Họp báo diễn ra trong nửa giờ cực kỳ thuận lợi. Lục Liên Thủy tránh nặng tìm nhẹ, thừa nhận Miêu Nhã là tình nhân của ông, thậm chí còn dùng câu "giang hồ nhi nữ, khoái ý ân cừu*" để mô tả mối quan hệ của hai người họ. Lời lẽ hoàn toàn nói về việc, vì Miêu Nhã giúp ông tranh đoạt thiên hạ, nên bọn họ dần dần nảy sinh tình cảm; rồi trịnh trọng tuyên bố Miêu Tư Lý là con gái ruột của ông, còn tỏ ra rất hối hận vì đã để Miêu Tư Lý thiếu tình thương của bố suốt hai mươi mấy năm nay, hứa hẹn sau này nhất định sẽ bồi đắp.
(*:Phụ nữ có khí phách, ân oán luôn phân minh)
Kiểu người lăn lộn trên thương trường mấy chục năm và có được cả mảnh trời riêng như ông, mỗi một câu nói đều là chân lý. Cho dù trước giờ, người ta cứ hất nước bẩn lên người ông đủ góp thành một dòng sông lớn, nhưng với năng lực của mình, ông dễ dàng khiến mọi người im lặng. Bởi vì ông thành công, nên lời nói của ông đều là lẽ phải. Có vô số kẻ ôm mộng có thể giống như ông, có được tiền tài, mỹ nữ, cũng như địa vị. Vì thế xuất hiện những lời dèm pha chỉ bởi vì ghen tị, không ai trên đời này là cao thượng.
Từ đầu đến cuối, Miêu Nhã không nói một lời, chỉ mỉm cười ngồi yên tại chỗ. Bà không cần lên tiếng, chỉ cần làm một con khổng tước xinh đẹp, hoặc một bình hoa tinh mỹ để người thưởng thức. Bà là biểu tượng của cái đẹp, cao không thể chạm, xa không thể với, thậm chí tựa như vô giá, chỉ có người thành công giống Lục Liên Thủy mới có tư cách có được bà.
Đương nhiên chuyện người ta cảm thấy hứng thú nhất vẫn là việc phân chia khối gia sản ai cũng thèm muốn kia. Nếu đã nhận con gái ruột, có phải cũng sẽ nhận cô là người thừa kế? Nhưng em gái của Lục Liên Thủy rõ ràng vẫn an vị bên cạnh, thì việc đó có vẻ không quá đương nhiên.
Lục Liên Thủy chỉ nói mập mờ. Ông nói, đã phân chia tốt, về phần chia như thế nào thì còn giữ bí mật.
Họp báo cứ như vậy mà kết thúc.
***
Cố Vân tắt TV, quay đầu nhìn thoáng qua hai người vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình: "Vậy là xong."
Cố Cách Cách và Miêu Tư Lý lúc này mới hồi phục tinh thần, nhìn nhau cười, có cảm giác vừa trút được gánh nặng.
Cố Vân cười nói: "Không làm bóng đèn của các em nữa. Chị đi đây."
Cố Cách Cách buông tay Miêu Tư Lý, đứng dậy nói: "Bóng đèn gì chứ? Đợi lát nữa dì vào, em sẽ đi cùng chị."
Miêu Tư Lý ở phía sau hai người, bực bội kêu lên: "Em cũng muốn đi khỏi chỗ chết tiệt này."
Cố Cách Cách quay đầu lại, nhìn cô thương hại: "Bé yêu, quên việc đó đi. Em còn phải nằm ở đây ít nhất một tháng nữa." rồi nhìn Cố Vân, thấy chị liên tục nhìn đồng hồ, mới hiểu ra, vỗ trán nói, "Em quên mất hôm nay là cuối tuần, làm mất thời gian hẹn hò của chị, thật không nên."
Cố Vân lại nói: "Không sao, Lộc Minh đã dẫn Đa Đa đi bơi rồi. Lúc này có lẽ cũng sắp xong, chị đang nghĩ có nên gọi điện thoại cho chị ấy hay không?"
Những ngày qua, Cố Cách Cách một lòng một dạ chỉ đặt lên người Miêu Tư Lý, đã sớm quên mất nhân vật tên Khâu Lộc Minh kia. Lần gặp mặt gần nhất chính là ở bữa tiệc tối, hơn nữa dù cô là người mang cậu tới, nhưng vừa gặp sắc thì đã quên nghĩa bỏ rơi cậu, ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi. Nhớ lại việc đó liền cảm thấy áy náy, hỏi Cố Vân: "Lộc Minh bây giờ thế nào rồi?"
Cố Vân và cô là chị em liền tâm, nhìn sắc mặt biết cô đang suy nghĩ gì, liền nói: "Công ty của cậu ấy sắp thành hình, nên gần đây công việc rất bề bộn. Còn về chuyện của các em, bố mẹ cũng đã nói chuyện rõ ràng với gia đình Lộc Minh. Hôm nay Lộc Minh đưa Đa Đa đi bơi, chị gặp cậu ấy mới biết Đa Đa đăng ký tham gia thi bơi lội ở trường. Giáo viên yêu cầu có người lớn đi cùng, tốt nhất là bố, bởi vì
sau khi cuộc thi kết thúc, còn tổ chức trò chơi bố con, nếu thắng sẽ được phần thường. Vì vậy, Đa Đa đã tự mình gọi điện cho Lộc Minh."
Cố Cách Cách cũng hiểu ý trong lời chị nói, hỏi: "Tổng giám đốc Diệp có để ý việc chị nuôi Đa Đa không?"
Cố Vân nói: "Nếu chị ấy để ý chuyện đó, bọn chị đã không bắt đầu."
Cố Cách Cách lại hỏi: "Còn Đa Đa thì sao? Chị chuẩn bị khi nào thì nói cho Đa Đa biết?"
Cố Vân có chút bất đắc dĩ: "Chị cũng không biết."
Cố Cách Cách không hỏi nữa. Tình cảnh chị hai phức tạp hơn cô, tuy rất khó thuyết phục bố mẹ ở nhà, nhưng đã có chuyện của cô làm tiền lệ, chắc cũng không quá khó khăn. Mấu chốt vẫn là Đa Đa, thậm chí không biết nên nói chuyện này thế nào, chứ đừng nói đến việc thằng bé nghe có hiểu không?
Khi hai người trầm mặc, Miêu Tư Lý lại mở miệng: "Chị hai, cứ nói thật với Đa Đa. Tuy rằng còn nhỏ, nhưng chỉ cần đó là việc đem lại hạnh phúc cho mẹ, Đa Đa nhất định sẽ tán thành."
Cố Vân nhìn cô, nghi hoặc hỏi: "Thật vậy không?"
Miêu Tư Lý gật đầu.
Cố Vân còn định nói tiếp, đột nhiên di động vang lên, lấy ra vừa nhìn màn hình điện thoại, vẻ mặt liền dịu đi rất nhiều, nhận điện thoại nói: "Alô."
Cố Cách Cách và Miêu Tư Lý lập tức đoán ra người gọi đến là Diệp Mạn Điệp. Hai cô cùng nháy mắt với Cố Vân, ai ngờ sắc mặt của chị ngày càng trắng bệch.
Cả hai quay mặt nhìn nhau không biết xảy ra chuyện gì, đợi Cố Vân cúp điện thoại. Cố Cách Cách mới hỏi: "Có chuyện gì vậy chị?"
Cố Vân nhìn Miêu Tư Lý: "Mẹ em bị cảnh sát đưa đi."
Miêu Tư Lý cực kỳ hoảng sợ: "Cái gì?"
Cố Cách Cách cũng hoảng sợ: "Chị, rốt cuộc là sao?"
Cố Vân đáp: "Mạn Điệp nói trong điện thoại, dì Nhã sau khi ra ngoài, liền lập tức bước lên một chiếc xe cảnh sát. Hình như có liên quan đến tai nạn của Tiểu Lý."
Cố Cách Cách nghi hoặc hỏi: "Đã lấy lời khai hết rồi, sao còn phải đến đồn cảnh sát?"
Cố Vân lại nhìn thoáng qua Miêu Tư Lý: "Cảnh sát nghi ngờ dì Nhã là chủ mưu gây nên vụ tai nạn."
Cố Cách Cách lập tức dè bỉu: "Lũ cảnh sát đầu bị chọi đá à? Sao dì có thể là chủ mưu gây ra tai nạn xe đó chứ? Miêu Tư Lý là con gái dì ấy..." Nói được một nửa đột nhiên ngừng lại, Cố Cách Cách nhìn thoáng qua Miêu Tư Lý vẫn đang yên lặng, tuy rằng sắc mặt tái nhợt nhưng không hề kinh ngạc, lại nghĩ đến buổi họp báo vừa chấm dứt kia, lập tức ý thức được một điều, "Miêu Tư Lý?"
Miêu Tư Lý không đáp, chỉ hỏi Cố Vân: "Chị có biết ai báo cảnh sát không?"
Cố Vân nói: "Hình như là cô của em, vì trước khi lên xe, dì ấy có nói với cô em rằng, "Chị thật giỏi"."
Miêu Tư Lý cúi đầu không nói nữa.
Cố Cách Cách ngã ngồi xuống ghế, không thể tin nổi nhìn Miêu Tư Lý. Vở kịch cực hay này làm cô gần như không thể thở, đột nhiên nghĩ thông suốt tất cả mọi việc. Nếu chỉ có Miêu Nhã tham dự vẫn chưa khiến cô khiếp sợ như vậy, mà một suy nghĩ lớn mật hơn đang ở trong đầu.
Trước vụ tai nạn một ngày, Miêu Tư Lý vô duyên vô cớ biến mất cả một ngày, đến đêm khuya mới cùng Miêu Nhã trở về, còn làm ra vẻ rất thần bí. Hôm sau, khi hai người rời nhà, cô cũng đâu nghe Miêu Tư Lý nói gì đến chuyện đi gặp khách hàng, lại còn ở một nơi rất vắng vẻ như vậy? Còn Miêu Nhã, đáng ra phải có mặt trong buổi ra mắt sản phẩm lại không tới. Kết quả thì sao? Ngay chiều hôm đó, Miêu Tư Lý bị tai nạn xe. Hết thảy thật quá trùng hợp, càng trùng hợp hơn nữa, là chẳng có chút manh mối nào để lại ở hiện trường, đến cả người duy nhất chứng kiến là nạn nhân cũng nói không nhớ rõ.
Nếu chuyện này thực sự do Miêu Nhã làm, thì tất cả đều dễ giải thích. Nếu thêm Miêu Tư Lý cùng phối hợp, thì càng không thể chê vào đâu. Mục đích chỉ có một, chính là vì buổi họp báo tuyên bố hôm nay.
Mẹ con hai người không ngờ vì một phần gia sản, lại trình diễn khổ nhục kế tai nạn xe? Thủ đoạn có phải quá tàn độc không? Trả giá như vậy có phải quá lớn rồi không?
Cố Cách Cách không muốn tin chuyện này là thật, cho dù có tin cũng chỉ tin do một tay Miêu Nhã sắp đặt, chứ không hề liên quan đến Miêu Tư Lý. Bởi vì Miêu Tư Lý là một đứa trẻ hiền lành thiện lương, sẽ không thể làm ra việc tàn nhẫn như vậy. Có điều dường như Miêu Tư Lý thực sự biết hết mọi việc.
Cố Vân dù không biết chân tướng cũng có thể đoán được một ít. Với việc này, chị không thích hợp để phát biểu ý kiến hay có mặt ở đây lúc này, nên vỗ vai Cố Cách Cách, cầm túi rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi im lặng thật lâu, Cố Cách Cách mới trầm giọng nói: "Miêu Tư Lý, tôi hy vọng những gì tôi đoán không phải là thật."
Miêu Tư Lý nhìn cô, trên mặt không có nhiều cảm xúc, hỏi: "Nếu là thật, chị sẽ làm gì?"
Cố Cách Cách phẫn nộ đứng dậy, chỉ vào vết thương trên người cô, nói: "Ý của em, chỗ này, chỗ này, và cả chỗ này nữa, cũng đều là thứ em muốn à? Tai nạn xe, thật ra do chính một tay em dựng lên? Em làm như vậy, mục đích chỉ vì cái gia sản mà em luôn nói rất khinh thường kia sao?"
Miêu Tư Lý nhìn cô không nói gì.
Cố Cách Cách nổi nóng: "Em có biết lúc em hôn mê, tôi đã hận không thể thay thế em nằm trên bàn phẫu thuật không? Ngay lúc đó tôi còn nghĩ, nếu em xảy ra chuyện gì, tôi phải làm sao đây? Tôi hận vì sao lúc đó mình không ở cùng với em? Dù không tránh được, ít nhất em cũng không phải một mình chịu khổ. Thế nhưng lúc này em lại nói với tôi, những điều đó là do em tự biên tự diễn, còn là dùng súng thật đạn thật? Em mang tính mạng của mình ra đánh bạc, chỉ vì thứ chết không thể mang theo kia sao? Miêu Tư Lý, có đáng giá không? Lúc quyết định làm việc này, em có nghĩ tới tôi hay không? Ở trong lòng em, thật ra tôi không bằng cái thứ gia sản kia phải không?"
"Cố Cách Cách." Miêu Tư Lý định kéo tay cô, kết quả lực quá mạnh làm động tới miệng vết thương, kêu lên một tiếng, buông lỏng tay.
Cố Cách Cách mới vừa tức giận đến sùi bọt mép, thấy Miêu Tư Lý như vậy lập tức lao đến, nửa quỳ ở trên giường, vẻ mặt quan tâm hỏi: "Em không sao chứ?"
Miêu Tư Lý thừa thế ôm lấy, hôn lên môi cô, bá đạo, tràn đầy chiếm hữu, hôn đến ngạt thở mới buông cô ra, thở hổn hển nói: "Cố Cách Cách, lúc này em chỉ có thể nói với chị là em không liên quan. Về phần mẹ thì em không biết. Em có hoài nghi nhưng em không tin, mẹ sẽ vì tiền mà đem mạng của em đánh đổi. Chuyện này sẽ rất nhanh được phơi bày, chị giúp em lấy điện thoại, em cần gọi điện ngay."
(*:Phụ nữ có khí phách, ân oán luôn phân minh)
Kiểu người lăn lộn trên thương trường mấy chục năm và có được cả mảnh trời riêng như ông, mỗi một câu nói đều là chân lý. Cho dù trước giờ, người ta cứ hất nước bẩn lên người ông đủ góp thành một dòng sông lớn, nhưng với năng lực của mình, ông dễ dàng khiến mọi người im lặng. Bởi vì ông thành công, nên lời nói của ông đều là lẽ phải. Có vô số kẻ ôm mộng có thể giống như ông, có được tiền tài, mỹ nữ, cũng như địa vị. Vì thế xuất hiện những lời dèm pha chỉ bởi vì ghen tị, không ai trên đời này là cao thượng.
Từ đầu đến cuối, Miêu Nhã không nói một lời, chỉ mỉm cười ngồi yên tại chỗ. Bà không cần lên tiếng, chỉ cần làm một con khổng tước xinh đẹp, hoặc một bình hoa tinh mỹ để người thưởng thức. Bà là biểu tượng của cái đẹp, cao không thể chạm, xa không thể với, thậm chí tựa như vô giá, chỉ có người thành công giống Lục Liên Thủy mới có tư cách có được bà.
Đương nhiên chuyện người ta cảm thấy hứng thú nhất vẫn là việc phân chia khối gia sản ai cũng thèm muốn kia. Nếu đã nhận con gái ruột, có phải cũng sẽ nhận cô là người thừa kế? Nhưng em gái của Lục Liên Thủy rõ ràng vẫn an vị bên cạnh, thì việc đó có vẻ không quá đương nhiên.
Lục Liên Thủy chỉ nói mập mờ. Ông nói, đã phân chia tốt, về phần chia như thế nào thì còn giữ bí mật.
Họp báo cứ như vậy mà kết thúc.
***
Cố Vân tắt TV, quay đầu nhìn thoáng qua hai người vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình: "Vậy là xong."
Cố Cách Cách và Miêu Tư Lý lúc này mới hồi phục tinh thần, nhìn nhau cười, có cảm giác vừa trút được gánh nặng.
Cố Vân cười nói: "Không làm bóng đèn của các em nữa. Chị đi đây."
Cố Cách Cách buông tay Miêu Tư Lý, đứng dậy nói: "Bóng đèn gì chứ? Đợi lát nữa dì vào, em sẽ đi cùng chị."
Miêu Tư Lý ở phía sau hai người, bực bội kêu lên: "Em cũng muốn đi khỏi chỗ chết tiệt này."
Cố Cách Cách quay đầu lại, nhìn cô thương hại: "Bé yêu, quên việc đó đi. Em còn phải nằm ở đây ít nhất một tháng nữa." rồi nhìn Cố Vân, thấy chị liên tục nhìn đồng hồ, mới hiểu ra, vỗ trán nói, "Em quên mất hôm nay là cuối tuần, làm mất thời gian hẹn hò của chị, thật không nên."
Cố Vân lại nói: "Không sao, Lộc Minh đã dẫn Đa Đa đi bơi rồi. Lúc này có lẽ cũng sắp xong, chị đang nghĩ có nên gọi điện thoại cho chị ấy hay không?"
Những ngày qua, Cố Cách Cách một lòng một dạ chỉ đặt lên người Miêu Tư Lý, đã sớm quên mất nhân vật tên Khâu Lộc Minh kia. Lần gặp mặt gần nhất chính là ở bữa tiệc tối, hơn nữa dù cô là người mang cậu tới, nhưng vừa gặp sắc thì đã quên nghĩa bỏ rơi cậu, ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi. Nhớ lại việc đó liền cảm thấy áy náy, hỏi Cố Vân: "Lộc Minh bây giờ thế nào rồi?"
Cố Vân và cô là chị em liền tâm, nhìn sắc mặt biết cô đang suy nghĩ gì, liền nói: "Công ty của cậu ấy sắp thành hình, nên gần đây công việc rất bề bộn. Còn về chuyện của các em, bố mẹ cũng đã nói chuyện rõ ràng với gia đình Lộc Minh. Hôm nay Lộc Minh đưa Đa Đa đi bơi, chị gặp cậu ấy mới biết Đa Đa đăng ký tham gia thi bơi lội ở trường. Giáo viên yêu cầu có người lớn đi cùng, tốt nhất là bố, bởi vì
sau khi cuộc thi kết thúc, còn tổ chức trò chơi bố con, nếu thắng sẽ được phần thường. Vì vậy, Đa Đa đã tự mình gọi điện cho Lộc Minh."
Cố Cách Cách cũng hiểu ý trong lời chị nói, hỏi: "Tổng giám đốc Diệp có để ý việc chị nuôi Đa Đa không?"
Cố Vân nói: "Nếu chị ấy để ý chuyện đó, bọn chị đã không bắt đầu."
Cố Cách Cách lại hỏi: "Còn Đa Đa thì sao? Chị chuẩn bị khi nào thì nói cho Đa Đa biết?"
Cố Vân có chút bất đắc dĩ: "Chị cũng không biết."
Cố Cách Cách không hỏi nữa. Tình cảnh chị hai phức tạp hơn cô, tuy rất khó thuyết phục bố mẹ ở nhà, nhưng đã có chuyện của cô làm tiền lệ, chắc cũng không quá khó khăn. Mấu chốt vẫn là Đa Đa, thậm chí không biết nên nói chuyện này thế nào, chứ đừng nói đến việc thằng bé nghe có hiểu không?
Khi hai người trầm mặc, Miêu Tư Lý lại mở miệng: "Chị hai, cứ nói thật với Đa Đa. Tuy rằng còn nhỏ, nhưng chỉ cần đó là việc đem lại hạnh phúc cho mẹ, Đa Đa nhất định sẽ tán thành."
Cố Vân nhìn cô, nghi hoặc hỏi: "Thật vậy không?"
Miêu Tư Lý gật đầu.
Cố Vân còn định nói tiếp, đột nhiên di động vang lên, lấy ra vừa nhìn màn hình điện thoại, vẻ mặt liền dịu đi rất nhiều, nhận điện thoại nói: "Alô."
Cố Cách Cách và Miêu Tư Lý lập tức đoán ra người gọi đến là Diệp Mạn Điệp. Hai cô cùng nháy mắt với Cố Vân, ai ngờ sắc mặt của chị ngày càng trắng bệch.
Cả hai quay mặt nhìn nhau không biết xảy ra chuyện gì, đợi Cố Vân cúp điện thoại. Cố Cách Cách mới hỏi: "Có chuyện gì vậy chị?"
Cố Vân nhìn Miêu Tư Lý: "Mẹ em bị cảnh sát đưa đi."
Miêu Tư Lý cực kỳ hoảng sợ: "Cái gì?"
Cố Cách Cách cũng hoảng sợ: "Chị, rốt cuộc là sao?"
Cố Vân đáp: "Mạn Điệp nói trong điện thoại, dì Nhã sau khi ra ngoài, liền lập tức bước lên một chiếc xe cảnh sát. Hình như có liên quan đến tai nạn của Tiểu Lý."
Cố Cách Cách nghi hoặc hỏi: "Đã lấy lời khai hết rồi, sao còn phải đến đồn cảnh sát?"
Cố Vân lại nhìn thoáng qua Miêu Tư Lý: "Cảnh sát nghi ngờ dì Nhã là chủ mưu gây nên vụ tai nạn."
Cố Cách Cách lập tức dè bỉu: "Lũ cảnh sát đầu bị chọi đá à? Sao dì có thể là chủ mưu gây ra tai nạn xe đó chứ? Miêu Tư Lý là con gái dì ấy..." Nói được một nửa đột nhiên ngừng lại, Cố Cách Cách nhìn thoáng qua Miêu Tư Lý vẫn đang yên lặng, tuy rằng sắc mặt tái nhợt nhưng không hề kinh ngạc, lại nghĩ đến buổi họp báo vừa chấm dứt kia, lập tức ý thức được một điều, "Miêu Tư Lý?"
Miêu Tư Lý không đáp, chỉ hỏi Cố Vân: "Chị có biết ai báo cảnh sát không?"
Cố Vân nói: "Hình như là cô của em, vì trước khi lên xe, dì ấy có nói với cô em rằng, "Chị thật giỏi"."
Miêu Tư Lý cúi đầu không nói nữa.
Cố Cách Cách ngã ngồi xuống ghế, không thể tin nổi nhìn Miêu Tư Lý. Vở kịch cực hay này làm cô gần như không thể thở, đột nhiên nghĩ thông suốt tất cả mọi việc. Nếu chỉ có Miêu Nhã tham dự vẫn chưa khiến cô khiếp sợ như vậy, mà một suy nghĩ lớn mật hơn đang ở trong đầu.
Trước vụ tai nạn một ngày, Miêu Tư Lý vô duyên vô cớ biến mất cả một ngày, đến đêm khuya mới cùng Miêu Nhã trở về, còn làm ra vẻ rất thần bí. Hôm sau, khi hai người rời nhà, cô cũng đâu nghe Miêu Tư Lý nói gì đến chuyện đi gặp khách hàng, lại còn ở một nơi rất vắng vẻ như vậy? Còn Miêu Nhã, đáng ra phải có mặt trong buổi ra mắt sản phẩm lại không tới. Kết quả thì sao? Ngay chiều hôm đó, Miêu Tư Lý bị tai nạn xe. Hết thảy thật quá trùng hợp, càng trùng hợp hơn nữa, là chẳng có chút manh mối nào để lại ở hiện trường, đến cả người duy nhất chứng kiến là nạn nhân cũng nói không nhớ rõ.
Nếu chuyện này thực sự do Miêu Nhã làm, thì tất cả đều dễ giải thích. Nếu thêm Miêu Tư Lý cùng phối hợp, thì càng không thể chê vào đâu. Mục đích chỉ có một, chính là vì buổi họp báo tuyên bố hôm nay.
Mẹ con hai người không ngờ vì một phần gia sản, lại trình diễn khổ nhục kế tai nạn xe? Thủ đoạn có phải quá tàn độc không? Trả giá như vậy có phải quá lớn rồi không?
Cố Cách Cách không muốn tin chuyện này là thật, cho dù có tin cũng chỉ tin do một tay Miêu Nhã sắp đặt, chứ không hề liên quan đến Miêu Tư Lý. Bởi vì Miêu Tư Lý là một đứa trẻ hiền lành thiện lương, sẽ không thể làm ra việc tàn nhẫn như vậy. Có điều dường như Miêu Tư Lý thực sự biết hết mọi việc.
Cố Vân dù không biết chân tướng cũng có thể đoán được một ít. Với việc này, chị không thích hợp để phát biểu ý kiến hay có mặt ở đây lúc này, nên vỗ vai Cố Cách Cách, cầm túi rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi im lặng thật lâu, Cố Cách Cách mới trầm giọng nói: "Miêu Tư Lý, tôi hy vọng những gì tôi đoán không phải là thật."
Miêu Tư Lý nhìn cô, trên mặt không có nhiều cảm xúc, hỏi: "Nếu là thật, chị sẽ làm gì?"
Cố Cách Cách phẫn nộ đứng dậy, chỉ vào vết thương trên người cô, nói: "Ý của em, chỗ này, chỗ này, và cả chỗ này nữa, cũng đều là thứ em muốn à? Tai nạn xe, thật ra do chính một tay em dựng lên? Em làm như vậy, mục đích chỉ vì cái gia sản mà em luôn nói rất khinh thường kia sao?"
Miêu Tư Lý nhìn cô không nói gì.
Cố Cách Cách nổi nóng: "Em có biết lúc em hôn mê, tôi đã hận không thể thay thế em nằm trên bàn phẫu thuật không? Ngay lúc đó tôi còn nghĩ, nếu em xảy ra chuyện gì, tôi phải làm sao đây? Tôi hận vì sao lúc đó mình không ở cùng với em? Dù không tránh được, ít nhất em cũng không phải một mình chịu khổ. Thế nhưng lúc này em lại nói với tôi, những điều đó là do em tự biên tự diễn, còn là dùng súng thật đạn thật? Em mang tính mạng của mình ra đánh bạc, chỉ vì thứ chết không thể mang theo kia sao? Miêu Tư Lý, có đáng giá không? Lúc quyết định làm việc này, em có nghĩ tới tôi hay không? Ở trong lòng em, thật ra tôi không bằng cái thứ gia sản kia phải không?"
"Cố Cách Cách." Miêu Tư Lý định kéo tay cô, kết quả lực quá mạnh làm động tới miệng vết thương, kêu lên một tiếng, buông lỏng tay.
Cố Cách Cách mới vừa tức giận đến sùi bọt mép, thấy Miêu Tư Lý như vậy lập tức lao đến, nửa quỳ ở trên giường, vẻ mặt quan tâm hỏi: "Em không sao chứ?"
Miêu Tư Lý thừa thế ôm lấy, hôn lên môi cô, bá đạo, tràn đầy chiếm hữu, hôn đến ngạt thở mới buông cô ra, thở hổn hển nói: "Cố Cách Cách, lúc này em chỉ có thể nói với chị là em không liên quan. Về phần mẹ thì em không biết. Em có hoài nghi nhưng em không tin, mẹ sẽ vì tiền mà đem mạng của em đánh đổi. Chuyện này sẽ rất nhanh được phơi bày, chị giúp em lấy điện thoại, em cần gọi điện ngay."
Danh sách chương