Cậu có thể rửa tay mà.

Văn Nhiễm lặng lẽ ngồi xếp bằng trên bãi cỏ.

Trước tiên nàng ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời xanh nhung thẫm có vài ngôi sao, không dày đặc, nhưng ngôi sao nào cũng sáng rõ.

Rồi nàng nhìn về phía sảnh tiệc, bên cạnh cột trụ kiểu La Mã khổng lồ là lớp kính trong suốt, có thể thấy được những bóng dáng quần là áo lượt bên trong. Nhưng với khoảng cách như thế này, những người đang chuyển động theo tiếng đàn dương cầm đã trở thành hình ảnh mờ nhòe trên thước phim cũ.

Văn Nhiễm cầm lấy một hộp kem trên khay.

"Này." Giọng Hứa Tịch Ngôn hơi khàn, còn dễ nghe hơn cả tiếng dương cầm: "Cái đó mình lấy cho mình mà. Cậu gầy như vậy, nên ăn gì đó tử tế một chút."

Cô khẽ chớp mắt, dùng ánh mắt ra hiệu về phía dưa chuột và sandwich thịt bò trên khay.

Nhưng Văn Nhiễm vẫn cầm hộp kem không buông, dùng muỗng nhỏ gạt lớp mặt kem vừa tan mềm trên cùng đút vào miệng mình.

Hứa Tịch Ngôn cũng không giành lại, để nàng ăn, rồi bật cười một tiếng.

Văn Nhiễm cũng cười theo, cắn một nửa chiếc muỗng: "Họ có ra đây không?"

"Không đâu."

"Tại sao?"

"Ham vui."

Văn Nhiễm quay đầu nhìn cô: "Vậy tại sao cậu không ham?"

"Mình cũng ham chứ." Hứa Tịch Ngôn nhếch môi: "Ham quá rồi thì lại chẳng còn gì thú vị nữa."

Tư thế ngồi của cô có hơi mỏi, cô dứt khoát nửa nằm trên bãi cỏ, chống một cánh tay đỡ cơ thể, rồi đẩy mũi giày cao gót đã đá khỏi chân  khẽ chạm vào ống quần jeans của Văn Nhiễm: "Nhà cậu không cần, xe cũng không cần, đến đón cũng không cần mình đến."

"Thế mà lại nhận vé máy bay mà mình mua."

Văn Nhiễm đột ngột quay lại, nắm lấy cổ chân đang nghịch ngợm của Hứa Tịch Ngôn, khiến Hứa Tịch Ngôn thoáng khựng lại

Gió đêm nhè nhẹ, hòa với hương tường vi từ khu vườn phía xa, tiếng dương cầm từ buổi tiệc vang vọng lại, nghe có vẻ mông lung.

Văn Nhiễm nắm lấy cổ chân Hứa Tịch Ngôn, nhìn vào đôi mắt đen thẫm phản chiếu ánh lam như trẻ con của cô: "Mình nhận, vì mình không đủ khả năng mua."

"Nhưng mình muốn đến."

Nàng buông tay ra, ngồi sát lại gần Hứa Tịch Ngôn hơn một chút, quay đầu nhìn Hứa Tịch Ngôn, rồi nắm lấy cổ tay Hứa Tịch Ngôn.

Nhẹ nhàng đặt lên eo mình.

Không quan trọng người phụ nữ gầy đến đâu, eo vẫn luôn mềm mại. Khoảnh khắc đó, Hứa Tịch Ngôn cảm thấy Văn Nhiễm như muốn tan chảy trong lòng bàn tay mình. Tuy nhiên cô không biết lúc này Văn Nhiễm đang nghĩ: Có lẽ nàng đã bị tan ra trong cơn mưa rào ở Hải Thành, miễn cưỡng hóa thành hình người, vượt ngàn dặm đến đây, rồi tan trong tay Hứa Tịch Ngôn.

Tiếng dương cầm từ xa vọng đến vẫn hỗn độn và mất trật tự. Chưa đến lúc sương xuống, bãi cỏ đêm không hề lạnh.

Chiếc váy Hứa Tịch Ngôn cho Văn Nhiễm mượn, nhìn từ phía trước thì kín đáo, nhưng ở eo có một khoảng trống hình bán nguyệt. Văn Nhiễm dẫn dắt tay Hứa Tịch Ngôn luồn vào đó.

Ngón tay trượt lên, nhanh chóng chạm đến móc cài áo.

Bướm đêm đều đã yên giấc, chỉ có lông mi Văn Nhiễm run nhẹ như cánh bướm, mắt nàng cụp xuống, nghiêng người về phía Hứa Tịch Ngôn.

Hứa Tịch Ngôn nghĩ: Văn Nhiễm đúng là người đầy mâu thuẫn.

Làn da của nàng cũng run rẩy như hàng mi ấy, da ở thắt lưng khẽ nổi lên một lớp gai nhỏ dưới lòng bàn tay Hứa Tịch Ngôn, nhưng nàng lại chủ động hôn đến.

Hứa Tịch Ngôn tưởng rằng chỉ là một nụ hôn nhẹ, nhưng Văn Nhiễm lại chủ động đưa lưỡi.

Hứa Tịch Ngôn khựng lại, rồi bắt đầu cuồng nhiệt đáp trả.

Ánh đèn đều rọi về sảnh tiệc và khu vườn đầy hoa tương vi đang nở rộ, khiến bãi cỏ bên này tối một cách đáng ngạc nhiên. Hai người họ cũng chìm vào bóng tối, chỉ có môi lưỡi quấn lấy nhau.

Kem bên cạnh tỏa mùi thơm ngọt ngào của sữa, nhưng chỉ là thứ điểm xuyến giống như bản nhạc dương cầm trôi nổi kia.

Hứa Tịch Ngôn kéo Văn Nhiễm lại để hôn sâu hơn, Văn Nhiễm lúc đầu ngồi xếp bằng, dần dần không giữ nổi trọng tâm, gần như ngã vào lòng Hứa Tịch Ngôn.

Vừa định chống tay, Hứa Tịch Ngôn liền ôm lấy eo nàng: "Sợ gì."

Văn Nhiễm cúi xuống nhìn gương mặt đẹp đến mức gần như không thực của Hứa Tịch Ngôn.

Từ lúc nàng đề nghị làm người tình của Hứa Tịch Ngôn, đã quyết tâm sẽ tận hưởng hai năm này thật trọn vẹn. Nhưng nàng không thể tưởng tượng được, cách đó không xa là sảnh tiệc đầy ắp những người ăn mặc đẹp đẽ và những nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới, còn nàng và Hứa Tịch Ngôn lại đang ôm nhau ngã xuống bãi cỏ tăm tối này.

Hứa Tịch Ngôn dùng ngón tay lướt lên vùng da lộ ra nơi thắt lưng của nàng, ngẩng đầu hôn nàng thật sâu.

Thiết kế váy không tay khiến cánh tay hai người dính vào nhau, da chạm vào da.

Lúc này có người từ sảnh tiệc bước ra và lớn tiếng gọi: "Hứa Tịch Ngôn!"

Văn Nhiễm giật mình, chống tay định ngồi dậy.

Hứa Tịch Ngôn giữ eo nàng lại, không cho nàng nhúc nhích.

Văn Nhiễm: "Này..."

"Chẳng phải cậu bảo muốn làm người tình sao?" Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm: "Chẳng phải cậu thích cái cảm giác lén lút kích thích này sao?"

Người kia lại hét lên ở cửa sảnh tiệc: "Hứa Tịch Ngôn, cô có ở bãi cỏ không đấy?"

Tiếng bước chân tiến về phía họ.

Lúc này Văn Nhiễm thật sự hoảng: "Này..."

Hứa Tịch Ngôn vẫn không buông nàng ra.

Văn Nhiễm hạ giọng: "Hứa Tịch Ngôn, cậu điên rồi à?"

Hứa Tịch Ngôn lúc này mới buông ra, ngồi dậy trả lời người kia: "Tôi ở đây, sao vậy?"

"Cô ở đó thật à." Người kia dừng bước, như thể đang đứng trong ánh sáng, không buồn bước thêm một bước vào bóng tối: "Vậy thì cô mau quay lại đi, mọi người đang đợi cô đánh đàn. Cô ngồi ngoài bãi cỏ thế kia, không sợ lạnh à."

Hứa Tịch Ngôn lười nhác đáp: "Đến ngay."

Văn Nhiễm gần như kiệt sức nằm ngửa trên bãi cỏ, tim đập nhanh cùng hơi thở gấp gáp, nàng nghĩ bãi cỏ này ban đêm chưa thấm sương nên chẳng lạnh chút nào, giống như chiếc giường ấm áp bao bọc lấy sự quấn quýt của họ.

Hứa Tịch Ngôn cố ý.

Cô hiểu bạn bè mình, biết những người này lười chẳng buồn đi xa hơn, nên mới giữ không cho Văn Nhiễm rời đi.

Người kia nhận được câu trả lời của Hứa Tịch Ngôn, dặn thêm một câu: "Vậy cô nhanh lên đấy nhé."

Rồi quay người vào trong.

Hứa Tịch Ngôn đưa tay kéo Văn Nhiễm dậy: "Chờ mình một chút được không? Mình đi chơi một bản nhạc đã."

Văn Nhiễm khẽ gật đầu.

Hứa Tịch Ngôn vừa định rời đi, Văn Nhiễm nói: "Khoan đã."

Nàng vươn tay, gỡ một mẩu cỏ nhỏ dính trên đầu Hứa Tịch Ngôn.

Hứa Tịch Ngôn mỉm cười với nàng, đứng lên, xách giày cao gót, băng qua bãi cỏ đi về phía sảnh tiệc.

Văn Nhiễm từ xa nhìn bóng cô nghiêng người cúi xuống mang giày, nàng lại cầm lấy hộp kem trên khay lên.

Muỗng nhỏ cạo lớp kem chưa tan hết, lạnh đến tê cả chân răng.

Qua lớp kính lớn, vừa vặn có thể thấy bóng Hứa Tịch Ngôn ngồi trước dương cầm, những người còn lại vây quanh cô như những ngôi sao vây quanh mặt trăng.

"Ting Ting Ting——!"

Văn Nhiễm rất rõ, đó không phải bản nhạc nào cả, mà là giai điệu tồn tại riêng trong đầu Hứa Tịch Ngôn.

Thật cuồng nhiệt, thật sắc bén, thật ngẫu hứng và mãnh liệt, chỉ có kỹ thuật như Hứa Tịch Ngôn mới khống chế được.

Mỗi lần nghe Hứa Tịch Ngôn chơi đàn, với Văn Nhiễm là một cú hạ đo ván.

Cái gọi là thiên tài, chính là sự tồn tại mà người thường có đi chân trần cũng không đuổi theo kịp.

Tựa như một chiều không gian khác.

Văn Nhiễm vừa ăn kem, vừa yên lặng lắng nghe, mọi người cười nói vui vẻ, vỗ tay hát theo giai điệu dương cầm của Hứa Tịch Ngôn, Hứa Tịch Ngôn cũng cười, theo tiếng hát tiếng đàn càng nồng nhiệt hơn.

Đó là một buổi tiệc của những nghệ sĩ hàng đầu.

Văn Nhiễm giống như chú lùn lọt vào thế giới người khổng lồ, căn bản không thể ngẩng đầu lên ngang bằng họ.

Đến khi khúc nhạc kết thúc, màng nhĩ nàng vẫn còn rung nhẹ.

Hứa Tịch Ngôn vừa đứng dậy định đi, đã bị mọi người giữ lại.

Cách xa như vậy không nghe rõ giọng nói hay khẩu hình miệng, nhưng nhìn biểu cảm cũng biết họ đang nói: "Làm gì mà đi sớm vậy!" "Mỗi lần chẳng phải đều tiệc tùng đến tận nửa đêm sao!"

Hứa Tịch Ngôn không còn các nào khác đành ngồi lại, cô bị mọi người vây quanh, căn bản không thể thoát thân được.

Văn Nhiễm ngồi trên cỏ thêm một lát, lặng lẽ đứng dậy, bê khay đựng đồ ăn trở lại sảnh tiệc.

Nàng tìm một góc khuất, nghe Hứa Tịch Ngôn đánh đàn.

Nàng hơi buồn ngủ, tay cầm ly rượu chẳng biết loại gì, rồi tựa vào tường, không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Khi mở mắt, một bóng người phủ xuống trước mắt.

Phản ứng một lúc mới nhận ra đó là Hứa Tịch Ngôn, cô thì thầm hỏi nàng: "Tỉnh rồi à? Mệt lắm phải không."

"Xin lỗi, vừa rồi bị giữ lại."

Văn Nhiễm ngồi thẳng dậy, lắc đầu, chợt nhớ ra trong tay vẫn còn ly rượu, cúi đầu nhìn, mới phát hiện Hứa Tịch Ngôn đã thay nàng cầm lấy từ lúc nào.

Nàng hỏi: "Mọi người giải tán rồi à?"

"Ừ, nhiều người về rồi. Mình đợi cậu tỉnh lại."

Văn Nhiễm đứng dậy: "Cậu nên đánh thức mình."

Hứa Tịch Ngôn lắc đầu: "Để cậu ngủ thêm chút."

"Vậy tụi mình cũng về thôi."

Hai người cùng rời khỏi sảnh tiệc, đi về phía ký túc xá, xuyên qua khu vườn đầy tường vi, phía trước lác đác vài nghệ sĩ dương cầm còn lại của xưởng đào tạo.

Hứa Tịch Ngôn khẽ hỏi: "Có giận không? Ngày đầu tiên cậu đến đây mà."

Văn Nhiễm lắc đầu.

Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Tại sao vậy? Lẽ ra nên giận mới đúng chứ."

"Hứa Tịch Ngôn." Văn Nhiễm khẽ cười: "Chúng ta chỉ là ký hợp đồng thôi, đúng không?"

Hứa Tịch Ngôn liếc nhìn nàng, mím môi.

Văn Nhiễm nói: "Vậy thì chẳng có gì đáng để giận cả. Kem rất ngon, nghe cậu chơi đàn, tai mình cũng như được ăn kem vậy."

"Cậu tốt tính quá."

Văn Nhiễm nghĩ, nàng không phải tốt tính.

Nếu lúc này nàng đang hẹn hò với Hứa Tịch Ngôn, có lẽ nàng sẽ có rất nhiều cảm xúc vụn vặt.

Nhưng nàng không phải, nàng đã thức tỉnh từ rất sớm.

Thế giới hiện tại của Hứa Tịch Ngôn quá náo nhiệt, sẽ không có chỗ dành riêng cho nàng.

Không ôm hy vọng, cũng sẽ không thất vọng.

Hai người về tới phòng, Hứa Tịch Ngôn nói: "Hôm nay không muốn ngâm bồn đâu nhỉ? Chỉ cần tắm sơ, rồi ngủ cho ngon."

Văn Nhiễm đúng là rất mệt, cúi đầu che miệng ngáp một cái, gật đầu đồng ý.

Hứa Tịch Ngôn bảo nàng đi tắm trước, mãi đến lúc này, nàng mới có thể gột sạch mùi mưa ở Hải Thành.

Sấy tóc sơ qua, Hứa Tịch Ngôn bảo nàng lên giường ngủ trước, còn mình thì vào tắm.

Nàng nhắm mắt lại, mơ hồ nghe thấy tiếng nước từ vòi sen trong nhà tắm, rồi tiếng máy sấy tóc. Khi Hứa Tịch Ngôn lên giường, nàng cảm thấy đệm bên cạnh hơi trũng xuống.

Thật ra nàng rất hồi hộp, nhưng cơ thể chưa thích nghi sau chuyến bay dài mười mấy tiếng, mệt đến mức không còn sức để hồi hộp nữa.

Rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ.

Nhưng do chưa quen múi giờ, nàng cũng chẳng ngủ được bao lâu, khoảng một tiếng sau, Văn Nhiễm tỉnh lại.

Hứa Tịch Ngôn đang ngủ bên cạnh, quay lưng về phía nàng, dây áo ngủ lụa mỏng chưa đầy bề rộng ngón út trễ khỏi vai.

Tất cả những điều này, Văn Nhiễm chỉ thấy được lờ mờ dưới ánh trăng chiếu qua tấm rèm giường

Nàng nằm thẳng người một lát, cuối cùng không nhịn được, rất nhẹ nhàng xoay người.

Có lẽ Hứa Tịch Ngôn không quen có người bên cạnh, ngủ không sâu, Văn Nhiễm vừa cử động nhẹ, cô đã tỉnh.

Xoay người, mở mắt và nhìn về phía Văn Nhiễm.

Văn Nhiễm nói với giọng hơi khàn "Xin lỗi."

Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng, đưa một tay sang, nâng cằm nàng lên.

Tới tận lúc này, Văn Nhiễm mới cảm thấy chân thật về việc「ngủ chung giường với Hứa Tịch Ngôn」 . Căn phòng quá yên tĩnh, khiến nàng hoài nghi Hứa Tịch Ngôn có thể nghe thấy tiếng tim đập của nàng.

Hoặc, Hứa Tịch Ngôn cảm nhận được.

Bàn tay Hứa Tịch Ngôn chạm lên áo ngủ của nàng.

Nàng luôn mặc loại pijama với áo dài tay và quần dài bằng vải cotton, nàng không biết đầu ngón tay Hứa Tịch Ngôn có chạm tới những hạt bông nhỏ do giặt máy không.

Nàng thở cực kỳ chậm.

Hứa Tịch Ngôn chống người dậy và hôn nàng, bàn tay chuyển động không ngừng.

Lúc ấy nàng không phân biệt được, Hứa Tịch Ngôn đến để làm nàng nghẹt thở, hay là đến truyền oxy cho nàng.

Ngoài cửa sổ có tiếng cành tường vi đung đưa nhẹ nhàng trong gió đêm, cùng tiếng côn trùng rất tinh tế. Khi họ đang hôn nhau, phòng bên cạnh có người bật đèn bàn, rồi bắt đầu học thuộc bản nhạc bằng giọng rất thấp.

Thì ra, những nghệ sĩ nhìn có vẻ sống tùy hứng này lại chăm chỉ đến thế.

Hơn nữa, căn nhà cổ này hoá ra cách âm thật sự không tốt.

Ngay cả nụ hôn cũng không dám tạo ra tiếng động quá lớn, Hứa Tịch Ngôn cẩn thận mút lấy khóe môi nàng.

Rồi ôm lấy eo nàng, để nàng cúi xuống nhìn cô, giống như tư thế khi nãy ngoài bãi cỏ.

Hứa Tịch Ngôn nằm trên gối lông ngỗng, ngẩng cằm hôn nàng, hai tay siết chặt eo nàng, nàng có thể cảm nhận được hơi thở Hứa Tịch Ngôn nhấp nhô như sóng biển.

Hứa Tịch Ngôn thấp giọng nói với nàng: "Lấy ra đi."

Nàng khựng lại, trả lời qua hơi thở: "Mình không mang."

"Tại sao?"

"Qua hải quan, mình sợ bị quét thấy."

Hứa Tịch Ngôn chớp mi một cái, bật cười trong sự hoài nghi.

Âm thanh học thuộc bản nhạc của người bên cạnh im bặt, như thể nghe thấy động tĩnh bên này.

Hứa Tịch Ngôn mỉm cười nhẹ nhàng, thì thầm: "Suỵt."

Suỵt gì chứ.

Rõ ràng là cô lên tiếng trước.

Trong suốt quá trình đó, Hứa Tịch Ngôn luôn siết chặt eo nàng, đến nỗi từng nhịp thở của cô, nàng đều cảm nhận được.

Hứa Tịch Ngôn yên lặng nhìn nàng một lúc, rồi buông tay, khẽ xoa eo nàng, để nàng nằm xuống: "Ngủ đi."

"Mai mình nghĩ cách."

Văn Nhiễm khẽ gọi cô: "Hứa Tịch Ngôn."

"Thật ra," Văn Nhiễm cắn nhẹ môi dưới: "Cậu có thể rửa tay mà."

Hứa Tịch Ngôn liếc nhìn nàng một cái.

Văn Nhiễm thì thầm: "Trường hợp đặc biệt."

Hứa Tịch Ngôn nghĩ một lúc, rồi rời giường, vào nhà tắm.

Lúc quay lại giường, trong chăn phát ra tiếng sột soạt, như tiếng sâu nhỏ gặm lá cây trong vườn.

Văn Nhiễm nhắm mắt lại.

Qua bức từng mỏng, vẫn nghe được tiếng người học bản nhạc ở phòng bên cạnh, đồ-rê-mi-fa-sol. Hứa Tịch Ngôn ghé vào tai nàng: "Lần này mình thật sự phải nhắc nhở cậu, suỵt."

Đây không phải chuyện dễ dàng gì, vì Hứa Tịch Ngôn sở hữu đôi tay của một nghệ sĩ dương cầm hàng đầu, tiết tấu là tài năng trời ban cho cô. Đầu ngón tay cô như đang chơi một bản nhạc: chương đầu là legato nhẹ nhàng chậm rãi, đi cùng với sự thúc đẩy, chương hai là đoạn phiêu ngắn làm người ta buông lỏng cảnh giác, và đến chương kết, mọi sự bình lặng trước đó bị phá vỡ ngay lập tức.

"Văn Nhiễm." Hứa Tịch Ngôn nhẹ nhàng gọi tên nàng.

Thật ra Văn Nhiễm rất sợ Hứa Tịch Ngôn nói thêm điều gì nữa.

Chẳng hạn, tỏ vẻ kinh ngạc vì phản ứng quá mãnh liệt của nàng.

Nhưng Hứa Tịch Ngôn chỉ gọi tên nàng: "Văn Nhiễm."

Văn Nhiễm bỗng nhiên có hơi muốn khóc.

Giống như lúc này đây, trong lòng nàng đang vô số lần âm thầm gọi tên Hứa Tịch Ngôn.

Hứa Tịch Ngôn.

Hứa Tịch Ngôn. Hứa Tịch Ngôn. Hứa Tịch Ngôn.

Hứa Tịch Ngôn quan sát từng phản ứng nhỏ nhất của nàng, rồi giống như trong điện thoại, gọi nàng: "Nhiễm Nhiễm."

Văn Nhiễm thật sự bật khóc.

Thật khó mà diễn tả được cảm xúc lúc đó.

Hứa Tịch Ngôn cúi xuống hôn lên nước mắt nàng: "Mình không thích gọi cậu như thế."

"Bởi vì, đó là cái tên mà người khác gọi cậu."

******

Những giọt nước mắt trong tình trạng này, rất dễ được viện cớ là phản ứng sinh lý.

Hứa Tịch Ngôn vẫn là dáng vẻ lãnh đạm bẩm sinh, nhưng động tác thì vô cùng dịu dàng, lấy khăn giấy giúp nàng lau chùi cẩn thận.

Sau đó hai người đều kiệt sức, ngủ thiếp đi.

Hứa Tịch Ngôn là người rất độc lập, có lẽ đây là bản chất của những người có tâm hồn trọn vẹn và mạnh mẽ từ khi sinh ra, vì vậy cô quay lưng về phía Văn Nhiễm, hai người không ôm nhau khi ngủ.

Sáng hôm sau, khi Văn Nhiễm mở mắt, Hứa Tịch Ngôn đang thay đồ trước tủ.

Hôm nay cô mặc áo hai dây, quần dài vải lanh, người khác mặc hẳn sẽ trông như đang đi nghỉ mát, nhưng khí chất của cô lại nâng tầm trang phục, trông như một nghệ sĩ phá cách.

Phản ứng đầu tiên của Văn Nhiễm là: May mà tối qua nàng đã kiềm chế, không để lại dấu gì trên cổ Hứa Tịch Ngôn.

Nếu không, quần áo Hứa Tịch Ngôn mang theo toàn là áo hai dây, không biết che kiểu gì.

Phản ứng thứ hai là chống tay ngồi dậy, nàng nhìn xem mấy giấy tờ ném đầy sàn tối qua còn không. Hứa Tịch Ngôn từng nói phòng này mỗi ngày đều có người dọn, nàng không muốn bị phát hiện bất kỳ dấu vết hoang đường nào.

Nhưng thảm trải sàn sạch bong.

Hứa Tịch Ngôn nghe thấy tiếng động, ngoảnh lại nhìn nàng, mỉm cười: "Mình dọn rồi."

"Ờ." Văn Nhiễm lại rút người vào chăn.

Hứa Tịch Ngôn đi tới bên giường nhìn nàng. Buổi sáng, Hứa Tịch Ngôn quá rạng rỡ, khiến nàng hơi không thoải mái.

Hứa Tịch Ngôn cúi nhìn nàng hỏi: "Cậu xấu hổ gì chứ?"

"Không nhớ tối qua cậu thế nào à?"

Văn Nhiễm nói: "Ai xấu hổ chứ."

Rồi dứt khoát chui ra khỏi chăn, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Hứa Tịch Ngôn ở ngoài hỏi: "Lần này cậu ở được mấy ngày?"

"Bốn ngày."

"Nghỉ phép à?"

"Cuối tuần hay tăng ca, tích được mấy ngày phép."

Hứa Tịch Ngôn thấy nàng mãi không ra: "Xong chưa? Mình phải đi trước rồi."

"Ừ ừ, cậu cứ đi đi."

Hứa Tịch Ngôn đóng cửa rời đi.

Văn Nhiễm thở phào, từ phòng tắm bước ra, vừa mở vali sắp xếp đồ đạc, cửa lại mở ra lần nữa.

Văn Nhiễm đành đứng dậy, vô cùng hối hận vì nghĩ sẽ đi tắm, nên vừa rồi chưa thay quần áo trước.

Cây cối nơi đây rậm rạp, sáng sớm không khí hơi lành lạnh, Hứa Tịch Ngôn bưng bữa sáng bước vào, nhìn nàng trong bộ đồ ngủ với ánh mắt rạng rỡ.

Ánh mắt ấy cộng với không khí mát lạnh, đủ khiến bên trong lớp vải đồ ngủ của nàng có phản ứng tinh tế.

Hứa Tịch Ngôn chắc chắn thấy được, vì cô khẽ cười, đặt bữa sáng lên bàn trà nhỏ: "Mình đoán cậu sẽ không muốn xuống lầu ăn sáng với họ, nên mang lên."

Cô hất cằm chỉ vào tách cà phê: "Cậu không uống Americano, mà uống Capuccino đúng không?"

Còn có pancake phết mật ong và trứng chiên.

Cô hỏi Văn Nhiễm: "Hôm nay định làm gì?"

"Đọc tiểu thuyết."

Văn Nhiễm cũng lâu rồi chưa được nghỉ ngơi thật sự.

Hứa Tịch Ngôn khoác vai nàng, đưa nàng ra ban công: "Chỗ này nhìn ra phong cảnh đẹp nhất, đối diện thảm tường vi, trong phòng có nước vị đào ngon lắm."

"Còn nữa, mình tập xong sẽ về, cậu ngồi đây là có thể thấy mình rồi."

Văn Nhiễm mỉm cười.

"Vậy mình đi nhé."

"Ừ."

Hứa Tịch Ngôn buông vai nàng, đóng cửa phòng lại.

Văn Nhiễm thở phào, tắm nhanh một cái, lấy áo sơ mi và quần vải trong vali ra thay.

Ngồi xuống ăn sáng, nàng nhận ra Hứa Tịch Ngôn tuy sống tùy hứng, nhưng thật ra là người rất chu đáo.

Ăn cùng nhau vài lần, Hứa Tịch Ngôn đã biết nàng mê đồ ngọt, nhưng không thích quá ngọt, lượng mật ong trên bánh được phết rất vừa vặn.

Ăn sáng xong, Văn Nhiễm lấy một cuốn tiểu thuyết, ra ban công ngồi.

Không biết sau bao lâu, nàng có cảm giác gì đó, ngẩng đầu lên, vừa hay thấy Hứa Tịch Ngôn bước nhanh tới.

Nàng sững lại, nhìn đồng hồ, mới mười giờ sáng.

Hứa Tịch Ngôn mím môi, nàng đứng dậy, Hứa Tịch Ngôn hơi lắc đầu, ý bảo lên phòng rồi nói.

Hứa Tịch Ngôn nhanh chóng xuất hiện ở cửa: "Văn Nhiễm."

"Xin lỗi, giáo sư Ricky đột nhiên quyết định tới thị trấn M gần đây thăm bạn là nhà soạn nhạc, tất cả thành viên xưởng đào tạo đều phải đi cùng."

Văn Nhiễm sững người.

Hứa Tịch Ngôn lại nói một lần nữa: "Xin lỗi."

Văn Nhiễm lắc đầu, rất nhanh liền nở một nụ cười nhạt: "Không sao đâu, mọi người không ở đây, mình có thể một mình đi dạo khu chợ gần đây."

Hứa Tịch Ngôn bước vào, đóng cửa lại: "Không giận thật à?"

"Không."

Lúc này cầu thang vang lên tiếng bước chân, có vẻ những người khác đang lần lượt quay về để thu dọn hành lý cho chuyến đi ngắn ngày. Hứa Tịch Ngôn đi trước mọi người, quay lại báo cho nàng.

Cô lấy ra túi hành lý, tùy tiện ném vào hai chiếc sơ mi và một chiếc quần jean.

Không có Trần Hi theo cùng, cô cũng không thể tự mang bàn ủi hơi nước đi được, nhưng với cô thì mặc áo sơ mi nhăn cũng có phong thái riêng.

Hứa Tịch Ngôn kéo dây khoá túi được một nửa thì dừng lại: "Cậu đúng là không thích mình mấy thật."

Giọng điệu có phần giận dỗi.

Văn Nhiễm bước đến, giúp cô kéo khóa hành lý lại: "Mình thích cậu, thì cãi nhau với cậu sẽ thay đổi được gì à? Cậu sẽ không đi nữa sao?"

Hứa Tịch Ngôn cuối cùng không nói gì, xách túi hành lý rời đi.

Không nói tạm biệt.

Văn Nhiễm ra ban công, thấy Hứa Tịch Ngôn đang xách hành lý rời khỏi. Cô quay đầu lại, trông thấy nàng chống một tay lên lan can, vẫy tay với cô.

Hứa Tịch Ngôn ngoảnh mặt, không đáp lại mà cứ thế bước đi.

Văn Nhiễm cúi đầu cười khẽ.

Nàng lại ngồi ở ban công đọc tiểu thuyết một lúc, trong phòng vang lên tiếng điện thoại, Văn Nhiễm do dự một chút, rồi đi tới nhấc máy, đầu dây bên kia nói là do Hứa Tịch Ngôn liên hệ, phiền nàng xuống một chuyến.

Văn Nhiễm xuống lầu, thấy trên con đường nhỏ có một chiếc xe mui trần màu lam xám đang đậu, bên cạnh là một thanh niên nói tiếng Trung với giọng ABC hỏi: "Cô Văn?"

Văn Nhiễm gật đầu, bước đến.

"Hứa Tịch Ngôn nói cô muốn đi chợ, không có xe thì bất tiện, nhờ tôi đưa cô đi."

Văn Nhiễm khẽ cười: "Vậy phiền anh rồi, tôi lên lầu lấy ít đồ."

Nàng lên lầu lấy túi vải bố, cầm theo điện thoại rồi xuống.

Thanh niên mời nàng ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn.

Đưa nàng tới chợ, lại hỏi: "Cô Văn định đi bao lâu?"

"Nếu tiện thì phiền anh quay lại đón tôi lúc bốn giờ chiều."

"Được, không vấn đề gì."

Chợ bán rất nhiều loại nho đỏ có hình dáng lạ, còn có các loại phô mai khác nhau, Văn Nhiễm tìm một tiệm pizza ăn trưa, lại ghé một quán cà phê uống nước, buổi chiều thì tùy ý dạo một vòng.

Lúc vô tình bước vào một cửa tiệm, nàng mới phát hiện bản thân không hiểu tiếng lóng địa phương, đây là cửa hàng chuyên bán đồ dùng cho chuyện đó.

Chủ tiệm rất nhiệt tình chào đón nàng.

Văn Nhiễm nghiến răng nghĩ: Dù sao cũng chẳng ai quen mình, cái thị trấn nhỏ thế này, cả đời chắc cũng chỉ tới một lần.

Một chiếc hộp giấy nhỏ, bên trên vẽ hình quả đào, còn có hai ngón tay khéo léo.

Vậy là có vị đào.

Mái tóc dài của Văn Nhiễm rũ xuống, che đi vành tai đỏ bừng, nàng nói với chủ tiệm: "Tôi lấy cái này."

Trên người nàng chỉ có ít tiền mặt đổi được vào lần chuẩn bị đi công tác, không nhiều, nên thanh toán bằng thẻ.

Bốn giờ chiều, người thanh niên quay lại đón nàng, đoạn đường cũ đang sửa, nên vòng qua một lối khác, Văn Nhiễm ngồi trong xe mui trần, ngẩng đầu liền thấy ngoài một căn nhà gỗ treo tấm poster khổng lồ của Hứa Tịch Ngôn.

Là ảnh chụp từ một buổi diễn trước đó, đẹp đến mức dù đã kết thúc biểu diễn, mọi người vẫn không nỡ gỡ xuống.

Trong poster, Hứa Tịch Ngôn hiếm hoi mặc một bộ váy dạ hội không tay màu đen, để lộ chiếc cổ thon dài như thiên nga cao quý và lạnh lùng.

Tài xế trẻ hỏi Văn Nhiễm: "Cô có muốn xuống chụp ảnh không? Rất nhiều người đi ngang đều dừng lại chụp đó."

Văn Nhiễm: "Nếu tiện thì được."

Tài xế nhún vai: "Không sao đâu, còn sớm, tranh thủ nghỉ ngơi một chút."

Văn Nhiễm cảm ơn rồi xuống xe, tài xế đi sang bên kia hút thuốc.

Văn Nhiễm một mình đi tới cạnh tấm poster, không lấy điện thoại ra chụp ảnh selfie, liếc nhìn, thấy bên đường có một băng ghế dài làm từ gỗ nguyên khối, nàng ngồi xuống, mở túi vải bố, lấy một điếu thuốc, châm lửa, ngửa mặt nhìn tấm poster trước mặt.

Gương mặt tuyệt đẹp của Hứa Tịch Ngôn dù phóng đại bao nhiêu lần cũng không lộ chút khuyết điểm nào, những đường nét khuôn mặt hoàn hảo mang đến cảm giác thần thánh.

Nhưng cũng chính người ấy, từng ôm nàng, quan sát từng phản ứng nhỏ nhất của nàng, cùng nàng má đỏ tai hồng, trán toát mồ hôi, ghé vào tai nàng gọi: "Văn Nhiễm."

"Cậu không chỉ có đôi tai nhạy cảm."

Văn Nhiễm hút xong điếu thuốc, lúc bỏ bật lửa lại vào túi vải thì cúi đầu nhìn, thấy chiếc hộp nhỏ vị đào có chấm nổi đang nằm im lặng trong ngăn túi.

Tài xế đi tới: "Cô Văn, xong rồi chứ?"

"Xong rồi." Văn Nhiễm bình thản đứng dậy, bước lên chiếc xe mui trần nhỏ màu lam xám, chạy về hướng trang viên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện