Cố Tương vừa mới tích cực, hoàng hậu liền nàng tặng một phần đại lễ, đưa cho lục hoàng tử hai mỹ nhân.
Hai mỹ nhân nũng nịu, một người tên Đồng Chỉ, một người tên Lý Hàm, lại nói tiếp Đồng Chỉ thoạt nhìn thực dịu ngoan, dung mạo cũng chỉ bình thường, nhưng thật ra Lý Hàm, mỹ mạo phi phàm, khí chất tươi mát thoát tục, Đồng Chỉ đứng ở bên người nàng liền như hoa tươi xứng lá cây.
Cố Tương đánh giá hai người một lúc lâu, cuối cùng tập trung nhìn Lý Hàm, người này, nhìn như hèn mọn, nhưng là sống lưng thẳng tắp, vừa thấy chính là mang theo ngạo khí. Ánh mắt Đồng Chỉ nhìn Cố Tương là kinh sợ, nhưng Lý Hàm mang theo vài phần dè dặt lẫn kiêu ngạo, ừhm, Cố Tương có thể lý giải, bình thường mỹ nhân đều có ngạo khí, nhưng hậu cung này thiếu mỹ nhân sao? Khẳng định là không thiếu, bao nhiêu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành đều bao phủ hậu cung này.
Chờ an bài xong hai vị mỹ nhân, Cố Tương giống như là hoa bị sương đánh ủ rũ, có điểm cạn sạch sức lực, Liễu Chi ở một bên nhìn một lúc cũng không biết nói cái gì, lục hoàng tử là thái tử tương lai, về sau không chỉ hai mỹ nhân này, lúc này đã luẩn quẩn trong lòng, về sau làm sao bây giờ? Bất quá cũng may Cố Tương thiên tính lạc quan, lập tức nghĩ đến làm quần áo mùa xuân cho nữ nhi muốn dùng kiểu dáng cái gì, lại nói tiếp tiểu Minh Huệ dần dần lớn lên, có thể mặc quần áo. Cố Tương nhìn tất cả vải vóc một lần, Thu Hương sắc, son hồng, đỏ nhạt, Đinh Hương sắc, xanh lá cây, hạnh sắc, mỗi loại làm một váy, nhớ tới thân mình nữ nhi nho nhỏ mặc quần áo xinh đẹp đi tới đi lui liền cảm thấy trong lòng cao hứng, tạm thời ném hai người kia đến sau đầu.
Hình Thượng Thiên ở ngự thư phòng làm việc khí thế ngất trời, mấy ngày trước Tần Thịnh Danh đến kinh đô, mà ngay cả Lục Hành cũng mang Thạch Tiến Ôn cố ý chờ ở kinh đô đến. Lúc trước đánh Thạch Tiến Ôn hai mươi bản tử bất quá là nghĩ người này thật sự quá cuồng vọng, giết ngạo khí của hắn, đương nhiên trọng yếu nhất là chưa rõ về hắn, phải tra lai lịch của hắn sạch sẽ hay không, không thể tùy tiện thu dùng chso mèo gì đó được.
Tần Thịnh Danh năm đó tại quan bố chính cũng là một hảo thủ, lúc này bị Hình Thượng Thiên gọi lại đây hỗ trợ, cộng thêm Thạch Tiến Ôn cuồng làm việc, mấy xấp tấu chương ở trước mặt hắn giờ chỉ là chuyện nhỏ, tiến độ làm việc tăng rất nhanh, không đến nửa tháng rốt cục xem xong núi tấu chương bị hoàng đế đè ép nửa năm.
Hình Thượng Thiên xem xong rồi liền lau mồ hôi, nghĩ rằng may mắn Kỳ Thái tổ mới nửa năm đã gọi hắn về, nếu là một năm, phỏng chừng quốc gia này muốn rối loạn.
Bất quá chờ thả lỏng sau, Hình Thượng Thiên liên tục vùi đầu làm việc nửa tháng bỗng nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp, rốt cuộc không đúng chỗ nào nhỉ? Chờ buổi tối cung nữ dâng ăn khuya cho hắn, hắn mới phát hiện, nha, đã lâu không thấy Cố Tương, sao nàng im ắng như vậy, chỉ đưa đồ ăn một ngày rồi thôi?
Nghĩ đến Cố Tương liền nghĩ đến nữ nhi, ừhm, trở về nhìn một cái, Hình Thượng Thiên liền cho mọi người về nhà, vài vị hàn lâm bao gồm vị Từ Trung Nghĩa kia tự nhiên là cực vui mừng, đều thiếu chút nữa kích động khóc, duy độc Tần Thịnh Danh và Thạch Tiến Ôn là thản nhiên.
Thạch Tiến Ôn là một thần mã, hiện tại bảo hắn nghỉ ngơi? Ta đang làm hăng say, lại bảo ta làm mười ngày, ta có thể ánh mắt cũng không nháy cho ngươi xem, xong tất cả chấn chỉnh triều cương, làm người ta hưng phấn cỡ nào! Về phần Tần Thịnh Danh lại có điểm khóc không ra nước mắt, hắn cầm cánh tay Hình Thượng Thiên nói, "Điện hạ, ngài để ta ở lại đây đi." Hắn trở về sau mới phát hiện vị nữ nhân thắt lưng thùng nước chỉ hận gả, Tấn Dương quận chúa kia đã thành thê tử của hắn, tuy rằng người không đẹp, nhưng tâm linh rất đẹp, hầu hạ cha mẹ hắn chu đáo đến nỗi cha mẹ hắn chỉ hận vì sao không có thân khuê nữ như vậy. Tần Thịnh Danh trở về liền thúc giục hai người mau chóng viên phòng, má ơi, Tần Thịnh Danh cảm thấy nhân sinh đã không còn ý nghĩa, hắn thật sự là không có khẩu vị nặng như vậy!
Hình Thượng Thiên dở khóc dở cười, mạnh mẽ bắt hai người trở về nghỉ ngơi, mình cũng trở về Linh Khê cung.
Cố Tương thấy Hình Thượng Thiên thật cao hứng, tự tay thay thường phục rộng thùng thình cho hắn, lại rửa mặt rửa tay cho hắn, lại hỏi buổi tối muốn ăn cái gì. Hình Thượng Thiên nghĩ đến cá hấp cách thủy, Cố Tương vừa vặn cũng muốn ăn, liền phân phó phòng ăn đi làm.
Hình Thượng Thiên thoải mái tựa vào giường, nhàn nhã hỏi Cố Tương gần đây làm cái gì, tiểu Minh Huệ gần đây thế nào linh tinh, cuối cùng chuyển đề tài, nhìn như không thèm để ý hỏi, sao buổi tối không đưa ăn khuya cho ta, kết quả vừa mới dứt lời chỉ thấy Cố Tương vẻ mặt u oán nhìn hắn nói hoàng hậu tặng hai vị mỹ nhân cho hắn, phong hào bảo lâm.
Hình Thượng Thiên nhìn Cố Tương, thật muốn cười, hắn biết nàng là thùng dấm chua, thảo nào ngày xưa vô cùng cao hứng đi đưa đồ ăn khuya, gần đây không nhúc nhích, nguyên lai là ghen.
Muốn nói Hình Thượng Thiên nhìn ra Cố Tương thích ăn dấm chua từ lúc nào, phải nói lúc Cố Tương có bầu. Hắn phát hiện chỉ cần Uông thị xuất hiện trước mặt nàng, nàng liền cả người không thoải mái. Tính tình Uông thị hắn biết, ngạo khí tự cho thanh cao, lần trước bị ma ma khuyến khích hãm hại Cố Tương chỉ là phút không lý trí điên rồ, lần này bị vương phủ ép buộc trở về, tự nhiên đã hiểu rõ. Quả nhiên Uông thị chỉ ở trong viện mình không đi đâu, khẳng định không làm cái gì Cố Tương, nhưng Cố Tương vẫn là thực để ý, ngay cả thấy cũng ngủ không tốt, Hình Thượng Thiên nhớ tới sư phụ của mình.
Hắn còn nhớ rõ có một năm, sư phụ độc thân mười mấy năm đột nhiên mang sư nương về, đúng là cô nương tuổi thanh xuân, như nụ hoa đợi nở, sư phụ bảo hắn phải nghe lời sư nương. Từ lúc có sư nương đến, cuộc sống Hình Thượng Thiên được đề cao, không phải mỗi ngày đều ăn cải bẹ với cơm, đệm chăn cũng có người giặt sạch, sư phụ từ một đại thúc lôi trung niên thôi lếch thếch biến thành một nho sĩ khí chất văn nhã.
Vốn ngày rất tốt, kết quả có một ngày, sư phụ nghiện rượu lại tái phát, ở dưới chân núi uống ba ngày, chờ sư nương đi tìm đang lôi kéo tay thê tử lão bản khách sạn nói chuyện. Sư nương cũng không tức giận, nhìn thoáng qua bước đi, chờ sư phụ trở về sư nương đã đóng gói về nhà mẹ đẻ, sư phụ ưu sầu, tóc bạc mấy sợi, cuối cùng không chỉ một lần thở dài nói với hắn, nữ nhân ghen thật là khủng bố, về sau ngươi thành thân phải tốt với nương tử...
Lúc trước Hình Thượng Thiên cái hiểu cái không, kết quả chỉ chớp mắt liền gặp Cố Tương một thùng dấm chua.
Hắn nhưng thật ra không để ý nữ sắc, có lẽ bởi vì hàng năm trước mặt sư phụ bị sư phụ thanh tâm quả dục ảnh hưởng, bằng không lúc trước Uông thị không đồng ý viên phòng hắn cũng sẽ không ẩn nhẫn lâu như vậy. Nhưng Cố Tương cứ như vậy phải làm sao cho phải? Chính phi của hắn còn chưa định ra đâu?
Khi đó không phải muốn uống dấm chua chết?
Tuy rằng trong lòng Hình Thượng Thiên lo lắng, muốn nói ngươi như vậy sao được? Một điểm độ lượng đều không có, nhưng nhìn thấy ánh mắt Cố Tương chờ đợi lại nói không nên lời. Hắn không nghĩ để Cố Tương khổ sở, Cố Tương cùng hắn vượt qua ngày khó nhất, thật sâu khắc ở trong lòng hắn, tình ý hắn đối nàng không thể nói rõ, nhưng cũng là hi vọng nàng có thể sống tốt, trong phạm vi năng lực của mình cho nàng hết thảy tốt nhất, nàng là nữ nhân duy nhất có thể làm cho hắn yên tâm, hơn nữa mang theo thương tiếc.
Quên đi, nếu hiện tại không tính sủng hạnh hai nữ tử kia, cần gì nói ra làm cho Cố Tương khổ sở? Có thể sủng một ngày liền một ngày đi.
" Hai bảo lâm kia..." Hình Thượng Thiên đang muốn nói chuyện, ngoài cửa lại truyền đến tiếng cãi nhau, Hình Thượng Thiên cau mày, kết quả Xuân Nha vẻ mặt tức giận tiến vào, phía sau đi theo hai vị mỹ nhân nũng nịu, không phải là Đồng Chỉ và Lý Hàm hoàng hậu nửa tháng trước ban cho sao?
"Nương nương, các nàng nói nghe điện hạ ở đây, nhất định phải thỉnh an." Xuân Nha hầm hừ nói.
Đồng Chỉ có chút e ngại đứng ở phía sau Lý Hàm, kỳ thật nàng không nghĩ đến, nhưng Lý Hàm nói theo đạo lý nhất định phải đi thỉnh an, thế này mới lôi kéo nàng lại đây.
Lý Hàm ngẩng đầu ưỡn ngực, mặc quần lụa mỏng trân châu phấn, tóc mai đơn giản cài một đóa hoa thược dược hồng nhạt, không thể không nói nàng rất biết ăn mặc, trang phục này nhìn nhẹ, nhưng là lại vừa vặn phối hợp khí chất nàng tươi mát thoát tục, càng có vẻ thanh lệ.
"Nô tì gặp qua điện hạ, nương nương." Lý Hàm mang theo Đồng Chỉ hành lễ, trong lòng lại nghĩ từ lúc vào cửa Hình Thượng Thiên đã bắt đầu nhìn chằm chằm mình xem, trong lòng châm chọc nghĩ quả thật là một thứ tử không lên được mặt bàn. Lúc trước nếu cha hắn không đoạt ngôi vị hoàng đế, ngay cả xách giày cho nàng cũng không xứng, hiện tại nàng như vậy cũng là bất đắc dĩ, Hình Thượng Thiên là hoàng tử duy nhất hiện tại Đại Kỳ, nếu hắn có chuyện ngoài ý muốn... Nghĩ đến đây nàng càng thẳng lưng, làm cho mình thoạt nhìn chẳng phải thấp, nàng tin tưởng mình không giống người thường, chờ một lát đứng lên, Hình Thượng Thiên nhất định là bảo nàng ngẩng đầu, sau đó nhất định là kinh diễm? ( ta nói chứ, mấy ả mà hoàng đế hoàng hậu đưa cho Hình thượng thiên, bà nào cũng bị bệnh hoang tưởng, mình là đệ nhất mỹ nhân, hình Thượng Thiên vừa nhìn sẽ yêu ngay )
Lý Hàm nhớ lại, lúc trước mình trong thọ yến phụ hoàng mang theo tỷ muội đưa lên hạ lễ, tất cả lộ ra si mê, lại có vương tử Đại Thực quốc giáp mặt yêu cầu cầu hôn.
Cố Tương vẫn là mang theo vài phần khẩn trương, nghĩ hai mỹ nhân như vậy, dù Hình Thượng Thiên là hòa thượng cũng có chút phản ứng, lại không biết Hình Thượng Thiên bị Uông thị ảnh hưởng, hận nhất nữ tử kiêu căng, tự cho là cao quý, hắn ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn, bởi vì này tựa hồ nhắc nhở thân phận thứ tử của hắn. Uông thị chỉ vào hắn mắng ngươi là thứ tử, cả đời hắn đều không quên được.
Cho nên dù dung mạo Lý Hàm này không tệ, nhưng trong mắt Hình Thượng Thiên lại thành cuồng vọng kiêu ngạo, không biết đúng mực, làm người ta chán ghét.
Vì vậy, hai mỹ nhân hành lễ một lúc lâu, Hình Thượng Thiên chính là không nói lời nào, Cố Tương cũng sẽ không ngốc lúc này chen vào, rõ ràng nàng cũng không mời hai bảo lâm này, bọn họ sao đến!!
Lý Hàm cong thắt lưng, bất quá lập tức cảm giác được không khí bất thường, vì sao Hình Thượng Thiên không nói lời nào? Rõ ràng khi nãy nhìn chằm chằm nàng?
Trong mắt Hình Thượng Thiên hiện lên châm chọc, lười nhìn Lý Hàm, quay đầu nói với Cố Tương, "Đã lâu không ăn cá hấp cách thủy, cũng không biết mấy đầu bếp kia làm hương vị như thế nào."
Lúc này Cố Tương đã nhìn ra, Hình Thượng Thiên thực mất hứng, phi thường mất hứng, nàng vui vẻ, chạy nhanh phối hợp nói "Ta làm cho Liễu Chi tự mình đi công đạo, hương vị sẽ không kém."
"Minh Huệ biết đi rồi?" Hình Thượng Thiên hỏi.
"Phải, có thể đỡ tường đi rồi, đặc biệt có lực, hiện tại hẳn đang ngủ, đợi một lát tỉnh, ta bảo nhũ mẫu ôm lại đây cho điện hạ nhìn một cái." Cố Tương nói, nhắc tới nữ nhi liền có một bụng lời nói không hết, " Hiện tại bắt đầu sợ người lạ, chưa thấy qua sẽ không cho ôm, bất quá mỗi lần nhìn thấy phụ hoàng đều cười, phụ hoàng đặc biệt thích."
Hình Thượng Thiên nhịn không được cười, "Thật là tiểu quỷ." Trong lòng càng muốn nhanh chút nhìn thấy nữ nhi đáng yêu.
Hai người lại nhàn thoại, đều là vui chơi giải trí, cộng thêm một ít chuyện vụn vặt về nữ nhi, có vẻ thân mật khăng khít, tựa hồ căn bản không nhìn thấy Lý Hàm và Đồng Chỉ đang hành lễ.
Một lúc sau Lý Hàm chịu không nổi, nàng nghe hai người đối thoại, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rực từng đợt, thật giống như hung hăng đánh một cái tát vào trên mặt. Cả đời nàng còn không có bị vũ nhục như vậy!!! Thế nhưng trực tiếp xem như không thấy nàng! Mồ hôi trên trán nàng nhỏ giọt, nàng từ nhỏ đã được cưng chìu, sao chịu được? Chỉ một lát rốt cục không chống đỡ được, ngã xuống.
Tiếng động này tự nhiên khiến cho Hình Thượng Thiên và Cố Tương chú ý, trên thực tế đừng nhìn Cố Tương tựa hồ nói chuyện phiếm, nàng nhưng luôn trộm ngắm vị mỹ nhân này!
"Điện hạ, Lý bảo lâm nàng tựa hồ thực không thoải mái."Cố Tương thề, nàng thật sự một điểm cũng không có vui sướng khi người gặp họa, giọng của nàng thực ôn nhu.
Hình Thượng Thiên thế này mới quay đầu, hắn nhìn Lý Hàm quỳ trên mặt đất, lạnh giọng nói, "Lý Thành, tiến vào!" Lý Thành là tổng quản thái giám Đông cung, vẫn đi theo hầu hạ bên người Hình Thượng Thiên, Hình Thượng Thiên lúc đầu còn không quen dùng thái giám, kêu thành Chiêu Trữ vài lần, nhưngChiêu Trữ đã sớm bị hắn đưa đến quân doanh rèn luyện, định vài năm nữa mới gọi trở về dùng.
Lý Thành từ lúc hai vị bảo lâm tiến vào liền cân nhắc, không biết vị mỹ nhân này có thể giành được Hình Thượng Thiên hảo cảm hay không, tuy rằng Lý Hàm quá mức vội vàng, có điểm quá lớn mật, bất quá nữ tử này cũng là số ít có thể so sánh với Cố lương đệ, lục hoàng tử tổng sẽ không ném mỹ nhân đưa tới cửa ra ngoài đi? ( mắt mù, " cửa " này là cửa cung của Cố tỷ đó. Cướp người trên đường còn không thành, cướp tại cung, nằm mơ dễ hơn )
Kết quả chỉ chớp mắt, bên trong liền im ắng, cũng không biết sao lại thế này, hắn bỗng nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp, vị hoàng tử này tựa hồ không giống hoàng tộc bình thường, có thể chui đầu vào ngự thư phòng cần mẫn phê tấu chương một tháng không về, có thể thấy được vẫn là có sức chống cự nữ sắc.
Lúc Lý Thành đang lo sợ bất an, Hình Thượng Thiên rống giận một cái, hắn sợ tới mức thiếu chút nữa té trên mặt đất, vội vã bước vào.
Chỉ thấy Lý Hàm quỳ trên đất một bộ xấu hổ và giận dữ, Đồng Chỉ vẻ mặt tái nhợt, mà vị Cố lương đệ kia lại một bộ hưng trí bừng bừng, hắn liền biết, Lý Hàm này không đấu nổi vị Cố lương đệ xuất thân thôn cô này, quả nhiên hắn vừa đứng vững đãnghe Hình Thượng Thiên nói, "Ngươi rốt cuộc lên chức tổng quản như thế nào? Một điểm quy củ đều không có! Linh Khê cung của lương đệ là vườn? Chó mèo muốn vào liền vào?"
Cố Tương nhìn Hình Thượng Thiên uy vũ, thật muốn nhào lên ôm, quá soái ca rồi được không? Vẻ mặt sùng kính nhìn...
Hình Thượng Thiên banh mặt, nhìn thấy biểu tình Cố Tương thiếu chút nữa không căng nổi, nhịn cười, hắn nghĩ nữ nhân này thật sự quá lợi hại, không lớn không nhỏ, một điểm cũng không biết thu liễm, lúc này lẽ ra nên cung kính nghe lời mới đúng.
Lý Thành phịch quỳ xuống, "Nô tài tội đáng chết vạn lần, nguyện ý bị phạt."Lý Thành cũng suy nghĩ cẩn thận, đây là Hình Thượng Thiên lập uy cho Cố lương đệ, mình làm đá kê chân cho nàng, như vậy về sau không chừng Cố lương đệ có thể nhớ hắn tốt.
"Ngươi tự nhiên là phải chịu phạt, nhưng mấy kẻ không biết đúng mực, không có quy củ càng phải phạt." Hình Thượng Thiên nói xong lại bổ sung, " Lý Thành, ngươi đi lĩnh hai mươi bản tử, về phần hai bảo lâm này, từ đâu tới thì ném về đó, chỗ ta không hầu hạ nổi người không quy củ như vậy."
Đồng Chỉ nghe xong gào khóc, mà ngay cả Lý Hàm vẫn làm bộ trấn định cũng bị dọa không nhẹ, đưa trở về? Nếu hoàng hậu phát hiện nàng vô dụng còn có thể dung nàng sao? Tự nhiên là sẽ không, thế này nàng mới lộ ra vài phần khủng hoảng, ngẩng đầu nhìn Hình Thượng Thiên khẩn cầu, "Điện hạ, ta biết sai rồi, ngài liền phạt ta đi, nhưng trăm vạn đừng đưa chúng ta trở về, ta muốn hầu hạ điện hạ."
Hình Thượng Thiên là thật mất hứng, cảm thấy mình thật sự là uất ức, trước kia làm thứ tử đã bị kẻ kia ức hiếp, hiện tại ngay cả nữ tử đưa tới hầu hạ hắn cũng là mấy kẻ phế vật như vậy. Nhưng nói muốn tiễn bước người cũng bất quá là khí mà nói, dù sao cũng là hoàng hậu đưa tới, nói như thế nào coi như là một phần tâm ý, hắn cũng không thể đánh mặt hoàng hậu như vậy. Hắn đương nhiên biết hoàng hậu nhìn hắn không vừa mắt, thậm chí coi hắn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, chỉ hận không thể trừ, nhưng hiện tại địa vị hắn chưa vững, ngay cả thời gian sắc phong thái tử cũng chưa định, tự nhiên không thể cứng đối cứng.
Thái giám đều là nhân tinh, đặc biệt là Lý Thành có thể đạp đồng bọn xuống, lên làm tổng quản bên người Hình Thượng Thiên, qua năm quan, trảm sáu tướng, là không dễ dàng cỡ nào. Hắn nhìn Hình Thượng Thiên tuy rằng tức giận, nhưng là hơi do dự liền biết, tuy rằng không thích hai vị mỹ nhân này, đânhưngkhông tốt bác mặt mũi hoàng hậu, vội vàng nói, "Hai ngươi còn ở đây? Còn không đi ra ngoài tìm giáo dưỡng ma ma lĩnh phạt? Chẳng lẽ muốn bị thị vệ lôi đi đưa về?"
Đồng Chỉ và Lý Hàm giật mình một cái, vội vàng lui đi ra ngoài.
Lý Thành lại quỳ trước mặt Hình Thượng Thiên cầu một lúc, nói hai nữ tử này tuy rằng không quy củ, bất quá ngày sau chậm rãi giáo dưỡng là được, không cần sinh khí lớn như vậy... Cho Hình Thượng Thiên đủ mặt mũi, thế này mới lui ra đi lĩnh bản tử, ây da, hôm nay, quả thực mẹ nó... Lý Thành vừa đi ra vừa nghĩ, Cố lương đệ kia thoạt nhìn không giống ngốc, sao không cầu tình? Như vậy vừa có thể lung lạc hai vị mỹ nhân, cũng có thể lưu lại trong lòng Hình Thượng Thiên hình tượng thâm minh đại nghĩa, khiến hắn mệt mỏi nãy giờ, còn lo lắng Hình Thượng Thiên cảm thấy hắn quá mức nhiều chuyện.
Lý Thành nào biết tâm tư Cố Tương, nàng hận không thể khiến hai bảo lâm kia lập tức biến mất, sao có thể cầu tình?
Chờ Lý Thành lui đi ra ngoài, Hình Thượng Thiên liền nhìn chằm chằm Cố Tương, nhìn Cố Tương cúi đầu, nàng không có cầu tình, nhưng nàng một điểm cũng không hối hận! Nhưng vì sao đầu càng ngày càng thấp!!!
Hình Thượng Thiên nhìn Cố Tương như vậy, nói cũng không phải, không nói cũng không phải, cuối cùng buồn cười, bất đắc dĩ nói, "Nàng nha..." Sau đó, không còn sau đó!
Hai mỹ nhân nũng nịu, một người tên Đồng Chỉ, một người tên Lý Hàm, lại nói tiếp Đồng Chỉ thoạt nhìn thực dịu ngoan, dung mạo cũng chỉ bình thường, nhưng thật ra Lý Hàm, mỹ mạo phi phàm, khí chất tươi mát thoát tục, Đồng Chỉ đứng ở bên người nàng liền như hoa tươi xứng lá cây.
Cố Tương đánh giá hai người một lúc lâu, cuối cùng tập trung nhìn Lý Hàm, người này, nhìn như hèn mọn, nhưng là sống lưng thẳng tắp, vừa thấy chính là mang theo ngạo khí. Ánh mắt Đồng Chỉ nhìn Cố Tương là kinh sợ, nhưng Lý Hàm mang theo vài phần dè dặt lẫn kiêu ngạo, ừhm, Cố Tương có thể lý giải, bình thường mỹ nhân đều có ngạo khí, nhưng hậu cung này thiếu mỹ nhân sao? Khẳng định là không thiếu, bao nhiêu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành đều bao phủ hậu cung này.
Chờ an bài xong hai vị mỹ nhân, Cố Tương giống như là hoa bị sương đánh ủ rũ, có điểm cạn sạch sức lực, Liễu Chi ở một bên nhìn một lúc cũng không biết nói cái gì, lục hoàng tử là thái tử tương lai, về sau không chỉ hai mỹ nhân này, lúc này đã luẩn quẩn trong lòng, về sau làm sao bây giờ? Bất quá cũng may Cố Tương thiên tính lạc quan, lập tức nghĩ đến làm quần áo mùa xuân cho nữ nhi muốn dùng kiểu dáng cái gì, lại nói tiếp tiểu Minh Huệ dần dần lớn lên, có thể mặc quần áo. Cố Tương nhìn tất cả vải vóc một lần, Thu Hương sắc, son hồng, đỏ nhạt, Đinh Hương sắc, xanh lá cây, hạnh sắc, mỗi loại làm một váy, nhớ tới thân mình nữ nhi nho nhỏ mặc quần áo xinh đẹp đi tới đi lui liền cảm thấy trong lòng cao hứng, tạm thời ném hai người kia đến sau đầu.
Hình Thượng Thiên ở ngự thư phòng làm việc khí thế ngất trời, mấy ngày trước Tần Thịnh Danh đến kinh đô, mà ngay cả Lục Hành cũng mang Thạch Tiến Ôn cố ý chờ ở kinh đô đến. Lúc trước đánh Thạch Tiến Ôn hai mươi bản tử bất quá là nghĩ người này thật sự quá cuồng vọng, giết ngạo khí của hắn, đương nhiên trọng yếu nhất là chưa rõ về hắn, phải tra lai lịch của hắn sạch sẽ hay không, không thể tùy tiện thu dùng chso mèo gì đó được.
Tần Thịnh Danh năm đó tại quan bố chính cũng là một hảo thủ, lúc này bị Hình Thượng Thiên gọi lại đây hỗ trợ, cộng thêm Thạch Tiến Ôn cuồng làm việc, mấy xấp tấu chương ở trước mặt hắn giờ chỉ là chuyện nhỏ, tiến độ làm việc tăng rất nhanh, không đến nửa tháng rốt cục xem xong núi tấu chương bị hoàng đế đè ép nửa năm.
Hình Thượng Thiên xem xong rồi liền lau mồ hôi, nghĩ rằng may mắn Kỳ Thái tổ mới nửa năm đã gọi hắn về, nếu là một năm, phỏng chừng quốc gia này muốn rối loạn.
Bất quá chờ thả lỏng sau, Hình Thượng Thiên liên tục vùi đầu làm việc nửa tháng bỗng nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp, rốt cuộc không đúng chỗ nào nhỉ? Chờ buổi tối cung nữ dâng ăn khuya cho hắn, hắn mới phát hiện, nha, đã lâu không thấy Cố Tương, sao nàng im ắng như vậy, chỉ đưa đồ ăn một ngày rồi thôi?
Nghĩ đến Cố Tương liền nghĩ đến nữ nhi, ừhm, trở về nhìn một cái, Hình Thượng Thiên liền cho mọi người về nhà, vài vị hàn lâm bao gồm vị Từ Trung Nghĩa kia tự nhiên là cực vui mừng, đều thiếu chút nữa kích động khóc, duy độc Tần Thịnh Danh và Thạch Tiến Ôn là thản nhiên.
Thạch Tiến Ôn là một thần mã, hiện tại bảo hắn nghỉ ngơi? Ta đang làm hăng say, lại bảo ta làm mười ngày, ta có thể ánh mắt cũng không nháy cho ngươi xem, xong tất cả chấn chỉnh triều cương, làm người ta hưng phấn cỡ nào! Về phần Tần Thịnh Danh lại có điểm khóc không ra nước mắt, hắn cầm cánh tay Hình Thượng Thiên nói, "Điện hạ, ngài để ta ở lại đây đi." Hắn trở về sau mới phát hiện vị nữ nhân thắt lưng thùng nước chỉ hận gả, Tấn Dương quận chúa kia đã thành thê tử của hắn, tuy rằng người không đẹp, nhưng tâm linh rất đẹp, hầu hạ cha mẹ hắn chu đáo đến nỗi cha mẹ hắn chỉ hận vì sao không có thân khuê nữ như vậy. Tần Thịnh Danh trở về liền thúc giục hai người mau chóng viên phòng, má ơi, Tần Thịnh Danh cảm thấy nhân sinh đã không còn ý nghĩa, hắn thật sự là không có khẩu vị nặng như vậy!
Hình Thượng Thiên dở khóc dở cười, mạnh mẽ bắt hai người trở về nghỉ ngơi, mình cũng trở về Linh Khê cung.
Cố Tương thấy Hình Thượng Thiên thật cao hứng, tự tay thay thường phục rộng thùng thình cho hắn, lại rửa mặt rửa tay cho hắn, lại hỏi buổi tối muốn ăn cái gì. Hình Thượng Thiên nghĩ đến cá hấp cách thủy, Cố Tương vừa vặn cũng muốn ăn, liền phân phó phòng ăn đi làm.
Hình Thượng Thiên thoải mái tựa vào giường, nhàn nhã hỏi Cố Tương gần đây làm cái gì, tiểu Minh Huệ gần đây thế nào linh tinh, cuối cùng chuyển đề tài, nhìn như không thèm để ý hỏi, sao buổi tối không đưa ăn khuya cho ta, kết quả vừa mới dứt lời chỉ thấy Cố Tương vẻ mặt u oán nhìn hắn nói hoàng hậu tặng hai vị mỹ nhân cho hắn, phong hào bảo lâm.
Hình Thượng Thiên nhìn Cố Tương, thật muốn cười, hắn biết nàng là thùng dấm chua, thảo nào ngày xưa vô cùng cao hứng đi đưa đồ ăn khuya, gần đây không nhúc nhích, nguyên lai là ghen.
Muốn nói Hình Thượng Thiên nhìn ra Cố Tương thích ăn dấm chua từ lúc nào, phải nói lúc Cố Tương có bầu. Hắn phát hiện chỉ cần Uông thị xuất hiện trước mặt nàng, nàng liền cả người không thoải mái. Tính tình Uông thị hắn biết, ngạo khí tự cho thanh cao, lần trước bị ma ma khuyến khích hãm hại Cố Tương chỉ là phút không lý trí điên rồ, lần này bị vương phủ ép buộc trở về, tự nhiên đã hiểu rõ. Quả nhiên Uông thị chỉ ở trong viện mình không đi đâu, khẳng định không làm cái gì Cố Tương, nhưng Cố Tương vẫn là thực để ý, ngay cả thấy cũng ngủ không tốt, Hình Thượng Thiên nhớ tới sư phụ của mình.
Hắn còn nhớ rõ có một năm, sư phụ độc thân mười mấy năm đột nhiên mang sư nương về, đúng là cô nương tuổi thanh xuân, như nụ hoa đợi nở, sư phụ bảo hắn phải nghe lời sư nương. Từ lúc có sư nương đến, cuộc sống Hình Thượng Thiên được đề cao, không phải mỗi ngày đều ăn cải bẹ với cơm, đệm chăn cũng có người giặt sạch, sư phụ từ một đại thúc lôi trung niên thôi lếch thếch biến thành một nho sĩ khí chất văn nhã.
Vốn ngày rất tốt, kết quả có một ngày, sư phụ nghiện rượu lại tái phát, ở dưới chân núi uống ba ngày, chờ sư nương đi tìm đang lôi kéo tay thê tử lão bản khách sạn nói chuyện. Sư nương cũng không tức giận, nhìn thoáng qua bước đi, chờ sư phụ trở về sư nương đã đóng gói về nhà mẹ đẻ, sư phụ ưu sầu, tóc bạc mấy sợi, cuối cùng không chỉ một lần thở dài nói với hắn, nữ nhân ghen thật là khủng bố, về sau ngươi thành thân phải tốt với nương tử...
Lúc trước Hình Thượng Thiên cái hiểu cái không, kết quả chỉ chớp mắt liền gặp Cố Tương một thùng dấm chua.
Hắn nhưng thật ra không để ý nữ sắc, có lẽ bởi vì hàng năm trước mặt sư phụ bị sư phụ thanh tâm quả dục ảnh hưởng, bằng không lúc trước Uông thị không đồng ý viên phòng hắn cũng sẽ không ẩn nhẫn lâu như vậy. Nhưng Cố Tương cứ như vậy phải làm sao cho phải? Chính phi của hắn còn chưa định ra đâu?
Khi đó không phải muốn uống dấm chua chết?
Tuy rằng trong lòng Hình Thượng Thiên lo lắng, muốn nói ngươi như vậy sao được? Một điểm độ lượng đều không có, nhưng nhìn thấy ánh mắt Cố Tương chờ đợi lại nói không nên lời. Hắn không nghĩ để Cố Tương khổ sở, Cố Tương cùng hắn vượt qua ngày khó nhất, thật sâu khắc ở trong lòng hắn, tình ý hắn đối nàng không thể nói rõ, nhưng cũng là hi vọng nàng có thể sống tốt, trong phạm vi năng lực của mình cho nàng hết thảy tốt nhất, nàng là nữ nhân duy nhất có thể làm cho hắn yên tâm, hơn nữa mang theo thương tiếc.
Quên đi, nếu hiện tại không tính sủng hạnh hai nữ tử kia, cần gì nói ra làm cho Cố Tương khổ sở? Có thể sủng một ngày liền một ngày đi.
" Hai bảo lâm kia..." Hình Thượng Thiên đang muốn nói chuyện, ngoài cửa lại truyền đến tiếng cãi nhau, Hình Thượng Thiên cau mày, kết quả Xuân Nha vẻ mặt tức giận tiến vào, phía sau đi theo hai vị mỹ nhân nũng nịu, không phải là Đồng Chỉ và Lý Hàm hoàng hậu nửa tháng trước ban cho sao?
"Nương nương, các nàng nói nghe điện hạ ở đây, nhất định phải thỉnh an." Xuân Nha hầm hừ nói.
Đồng Chỉ có chút e ngại đứng ở phía sau Lý Hàm, kỳ thật nàng không nghĩ đến, nhưng Lý Hàm nói theo đạo lý nhất định phải đi thỉnh an, thế này mới lôi kéo nàng lại đây.
Lý Hàm ngẩng đầu ưỡn ngực, mặc quần lụa mỏng trân châu phấn, tóc mai đơn giản cài một đóa hoa thược dược hồng nhạt, không thể không nói nàng rất biết ăn mặc, trang phục này nhìn nhẹ, nhưng là lại vừa vặn phối hợp khí chất nàng tươi mát thoát tục, càng có vẻ thanh lệ.
"Nô tì gặp qua điện hạ, nương nương." Lý Hàm mang theo Đồng Chỉ hành lễ, trong lòng lại nghĩ từ lúc vào cửa Hình Thượng Thiên đã bắt đầu nhìn chằm chằm mình xem, trong lòng châm chọc nghĩ quả thật là một thứ tử không lên được mặt bàn. Lúc trước nếu cha hắn không đoạt ngôi vị hoàng đế, ngay cả xách giày cho nàng cũng không xứng, hiện tại nàng như vậy cũng là bất đắc dĩ, Hình Thượng Thiên là hoàng tử duy nhất hiện tại Đại Kỳ, nếu hắn có chuyện ngoài ý muốn... Nghĩ đến đây nàng càng thẳng lưng, làm cho mình thoạt nhìn chẳng phải thấp, nàng tin tưởng mình không giống người thường, chờ một lát đứng lên, Hình Thượng Thiên nhất định là bảo nàng ngẩng đầu, sau đó nhất định là kinh diễm? ( ta nói chứ, mấy ả mà hoàng đế hoàng hậu đưa cho Hình thượng thiên, bà nào cũng bị bệnh hoang tưởng, mình là đệ nhất mỹ nhân, hình Thượng Thiên vừa nhìn sẽ yêu ngay )
Lý Hàm nhớ lại, lúc trước mình trong thọ yến phụ hoàng mang theo tỷ muội đưa lên hạ lễ, tất cả lộ ra si mê, lại có vương tử Đại Thực quốc giáp mặt yêu cầu cầu hôn.
Cố Tương vẫn là mang theo vài phần khẩn trương, nghĩ hai mỹ nhân như vậy, dù Hình Thượng Thiên là hòa thượng cũng có chút phản ứng, lại không biết Hình Thượng Thiên bị Uông thị ảnh hưởng, hận nhất nữ tử kiêu căng, tự cho là cao quý, hắn ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn, bởi vì này tựa hồ nhắc nhở thân phận thứ tử của hắn. Uông thị chỉ vào hắn mắng ngươi là thứ tử, cả đời hắn đều không quên được.
Cho nên dù dung mạo Lý Hàm này không tệ, nhưng trong mắt Hình Thượng Thiên lại thành cuồng vọng kiêu ngạo, không biết đúng mực, làm người ta chán ghét.
Vì vậy, hai mỹ nhân hành lễ một lúc lâu, Hình Thượng Thiên chính là không nói lời nào, Cố Tương cũng sẽ không ngốc lúc này chen vào, rõ ràng nàng cũng không mời hai bảo lâm này, bọn họ sao đến!!
Lý Hàm cong thắt lưng, bất quá lập tức cảm giác được không khí bất thường, vì sao Hình Thượng Thiên không nói lời nào? Rõ ràng khi nãy nhìn chằm chằm nàng?
Trong mắt Hình Thượng Thiên hiện lên châm chọc, lười nhìn Lý Hàm, quay đầu nói với Cố Tương, "Đã lâu không ăn cá hấp cách thủy, cũng không biết mấy đầu bếp kia làm hương vị như thế nào."
Lúc này Cố Tương đã nhìn ra, Hình Thượng Thiên thực mất hứng, phi thường mất hứng, nàng vui vẻ, chạy nhanh phối hợp nói "Ta làm cho Liễu Chi tự mình đi công đạo, hương vị sẽ không kém."
"Minh Huệ biết đi rồi?" Hình Thượng Thiên hỏi.
"Phải, có thể đỡ tường đi rồi, đặc biệt có lực, hiện tại hẳn đang ngủ, đợi một lát tỉnh, ta bảo nhũ mẫu ôm lại đây cho điện hạ nhìn một cái." Cố Tương nói, nhắc tới nữ nhi liền có một bụng lời nói không hết, " Hiện tại bắt đầu sợ người lạ, chưa thấy qua sẽ không cho ôm, bất quá mỗi lần nhìn thấy phụ hoàng đều cười, phụ hoàng đặc biệt thích."
Hình Thượng Thiên nhịn không được cười, "Thật là tiểu quỷ." Trong lòng càng muốn nhanh chút nhìn thấy nữ nhi đáng yêu.
Hai người lại nhàn thoại, đều là vui chơi giải trí, cộng thêm một ít chuyện vụn vặt về nữ nhi, có vẻ thân mật khăng khít, tựa hồ căn bản không nhìn thấy Lý Hàm và Đồng Chỉ đang hành lễ.
Một lúc sau Lý Hàm chịu không nổi, nàng nghe hai người đối thoại, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rực từng đợt, thật giống như hung hăng đánh một cái tát vào trên mặt. Cả đời nàng còn không có bị vũ nhục như vậy!!! Thế nhưng trực tiếp xem như không thấy nàng! Mồ hôi trên trán nàng nhỏ giọt, nàng từ nhỏ đã được cưng chìu, sao chịu được? Chỉ một lát rốt cục không chống đỡ được, ngã xuống.
Tiếng động này tự nhiên khiến cho Hình Thượng Thiên và Cố Tương chú ý, trên thực tế đừng nhìn Cố Tương tựa hồ nói chuyện phiếm, nàng nhưng luôn trộm ngắm vị mỹ nhân này!
"Điện hạ, Lý bảo lâm nàng tựa hồ thực không thoải mái."Cố Tương thề, nàng thật sự một điểm cũng không có vui sướng khi người gặp họa, giọng của nàng thực ôn nhu.
Hình Thượng Thiên thế này mới quay đầu, hắn nhìn Lý Hàm quỳ trên mặt đất, lạnh giọng nói, "Lý Thành, tiến vào!" Lý Thành là tổng quản thái giám Đông cung, vẫn đi theo hầu hạ bên người Hình Thượng Thiên, Hình Thượng Thiên lúc đầu còn không quen dùng thái giám, kêu thành Chiêu Trữ vài lần, nhưngChiêu Trữ đã sớm bị hắn đưa đến quân doanh rèn luyện, định vài năm nữa mới gọi trở về dùng.
Lý Thành từ lúc hai vị bảo lâm tiến vào liền cân nhắc, không biết vị mỹ nhân này có thể giành được Hình Thượng Thiên hảo cảm hay không, tuy rằng Lý Hàm quá mức vội vàng, có điểm quá lớn mật, bất quá nữ tử này cũng là số ít có thể so sánh với Cố lương đệ, lục hoàng tử tổng sẽ không ném mỹ nhân đưa tới cửa ra ngoài đi? ( mắt mù, " cửa " này là cửa cung của Cố tỷ đó. Cướp người trên đường còn không thành, cướp tại cung, nằm mơ dễ hơn )
Kết quả chỉ chớp mắt, bên trong liền im ắng, cũng không biết sao lại thế này, hắn bỗng nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp, vị hoàng tử này tựa hồ không giống hoàng tộc bình thường, có thể chui đầu vào ngự thư phòng cần mẫn phê tấu chương một tháng không về, có thể thấy được vẫn là có sức chống cự nữ sắc.
Lúc Lý Thành đang lo sợ bất an, Hình Thượng Thiên rống giận một cái, hắn sợ tới mức thiếu chút nữa té trên mặt đất, vội vã bước vào.
Chỉ thấy Lý Hàm quỳ trên đất một bộ xấu hổ và giận dữ, Đồng Chỉ vẻ mặt tái nhợt, mà vị Cố lương đệ kia lại một bộ hưng trí bừng bừng, hắn liền biết, Lý Hàm này không đấu nổi vị Cố lương đệ xuất thân thôn cô này, quả nhiên hắn vừa đứng vững đãnghe Hình Thượng Thiên nói, "Ngươi rốt cuộc lên chức tổng quản như thế nào? Một điểm quy củ đều không có! Linh Khê cung của lương đệ là vườn? Chó mèo muốn vào liền vào?"
Cố Tương nhìn Hình Thượng Thiên uy vũ, thật muốn nhào lên ôm, quá soái ca rồi được không? Vẻ mặt sùng kính nhìn...
Hình Thượng Thiên banh mặt, nhìn thấy biểu tình Cố Tương thiếu chút nữa không căng nổi, nhịn cười, hắn nghĩ nữ nhân này thật sự quá lợi hại, không lớn không nhỏ, một điểm cũng không biết thu liễm, lúc này lẽ ra nên cung kính nghe lời mới đúng.
Lý Thành phịch quỳ xuống, "Nô tài tội đáng chết vạn lần, nguyện ý bị phạt."Lý Thành cũng suy nghĩ cẩn thận, đây là Hình Thượng Thiên lập uy cho Cố lương đệ, mình làm đá kê chân cho nàng, như vậy về sau không chừng Cố lương đệ có thể nhớ hắn tốt.
"Ngươi tự nhiên là phải chịu phạt, nhưng mấy kẻ không biết đúng mực, không có quy củ càng phải phạt." Hình Thượng Thiên nói xong lại bổ sung, " Lý Thành, ngươi đi lĩnh hai mươi bản tử, về phần hai bảo lâm này, từ đâu tới thì ném về đó, chỗ ta không hầu hạ nổi người không quy củ như vậy."
Đồng Chỉ nghe xong gào khóc, mà ngay cả Lý Hàm vẫn làm bộ trấn định cũng bị dọa không nhẹ, đưa trở về? Nếu hoàng hậu phát hiện nàng vô dụng còn có thể dung nàng sao? Tự nhiên là sẽ không, thế này nàng mới lộ ra vài phần khủng hoảng, ngẩng đầu nhìn Hình Thượng Thiên khẩn cầu, "Điện hạ, ta biết sai rồi, ngài liền phạt ta đi, nhưng trăm vạn đừng đưa chúng ta trở về, ta muốn hầu hạ điện hạ."
Hình Thượng Thiên là thật mất hứng, cảm thấy mình thật sự là uất ức, trước kia làm thứ tử đã bị kẻ kia ức hiếp, hiện tại ngay cả nữ tử đưa tới hầu hạ hắn cũng là mấy kẻ phế vật như vậy. Nhưng nói muốn tiễn bước người cũng bất quá là khí mà nói, dù sao cũng là hoàng hậu đưa tới, nói như thế nào coi như là một phần tâm ý, hắn cũng không thể đánh mặt hoàng hậu như vậy. Hắn đương nhiên biết hoàng hậu nhìn hắn không vừa mắt, thậm chí coi hắn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, chỉ hận không thể trừ, nhưng hiện tại địa vị hắn chưa vững, ngay cả thời gian sắc phong thái tử cũng chưa định, tự nhiên không thể cứng đối cứng.
Thái giám đều là nhân tinh, đặc biệt là Lý Thành có thể đạp đồng bọn xuống, lên làm tổng quản bên người Hình Thượng Thiên, qua năm quan, trảm sáu tướng, là không dễ dàng cỡ nào. Hắn nhìn Hình Thượng Thiên tuy rằng tức giận, nhưng là hơi do dự liền biết, tuy rằng không thích hai vị mỹ nhân này, đânhưngkhông tốt bác mặt mũi hoàng hậu, vội vàng nói, "Hai ngươi còn ở đây? Còn không đi ra ngoài tìm giáo dưỡng ma ma lĩnh phạt? Chẳng lẽ muốn bị thị vệ lôi đi đưa về?"
Đồng Chỉ và Lý Hàm giật mình một cái, vội vàng lui đi ra ngoài.
Lý Thành lại quỳ trước mặt Hình Thượng Thiên cầu một lúc, nói hai nữ tử này tuy rằng không quy củ, bất quá ngày sau chậm rãi giáo dưỡng là được, không cần sinh khí lớn như vậy... Cho Hình Thượng Thiên đủ mặt mũi, thế này mới lui ra đi lĩnh bản tử, ây da, hôm nay, quả thực mẹ nó... Lý Thành vừa đi ra vừa nghĩ, Cố lương đệ kia thoạt nhìn không giống ngốc, sao không cầu tình? Như vậy vừa có thể lung lạc hai vị mỹ nhân, cũng có thể lưu lại trong lòng Hình Thượng Thiên hình tượng thâm minh đại nghĩa, khiến hắn mệt mỏi nãy giờ, còn lo lắng Hình Thượng Thiên cảm thấy hắn quá mức nhiều chuyện.
Lý Thành nào biết tâm tư Cố Tương, nàng hận không thể khiến hai bảo lâm kia lập tức biến mất, sao có thể cầu tình?
Chờ Lý Thành lui đi ra ngoài, Hình Thượng Thiên liền nhìn chằm chằm Cố Tương, nhìn Cố Tương cúi đầu, nàng không có cầu tình, nhưng nàng một điểm cũng không hối hận! Nhưng vì sao đầu càng ngày càng thấp!!!
Hình Thượng Thiên nhìn Cố Tương như vậy, nói cũng không phải, không nói cũng không phải, cuối cùng buồn cười, bất đắc dĩ nói, "Nàng nha..." Sau đó, không còn sau đó!
Danh sách chương