Thân mình Lục Hành đã sớm tốt hơn, nhưng Lục gia không nói gì hắn cũng không tiện xuất môn, cũng chỉ có thể vẫn dưỡng bệnh, năm mươi bản tử kia tới trên người người khác thật đúng là đi nửa cái mạng, đến trên người hắn thì không đúng rồi, thân thủ Lục Hành rất cao, thân thể bị hắn luyện như thiết cốt, rất là không tầm thường.
Một ngày này, Lục Hành ở trong sân đánh một bộ quyền, đang luyện bỗng nhiên hô, "Là vị cao thủ nào, đã đến đây đừng trốn trốn tránh tránh nữa."
Sau cửa xuất hiện một vị phụ nhân béo trắng, nhìn sắc mặt rất nghiêm túc, "Thật sự là thật không ngờ, Hình Chương sẽ lung lạc được người Bạch Hòa đường bán mạng cho hắn." Hoài An vương họ Hình tên một chữ Chương.
Lục Hành híp mắt, tay nhanh chóng đặt lên kiếm đeo ở thắt lưng, "Tại sao tiền bối nhận ra tại hạ là người Bạch Hòa đường?" Bạch Hòa đường là tổ chức ám sát nổi danh trên giang hồ, nhưng là bọn hắn nhận giết người cũng nhận bảo hộ người, chẳng qua giá bảo tiêu so giết người càng cao hơn một ít.
Phụ nhân lạnh nhạt nói, "Ta không chỉ có biết ngươi là người Bạch Hòa đường, còn biết sư phụ của ngươi là ai."
Lục Hành cảnh giác nhìn phụ nhân.
"Ha ha, lão nhân gia Vương Nhị thúc hắn gần đây thế nào? Lão thân nhớ rõ bệnh phong hàn tra tấn hắn không nhẹ." Phụ nhân ngẩng đầu nhìn Lục Hành nói.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Bạch Hòa đường trong giang hồ phi thường bí ẩn, thế nhưng ngay cả danh tính sư phụ hắn cũng biết, việc này đã không còn đơn giản.
Phụ nhân cũng không thừa nước đục thả câu sảng khoái nói, "Ta là Trịnh sư tổ ngươi."
"Ngài chính là vị hai mươi năm trước phiêu bạt giang hồ chưa từng trở về, Trịnh Oánh sư tổ?" Lục Hành nhịn không được kinh dị hô.
Trịnh Oánh gật gật đầu, trên mặt lãnh nghiêm rốt cục có ý cười, "Khó được còn có tiểu bối nhớ rõ ta, đi thôi, chúng ta vào trong nhà nói."
Lục Hành bất đắc dĩ đi vào theo, không phải hắn tùy tiện nhận thân, thật sự là nhân sổ Bạch Hòa đường rất thưa thớt, quy củ nghiêm minh, có thể hiểu biết chi tiết như vậy cũng chỉ là người một nhà.
Xuân Nha gần đây thực buồn rầu, nàng hỏi thăm được tin tức Lục Hành vẫn đang dưỡng bệnh trong tiểu viện, nàng nghĩ một nam tử anh khí như vậy, bị đánh nặng như vậy, một người cô linh linh, có bao nhiêu khổ sở, thương tích đau như thế, lăn qua lộn lại ngủ không yên. Nàng nhớ tới đến chuyện xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy Cố di nương và Lục gia hai người thân ái uống nước trà dưa hấu, ấm áp ngọt ngào như vậy..., làm cho người khác nhìn tâm đều say, bỗng nhiên tâm tư vừa động, Lục gia thích uống như vậy, Lục Hành khẳng định cũng sẽ thích uống đi? Nghe Cố di nương nói nước trà này thanh hỏa giải nhiệt, tóm lại chính là thứ tốt, Lục Hành dưỡng bệnh hẳn sẽ cần?
Cho nên buổi sáng hôm nay, Xuân Nha vừa vặn được nghỉ, ngâm một bình trà dưa hấu đi tiểu viện của Lục Hành, Lục Hành tuy rằng là quản sự, nhưng dù sao vẫn là hạ nhân, ngủ ở trong phòng hạ nhân phía nam, bên trong dựa vào phương bắc có vài toà tiểu viện, chọn cho hắn chỗ tốt hơn hạ nhân bình thường không ít.
Đến cửa tiểu viện, Xuân Nha bỗng nhiên có chút rụt rè, nàng đứng ở cửa, trong lòng đấu tranh một phen, rốt cục cố lấy dũng khí chuẩn bị gõ cửa, kết quả cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên trong.
"Trịnh ma ma?" Xuân Nha nhận ra đi từ trong phòng ra là Trịnh ma ma dạy chương trình học lễ nghi cho Cố di nương, mà khiến nàng cảm thấy ngạc nhiên là Lục Hành đi sau Trịnh ma ma vẻ mặt cung kính, ơ, hai người họ quen biết nhau?
Lục Hành híp mắt nhìn Xuân Nha, ánh mắt lộ ra nguy hiểm, Xuân Nha bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, sao nàng cảm thấy giờ khắc này Lục Hành không giống nam tử kiêu ngạo anh tuấn lúc trước nhìn thấy, mà là càng giống một người cực độ nguy hiểm! Xuân Nha không tự giác thối lui về phía sau.
Ngay lúc đó tay Xuân Nha bị Lục Hành bắt lấy, lắng dũng mãnh đánh ập vào thân thể của nàng, Xuân Nha ngẩng đầu nhìn Trịnh ma ma, thấy bà liếc mắt nhìn mình lại nói với Lục Hành, "Nàng là tiểu nha hoàn bên người Cố di nương."
Lục Hành dần dần buông lỏng, "Là vị Cố di nương kia?" Lục Hành nhấn mạnh hai chữ vị kia.
"Phải." Trịnh ma ma nói xong liền khôi phục khuôn mặt nghiêm túc, "Tiểu nha đầu, lúc trước dạy ngươi quy củ thế nào?" Xuân Nha nhớ tới quy định nội viện là không thể tùy ý đi lại, liền chột dạ.
"Theo ta, để di nương các ngươi phạt ngươi." Trịnh ma ma nghiêm khắc nói.
Xuân Nha, ………..,
Vì chuyện này Xuân Nha bị Cố Tương phạt nửa năm tiền tiêu hàng tháng không nói, còn bị cấm túc một tháng.
Tuy rằng Phương Viên và Liễu Chi đều cầu tình cho Xuân Nha, Cố Tương ngày thường dễ dãi cũng là khó được lúc nghiêm mặt nói, " Xử phạt nghiêm khắc như vậy là vì tốt cho ngươi, hôm nay ngươi có thể không để ý quy củ tùy ý xông loạn, ngày mai ngươi có thể va chạm phu nhân hoặc gây tai họa khác, đến lúc đó không chừng không phải một mình ngươi bị phạt, hiểu không?"
Xuân Nha chỉ là quá mức thẳng thắn, không đến mức là ngốc tử, nàng hiểu được ý tứ của Cố Tương, nếu người ác tâm bịa đặt Cố Tương sai khiến nàng việc làm, Cố Tương thân là di nương, phái nha hoàn lén đi gặp quản sự Vương phủ, còn là người không vợ tuổi trẻ, truyền ra ngoài thật sự là không tốt nghe.
Trịnh ma ma thấy Cố Tương hung hăng trách phạt Xuân Nha, thế này mới vừa lòng gật gật đầu, bất quá quay đầu liền nói với Cố Tương, "Ta coi quy củ của ngươi vẫn là thiếu chút, ngày mai chúng ta bắt đầu học một lần nữa."
Cố Tương, không cần đâu!
Cứ như vậy Cố Tương lại bắt đầu khóa huấn luyện ma quỷ của Trịnh ma ma, lúc này Trịnh ma ma dạy quy củ nhưng là càng nghiêm, Cố Tương cảm thấy trước kia bà dạy mình dáng vẻ quy củ, nhìn như nghiêm khắc nhưng vẫn là để lại vài phần, lúc này lại là hoàn toàn không cho chút đường sống, yêu cầu tuyệt đối khắc nghiệt, giống như ngay sau đó nàng chính là Vương phi Vương phủ, nàng còn cân nhắc có phải Trịnh ma ma bị phu nhân Uông thị phái tới tra tấn nàng hay không, sau ngẫm lại lại thấy không đúng, nếu thật muốn tra tấn nàng, bắt lấy nhược điểm Xuân Nha không quy củ liền đủ nàng chịu tội, làm gì vòng lớn như vậy? ( Trịnh ma ma nhìn xa trông rộng thôi, mà công nhận, rất chuẩn rồi )
Hình Thượng Thiên từ bên ngoài trở về nhìn thấy vẻ mặt Cố Tương tiều tụy không ít, hắn yên lặng chốc lát, chờ lúc thay quần áo rửa mặt chải đầu không cho Cố Tương đến làm, lúc ăn cơm lại phá lệ gắp cho nàng bánh bao gạch cua.
Cố Tương ăn một ngụm gạch cua, lập tức liền mặt mày hớn hở.
Hình Thượng Thiên nhìn bất đắc dĩ cười cười, nghĩ rằng, nàng thật đúng là dễ thỏa mãn, bất quá hương vị bánh bao gạch cua này tốt lắm, hắn cũng thực thích ăn, lại nói tiếp từ lúc có Cố Tương, hắn ăn không ít món mới lạ.
Bánh bao gạch cua này không phải Cố Tương nghiên cứu ra, đầu bếp tự mình làm, Cố Tương bất quá là thay đổi một chút mà thôi, đã đến tháng tám Cố Tương tham ăn liền cảm thấy có phải đã đến mùa ăn cua hay không, tuy rằng cua còn chưa thật mập, nhưng là cũng có thể đỡ thèm.
Cố Tương liền chuyển đạt ý tưởng này cho Phương Viên, Phương Viên vốn từ kinh đô tới, đối với tình huống chỗ này không quá quen thuộc liền gọi Xuân Nha lại, Xuân Nha rất chắc chắn nói cho Cố Tương, chỗ này cua không ít, tháng chín, tháng mười hàng năm đều là mùa ăn con cua, Cố Tương vui quên trời đất, tóm lại có con cua ăn, thì chính là vui vẻ.
Xuân Nha làm việc mau lẹ, nàng lớn lên ở biệt viện, tự nhiên có nhân mạch, đi phòng bếp một chuyến, người phòng bếp cũng nguyện ý nịnh hót vị di nương đang rất được sủng ái này, hôm sau liền đưa hai con cua đến, cua còn không phải rất lớn, nhưng Cố Tương nhìn vẫn cảm thấy đủ ăn, đầu bếp hỏi Cố Tương muốn ăn như thế nào, Cố Tương liền nghĩ đến bánh bao gạch cua, da mỏng manh, cắn một ngụm, liền miệng đầy nước, đều là mùi vị con cua, uống hết nước cốt, lại ăn thịt con cua, ăn đến miệng vừa ngọt vừa mềm, muốn nuốt cả đầu lưỡi.
Đầu bếp cũng biết làm bánh bao gạch cua, bất quá da hơi dày, Cố Tương luôn mãi yêu cầu, đầu bếp vất vả mấy ngày rốt cục cân nhắc được cách thực hiện, trong bột mì thêm chút gạo nếp, như vậy làm được da có co dãn, trong suốt đẹp mặt không nói, chủ yếu là rắn chắc, có thể giữ nước sốt bên trong.
Hình Thượng Thiên thấy Cố Tương ăn vui vẻ, lại gắp cho nàng ba cái, Cố Tương một ngụm một cái ăn xong liền nhìn chằm chằm còn lại, bánh bao gạch cua có tám cái..., nhưng tựa hồ Hình Thượng Thiên không định lại cho nàng ăn, giải quyết hết còn lại.
Cố Tương, ………!
Hình Thượng Thiên nhìn Cố Tương ra vẻ đáng thương, không được tự nhiên nói, "Cái này tính hàn."
Cố Tương cảm thấy thật ủy khuất, chỉ mới ăn vài cái mà thôi, bất quá nghĩ lại, lại thật cẩn thận hỏi, "Lục gia, ngài đây là quan tâm ta sao?"
Hình Thượng Thiên nhìn ánh mắt Cố Tương sáng trong suốt, xấu hổ cúi đầu, trong lòng Cố Tương mừng rỡ, vươn người qua hôn một cái "Bẹp" trên mặt của hắn, "Lục gia, ngài đối ta thật tốt."
Kết quả hai má Hình Thượng Thiên đầy mỡ ngấy, hắn cau mày nói, "Làm cái gì vậy", trong lời răn dạy cũng là mềm nhũn, một chút độ mạnh đều không có, Cố Tương lại đánh bạo vươn qua, cọ cọ trên vai hắn, thân mình Hình Thượng Thiên cứng ngắc trong chốc lát, cuối cùng vẫn là nhịn không được vươn cánh tay ôm lấy nàng, sau đó hai người liền thân mật dựa vào cùng một chỗ ăn cơm.
Chiêu Trữ bị Phương Viên lôi kéo lui đi ra ngoài, chủ tử đang thân thiết bọn họ không thích hợp ngốc ở đó, trái ngược với Phương Viên vui sướng, Chiêu Trữ vừa đi vừa buồn bực, thật buồn nôn mà, Cố di nương này, thật sự là càng ngày càng không quy củ, hiện tại là ban ngày ban mặt đấy?
Dùng cơm xong, Hình Thượng Thiên trở về thư phòng, nói là hôm nay còn có rất nhiều sách phải đọc, Cố Tương luyến tiếc đưa người đến cửa, vẫy vẫy tay nhỏ bé, chỉ kém đi qua giữ lại, Hình Thượng Thiên thấy ánh mắt Cố Tương lưu luyến không rời, trong lòng mềm mại, vươn tay sờ sờ đầu nàng nói, " Buổi tối ta tới đây."
Phương Viên và Liễu Chi nhìn Hình Thượng Thiên với Cố Tương khó phân như vậy, nhịn không được liếc nhau nở nụ cười.
Một ngày này, Lục Hành ở trong sân đánh một bộ quyền, đang luyện bỗng nhiên hô, "Là vị cao thủ nào, đã đến đây đừng trốn trốn tránh tránh nữa."
Sau cửa xuất hiện một vị phụ nhân béo trắng, nhìn sắc mặt rất nghiêm túc, "Thật sự là thật không ngờ, Hình Chương sẽ lung lạc được người Bạch Hòa đường bán mạng cho hắn." Hoài An vương họ Hình tên một chữ Chương.
Lục Hành híp mắt, tay nhanh chóng đặt lên kiếm đeo ở thắt lưng, "Tại sao tiền bối nhận ra tại hạ là người Bạch Hòa đường?" Bạch Hòa đường là tổ chức ám sát nổi danh trên giang hồ, nhưng là bọn hắn nhận giết người cũng nhận bảo hộ người, chẳng qua giá bảo tiêu so giết người càng cao hơn một ít.
Phụ nhân lạnh nhạt nói, "Ta không chỉ có biết ngươi là người Bạch Hòa đường, còn biết sư phụ của ngươi là ai."
Lục Hành cảnh giác nhìn phụ nhân.
"Ha ha, lão nhân gia Vương Nhị thúc hắn gần đây thế nào? Lão thân nhớ rõ bệnh phong hàn tra tấn hắn không nhẹ." Phụ nhân ngẩng đầu nhìn Lục Hành nói.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Bạch Hòa đường trong giang hồ phi thường bí ẩn, thế nhưng ngay cả danh tính sư phụ hắn cũng biết, việc này đã không còn đơn giản.
Phụ nhân cũng không thừa nước đục thả câu sảng khoái nói, "Ta là Trịnh sư tổ ngươi."
"Ngài chính là vị hai mươi năm trước phiêu bạt giang hồ chưa từng trở về, Trịnh Oánh sư tổ?" Lục Hành nhịn không được kinh dị hô.
Trịnh Oánh gật gật đầu, trên mặt lãnh nghiêm rốt cục có ý cười, "Khó được còn có tiểu bối nhớ rõ ta, đi thôi, chúng ta vào trong nhà nói."
Lục Hành bất đắc dĩ đi vào theo, không phải hắn tùy tiện nhận thân, thật sự là nhân sổ Bạch Hòa đường rất thưa thớt, quy củ nghiêm minh, có thể hiểu biết chi tiết như vậy cũng chỉ là người một nhà.
Xuân Nha gần đây thực buồn rầu, nàng hỏi thăm được tin tức Lục Hành vẫn đang dưỡng bệnh trong tiểu viện, nàng nghĩ một nam tử anh khí như vậy, bị đánh nặng như vậy, một người cô linh linh, có bao nhiêu khổ sở, thương tích đau như thế, lăn qua lộn lại ngủ không yên. Nàng nhớ tới đến chuyện xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy Cố di nương và Lục gia hai người thân ái uống nước trà dưa hấu, ấm áp ngọt ngào như vậy..., làm cho người khác nhìn tâm đều say, bỗng nhiên tâm tư vừa động, Lục gia thích uống như vậy, Lục Hành khẳng định cũng sẽ thích uống đi? Nghe Cố di nương nói nước trà này thanh hỏa giải nhiệt, tóm lại chính là thứ tốt, Lục Hành dưỡng bệnh hẳn sẽ cần?
Cho nên buổi sáng hôm nay, Xuân Nha vừa vặn được nghỉ, ngâm một bình trà dưa hấu đi tiểu viện của Lục Hành, Lục Hành tuy rằng là quản sự, nhưng dù sao vẫn là hạ nhân, ngủ ở trong phòng hạ nhân phía nam, bên trong dựa vào phương bắc có vài toà tiểu viện, chọn cho hắn chỗ tốt hơn hạ nhân bình thường không ít.
Đến cửa tiểu viện, Xuân Nha bỗng nhiên có chút rụt rè, nàng đứng ở cửa, trong lòng đấu tranh một phen, rốt cục cố lấy dũng khí chuẩn bị gõ cửa, kết quả cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên trong.
"Trịnh ma ma?" Xuân Nha nhận ra đi từ trong phòng ra là Trịnh ma ma dạy chương trình học lễ nghi cho Cố di nương, mà khiến nàng cảm thấy ngạc nhiên là Lục Hành đi sau Trịnh ma ma vẻ mặt cung kính, ơ, hai người họ quen biết nhau?
Lục Hành híp mắt nhìn Xuân Nha, ánh mắt lộ ra nguy hiểm, Xuân Nha bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, sao nàng cảm thấy giờ khắc này Lục Hành không giống nam tử kiêu ngạo anh tuấn lúc trước nhìn thấy, mà là càng giống một người cực độ nguy hiểm! Xuân Nha không tự giác thối lui về phía sau.
Ngay lúc đó tay Xuân Nha bị Lục Hành bắt lấy, lắng dũng mãnh đánh ập vào thân thể của nàng, Xuân Nha ngẩng đầu nhìn Trịnh ma ma, thấy bà liếc mắt nhìn mình lại nói với Lục Hành, "Nàng là tiểu nha hoàn bên người Cố di nương."
Lục Hành dần dần buông lỏng, "Là vị Cố di nương kia?" Lục Hành nhấn mạnh hai chữ vị kia.
"Phải." Trịnh ma ma nói xong liền khôi phục khuôn mặt nghiêm túc, "Tiểu nha đầu, lúc trước dạy ngươi quy củ thế nào?" Xuân Nha nhớ tới quy định nội viện là không thể tùy ý đi lại, liền chột dạ.
"Theo ta, để di nương các ngươi phạt ngươi." Trịnh ma ma nghiêm khắc nói.
Xuân Nha, ………..,
Vì chuyện này Xuân Nha bị Cố Tương phạt nửa năm tiền tiêu hàng tháng không nói, còn bị cấm túc một tháng.
Tuy rằng Phương Viên và Liễu Chi đều cầu tình cho Xuân Nha, Cố Tương ngày thường dễ dãi cũng là khó được lúc nghiêm mặt nói, " Xử phạt nghiêm khắc như vậy là vì tốt cho ngươi, hôm nay ngươi có thể không để ý quy củ tùy ý xông loạn, ngày mai ngươi có thể va chạm phu nhân hoặc gây tai họa khác, đến lúc đó không chừng không phải một mình ngươi bị phạt, hiểu không?"
Xuân Nha chỉ là quá mức thẳng thắn, không đến mức là ngốc tử, nàng hiểu được ý tứ của Cố Tương, nếu người ác tâm bịa đặt Cố Tương sai khiến nàng việc làm, Cố Tương thân là di nương, phái nha hoàn lén đi gặp quản sự Vương phủ, còn là người không vợ tuổi trẻ, truyền ra ngoài thật sự là không tốt nghe.
Trịnh ma ma thấy Cố Tương hung hăng trách phạt Xuân Nha, thế này mới vừa lòng gật gật đầu, bất quá quay đầu liền nói với Cố Tương, "Ta coi quy củ của ngươi vẫn là thiếu chút, ngày mai chúng ta bắt đầu học một lần nữa."
Cố Tương, không cần đâu!
Cứ như vậy Cố Tương lại bắt đầu khóa huấn luyện ma quỷ của Trịnh ma ma, lúc này Trịnh ma ma dạy quy củ nhưng là càng nghiêm, Cố Tương cảm thấy trước kia bà dạy mình dáng vẻ quy củ, nhìn như nghiêm khắc nhưng vẫn là để lại vài phần, lúc này lại là hoàn toàn không cho chút đường sống, yêu cầu tuyệt đối khắc nghiệt, giống như ngay sau đó nàng chính là Vương phi Vương phủ, nàng còn cân nhắc có phải Trịnh ma ma bị phu nhân Uông thị phái tới tra tấn nàng hay không, sau ngẫm lại lại thấy không đúng, nếu thật muốn tra tấn nàng, bắt lấy nhược điểm Xuân Nha không quy củ liền đủ nàng chịu tội, làm gì vòng lớn như vậy? ( Trịnh ma ma nhìn xa trông rộng thôi, mà công nhận, rất chuẩn rồi )
Hình Thượng Thiên từ bên ngoài trở về nhìn thấy vẻ mặt Cố Tương tiều tụy không ít, hắn yên lặng chốc lát, chờ lúc thay quần áo rửa mặt chải đầu không cho Cố Tương đến làm, lúc ăn cơm lại phá lệ gắp cho nàng bánh bao gạch cua.
Cố Tương ăn một ngụm gạch cua, lập tức liền mặt mày hớn hở.
Hình Thượng Thiên nhìn bất đắc dĩ cười cười, nghĩ rằng, nàng thật đúng là dễ thỏa mãn, bất quá hương vị bánh bao gạch cua này tốt lắm, hắn cũng thực thích ăn, lại nói tiếp từ lúc có Cố Tương, hắn ăn không ít món mới lạ.
Bánh bao gạch cua này không phải Cố Tương nghiên cứu ra, đầu bếp tự mình làm, Cố Tương bất quá là thay đổi một chút mà thôi, đã đến tháng tám Cố Tương tham ăn liền cảm thấy có phải đã đến mùa ăn cua hay không, tuy rằng cua còn chưa thật mập, nhưng là cũng có thể đỡ thèm.
Cố Tương liền chuyển đạt ý tưởng này cho Phương Viên, Phương Viên vốn từ kinh đô tới, đối với tình huống chỗ này không quá quen thuộc liền gọi Xuân Nha lại, Xuân Nha rất chắc chắn nói cho Cố Tương, chỗ này cua không ít, tháng chín, tháng mười hàng năm đều là mùa ăn con cua, Cố Tương vui quên trời đất, tóm lại có con cua ăn, thì chính là vui vẻ.
Xuân Nha làm việc mau lẹ, nàng lớn lên ở biệt viện, tự nhiên có nhân mạch, đi phòng bếp một chuyến, người phòng bếp cũng nguyện ý nịnh hót vị di nương đang rất được sủng ái này, hôm sau liền đưa hai con cua đến, cua còn không phải rất lớn, nhưng Cố Tương nhìn vẫn cảm thấy đủ ăn, đầu bếp hỏi Cố Tương muốn ăn như thế nào, Cố Tương liền nghĩ đến bánh bao gạch cua, da mỏng manh, cắn một ngụm, liền miệng đầy nước, đều là mùi vị con cua, uống hết nước cốt, lại ăn thịt con cua, ăn đến miệng vừa ngọt vừa mềm, muốn nuốt cả đầu lưỡi.
Đầu bếp cũng biết làm bánh bao gạch cua, bất quá da hơi dày, Cố Tương luôn mãi yêu cầu, đầu bếp vất vả mấy ngày rốt cục cân nhắc được cách thực hiện, trong bột mì thêm chút gạo nếp, như vậy làm được da có co dãn, trong suốt đẹp mặt không nói, chủ yếu là rắn chắc, có thể giữ nước sốt bên trong.
Hình Thượng Thiên thấy Cố Tương ăn vui vẻ, lại gắp cho nàng ba cái, Cố Tương một ngụm một cái ăn xong liền nhìn chằm chằm còn lại, bánh bao gạch cua có tám cái..., nhưng tựa hồ Hình Thượng Thiên không định lại cho nàng ăn, giải quyết hết còn lại.
Cố Tương, ………!
Hình Thượng Thiên nhìn Cố Tương ra vẻ đáng thương, không được tự nhiên nói, "Cái này tính hàn."
Cố Tương cảm thấy thật ủy khuất, chỉ mới ăn vài cái mà thôi, bất quá nghĩ lại, lại thật cẩn thận hỏi, "Lục gia, ngài đây là quan tâm ta sao?"
Hình Thượng Thiên nhìn ánh mắt Cố Tương sáng trong suốt, xấu hổ cúi đầu, trong lòng Cố Tương mừng rỡ, vươn người qua hôn một cái "Bẹp" trên mặt của hắn, "Lục gia, ngài đối ta thật tốt."
Kết quả hai má Hình Thượng Thiên đầy mỡ ngấy, hắn cau mày nói, "Làm cái gì vậy", trong lời răn dạy cũng là mềm nhũn, một chút độ mạnh đều không có, Cố Tương lại đánh bạo vươn qua, cọ cọ trên vai hắn, thân mình Hình Thượng Thiên cứng ngắc trong chốc lát, cuối cùng vẫn là nhịn không được vươn cánh tay ôm lấy nàng, sau đó hai người liền thân mật dựa vào cùng một chỗ ăn cơm.
Chiêu Trữ bị Phương Viên lôi kéo lui đi ra ngoài, chủ tử đang thân thiết bọn họ không thích hợp ngốc ở đó, trái ngược với Phương Viên vui sướng, Chiêu Trữ vừa đi vừa buồn bực, thật buồn nôn mà, Cố di nương này, thật sự là càng ngày càng không quy củ, hiện tại là ban ngày ban mặt đấy?
Dùng cơm xong, Hình Thượng Thiên trở về thư phòng, nói là hôm nay còn có rất nhiều sách phải đọc, Cố Tương luyến tiếc đưa người đến cửa, vẫy vẫy tay nhỏ bé, chỉ kém đi qua giữ lại, Hình Thượng Thiên thấy ánh mắt Cố Tương lưu luyến không rời, trong lòng mềm mại, vươn tay sờ sờ đầu nàng nói, " Buổi tối ta tới đây."
Phương Viên và Liễu Chi nhìn Hình Thượng Thiên với Cố Tương khó phân như vậy, nhịn không được liếc nhau nở nụ cười.
Danh sách chương