Editor: HD
Cho nên nàng đành phải trốn tránh trong nhà, nghĩ rằng tiền lời từ cửa hàng sẽ không làm nàng đói bụng được.
Sau đó nàng suy nghĩ muốn gặp Nhàn Vương, vì thế đi đến Nhàn Vương phủ.
Thật ra Điền Mật rất muốn cho nàng vào, nhưng thuyết phục như thế nào đi nữa Nhàn Vương cũng nhất quyết không cho, không còn cách nào khác, ngay cả cửa Nhàn Vương phủ Điền Hân cũng không bước qua được, đừng nói gì đến chuyện gặp mặt Nhàn Vương, nàng tức giận đến nghiến răng, một mực cho rằng Điền Mật lén lút giỏ trò! Về sau nàng vẫn tiếp tục đi đến Nhàn Vương phủ, tuy nhiên tính tình Nhàn Vương cực kì cố chấp, nói không cho vào chính là không cho vào. Hắn vốn đã không thích Điền Hân, sau đó đi đến Điền phủ thường xuyên, nghe được Điền Hân là người xấu, hắn còn nghe nói Điền Hân bỏ rơi Minh Hạo, nàng ta dám chê Minh Hạo xấu, hừ, nàng ta mới là người quái dị! Hắn tuyệt đối sẽ không để nàng vào đây cướp tỷ tỷ!
Điền Hân suy nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng mà vẫn không vào được Nhàn Vương phủ, nàng buồn phiền đứng trước cửa đợi Nhàn Vương.
Đáng tiếc, Nhàn Vương rất ít khi ra ngoài, bọn thị vệ mặc kệ nàng đứng đó đợi, nhưng chỉ cần khi nào Nhàn Vương hay Điền Mật ra ngoài, bọn họ sẽ đuổi nàng đi chỗ khác.
Kiên trì suốt một tháng, nàng đã không còn kiên nhẫn nữa, nàng đang suy nghĩ, có lẽ, Nhàn Vương không phải nam chính.
Sau khi nghĩ thông suốt, nàng bắt đầu nâng cao năng suất làm việc, mở tẩu lâu không được, vậy thì mở thanh lâu đi! Dù sao ở hiện đại nàng từng học qua dương cầm.
Thời điểm thanh lâu khai trương, việc làm ăn cũng không tệ lắm, nhưng danh tiếng của nàng vô cùng xấu.
Một ngày nọ, nàng đứng trong lầu hai của thanh lâu, thấy bên ngoài thực ồn ào, nghe nói, Chiến Vương lại lập chiến công, giành lấy Tây Bắc, khắp nơi đều vui mừng.
Nàng đứng bên cửa sổ nhìn ra, đi đầu tiên là một con ngựa đen, nàng là thường dân cũng nhìn ra được con ngựa này là ngựa tốt. Người ngồi trên ngựa là một nam tử trẻ tuổi, nhìn từ đằng xa cũng không thấy rõ lắm, chỉ biết, hắn mặc áo giáp màu bạc, da mặt hắn thật là trắng. Điền Hân suy nghĩ, không biết rốt cuộc là ai, lại có thể đi trước Chiến Vương gia.
Nam tử cưỡi ngựa, càng ngày càng tới gần.
Điền Hân dần dần nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt tinh xảo tuấn tú của hắn, nàng lấy tay đặt lên ngực, ấn vào trái tim đang đập mãnh liệt, có giọng nói bảo nàng. Chính là hắn! Chính là hắn!
Cũng không biết nàng lấy can đảm từ đâu, vội vàng chạy xuống lầu, chen chúc vào đám đông, lại chạy lên đằng trước cản đường người nọ.
“Hu---” Nam tử dừng lại, cúi đầu nhìn nàng, tỉ mỉ đánh giá nàng.
Nàng bây giờ so với một năm trước càng có thêm vẻ phong trần, khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta si mê. Nam tử đánh giá nàng một chút, sau đó cười lạnh một tiếng: “Điền Hân, ngươi cản đường ta như vậy, là muốn cái gì? Tự sát sao? Vậy đi xa một chút, tránh làm bẩn vó ngựa mà bổn vương yêu thích!” Đây có lẽ là câu dài nhất mà Chiến Vương nói với nàng, trên thực tế, bọn họ cũng chỉ nói chuyện với nhau vài câu.
Lúc đầu Điền Hân còn chưa kịp phản ứng, sau đó nàng đánh giá người trên ngựa một phen, nhìn thấy hắn có chút quen mắt, Chiến Vương vừa mở miệng, nàng liền biết là ai.
Đôi mắt nàng tràn đầy khiếp sợ, thật sự không ngờ đến, Chiến Vương lại có bộ dạng như thế, mặt của hắn, chữa lành rồi sao?!
Chiến Vương nói xong, tất cả mọi người nhận ra đây là Điền Hân, người cắt đứt quan hệ với Điền gia, lại bỏ rơi Chiến Vương.
Mọi người nhìn nàng bằng con mắt khinh thường, chẳng khác gì đang nhìn rác rưởi. Nàng sợ hãi vội vàng chạy trốn.
Bởi vì ngày ấy đang nghênh đón Chiến Vương về kinh thành, cho nên tất cả dân chúng đều đến, có lẽ trước kia còn có người không biết nàng là ai, nhưng hiện tại, nàng vừa bước ra khỏi cửa, đều sẽ bị nhận ra. Nàng bỏ rơi vị anh hùng trong lòng bọn họ, bọn họ hận không thể giết chết nàng cho hả giận. Thậm chí còn có người ném trứng và rau thối vào nàng.
Nàng bắt đầu đóng cửa không ra khỏi nhà, nàng không nghĩ ra, tại sao lại như vậy? Chẳng phải nàng là nữ chính sao? Chẳng phải nên có bàn tay vàng sao? Nam chính của nàng đâu? Không có! Cái gì cũng không có! Từ đó tính tình của nàng trở nên nóng nảy, tất cả đồ đạc trong nhà đều bị đập nát. Hạ nhân trong nhà đều bỏ nàng mà đi. Cửa hàng của nàng cũng bị người ta bán mất…, nàng chỉ còn duy nhất căn nhà này mà thôi.
Nàng điên rồi, nàng muốn về nhà, trở về hiện đại, ngôi nhà nho nhỏ ấm áp kia! Nàng nghĩ, mình đang nằm mơ, đang gặp ác mộng, rất nhanh sẽ tỉnh dậy thôi. Tuy nhiên, nàng vẫn không tỉnh. Nàng đổ ngã nến, đốt bản thân và căn nhà thành tro bụi.
Gần đây Nhàn Vương rất không vui, vô cùng không vui vẻ, đặc biệt không vui! Vì sao ư? Tỷ tỷ sắp sinh em bé! Hắn nhớ rõ tỷ tỷ từng nói với hắn, sin hem bé rồi, tỷ tỷ sẽ thích một mình em bé không thích hắn nữa! Hắn ghét em bé!
Điền Mật nằm trên giường, nhẹ nhàng xoa bụng, vẻ mặt cười hạnh phúc, đã chín tháng rồi, rất nhanh sẽ có thêm một sinh mạng mới, là kết tinh của nàng và Minh Nhất.
Nhàn Vương ngồi trên đất, lâu lâu lại nhìn Điền Mật, lâu lâu lại nhìn bụng Điền Mật. Càng nhìn càng thấy tủi thân, trong đáy mắt đã sớm chứa đầy bọt nước. Cuối cùng nghẹn ngào thành tiếng. Điền Mật nghe thấy khóc liền quay qua nhìn, thấy Nhàn Vương nước mắt nước mũi tùm lum, cực kì đáng thương. Lúc đó nàng không biết nên khóc hay nên cười.
Lúc trước, bởi vì nàng không muốn viên phòng với Nhàn Vương, cho nên mới lừa hắn, nhưng mà hiện tại, mặc kệ nàng có nói như thế nào, sinh em bé xong nàng vẫn yêu thích Nhàn Vương nhất, nhưng Nhàn Vương nhất quyết không tin. Hắn thỉnh thoảng ngồi góc tường suy nghĩ, sau đó bật khóc.
“Minh Nhất.” Nàng khẽ gọi, giọng nói trước sau như một đều rất dịu dàng.
Nhàn Vương dừng một chút, gõ cái tường một cái, rồi ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó đột nhiên xoay đầu sang chỗ khác.
Miệng than thở: “Đã nói không muốn em bé rồi! Tỷ tỷ không nghe lời! Không quan tâm tỷ tỷ nữa!”
Điền Mật nghe xong, dở khóc dở cười, bụng đột nhiên đau quặn, từng đợt từng đợt đánh tới, giống như có chất lỏng chảy ra, váy nàng ẩm ướt, nàng đỡ bụng, nhíu chặt mày: “Người đâu mau tới đây! Bà đỡ!”
Nha hoàn đang đứng ngoài cửa, nghe thấy Điền Mật gọi, vội vội vàng vàng rối hết cả lên, vừa đi mời bà đỡ, vừa gọi đại phu, lại đi đun nước ấm.
Vẻ mặt Điền Mật rất đau đớn, những lúc qua đau nàng sẽ gọi ra tiếng. Nàng Vương hết sức sợ hãi, không khóc nữa, đến nắm tay Điền Mật, liên tục gọi tỷ tỷ. Lúc này Điền Mật không tài nào để ý đến hắn, khi Khánh ma ma tới, nói cho Nhàn Vương biết, em bé phải đi ra ngoài rồi. Nhanh chóng đẩy Nhàn Vương ra ngoài.
Nhàn Vương đứng ngoài cửa, trong mắt tràn đầy lo lắng căng thẳng, thái tử là Chiến Vương nghe được tin, cũng vội vàng phi ngựa tới Nhàn Vương phủ, cùng với Nhàn Vương đứng ngoài của trông chừng.
Điền Mật la hét khoảng hai canh giờ, hô hấp yếu ớt đứt quãng, Nhàn Vương nghe được nước mắt lập tức chảy ra, nhưng dù thế nào cũng không khóc thành tiếng. Chiến Vương xiết chặt bàn tay, trong mắt đỏ ửng.
Một hồi tiếng khóc trẻ em vang ra, mọi người đều thở dài một hơi nhẹ nhõm, bà đỡ ôm em bé đi ra, trên mặt vui vẻ: “Cung…” Chưa kịp nói xong, Nhàn Vương lập tức phá cửa đi vào. May mắn có Chiến Vương kịp thời dìu bà đỡ, cho nên mới không bị ngã xuống đất.
Ổn định tinh thần, trên mặt bà đỡ lại xấu hiện ý cười: “Chúc mừng thái tử điện hạ! Nhàn Vương phi sinh được một tiểu vương gia!”
Thật ra Chiến Vương cũng muốn đi vào, nhưng mà hắn không thể! Siết chặt bàn tay, cúi đầu nhìn em bé trong ngực bà đỡ.
Người hồng hồng, da mặt nhăn nhó, mới vừa nãy còn khóc dữ dội lắm, lúc này đã nhắm mắt nằm ngủ yên lành. Loáng thoáng nhìn thấy, em bé có vài nét giống với Điền Mật.
Trong lòng hắn có chút xúc động, hắn giơ tay, nhẹ nhàng xoa mặt em bé, thật là trơn mịn.
Trong lòng chợt nảy lên một ý giống như đau đớn cũng giống như vui vẻ, nếu nếu đứa bé này là con của hắn và Điền Mật, thì thật tốt biết mấy.
Nhàn Vượng chạy vào phòng, liếc mắt nhìn Điền Mật mặt tái nhợt không huyết sắc nằm trên giường, lúc này nàng đã được lau chùi sạch sẽ, nhưng trên người vẫn còn nồng đậm mùi máu tươi. Suốt hai canh giờ mệt mỏi, Điền Mật đã sớm mơ màng. Nhàn Vương không biết Điền Mật đang ngủ, hắn nghĩ rằng, Điền Mật chết rồi, chạy đến bên giường, kéo tay Điền Mật, bắt đầu oa oa khóc lớn tiếng: “Tỷ tỷ! Ngươi đừng chết! Đừng chết! Ta… về sau ta sẽ yêu thích em bé, tỷ tỷ thích em bé cũng được, Minh Nhất sẽ không giận đâu!”
Trong lúc đang ngủ bị người ta đánh thức, Điền Mật cố gắng mở mắt ra, nhìn Nhàn Vương một cái: “Minh Nhất.”
“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Về sau ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ thích em bé mà.” Giống như rất sợ Điền Mật sẽ nhắm mắt lần nữa, Nhàn Vương vội lau nước mắt, nhếch môi cười với Điền Mật.
“Ừ, Minh Nhất nói thì phải giữ lời nha!”
“Được, giữ lời!”
“Minh Nhất, ta rất mệt, muốn ngủ một lát.”
“Ừm, tỷ tỷ ngủ đi, nhưng phải tỉnh lại nha!”
“Ừ…”
Nhìn thấy vẻ mặt Điền Mật lại say ngủ, Nhàn Vương chu chu miệng, cảm thấy rằng hắn sẽ không để tỷ tỷ có em bé nữa đâu!
Cho nên nàng đành phải trốn tránh trong nhà, nghĩ rằng tiền lời từ cửa hàng sẽ không làm nàng đói bụng được.
Sau đó nàng suy nghĩ muốn gặp Nhàn Vương, vì thế đi đến Nhàn Vương phủ.
Thật ra Điền Mật rất muốn cho nàng vào, nhưng thuyết phục như thế nào đi nữa Nhàn Vương cũng nhất quyết không cho, không còn cách nào khác, ngay cả cửa Nhàn Vương phủ Điền Hân cũng không bước qua được, đừng nói gì đến chuyện gặp mặt Nhàn Vương, nàng tức giận đến nghiến răng, một mực cho rằng Điền Mật lén lút giỏ trò! Về sau nàng vẫn tiếp tục đi đến Nhàn Vương phủ, tuy nhiên tính tình Nhàn Vương cực kì cố chấp, nói không cho vào chính là không cho vào. Hắn vốn đã không thích Điền Hân, sau đó đi đến Điền phủ thường xuyên, nghe được Điền Hân là người xấu, hắn còn nghe nói Điền Hân bỏ rơi Minh Hạo, nàng ta dám chê Minh Hạo xấu, hừ, nàng ta mới là người quái dị! Hắn tuyệt đối sẽ không để nàng vào đây cướp tỷ tỷ!
Điền Hân suy nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng mà vẫn không vào được Nhàn Vương phủ, nàng buồn phiền đứng trước cửa đợi Nhàn Vương.
Đáng tiếc, Nhàn Vương rất ít khi ra ngoài, bọn thị vệ mặc kệ nàng đứng đó đợi, nhưng chỉ cần khi nào Nhàn Vương hay Điền Mật ra ngoài, bọn họ sẽ đuổi nàng đi chỗ khác.
Kiên trì suốt một tháng, nàng đã không còn kiên nhẫn nữa, nàng đang suy nghĩ, có lẽ, Nhàn Vương không phải nam chính.
Sau khi nghĩ thông suốt, nàng bắt đầu nâng cao năng suất làm việc, mở tẩu lâu không được, vậy thì mở thanh lâu đi! Dù sao ở hiện đại nàng từng học qua dương cầm.
Thời điểm thanh lâu khai trương, việc làm ăn cũng không tệ lắm, nhưng danh tiếng của nàng vô cùng xấu.
Một ngày nọ, nàng đứng trong lầu hai của thanh lâu, thấy bên ngoài thực ồn ào, nghe nói, Chiến Vương lại lập chiến công, giành lấy Tây Bắc, khắp nơi đều vui mừng.
Nàng đứng bên cửa sổ nhìn ra, đi đầu tiên là một con ngựa đen, nàng là thường dân cũng nhìn ra được con ngựa này là ngựa tốt. Người ngồi trên ngựa là một nam tử trẻ tuổi, nhìn từ đằng xa cũng không thấy rõ lắm, chỉ biết, hắn mặc áo giáp màu bạc, da mặt hắn thật là trắng. Điền Hân suy nghĩ, không biết rốt cuộc là ai, lại có thể đi trước Chiến Vương gia.
Nam tử cưỡi ngựa, càng ngày càng tới gần.
Điền Hân dần dần nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt tinh xảo tuấn tú của hắn, nàng lấy tay đặt lên ngực, ấn vào trái tim đang đập mãnh liệt, có giọng nói bảo nàng. Chính là hắn! Chính là hắn!
Cũng không biết nàng lấy can đảm từ đâu, vội vàng chạy xuống lầu, chen chúc vào đám đông, lại chạy lên đằng trước cản đường người nọ.
“Hu---” Nam tử dừng lại, cúi đầu nhìn nàng, tỉ mỉ đánh giá nàng.
Nàng bây giờ so với một năm trước càng có thêm vẻ phong trần, khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta si mê. Nam tử đánh giá nàng một chút, sau đó cười lạnh một tiếng: “Điền Hân, ngươi cản đường ta như vậy, là muốn cái gì? Tự sát sao? Vậy đi xa một chút, tránh làm bẩn vó ngựa mà bổn vương yêu thích!” Đây có lẽ là câu dài nhất mà Chiến Vương nói với nàng, trên thực tế, bọn họ cũng chỉ nói chuyện với nhau vài câu.
Lúc đầu Điền Hân còn chưa kịp phản ứng, sau đó nàng đánh giá người trên ngựa một phen, nhìn thấy hắn có chút quen mắt, Chiến Vương vừa mở miệng, nàng liền biết là ai.
Đôi mắt nàng tràn đầy khiếp sợ, thật sự không ngờ đến, Chiến Vương lại có bộ dạng như thế, mặt của hắn, chữa lành rồi sao?!
Chiến Vương nói xong, tất cả mọi người nhận ra đây là Điền Hân, người cắt đứt quan hệ với Điền gia, lại bỏ rơi Chiến Vương.
Mọi người nhìn nàng bằng con mắt khinh thường, chẳng khác gì đang nhìn rác rưởi. Nàng sợ hãi vội vàng chạy trốn.
Bởi vì ngày ấy đang nghênh đón Chiến Vương về kinh thành, cho nên tất cả dân chúng đều đến, có lẽ trước kia còn có người không biết nàng là ai, nhưng hiện tại, nàng vừa bước ra khỏi cửa, đều sẽ bị nhận ra. Nàng bỏ rơi vị anh hùng trong lòng bọn họ, bọn họ hận không thể giết chết nàng cho hả giận. Thậm chí còn có người ném trứng và rau thối vào nàng.
Nàng bắt đầu đóng cửa không ra khỏi nhà, nàng không nghĩ ra, tại sao lại như vậy? Chẳng phải nàng là nữ chính sao? Chẳng phải nên có bàn tay vàng sao? Nam chính của nàng đâu? Không có! Cái gì cũng không có! Từ đó tính tình của nàng trở nên nóng nảy, tất cả đồ đạc trong nhà đều bị đập nát. Hạ nhân trong nhà đều bỏ nàng mà đi. Cửa hàng của nàng cũng bị người ta bán mất…, nàng chỉ còn duy nhất căn nhà này mà thôi.
Nàng điên rồi, nàng muốn về nhà, trở về hiện đại, ngôi nhà nho nhỏ ấm áp kia! Nàng nghĩ, mình đang nằm mơ, đang gặp ác mộng, rất nhanh sẽ tỉnh dậy thôi. Tuy nhiên, nàng vẫn không tỉnh. Nàng đổ ngã nến, đốt bản thân và căn nhà thành tro bụi.
Gần đây Nhàn Vương rất không vui, vô cùng không vui vẻ, đặc biệt không vui! Vì sao ư? Tỷ tỷ sắp sinh em bé! Hắn nhớ rõ tỷ tỷ từng nói với hắn, sin hem bé rồi, tỷ tỷ sẽ thích một mình em bé không thích hắn nữa! Hắn ghét em bé!
Điền Mật nằm trên giường, nhẹ nhàng xoa bụng, vẻ mặt cười hạnh phúc, đã chín tháng rồi, rất nhanh sẽ có thêm một sinh mạng mới, là kết tinh của nàng và Minh Nhất.
Nhàn Vương ngồi trên đất, lâu lâu lại nhìn Điền Mật, lâu lâu lại nhìn bụng Điền Mật. Càng nhìn càng thấy tủi thân, trong đáy mắt đã sớm chứa đầy bọt nước. Cuối cùng nghẹn ngào thành tiếng. Điền Mật nghe thấy khóc liền quay qua nhìn, thấy Nhàn Vương nước mắt nước mũi tùm lum, cực kì đáng thương. Lúc đó nàng không biết nên khóc hay nên cười.
Lúc trước, bởi vì nàng không muốn viên phòng với Nhàn Vương, cho nên mới lừa hắn, nhưng mà hiện tại, mặc kệ nàng có nói như thế nào, sinh em bé xong nàng vẫn yêu thích Nhàn Vương nhất, nhưng Nhàn Vương nhất quyết không tin. Hắn thỉnh thoảng ngồi góc tường suy nghĩ, sau đó bật khóc.
“Minh Nhất.” Nàng khẽ gọi, giọng nói trước sau như một đều rất dịu dàng.
Nhàn Vương dừng một chút, gõ cái tường một cái, rồi ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó đột nhiên xoay đầu sang chỗ khác.
Miệng than thở: “Đã nói không muốn em bé rồi! Tỷ tỷ không nghe lời! Không quan tâm tỷ tỷ nữa!”
Điền Mật nghe xong, dở khóc dở cười, bụng đột nhiên đau quặn, từng đợt từng đợt đánh tới, giống như có chất lỏng chảy ra, váy nàng ẩm ướt, nàng đỡ bụng, nhíu chặt mày: “Người đâu mau tới đây! Bà đỡ!”
Nha hoàn đang đứng ngoài cửa, nghe thấy Điền Mật gọi, vội vội vàng vàng rối hết cả lên, vừa đi mời bà đỡ, vừa gọi đại phu, lại đi đun nước ấm.
Vẻ mặt Điền Mật rất đau đớn, những lúc qua đau nàng sẽ gọi ra tiếng. Nàng Vương hết sức sợ hãi, không khóc nữa, đến nắm tay Điền Mật, liên tục gọi tỷ tỷ. Lúc này Điền Mật không tài nào để ý đến hắn, khi Khánh ma ma tới, nói cho Nhàn Vương biết, em bé phải đi ra ngoài rồi. Nhanh chóng đẩy Nhàn Vương ra ngoài.
Nhàn Vương đứng ngoài cửa, trong mắt tràn đầy lo lắng căng thẳng, thái tử là Chiến Vương nghe được tin, cũng vội vàng phi ngựa tới Nhàn Vương phủ, cùng với Nhàn Vương đứng ngoài của trông chừng.
Điền Mật la hét khoảng hai canh giờ, hô hấp yếu ớt đứt quãng, Nhàn Vương nghe được nước mắt lập tức chảy ra, nhưng dù thế nào cũng không khóc thành tiếng. Chiến Vương xiết chặt bàn tay, trong mắt đỏ ửng.
Một hồi tiếng khóc trẻ em vang ra, mọi người đều thở dài một hơi nhẹ nhõm, bà đỡ ôm em bé đi ra, trên mặt vui vẻ: “Cung…” Chưa kịp nói xong, Nhàn Vương lập tức phá cửa đi vào. May mắn có Chiến Vương kịp thời dìu bà đỡ, cho nên mới không bị ngã xuống đất.
Ổn định tinh thần, trên mặt bà đỡ lại xấu hiện ý cười: “Chúc mừng thái tử điện hạ! Nhàn Vương phi sinh được một tiểu vương gia!”
Thật ra Chiến Vương cũng muốn đi vào, nhưng mà hắn không thể! Siết chặt bàn tay, cúi đầu nhìn em bé trong ngực bà đỡ.
Người hồng hồng, da mặt nhăn nhó, mới vừa nãy còn khóc dữ dội lắm, lúc này đã nhắm mắt nằm ngủ yên lành. Loáng thoáng nhìn thấy, em bé có vài nét giống với Điền Mật.
Trong lòng hắn có chút xúc động, hắn giơ tay, nhẹ nhàng xoa mặt em bé, thật là trơn mịn.
Trong lòng chợt nảy lên một ý giống như đau đớn cũng giống như vui vẻ, nếu nếu đứa bé này là con của hắn và Điền Mật, thì thật tốt biết mấy.
Nhàn Vượng chạy vào phòng, liếc mắt nhìn Điền Mật mặt tái nhợt không huyết sắc nằm trên giường, lúc này nàng đã được lau chùi sạch sẽ, nhưng trên người vẫn còn nồng đậm mùi máu tươi. Suốt hai canh giờ mệt mỏi, Điền Mật đã sớm mơ màng. Nhàn Vương không biết Điền Mật đang ngủ, hắn nghĩ rằng, Điền Mật chết rồi, chạy đến bên giường, kéo tay Điền Mật, bắt đầu oa oa khóc lớn tiếng: “Tỷ tỷ! Ngươi đừng chết! Đừng chết! Ta… về sau ta sẽ yêu thích em bé, tỷ tỷ thích em bé cũng được, Minh Nhất sẽ không giận đâu!”
Trong lúc đang ngủ bị người ta đánh thức, Điền Mật cố gắng mở mắt ra, nhìn Nhàn Vương một cái: “Minh Nhất.”
“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Về sau ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ thích em bé mà.” Giống như rất sợ Điền Mật sẽ nhắm mắt lần nữa, Nhàn Vương vội lau nước mắt, nhếch môi cười với Điền Mật.
“Ừ, Minh Nhất nói thì phải giữ lời nha!”
“Được, giữ lời!”
“Minh Nhất, ta rất mệt, muốn ngủ một lát.”
“Ừm, tỷ tỷ ngủ đi, nhưng phải tỉnh lại nha!”
“Ừ…”
Nhìn thấy vẻ mặt Điền Mật lại say ngủ, Nhàn Vương chu chu miệng, cảm thấy rằng hắn sẽ không để tỷ tỷ có em bé nữa đâu!
Danh sách chương