nương nương, ngài không cần khuyên nô tì, nô tì tâm ý đã quyết, chỉ hi vọng kiếp sau có thể đầu thai tốt tiếp tục hầu hạ điện hạ."

"Không phải, thật sự không thể nhảy..."

Lý Hàm ngạo nghễ ngẩng đầu, đánh gãy lời Cố Tương nói, một bộ tâm ý đã định nói, " Có phải nương nương cho rằng ta bất quá là nói ngoài miệng mà thôi hay không? Tình ý ta đối điện hạ, lại như thế nào chỉ là nói mà thôi? Ta tất nhiên sẽ chứng minh cho nương nương và điện hạ xem." Cố Tương ngăn trở càng khiến Lý Hàm khư khư cố chấp, nàng xem Cố Tương khẩn trương, cảm thấy phỏng chừng mình đã thành công, đừng nhìn Hình Thượng Thiên không kiên nhẫn, ắt hẳn trong lòng đã là ngập tràn yêu thích? Nàng cắn răng nghĩ, nhảy, gần như vậy, cho dù nàng ngã xuống, nhất định sẽ có người cứu kịp, đến lúc đó là có thể..., này đó là thủ đoạn lấy lùi để tiến mà thôi.

Cố Tương nhìn Lý Hàm tự cho là đúng, càng khẩn thiết hô, "Đừng nhảy! Nước này..."

Chính là lời Cố Tương nói bị người xem như gió thoảng bên tai, Lý Hàm hung ác tâm, nhảy xuống, chỉ nghe "Phù phù" một tiếng, bọt nước nổi lên bốn phía, sau đó chính là Lý Hàm “ thống khổ “ than ngâm.

Cố Tương có chút không đành lòng nhìn, chôn đầu ở trong lòng Hình Thượng Thiên, một hồi lâu mới có điểm sợ hãi ngẩng đầu, hỏi, "Nàng ấy có khỏe không?"

Hình Thượng Thiên lúc đầu còn có điểm không rõ vì sao Cố Tương không cho nhảy. Hắn cảm thấy nếu nữ tử này muốn nhảy liền để cho nàng ta nhảy, hắn nhưng thật ra muốn nhìn “ tình cảm” này rốt cuộc có bao nhiêu cân nặng! Ha ha, hắn đã sớm hoài nghi Lý Hàm này có quan hệ tới hoàng tộc tiền triều, tiếp cận hắn tự nhiên là ôm bí mật không thể cho ai biết đi? Nếu lúc ấy hắn cũng cho nàng gần người, chỉ một nữ tử có thể làm được cái gì, nhưng nghĩ đến máu ghen Cố Tương..., Hình Thượng Thiên thật sự đau đầu.

Lý Hàm chỉ vừa nhảy xuống, đã tự mình đứng lên. Nguyên lai nước hồ chỉ vừa vặn đến thắt lưng, tuyệt đối không thể chết đuối. Lý Hàm nhảy xuống, theo bản năng vung tay chân lung tung, kết quả lập tức liền đè lại đê hạ cát đất, thế nhưng liền chính mình đứng lên.

Cố Tương không đành lòng dùng ngón tay ngăn trở ánh mắt, chỉ lén nhìn qua kẽ tay, nhìn thấy Lý Hàm cả người ướt sũng chật vật đứng, biểu tình trên mặt là uể oải lẫn xấu hổ, nàng liền cảm thấy, cô nương này cũng thật không hay ho... Nước hồ này rất cạn, Cố Tương nhớ rõ lần đầu tiên đi xem qua ngự hoa viên, đi đến chỗ này, Xuân Nha bướng bỉnh đẩy Liễu Chi một phen, Liễu Chi không cẩn thẩn liền rớt xuống. Xuân Nha bị dọa vội vàng lao xuống..., kết quả còn chưa kịp nhảy, Liễu Chi đã đứng lên, đơn giản là hồ này dưỡng rất nhiều hoa sen linh tinh, nhìn mặt nước không đủ trong trẻo, mới xem không rõ chiều sâu.

Lúc Hoàng hậu nhìn thấy Lý Hàm, nàng ta bởi vì va chạm thái tử và lương đệ nương nương, lại lén lẻn vào ngự hoa viên mà bị chưởng sự cô cô thưởng hai mươi tát tai, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần sưng phù như là đầu heo.

“ Đồ vô dụng." Hoàng hậu cáu giận cắn răng, "Đây là biện pháp ngươi nói? Tại sao tiểu dã loại kia hoàn toàn không xem ngươi vào mắt, xem ra ta nên đổi người thì hơn."

"Nương nương!" Lý Hàm khóc rống túm làn váy hoàng hậu, nói, "Ta làm như vậy bất quá là vì khí Cố lương đệ kia, làm cho nàng ta khó có thể giữ thai mà thôi, kỳ thật hôm nay đừng nhìn nô tì trở về như vậy, nhưng cũng là nhất tiễn song điêu."

"Lời này ý gì?" Hoàng hậu nhìn Lý Hàm thề son sắt, lại bị dụ hoặc, hỏi, "Nói mau!"

"Hôm nay ta nháo như vậy, trong lòng Cố lương đệ tất nhiên là không thoải mái, tâm tình kia liền có thể nghĩ, nương nương cũng biết này đối giữ thai rất là không tốt..., nói không chừng còn có thể đẻ non. Về phần thái tử, hắn tất nhiên cũng là xúc động, chỉ là vừa vặn Cố lương đệ kia ở bên cạnh không tốt chủ động mà thôi." Lý Hàm càng nói càng hưng phấn, trên mặt đều là tự tin.

Hoàng hậu do dự, nói, "Ngươi nói tựa hồ có chút đạo lý." ( không những điên còn ngu, vậy mà làm Vương phi mấy chục năm được, ta thật khâm phục mắt nhìn gái của lão hoàng đế )

Lý Hàm đi tới, ôm lấy chân hoàng hậu nói, "Nương nương, ta trung tâm nương nương, nương nương cũng là biết đến, ta còn có hậu chiêu."

"Còn có?" Hoàng hậu kinh ngạc nói.

Lý Hàm gật gật đầu, trên mặt lộ ra vài phần tươi cười quỷ dị, "Lần này nhất định có thể dễ như trở bàn tay." Vô số lần bị vẽ mặt, Lý Hàm cũng dần dần hiểu được thế đạo này đã không phải Đại Tấn, muốn báo thù phải buông dáng vẻ, nàng đã bất tri bất giác thay đổi.

Bên này Cố Tương bị Lý Hàm nói “tâm tình không tốt” đang nhịn không được ôm gối cười, "Hồ đó cạn như vậy, nàng ấy lại nhảy xuống." Thừa dịp Hình Thượng Thiên đi tắm, Cố Tương hưng trí bừng bừng nói với Xuân Nha, "Lúc ấy ta nhìn nàng xấu hổ muốn chết, ai, thật sự là đáng thương." Cố Tương nói đến đây rất có điểm đồng tình.

"Phi, đáng thương cái gì, nương nương, nô tì cảm thấy Lý bảo lâm này chính là đê tiện không từ thủ đoạn, may mắn nương nương ở đó, nếu nương nương không ở thì sao đây? Thủ đoạn như vậy nam tử có thể kháng cự?" Xuân Nha vạn phần phỉ nhổ nói, "Trước kia thôn trang chúng ta có tiểu quả phụ, cả ngày khóc sướt mướt, nữ tử chúng ta phần lớn xem không hơn, nhưng không ngăn được bọn nam tử thương tiếc. Hôm nay cho nàng ta quả lê, ngày mai cho nàng ta rổ rau, nhờ vậy nàng ta sống không tệ. Đáng giận nhất là quyến rũ một nam tử thành thật trong thôn trang, nam tử kia cũng tuyệt tình, thế nhưng  vứt bỏ thê tử ở cùng quả phụ kia, cho nên nương nương, loại nữ nhân này không thể xem nhẹ."

Cố Tương nghe xong thân thiết gật gật đầu nói, "Bạch liên hoa không thể xem thường."

"Nương nương, cái gì là bạch liên hoa?"

"Chính là một loại hoa, chịu không nổi một điểm gió táp mưa sa, bề ngoài thanh thuần vô tội, vĩnh viễn một bộ ta là thuần khiết ta cái gì cũng không biết, biểu hiện không rành thế sự, một bộ ta là kẻ yếu, ngươi tốt với nàng ta, vậy không có việc gì, nhưng đối nghịch nàng ta, lại sẽ gặp tao ương." Cố Tương giải thích.

Xuân Nha ôm quyền đứng lên, một bộ khí phách hiên ngang, " Nương nương, nô tì sẽ không làm bạch liên hoa này."

Cố Tương nhìn Xuân Nha tinh thần chấn hưng, nhịn không được cười nói, "Ngươi nha, không làm được bạch liên hoa. Lý bảo lâm có thể khóc khiến cho người ta cảm thấy thương tiếc, ngươi làm được sao? Tương tự, ngươi đi đường không cẩn thận đụng cục đá nhỏ, sẽ khóc sao?"

Xuân Nha lập tức lắc đầu, "Sẽ không, nô tì sẽ đập vụn luôn cục đá đó!"

Cố Tương, = = đứa nhỏ này rất có khuynh hướng bạo lực, "Ngươi xem, nếu Lý bảo lâm nói tự nhiên sẽ là hoa lê đẫm mưa." Cố Tương ho khan thật mạnh một tiếng nói, "Cho nên Xuân Nha, ngươi gần đây thu được thư của Chiêu Trữ sao?" Từ lúc Chiêu Trữ bị Hình Thượng Thiên nhét vào quan bố chính, ngẫu nhiên viết thư cho Xuân Nha, hai người vẫn liên hệ.

Xuân Nha đột nhiên đỏ mặt, nói, "Nương nương, ngài hỏi cái này để làm gì."

"Có thích hợp phải nắm chặt." Cố Tương an ủi vỗ vỗ Xuân Nha nói, "Bằng không ta thật lo lắng không gả ngươi được! Đến lúc đó không chừng ta phải tăng gấp đôi đồ cưới mới tìm được chồng cho ngươi."

Xuân Nha bị nói đỏ mặt, nhăn nhó chốc lát nói, "Nhưng nương nương, nô tì luyến tiếc ngài." Nói xong cúi đầu đi qua, dựa vào Cố Tương nói, "Nương nương, nô tì muốn vẫn cùng nương nương."

Cố Tương nghe, cảm động, nhìn Xuân Nha từ một tiểu nha đầu ngây thơ chậm rãi lớn lên, bỗng nhiên giống như là thấy nữ nhi mình, trong lòng rất nhiều cảm xúc, nói, "Không có việc gì, gả người cũng có thể hầu hạ ta." Cố Tương thật đúng là luyến tiếc Xuân Nha, hai người lại lải nhải một lát, thấy Hình Thượng Thiên ướt sũng đi ra.

Chờ buổi tối đi ngủ, Cố Tương dùng sức ôm Hình Thượng Thiên, thật giống như hắn sẽ bị người cướp đi, làm cho Hình Thượng Thiên dở khóc dở cười, trong lòng lại nghĩ, xem ra vẫn là tìm cách hoãn chuyện tuyển thái tử phi lại một thời gian, bằng không nàng đang hoài bé con, sợ thực ra cái gì ngoài ý muốn.

Hình Thượng Thiên bất đắc dĩ lại cảm thấy, Cố Tương độc chiếm hắn như vậy, khiến trong long hắn lại vài phần ngọt ngào nói không nên lời, nghĩ nàng thật đúng là thích ta, loại cảm giác được người thật sâu ỷ lại này rất... Hắn nhìn những nữ nhân tiếp cận hắn, một đám, tuy rằng nhìn như cung kính dịu ngoan, một bộ thuận theo, lại không tự giác nhớ tới ngày tháng biệt viện. Khi đó hắn vẫn chỉ là một thứ tử nhỏ nhoi, bị người xem thường, ngay cả chính thê Uông thị cũng cảm thấy mình không xứng với nàng ta, này đám nữ nhân đó nhìn trúng bất quá là địa vị đưa tới vinh hoa phú quý.

Chỉ có Cố Tương là không giống, nàng mặc kệ mình có phải thứ tử hay không, vẫn đều cố gắng để hắn vui vẻ, thật tình chân ý đối đãi hắn, đặt hắn vào vị trí trọng yếu nhất. Hắn nghĩ nếu có một ngày hắn không ở trong thế giới của nàng, nàng sẽ hỏng mất đi? Cho nên hắn nhất định che chở nàng, chỉ cần có khả năng, làm cho nàng sống an nhàn mà khoái hoạt.

Hình Thượng Thiên nghiêng người qua, ôm Cố Tương vào lòng, nhẹ nhàng hôn một cái trên mặt nàng, giống như Cố Tương hôn hắn mỗi lần hắn ra ngoài vậy, không để ý ánh mắt người bên ngoài, cố ý muốn hôn hắn. Trong lòng hắn mềm, lập tức nhắm hai mắt lại, cái mũi đều là hương vị Cố Tương đặc hữu ấm áp, làm cho người ta vô hạn an tâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện