Mặc dù Nhàn Vương là ngốc vương, nhưng dù sao cũng là hoàng tử, còn là hoàng trưởng tử, bởi vì sự ngu dại mà không có cơ hội lên ngôi vua, nhưng cũng là nhi tử đầu tiên của Hoàng thượng, tình cảm của Hoàng thượng dành cho hắn cũng không như những hoàng tử khác.

Mặc dù hôn lễ không được mười dặm hồng trang, nhưng Nhàn Vương là Vương gia, Điền Mật là nữ nhi hoàng thương, cái khác không có, chỉ có tiền. Từng rương kia đựng đầy đồ cưới đi theo kiệu hoa, dân chúng nhìn thấy đều trừng lớn mắt.

Bởi vì Nhàn Vương ngu dại, vì thế hôn sự đơn giản lại càng đơn giản hơn, không có bái thiên địa, không có bái cao đường. Chỉ đến cửa cung hành lễ, ngày thứ hai lại đi vào hoàng cung thỉnh an là xong. có điều bởi vì ngày thứ hai Chiến Vương phải thành thân, hoàng thượng liền hạ chỉ để cho Điền Mật ngày thứ ba mới tiến cung thỉnh an, đến lúc đó có thể cùng với tỷ tỷ của mình cùng nhau tiến cung.

Điền Mật che khăn voan, ngồi ở trong phòng chính của Nhàn Vương, chờ hắn đến.

"Lộc cộc lộc cộc lộc cộc", một trận tiếng bước chân truyền đến, nghe, hình như chủ nhân của tiếng bước chân đó có chút vội vàng. Rất nhanh, cửa phòng "Két..." một tiếng mở ra.

"Vương phi của ta?" Giọng của người đến rất êm tai, là giọng nói của người trưởng thành, rất có từ tính, nếu không phải trong giọng nói mang theo chút trẻ con, như vậy khi nghe giọng nói, sẽ cảm giác đối phương là nam hài ấm áp.

"Vương gia, ngài nên đi vén khăn voan lên cho vương phi, xốc khăn voan lên, Vương gia có thể nhìn thấy vương phi xinh đẹp như thế nào rồi." một giọng nói của phụ nhân trung niên truyền đến,  Điền Mật biết, đó là Khánh ma ma vẫn chiếu cố sinh hoạt hằng ngày của Nhàn Vương  .

Khánh ma ma vốn là thị nữ bên người Tiên hoàng hậu Mẫn Thị, là người hầu trong Mẫn gia. Sau này Nhàn Vương xuất thế, tiên hoàng hậu Mẫn Thị lo lắng cho Nhàn Vương, nên để cho Khánh ma ma chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Nhàn Vương. Khánh ma ma chăm sóc Nhàn Vương 21  năm, phân lượng ở trước mặt Nhàn Vương không tầm thường, vương phủ trên dưới đều do bà định đoạt.

Nghe vậy,  Nhàn Vương  nghe lời gật gật đầu, vui vẻ nhảy tới trước mặt Điền Mật,  hắn cũng không biết phải lấy đòn cân tới xốc khăn voan, cho nên trực tiếp bỏ qua thị nữ bưng mâm đặt đòn cân ở bên cạnh hắn. Đưa tay xốc khăn voan trên đầu Điền Mật.

Hôm nay Điền Mật trang điểm, không giống như bình thường không trang điểm phấn.  Dung mạo của nàng càng thêm diễm lệ. Nếu không phải tính tình dịu dàng, luôn đè nặng phần mê hoặc kia, thật sự sẽ bị người ta kêu thành hồ ly tinh rồi.

Nhàn Vương Tư Đồ Minh vừa nhìn thấy dáng vẻ của vương phi nhà mình xinh đẹp như vậy, liền đứng đó ngây người, khóe miệng còn chảy ra chất lỏng khả nghi.

Bên kia Khánh ma ma nhìn thấy dung mạo của Điền Mật, cũng hung hăng kinh diễm một chút, bên ngoài vẫn có tin đồn rằng Điền Gia có nữ nhi, khuynh quốc khuynh thành. Đều nói tin đồn không thể tin, hôm nay xem ra, tin đồn cũng không hoàn toàn không thể tin. Sau đó Khánh ma ma lại vô cùng lo lắng, bà sợ lấy dung mạo của Điền Mật, sẽ không cam lòng gả cho Nhàn Vương, ánh mắt đen tối, bà, tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội thương tổn Vương gia! Điền Mật ngẩng đầu nhìn Nhàn Vương, trong nguyên tác của truyện nói Nhàn Vương lớn lên rất xinh đẹp. Nàng có chút tò mò, Nhàn Vương có xinh đẹp không?DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn

Lúc này Nhàn Vương mặc hỉ phục màu đỏ, đứng thẳng người, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt đào hoa, sống mũi thẳng đứng, môi có màu hoa anh đào hồng nhạt, vô cùng xinh đẹp, ánh mắt hắn trong suốt, liếc mắt một cái có thể nhìn thấu tất cả con người của hắn.

Làn da của hắn trắng nõn, hai má còn mang theo màu hồng nhàn nhạt. Làn da thật tốt, ưm. Tốt đến, còn tốt hơn chất da có số liệu 73 của Điền Mật.

Ưm. Nếu Nhàn Vương không có ngu dại mà nói, không biết kinh thành có bao nhiêu người tranh đoạt muốn gả cho hắn.

Nàng nhếch môi, giơ lên nụ cười thiện ý, đứng dậy, cúi người, hành lễ  về phía Nhàn Vương: "Mật Nhi, bái kiến Vương gia."

"A ~~ a ~~ ngươi.. Ngươi là vương phi của ta sao?" Nhàn Vương vẫn có bộ dáng ngây ngốc, nước miếng đã chảy tới cằm.

Điền Mật có chút muốn cười, nhưng nàng nhịn xuống. Rút khăn tay ra, bước về phía trước một bước, giơ tay, lau nhẹ cằm và khóe miệng của Nhàn Vương.

"Phải, từ hôm nay, Mật Nhi sẽ là vương phi của Vương gia rồi."

Nhàn Vương chỉ cảm thấy dáng vẻ của tỷ tỷ trước mặt rất xinh đẹp, còn cười với hắn. Không giống nụ cười của mấy hoàng đệ khi mắng hắn là ngốc tử. Hắn, rất thích nụ cười của tỷ tỷ này.

Hắn cũng cười, nhếch môi, cười đến vô cùng ngu ngốc: "Ta thích ngươi!"

"Uh`m, Mật Nhi cũng thích Vương gia, Vương gia, có thể để cho Mật Nhi rửa mặt chải đầu trước hay không?" Nàng mặc áo cưới, nàng cũng chưa mặc giá ý nặng nề của cổ đại, mũ phượng trên đầu đè lên khiến cho nàng muốn gãy cổ rồi. Đau 25 năm, bây giờ nàng không thích để cho mình bị đau dù chỉ một chút.

Nhàn Vương rất thích Điền Mật, hiển nhiên không muốn để cho Điền Mật rời khỏi tầm mắt của mình, bỉu môi: "Ta và tỷ tỷ cùng nhau!"

Khuôn mặt của Điền Mật đỏ lên, kiều mỵ khác thường, nếu Nhàn Vương là người nam nhân bình thường, lúc này sợ là muốn ăn Điền Mật sạch sành sanh, ngay cả xương cốt đều đã không còn rồi.

Nhàn Vương cố chấp, Điền Mật đành phải cầu cứu nhìn về phía Khánh ma ma. Khánh ma ma bước lên dụ dỗ Nhàn Vương, lúc này mới khiến Nhàn Vương đồng ý Điền Mật rời khỏi hắn một chút.

Buổi tối, Nhàn Vương và Điền Mật cùng ngủ chung giường, tướng ngủ của Nhàn Vương rất không thành thật, tay chân đều gác lên trên người Điền Mật. Nàng vừa mới lấy ra, lại đưa tới. Điền Mật thở dài, tùy ý Nhàn Vương đè nặng. Lật người để cho mình không đến mức khó thở.

Một đêm ngủ ngon, Nhàn Vương cảm thấy, ôm mỹ nhân tỷ tỷ đi ngủ còn thoải mái hơn ôm gối ôm ngủ! Uh`m, sau này mỗi ngày hắn đều phải ôm mỹ nhân tỷ tỷ đi ngủ.

Bởi vì ý chỉ của hoàng thượng, hôm nay Điền Mật và Nhàn Vương không cần tiến cung thỉnh an. Điền Mật tự nhiên mừng rỡ thoải mái, cùng ăn sáng với Nhàn Vương, lại bị Nhàn Vương lôi kéo đi trong hoa viên bắt con dế.

Điền Mật đứng ở một bên, nhìn Nhàn Vương chui vào bên trong bụi hoa, vốn Khánh ma ma muốn để cho hạ nhân giúp Nhàn Vương bắt con dế, kết quả Nhàn Vương một lòng muốn biểu hiện ở trước mặt Điền Mật, nói cái gì cũng không muốn người khác giúp hắn. Khánh ma ma bất đắc dĩ, đành phải đứng ở phía sau Điền Mật nhìn hắn.

"Vương phi, nô tỳ hi vọng vương phi có thể chăm sóc Nhàn vương gia thật tốt." Giọng nói của Khánh ma ma cung kính, Mật ánh mắt nhìn về phía Điền cũng rất sắc bén, mang theo nồng đậm không tín nhiệm và xem xét. 

Điền Mật nhìn Khánh ma ma, cười cười, vẻ mặt dịu dàng thiện ý: "Ma ma yên tâm, ta là Nhàn Vương phi, ta cùng với Vương gia là một, Vương gia tốt thì ta tốt."

Khánh ma ma rũ mắt xuống: "Chỉ mong vương phi có thể thật sự nghĩ như vậy."

Khánh ma ma còn muốn nói gì nữa, bên kia, Nhàn Vương la to một tiếng: "Ta bắt được rồi! Tỷ tỷ, ta bắt được rồi!"

Nhàn Vương giơ tay lên, trên tay hắn bắt một con dế màu nâu. Con dế ở trên tay hắn, còn đang liều mạng vùng vẫy.

Trên mặt Nhàn Vương mang theo nụ cười ngây ngốc, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt hắn, dáng vẻ đã xinh đẹp, lại càng đẹp hơn. Bởi vì chui qua chui lại ở trong bụi hoa, tóc của hắn có chút tán loạn. Thậm chí dính mấy chiếc lá. Áo bào của hắn đầy nếp uốn, trên đó còn dính bùn đất.

Điền Mật nở nụ cười, trong mắt mang theo khen ngợi: "Uh`m! Vương gia giỏi quá! Thật lợi hại!" Nàng tiếp nhận lồng sắt từ trong tay của người hầu, đi đến trước mặt của Nhàn Vương, giúp hắn bỏ con dế vào trong lồng sắt
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện