Hứa Tịch Ngôn đứng ở cửa lớp Hai gọi vào

Kết thúc giờ tự học buổi tối, Văn Nhiễm cùng Đào Mạn Tư rời khỏi lớp học.

Bóng tối bao trùm sân trường, điều này không chỉ đơn thuần là màn đêm buông xuống, ánh đèn đường giống như những người gác đêm trầm mặc không bao giờ đủ sáng. Mà còn bởi vì Văn Nhiễm biết Hứa Tịch Ngôn không tham gia giờ tự học buổi tối, cho nên trong lòng cũng vơi đi thứ cảm giác vừa căng thẳng vừa mong đợi kia.

Bước chân trong sân trường không còn giống trò chơi dò mìn nữa, không cần phải lo sợ sẽ bất ngờ gặp phải quả mìn mang tên Hứa Tịch Ngôn ở đâu đó, khiến một tiếng "thịch" dữ dội vang lên từ trái tim nàng.

Hai người cùng đi đến bãi giữ xe để lấy xe, lại cùng nhau đẩy đi một đoạn, Văn Nhiễm nói: "Cậu cứ đạp xe về trước đi."

"Cậu định làm gì thế?"

"Thầy quản lý phòng đàn nói, thẻ ra vào sẽ dùng suốt cả năm, khuyên bọn mình nên đi ép nhựa ở tiệm in."

"Cậu mua cái bao đựng thẻ không tiện hơn à?"

Văn Nhiễm suy nghĩ một lúc: "Thôi cứ ép nhựa thì hơn."

"Thế thì mình đi trước nha." Đào Mạn Tư leo lên xe, vẫy tay với bạn thân: "Mai gặp."

"Ừ, mai gặp."

Văn Nhiễm tự mình dắt xe, đi đến trước tiệm in đang kinh doanh phát đạt, nàng chống chân xe xuống. Ban đầu nàng còn lười không muốn khóa xe, sau nghĩ lại vẫn thấy cẩn thận vẫn hơn, liền khóa lại.

Bước vào tiệm in.

Ngày đầu tiên của năm học, đủ thứ cần in ấn hay photocopy, nên dễ dàng nghe thấy tiếng máy in và máy photocopy kêu cọt kẹt, trong không khí thoang thoảng mùi mực in, việc xếp hàng của nàng trở thành một khoảng thời gian thong thả, nàng có thể lấy thẻ ra, cẩn thận xem lại một lượt.

Dòng đầu tiên là "Khối Ba lớp (2)", chữ "Ba" viết hoa và số "2" viết bằng số Ả Rập do thầy quản lý viết, may mà nét bút đơn giản, cũng không nhận ra gì đặc biệt.

*Trong truyện không dùng hệ thống phân chia lớp như ở Việt Nam, chỉ dùng khối một, hai, ba trung học, mình đã thay bằng 10, 11, 12 cho quen thuộc. Khối Ba lớp (2) có thể hiểu là lớp 12/2. Nhưng mình không biết số 3 (2) có ý nghĩa gì không, nên mình để theo raw nha.

Dòng thứ hai là ô điền họ tên, là nét bút do chính tay Hứa Tịch Ngôn viết.

Văn Nhiễm lại dùng ánh mắt đồ theo từng nét của hai chữ đó. Nghĩ cũng lạ, hình như đây là lần đầu tiên nàng đếm số nét, thì ra chữ "Văn/闻" có chín nét, chữ "Nhiễm/染" cũng có chín nét.

Trước đây hồi cấp hai, mọi người trong lớp từng chơi trò đếm số nét để đoán xem hai người có hợp nhau không, Văn Nhiễm chưa bao giờ đếm thử nét trong tên mình.

Lúc này đến lượt nàng, ông chủ tiệm in hỏi với vẻ xã giao: "Làm gì đấy?"

Văn Nhiễm đưa thẻ ra: "Ép nhựa ạ."

"Cháu mua cái túi đựng thẻ chẳng phải tiện hơn sao?" Ý kiến của ông chủ giống hệt Đào Mạn Tư: "Ép thế này còn mắc hơn."

"Không sao đâu, vẫn là ép đi ạ."

Hai chữ Hán tình cờ có số nét giống nhau, đều là chín, được niêm phong lại bên trong.

Nhận tấm thẻ vừa mới ép xong, viền ngoài còn âm ấm, Văn Nhiễm đưa đầu ngón tay chạm vào, trong lòng nổi lên một ý nghĩ quá mức viễn vông: Tấm thẻ đã được ép nhựa này giống như một viên hổ phách nhỏ xíu.

Thời gian được niêm phong lại, lưu giữ ký ức Hứa Tịch Ngôn đã viết tên nàng.

Từ nay về sau mỗi lần ra vào phòng nhạc, liệu nàng có thấy việc luyện dương cầm dễ chịu hơn đôi chút không.

******

Văn Nhiễm đạp xe về nhà, Bách Huệ Trân ra tận cửa đón: "Nhiễm Nhiễm, hôm nay về trễ tám phút đó nha?"

Văn Nhiễm tháo ba lô xuống: "Con làm thẻ vào phòng nhạc, phải mang ra tiệm in ép nhựa."

"Ối dào, năm nay còn phải có thẻ ra vào phòng nhạc nữa hả?"

"Dạ."

"Mau đi rửa tay, rồi lại đây ăn bữa khuya."

Văn Nhiễm rửa tay xong ngồi vào bàn ăn, bà ngoại đã ngủ, chỉ còn cậu đang lật từng trang báo giấy kiểu cũ. Cậu quen đi dép vải đế mềm khi ở trong nhà, dưới chân là nền gạch hoa kiểu quốc dân thịnh hành hồi thế kỷ trước.

Bách Huệ Trân chuẩn bị cho nàng món trứng rượu nếp: "Mẹ nấy hai quả trứng lận đó, phải ăn hết đấy nhé."

*酒酿鸡蛋: mình thấy trên Baidu món này lạ lắm, nguyên liệu gồm đường, gừng, cơm rượu và trứng (có thể thêm kỷ tử và táo tàu). Nấu đường với gừng cho sôi 1 tí xong cho trứng đánh tan (hoặc không đánh) vào, tắt bếp mới thêm cơm rượu. Cách 2 thì thứ tự ngược lại. Tùy theo muốn ăn độ rượu nhiều hay ít.

"Mẹ, như vậy sẽ mập lắm."

Văn Nhiễm chợt nhớ đến chuyện hôm nay Hứa Tịch Ngôn viết tên giúp nàng, cái áo thun đen ngắn mà cô mặc ngày hôm nay, lúc cúi người thoáng lộ ra phần lưng mảnh mai trắng trẻo.

Bà Bách nhướng mày: "Sao mà mập được! Con đang học năm cuối cấp ba rồi, ăn bao nhiêu cũng tiêu hết thôi mà."

Bà dứt khoát ngồi cạnh nàng, nhấn mạnh thêm một lần nữa: "Phải ăn hết."

Văn Nhiễm cười cười, xúc một thìa trứng rượu nếp đưa vào miệng.

Bách Huệ Trân lúc nào cũng thích cho thêm đường, đêm cuối hè đầu thu không khí hơi se se lạnh, trứng rượu nếp vừa ấm vừa ngọt, thành thật mà nói thì vị rất ngon.

Tình thân trong gia đình có lẽ chính là như vậy, có lúc người ta khó nói thành lời, là muốn tận hưởng nhiều hơn, hay là muốn trốn chạy để hít thở chút không khí tự do.

Hay cũng có thể cả hai loại cảm xúc này vốn dĩ luôn cùng tồn tại.

Đợi Văn Nhiễm ăn xong, Bách Huệ Trân dọn chén, vừa hỏi: "Bài vở nhiều không con?"

"Cũng khá nhiều ạ."

"Vậy thì mau đi làm bài đi, không lại thức khuya."

"Thức khuya là chắc chắn rồi ạ." Văn Nhiễm xách ba lô đứng dậy, "Mẹ nhớ ngủ sớm nha, đừng đợi con. Mai mẹ còn phải dậy chăm bà ngoại, nếu không ngủ sớm sẽ chịu không nổi đâu."

"Rồi rồi, mẹ biết rồi."

Văn Nhiễm bước lên bậc cầu thang gỗ kẽo kẹt lên tầng hai, ở bên phải phòng nàng là phòng ba mẹ, bên trái là phòng em họ, đẩy cửa bước vào, ngoài chiếc giường đơn nhỏ, cũng chỉ có một bàn học kê sát cửa sổ, thêm một cái tủ quần áo hẹp.

Nhà cũ ở Hải Thành đều như vậy, nhìn bên ngoài là tường gạch đỏ phủ dây thường xuân trông có vẻ nghệ thuật, thực ra bên trong bố trí chật chội, diện tích chia cho mỗi người chẳng được bao nhiêu.

Nhưng Văn Nhiễm vẫn rất thích căn phòng này.

Đợi ba mẹ ngủ, thực ra cả nhà đã ngủ, nàng mới len lén khóa cửa lại, đèn bàn không phải đèn bảo vệ mắt với ánh sáng trắng hiện đại, đó là ánh vàng trắng ấm áp quen thuộc từ nhỏ. Nàng không kéo rèm, chỉ cầm bút làm bài, thỉnh thoảng mỏi, lại ngẩng đầu nhìn mái nhà chéo góc bên kia một cái.

Tối nay, nàng có thêm một bí mật. Nàng lén lấy chiếc hộp thiếc hình chữ nhật tinh xảo kia ra khỏi cặp.

Trên đó là tiếng Pháp, đây là do Hứa Tịch Ngôn mang về khi đi thi ở Pháp sao? Văn Nhiễm lén tìm trên Taobao, không thấy mẫu nào giống vậy.

Nàng cẩn thận bóc miếng băng dán niêm phong, nhẹ nhàng mở nắp hộp.

Không phải bánh quy.

Mà là những miếng chocolate phủ hạnh nhân vụn, vị chocolate đen đậm đà hòa với hương bơ caramel, Văn Nhiễm không chút nghi ngờ rằng nếu em họ của nàng chưa ngủ, chắc chắn sẽ gõ cửa hỏi nàng đang ăn gì.

Nhưng nàng không ăn, mà tìm một cái hũ cũ đựng bánh, rồi lén lút xuống bếp ở tầng một, rửa sạch kỹ càng, dùng giấy bếp tỉ mỉ thấm khô, lại lén quay về tầng hai, đổ chocolate vào, sau đó nàng cất hũ vào ngăn kéo.

Cuối cùng, nàng cẩn thận lấy ra lớp giấy bạc lót dưới hộp thiếc.

Chocolate được đóng gói rất cẩn thận, còn được bọc trong một lớp giấy bóng, nên trên giấy bạc không dính chút dầu nào.

Văn Nhiễm đặt nó dưới chậu sen đá trên bệ cửa sổ, rửa sạch tay dính đầy mùi chocolate, rồi lên giường đi ngủ.

Sáng hôm sau, nàng hé cửa sổ một khe nhỏ, ánh nắng và gió sớm tràn vào.

Buổi tối sau khi kết thúc giờ tự học, trời bắt đầu nhiều mưa khi dần vào thu. Rõ ràng thời tiết rất đẹp suốt cả ngày, không hiểu sao bỗng nhiên cơn mưa sắp đến.

Văn Nhiễm giục Đào Mạn Tư đang thu dọn sách vở: "Nhanh nhanh nhanh!"

Đào Mạn Tư cười nói: "Dính chút mưa cũng đâu sao, tụi mình có phải người giấy đâu."

Văn Nhiễm không phải người giấy, nhưng thứ nàng đặt dưới chậu sen đá kia, rõ ràng là giấy.

Nàng phóng xe thật nhanh về nhà, còn nói phải thay đồ rồi mới ăn bữa khuya do mẹ chuẩn bị. Nàng chạy vội lên tầng hai, đúng lúc ấy bên ngoài bắt đầu đổ mưa, giọt mưa đầu tiên rơi trên bệ cửa sổ bằng gỗ cũ kỹ, rồi đến giọt thứ hai.

Văn Nhiễm kịp thời đóng cửa sổ trước khi giọt thứ ba rơi xuống, thu lại tờ giấy bạc đặt dưới chậu sen đá.

Nàng đưa lên mũi ngửi thử.

Thì ra mùi bơ không giữ được lâu, mùi caramel cũng thế, tờ giấy bạc sau một ngày bị gió thổi qua, cuối cùng còn lại chỉ là mùi đắng dịu của chocolate.

Văn Nhiễm cẩn thận kẹp nó vào quyển sách ngữ văn chuyên đề.

Bookmark của người khác là lá rụng, là giấy hoa, là kim loại khắc hoa tinh xảo, còn của nàng, từ nay về sau đều là một mảnh giấy bạc nhỏ, dùng suốt trong rất nhiều năm.

******

Giờ ra chơi ngày hôm sau, Đào Mạn Tư ngồi xuống bàn phía trước của Văn Nhiễm trò chuyện cùng nàng tiện tay nghịch chiếc móc khóa Bào Bào Ca Đinh Xa* ở dây kéo túi bút của nàng, hạ giọng nói: "Cậu không biết Hứa Tịch Ngôn nổi đến mức nào đâu."

*跑跑卡丁车 nhân vật trong trò game có tên tiếng Anh là Crazyracing Kartrider, được sản xuất bởi công ty Nexon, Hàn Quốc.

"Ai cũng muốn bắt chuyện với cậu ấy, nhưng lại không dám. Dù nghe nói lúc nhận sách hay nhận bài tập cậu ấy nói chuyện rất lịch sự, nhưng dù sao trông vẫn hơi kiêu phải không?"

Giọng của Đào Mạn Tư càng thấp hơn, "Mình còn không dám nói với ai là cậu quen Hứa Tịch Ngôn, mình sợ chỗ ngồi của cậu bị người ta vây thành ba lớp trong ba lớp ngoài luôn."

Nhưng đúng lúc ấy, nửa khung sáng ngoài cửa lớp bị bóng ai đó che khuất.

Trong một ngôi trường hợp với máy CD cầm tay thì làm sao có thể xuất hiện chất giọng như đĩa than. Đó là Hứa Tịch Ngôn đang đứng ở cửa lớp Hai, gọi: "Văn Nhiễm."

Thực ra lớp học vào giờ ra chơi luôn ồn ào, có người ném bóng qua lại, có người nói cười lớn tiếng về bộ anime theo dõi dịp nghỉ hè, có người lầm rầm học thuộc lịch sử.

Thế mà tất cả những âm thanh đó, trong thoáng chốc đều lặng đi.

Nhiều năm sau, khi Hứa Tịch Ngôn tỏa sáng trên sân khấu, Văn Nhiễm nhớ lại cảnh tượng này, cảm thấy Hứa Tịch Ngôn thực sự có loại ma lực đó.

Chỉ cần cô xuất hiện, chính là tiêu điểm trong ánh nhìn của đám đông. Ánh nắng, đốm sáng xuyên qua tán lá, chữ viết trên bảng đen, thước tam giác treo bên cạnh, tất cả mọi thứ, đều biến thành phông nền tôn lên vẻ đẹp của cô.

Cô là một bài tản văn về tuổi thanh xuân với ngôn từ quá đỗi hoa mỹ, nên người ta sẽ nhớ rất rất lâu, không thể nào quên được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện