12

"Lúc về nhà không nhắn cho anh một tin nào, em lại có thời gian cùng mẹ đi thăm mấy anh đẹp trai, quả là chuyện quan trọng!"

"Lâm Hoán đúng không? Ngày mai anh sẽ phong sát cậu ta!"

"Còn muốn bao nuôi mười tám người, em đúng là có tố chất làm hôn quân?"

"Không thể tức giận, không thể tức giận, không thể tức giận, tức giận sẽ tổn hại cơ thể, lỡ mình hẹo thì em ấy sẽ tìm th.ằ.ng đẹp trai khác hay thế mình mất!"

Vân Gián vừa đi vừa suy nghĩ, tôi đi theo sau, muốn cười mà không dám cười.



Suốt quãng đường đến bãi đậu xe, Vân Gián giận dữ uống một chai nước khi nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ của tôi.

"Sao em không trả lời tin nhắn của anh?"

"Anh có nhắn ư? Em không thấy!"

Thật ra thì tôi cũng thấy nhưng không biết trả lời sao.

"Vậy thì bây giờ anh sẽ nói trực tiếp với em."

Vân Gián hít một hơi thật sâu và nói:

"Ưng Tri Tri, anh đã gặp rất nhiều cô gái, nhưng anh chưa bao giờ gặp người kỳ lạ như em. Em sẽ cuộn tròn trong một góc và ngủ gật trong cuộc họp buổi sáng, có mấy lần anh còn thấy em chảy nước miếng. Mỗi lần anh hỏi em đang làm gì thì em luôn quay lại với nụ cười trên môi, lúc sau lại quay mặt thầm mắng anh. Lúc đó anh nghĩ, thật thú vị khi kết giao với một người như em. Anh định nhờ em giả làm bạn gái của anh để đối phó với người nhà, nhưng sau khi chúng ta ở bên nhau gần nửa tháng, anh đột nhiên không muốn làm bạn với em nữa.”

Bãi đậu xe thiếu ánh sáng, nhưng tôi cảm thấy đôi mắt của Vân Gián sáng ngời.

Dường như có vô số bong bóng màu hồng trong không khí, mặt tôi hơi nóng, đầu óc trống rỗng.

"Ưng Tri Tri, anh không muốn làm bạn với em nữa, em có muốn làm bạn gái chính thức của anh không?"

Vân Gián đang tỏ tình với tôi? Vân Gián đang tỏ tình với tôi! "Vậy anh đồng ý ăn bún ốc cả đời không?"

"Anh nguyện ý cả đời này ăn bún ốc với Tri Tri."

Một chiếc ô tô vừa mới dừng lại cách đó không xa, ánh đèn pha của chiếc xe chiếu lên người Vân Gián, trông anh dịu dàng hơn rất nhiều, ma xui quỷ khiến tôi gật đầu.

Vân Gián, người ban đầu đang lo lắng, thấy tôi gật đầu thì nhẹ nhõm hẳn, anh kéo tôi vào lòng và nở một nụ cười.

"Vậy, em có thể không bị trừ lương nếu em đến muộn không?"

"Không được, phu nhân phải làm gương."

Tôi ngẩng đầu lên phản đối, Vân Gián cười ôm tôi vào lòng nói thêm:

"Nhưng anh sẽ bồi thường cho em bằng tất cả tài sản của mình."

- ----

Toàn văn hoàn
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện