Thanh Sơ là người đầu tiên bên cạnh Uông thị nhận được tin tức Hình Thượng Thiên trở về, hôm nay đến phiên Thanh Sơ trực, Thanh Trúc và Thanh Hoa nghỉ ngơi.

Người gác cổng Triệu Nhị Cẩu chạy như điên tới tranh công, lại có chút thật cẩn thận nói, "Thanh Sơ cô nương, ta nhìn Lục gia đầy mặt phong trần." Lời này ý tứ không cần nói cũng biết, tuy rằng Uông thị xử trí mấy gã sai vặt huyên thuyên, nhưng là nhà lớn không che được bí mật, huống chi chuyện đại tổng quản Lục Hành từ kinh đô đến bị đánh đã truyền đầy trời, ai cũng biết đây là Hình Thượng Thiên xả khí lên người Lục Hành.

Tính tình Thanh Sơ dịu dàng, nói chuyện luôn làm cho người ta cảm thấy như gió xuân, bất quá lúc này cũng lạnh mặt, "Nhị Cẩu, chuyện ngươi không nên quản đừng quản."

Triệu Nhị Cẩu nghe xong vội vàng cung kính cúi đầu, a dua nói, "Cô nương nói cái gì, Triệu Nhị Cẩu ta là loại người không đúng mực sao?" Tính tình Thanh Sơ ôn hòa, dung mạo tú lệ, đối người ngoài luôn ba phần hòa khí, trong phủ đệ này không ai không thích nàng.

Thanh Sơ cầm mười quan tiền thưởng Triệu Nhị Cẩu, quay đầu đi tìm Uông thị, chỉ thấy trong phòng Uông thị đang cúi đầu thêu hoa, là một đóa hoa Mẫu Đơn, Thanh Sơ biết đây là lễ vật chuẩn bị cho sinh thần Hoài An Vương phi, trong lòng nàng có chút bồn chồn, đã nói không cho hồi Vương phủ, sao lại còn thêu? Uông thị thấy Thanh Sơ dậm chân tiến vào, ngẩng đầu hỏi, "Có việc?"

"Là người gác cổng nói Lục gia đã trở lại, bất quá nhìn Lục gia..."

Uông thị buông khung thêu trên tay, trong ánh mắt toát ra vài phần lo lắng, "Lục gia làm sao vậy?"

"Nói là nhìn rất tiều tụy."

Uông thị nghe xong không hé răng, gắt gao nắm chặt ngón tay, Thanh Sơ nhìn châm chước nói, "Người gác cổng còn nói, hình như Lục gia trực tiếp trở về thư phòng, bất quá nô tỳ nghĩ..., đó đã là nửa canh giờ trước, lúc này Lục gia hẳn là ở chỗ Cố di nương."

"Ừ." Uông thị tựa hồ khôi phục bình tĩnh, lại cầm lấy khung thêu tiếp tục thêu hoa, tựa hồ căn bản không quan tâm.

Thanh Sơ đứng tại chỗ, muốn lui ra, nhưng Uông thị lại không lên tiếng, tiếp tục đứng lại cảm thấy có chút xấu hổ, bất quá rất nhanh nàng liền giải trừ buồn rầu, bởi vì Uông thị thêu mấy đường lại bỏ xuống, ngẩng đầu nhìn Thanh Sơ, hỏi, "Ngươi nhìn ta đối Lục gia có phải quá khắc nghiệt hay không?"

Thanh Sơ do dự một hồi lâu, mới tựa hồ tìm được từ thích hợp, "Ngài cũng là vì muốn tốt cho Lục gia."

Uông thị tựa hồ cảm thấy lời này rất dễ nghe, "Đúng vậy, ta đều là vì tốt cho Lục gia, sợ hắn ăn không ngon, mặc không đủ ấm, sợ bọn nha hoàn hầu hạ hắn không tốt, sợ hắn làm sai chuyện, sợ hắn còn trẻ lông bông, gây tai họa..., hết thảy ta đều vì hắn, nhưng sao hắn càng ngày càng đối nghịch ta?" ( bản thân ra vẻ thanh cao tự lừa mình, xung quanh toàn một lũ ngu chỉ biết xu nịnh, ngày sau cả đám thê thảm cũng không trách được ai )

Tâm Thanh Sơ như gương sáng, Lục gia là chủ tử phủ đệ này, làm sao có thể có người dám để hắn ăn không ngon, mặc không đủ ấm? Này rõ ràng là chuyện cười, về phần còn trẻ lông bông? Người có não đều cảm thấy tính tình Lục gia quá mức nội liễm có chút lạnh lùng, làm sao có thể xúc động gây tai họa?

Uông thị tiếp tục nói, "Hiện nay, Lục gia nhìn ta như là ôn thần, ta nói nhiều một câu, hắn liền quăng tay áo bước đi, ngươi nhìn lần này... Hắn bởi vì ta nói không hợp ý hắn, trực tiếp ra phủ, đi nơi nào cũng không báo ta một tiếng? Để ta phải lo lắng như vậy. Ta đã nhiều ngày không ngủ yên nổi."

Làm nô tì nào dám nói chủ tử sai? Thanh Sơ có chút không biết tiếp lời như thế nào, Uông thị lại lẩm bẩm, "Ngươi nói..., nếu Lục gia biết tâm của ta, sẽ thay đổi không?"

Thanh Sơ nhìn vẻ mặt phu nhân khốn đốn liền cảm thấy..., phu nhân thông minh như vậy, đã đến hiện tại thế nhưng còn không tìm thấy nguyên nhân vấn đề? Phu nhân sai lầm chính là căn bản không có xem Lục gia là phu quân, mà là vẫn coi hắn là thứ tử Hoài An vương mình có thể tùy ý vuốt ve, một đứa nhỏ cần dựa vào mình mới sống được, nếu một ngày ý tưởng của nàng không thay đổi, quan hệ giữa hai người rất khó cải thiện, hơn nữa vì Lục gia ngày càng trưởng thành, mâu thuẫn sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.

Chính là, nàng còn nhìn ra nguyên nhân, vì sao phu nhân lại hồ đồ mãi? Thanh Sơ chợt nghĩ đến lá thư phu nhân đặt ở hộp trang sức..., bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, có đôi khi không phải không rõ, mà là muốn lừa mình dối người mà thôi, tình nguyện làm kẻ đui mù? Bởi vì như vậy trong lòng mới thoải mái được. ( chuẩn rồi đó. Thẳng ra là, Uông thị chịu sự giáo dục nữ huấn từ nhỏ. Nàng ta tự biết bản thân đã lấy chồng còn lưu luyến không dứt người cũ là chuyện bỉ ổi. Cho nên nàng ta đổ hết lên Hình Thượng Thiên, lừa mình Hình Thượng Thiên không phải phu quân, chỉ là đệ đệ. Như vậy nàng ta nhớ thương nam nhân khác chẳng có gì sai, mà nàng ta vẫn là rất thanh cao )

Hình Thượng Thiên vừa vặn chưa ăn cơm trưa, nhìn Cố Tương làm rất nhiều ngưu nhũ cao linh tinh liền cảm thấy hơi đói, bảo phòng bếp đi chuẩn bị cơm trưa, Cố Tương liền một hơi bầy hết thành phẩm của mình, cừ thật, đầy bàn cơ hồ đều là chế phẩm từ sữa.

Bánh bao màu vàng nhạt, ăn có hương vị khác, ngưu nhũ cao xốp vàng nhạt xem như Hình Thượng Thiên yêu nhất, ăn có chút như thạch hoa quả, vị tinh tế, còn có mùi sữa tươi, ngoài thanh trong ngọt, miệng đầy hương sữa còn có vị ngọt, cắn một ngụm liền thỏa mãn cả miệng.

Hình Thượng Thiên cảm thấy một mảnh tâm ý của Cố Tương khó được, trong mắt của hắn một tiểu nha đầu đáng thương, không được ra cửa, trên còn có đại phu nhân quản thúc, căn bản không có tự do đáng nói, tưởng niệm hắn lại không có cách nào biểu đạt cảm tình, cũng không biết đi nơi nào tìm hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung buồn rầu, đành phải vùi đầu làm ngưu nhũ cao nghe nói hắn yêu nhất, chỉ ngưu nhũ cao còn chưa chịu dừng, lại dốc sức làm đồ ăn liên quan khác, nghĩ có thể để hắn ăn cao hứng chút, lúc Chiêu Trữ nói nàng náo loạn làm sữa hắn thật có chút tức giận, cảm thấy di nương này thật đúng là vô tâm vô phế, kết quả khi hắn đến Hà Hoa viện nhìn thấy vẻ mặt Cố Tương kích động, lại thấy nàng lấy đồ ăn ra, liền cảm thấy là Chiêu Trữ hiểu lầm nàng, Chiêu Trữ không hiểu tâm nữ nhân, nhưng là hắn không giống..., hắn nhìn ra Cố Tương hết sức chân thành, Cố Tương làm hết thảy đều là vì hắn!

Nghĩ như vậy, đồ ăn đầy bàn thành mỹ vị quý và lạ, Hình Thượng Thiên thực nể tình ăn, đương nhiên lúc đầu là cảm thấy thịnh tình không thể chối từ, nhưng ăn một cái liền cảm thấy, miệng đầy hương vị sữa thật sự là yêu thích trong lòng hắn!

Cố Tương nhìn một khối sữa tươi cô đặc cuối cùng bị Hình Thượng Thiên xử lý nhanh gọn như trâu ăn mẫu đơn, trong lòng liền đau, thứ này quá khó làm, lúc trước nàng chỉ là ở phòng ngủ kí túc xá nghe được một sư muội nói cách thực hiện, nhưng chỉ là đại khái, đi theo đầu bếp mập nghiên cứu hai ngày, lại thất bại không dưới mấy chục lần, mới ra thành phẩm, nàng còn chưa có ăn đủ đâu..., Lục gia, ngài phải chừa cho ta một chút chứ.

Hình Thượng Thiên ăn vui vẻ, vừa quay đầu liền thấy Cố Tương tội nghiệp nhìn mình, ánh mắt kia ngập nước, như là hàm chứa nước mắt, hắn cho là Cố Tương tưởng niệm mình lợi hại, chỉ ngồi nhìn như vậy cũng có thể khóc, quá đáng thương, mấy ngày nay một mình trong phủ đệ nhất định bị dọa sợ rồi? Lần trước bất quá một ngày không ngủ cùng liền bị quỷ áp giường, khóc thê thảm..., nghĩ đến đây liền gắp khối ngưu nhũ cao mình thích nhất cho nàng thể hiện quan tâm, "Ăn nhiều một chút."

A a a, Lục gia, ta muốn ăn sữa tươi đặc mà!

Trong lòng Cố Tương nghĩ như vậy, trên mặt cũng không dám khác thường, cúi đầu dùng canh sữa nấm nuốt cùng ngưu nhũ cao, chờ ăn cơm trưa xong, hai người đều ăn hơi nhiều, Hình Thượng Thiên liền mang theo Cố Tương đi bên hồ tản bộ tiêu thực, thuận tiện gia tăng cảm tình.

Thời tiết đã không còn nóng, bầu trời đầu thu không xanh lam, liếc mắt một cái nhìn lại khiến cho người cảm thấy vui vẻ thoải mái, Cố Tương kéo cánh tay Hình Thượng Thiên bắt đầu lải nhải lẩm bẩm nói những chuyện lúc hắn không ở.

Lúc đầu Hình Thượng Thiên bị Cố Tương kéo cánh tay như vậy thật là hơi không được tự nhiên, nhưng dần dần thường xuyên qua lại cũng thành thói quen, cảm thấy có bàn tay mềm mại cầm lấy tay mình như vậy, đáy lòng có loại ấm áp nói không nên lời.

Về phương diện lựa chọn đề tài Cố Tương thực đau đầu, nàng cảm thấy mình không thể hỏi, Lục gia mấy ngày nay ngươi đi nơi nào? Hắn không chịu nói tự nhiên chính là có nguyên nhân của hắn, Cố Tương không chắc hai người thân mật đến mức có thể nói chuyện tư mật như vậy, cho nên chọn nói những chuyện vụn vặt lúc Hình Thượng Thiên không ở đây, như đang báo cáo, tỷ như nàng làm hai quần lụa mỏng mới đến bồn hoa nàng dưỡng đã nở, hay là nàng vất vả gian khổ như thế nào mới chế phẩm ra mấy điểm tâm sữa kia.

Hình Thượng Thiên vừa nghe vừa vỗ nhẹ tay nàng, giọng của Cố Tương rất êm tai, âm cuối mang theo chút nũng nịu, giọng điệu lại ôn nhu, cho dù là chuyện bình thường hắn nghe cũng không có cảm thấy phiền chán, nhìn hồ nước xanh biếc cách đó không xa, dương liễu bên đường bị gió thổi nhẹ nhàng lắc lư, cảm thấy phiền chán bất an mấy ngày nay cũng được dịu xuống, bình tĩnh khác thường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện