Editor: HD
Ừm, vậy cứ quyết định như vậy đi!
Khi mùi thức ăn bay vào động phủ Điền Mật, Điền Mật đang ngồi tĩnh tọa lập tức mở to mắt.
Nghĩ ngợi, lại nhắm mắt lại, tĩnh tâm tu luyện.
Nhìn thấy Doãn Nhiễm lần nữa, đã là chuyện hai ngày sau rồi.
Điền Mật vẫn chưa nghĩ ra cách để công lược nam chủ.
Đột nhiên có chút buồn phiền, buồn phiền vì không biết làm sao đây.
Đã nghĩ không ra, vậy không suy nghĩ nữa, nàng bắt đầu ổn định tâm thần tu luyện.
Nàng vốn là Kim Đan hậu kỳ, gần đến chỗ Kim Đan đại viên mãn, rất nhanh có thể đột phá Kim Đan kỳ, trở thành tu sĩ Nguyên Anh.
“Chuyện gì?” Doãn Nhiễm đi đến động phủ của nàng nhìn ngó xung quanh, khiến cho Điền Mật không còn tâm tư tu luyện, liền mở mắt hỏi nàng ta.
“Ha ha ~” Doãn Nhiễm đứng thẳng người, có chút do dự tiến vào động phủ của Điền Mật, sau đó cười xấu hổ nói: “Chuyện đó, đại sư tỷ.” Nàng là một người ngồi không sẽ rất buồn chán, nhưng nhìn thấy bộ dáng của vị đại sư tỷ và Nguyệt Trần sư huynh, lại cảm thấy có chút sợ hãi.
“Đại sư tỷ, ta muốn xuống núi chơi, ở trên Lăng Diệp sơn thật nhàm chán, ta sẽ không quấy rầy đại sư tỷ nữa.” Trước đây Linh Chân Tử còn ở Ngũ Phong sơn, mỗi lần nàng muốn xuống núi chơi, sư phụ sẽ không nói gì. Nhưng hiện tại rơi trên người Điền Mật, nàng thật sự không dám tùy ý đi lại.
Điền Mật không nói lời nào, chỉ lạnh nhạt nhìn Doãn Nhiễm.
Trong lòng nghĩ đến, không khổ tâm tu luyện, hằng ngày chỉ biết chơi bời, chẳng trách đến bây giờ vẫn là Luyện Khí kỳ.
Doãn Nhiễm bị Điền Mật nhìn thì có chút sợ hãi, đứng yên tại chỗ, không dám nhìn thẳng Điền Mật: “Đại.. đại sư tỷ.”
Điền Mật rũ mắt xuống, nhẹ nhàng mở miệng: “Đi đi.”
Dù sao nàng tới nơi này không phải để đốc thúc nữ chủ tu luyện, nữ chủ không tu luyện, là việc của chính nàng ta, nàng không muốn quản.
Được phép của Điền Mật, Doãn Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, sau khi nói lời từ biệt với Điền Mật, lập tức dùng phi hành rời khỏi Lăng Diệp sơn.
Điền Mật đứng lên, đi ra ngoài động phủ, ngây người nhìn phong cảnh dưới chân núi.
Kỳ thật, thả cho Doãn Nhiễm đi, còn có một nguyên nhân khác.
Đó chính là Sát Viêm, đây là thời điểm.
Chắc hẳn Sát Viêm và Doãn Nhiễm đã sớm quen biết nhau.
Trong truyện, Sát Viêm là ma tu con nuôi của tông chủ Ám Thiên Tông, con nuôi tông chủ Ám Thiên Tông cũng không phải chỉ có một mình hắn.
Cũng không biết vì lý do gì, rõ ràng tông chủ Ám Thiên Tông đã Hóa Thần sơ kỳ, nhưng thân thể lại không ngừng suy yếu.
Cho nên, hắn muốn nuôi rất nhiều người, chọn ra một người thừa kế Ám Thiên Tông.
Mà muốn trở thành tông chủ Ám Thiên Tông, nhất định phải tìm được một thứ gì đó.
Thứ đó là gì, Điền Mật không biết, bởi vì trong tiểu thuyết không viết.
Mà Sát Viêm đến Huyền Vân Tông, chính là do nghi ngờ thứ kia ở Huyền Vân Tông.
Đáng tiếc, hắn đợi ở Huyền Vân Tông hai năm, cũng không tìm thấy.
Về sau, hình như tông chủ Ám Thiên Tông sắp chết, Sát Viêm vì vị trí tông chủ, trở về Ám Thiên Tông.
Trong truyện, kí thể chưa từng gặp Sát Viêm.
Để Doãn Nhiễm thân cận với Sát Viêm, vì nàng muốn tác hợp nữ chủ với nam phụ.
Như vậy, nàng công lược nam chủ cũng dễ dàng đi một chút không phải sao? Đây chính là kinh nghiệm khi làm nhiệm vụ của nàng.
Hơn nữa, nàng nghiên cứu nguyên tác, biết được Doãn Nhiễm là người như thế nào.
Nàng ta căn bản không quan tâm ma tu là gì, nàng là người hiện đại, còn là một người bình thường.
Cho dù sinh sống trong thế giới tu tiên năm mươi năm, nhưng thời gian trong tu tiên giới cũng chỉ chớp mắt là qua.
Lúc trước bởi vì Sát Viêm không nói rõ thân phận của hắn cho Doãn Nhiễm biết, tự cho rằng Doãn Nhiễm sẽ không chấp nhận phận ma tu của mình.
Vì thế giữa quyền lực và tình yêu, hắn đã chọn quyền lực.
Thật ra, hắn hoàn toàn có thể nói thân phận của bản thân cho Doãn Nhiễm biết.
Khi đó Doãn Nhiễm đơn thuần, không biết gì.
Không hề có khái niệm ma tu là gì.
Sau này nghe được chuyện ma tu từ những người khác, mới cảm thấy tất cả ma tu đều xấu.
Mà Sát Viêm, cũng là ma đầu giết người không chớp mắt.
Việc Điền Mật muốn làm, là hợp tác Sát Viêm với Doãn Nhiễm. Để cho Doãn Nhiễm biết thân phận thật sự của Sát Viêm, để khi Sát Viêm rời đi, liền mang theo Doãn Nhiễm.
Nghĩ như vậy, vẻ mặt xinh đẹp lạnh lùng, nhẹ nhàng kéo lên chút ý cười, làm cho khuôn mặt kia lập tức trở nên dịu dàng.
“Đinh ---- hảo cảm nam chủ +5, độ hảo cảm 65, kí chủ cố lên!”
Điền Mật nhanh chóng hoàn hồn, sau đó nhìn hướng người tới.
“Sư đệ.” Nàng kéo hạ khóe môi, vẫn là bộ dáng lạnh lùng kia.
Ngũ quan của Mộ Nguyệt Trần khá bình thường, hợp lại một chỗ, có thể nói là đặc biệt dễ nhìn.
Hắn chưa bao giờ cười, sinh hoạt một chỗ với kí thể Điền Mật, Điền Mật chưa từng cười. Cho nên hắn luôn bày ra vẻ mặt lạnh nhạt như vậy.
Chẳng qua xung quanh hắn tỏa ra khí chất thanh lãnh khiến người ta yêu thích.
Hắn dùng một cây trâm bạch ngọc buộc tóc trên đỉnh đầu, mọi người trong Huyền Vân Tông đều mặc áo bào trắng Lưu Vân, trên váy dài sử dụng tơ vàng để thêu tường vân, trên đai lưng màu trắng cũng thêu tường vân.
Bên hông đeo một khối ngọc bội và Lưu Tô(*) dài màu xanh nhạt.
(*)Lưu Tô: trang sức móc treo dài, giống như dây tua.
Hắn đứng cách Điền Mật hai thước.
Thấy Điền Mật nhìn mình, hắn liền trở lại bình thường thoát khỏi nụ cười ban nãy của Điền Mật, sau đó nhìn Điền Mật gật đầu: “Sư tỷ.” Giọng hắn cực kì nhạt, nhưng ánh mắt có tia sáng, lỗ tai cũng đỏ ửng.
Đối với 65 điểm hảo cảm, Điền Mật có chút kinh ngạc, nhiều điểm hảo cảm như vậy, chẳng phải rất dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ hay sao?
Mộ Nguyệt Trần đánh giá Điền Mật trước mặt, quần áo của Điền Mật không khác biệt với hắn lắm, váy Lưu Vân dài.
Tóc dài vấn lên phân nửa, dùng trâm gỗ đào cố định, gió khẽ thổi váy và tóc nàng lên, nhẹ nhàng bay bay.
Diện mạo của nàng rất đẹp, khi hắn tám tuổi lần đầu tiên nhìn thấy Điền Mật đã cảm thấy như vậy.
Nhưng hắn chưa từng nhìn thấy Điền Mật cười, không ngờ hôm nay Điền Mật lại nở nụ cười!
Xinh đẹp như vậy, giống như trong nháy mắt, cảnh đẹp trên Lăng Diệp sơn đều biến thành cảnh trang trí cho nàng, chỉ vì nàng mà tồn tại.
“Sư đệ đến đây, có chuyện gì quan trọng sao?” Gỉa bộ như không thấy bộ dạng kì lạ của Mộ Nguyệt Trần, nàng nhàn nhạt mở miệng.
“Không có gì, chỉ là sư phụ bế quan, giao Doãn Nhiễm sư muội cho sư tỷ, nên muốn đến xem thử. Doãn Nhiễm sư muội có làm phiền sư tỷ không.” Mộ Nguyệt Trần có chút ngượng ngùng, mất tự nhiên nói.
Điền Mật thấy khi hắn nói về Doãn Nhiễm, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều. Trong lòng có chút âm trầm, chẳng lẽ, nam chủ đã thích nữ chủ rồi à?
“Không phiền chút nào, nếu như sư đệ không còn chuyện gì, cứ tự nhiên rời đi.” Nói xong, không chờ Mộ Nguyệt Trần trả lời, xoay người vào động phủ.
Mộ Nguyệt Trần biết thói quen này của nàng, nên không để tâm.
Đi tới động phủ của Doãn Nhiễm tìm nàng, phát hiện Doãn Nhiễm không có trên Lăng Diệp sơn.
Thời gian hắn ở chung với Doãn Nhiễm không nhiều, ít nhiều hiểu tính tình của nàng.
Thầm nghĩ có lẽ Doãn Nhiễm xuống núi rồi, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, sử dụng phi hành, phóng người rời đi.
Điền Mật trở lại động phủ, ngẩn người ngồi trên giường đá.
Độ hảo cảm của nam chủ nhiều như vậy, suy nghĩ, bởi vì Điền Mật là sư tỷ của hắn.
Tính cách của kí thể rất khó hiểu, tính cách của nam chủ cũng khó hiểu. Rốt cuộc là phải công lược thế nào hả?
Ừm, vậy cứ quyết định như vậy đi!
Khi mùi thức ăn bay vào động phủ Điền Mật, Điền Mật đang ngồi tĩnh tọa lập tức mở to mắt.
Nghĩ ngợi, lại nhắm mắt lại, tĩnh tâm tu luyện.
Nhìn thấy Doãn Nhiễm lần nữa, đã là chuyện hai ngày sau rồi.
Điền Mật vẫn chưa nghĩ ra cách để công lược nam chủ.
Đột nhiên có chút buồn phiền, buồn phiền vì không biết làm sao đây.
Đã nghĩ không ra, vậy không suy nghĩ nữa, nàng bắt đầu ổn định tâm thần tu luyện.
Nàng vốn là Kim Đan hậu kỳ, gần đến chỗ Kim Đan đại viên mãn, rất nhanh có thể đột phá Kim Đan kỳ, trở thành tu sĩ Nguyên Anh.
“Chuyện gì?” Doãn Nhiễm đi đến động phủ của nàng nhìn ngó xung quanh, khiến cho Điền Mật không còn tâm tư tu luyện, liền mở mắt hỏi nàng ta.
“Ha ha ~” Doãn Nhiễm đứng thẳng người, có chút do dự tiến vào động phủ của Điền Mật, sau đó cười xấu hổ nói: “Chuyện đó, đại sư tỷ.” Nàng là một người ngồi không sẽ rất buồn chán, nhưng nhìn thấy bộ dáng của vị đại sư tỷ và Nguyệt Trần sư huynh, lại cảm thấy có chút sợ hãi.
“Đại sư tỷ, ta muốn xuống núi chơi, ở trên Lăng Diệp sơn thật nhàm chán, ta sẽ không quấy rầy đại sư tỷ nữa.” Trước đây Linh Chân Tử còn ở Ngũ Phong sơn, mỗi lần nàng muốn xuống núi chơi, sư phụ sẽ không nói gì. Nhưng hiện tại rơi trên người Điền Mật, nàng thật sự không dám tùy ý đi lại.
Điền Mật không nói lời nào, chỉ lạnh nhạt nhìn Doãn Nhiễm.
Trong lòng nghĩ đến, không khổ tâm tu luyện, hằng ngày chỉ biết chơi bời, chẳng trách đến bây giờ vẫn là Luyện Khí kỳ.
Doãn Nhiễm bị Điền Mật nhìn thì có chút sợ hãi, đứng yên tại chỗ, không dám nhìn thẳng Điền Mật: “Đại.. đại sư tỷ.”
Điền Mật rũ mắt xuống, nhẹ nhàng mở miệng: “Đi đi.”
Dù sao nàng tới nơi này không phải để đốc thúc nữ chủ tu luyện, nữ chủ không tu luyện, là việc của chính nàng ta, nàng không muốn quản.
Được phép của Điền Mật, Doãn Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, sau khi nói lời từ biệt với Điền Mật, lập tức dùng phi hành rời khỏi Lăng Diệp sơn.
Điền Mật đứng lên, đi ra ngoài động phủ, ngây người nhìn phong cảnh dưới chân núi.
Kỳ thật, thả cho Doãn Nhiễm đi, còn có một nguyên nhân khác.
Đó chính là Sát Viêm, đây là thời điểm.
Chắc hẳn Sát Viêm và Doãn Nhiễm đã sớm quen biết nhau.
Trong truyện, Sát Viêm là ma tu con nuôi của tông chủ Ám Thiên Tông, con nuôi tông chủ Ám Thiên Tông cũng không phải chỉ có một mình hắn.
Cũng không biết vì lý do gì, rõ ràng tông chủ Ám Thiên Tông đã Hóa Thần sơ kỳ, nhưng thân thể lại không ngừng suy yếu.
Cho nên, hắn muốn nuôi rất nhiều người, chọn ra một người thừa kế Ám Thiên Tông.
Mà muốn trở thành tông chủ Ám Thiên Tông, nhất định phải tìm được một thứ gì đó.
Thứ đó là gì, Điền Mật không biết, bởi vì trong tiểu thuyết không viết.
Mà Sát Viêm đến Huyền Vân Tông, chính là do nghi ngờ thứ kia ở Huyền Vân Tông.
Đáng tiếc, hắn đợi ở Huyền Vân Tông hai năm, cũng không tìm thấy.
Về sau, hình như tông chủ Ám Thiên Tông sắp chết, Sát Viêm vì vị trí tông chủ, trở về Ám Thiên Tông.
Trong truyện, kí thể chưa từng gặp Sát Viêm.
Để Doãn Nhiễm thân cận với Sát Viêm, vì nàng muốn tác hợp nữ chủ với nam phụ.
Như vậy, nàng công lược nam chủ cũng dễ dàng đi một chút không phải sao? Đây chính là kinh nghiệm khi làm nhiệm vụ của nàng.
Hơn nữa, nàng nghiên cứu nguyên tác, biết được Doãn Nhiễm là người như thế nào.
Nàng ta căn bản không quan tâm ma tu là gì, nàng là người hiện đại, còn là một người bình thường.
Cho dù sinh sống trong thế giới tu tiên năm mươi năm, nhưng thời gian trong tu tiên giới cũng chỉ chớp mắt là qua.
Lúc trước bởi vì Sát Viêm không nói rõ thân phận của hắn cho Doãn Nhiễm biết, tự cho rằng Doãn Nhiễm sẽ không chấp nhận phận ma tu của mình.
Vì thế giữa quyền lực và tình yêu, hắn đã chọn quyền lực.
Thật ra, hắn hoàn toàn có thể nói thân phận của bản thân cho Doãn Nhiễm biết.
Khi đó Doãn Nhiễm đơn thuần, không biết gì.
Không hề có khái niệm ma tu là gì.
Sau này nghe được chuyện ma tu từ những người khác, mới cảm thấy tất cả ma tu đều xấu.
Mà Sát Viêm, cũng là ma đầu giết người không chớp mắt.
Việc Điền Mật muốn làm, là hợp tác Sát Viêm với Doãn Nhiễm. Để cho Doãn Nhiễm biết thân phận thật sự của Sát Viêm, để khi Sát Viêm rời đi, liền mang theo Doãn Nhiễm.
Nghĩ như vậy, vẻ mặt xinh đẹp lạnh lùng, nhẹ nhàng kéo lên chút ý cười, làm cho khuôn mặt kia lập tức trở nên dịu dàng.
“Đinh ---- hảo cảm nam chủ +5, độ hảo cảm 65, kí chủ cố lên!”
Điền Mật nhanh chóng hoàn hồn, sau đó nhìn hướng người tới.
“Sư đệ.” Nàng kéo hạ khóe môi, vẫn là bộ dáng lạnh lùng kia.
Ngũ quan của Mộ Nguyệt Trần khá bình thường, hợp lại một chỗ, có thể nói là đặc biệt dễ nhìn.
Hắn chưa bao giờ cười, sinh hoạt một chỗ với kí thể Điền Mật, Điền Mật chưa từng cười. Cho nên hắn luôn bày ra vẻ mặt lạnh nhạt như vậy.
Chẳng qua xung quanh hắn tỏa ra khí chất thanh lãnh khiến người ta yêu thích.
Hắn dùng một cây trâm bạch ngọc buộc tóc trên đỉnh đầu, mọi người trong Huyền Vân Tông đều mặc áo bào trắng Lưu Vân, trên váy dài sử dụng tơ vàng để thêu tường vân, trên đai lưng màu trắng cũng thêu tường vân.
Bên hông đeo một khối ngọc bội và Lưu Tô(*) dài màu xanh nhạt.
(*)Lưu Tô: trang sức móc treo dài, giống như dây tua.
Hắn đứng cách Điền Mật hai thước.
Thấy Điền Mật nhìn mình, hắn liền trở lại bình thường thoát khỏi nụ cười ban nãy của Điền Mật, sau đó nhìn Điền Mật gật đầu: “Sư tỷ.” Giọng hắn cực kì nhạt, nhưng ánh mắt có tia sáng, lỗ tai cũng đỏ ửng.
Đối với 65 điểm hảo cảm, Điền Mật có chút kinh ngạc, nhiều điểm hảo cảm như vậy, chẳng phải rất dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ hay sao?
Mộ Nguyệt Trần đánh giá Điền Mật trước mặt, quần áo của Điền Mật không khác biệt với hắn lắm, váy Lưu Vân dài.
Tóc dài vấn lên phân nửa, dùng trâm gỗ đào cố định, gió khẽ thổi váy và tóc nàng lên, nhẹ nhàng bay bay.
Diện mạo của nàng rất đẹp, khi hắn tám tuổi lần đầu tiên nhìn thấy Điền Mật đã cảm thấy như vậy.
Nhưng hắn chưa từng nhìn thấy Điền Mật cười, không ngờ hôm nay Điền Mật lại nở nụ cười!
Xinh đẹp như vậy, giống như trong nháy mắt, cảnh đẹp trên Lăng Diệp sơn đều biến thành cảnh trang trí cho nàng, chỉ vì nàng mà tồn tại.
“Sư đệ đến đây, có chuyện gì quan trọng sao?” Gỉa bộ như không thấy bộ dạng kì lạ của Mộ Nguyệt Trần, nàng nhàn nhạt mở miệng.
“Không có gì, chỉ là sư phụ bế quan, giao Doãn Nhiễm sư muội cho sư tỷ, nên muốn đến xem thử. Doãn Nhiễm sư muội có làm phiền sư tỷ không.” Mộ Nguyệt Trần có chút ngượng ngùng, mất tự nhiên nói.
Điền Mật thấy khi hắn nói về Doãn Nhiễm, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều. Trong lòng có chút âm trầm, chẳng lẽ, nam chủ đã thích nữ chủ rồi à?
“Không phiền chút nào, nếu như sư đệ không còn chuyện gì, cứ tự nhiên rời đi.” Nói xong, không chờ Mộ Nguyệt Trần trả lời, xoay người vào động phủ.
Mộ Nguyệt Trần biết thói quen này của nàng, nên không để tâm.
Đi tới động phủ của Doãn Nhiễm tìm nàng, phát hiện Doãn Nhiễm không có trên Lăng Diệp sơn.
Thời gian hắn ở chung với Doãn Nhiễm không nhiều, ít nhiều hiểu tính tình của nàng.
Thầm nghĩ có lẽ Doãn Nhiễm xuống núi rồi, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, sử dụng phi hành, phóng người rời đi.
Điền Mật trở lại động phủ, ngẩn người ngồi trên giường đá.
Độ hảo cảm của nam chủ nhiều như vậy, suy nghĩ, bởi vì Điền Mật là sư tỷ của hắn.
Tính cách của kí thể rất khó hiểu, tính cách của nam chủ cũng khó hiểu. Rốt cuộc là phải công lược thế nào hả?
Danh sách chương